Chương 47
Tiếu Giai Nhân
17/05/2017
Sự tích “Cô bé lọ lem” Chân Bảo, Đại V đăng lên một tấm ảnh cô và Phó Minh Thời vô cùng “bắt ánh sáng”
Cha Chân Bảo là Chân Dũng, thời trẻ cùng thanh mai trúc mã trong thôn sống ở bên cạnh nhau, tình cảm hai người rất tốt, nhưng lúc hai nhà chuẩn bị nói chuyện cưới xin, thanh mai bất ngờ xảy ra sự việc ngoài ý muốn, bệnh chết. Chân Dũng là người chung tình, một mực không muốn kết hôn, thẳng cho đến khi mẹ sinh bệnh, Chân Dũng mới tiếp nhận sự an bài của mẹ, bắt đầu đi xem mắt.
Dựa vào tiếp tế lúc trước của ông cụ Phó, sinh hoạt nhà họ Chân trong thôn xem như số một số hai, mặc dù Chân Dũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng dáng dấp ông cao ráo rắn chắc, ngũ quan đoan chính, có bề ngoài xuất chúng lại thêm gia cảnh giàu có, lập tức hấp dẫn không ít đối tượng hẹn hò, trong đó bao gồm cả nhà họ Vương.
Thế là Chân Dũng hơn bốn mươi tuổi cùng Vương Tú hai mươi tuổi kết hôn, ông cụ Phó từ ngàn dặm xa xôi tới uống rượu mừng, năm thứ hai liền có Chân Bảo. Đáng tiếc Chân Dũng lớn tuổi lại quá thành thật, coi giữ quê hương không muốn vào trong thành phố sống, Vương Tú nắm trong tay khoản tiền lớn mà ông cụ Phó để lại, càng ngày càng không hài lòng chờ đợi ở nông thôn, rốt cuộc có một ngày đã ôm số tiền tiết kiệm chạy cùng người khác, người đàn ông kia là ai, không có người nào biết, Vương Tú đi nơi nào, trước mắt cũng không thể điều tra ra.
Nhưng cái Đại V này làm việc hiệu suất rất cao, vừa tiếp nhận đã che dấu bản thảo, lập tức phái người đến quê hương Chân Bảo đào bới tin tức, chẳng những đào ra chuyện bên trong của ông cụ Phó và ông nội Chân Bảo là chiến hữu. Còn, thuận tiện viếng thăm hàng xóm, biết được tình huống hôn nhân của cha mẹ Chân Bảo, thậm chí còn từ trong nhà của Vương Tú lấy được ra được một tấm hình kết hôn của hai vợ chồng.
Đó là tấm ảnh nhỏ đen trắng, thấy Chân Dũng bên trong rất trẻ trung, mày kiếm mắt sáng, nếu ở hiện tại thì tuyệt đối sẽ là một đại soái ca, nhưng đôi mắt của Chân Dũng rất bình tĩnh, giống như cảnh sắc tĩnh mịch của mặt hồ trong thôn nhỏ, đôi mắt Chân Bảo rất giống cha. Bên cạnh Chân Dũng, Vương Tú cười tựa vào bả vai ông, cười đến thanh xuân xán lạn, Chân Bảo ngoại trừ đôi mắt ra, thì những nơi khác đều giống mẹ, đôi mắt Vương Tú rất đẹp, nhưng biết nói thế nào đây, nhìn rất khôn khéo, lộ ra một tia sành đời.
Chân Bảo dựa vào giường, nhìn tấm hình cũ trong tay đến ngẩn người.
Hành lý cô mang đến Đế Đô không nhiều, hình cha mẹ kết hôn trong đó có một phần.
Lúc mẹ rời đi cô mới ba tuổi, đối với mẹ Chân Bảo không có bất kỳ ấn tượng nào, cô chỉ biết được tính cách của mẹ mình qua người trong nhà và hàng xóm, ấn tượng của cô đối với dung mạo của mẹ, cũng chỉ có tấm hình này. Chân Bảo không nghĩ tới, có một ngày, cô lại được thấy bức ảnh như vậy ở trên mạng.
Xem hết ảnh chụp, Chân Bảo ấn mở weibo của Đại V xem bình luận.
“Lúc trước Vương Tú đến nhà họ Chân chính là vì tiền, người đàn ông thành thật quá đáng thương, bị bà ta lừa.”
“Chân Bảo lớn lên giống Vương Tú, mệnh cũng rất giống, đều câu kéo kẻ có tiền.”
“Cứu cha đã lỗi thời, đầu năm nay coi trọng cứu ông hơn.”
“Vương Tú quá ti tiện! Tốt nhất là bị người ta đào ra, nhìn xem bà ta còn có thể lăn lộn được nữa không!”
…
Đại đa số bình luận, đều mắng Vương Tú, thảo luận chuyện cô và Phó Minh Thời không nhiều lắm.
Cảm giác trong lòng Chân Bảo nói không nên lời, cô chưa thấy qua người mẹ trên danh nghĩa kia của mình, cha một mình nuôi cô lớn, thời gian đó trong nhà không giàu có, nhưng cũng không có bị đói. Cha chưa từng bởi vì bị mẹ phản bội mà oán giận, dường như trong sinh hoạt không hề có người kia, hai cha con trải qua cuộc sống bình thản như bao nhà nông bình thường, Chân Bảo khi còn bé thường muốn mẹ, nhưng trong trí nhớ của cô không có oán hận.
Bây giờ, một đám người xa lạ trên mạng lòng đầy căm phẫn chửi rủa Vương Tú, chửi rủa mẹ của cô.
Chân Bảo không oán hận mẹ, đối với Vương Tú cũng không có bao nhiêu tình cảm mẹ con, không có ý tứ muốn bảo vệ mẹ, nhưng cô không thích chuyện nhà của mình thành đề tài câu chuyện của người khác, không thích nhưng cái được gọi là đồng tình…
Nhưng Phó Minh Thời nói, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, tương lại cái loại gặp gỡ chụp ảnh sẽ ngày càng nhiều.
Đóng laptop lại, Chân Bảo nằm thẳng ở trên giường, Nguyệt Lượng meo một tiếng, nhảy tới, nũng nịu cọ mặt cô. Sờ sờ cái đầu tròn trịa của nó, Chân Bảo ôm Nguyệt Lượng tới trước ngực, một người một mèo đối mặt với nhau. Nguyệt Lượng so với năm trước lớn hơn hai vòng, trên mặt nhiều thịt, hơi béo, đôi mắt màu xanh lá biến đổi, có chút dấu hiệu chuyển thành màu xanh da trời, bất luận là màu sắc nào, đều rất xinh đẹp.
Chân Bảo cười hôn nó một cái.
Nguyệt Lượng nhấc một cái móng vuốt, giống như ghét bỏ xoa nơi bị cô chủ hôn.
Chân Bảo bỗng nhiên quên đi những chuyện phiền lòng kia, một lòng đùa giỡn mèo.
Phó Minh Thời đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy vị hôn thê vẫn còn tâm tình trêu đùa với mèo, anh ngoài ý muốn nhíu mày.
Anh tới, Chân Bảo buông Nguyệt Lượng đang vung móng vuốt về phía cô xuống, đến ngồi bên giường.
