Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh
Chương 54: Gặp rắc rối
Lạc Lạc
24/11/2019
Hoàng Ngọc Niệm vốn đang định muốn nói cái gì đó, Dương Thế Minh lại kéo cô ngồi xuống chỗ.
"Được rồi, ngồi xuống đi, phim bắt đầu rồi."
Trên màn hình bắt đầu chiếu một bộ phim tình cảm, thực ra xem cái gì Hoàng Ngọc Niệm cũng không biết, không phải cô không có xem kỹ, chỉ là Dương Thế Minh làm cho cô bất ngờ quá nhiều, cảm động cũng quá nhiều.
Điều này khiến cô cảm giác được rất bình yên, hạnh phúc như thể không phải là hiện thực, nhưng mà chính cô lại không nhịn được để mình tiếp tục chìm đắm trong đó....
Sau này nếu như sẽ đau khổ, giờ khắc hạnh phúc hiện tại này cô cũng muốn lưu giữ chặt trong tâm trí mãi.
Sau khi xem hết phim, Dương Thế Minh cùng cô nắm tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim tựa như những cặp tình nhân thông thường, hướng đến bãi đỗ xe, "Muốn ăn gì đây?" Dương Thế Minh hỏi.
"Ăn gì cũng được? Miễn anh đưa em đi ăn là được"
"Ừm, được..."
Dương Thế Minh dẫn cô đến một nhà hàng Pháp. Có lẽ lúc trước hắn thường ăn ở đây nên tất cả mọi người đều biết được khẩu vị của hắn.
Đưa cô đến một bàn vip gần cửa sổ có thể từ đấy nhìn xuống bên dưới, thành phố, xe cộ, con người trông thu nhỏ lại so với ở tầm cao này.
"Hôm nay em vui lắm, mà... tất cả đều là anh tự dàn dựng sao?"
"A... cái này... anh không rành đâu.... tên Tống Xuân Lăng bày ra cả đấy"
"Hazz... chẳng phải anh ta không có bạn gái sao? Kinh nghiệm nhiều thế??"
"Cái này là kinh nghiệm cua gái của hắn nhưng chỉ có cái....là mấy cô gái đó chỉ đỗ được mấy ngày, sau mấy ngày là biết được tính tình điên điên của hắn nên chạy mất dép đấy"
Ở nơi nào đó Tống Xuân Lăng vẫn đang làm việc thì hăc xì một cái" là ai nhắc đến mình vậy".
Cảm thấy Dương Thế Minh đang nhìn chăm chú vào mình, tim lỗi nhịp. Hoàng Ngọc Niệm Xấu hổ cúi đầu cầm ly rượu lên, cô cúi đầu uống một hớp rượu lớn để che giấu vẻ xấu hổ, thế nhưng bởi vì uống quá nhanh mà bị sặc.
"Em thiệt là... sao lại uống nhanh như vậy đừng uống nữa" hắn đưa tay lấy ly rượu khỏi tay cô.
Sau khi ăn xong cô lại muốn hắn đưa cô đến khu giải trí ở trung tâm thành phố, nơi có nhiều hoạt động vui chơi bỗng hắn nhớ tới điều mà Tống Xuân Lăng nói.
" Phải đưa cô ấy chơi những trò mạo hiểm một chút, lúc đấy anh sẽ ra tay làm người hùng che chở cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ...."
"Ngã vào lòng anh sau đó chu.... chu...."
"Azz... cái tên này.... đúng là... ý kiến hay đấy lần sau có thưởng cho cậu"
"Đa tạ... đa tạ... chúc vui vẻ nha..."
[....]
"Thế Minh.... anh sao vậy cười kiểu đó đang nghĩ gì đó?"
"À.... à... không có gì... đi thôi anh đưa em đi chơi trò chơi"
Hắn dắt tay cô đến khu nhà ma, từ ngoài nhìn vào thì không có gì nhưng vẫn nghe được âm thanh ghê rợn trong đó.
