Chương 14
An Viên
27/10/2018
Ngày hôm đến trường, Khánh Dương là người trở Hướng Dương đến trường, trên đường đi cả hai không ai nói gì chỉ im lặng, Hướng Dương cảm thấy có chút thoáng buồn trong lòng.
- Lúc trước, em có nói với tôi rằng nếu một ngày nào đó em lỡ thích tôi thì liệu tôi có đáp trả lại tình cảm của em không thì tôi…
- Khoan đã, tôi sẽ rút lại câu nói này bởi vì tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi, giữa chúng ta chắc chỉ có tình bạn thôi. Giờ tôi cũng chưa suy nghĩ đến chuyện tình cảm gì cả, chỉ tập trung vào việc học vì cuối cấp rồi, tôi phải ráng vào đại học để thực hiện ước mơ trở thành nhà kinh doanh giỏi.
Hướng Dương nói hết những gì mình cần nói cho Khánh Dương nghe, cắt ngang lời nói của anh. Những gì mà Hướng Dương nói khiến anh hụt hẫng, cảm giác nhói trong tim khi mà anh đang định nói câu “Tôi thích em” nhưng chắc có lẽ là không được.
“Dù đã lỡ thích anh nhưng em chẳng dám nói vì anh có người thích rồi, chắc anh cũng sẽ dần thích cô ấy thôi.” Hướng Dương nghĩ thầm trong đầu, nét mặt đượm buồn.
Vừa tới cổng trường đúng lúc gặp Ngọc Linh, Hướng Dương chạy tới khoác tay cô bạn vui vẻ đi đến lớp, Khánh Dương chỉ biết đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé đó với ánh mắt chứa đựng cảm xúc thoáng buồn.
- Ngọc Linh, sắp kết thúc học kì này rồi, cậu đã dự định cho mình gì chưa?
Hướng Dương thắc mắc hỏi.
- Tớ dự sẽ chọn trường đại học y đấy.
- Vậy sao?
“Đùng”
Hướng Dương và Ngọc Linh giât mình khi vừa bước chân vào lớp, thì đột nhiên từ trên cao có rất nhiều mảnh giấy kim tuyến nhỏ rơi xuống, làm cô và Ngọc Linh vô cùng bất ngờ.
- Chúc mừng sinh nhật cậu, Hướng Dương!
Khôi nói lớn, trên tay bưng một chiếc bánh kem dâu nhỏ đứng trước mặt cô, nở nụ cười thật tươi. Ánh mắt to tròn ngạc nhiên của Hướng Dương nhìn cậu như đứng hình, rồi ấp úng nói:
- Cái này cậu chuẩn bị cho mình sao, Khôi?
- Đúng rồi, vì muốn tạo cho cậu bất ngờ nên mình phải đi học sớm để chuẩn bị đấy. Cậu nhìn trên bảng đi.
“Cậu có thể thích tớ một lần được không, bông hoa mặt trời của tớ? Cậu là cả khoảng trời thanh xuân của tớ đấy!” Hướng Dương đã đọc những gì mà Khôi viết trên bảng, đó chính là cả tấm lòng mà Khôi dành cho cô. Mặc dù cậu ta có hơi đầu gấu thật nhưng lại rất chăm chỉ học hành, quan tâm cô.
- Cố gắng đỗ đại học đi, lúc đấy tôi sẽ cố gắng học thích cậu được chưa. Cám ơn cậu đã chuẩn bị cho tôi.
- Cậu hứa rồi đấy nha, đợi tớ đậu đại học, lúc đấy cậu sẽ trở thành bạn gái tớ đấy.
Hướng Dương không nói gì chỉ gật đầu đáp cho có, làm Khôi vui dển nổi nhảy dựng cả lên rồi nhào đến ôm lấy chặt lấy trong vui sướng.
- Cái tên này bỏ ra, làm cái gì thế? Không thấy Ngọc Linh đang đứng nhìn đấy à… Cậu làm tôi ngạc thở đấy…
- Trời ơi, đúng thật là…
Ngọc Linh chỉ biết đứng nhìn họ cười. Khánh Dương đứng bên ngoài không bước vào lớp mà chỉ lặng lẽ bước đi với tâm trạng sầu tư. Anh lấy điện thoại ra bấm số gọi:
- Alo, chú hãy đặt vé máy bay sang Mỹ cho tôi vào ngày mai, tôi sẽ qua Mỹ.
“Anh đã từng nghĩ em là là gì của anh? Đến cuối cùng anh đã câu trả lời, em chỉ là người con gái tình cờ xuất hiện nhất thời trong anh thôi...”