Phó Minh Thời đi tới, sau đó ngồi xổm ở trước người Chân Bảo, nhìn cô tìm tòi nghiên cứu.
Chân Bảo vô ý sờ sờ mặt, hoang mang hỏi: “Sao thế?”
Phó Minh Thời cười, “Anh nhìn xem em có khóc trộm không.”
Chân Bảo cúi đầu, thở phào nói: “Vẫn tốt mà, bạn học từ tiểu học đến sơ trung đều biết chuyện trong nhà của em, quen rồi.”
Chuyện yêu đương của Phó Minh Thời bị đưa ra ngoài ánh sáng, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc, nhưng bị người khác nghị luận chuyện của cha, Chân Bảo đã sớm trải qua. Khi còn bé, cô chua xót núp ở trong chăn vụng trộm khóc, khóc mẹ vì cái gì không cần bọn họ nữa, thời gian dần trưởng thành, cô không suy nghĩ nữa, vì dù sao cô còn có cha, cha đối với cô tốt như vậy…
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của cha, trong lòng Chân Bảo bỗng nhiên có một trận chua xót.
Đột nhiên rất muốn được gặp cha.
Phó Minh Thời ngồi ở bên cạnh cô, thuần thục đem vị hôn thê ôm vào trong ngực, cảm nhận được bờ vai đơn bạc của cô đang run, lần này Phó Minh Thời thật sự đau lòng. Quan hệ bị phơi bày ra ánh sáng, ban đầu anh lo lắng cô có thể tiếp nhận được áp lực của truyền thông hay không, cô không có kinh nghiệm, anh có thể dạy cô, nhưng bây giờ Chân Bảo đối mặt không phải với truyền thông, mà là chuyện bị mẹ đẻ vứt bỏ, cha ruột ra đi.
Phó Minh Thời nhớ lại quê hương của Chân Bảo, một căn nhà hai tầng cũ kỹ, rào chắn hành lang lầu hai đều là đá tảng dựng, dường như chỉ cần một đạp là có thể vỡ nát. Chân Bảo lại một mình lẻ loi trơ trọi sống trong căn nhà như vậy hai năm, một mình nấu cơm một mình ăn.
“Nhớ cha, hay là nghĩ đến bà ấy?” Phó Minh Thời cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói Chân Bảo nghẹn ngào: “Nhớ cha em…”
Phó Minh Thời hôn lên đỉnh đầu của cô: “Chờ em được nghỉ hè, anh và em trở về một chuyến.”
Chân Bảo gật đầu.
Phó Minh Thời nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau một lát, thăm dò hỏi: “Nếu như em muốn gặp bà ấy, anh có thể giúp một tay.”
Chân Bảo lập tức lắc đầu, nước mắt từ từ dừng lại, dựa vào ngực anh nói: “Mỗi người đều ai đi đường nấy, nên quên đi thôi.”
Gặp bà ấy làm cái gì? Nhận mẹ hay là trả thù đây?
Cả hai việc Chân Bảo đều không muốn. Vương Tú lừa tiền của cha, cha không oán hận, cô cũng không hận. Còn quan hệ mẹ con, Vương Tú không cần cô nữa, cô cũng làm như không có mẹ, trên mặt tình cảm sẽ không ai nợ ai.
Thành phố S, trong một căn phòng ở toà nhà cao tầng, một người phụ nữ có dung mạo tinh xảo khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi trước máy tính, không ngừng lật xem weibo. Nhìn thấy những lời công kích chửi rủa kia, sắc mặt bà ta trắng bệch, nhìn thấy ảnh chụp ân ái cũ của Phó Minh Thời, ánh mắt người phụ nữ không khỏi phức tạp, phóng ảnh lớn ra nhìn.
Chân Bảo trong tấm ảnh, thanh thuần ngọt ngào, rất xinh đẹp.
Mắt Vương Tú không chớp nhìn chằm chằm ảnh chụp, những ký ức bị bà đè xuống đáy lòng, từng chút từng chút một lại hiện lên.
“Mẹ, con đói bụng!”
“Mẹ, con chưa buồn ngủ…”
“Mẹ, con muốn cha…”
Phượng Bảo ba tuổi, khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt lớn lại sáng, hễ người lớn nhìn thấy cô, sẽ không khỏi khen xinh đẹp một câu. Con gái đẹp mắt như vậy, nên bà rất kiêu ngạo, bà muốn cho cô có được cuộc sống tốt nhất, nhưng Chân Dũng sống chết không chịu chuyển vào trong thành phố, để hai trăm vạn ở một chỗ không động vào. Vương Tú không chịu nổi, từng ngày trôi qua càng không chịu nổi…
Nơi hoang vu hẻo lánh đấy, thứ duy nhất bà không bỏ được, chính là con gái, nhưng bà không thể mang theo con gái, chính mình bà chạy, Chân Dũng sẽ không truy đuổi, nhưng mang con gái đi cùng, có thể Chân Dũng sẽ đi báo cảnh sát.
Đi đến thành phố S, bà có tiền, có người đàn ông thông minh, bà sửa lại tên trên thẻ căn cước, người đàn ông đó làm ăn buôn bán, còn sinh hai đứa con, thời gian càng ngày càng tốt lên. Vương Tú ngẫu nhiên sẽ nhớ con gái, nhưng lại có hai đứa con khác làm bạn, bà cũng không suy nghĩ tới tê tâm liệt phế nữa, sẽ không liên tục mơ thấy ác mộng.
Ngay tại lúc bà sắp quên đi, con gái của bà lại nổi danh.
“Mẹ, chúng con đã trở về!”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói trẻ con, Vương Tú lập tức đóng giao diện weibo, trang điểm đơn giản lại, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Lưu Hạo sáu tuổi ôm một chiếc ô tô đồ chơi trong tay, cao hứng khoe khoang với mẹ. Người đàn ông phía sau, Lưu Uy một tay mang theo một cái túi shopping, bên trong đựng toàn đồ ăn. Con gái cả của hai vợ chồng đang học cấp ba, sắp thi tốt nghiệp trung học, nên việc học rất căng thẳng.
Vương Tú như không có việc gì bồi con trai, nấu cơm, sau khi ăn xong cho con trai đi ngủ, bà mới gọi Lưu Uy vào phòng ngủ, đóng cửa thật kỹ, mở weibo ra cho Lưu Uy nhìn.
Lưu Uy hơn năm mươi tuổi, bằng vào đầu óc buôn bán cùng món tiền đầu tiên Vương Tú cấp cho mình, hiện tại gia đình đã có trăm vạn, đi ra ngoài cũng được người ta gọi một tiếng Lưu Tổng. Bởi vì khoản tiền kia đến từ nhà họ Phó, nên những năm này Lưu Uy đối với nhà họ Phó vẫn luôn có lo lắng, cho nên khi nhìn kỹ ảnh chụp, liền nhận ra Phó Minh Thời.
Chờ đến khi ông ta xem hết tương đối nội dung, thì thần sắc đã thay đổi mấy lần.
“Em còn muốn đi nhận Phượng Bảo?” Lưu Uy quan sát nghiên cứu vợ, biết Vương Tú vẫn luôn nhớ tới đứa con gái đáng thương kia.
