Chương 11
An Viên
27/10/2018
Khánh Dương choàng tỉnh, ánh mắt lờ đờ không nhìn thấy rõ gì, cậu lắc mạnh đầu nhanh chóng lại bình thường, cảm thấy sau gáy đau ê ẩm. Cậu chợt nhận ra mình đang ở một trong căn nhà hoang, tay bị còng lại bởi còng số tám.
- Đã bắt được cậu ta, bây giờ chúng ta định làm gì tiếp theo?
- Đợi ông chủ tịch tập đoàn đó đem tiền chuộc tới thôi! Cậu ta là người thừa kế sáng giá của tập đoàn đó, còn đảm nhiệm người đứng đầu tổ chức xã hội khét tiếng. Đương nhiên, phải bỏ một số tiền đắt đỏ để cứu lấy con trai mình rồi, nếu không cậu ta vứt xuống biển cho cá mập ăn thì sao?
- Đêm qua cậu ta giết chết khá là nhiều đàn em của mình, còn dám tiễn đưa chúng ta đi nữa chứ? Thật may là đại ca không sao. Đáng lẽ ra đã giết được nó khi không có con nhỏ nào xuất hiện đỡ cho nó nhát dao.
“Thì ra muốn tống tiền… Vậy mình đã bị bọn chúng theo dõi ở trong bệnh viện mà mình lại không biết…Mình phải tìm cách ra khỏi đây” Khánh Dương nghĩ thầm trong đầu, loay hoay không biết làm cách nào để mở cái này ra nữa, thì cậu tình cờ nhìn thấy có một cái bơm kim tiêm dưới đất, chắc bọn chúng vừa mới chích thuốc xong. Cậu cúi người xuống nhặt lấy nó, cẩn thận mở một cách nhanh nhất và khéo léo, sau đó cậu bình thản đi ra ngoài khiến bọn chúng vô cùng bất ngờ, nét mặt cực kì lạnh tanh.
- Sao mày lại thoát ra được chứ?...
- Định tống tiền ba tôi sao, không dễ như các người nghĩ đâu. Tôi chán ngấy cái việc phải bị các người theo dõi rồi suốt ngày bị truy lùng và bị bắt. Chính vì các người nên cuộc sống của tôi bị đảo lộn đấy. Kết thúc ở đây đi!
Dứt lời, Khánh Dương không chần chừ gì mà giải quyết nhanh bọn chúng.
…
Chiều tối tại bệnh viện, Hướng Dương đang rất vui vẻ vì Khôi và Ngọc Linh đến thăm cô, còn dắt cô đi dạo hành lang bệnh viện, vì cô đòi đi chứ họ không muốn đưa cô đi, họ sợ vết thương của cô bị ảnh hưởng.
- Này, rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy?
Khôi nói đưa tay quàng qua vai Hướng Dương một cách nhí nhố, ánh mắt hiện rõ sự tò mò.
- Đúng rồi đấy, Hướng Dương nói bọn tớ nghe đi.
- Này Khôi, bỏ cái tay của cậu ra đi.
Hướng Dương làu bàu định hất tay Khôi ra nhưng không cần phải làm vì Khánh Dương đã hất ra dùm cô, còn chen vào giữa cô và Khôi, khiến cả ba người đều ngước mắt nhìn cậu.
- Bị như vậy còn đi lung tung được sao?
Khánh Dương nhìn cô trầm giọng nói, nét mặt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
- Sáng giờ cậu đi đâu mất tâm vậy, gọi điện hoài không nghe máy? Mà thôi đi… này Khôi, tớ có chuyện này muốn nhờ cậu, ra đây… Linh nói chuyện với Khánh Dương nha…
Hướng Dương gượng cười nói rồi kéo tay Khôi đi trước, khẽ nhăn mặt hơi đau vì hoạt động hơi mạnh đụng tới vết thương nhưng tỏ ra không sao, làm Khôi ngơ ngác chẳng hiểu gì cứ đi theo, đó là cách mà cô tạo cơ hội cho cô nàng Ngọc Linh được gần với Khánh Dương hơn. Khánh Dương chỉ biết đứng nhìn hai người đó đi trước, Ngọc Linh thì cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Nghe nói Hướng Dương đã cứu cậu khi bị đám du côn tấn công tối qua. Cậu gây thù trút oán gì với họ hay sao?
Ngọc Linh thắc mắc hỏi, ánh mắt nhìn cậu có chút ái ngại khi hỏi về chuyện này.
- Không cần cậu phải bận tâm.
Khánh Dương đáp lại một cách lạnh lùng rồi đi nhanh về phía trước, làm nét mặt của Ngọc Linh ỉu xìu đành lẽo đẽo theo sau: “Mình nhất định sẽ khiến cậu phải để ý đến mình!”