Đã bao lâu lòng này anh chẳng nói, nói với em ngàn lần anh cất giữ trong tim. Lần này đến lần khác, đôi môi lãng phí chẳng nói gì, chỉ biết bên cạnh em dù em chẳng để ý và rồi em đã có người em thích. Mỉm cười cho qua hết đi phải chăng là do người đến sau. Yêu em thật nhiều, nói thay anh những lời anh mong ước. Vẫn chúc em thật vui, mặc cho anh bên lề của hạnh phúc. Những giây phút ta đã qua, anh sẽ giữ như thước phim, để khi nhớ em anh xem và ước rằng thực tế sẽ xảy ra như vậy. Ở nơi đó thời gian như ngừng trôi hỡi em, 1 phút đứng trước mặt em, 1 phút nói ra lời chưa nói, 1 phút mạnh mẽ từ anh, ta vẫn sẽ chung lối đi, anh chẳng thể nào quay lại để bây giờ chẳng nói giá như. Giá như em hiểu rằng, giá như em 1 lần nhìn được, từ ánh mắt anh! (Bài hát 1 phút – Andiez, link: https://mp3.zing.vn/bai-hat/1-Phut-Andiez/ZW8I76Z8.html)
…
Hai ngày sau.
- Sao hôm nay, cậu buồn thế Ngọc Linh? Có chuyện gì sao?
Hướng Dương lo lắng hỏi khi thấy tâm trạng không được tốt của Ngọc Linh. Mà hôm nay cô thấy lạ, lúc sáng cô đi học không gặp Khánh Dương.
- Cậu chưa biết gì sao? Tớ tưởng cậu gần nhà nên biết chứ? Khánh Dương đã rút hồ sơ và thông báo với trường đi du học, cậu ấy đã đi tối qua rồi.
- Đi Mỹ hả? Sao Khánh Dương không nói cho tớ biết chứ?
Hướng Dương vô cùng bất ngờ khi nghe Ngọc Linh nói, cô ngồi phịch xuống ghế một cách thẩn thờ.
Chiều hôm đó, Khôi trở cô về bằng chiếc xe đạp quen thuộc trên con đường mà cô hằng ngày đi qua. Khoảnh khắc này đây, làm cô nhớ lại những ngày mà Khánh Dương hay đèo cô đi học, mua sữa cho cô, còn giải bài tập cho cô, đó có lẽ là những ngày tháng của tuổi thanh xuân tươi đẹp khó quên của cô. Người con trai năm tháng đó đã trở thành kí ức không thể nào quay lại.
(the end)
- Lúc trước, em có nói với tôi rằng nếu một ngày nào đó em lỡ thích tôi thì liệu tôi có đáp trả lại tình cảm của em không thì tôi…
- Khoan đã, tôi sẽ rút lại câu nói này bởi vì tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi, giữa chúng ta chắc chỉ có tình bạn thôi. Giờ tôi cũng chưa suy nghĩ đến chuyện tình cảm gì cả, chỉ tập trung vào việc học vì cuối cấp rồi, tôi phải ráng vào đại học để thực hiện ước mơ trở thành nhà kinh doanh giỏi.
Hướng Dương nói hết những gì mình cần nói cho Khánh Dương nghe, cắt ngang lời nói của anh. Những gì mà Hướng Dương nói khiến anh hụt hẫng, cảm giác nhói trong tim khi mà anh đang định nói câu “Tôi thích em” nhưng chắc có lẽ là không được.
“Dù đã lỡ thích anh nhưng em chẳng dám nói vì anh có người thích rồi, chắc anh cũng sẽ dần thích cô ấy thôi.” Hướng Dương nghĩ thầm trong đầu, nét mặt đượm buồn.
Vừa tới cổng trường đúng lúc gặp Ngọc Linh, Hướng Dương chạy tới khoác tay cô bạn vui vẻ đi đến lớp, Khánh Dương chỉ biết đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé đó với ánh mắt chứa đựng cảm xúc thoáng buồn.
- Ngọc Linh, sắp kết thúc học kì này rồi, cậu đã dự định cho mình gì chưa?
Hướng Dương thắc mắc hỏi.
- Tớ dự sẽ chọn trường đại học y đấy.
- Vậy sao?
“Đùng”
Hướng Dương và Ngọc Linh giât mình khi vừa bước chân vào lớp, thì đột nhiên từ trên cao có rất nhiều mảnh giấy kim tuyến nhỏ rơi xuống, làm cô và Ngọc Linh vô cùng bất ngờ.
- Chúc mừng sinh nhật cậu, Hướng Dương!