Vương Tú cười khổ, đối với con gái trong tấm ảnh đang tươi cười xấu hổ nói: “Em còn có mặt mũi đi nhận con bé sao, nhiều năm như vậy đã không quan tâm rồi.” Coi như bà đi nhận, thì con gái cũng chưa chắc đã nguyện ý.
Lưu Uy nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt tay vợ nói: “Tấm hình kia đã quá cũ rồi, cùng với em bây giờ không còn giống nữa, em cũng đã sửa lại tên, chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không có người biết. Nếu như em đi nhận Phượng Bảo, truyền đi ra ngoài thì hai chúng ta sao còn có thể gặp người đây? Bọn nhỏ cũng sẽ bị mắng theo, vẫn là thôi đi, biết Phượng Bảo sống tốt, hoa lại nở một lần nữa em cũng có thể an tâm.”
Vương Tú yên lặng gật đầu.
Chỉ có thể như vậy.
Sinh nhật Chân Bảo, Phó Minh Thời mua một chiếc bánh gato xinh đẹp, đèn phòng khách đều tắt, chỉ có ánh nến chập chờn.
Trong một ngày đã phát sinh quá nhiều chuyện như vậy, Chân Bảo không hề có tâm tình sinh nhật, nhưng cô không đành lòng lãng phí một phen tâm ý của Phó Minh Thời, nên cố gắng giả bộ dáng vui vẻ, đang nhẹ nhàng thổi nến bánh gato, thì lại bị Phó Minh Thời thúc giục nhắm mắt cầu nguyện.
Ước nguyện cái gì đây?
Nguyện vọng bình thường đều khó mà thực hiện được, sau khi cha qua đời, Chân Bảo chưa từng có sinh nhật, trong nhà chỉ có mình cô, sinh nhật với những ngày thường không có gì khác biệt. Thế nhưng đêm nay, cô ngồi đối diện với người đàn ông gọi là Phó Minh Thời này, anh yêu cô, anh hi vọng cô vui vẻ.
Chân Bảo biết mình muốn cái gì, khoé môi nhếch lên, im lặng cầu nguyện.
“Cầu nguyện gì vậy?” Cách chiếc bàn bữa tối dưới ánh nến, Phó Minh Thời thấp giọng hỏi, tròng mắt đen nhánh thâm thuý phản chiếu ánh nến.
Chân Bảo lắc đầu, cười nói: “Nói ra sẽ mất linh.”
Phó Minh Thời không ép buộc, giúp cô cắt bánh gato.
Bên ngoài đều là phòng viên, hai người không thể đến nơi nào, Chân Bảo cũng không muốn đi, tựa vào ngực Phó Minh Thời, cùng anh ngồi một chỗ xem phim. Xem hết một bộ mới chín giờ, lại xem một bộ nữa, bị nội dung hấp dẫn, nên cô mới không có tinh lực đi phiền não những thứ bát quái trên mạng nữa.
Bộ phim thứ hai kết thúc, mười một giờ, Chân Bảo không có chút mệt mỏi nào, nhìn còn rất có tinh thần.
“Xem tiếp không?” Phó Minh Thời cúi đầu, đối mặt với đôi mắt to và trong veo như nước của vị hôn thê, anh cười đề nghị. Nơi trước khi Chân Bảo đến Đế Đô internet không phát triển, có rất nhiều bộ phim kinh điển cô đều chưa xem, đúng lúc tối nay xem một loạt, hai bộ liền.
Mặt Chân Bảo lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Phó Minh Thời liền mở bộ thứ ba, làm chuyện cô muốn làm.
Xem hết bộ thứ ba, trời vừa rạng sáng, Chân Bảo mệt mỏi buồn ngủ, Phó Minh Thời trực tiếp ôm lấy cô, đưa cô đi lên lầu trên. Bị anh ôm ngang lên, rốt cuộc Chân bảo cũng nhớ lại ước định lúc trước, Phó Minh Thời nói qua, đêm nay vào sinh nhật của cô anh ở lại, cùng cô làm chuyện thân mật nhất.
Buồn ngủ biến mất, Chân Bảo quên phim, cũng quên những cái truyền thông kia, tim đập nhanh hơn, yết hầu lên xuống.
Phó Minh Thời phát hiện thân thể của vị hôn thê biến hoá, đối đầu với khuôn mặt đỏ bừng của cô, Phó Minh Thời bật cười, quen cửa quen nẻo ôm Chân Bảo đi vào phòng ngủ, rồi cẩn thận từng li từng tí đặt Chân Bảo lên giường lớn của mình. Chân Bảo nhắm mắt lại, ngốc nghếch chờ đợi anh tiến thêm một bước.
Phó Minh Thời đã nhìn ra, cô nguyện ý thực hiện đính ước kia, nhưng anh không hài lòng, không hài lòng với bầu không khí hôm nay, không hài lòng tâm sự nặng nề của cô, chỉ muốn thân thể khoái hoạt.
“Vì cái gì lại nhắm mắt?” Ngồi lệch một bên giường, Phó Minh Thời cúi người, khuôn mặt tuấn tú gần như kề sát cô.
Chân Bảo quay đầu, mặt càng đỏ hơn, anh biết rất rõ mà.
Thấy vị hôn thê ngây ngốc nhìn quá ngon miệng, Phó Minh Thời không nhịn được hôn một cái, sau đó nhéo một bên vành tai của cô thở dài: “Ngủ đi, đêm nay đặc biệt, về sau không cho phép em cố gắng thức đêm nữa.”
Chân Bảo khiếp sợ mở mắt ra, thấy Phó Minh Thời đang cười, cười đền ôn nhu, không phải cái chủng loại ôn nhu tình ý triền miên kia, mà là, giống như cha trong trí nhớ của cô, vòng tay yêu thương trí mạng tràn đầy chăm sóc như trưởng bối với tiểu bối. Chân Bảo ngơ ngẩn, còn muốn cẩn thận phân biệt lại, thì Phó Minh Thời bỗng nhiên tới gần, bờ môi rơi vào mi tâm của cô, âm ấm.
“Ngủ ngon.”
Giọng anh trầm thấp. Chỉ hai chữ ngắn ngủi, ân cần hỏi thăm cô đã nghe không biết bao nhiêu lần trước khi ngủ, tại đêm nay, vào lúc này, lại có sức mạnh an ủi.
Chân Bảo bỗng nhiên sinh lòng tham luyến, mắt thấy Phó Minh Thời muốn đi, theo bản năng cô níu lấy tay áo anh.
Cơ thể Phó Minh Thời đã đứng dậy được một nửa, bị Chân Bảo kéo một cái, anh lại vững vàng ngồi một lần nữa, sờ trán cô hỏi: “Không ngủ được à?”
Hai gò má Chân Bảo đỏ lên, nói không nên lời. Cô muốn anh bồi cô.
Phó Minh Thời không nhìn thấu được tâm sự của cô, kiên nhẫn đối mặt với cô.
Bờ môi Chân Bảo giật giật, nhớ tới vấn đề của Phó Minh Thời, cô gật đầu.
Phó Minh Thời cho là cô thật sự không ngủ được, suy nghĩ một chút, cười nói: “Tiếp tục xem phim nữa không?”
