Chương 39: Tôi rất rất rất nhớ em.
Smiling
13/06/2023
Một tiếng sau Hàn Nhật Thiên đã có mặt tại căn nhà hoang ngoài thành phố
- Hàn thiếu tha cho tôi đi tôi thực sự chưa làm gì phu nhân cả.
- Mày ăn nói cho cẩn thận vào không tao cho mày đi đầu thai sớm đấy.
- Tôi nói thật mà hôm đấy hắn ta chỉ thuê tôi chụp hình phu nhân tôi thực sự chưa động đến phu nhân Hàn thiếu có thể xem camera ở khách sạn hôm đấy.
Vương Thần ghé sát vào tai hắn nói
- Đúng vậy hắn chưa động đến phu nhân hắn chỉ chụp vài tấm hình rồi bỏ đi
Hàn Nhật Thiên đứng dậy sai bảo thuộc hạ
- Mấy người biết làm gì với hai tên này rồi chứ?
Lục Diễn vùng vẩy kêu la thảm thiết
- Hàn thiếu xin anh hãy tha cho tôi tôi thực sự không nên chọc giận ngài
- Ha! chính mày đã làm tao đánh mất cô ấy vậy tội của mày đáng sống hay đáng chết?
Không chần chừ Hàn Nhật Thiên giật lấy khẩu súng trên tay Vương Thần bắn một phát ngay giữa trán Lục Diễn khiến hắn chết ngay tại chỗ
Còn người được Lục Diễn thuê cũng bị đánh cho một trận gãy tay may cho gã kia là chưa làm gì cô nếu đã động tới cô thì hắn nhất định sẽ cho gã kia chết không toàn thây
Từ ngày Minh Nguyệt đi Hàn Nhật Thiên cho người lật tung lên nhưng không có chút tin tức gì từ cô
Mỗi buổi tối hắn đều đứng trước cổng nhà cô đợi xem cô có về hay không nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy cô
Ông bà Thẩm thấy hắn đứng trước cổng không kể ngày nắng hay mưa hắn cứ đứng ở đó đến sáng lại đi nhưng họ không cảm thấy thương cảm mà cảm thấy chán ghét tại vì hắn làm con gái họ bị tổn thương
Cứ thế ngày nào hắn cũng đến nhưng không thấy bóng dáng của cô
- Rốt cuộc em ở đâu ? tôi sai rồi em về đi tôi rất nhớ em.
Mỗi lần về nhà Hàn Nhật Thiên lại lên phòng của cô mọi thứ vẫn y nguyên như vậy cách trang trí mùi hương của cô vẫn còn phảng phất trong căn phòng làm hắn càng nhớ cô thêm
Ngày nào hắn cũng uống rượu không uống rượu thì lao đầu vào công việc chỉ có như vậy hắn mới có thể ngưng nhớ cô
Hàn Nhật Thiên cảm thấy buồn chán hắn rủ Cao Kì đi bar uống rượu giải sầu.
- Này cậu uống như vậy thì có tác dụng gì chứ? cô ấy cũng đi rồi đúng là có không giữ mất đừng tìm mà.
Cao Kì lải nhải suốt ngày Hàn Nhật Thiên cứ gọi cho Cao Kì làm cho thời gian bên bạn gái của anh cũng bị ít đi.
Hàn Nhật Thiên không nói gì chỉ biết uống hết ly này đến ly khác uống khi nào say thì thôi.
Cao Kì thấy hắn uống liên tục tù tì cảm thấy rất chướng mắt ngăn cản hắn lại giựt ly rượu trên tay hắn xuống.
- Cậu đừng có uống nữa có được không? sức khỏe đã không tốt rồi thì đừng có hại bản thân nữa.
- Cậu kệ tôi ,có phải tôi chết đi thì cô ấy sẽ quay lại hay không?
Cao Kì cũng không biết khuyên hắn làm sao khi tâm trạng của hắn thực sự rất tệ
Đang uống giở chừng thì hắn nhớ ra
- Cao Kì không phải bạn gái cậu là bạn thân của Minh Nguyệt sao cậu hỏi cô ấy xem có biết Minh Nguyệt ở đâu không?
- Được rồi cậu đừng uống nửa tôi sẽ điện hỏi cô ấy
Cao Kì lấy điện thoại ra gọi cho Bích Ngọc
- Alo anh gọi em có chuyện gì vậy?
- Chuyện là em có biết Minh Nguyệt cô ấy ở đâu không?
- Anh hỏi cho Hàn Nhật Thiên à? em không nói đâu.
- Không phải chỉ là....
- Em không biết không biết cô ấy ở đâu cả , thôi nha em ngủ trước đây
Bích Ngọc nói xong tắt nguồn luôn để tránh anh gọi lại
- Đấy cậu thấy chưa cô ấy không chịu nói có lẽ Minh Nguyệt cô ấy cũng không muốn gặp cậu đâu
Hàn Nhật Thiên thực sự rất buồn bực khi Minh Nguyệt rời xa hắn bây giờ hắn mới biết cô quan trọng với mình đến mức nào
Hàn Nhật Thiên vừa uống miệng lẩm bẩm
- Minh Nguyệt em về đi tôi biết lỗi rồi em muốn đánh muốn chửi tôi thế nào cũng được tôi thực sự rất rất rất nhớ em.
Cứ thế Hàn Nhật Thiên uống đến mức say không biết trời trăng mây gió gì Cao Kì phải đưa hắn về nhà
Vừa về đến nhà quản gia liền chạy ra
- Cao thiếu cậu ấy bị gì vậy?
- Mau..mau ông mau đỡ hộ tôi không biết ăn cái gì mà nặng thế không biết.
Đưa hắn lên phòng nhưng không phải phòng của Hàn Nhật Thiên mà là phòng của cô từ lúc cô đi hắn luôn ở trong phòng cô ngửi mùi hương còn sót lại trong căn phòng
- Thiếu gia cậu có sao không?
- Tôi muốn ở một mình ông ra ngoài đi.
Quản gia thấy từ lúc thiếu phu nhân đi thì hắn cứ uống rượu suốt ngày không uống rượu thì lại lao đầu vào công việc không ăn không uống gì sức khỏe càng ngày càng giảm ô g thấy lo lắng liền gọi cho ông bà Hàn
- Alo quản gia có chuyện gì vậy?
- Thưa ông bà chủ tôi để ý từ lúc thiếu phu nhân đi thì thiếu gia dạo gần đây sức khỏe ngày càng tiều tụy.
- Tôi biết rồi ngày mai tôi sẽ qua thăm nó.
- Hàn thiếu tha cho tôi đi tôi thực sự chưa làm gì phu nhân cả.
- Mày ăn nói cho cẩn thận vào không tao cho mày đi đầu thai sớm đấy.
- Tôi nói thật mà hôm đấy hắn ta chỉ thuê tôi chụp hình phu nhân tôi thực sự chưa động đến phu nhân Hàn thiếu có thể xem camera ở khách sạn hôm đấy.
Vương Thần ghé sát vào tai hắn nói
- Đúng vậy hắn chưa động đến phu nhân hắn chỉ chụp vài tấm hình rồi bỏ đi
Hàn Nhật Thiên đứng dậy sai bảo thuộc hạ
- Mấy người biết làm gì với hai tên này rồi chứ?
Lục Diễn vùng vẩy kêu la thảm thiết
- Hàn thiếu xin anh hãy tha cho tôi tôi thực sự không nên chọc giận ngài
- Ha! chính mày đã làm tao đánh mất cô ấy vậy tội của mày đáng sống hay đáng chết?
Không chần chừ Hàn Nhật Thiên giật lấy khẩu súng trên tay Vương Thần bắn một phát ngay giữa trán Lục Diễn khiến hắn chết ngay tại chỗ
Còn người được Lục Diễn thuê cũng bị đánh cho một trận gãy tay may cho gã kia là chưa làm gì cô nếu đã động tới cô thì hắn nhất định sẽ cho gã kia chết không toàn thây
Từ ngày Minh Nguyệt đi Hàn Nhật Thiên cho người lật tung lên nhưng không có chút tin tức gì từ cô
Mỗi buổi tối hắn đều đứng trước cổng nhà cô đợi xem cô có về hay không nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy cô
Ông bà Thẩm thấy hắn đứng trước cổng không kể ngày nắng hay mưa hắn cứ đứng ở đó đến sáng lại đi nhưng họ không cảm thấy thương cảm mà cảm thấy chán ghét tại vì hắn làm con gái họ bị tổn thương
Cứ thế ngày nào hắn cũng đến nhưng không thấy bóng dáng của cô
- Rốt cuộc em ở đâu ? tôi sai rồi em về đi tôi rất nhớ em.
Mỗi lần về nhà Hàn Nhật Thiên lại lên phòng của cô mọi thứ vẫn y nguyên như vậy cách trang trí mùi hương của cô vẫn còn phảng phất trong căn phòng làm hắn càng nhớ cô thêm
Ngày nào hắn cũng uống rượu không uống rượu thì lao đầu vào công việc chỉ có như vậy hắn mới có thể ngưng nhớ cô
Hàn Nhật Thiên cảm thấy buồn chán hắn rủ Cao Kì đi bar uống rượu giải sầu.
- Này cậu uống như vậy thì có tác dụng gì chứ? cô ấy cũng đi rồi đúng là có không giữ mất đừng tìm mà.
Cao Kì lải nhải suốt ngày Hàn Nhật Thiên cứ gọi cho Cao Kì làm cho thời gian bên bạn gái của anh cũng bị ít đi.
Hàn Nhật Thiên không nói gì chỉ biết uống hết ly này đến ly khác uống khi nào say thì thôi.
Cao Kì thấy hắn uống liên tục tù tì cảm thấy rất chướng mắt ngăn cản hắn lại giựt ly rượu trên tay hắn xuống.
- Cậu đừng có uống nữa có được không? sức khỏe đã không tốt rồi thì đừng có hại bản thân nữa.
- Cậu kệ tôi ,có phải tôi chết đi thì cô ấy sẽ quay lại hay không?
Cao Kì cũng không biết khuyên hắn làm sao khi tâm trạng của hắn thực sự rất tệ
Đang uống giở chừng thì hắn nhớ ra
- Cao Kì không phải bạn gái cậu là bạn thân của Minh Nguyệt sao cậu hỏi cô ấy xem có biết Minh Nguyệt ở đâu không?
- Được rồi cậu đừng uống nửa tôi sẽ điện hỏi cô ấy
Cao Kì lấy điện thoại ra gọi cho Bích Ngọc
- Alo anh gọi em có chuyện gì vậy?
- Chuyện là em có biết Minh Nguyệt cô ấy ở đâu không?
- Anh hỏi cho Hàn Nhật Thiên à? em không nói đâu.
- Không phải chỉ là....
- Em không biết không biết cô ấy ở đâu cả , thôi nha em ngủ trước đây
Bích Ngọc nói xong tắt nguồn luôn để tránh anh gọi lại
- Đấy cậu thấy chưa cô ấy không chịu nói có lẽ Minh Nguyệt cô ấy cũng không muốn gặp cậu đâu
Hàn Nhật Thiên thực sự rất buồn bực khi Minh Nguyệt rời xa hắn bây giờ hắn mới biết cô quan trọng với mình đến mức nào
Hàn Nhật Thiên vừa uống miệng lẩm bẩm
- Minh Nguyệt em về đi tôi biết lỗi rồi em muốn đánh muốn chửi tôi thế nào cũng được tôi thực sự rất rất rất nhớ em.
Cứ thế Hàn Nhật Thiên uống đến mức say không biết trời trăng mây gió gì Cao Kì phải đưa hắn về nhà
Vừa về đến nhà quản gia liền chạy ra
- Cao thiếu cậu ấy bị gì vậy?
- Mau..mau ông mau đỡ hộ tôi không biết ăn cái gì mà nặng thế không biết.
Đưa hắn lên phòng nhưng không phải phòng của Hàn Nhật Thiên mà là phòng của cô từ lúc cô đi hắn luôn ở trong phòng cô ngửi mùi hương còn sót lại trong căn phòng
- Thiếu gia cậu có sao không?
- Tôi muốn ở một mình ông ra ngoài đi.
Quản gia thấy từ lúc thiếu phu nhân đi thì hắn cứ uống rượu suốt ngày không uống rượu thì lại lao đầu vào công việc không ăn không uống gì sức khỏe càng ngày càng giảm ô g thấy lo lắng liền gọi cho ông bà Hàn
- Alo quản gia có chuyện gì vậy?
- Thưa ông bà chủ tôi để ý từ lúc thiếu phu nhân đi thì thiếu gia dạo gần đây sức khỏe ngày càng tiều tụy.
- Tôi biết rồi ngày mai tôi sẽ qua thăm nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.