Hoàng Ngọc Niệm hơi run, vì đó giờ cô chưa từng vào đây thử nhưng cho dù cô có làm bác sĩ có thấy qua những bộ xương hay máu cũng là chuyện bình thường nhưng lần này lại có thêm âm thanh rùng rợn nên......
"Phải.... phải vào đây sao??"
"Ừm, em sợ sao? "
"Ai... ai... mà sợ chứ đi thôi"
Mặc dù mạnh miệng vậy đấy chứ cô vẫn níu lấy vạt áo của hắn bỗng một con ma từ phía sau nắm chặc chân cô, thế là cô tung cho con ma đó một cước sau đó chạy thẳng ra ngoài để hắn ở đó cười khổ, tội cho người giả ma đó nằm đau đớn quằn quại.
Chạy một lát thì cô phát hiện Dương Thế Minh không có chạy theo cô, mà cô chạy đến đâu rồi?, không có ai hết vậy Hoàng Ngọc Niệm vô tình chạy vào một hẻm gần đấy mà không để ý.
"Không xong rồi, Thế Minh anh đâu rồi?"
Hoàng Ngọc Niệm lấy điện thoại ra gọi cho hắn bỗng bị một đám thanh niên chặn lại ép vào tường.
"Em gái.... làm gì ở đây vậy.... ở đây vắng lắm coi chừng gặp biến thái đó, hay đi với tụi anh đi, tụi anh bảo vệ em...."
"Bỏ tôi ra.... Thế Minh.... anh ở đâu vậy.... mau đến cứu em...."
"Vui vẻ chút đi em...thơm thật đó..." tên đó bước tới ngửi mùi hương trên cổ cô.
"Tránh ra..." cô tát vào mặt tên đó làm hắn nóng lên bóp chặc cổ cô.
"Con điếm.... dám đánh tao.... để xem hôm nay tụi tao xử mày ra sao...."
"Bỏ tôi ra... Thế Minh.... cứu em....."
#đoán đi ai sẽ cứu chị ấy.... một người tuy xa mà gần tuy gần mà xa....
"Được rồi, ngồi xuống đi, phim bắt đầu rồi."
Trên màn hình bắt đầu chiếu một bộ phim tình cảm, thực ra xem cái gì Hoàng Ngọc Niệm cũng không biết, không phải cô không có xem kỹ, chỉ là Dương Thế Minh làm cho cô bất ngờ quá nhiều, cảm động cũng quá nhiều.
Điều này khiến cô cảm giác được rất bình yên, hạnh phúc như thể không phải là hiện thực, nhưng mà chính cô lại không nhịn được để mình tiếp tục chìm đắm trong đó....
Sau này nếu như sẽ đau khổ, giờ khắc hạnh phúc hiện tại này cô cũng muốn lưu giữ chặt trong tâm trí mãi.
Sau khi xem hết phim, Dương Thế Minh cùng cô nắm tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim tựa như những cặp tình nhân thông thường, hướng đến bãi đỗ xe, "Muốn ăn gì đây?" Dương Thế Minh hỏi.
"Ăn gì cũng được? Miễn anh đưa em đi ăn là được"
"Ừm, được..."
Dương Thế Minh dẫn cô đến một nhà hàng Pháp. Có lẽ lúc trước hắn thường ăn ở đây nên tất cả mọi người đều biết được khẩu vị của hắn.
Đưa cô đến một bàn vip gần cửa sổ có thể từ đấy nhìn xuống bên dưới, thành phố, xe cộ, con người trông thu nhỏ lại so với ở tầm cao này.
"Hôm nay em vui lắm, mà... tất cả đều là anh tự dàn dựng sao?"
"A... cái này... anh không rành đâu.... tên Tống Xuân Lăng bày ra cả đấy"
"Hazz... chẳng phải anh ta không có bạn gái sao? Kinh nghiệm nhiều thế??"