Chân Bảo không nhịn được cười.
Phó Minh Thời xoa đầu cô, đi tới gian phòng của mình lấy Laptop, sau đó trở lại cởi giày leo lên bên cạnh Chân Bảo, hai người ở trên giường xem. Chân Bảo đã buồn ngủ, xem được một lát, cô an tâm dựa vào bả vai Phó Minh Thời, cố gắng chống đỡ trong chốc lát, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cuộc vẫn là ngủ, đầu trượt xuống một chút.
Phó Minh Thời nghiêng đầu nhìn, thấy Chân Bảo ngủ thiếp đi, anh liến khép laptop, chậm rãi đỡ Chân Bảo nằm xuống.
Chân Bảo ngủ rất kém, bị anh làm như vậy liền tỉnh, nhưng cả người lại ở trạng thái mơ màng. Lý trí bị tình cảm đè ép, lo lắng Phó Minh Thời rời đi, Chân Bảo mượn cớ buồn ngủ ôm eo Phó Minh Thời, nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng đi…”
Trong lòng Phó Minh Thời chấn động, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.
Nhưng Chân Bảo gối đầu lên chân anh, một tay ỷ lại ôm anh, giữ thật chặt.
Phó Minh Thời hậu chi hậu giác hiểu rõ vì sao vừa nãy Chân Bảo đỏ mặt, cô muốn giữ anh lại, nhưng thẹn thùng không dám nói.
Sờ tóc cô, Phó Minh Thời đặt laptop lên tủ đầu giường, chậm rãi cởi áo sơ mi.
Chân Bảo hài lòng, nằm lại vị trí của mình, bên tai truyền đến âm thanh cởi dây lưng của Phó Minh Thời, tim cô lại bắt đấu nhảy loạn.
Nhưng Phó Minh Thời chỉ ôm cô vào trong ngực, thuần khiết hôn vào mặt cô, còn cái gì khác cũng không làm.
Ngửi thấy hơi thở đàn ông duy nhất thuộc về Phó Minh Thời, đêm nay, Chân Bảo ngủ vô cùng an ổn.
Chiều chủ nhật, Chân Bảo nhất quyết phải về trường học, buổi tối Kiêm Chức đã xin phép nghỉ, nhưng ngày mai còn phải đi học.
Bắt đầu từ phóng viên ngồi chờ bên ngoài bên ngoài biệt thự, đến đại học A, vậy mà cũng có phóng viên vây quanh. Phó Minh Thời trước xuống xe, Chân Bảo ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, nhìn thấy cửa trường học đứng đầy học sinh, đều tò mò nhìn chằm chằm vào bên này. Toàn thân Chân Bảo thấy không được tự nhiên, bát quái trên mạng cô có thể không nhìn, nhưng người bên cạnh dò xét, thì cô lại không thể thong dong được như Phó Minh Thời.
Nhìn một chút, thấy xe phóng viên ở xung quanh như vậy mà lại lần lượt rời đi.
“Xuống xe thôi.” Phó Minh Thời kéo cửa tay lái phụ ra, xoay người nhìn cô, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
“Anh nói gì cùng bọn họ vậy?” Chân Bảo mờ mịt hỏi.
Một tay Phó Minh Thời dắt cô, một tay đóng cửa xe, thuận miệng nói: “Không có gì, em yên tâm, về sau tuyệt đối sẽ không có người đến trường quấy rầy em.”
Chân Bảo quay đầu, nhìn thấy những ký giả kia vẫn núp ở phía xa chụp ảnh, nhưng không có người nào lại gần, thì có chút tin tưởng.
Trên đường trở về phòng, hai người hấp dẫn vô số ánh mắt.
Đôi mắt Chân Bảo nhìn chằm chằm mặt đất, cái gì cũng không nhìn.
“Em rất đẹp.” Phó Minh Thời đột nhiên dừng lại, vịn bả vai cô, xoay người cô lại rồi nhìn thẳng.
Chân Bảo ngơ ngác nháy mắt, không hiểu vì sao Phó Minh Thời lại khen cô, một điểm báo hiệu cũng không có.
“Thật đấy, coi như mặc trang phục quê mùa nhất, em vẫn là mỹ nữ trong mắt người khác.” Ngữ khí của Phó Minh Thời nghiêm túc, ánh mắt cũng nghiêm túc.
Tai Chân Bảo nóng lên, không có lý do, làm sao anh lại khen cô lợi hại như vậy?
“Anh xấu sao?” Phó Minh Thời lại hỏi, chững chạc đàng hoàng, đứng đắn như bệnh tâm thần.
Chân Bảo bị anh chọc cười.
Thần sắc Phó Minh Thời nghiêm túc, “Nói chuyện đi, đến cùng là có xấu hay không.”
Chân Bảo nín cười, lắc đầu.
“Vậy ở cùng một chỗ với anh, để em mất mặt lắm sao?” Phó Minh Thời tiếp tục hỏi.
Chân Bảo vẫn lắc đầu, nhưng trong lòng lại hiểu ý tứ của anh.
“Đã không mất mặt, thì vì cái gì mà sợ bị người khác dò xét?” Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào cô xét hỏi.
“Em biết rồi.” Anh giống như giáo viên chủ nhiệm giáo huấn học sinh, Chân Bảo không muốn nghe, bỏ lại anh đi lên phía trước, kết quả người vừa mới chuyển, đột nhiên đã bị người ôm lấy chân, ngay sau đó, Phó Minh Thời liền khiêng cô lên vai!
Trên đường tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, Chân Bảo gấp đến độ đập vào lưng Phó Minh Thời, quay đầu cắn anh: “Anh thả em xuống…”
Phó Minh Thời nhìn qua hướng phòng ngủ, cười nói: “Đối phó với người da mặt mỏng như em, chỉ có thể lấy độc trị độc.”
Chân Bảo không cần anh độc, cúi gằm đầu thúc giục anh: “Đừng làm loạn…”
Phó Minh Thời làm ra vẻ không nghe thấy.
Chân Bảo có chút tức giận, lần đầu tiên mang cả tên họ anh ra: “Phó Minh Thời!”
Bước chân người đàn ông rốt cục cũng ngừng lại.
Chân Bảo cho là giọng điệu của mình uy hiếp có tác dụng, vội vàng không ngừng cố gắng: “Thả em xuống.”
Phó Minh Thời quay đầu lại nói: “Gọi lại một tiếng đi.”
Chân Bảo đánh vào bả vai anh.
Phó Minh Thời vừa đi vừa vỗ vào chân cô nói: “Em gọi lại một tiếng nữa đi, anh sẽ thả em xuống.”
Chân Bảo cắn môi, qua mấy giây, rầu rĩ nói: “Phó Minh Thời.”
Phó Minh Thời nói được là làm được, quả nhiên thả cô xuống đất, sau đó một phen kéo vị hôn thê đang hờn dỗi vào trong ngực, trước mặt đám sinh viên, hôn vào môi cô. Chân Bảo thẹn quá hoá giận, dùng lực đẩy anh ra, nhưng bờ môi của anh cũng không có rời đi, trước nở nụ cười, rồi sau đó thừa dịp Chân bảo giáo huấn anh tiến đến bên tai cô, dùng lời nói biện hộ:
“Anh yêu em.”
