Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh
Chương 58
Lạc Lạc
24/11/2019
Hoàng Ngọc Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, mới phát hiện đã sắp đến trưa. Cô ôm chăn ngồi trên giường để đầu óc tỉnh táo lại, nhớ lại hình như sáng sớm Dương Thế Minh nói với cô hắn đi Đức thì phải, rồi bảo cô cứ ngủ tiếp.
Đứng dậy khỏi giường, chân cô hơi mỏi nhưng không đau, chắc là hắn đã mát xa quá hiệu quả.
Sau đó lại ngã xuống giường nằm lăng qua lăng lại định ngủ nướng nhưng cô nhớ hôm nay phải đi làm, nên tốc chăn chạy vào phòng tắm bỗng một tiếng hét của cô làm rung chuyển cả nhà.
"Tên... tên.... lưu manh tên biến thái Dương Thế Minh... như thế này làm sao ra đường đây chứ?"
Nhìn vào gương khắp người cô toàn là vết hôn, cái cổ trắng ngần của cô giờ đã chi chít những vết dâu đỏ do hắn để lại, chắc cô điên lên mất lấy kem che khuyết điểm ra thoa vào cổ.
Nhưng vẫn còn mờ mờ ảo ảo, chẳng lẽ phải lấy chiếc áo cổ cao để mặc sao? Trời này vẫn còn mùa hè mà mặc áo đó chắc mà chết mất.
Thôi đành vậy, chứ không thể nào để như vậy ra ngoài được, Hoàng Ngọc Niệm mở tủ lấy chiếc áo cổ cao mặc vào hắn đúng là cầm thú, cầm thú cũng không bằng hắn hôm qua tự nhiên sao ngốc đến thế chứ?
Từ nay phải tránh xa hắn một chút, không thể để hắn làm loạn được. Hoàng Ngọc Niệm lái xe đến bệnh viện thì điện thoại lại vang lên là hắn để coi lần này cô mắng cho một trận.
"Alo"
"Đã dậy? Đi làm chưa?" Sao hôm nay hắn lại nói chuyện với cô cọc cằn thế?
"Đang đi"
"Ừm, ngày mốt anh về"
"Anh đúng là đồ cầm thú, anh có biết tại anh mà tôi phải mặc một chiếc áo dày cộm không? Tên biến thái nhà anh đi luôn đi đừng về nữa đáng lý ra người trách anh hôm qua là tôi mới đúng, rõ ràng sao anh lại là Vũ Hạo Văn tới cứu tôi mà không phải anh, sao anh lại không chạy theo tôi lúc đó chứ? Rồi ai làm tôi bị trật chân hả? Hả???"
Hoàng Ngọc Niệm tuôn một câu chửi khiến hắn bên kia phải đưa điện thoại ra chổ khác vì... giọng của cô có thể làm cho tai hắn điếc mất.
"Là anh sai... được chứ?"
"Hôm qua tôi nhịn anh không phải tôi hiền đâu tại anh làm tôi hoảng quá nên không dám nói thôi, nhịn anh đó"
"Rồi, rồi thôi anh cup đây, ở nhà tự chăm sóc mình nhé"
Hừm, cô còn chưa chửi xong mà cái tên này đã ngắt máy rồi tên biến thái chết tiệt trên xe cô không ngừng chửi rủa hắn.
Vào đến bệnh viện cô đi thẳng vào phòng làm việc của mình, lúc đó Lỵ An bước vào mang vào vài túi thức ăn nhanh.
"Niệm Niệm cậu ăn gì chưa? Ăn với tớ nè"
"Cậu ăn đi tớ không có tâm trạng"
"Sao vậy? Ủa mà sao nay lại mặc đồ này cô bệnh hả?"
"À... ừa... bị cảm thôi "
"Đúng rồi thời tiết dạo này thay đổi nên bệnh nhân cũng nhiều, cậu đừng làm việc nhiều quá ảnh hưởng đên sức khỏe lắm đấy"
"Ừm, tớ biết rồi cám ơn cậu"
"Hay là..... để tớ khám cho cậu nhé"
Lỵ An bước tới định kéo áo cô để khám, hoảng quá nên cô đứng lên chạy ra chỗ khác.
"Trần Anh lúc nãy tớ gặp ngoài cửa cậu ấy bảo nói gì với cậu đấy gấp lắm" Hoàng Ngọc Niệm bịa đại lý do
"Vậy sao? Vậy tớ không khám cho cậu được rồi tiếc quá... thôi tớ đi trước đây"
Phù~ may quá suýt bị phát hiện rồi, nếu mà Lỵ An mà biết chắc cô phải đào cái hố để chui xuống mất, cũng tại hắn mà ra cả cô cầu cho hắn đi luôn đi đừng về.