"Cái này là kinh nghiệm cua gái của hắn nhưng chỉ có cái....là mấy cô gái đó chỉ đỗ được mấy ngày, sau mấy ngày là biết được tính tình điên điên của hắn nên chạy mất dép đấy"
Ở nơi nào đó Tống Xuân Lăng vẫn đang làm việc thì hăc xì một cái" là ai nhắc đến mình vậy".
Cảm thấy Dương Thế Minh đang nhìn chăm chú vào mình, tim lỗi nhịp. Hoàng Ngọc Niệm Xấu hổ cúi đầu cầm ly rượu lên, cô cúi đầu uống một hớp rượu lớn để che giấu vẻ xấu hổ, thế nhưng bởi vì uống quá nhanh mà bị sặc.
"Em thiệt là... sao lại uống nhanh như vậy đừng uống nữa" hắn đưa tay lấy ly rượu khỏi tay cô.
Sau khi ăn xong cô lại muốn hắn đưa cô đến khu giải trí ở trung tâm thành phố, nơi có nhiều hoạt động vui chơi bỗng hắn nhớ tới điều mà Tống Xuân Lăng nói.
" Phải đưa cô ấy chơi những trò mạo hiểm một chút, lúc đấy anh sẽ ra tay làm người hùng che chở cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ...."
"Ngã vào lòng anh sau đó chu.... chu...."
"Azz... cái tên này.... đúng là... ý kiến hay đấy lần sau có thưởng cho cậu"
"Đa tạ... đa tạ... chúc vui vẻ nha..."
[....]
"Thế Minh.... anh sao vậy cười kiểu đó đang nghĩ gì đó?"
"À.... à... không có gì... đi thôi anh đưa em đi chơi trò chơi"
Hắn dắt tay cô đến khu nhà ma, từ ngoài nhìn vào thì không có gì nhưng vẫn nghe được âm thanh ghê rợn trong đó.
Hoàng Ngọc Niệm hơi run, vì đó giờ cô chưa từng vào đây thử nhưng cho dù cô có làm bác sĩ có thấy qua những bộ xương hay máu cũng là chuyện bình thường nhưng lần này lại có thêm âm thanh rùng rợn nên......
"Phải.... phải vào đây sao??"
"Ừm, em sợ sao? "
"Ai... ai... mà sợ chứ đi thôi"
Mặc dù mạnh miệng vậy đấy chứ cô vẫn níu lấy vạt áo của hắn bỗng một con ma từ phía sau nắm chặc chân cô, thế là cô tung cho con ma đó một cước sau đó chạy thẳng ra ngoài để hắn ở đó cười khổ, tội cho người giả ma đó nằm đau đớn quằn quại.
Chạy một lát thì cô phát hiện Dương Thế Minh không có chạy theo cô, mà cô chạy đến đâu rồi?, không có ai hết vậy Hoàng Ngọc Niệm vô tình chạy vào một hẻm gần đấy mà không để ý.
"Không xong rồi, Thế Minh anh đâu rồi?"
Hoàng Ngọc Niệm lấy điện thoại ra gọi cho hắn bỗng bị một đám thanh niên chặn lại ép vào tường.
"Em gái.... làm gì ở đây vậy.... ở đây vắng lắm coi chừng gặp biến thái đó, hay đi với tụi anh đi, tụi anh bảo vệ em...."
"Bỏ tôi ra.... Thế Minh.... anh ở đâu vậy.... mau đến cứu em...."
"Vui vẻ chút đi em...thơm thật đó..." tên đó bước tới ngửi mùi hương trên cổ cô.
"Tránh ra..." cô tát vào mặt tên đó làm hắn nóng lên bóp chặc cổ cô.
"Con điếm.... dám đánh tao.... để xem hôm nay tụi tao xử mày ra sao...."
"Bỏ tôi ra... Thế Minh.... cứu em....."
#đoán đi ai sẽ cứu chị ấy.... một người tuy xa mà gần tuy gần mà xa....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.