Hận không thể để cho toàn thế giới này đều biết.
Cha Chân Bảo là Chân Dũng, thời trẻ cùng thanh mai trúc mã trong thôn sống ở bên cạnh nhau, tình cảm hai người rất tốt, nhưng lúc hai nhà chuẩn bị nói chuyện cưới xin, thanh mai bất ngờ xảy ra sự việc ngoài ý muốn, bệnh chết. Chân Dũng là người chung tình, một mực không muốn kết hôn, thẳng cho đến khi mẹ sinh bệnh, Chân Dũng mới tiếp nhận sự an bài của mẹ, bắt đầu đi xem mắt.
Dựa vào tiếp tế lúc trước của ông cụ Phó, sinh hoạt nhà họ Chân trong thôn xem như số một số hai, mặc dù Chân Dũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng dáng dấp ông cao ráo rắn chắc, ngũ quan đoan chính, có bề ngoài xuất chúng lại thêm gia cảnh giàu có, lập tức hấp dẫn không ít đối tượng hẹn hò, trong đó bao gồm cả nhà họ Vương.
Thế là Chân Dũng hơn bốn mươi tuổi cùng Vương Tú hai mươi tuổi kết hôn, ông cụ Phó từ ngàn dặm xa xôi tới uống rượu mừng, năm thứ hai liền có Chân Bảo. Đáng tiếc Chân Dũng lớn tuổi lại quá thành thật, coi giữ quê hương không muốn vào trong thành phố sống, Vương Tú nắm trong tay khoản tiền lớn mà ông cụ Phó để lại, càng ngày càng không hài lòng chờ đợi ở nông thôn, rốt cuộc có một ngày đã ôm số tiền tiết kiệm chạy cùng người khác, người đàn ông kia là ai, không có người nào biết, Vương Tú đi nơi nào, trước mắt cũng không thể điều tra ra.
Nhưng cái Đại V này làm việc hiệu suất rất cao, vừa tiếp nhận đã che dấu bản thảo, lập tức phái người đến quê hương Chân Bảo đào bới tin tức, chẳng những đào ra chuyện bên trong của ông cụ Phó và ông nội Chân Bảo là chiến hữu. Còn, thuận tiện viếng thăm hàng xóm, biết được tình huống hôn nhân của cha mẹ Chân Bảo, thậm chí còn từ trong nhà của Vương Tú lấy được ra được một tấm hình kết hôn của hai vợ chồng.
Đó là tấm ảnh nhỏ đen trắng, thấy Chân Dũng bên trong rất trẻ trung, mày kiếm mắt sáng, nếu ở hiện tại thì tuyệt đối sẽ là một đại soái ca, nhưng đôi mắt của Chân Dũng rất bình tĩnh, giống như cảnh sắc tĩnh mịch của mặt hồ trong thôn nhỏ, đôi mắt Chân Bảo rất giống cha. Bên cạnh Chân Dũng, Vương Tú cười tựa vào bả vai ông, cười đến thanh xuân xán lạn, Chân Bảo ngoại trừ đôi mắt ra, thì những nơi khác đều giống mẹ, đôi mắt Vương Tú rất đẹp, nhưng biết nói thế nào đây, nhìn rất khôn khéo, lộ ra một tia sành đời.
Chân Bảo dựa vào giường, nhìn tấm hình cũ trong tay đến ngẩn người.
Hành lý cô mang đến Đế Đô không nhiều, hình cha mẹ kết hôn trong đó có một phần.
Lúc mẹ rời đi cô mới ba tuổi, đối với mẹ Chân Bảo không có bất kỳ ấn tượng nào, cô chỉ biết được tính cách của mẹ mình qua người trong nhà và hàng xóm, ấn tượng của cô đối với dung mạo của mẹ, cũng chỉ có tấm hình này. Chân Bảo không nghĩ tới, có một ngày, cô lại được thấy bức ảnh như vậy ở trên mạng.
Xem hết ảnh chụp, Chân Bảo ấn mở weibo của Đại V xem bình luận.
“Lúc trước Vương Tú đến nhà họ Chân chính là vì tiền, người đàn ông thành thật quá đáng thương, bị bà ta lừa.”
“Chân Bảo lớn lên giống Vương Tú, mệnh cũng rất giống, đều câu kéo kẻ có tiền.”
“Cứu cha đã lỗi thời, đầu năm nay coi trọng cứu ông hơn.”
“Vương Tú quá ti tiện! Tốt nhất là bị người ta đào ra, nhìn xem bà ta còn có thể lăn lộn được nữa không!”
…
Đại đa số bình luận, đều mắng Vương Tú, thảo luận chuyện cô và Phó Minh Thời không nhiều lắm.
Cảm giác trong lòng Chân Bảo nói không nên lời, cô chưa thấy qua người mẹ trên danh nghĩa kia của mình, cha một mình nuôi cô lớn, thời gian đó trong nhà không giàu có, nhưng cũng không có bị đói. Cha chưa từng bởi vì bị mẹ phản bội mà oán giận, dường như trong sinh hoạt không hề có người kia, hai cha con trải qua cuộc sống bình thản như bao nhà nông bình thường, Chân Bảo khi còn bé thường muốn mẹ, nhưng trong trí nhớ của cô không có oán hận.
Bây giờ, một đám người xa lạ trên mạng lòng đầy căm phẫn chửi rủa Vương Tú, chửi rủa mẹ của cô.
Chân Bảo không oán hận mẹ, đối với Vương Tú cũng không có bao nhiêu tình cảm mẹ con, không có ý tứ muốn bảo vệ mẹ, nhưng cô không thích chuyện nhà của mình thành đề tài câu chuyện của người khác, không thích nhưng cái được gọi là đồng tình…
Nhưng Phó Minh Thời nói, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, tương lại cái loại gặp gỡ chụp ảnh sẽ ngày càng nhiều.
Đóng laptop lại, Chân Bảo nằm thẳng ở trên giường, Nguyệt Lượng meo một tiếng, nhảy tới, nũng nịu cọ mặt cô. Sờ sờ cái đầu tròn trịa của nó, Chân Bảo ôm Nguyệt Lượng tới trước ngực, một người một mèo đối mặt với nhau. Nguyệt Lượng so với năm trước lớn hơn hai vòng, trên mặt nhiều thịt, hơi béo, đôi mắt màu xanh lá biến đổi, có chút dấu hiệu chuyển thành màu xanh da trời, bất luận là màu sắc nào, đều rất xinh đẹp.
Chân Bảo cười hôn nó một cái.
Nguyệt Lượng nhấc một cái móng vuốt, giống như ghét bỏ xoa nơi bị cô chủ hôn.
Chân Bảo bỗng nhiên quên đi những chuyện phiền lòng kia, một lòng đùa giỡn mèo.
Phó Minh Thời đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy vị hôn thê vẫn còn tâm tình trêu đùa với mèo, anh ngoài ý muốn nhíu mày.
Anh tới, Chân Bảo buông Nguyệt Lượng đang vung móng vuốt về phía cô xuống, đến ngồi bên giường.
Phó Minh Thời đi tới, sau đó ngồi xổm ở trước người Chân Bảo, nhìn cô tìm tòi nghiên cứu.