Đứng dậy khỏi giường, chân cô hơi mỏi nhưng không đau, chắc là hắn đã mát xa quá hiệu quả.
Sau đó lại ngã xuống giường nằm lăng qua lăng lại định ngủ nướng nhưng cô nhớ hôm nay phải đi làm, nên tốc chăn chạy vào phòng tắm bỗng một tiếng hét của cô làm rung chuyển cả nhà.
"Tên... tên.... lưu manh tên biến thái Dương Thế Minh... như thế này làm sao ra đường đây chứ?"
Nhìn vào gương khắp người cô toàn là vết hôn, cái cổ trắng ngần của cô giờ đã chi chít những vết dâu đỏ do hắn để lại, chắc cô điên lên mất lấy kem che khuyết điểm ra thoa vào cổ.
Nhưng vẫn còn mờ mờ ảo ảo, chẳng lẽ phải lấy chiếc áo cổ cao để mặc sao? Trời này vẫn còn mùa hè mà mặc áo đó chắc mà chết mất.
Thôi đành vậy, chứ không thể nào để như vậy ra ngoài được, Hoàng Ngọc Niệm mở tủ lấy chiếc áo cổ cao mặc vào hắn đúng là cầm thú, cầm thú cũng không bằng hắn hôm qua tự nhiên sao ngốc đến thế chứ?
Từ nay phải tránh xa hắn một chút, không thể để hắn làm loạn được. Hoàng Ngọc Niệm lái xe đến bệnh viện thì điện thoại lại vang lên là hắn để coi lần này cô mắng cho một trận.
"Alo"
"Đã dậy? Đi làm chưa?" Sao hôm nay hắn lại nói chuyện với cô cọc cằn thế?
"Đang đi"
"Ừm, ngày mốt anh về"
"Anh đúng là đồ cầm thú, anh có biết tại anh mà tôi phải mặc một chiếc áo dày cộm không? Tên biến thái nhà anh đi luôn đi đừng về nữa đáng lý ra người trách anh hôm qua là tôi mới đúng, rõ ràng sao anh lại là Vũ Hạo Văn tới cứu tôi mà không phải anh, sao anh lại không chạy theo tôi lúc đó chứ? Rồi ai làm tôi bị trật chân hả? Hả???"
Hoàng Ngọc Niệm tuôn một câu chửi khiến hắn bên kia phải đưa điện thoại ra chổ khác vì... giọng của cô có thể làm cho tai hắn điếc mất.
"Là anh sai... được chứ?"
"Hôm qua tôi nhịn anh không phải tôi hiền đâu tại anh làm tôi hoảng quá nên không dám nói thôi, nhịn anh đó"
"Rồi, rồi thôi anh cup đây, ở nhà tự chăm sóc mình nhé"
Hừm, cô còn chưa chửi xong mà cái tên này đã ngắt máy rồi tên biến thái chết tiệt trên xe cô không ngừng chửi rủa hắn.
Vào đến bệnh viện cô đi thẳng vào phòng làm việc của mình, lúc đó Lỵ An bước vào mang vào vài túi thức ăn nhanh.
"Niệm Niệm cậu ăn gì chưa? Ăn với tớ nè"
"Cậu ăn đi tớ không có tâm trạng"
"Sao vậy? Ủa mà sao nay lại mặc đồ này cô bệnh hả?"
"À... ừa... bị cảm thôi "
"Đúng rồi thời tiết dạo này thay đổi nên bệnh nhân cũng nhiều, cậu đừng làm việc nhiều quá ảnh hưởng đên sức khỏe lắm đấy"
"Ừm, tớ biết rồi cám ơn cậu"
"Hay là..... để tớ khám cho cậu nhé"
Lỵ An bước tới định kéo áo cô để khám, hoảng quá nên cô đứng lên chạy ra chỗ khác.
"Trần Anh lúc nãy tớ gặp ngoài cửa cậu ấy bảo nói gì với cậu đấy gấp lắm" Hoàng Ngọc Niệm bịa đại lý do
"Vậy sao? Vậy tớ không khám cho cậu được rồi tiếc quá... thôi tớ đi trước đây"
Phù~ may quá suýt bị phát hiện rồi, nếu mà Lỵ An mà biết chắc cô phải đào cái hố để chui xuống mất, cũng tại hắn mà ra cả cô cầu cho hắn đi luôn đi đừng về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.