Khôi nói lớn, trên tay bưng một chiếc bánh kem dâu nhỏ đứng trước mặt cô, nở nụ cười thật tươi. Ánh mắt to tròn ngạc nhiên của Hướng Dương nhìn cậu như đứng hình, rồi ấp úng nói:
- Cái này cậu chuẩn bị cho mình sao, Khôi?
- Đúng rồi, vì muốn tạo cho cậu bất ngờ nên mình phải đi học sớm để chuẩn bị đấy. Cậu nhìn trên bảng đi.
“Cậu có thể thích tớ một lần được không, bông hoa mặt trời của tớ? Cậu là cả khoảng trời thanh xuân của tớ đấy!” Hướng Dương đã đọc những gì mà Khôi viết trên bảng, đó chính là cả tấm lòng mà Khôi dành cho cô. Mặc dù cậu ta có hơi đầu gấu thật nhưng lại rất chăm chỉ học hành, quan tâm cô.
- Cố gắng đỗ đại học đi, lúc đấy tôi sẽ cố gắng học thích cậu được chưa. Cám ơn cậu đã chuẩn bị cho tôi.
- Cậu hứa rồi đấy nha, đợi tớ đậu đại học, lúc đấy cậu sẽ trở thành bạn gái tớ đấy.
Hướng Dương không nói gì chỉ gật đầu đáp cho có, làm Khôi vui dển nổi nhảy dựng cả lên rồi nhào đến ôm lấy chặt lấy trong vui sướng.
- Cái tên này bỏ ra, làm cái gì thế? Không thấy Ngọc Linh đang đứng nhìn đấy à… Cậu làm tôi ngạc thở đấy…
- Trời ơi, đúng thật là…
Ngọc Linh chỉ biết đứng nhìn họ cười. Khánh Dương đứng bên ngoài không bước vào lớp mà chỉ lặng lẽ bước đi với tâm trạng sầu tư. Anh lấy điện thoại ra bấm số gọi:
- Alo, chú hãy đặt vé máy bay sang Mỹ cho tôi vào ngày mai, tôi sẽ qua Mỹ.
“Anh đã từng nghĩ em là là gì của anh? Đến cuối cùng anh đã câu trả lời, em chỉ là người con gái tình cờ xuất hiện nhất thời trong anh thôi...”
Đã bao lâu lòng này anh chẳng nói, nói với em ngàn lần anh cất giữ trong tim. Lần này đến lần khác, đôi môi lãng phí chẳng nói gì, chỉ biết bên cạnh em dù em chẳng để ý và rồi em đã có người em thích. Mỉm cười cho qua hết đi phải chăng là do người đến sau. Yêu em thật nhiều, nói thay anh những lời anh mong ước. Vẫn chúc em thật vui, mặc cho anh bên lề của hạnh phúc. Những giây phút ta đã qua, anh sẽ giữ như thước phim, để khi nhớ em anh xem và ước rằng thực tế sẽ xảy ra như vậy. Ở nơi đó thời gian như ngừng trôi hỡi em, 1 phút đứng trước mặt em, 1 phút nói ra lời chưa nói, 1 phút mạnh mẽ từ anh, ta vẫn sẽ chung lối đi, anh chẳng thể nào quay lại để bây giờ chẳng nói giá như. Giá như em hiểu rằng, giá như em 1 lần nhìn được, từ ánh mắt anh! (Bài hát 1 phút – Andiez, link: https://mp3.zing.vn/bai-hat/1-Phut-Andiez/ZW8I76Z8.html)
…
Hai ngày sau.
- Sao hôm nay, cậu buồn thế Ngọc Linh? Có chuyện gì sao?
Hướng Dương lo lắng hỏi khi thấy tâm trạng không được tốt của Ngọc Linh. Mà hôm nay cô thấy lạ, lúc sáng cô đi học không gặp Khánh Dương.
- Cậu chưa biết gì sao? Tớ tưởng cậu gần nhà nên biết chứ? Khánh Dương đã rút hồ sơ và thông báo với trường đi du học, cậu ấy đã đi tối qua rồi.
- Đi Mỹ hả? Sao Khánh Dương không nói cho tớ biết chứ?
Hướng Dương vô cùng bất ngờ khi nghe Ngọc Linh nói, cô ngồi phịch xuống ghế một cách thẩn thờ.
Chiều hôm đó, Khôi trở cô về bằng chiếc xe đạp quen thuộc trên con đường mà cô hằng ngày đi qua. Khoảnh khắc này đây, làm cô nhớ lại những ngày mà Khánh Dương hay đèo cô đi học, mua sữa cho cô, còn giải bài tập cho cô, đó có lẽ là những ngày tháng của tuổi thanh xuân tươi đẹp khó quên của cô. Người con trai năm tháng đó đã trở thành kí ức không thể nào quay lại.
(the end)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.