Chân Bảo vô ý sờ sờ mặt, hoang mang hỏi: “Sao thế?”
Phó Minh Thời cười, “Anh nhìn xem em có khóc trộm không.”
Chân Bảo cúi đầu, thở phào nói: “Vẫn tốt mà, bạn học từ tiểu học đến sơ trung đều biết chuyện trong nhà của em, quen rồi.”
Chuyện yêu đương của Phó Minh Thời bị đưa ra ngoài ánh sáng, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc, nhưng bị người khác nghị luận chuyện của cha, Chân Bảo đã sớm trải qua. Khi còn bé, cô chua xót núp ở trong chăn vụng trộm khóc, khóc mẹ vì cái gì không cần bọn họ nữa, thời gian dần trưởng thành, cô không suy nghĩ nữa, vì dù sao cô còn có cha, cha đối với cô tốt như vậy…
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của cha, trong lòng Chân Bảo bỗng nhiên có một trận chua xót.
Đột nhiên rất muốn được gặp cha.
Phó Minh Thời ngồi ở bên cạnh cô, thuần thục đem vị hôn thê ôm vào trong ngực, cảm nhận được bờ vai đơn bạc của cô đang run, lần này Phó Minh Thời thật sự đau lòng. Quan hệ bị phơi bày ra ánh sáng, ban đầu anh lo lắng cô có thể tiếp nhận được áp lực của truyền thông hay không, cô không có kinh nghiệm, anh có thể dạy cô, nhưng bây giờ Chân Bảo đối mặt không phải với truyền thông, mà là chuyện bị mẹ đẻ vứt bỏ, cha ruột ra đi.
Phó Minh Thời nhớ lại quê hương của Chân Bảo, một căn nhà hai tầng cũ kỹ, rào chắn hành lang lầu hai đều là đá tảng dựng, dường như chỉ cần một đạp là có thể vỡ nát. Chân Bảo lại một mình lẻ loi trơ trọi sống trong căn nhà như vậy hai năm, một mình nấu cơm một mình ăn.
“Nhớ cha, hay là nghĩ đến bà ấy?” Phó Minh Thời cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói Chân Bảo nghẹn ngào: “Nhớ cha em…”
Phó Minh Thời hôn lên đỉnh đầu của cô: “Chờ em được nghỉ hè, anh và em trở về một chuyến.”
Chân Bảo gật đầu.
Phó Minh Thời nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau một lát, thăm dò hỏi: “Nếu như em muốn gặp bà ấy, anh có thể giúp một tay.”
Chân Bảo lập tức lắc đầu, nước mắt từ từ dừng lại, dựa vào ngực anh nói: “Mỗi người đều ai đi đường nấy, nên quên đi thôi.”
Gặp bà ấy làm cái gì? Nhận mẹ hay là trả thù đây?
Cả hai việc Chân Bảo đều không muốn. Vương Tú lừa tiền của cha, cha không oán hận, cô cũng không hận. Còn quan hệ mẹ con, Vương Tú không cần cô nữa, cô cũng làm như không có mẹ, trên mặt tình cảm sẽ không ai nợ ai.
Thành phố S, trong một căn phòng ở toà nhà cao tầng, một người phụ nữ có dung mạo tinh xảo khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi trước máy tính, không ngừng lật xem weibo. Nhìn thấy những lời công kích chửi rủa kia, sắc mặt bà ta trắng bệch, nhìn thấy ảnh chụp ân ái cũ của Phó Minh Thời, ánh mắt người phụ nữ không khỏi phức tạp, phóng ảnh lớn ra nhìn.
Chân Bảo trong tấm ảnh, thanh thuần ngọt ngào, rất xinh đẹp.
Mắt Vương Tú không chớp nhìn chằm chằm ảnh chụp, những ký ức bị bà đè xuống đáy lòng, từng chút từng chút một lại hiện lên.
“Mẹ, con đói bụng!”
“Mẹ, con chưa buồn ngủ…”
“Mẹ, con muốn cha…”
Phượng Bảo ba tuổi, khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt lớn lại sáng, hễ người lớn nhìn thấy cô, sẽ không khỏi khen xinh đẹp một câu. Con gái đẹp mắt như vậy, nên bà rất kiêu ngạo, bà muốn cho cô có được cuộc sống tốt nhất, nhưng Chân Dũng sống chết không chịu chuyển vào trong thành phố, để hai trăm vạn ở một chỗ không động vào. Vương Tú không chịu nổi, từng ngày trôi qua càng không chịu nổi…
Nơi hoang vu hẻo lánh đấy, thứ duy nhất bà không bỏ được, chính là con gái, nhưng bà không thể mang theo con gái, chính mình bà chạy, Chân Dũng sẽ không truy đuổi, nhưng mang con gái đi cùng, có thể Chân Dũng sẽ đi báo cảnh sát.
Đi đến thành phố S, bà có tiền, có người đàn ông thông minh, bà sửa lại tên trên thẻ căn cước, người đàn ông đó làm ăn buôn bán, còn sinh hai đứa con, thời gian càng ngày càng tốt lên. Vương Tú ngẫu nhiên sẽ nhớ con gái, nhưng lại có hai đứa con khác làm bạn, bà cũng không suy nghĩ tới tê tâm liệt phế nữa, sẽ không liên tục mơ thấy ác mộng.
Ngay tại lúc bà sắp quên đi, con gái của bà lại nổi danh.
“Mẹ, chúng con đã trở về!”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói trẻ con, Vương Tú lập tức đóng giao diện weibo, trang điểm đơn giản lại, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Lưu Hạo sáu tuổi ôm một chiếc ô tô đồ chơi trong tay, cao hứng khoe khoang với mẹ. Người đàn ông phía sau, Lưu Uy một tay mang theo một cái túi shopping, bên trong đựng toàn đồ ăn. Con gái cả của hai vợ chồng đang học cấp ba, sắp thi tốt nghiệp trung học, nên việc học rất căng thẳng.
Vương Tú như không có việc gì bồi con trai, nấu cơm, sau khi ăn xong cho con trai đi ngủ, bà mới gọi Lưu Uy vào phòng ngủ, đóng cửa thật kỹ, mở weibo ra cho Lưu Uy nhìn.
Lưu Uy hơn năm mươi tuổi, bằng vào đầu óc buôn bán cùng món tiền đầu tiên Vương Tú cấp cho mình, hiện tại gia đình đã có trăm vạn, đi ra ngoài cũng được người ta gọi một tiếng Lưu Tổng. Bởi vì khoản tiền kia đến từ nhà họ Phó, nên những năm này Lưu Uy đối với nhà họ Phó vẫn luôn có lo lắng, cho nên khi nhìn kỹ ảnh chụp, liền nhận ra Phó Minh Thời.
Chờ đến khi ông ta xem hết tương đối nội dung, thì thần sắc đã thay đổi mấy lần.
“Em còn muốn đi nhận Phượng Bảo?” Lưu Uy quan sát nghiên cứu vợ, biết Vương Tú vẫn luôn nhớ tới đứa con gái đáng thương kia.
Vương Tú cười khổ, đối với con gái trong tấm ảnh đang tươi cười xấu hổ nói: “Em còn có mặt mũi đi nhận con bé sao, nhiều năm như vậy đã không quan tâm rồi.” Coi như bà đi nhận, thì con gái cũng chưa chắc đã nguyện ý.
Lưu Uy nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt tay vợ nói: “Tấm hình kia đã quá cũ rồi, cùng với em bây giờ không còn giống nữa, em cũng đã sửa lại tên, chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không có người biết. Nếu như em đi nhận Phượng Bảo, truyền đi ra ngoài thì hai chúng ta sao còn có thể gặp người đây? Bọn nhỏ cũng sẽ bị mắng theo, vẫn là thôi đi, biết Phượng Bảo sống tốt, hoa lại nở một lần nữa em cũng có thể an tâm.”
Vương Tú yên lặng gật đầu.
Chỉ có thể như vậy.
Sinh nhật Chân Bảo, Phó Minh Thời mua một chiếc bánh gato xinh đẹp, đèn phòng khách đều tắt, chỉ có ánh nến chập chờn.
Trong một ngày đã phát sinh quá nhiều chuyện như vậy, Chân Bảo không hề có tâm tình sinh nhật, nhưng cô không đành lòng lãng phí một phen tâm ý của Phó Minh Thời, nên cố gắng giả bộ dáng vui vẻ, đang nhẹ nhàng thổi nến bánh gato, thì lại bị Phó Minh Thời thúc giục nhắm mắt cầu nguyện.
Ước nguyện cái gì đây?
Nguyện vọng bình thường đều khó mà thực hiện được, sau khi cha qua đời, Chân Bảo chưa từng có sinh nhật, trong nhà chỉ có mình cô, sinh nhật với những ngày thường không có gì khác biệt. Thế nhưng đêm nay, cô ngồi đối diện với người đàn ông gọi là Phó Minh Thời này, anh yêu cô, anh hi vọng cô vui vẻ.
Chân Bảo biết mình muốn cái gì, khoé môi nhếch lên, im lặng cầu nguyện.
“Cầu nguyện gì vậy?” Cách chiếc bàn bữa tối dưới ánh nến, Phó Minh Thời thấp giọng hỏi, tròng mắt đen nhánh thâm thuý phản chiếu ánh nến.
Chân Bảo lắc đầu, cười nói: “Nói ra sẽ mất linh.”
Phó Minh Thời không ép buộc, giúp cô cắt bánh gato.
Bên ngoài đều là phòng viên, hai người không thể đến nơi nào, Chân Bảo cũng không muốn đi, tựa vào ngực Phó Minh Thời, cùng anh ngồi một chỗ xem phim. Xem hết một bộ mới chín giờ, lại xem một bộ nữa, bị nội dung hấp dẫn, nên cô mới không có tinh lực đi phiền não những thứ bát quái trên mạng nữa.
Bộ phim thứ hai kết thúc, mười một giờ, Chân Bảo không có chút mệt mỏi nào, nhìn còn rất có tinh thần.
“Xem tiếp không?” Phó Minh Thời cúi đầu, đối mặt với đôi mắt to và trong veo như nước của vị hôn thê, anh cười đề nghị. Nơi trước khi Chân Bảo đến Đế Đô internet không phát triển, có rất nhiều bộ phim kinh điển cô đều chưa xem, đúng lúc tối nay xem một loạt, hai bộ liền.
Mặt Chân Bảo lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Phó Minh Thời liền mở bộ thứ ba, làm chuyện cô muốn làm.
Xem hết bộ thứ ba, trời vừa rạng sáng, Chân Bảo mệt mỏi buồn ngủ, Phó Minh Thời trực tiếp ôm lấy cô, đưa cô đi lên lầu trên. Bị anh ôm ngang lên, rốt cuộc Chân bảo cũng nhớ lại ước định lúc trước, Phó Minh Thời nói qua, đêm nay vào sinh nhật của cô anh ở lại, cùng cô làm chuyện thân mật nhất.
Buồn ngủ biến mất, Chân Bảo quên phim, cũng quên những cái truyền thông kia, tim đập nhanh hơn, yết hầu lên xuống.
Phó Minh Thời phát hiện thân thể của vị hôn thê biến hoá, đối đầu với khuôn mặt đỏ bừng của cô, Phó Minh Thời bật cười, quen cửa quen nẻo ôm Chân Bảo đi vào phòng ngủ, rồi cẩn thận từng li từng tí đặt Chân Bảo lên giường lớn của mình. Chân Bảo nhắm mắt lại, ngốc nghếch chờ đợi anh tiến thêm một bước.
Phó Minh Thời đã nhìn ra, cô nguyện ý thực hiện đính ước kia, nhưng anh không hài lòng, không hài lòng với bầu không khí hôm nay, không hài lòng tâm sự nặng nề của cô, chỉ muốn thân thể khoái hoạt.
“Vì cái gì lại nhắm mắt?” Ngồi lệch một bên giường, Phó Minh Thời cúi người, khuôn mặt tuấn tú gần như kề sát cô.
Chân Bảo quay đầu, mặt càng đỏ hơn, anh biết rất rõ mà.
Thấy vị hôn thê ngây ngốc nhìn quá ngon miệng, Phó Minh Thời không nhịn được hôn một cái, sau đó nhéo một bên vành tai của cô thở dài: “Ngủ đi, đêm nay đặc biệt, về sau không cho phép em cố gắng thức đêm nữa.”
Chân Bảo khiếp sợ mở mắt ra, thấy Phó Minh Thời đang cười, cười đền ôn nhu, không phải cái chủng loại ôn nhu tình ý triền miên kia, mà là, giống như cha trong trí nhớ của cô, vòng tay yêu thương trí mạng tràn đầy chăm sóc như trưởng bối với tiểu bối. Chân Bảo ngơ ngẩn, còn muốn cẩn thận phân biệt lại, thì Phó Minh Thời bỗng nhiên tới gần, bờ môi rơi vào mi tâm của cô, âm ấm.
“Ngủ ngon.”
Giọng anh trầm thấp. Chỉ hai chữ ngắn ngủi, ân cần hỏi thăm cô đã nghe không biết bao nhiêu lần trước khi ngủ, tại đêm nay, vào lúc này, lại có sức mạnh an ủi.
Chân Bảo bỗng nhiên sinh lòng tham luyến, mắt thấy Phó Minh Thời muốn đi, theo bản năng cô níu lấy tay áo anh.
Cơ thể Phó Minh Thời đã đứng dậy được một nửa, bị Chân Bảo kéo một cái, anh lại vững vàng ngồi một lần nữa, sờ trán cô hỏi: “Không ngủ được à?”
Hai gò má Chân Bảo đỏ lên, nói không nên lời. Cô muốn anh bồi cô.
Phó Minh Thời không nhìn thấu được tâm sự của cô, kiên nhẫn đối mặt với cô.
Bờ môi Chân Bảo giật giật, nhớ tới vấn đề của Phó Minh Thời, cô gật đầu.
Phó Minh Thời cho là cô thật sự không ngủ được, suy nghĩ một chút, cười nói: “Tiếp tục xem phim nữa không?”
Chân Bảo không nhịn được cười.
