Chương 19
An Viên
27/10/2018
“Reng... reng...”
“Ai lại nhấn chuông cửa vào giờ này vậy?”
Khánh Dương khẽ thầm vì đang chuẩn bị đi ngủ. Anh vội đi ra mở cổng.
- Khánh Dương!
Ngay vừa mới cửa ra, Hướng Dương ôm chầm lấy anh làm anh đôi chút giật mình.
- Em đã đi đâu sao anh gọi em không được?
Anh nhẹ giọng hỏi.
Hướng Dương chỉ biết ôm chặt lấy anh và nghẹn giọng nói:
- Anh ôm chặt em được không, để em gần anh thêm chút nữa.
Khánh Dương không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hướng Dương, anh ôm chặt Hướng Dương hơn theo lời của cô.
Nước mắt Hướng Dương cứ trực tràng rơi xuống không ngừng làm ướt cả áo anh. Qua hết đêm nay thôi, cô phải rơi xa anh rồi. Cô không hề muốn xa anh chút nào cả, nhưng phải làm sao đây?
Khánh Dương buông thả nhẹ Hướng Dương ra, thấy cô khóc anh lo lắng hỏi:
- Sao em khóc vậy hả? Có chuyện gì sao?
Hướng Dương cầm lấy cánh tay của Khánh Dương lên lau đi nước mắt trên tay áo anh, ngây ngô nói nhưng không nhìn thẳng vào mắt anh:
- Em nhớ anh quá thôi, nên em mới khóc nhiều vậy đấy.
- Lấy khăn mà lau, lấy tay áo anh lau làm gì hả?
Khánh Dương cười mỉm lấy khăn nhỏ trong túi ra lau nước mắt cho cô.
Anh nhìn Hướng Dương cảm thấy lạ, cô đang có chuyện gì đó giấu anh thì phải. Khuôn mặt cô cũng phờ phạt, gầy đi trông thấy. Anh trầm giọng nói:
- Em có chuyện giấu anh phải không?
- Không có mà! Em đói rồi, anh nấu mỳ cho em đi nha honey... honey...
Hướng Dương xoa tay vào cái bụng của mình than đói, cái mặt làm nũng làm Khánh Dương bật cười chịu không được dáng vẻ dễ thương của cô.
- Được rồi cô nương, vào tôi nấu cho ăn.
Hướng Dương cười tủm tỉm, nhảy tứng lên người Khánh Dương bắt anh cõng vào cho bằng được.
- Cõng em vào luôn đi, em mỏi chân rồi.
- Trời, thét tôi thành người hầu của cô luôn quá.
Khánh Dương bật cười nói, hầu hạ cô gái bướng bỉnh này.
Ở trong phòng bếp, Hướng Dương ngồi ở bàn chờ Khánh Dương nấu mỳ cho ăn. Cô ngồi quơ đũa đủ kiểu, chóng cầm nhìn Khánh Dương nấu nướng. Tự dưng cô thấy lòng mình đau nhói, cố kiềm nén đi dòng cảm xúc trong mình mà đi lại ôm anh từ phía sau.
- Gía như ngày nào cũng được như vậy!
Khánh Dương nắm lấy tay cô, mỉm cười nói:
- Lẽ ra cô là người nấu cho tôi ăn đấy!
- Tại em đói mà.
Hướng Dương lại nhõng nhẽo như mèo. Khánh Dương nhéo bờ má ửng hồng của cô, cưng chịu không được.
- Được rồi, được rồi , lấy hộ anh gói mì ở học tủ phía trên đấy.
Hướng Dương tòn ten đi lại cố với mở học tủ chòi tay lấy gói mì nhưng không tới, cảm thấy bực mình dễ
sợ. Cô vội quay sang mắng anh:
- Sao trong nhà anh cái gì cũng cao hết vậy hả, anh đã cao 1m83 đã đành mấy cái thứ này còn cao nữa.
Khánh Dương nhếch môi cười, vòng tay lại trước ngực, nâng cao giọng:
- Coi kìa, đã bỏ công ra nấu ăn cho rồi còn bị mắng nữa là sao?
- Xin lỗi mà, tại cao quá em lấy không được.
Hướng Dương cố nhón chân để lấy gói mỳ nhưng không được và...
“Ào”
- Á...
Cô hét toáng lên khi nguyên bì bột mỳ đổ ào lên người cô, giờ cô không khác gì một con ma trắng phủ đầy bột.
“Phì... ha...ha...”
Khánh Dương phì cười chịu không được khi thấy Hướng Dương thê thảm như thế nhưng mà vẫn dễ thương.
- Anh cười em... hu hu...
Hướng Dương giận dỗi đi lại đánh Khánh Dương túi bụi, bột mỳ văng khắp nơi. Và cứ thế hai chọc ghẹo nhau, làm cho cả nhà bếp tan hoang vì vết bẩn.
- Thôi không đùa nữa, mau phụ anh dọn bếp đi.
Nghe thấy vậy, Hướng Dương vội lủi đi thật nhanh và chạy một vèo lên phòng của Khánh Dương để lại anh một mình dọn dẹp đóng hổn độn này.
Giờ cũng đã nửa đêm, Hướng Dương tắm xong mặc trên người áo sơ mi trắng của Khánh Dương ngồi ở giường chờ anh tắm xong rồi nói chuyện.
Cô thẩn thờ nhìn vào chiếc nhẫn và ngước nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian. Mai này cô sẽ thành vợ người ta, hạnh phúc ngắn ngủi này sẽ dừng lại trong tích tắc. Nước mắt cô lại rơi xuống không ngừng.
Khánh Dương mở hé cánh cửa nhìn Hướng Dương cũng biết cô đang có ậm ực trong lòng mà không chịu nói ra. Anh mở cửa đi ra, khoe cơ bụng săn chắc tay cầm khăn vò tóc ướt của mình
Hướng Dương vội gạt nước mắt đi mà khi thấy Khánh Dương đi ra. Anh đang định đi đến tủ lấy áo mặc vào thì Hướng Dương đi lại nắm lấy tay đi đến giường.
Cô đứng lên trên nệm giường để cho bằng Khánh Dương vì anh cao nên nói chuyện mỏi cổ cô lắm. Cô quàng tay vào cổ anh, ánh mắt xao xuyến nhìn anh, nhẹ giọng nói:
- Em là gì của anh?
- Em là người anh yêu.
Khánh Dương đáp lời và đưa tay lên chạm nhẹ vào mắt cô, chạm nhẹ vào bờ môi cô để khắc sâu vào trí nhớ. Hướng Dương ôm chầm lấy anh, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống. Có lẽ đây là lần cuối cùng cô ôm anh như vậy.
- Hướng Dương, em đang có chuyện buồn đúng không? Vừa rồi, anh thấy em khóc.
Khánh Dương khẽ hỏi.
Hướng Dương buông thả nhẹ anh ra, cô không trả lời câu hỏi của anh chỉ nói lại rằng:
- Đêm nay, anh hãy cho em hạnh phúc nhé! Chỉ đêm nay thôi...?
Nói rồi, cô khẽ hôn Khánh Dương một cách nhẹ nhàng và anh cũng chẳng có gì bất ngờ mà đón nhận. Ánh điện tắt đi và rồi cả hai trao nhau một đêm ngọt ngào.
...
Sáng hôm sau.
Hướng Dương tỉnh dậy sớm, cô nhẹ nhàng đặt tay của Khánh Dương qua một bên và ngồi bật dậy với lấy khăn tắm quấn vào thân thể và lấy áo sơ mi đi vào phòng tắm thay vào.
Thay đồ xong cô đi ra ngoài, kéo học tủ lấy tờ giấy và bút ghi những dòng muốn nói. Cô vừa ghi vừa khóc nhưng cố kiềm nén để không cho Khánh Dương nghe thấy.
“Khánh Dương, có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây thôi. Em yêu anh rất nhiều nhưng có lẽ thời hạn tình yêu của em chỉ đến đây thôi. Em hi vọng anh sẽ tìm được người con gái xứng đáng hơn em! – Hướng Dương.”
Ghi hết những gì muốn nói, cô lặng lẽ tháo chiếc nhẫn đặt lên trên mảnh giấy và đi lại hôn lên trán Khánh Dương rồi rời khỏi nhanh chóng.
“Ai lại nhấn chuông cửa vào giờ này vậy?”
Khánh Dương khẽ thầm vì đang chuẩn bị đi ngủ. Anh vội đi ra mở cổng.
- Khánh Dương!
Ngay vừa mới cửa ra, Hướng Dương ôm chầm lấy anh làm anh đôi chút giật mình.
- Em đã đi đâu sao anh gọi em không được?
Anh nhẹ giọng hỏi.
Hướng Dương chỉ biết ôm chặt lấy anh và nghẹn giọng nói:
- Anh ôm chặt em được không, để em gần anh thêm chút nữa.
Khánh Dương không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hướng Dương, anh ôm chặt Hướng Dương hơn theo lời của cô.
Nước mắt Hướng Dương cứ trực tràng rơi xuống không ngừng làm ướt cả áo anh. Qua hết đêm nay thôi, cô phải rơi xa anh rồi. Cô không hề muốn xa anh chút nào cả, nhưng phải làm sao đây?
Khánh Dương buông thả nhