Chương 2:
han5127
26/07/2024
( Mọi quyền đều thuộc về Hiro Mashima, người sở hữu Fairy Tail và các nhân vật)
Năm X776
[Tại nhà của Porlyusica]
“Ồ, thế à?” Jellal cười nhạo khi nhớ lại lại lời của Makarov nói với Millianna và Sho. Anh không rời mắt khỏi người đang tát vào đầu Makarov
Porlyusica không chút thương xót, bà ta nhìn Makarov bằng ánh mắt sắc lạnh không hề hối lỗi khi làm vấy bẩn cái đầu hói hoàn hảo của ông “Lần này ông lại đến quấy rầy ta cái gì? Ta thề rằng nếu ông làm gì bọn trẻ, ta sẽ tự tay tiến lão già ngươi xuống địa ngục.”
Makarov không tìm được lời nào phù hợp, ông lúng túng và không thể nói ra được. Jellal quyết định thay ông trả lời: “Chúng tôi đến từ hội của Makarov, bạn của chúng tôi cần sự giúp đỡ.”
''Mơ hồ quá đấy nhóc. Lần sau hãy nêu rõ ràng và chi tiết hơn''
Makarov dùng tiếng cười của mình để che đậy những lời lạnh lùng của bà lão “Không không không!” Sau đó ông lén lút nói nhỏ với Porlyusica, “Họ biết Rob.”
Bà lão thở dài một hơi, “Tại sao ngươi không nói sớm hơn?” Bà lão ra hiệu cho bọn trẻ vào trong rồi đứng chắn cửa với Makarov. Bà làm vậy một cách có phần vui vẻ, vì đây là sự đãi ngộ xứng đáng dành cho lão già đáng chết kia. Porlyusica không tin tưởng vào những ý định mờ ám của Makarov. Jellal không phải là người duy nhất cảm thấy chủ hội của họ có những ảo tưởng điên rồ
“Chuyện gì vậy?” ông lão than phiền.
“Hãy cho tôi vài giờ để ở cùng bọn trẻ. Tôi sẽ đảm bảo rằng chúng trở về an toàn. Có thể là vậy.”
Bà không quan tâm đến sự phản đối của chủ hội, và sau năm phút không có phản hồi, ông chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
Erza đã quay mặt đi ngay khi đối diện với người phụ nữ này. Có thể nói rằng, bà ấy thật đáng sợ. “Bình tĩnh lại, tôi không đáng sợ như Makarov nói đâu.”
Jellal cười nói: “Tin tôi đi, ông ấy đã đánh giá thấp sự thù địch của bà.”
“Hừ, tôi chỉ làm vậy để chọc tức ông ta thôi. Nhưng ông ấy có thể đúng, tôi giúp đỡ không phải vì tôi muốn. Tôi chỉ làm vậy vì các người biết Rob. Ông ấy đang ở đâu?”
Quả là rất trực tiếp. Erza đã rơi nước mắt, cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Cô cố tìm từ ngữ phù hợp nhưng mỗi lần mở miệng, cô đều không nói được gì. Cho đến khi cô tìm ra cách miêu tả cái chết của ông ấy mà không quá đau lòng. “Ông ấy… đi rồi”
“Đi rồi?”
Jellal nói thẳng, “Ông ấy đã chết khi cố gắng bảo vệ chúng tôi. Ông ấy là một người tốt. Nếu cô không hỏi những câu quá riêng tư, tôi sẽ rất biết ơn. Nếu cô vẫn chưa hiểu, chúng tôi là những đứa trẻ mồ côi đã thoát khỏi cảnh nô lệ được Master cưu mang”
“Ông ấy… đã qua đời để bảo vệ tôi.” Erza nhắm mắt lại, cảm xúc dâng trào khi nhớ lại khoảnh khắc đau thương đó. Cô cảm thấy như những ký ức về Rob đang quay lại, làm sống dậy sự đau đớn và sự biết ơn sâu sắc mà cô không thể quên.
Cô bắt đầu kể lại sự thật đau đớn, từng từ một như những lưỡi dao sắc bén cắt vào tâm trí mình: “Khi cuộc chiến trở nên khốc liệt hơn, ông Rob đã đứng giữa tôi và những kẻ thù, với quyết tâm bảo vệ tôi bằng bất kỳ giá nào. Ông ấy đã dùng toàn bộ sức mạnh và nghị lực của mình để chống lại sự tấn công. Trong giây phút quyết định, khi mọi thứ dường như sụp đổ, ông Rob đã ngã xuống."
Erza tiếp tục, giọng cô ngắt quãng bởi nỗi xúc động.'''Tôi nhớ rõ khoảnh khắc đó,ông Rob dùng chút sức lực cuối cùng nói với tôi một câu: Erza, con phải sống.''
Jellal gật đầu, ánh mắt trầm tư, “Đúng vậy. Trong lúc chúng tôi đang đối mặt với sự tàn bạo và bất công, Rob đã dũng cảm đứng lên chống lại sự áp bức. Ông ấy không còn nữa, nhưng di sản của ông, những hành động và những ký ức về ông, vẫn sống mãi trong lòng chúng tôi. Rob không chỉ là một người bạn, mà còn là một anh hùng thực sự trong mắt chúng tôi, một hình mẫu của lòng can đảm và sự hy sinh.”
“Tôi hiểu rồi.”Cô dừng lại một lát để tìm kiếm sự an ủi cho những đứa trẻ đau khổ này“ Hãy để tôi giúp các bạn. Tôi sẽ làm hết sức mình để đảm bảo rằng các bạn được an toàn và có thể tiếp tục cuộc hành trình của mình mà không gặp thêm rủi ro.”
Cảm giác nặng nề và xúc động trong phòng giảm bớt khi Porlyusica thể hiện sự đồng cảm và quyết tâm giúp đỡ. Những lời của cô như một sự xoa dịu, mang lại chút ánh sáng trong cơn bão tâm trạng của những người còn lại.
Bà lão bắt đầu lật giở sách một cách vội vàng, không tìm thấy phép thuật. Jellal giúp đỡ, tiếp cận và lật đến đúng trang một cách chính xác, như thể anh đã nhớ rõ. Anh thậm chí không tỏ ra kiêu ngạo vì điều đó. Người phụ nữ cảm thấy vui vì anh hành xử lịch thiệp như vậy.
“Bạn tìm thấy nó bằng cách nào?” Cô nhìn anh một cách nghi ngờ
Anh nhún vai: “Có lẽ là may mắn.”
Dù có thông minh cũng không thể đoán đúng trang sách. Baf lão khịt mũi và nhặt một bộ chai lên. Bọn trẻ vặn vẹo ngón tay một cách vu vơ, nghi ngờ không biết phải cư xử thế nào khi có mặt Porlyusica. Bà thở dài“Khi còn trẻ, tôi đã quen biết ông ấy cùng với Makarov. Chúng tôi từng là bạn thân, nhưng Rob đã mất tích trong một nhiệm vụ. Chúng tôi luôn hi vọng ông ấy có thể bình an ”
Cô tiếp tục hỏi để hiểu thêm về họ. “Các người đã trốn khỏi nơi tồi tệ đó được bao lâu rồi?”
Lần này, Wally trả lời: “Ba tuần. Nhưng, bà biết đấy, cảm giác như mới xảy ra hôm qua. Thật khó tin chúng tôi lại may mắn như vậy.”
“Các người đã trốn như thế nào?”
Khi anh bắt đầu mô tả tình huống may mắn, ánh mắt anh sáng lên. “Erza đã điều khiển con tàu, và Jellal đã giấu chúng tôi trong khoang tàu dưới lòng đất. Anh ấy và Simon đã chiến đấu tốt với lính canh. Họ kéo buồm lên và chạy trốn, cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt. Sau cái chết của ông Brob ,Erza kích hoạt được ma thuật. Con tàu được điều khiển bởi một lacrima mà cô ấy đã hợp nhất với cơ thể mình. Tôi không thể tin rằng cô ấy đã trở thành một pháp sư ở độ tuổi còn quá trẻ như vậy...”
Porlyusica tháo miếng che mắt và thay bằng một miếng gạc sạch trong thời gian này, để khuôn mặt bất thường của cô không làm bọn trẻ sợ hãi.Nhưng Jellal chỉ đứng im đó, nhìn nhất cử nhất động của cô. Bà chưa bao giờ cảm thấy bị theo dõi đến thế trong đời.
Trong 5 đứa trẻ, Porlyusica có thể nhận ra điều gì đó khác biệt ở cậu bé này. Cùng tuổi, cùng câu chuyện, cách tiếp cận, góc nhìn lại rất khác nhaum Cậu bé này trưởng thành nhanh hơn bất kỳ ai khác cùng tuổi. Bà tin chắc rằng đây sẽ không phải là lần cuối cùng Jellal và cô gặp gỡ
[ 3 giờ sáng cách cô ấy gắng gượng để truyện trên 1000 chữ-)) ]
Năm X776
[Tại nhà của Porlyusica]
“Ồ, thế à?” Jellal cười nhạo khi nhớ lại lại lời của Makarov nói với Millianna và Sho. Anh không rời mắt khỏi người đang tát vào đầu Makarov
Porlyusica không chút thương xót, bà ta nhìn Makarov bằng ánh mắt sắc lạnh không hề hối lỗi khi làm vấy bẩn cái đầu hói hoàn hảo của ông “Lần này ông lại đến quấy rầy ta cái gì? Ta thề rằng nếu ông làm gì bọn trẻ, ta sẽ tự tay tiến lão già ngươi xuống địa ngục.”
Makarov không tìm được lời nào phù hợp, ông lúng túng và không thể nói ra được. Jellal quyết định thay ông trả lời: “Chúng tôi đến từ hội của Makarov, bạn của chúng tôi cần sự giúp đỡ.”
''Mơ hồ quá đấy nhóc. Lần sau hãy nêu rõ ràng và chi tiết hơn''
Makarov dùng tiếng cười của mình để che đậy những lời lạnh lùng của bà lão “Không không không!” Sau đó ông lén lút nói nhỏ với Porlyusica, “Họ biết Rob.”
Bà lão thở dài một hơi, “Tại sao ngươi không nói sớm hơn?” Bà lão ra hiệu cho bọn trẻ vào trong rồi đứng chắn cửa với Makarov. Bà làm vậy một cách có phần vui vẻ, vì đây là sự đãi ngộ xứng đáng dành cho lão già đáng chết kia. Porlyusica không tin tưởng vào những ý định mờ ám của Makarov. Jellal không phải là người duy nhất cảm thấy chủ hội của họ có những ảo tưởng điên rồ
“Chuyện gì vậy?” ông lão than phiền.
“Hãy cho tôi vài giờ để ở cùng bọn trẻ. Tôi sẽ đảm bảo rằng chúng trở về an toàn. Có thể là vậy.”
Bà không quan tâm đến sự phản đối của chủ hội, và sau năm phút không có phản hồi, ông chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
Erza đã quay mặt đi ngay khi đối diện với người phụ nữ này. Có thể nói rằng, bà ấy thật đáng sợ. “Bình tĩnh lại, tôi không đáng sợ như Makarov nói đâu.”
Jellal cười nói: “Tin tôi đi, ông ấy đã đánh giá thấp sự thù địch của bà.”
“Hừ, tôi chỉ làm vậy để chọc tức ông ta thôi. Nhưng ông ấy có thể đúng, tôi giúp đỡ không phải vì tôi muốn. Tôi chỉ làm vậy vì các người biết Rob. Ông ấy đang ở đâu?”
Quả là rất trực tiếp. Erza đã rơi nước mắt, cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Cô cố tìm từ ngữ phù hợp nhưng mỗi lần mở miệng, cô đều không nói được gì. Cho đến khi cô tìm ra cách miêu tả cái chết của ông ấy mà không quá đau lòng. “Ông ấy… đi rồi”
“Đi rồi?”
Jellal nói thẳng, “Ông ấy đã chết khi cố gắng bảo vệ chúng tôi. Ông ấy là một người tốt. Nếu cô không hỏi những câu quá riêng tư, tôi sẽ rất biết ơn. Nếu cô vẫn chưa hiểu, chúng tôi là những đứa trẻ mồ côi đã thoát khỏi cảnh nô lệ được Master cưu mang”
“Ông ấy… đã qua đời để bảo vệ tôi.” Erza nhắm mắt lại, cảm xúc dâng trào khi nhớ lại khoảnh khắc đau thương đó. Cô cảm thấy như những ký ức về Rob đang quay lại, làm sống dậy sự đau đớn và sự biết ơn sâu sắc mà cô không thể quên.
Cô bắt đầu kể lại sự thật đau đớn, từng từ một như những lưỡi dao sắc bén cắt vào tâm trí mình: “Khi cuộc chiến trở nên khốc liệt hơn, ông Rob đã đứng giữa tôi và những kẻ thù, với quyết tâm bảo vệ tôi bằng bất kỳ giá nào. Ông ấy đã dùng toàn bộ sức mạnh và nghị lực của mình để chống lại sự tấn công. Trong giây phút quyết định, khi mọi thứ dường như sụp đổ, ông Rob đã ngã xuống."
Erza tiếp tục, giọng cô ngắt quãng bởi nỗi xúc động.'''Tôi nhớ rõ khoảnh khắc đó,ông Rob dùng chút sức lực cuối cùng nói với tôi một câu: Erza, con phải sống.''
Jellal gật đầu, ánh mắt trầm tư, “Đúng vậy. Trong lúc chúng tôi đang đối mặt với sự tàn bạo và bất công, Rob đã dũng cảm đứng lên chống lại sự áp bức. Ông ấy không còn nữa, nhưng di sản của ông, những hành động và những ký ức về ông, vẫn sống mãi trong lòng chúng tôi. Rob không chỉ là một người bạn, mà còn là một anh hùng thực sự trong mắt chúng tôi, một hình mẫu của lòng can đảm và sự hy sinh.”
“Tôi hiểu rồi.”Cô dừng lại một lát để tìm kiếm sự an ủi cho những đứa trẻ đau khổ này“ Hãy để tôi giúp các bạn. Tôi sẽ làm hết sức mình để đảm bảo rằng các bạn được an toàn và có thể tiếp tục cuộc hành trình của mình mà không gặp thêm rủi ro.”
Cảm giác nặng nề và xúc động trong phòng giảm bớt khi Porlyusica thể hiện sự đồng cảm và quyết tâm giúp đỡ. Những lời của cô như một sự xoa dịu, mang lại chút ánh sáng trong cơn bão tâm trạng của những người còn lại.
Bà lão bắt đầu lật giở sách một cách vội vàng, không tìm thấy phép thuật. Jellal giúp đỡ, tiếp cận và lật đến đúng trang một cách chính xác, như thể anh đã nhớ rõ. Anh thậm chí không tỏ ra kiêu ngạo vì điều đó. Người phụ nữ cảm thấy vui vì anh hành xử lịch thiệp như vậy.
“Bạn tìm thấy nó bằng cách nào?” Cô nhìn anh một cách nghi ngờ
Anh nhún vai: “Có lẽ là may mắn.”
Dù có thông minh cũng không thể đoán đúng trang sách. Baf lão khịt mũi và nhặt một bộ chai lên. Bọn trẻ vặn vẹo ngón tay một cách vu vơ, nghi ngờ không biết phải cư xử thế nào khi có mặt Porlyusica. Bà thở dài“Khi còn trẻ, tôi đã quen biết ông ấy cùng với Makarov. Chúng tôi từng là bạn thân, nhưng Rob đã mất tích trong một nhiệm vụ. Chúng tôi luôn hi vọng ông ấy có thể bình an ”
Cô tiếp tục hỏi để hiểu thêm về họ. “Các người đã trốn khỏi nơi tồi tệ đó được bao lâu rồi?”
Lần này, Wally trả lời: “Ba tuần. Nhưng, bà biết đấy, cảm giác như mới xảy ra hôm qua. Thật khó tin chúng tôi lại may mắn như vậy.”
“Các người đã trốn như thế nào?”
Khi anh bắt đầu mô tả tình huống may mắn, ánh mắt anh sáng lên. “Erza đã điều khiển con tàu, và Jellal đã giấu chúng tôi trong khoang tàu dưới lòng đất. Anh ấy và Simon đã chiến đấu tốt với lính canh. Họ kéo buồm lên và chạy trốn, cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt. Sau cái chết của ông Brob ,Erza kích hoạt được ma thuật. Con tàu được điều khiển bởi một lacrima mà cô ấy đã hợp nhất với cơ thể mình. Tôi không thể tin rằng cô ấy đã trở thành một pháp sư ở độ tuổi còn quá trẻ như vậy...”
Porlyusica tháo miếng che mắt và thay bằng một miếng gạc sạch trong thời gian này, để khuôn mặt bất thường của cô không làm bọn trẻ sợ hãi.Nhưng Jellal chỉ đứng im đó, nhìn nhất cử nhất động của cô. Bà chưa bao giờ cảm thấy bị theo dõi đến thế trong đời.
Trong 5 đứa trẻ, Porlyusica có thể nhận ra điều gì đó khác biệt ở cậu bé này. Cùng tuổi, cùng câu chuyện, cách tiếp cận, góc nhìn lại rất khác nhaum Cậu bé này trưởng thành nhanh hơn bất kỳ ai khác cùng tuổi. Bà tin chắc rằng đây sẽ không phải là lần cuối cùng Jellal và cô gặp gỡ
[ 3 giờ sáng cách cô ấy gắng gượng để truyện trên 1000 chữ-)) ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.