Phó Minh Thời xoa đầu cô, đi tới gian phòng của mình lấy Laptop, sau đó trở lại cởi giày leo lên bên cạnh Chân Bảo, hai người ở trên giường xem. Chân Bảo đã buồn ngủ, xem được một lát, cô an tâm dựa vào bả vai Phó Minh Thời, cố gắng chống đỡ trong chốc lát, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cuộc vẫn là ngủ, đầu trượt xuống một chút.
Phó Minh Thời nghiêng đầu nhìn, thấy Chân Bảo ngủ thiếp đi, anh liến khép laptop, chậm rãi đỡ Chân Bảo nằm xuống.
Chân Bảo ngủ rất kém, bị anh làm như vậy liền tỉnh, nhưng cả người lại ở trạng thái mơ màng. Lý trí bị tình cảm đè ép, lo lắng Phó Minh Thời rời đi, Chân Bảo mượn cớ buồn ngủ ôm eo Phó Minh Thời, nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng đi…”
Trong lòng Phó Minh Thời chấn động, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.
Nhưng Chân Bảo gối đầu lên chân anh, một tay ỷ lại ôm anh, giữ thật chặt.
Phó Minh Thời hậu chi hậu giác hiểu rõ vì sao vừa nãy Chân Bảo đỏ mặt, cô muốn giữ anh lại, nhưng thẹn thùng không dám nói.
Sờ tóc cô, Phó Minh Thời đặt laptop lên tủ đầu giường, chậm rãi cởi áo sơ mi.
Chân Bảo hài lòng, nằm lại vị trí của mình, bên tai truyền đến âm thanh cởi dây lưng của Phó Minh Thời, tim cô lại bắt đấu nhảy loạn.
Nhưng Phó Minh Thời chỉ ôm cô vào trong ngực, thuần khiết hôn vào mặt cô, còn cái gì khác cũng không làm.
Ngửi thấy hơi thở đàn ông duy nhất thuộc về Phó Minh Thời, đêm nay, Chân Bảo ngủ vô cùng an ổn.
Chiều chủ nhật, Chân Bảo nhất quyết phải về trường học, buổi tối Kiêm Chức đã xin phép nghỉ, nhưng ngày mai còn phải đi học.
Bắt đầu từ phóng viên ngồi chờ bên ngoài bên ngoài biệt thự, đến đại học A, vậy mà cũng có phóng viên vây quanh. Phó Minh Thời trước xuống xe, Chân Bảo ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, nhìn thấy cửa trường học đứng đầy học sinh, đều tò mò nhìn chằm chằm vào bên này. Toàn thân Chân Bảo thấy không được tự nhiên, bát quái trên mạng cô có thể không nhìn, nhưng người bên cạnh dò xét, thì cô lại không thể thong dong được như Phó Minh Thời.
Nhìn một chút, thấy xe phóng viên ở xung quanh như vậy mà lại lần lượt rời đi.
“Xuống xe thôi.” Phó Minh Thời kéo cửa tay lái phụ ra, xoay người nhìn cô, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
“Anh nói gì cùng bọn họ vậy?” Chân Bảo mờ mịt hỏi.
Một tay Phó Minh Thời dắt cô, một tay đóng cửa xe, thuận miệng nói: “Không có gì, em yên tâm, về sau tuyệt đối sẽ không có người đến trường quấy rầy em.”
Chân Bảo quay đầu, nhìn thấy những ký giả kia vẫn núp ở phía xa chụp ảnh, nhưng không có người nào lại gần, thì có chút tin tưởng.
Trên đường trở về phòng, hai người hấp dẫn vô số ánh mắt.
Đôi mắt Chân Bảo nhìn chằm chằm mặt đất, cái gì cũng không nhìn.
“Em rất đẹp.” Phó Minh Thời đột nhiên dừng lại, vịn bả vai cô, xoay người cô lại rồi nhìn thẳng.
Chân Bảo ngơ ngác nháy mắt, không hiểu vì sao Phó Minh Thời lại khen cô, một điểm báo hiệu cũng không có.
“Thật đấy, coi như mặc trang phục quê mùa nhất, em vẫn là mỹ nữ trong mắt người khác.” Ngữ khí của Phó Minh Thời nghiêm túc, ánh mắt cũng nghiêm túc.
Tai Chân Bảo nóng lên, không có lý do, làm sao anh lại khen cô lợi hại như vậy?
“Anh xấu sao?” Phó Minh Thời lại hỏi, chững chạc đàng hoàng, đứng đắn như bệnh tâm thần.
Chân Bảo bị anh chọc cười.
Thần sắc Phó Minh Thời nghiêm túc, “Nói chuyện đi, đến cùng là có xấu hay không.”
Chân Bảo nín cười, lắc đầu.
“Vậy ở cùng một chỗ với anh, để em mất mặt lắm sao?” Phó Minh Thời tiếp tục hỏi.
Chân Bảo vẫn lắc đầu, nhưng trong lòng lại hiểu ý tứ của anh.
“Đã không mất mặt, thì vì cái gì mà sợ bị người khác dò xét?” Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào cô xét hỏi.
“Em biết rồi.” Anh giống như giáo viên chủ nhiệm giáo huấn học sinh, Chân Bảo không muốn nghe, bỏ lại anh đi lên phía trước, kết quả người vừa mới chuyển, đột nhiên đã bị người ôm lấy chân, ngay sau đó, Phó Minh Thời liền khiêng cô lên vai!
Trên đường tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, Chân Bảo gấp đến độ đập vào lưng Phó Minh Thời, quay đầu cắn anh: “Anh thả em xuống…”
Phó Minh Thời nhìn qua hướng phòng ngủ, cười nói: “Đối phó với người da mặt mỏng như em, chỉ có thể lấy độc trị độc.”
Chân Bảo không cần anh độc, cúi gằm đầu thúc giục anh: “Đừng làm loạn…”
Phó Minh Thời làm ra vẻ không nghe thấy.
Chân Bảo có chút tức giận, lần đầu tiên mang cả tên họ anh ra: “Phó Minh Thời!”
Bước chân người đàn ông rốt cục cũng ngừng lại.
Chân Bảo cho là giọng điệu của mình uy hiếp có tác dụng, vội vàng không ngừng cố gắng: “Thả em xuống.”
Phó Minh Thời quay đầu lại nói: “Gọi lại một tiếng đi.”
Chân Bảo đánh vào bả vai anh.
Phó Minh Thời vừa đi vừa vỗ vào chân cô nói: “Em gọi lại một tiếng nữa đi, anh sẽ thả em xuống.”
Chân Bảo cắn môi, qua mấy giây, rầu rĩ nói: “Phó Minh Thời.”
Phó Minh Thời nói được là làm được, quả nhiên thả cô xuống đất, sau đó một phen kéo vị hôn thê đang hờn dỗi vào trong ngực, trước mặt đám sinh viên, hôn vào môi cô. Chân Bảo thẹn quá hoá giận, dùng lực đẩy anh ra, nhưng bờ môi của anh cũng không có rời đi, trước nở nụ cười, rồi sau đó thừa dịp Chân bảo giáo huấn anh tiến đến bên tai cô, dùng lời nói biện hộ:
“Anh yêu em.”
Hận không thể để cho toàn thế giới này đều biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.