- Này bỏ mình ra đi… không đùa nữa đâu… Tớ là bệnh nhân đấy… Trời ơi quẹo cổ tôi rồi… Bỏ ra đi…Thảo nào chẳng có ai dám đụng vào cậu là đúng rồi… Đầu gấu của trường…
- Cậu càng nói, tớ càng chơi tới cùng đấy, tớ không bỏ ra đâu... Nói thích tớ đi tớ sẽ bỏ ra…
Khôi vừa cười vừa nói, tay quàng lấy cổ của Hướng Dương trêu chọc mặc kệ cô có đang bệnh nhân hay không.
- Cậu có Tuyết Lê thích rồi, cần gì tôi phải thích chứ?
Hướng Dương càng nói Khôi càng chọc cô, không tha cho cô. Chẳng càng cách nào khác cô dẫm mạnh vào chân Khôi khiến cậu nhảy toáng lên vì đau, cô vội chạy tới núp sau lưng Khánh Dương đúng lúc cậu đi tới.
- Hướng Dương, cậu đứng đó, tớ sẽ không tha cho cậu đâu.
Khôi chạy tới định bắt Hướng Dương lại nhưng được vì Khánh Dương chặn cậu ta lại, khiến cậu ta có chút bực mình. Hướng Dương thì biết nhăn mặt vừa đau vừa cảm thấy buồn cười, cứ chòi đầu ra lè lưỡi, vì cô đã có bóng lưng to cao của Khánh Dương che chắn.
- Này Khánh Dương, cậu tránh ra đi, để tôi xử lý Hướng Dương. Cậu đừng tưởng mình cao là có thể che cho Hướng Dương nha… cùng lắm cao hơn tôi 10 phân thôi, chứ nhiêu.
- Vốn dĩ tôi cao hơn cậu và cậu chẳng có quyền nói Hướng Dương thích cậu.
- Này cậu đi ra chơi với Ngọc Linh, tránh ra…
Khôi vừa nói dứt lời, bị Khánh Dương nhét ngay quả táo vào miệng khiến cậu ta đứng hình trợn mắt nhìn cậu, không ngờ cậu lại làm như thế.
- Haha, nhìn mặt cậu mắc cười quá đi… Ôi mẹ ơi, đau quá…
Hướng Dương cười phá lên rồi ôm lấy vết thương vùng hông than đau vì không thể nhìn cười.
- Cười bớt lại đi, coi chừng bung chỉ ra giờ.
Khánh Dương nhìn Hướng Dương nhắc nhở, rồi trên môi cậu cũng hiện lên nụ cười nhẹ trong chớp nhoáng chẳng ai nhìn thấy
- Đã bắt được cậu ta, bây giờ chúng ta định làm gì tiếp theo?
- Đợi ông chủ tịch tập đoàn đó đem tiền chuộc tới thôi! Cậu ta là người thừa kế sáng giá của tập đoàn đó, còn đảm nhiệm người đứng đầu tổ chức xã hội khét tiếng. Đương nhiên, phải bỏ một số tiền đắt đỏ để cứu lấy con trai mình rồi, nếu không cậu ta vứt xuống biển cho cá mập ăn thì sao?
- Đêm qua cậu ta giết chết khá là nhiều đàn em của mình, còn dám tiễn đưa chúng ta đi nữa chứ? Thật may là đại ca không sao. Đáng lẽ ra đã giết được nó khi không có con nhỏ nào xuất hiện đỡ cho nó nhát dao.
“Thì ra muốn tống tiền… Vậy mình đã bị bọn chúng theo dõi ở trong bệnh viện mà mình lại không biết…Mình phải tìm cách ra khỏi đây” Khánh Dương nghĩ thầm trong đầu, loay hoay không biết làm cách nào để mở cái này ra nữa, thì cậu tình cờ nhìn thấy có một cái bơm kim tiêm dưới đất, chắc bọn chúng vừa mới chích thuốc xong. Cậu cúi người xuống nhặt lấy nó, cẩn thận mở một cách nhanh nhất và khéo léo, sau đó cậu bình thản đi ra ngoài khiến bọn chúng vô cùng bất ngờ, nét mặt cực kì lạnh tanh.
- Sao mày lại thoát ra được chứ?...
- Định tống tiền ba tôi sao, không dễ như các người nghĩ đâu. Tôi chán ngấy cái việc phải bị các người theo dõi rồi suốt ngày bị truy lùng và bị bắt. Chính vì các người nên cuộc sống của tôi bị đảo lộn đấy. Kết thúc ở đây đi!
Dứt lời, Khánh Dương không chần chừ gì mà giải quyết nhanh bọn chúng.
…
Chiều tối tại bệnh viện, Hướng Dương đang rất vui vẻ vì Khôi và Ngọc Linh đến thăm cô, còn dắt cô đi dạo hành lang bệnh viện, vì cô đòi đi chứ họ không muốn đưa cô đi, họ sợ vết thương của cô bị ảnh hưởng.
- Này, rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy?
Khôi nói đưa tay quàng qua vai Hướng Dương một cách nhí nhố, ánh mắt hiện rõ sự tò mò.
- Đúng rồi đấy, Hướng Dương nói bọn tớ nghe đi.
- Này Khôi, bỏ cái tay của cậu ra đi.
Hướng Dương làu bàu định hất tay Khôi ra nhưng không cần phải làm vì Khánh Dương đã hất ra dùm cô, còn chen vào giữa cô và Khôi, khiến cả ba người đều ngước mắt nhìn cậu.
- Bị như vậy còn đi lung tung được sao?
Khánh Dương nhìn cô trầm giọng nói, nét mặt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
- Sáng giờ cậu đi đâu mất tâm vậy, gọi điện hoài không nghe máy? Mà thôi đi… này Khôi, tớ có chuyện này muốn nhờ cậu, ra đây… Linh nói chuyện với Khánh Dương nha…
Hướng Dương gượng cười nói rồi kéo tay Khôi đi trước, khẽ nhăn mặt hơi đau vì hoạt động hơi mạnh đụng tới vết thương nhưng tỏ ra không sao, làm Khôi ngơ ngác chẳng hiểu gì cứ đi theo, đó là cách mà cô tạo cơ hội cho cô nàng Ngọc Linh được gần với Khánh Dương hơn. Khánh Dương chỉ biết đứng nhìn hai người đó đi trước, Ngọc Linh thì cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Nghe nói Hướng Dương đã cứu cậu khi bị đám du côn tấn công tối qua. Cậu gây thù trút oán gì với họ hay sao?
Ngọc Linh thắc mắc hỏi, ánh mắt nhìn cậu có chút ái ngại khi hỏi về chuyện này.
- Không cần cậu phải bận tâm.
Khánh Dương đáp lại một cách lạnh lùng rồi đi nhanh về phía trước, làm nét mặt của Ngọc Linh ỉu xìu đành lẽo đẽo theo sau: “Mình nhất định sẽ khiến cậu phải để ý đến mình!”
- Này bỏ mình ra đi… không đùa nữa đâu… Tớ là bệnh nhân đấy… Trời ơi quẹo cổ tôi rồi… Bỏ ra đi…Thảo nào chẳng có ai dám đụng vào cậu là đúng rồi… Đầu gấu của trường…
- Cậu càng nói, tớ càng chơi tới cùng đấy, tớ không bỏ ra đâu... Nói thích tớ đi tớ sẽ bỏ ra…
Khôi vừa cười vừa nói, tay quàng lấy cổ của Hướng Dương trêu chọc mặc kệ cô có đang bệnh nhân hay không.
- Cậu có Tuyết Lê thích rồi, cần gì tôi phải thích chứ?
Hướng Dương càng nói Khôi càng chọc cô, không tha cho cô. Chẳng càng cách nào khác cô dẫm mạnh vào chân Khôi khiến cậu nhảy toáng lên vì đau, cô vội chạy tới núp sau lưng Khánh Dương đúng lúc cậu đi tới.
- Hướng Dương, cậu đứng đó, tớ sẽ không tha cho cậu đâu.
Khôi chạy tới định bắt Hướng Dương lại nhưng được vì Khánh Dương chặn cậu ta lại, khiến cậu ta có chút bực mình. Hướng Dương thì biết nhăn mặt vừa đau vừa cảm thấy buồn cười, cứ chòi đầu ra lè lưỡi, vì cô đã có bóng lưng to cao của Khánh Dương che chắn.
- Này Khánh Dương, cậu tránh ra đi, để tôi xử lý Hướng Dương. Cậu đừng tưởng mình cao là có thể che cho Hướng Dương nha… cùng lắm cao hơn tôi 10 phân thôi, chứ nhiêu.
- Vốn dĩ tôi cao hơn cậu và cậu chẳng có quyền nói Hướng Dương thích cậu.
- Này cậu đi ra chơi với Ngọc Linh, tránh ra…
Khôi vừa nói dứt lời, bị Khánh Dương nhét ngay quả táo vào miệng khiến cậu ta đứng hình trợn mắt nhìn cậu, không ngờ cậu lại làm như thế.
- Haha, nhìn mặt cậu mắc cười quá đi… Ôi mẹ ơi, đau quá…
Hướng Dương cười phá lên rồi ôm lấy vết thương vùng hông than đau vì không thể nhìn cười.
- Cười bớt lại đi, coi chừng bung chỉ ra giờ.
Khánh Dương nhìn Hướng Dương nhắc nhở, rồi trên môi cậu cũng hiện lên nụ cười nhẹ trong chớp nhoáng chẳng ai nhìn thấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.