Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh
Chương 45: Em nấu? thế có ăn được không?
Lạc Lạc
24/11/2019
Hoàng Ngọc Niệm bước nhanh tới đặt đồ ăn lên bàn sau đó dựt lấy laptop đem đi chỗ khác, lúc này Dương Thế Minh mới hay rằng cô vào phòng.
" Em làm gì đấy?"
"Mau ăn đi còn uống thuốc nữa, hôm nay lão nương cất công nấu đấy ăn thử đi!!" Dương Thế Minh nhìn tô cháo trước mặt nghi hoặc hỏi.
" Là em nấu?"
" Chứ còn ai nữa, cảm động lắm đúng không?"
Hắn nuốt ực một cái sau đó nhìn tô cháo trước mặt có nên ăn không nhỉ? " Em nấu?thế có ăn được không???"
"Người ta bỏ công sức từ sáng sớm đến giờ để nấu đấy"
" Vậy anh phải ăn rồi không thôi uổng công sức em sáng giờ, mà nè nhà còn thuốc đau bụng không?"
"Chi vậy? anh chỉ bị cảm thôi mà...."
"Phòng hờ ấy mà.."
" Anh khỏi ăn đi... em ăn một mình đây..." vừa định bưng đi thì tay hắn đã ngăn lại.
" Phu nhân của anh nấu thì anh phải ăn chứ, đừng giận mà"
Nhanh chóng bưng tô cháo trên tay ăn một cách nhanh chóng, nhưng sắc mặt hắn bỗng dừng lại và từ từ cảm nhận đánh giá, cũng không quá tệ chỉ có điều hơi nhạt một chút nhưng cũng tạm được.
Dù gì cũng lần đầu cô nấu, được thế này cũng khá ổn rồi. Nhưng hắn lại giả bộ nhăn mặt sau đó ôm bụng định dọa cô một chút đấy mà.
"Chết anh rồi Niệm Nhi à... anh... đau bụng quá...ui... ui..."
"Anh sao vậy? tại sao lại đau bụng chứ? thôi hay là đừng ăn nữa em đi mua cái khác cho anh ăn nhé".
Hoàng Ngọc Niệm cuốn cuồng lên định đi thì bị Dương Thế Minh kéo mạnh lại, làm Hoàng Ngọc Niệm mất đà ngã nhào vào người hắn mặt cô lúc này đỏ như trái cà chua.
Vì mặt hai người lúc này khoảng cách rất gần nhau, chưa để cô phản ứng đã kéo cô lại hôn lên đôi môi anh đào của cô như đang chào đón.
Lúc đầu quá bất ngờ nên cô vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng thấy hắn kiên cố giữ chặc ở đầu cô thế này, không thể nhúc nhích gì nữa đành để hắn điều khiển.
"Anh.... đúng là đồ lưu manh...đúng là đồ lợi dụng mà.... " quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn hắn.
"Anh giỡn thôi... phu nhân anh tuy lần đầu nấu cho anh ăn nhưng cũng khá vừa miệng anh đấy...."
"Anh đừng có nói dối... không ngon thì cứ nói đại đi..."
"Anh nói thật đấy, sau này việc bếp núc nên đổi lại cho e xử lý đấy nhé!!"
"Vậy... uống thuốc đi để em kiểm tra xem đã hạ sốt chưa" Hoàng Ngọc Niệm đi lấy nhiệt kế đo cho hắn.
"Hạ sốt rồi, giờ anh phải nghỉ ngơi hôm nay không được đi làm... nghỉ ngơi đi, cái laptop này em sẽ giữ không được làm việc nữa nghe rõ chưa..."
"Được rồi... được rồi.... anh nghỉ là được chứ gì?"
"Ừm... ngoan lắm" xoa xoa đầu hắn sau đó xuống bếp dọn dẹp chén bát.
Từ khi nào mà Hoàng Ngọc Niệm lại đảm đang đến vậy chứ? Có phải sức mạnh của tình yêu hay không?
[.....]
Còn về phía hắn sau khi cô ra khỏi phòng thì hắn nằm xuống bắt đầu suy nghĩ.
"Cô ấy biết quan tâm mình rồi"
"Còn học cả nấu ăn nữa chứ.... ngoài mặt thì như vậy chứ trong lòng lại lo lắng cho mình"
"Có lẽ nên nghỉ ngơi rồi, mấy ngày nay cứ lo lắng chuyện công ty chả chợp mắt được hazz.. "
Sau đó hắn cũng từ từ đi vào giấc ngủ....
" Em làm gì đấy?"
"Mau ăn đi còn uống thuốc nữa, hôm nay lão nương cất công nấu đấy ăn thử đi!!" Dương Thế Minh nhìn tô cháo trước mặt nghi hoặc hỏi.
" Là em nấu?"
" Chứ còn ai nữa, cảm động lắm đúng không?"
Hắn nuốt ực một cái sau đó nhìn tô cháo trước mặt có nên ăn không nhỉ? " Em nấu?thế có ăn được không???"
"Người ta bỏ công sức từ sáng sớm đến giờ để nấu đấy"
" Vậy anh phải ăn rồi không thôi uổng công sức em sáng giờ, mà nè nhà còn thuốc đau bụng không?"
"Chi vậy? anh chỉ bị cảm thôi mà...."
"Phòng hờ ấy mà.."
" Anh khỏi ăn đi... em ăn một mình đây..." vừa định bưng đi thì tay hắn đã ngăn lại.
" Phu nhân của anh nấu thì anh phải ăn chứ, đừng giận mà"
Nhanh chóng bưng tô cháo trên tay ăn một cách nhanh chóng, nhưng sắc mặt hắn bỗng dừng lại và từ từ cảm nhận đánh giá, cũng không quá tệ chỉ có điều hơi nhạt một chút nhưng cũng tạm được.
Dù gì cũng lần đầu cô nấu, được thế này cũng khá ổn rồi. Nhưng hắn lại giả bộ nhăn mặt sau đó ôm bụng định dọa cô một chút đấy mà.
"Chết anh rồi Niệm Nhi à... anh... đau bụng quá...ui... ui..."
"Anh sao vậy? tại sao lại đau bụng chứ? thôi hay là đừng ăn nữa em đi mua cái khác cho anh ăn nhé".
Hoàng Ngọc Niệm cuốn cuồng lên định đi thì bị Dương Thế Minh kéo mạnh lại, làm Hoàng Ngọc Niệm mất đà ngã nhào vào người hắn mặt cô lúc này đỏ như trái cà chua.
Vì mặt hai người lúc này khoảng cách rất gần nhau, chưa để cô phản ứng đã kéo cô lại hôn lên đôi môi anh đào của cô như đang chào đón.
Lúc đầu quá bất ngờ nên cô vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng thấy hắn kiên cố giữ chặc ở đầu cô thế này, không thể nhúc nhích gì nữa đành để hắn điều khiển.
"Anh.... đúng là đồ lưu manh...đúng là đồ lợi dụng mà.... " quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn hắn.
"Anh giỡn thôi... phu nhân anh tuy lần đầu nấu cho anh ăn nhưng cũng khá vừa miệng anh đấy...."
"Anh đừng có nói dối... không ngon thì cứ nói đại đi..."
"Anh nói thật đấy, sau này việc bếp núc nên đổi lại cho e xử lý đấy nhé!!"
"Vậy... uống thuốc đi để em kiểm tra xem đã hạ sốt chưa" Hoàng Ngọc Niệm đi lấy nhiệt kế đo cho hắn.
"Hạ sốt rồi, giờ anh phải nghỉ ngơi hôm nay không được đi làm... nghỉ ngơi đi, cái laptop này em sẽ giữ không được làm việc nữa nghe rõ chưa..."
"Được rồi... được rồi.... anh nghỉ là được chứ gì?"
"Ừm... ngoan lắm" xoa xoa đầu hắn sau đó xuống bếp dọn dẹp chén bát.
Từ khi nào mà Hoàng Ngọc Niệm lại đảm đang đến vậy chứ? Có phải sức mạnh của tình yêu hay không?
[.....]
Còn về phía hắn sau khi cô ra khỏi phòng thì hắn nằm xuống bắt đầu suy nghĩ.
"Cô ấy biết quan tâm mình rồi"
"Còn học cả nấu ăn nữa chứ.... ngoài mặt thì như vậy chứ trong lòng lại lo lắng cho mình"
"Có lẽ nên nghỉ ngơi rồi, mấy ngày nay cứ lo lắng chuyện công ty chả chợp mắt được hazz.. "
Sau đó hắn cũng từ từ đi vào giấc ngủ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.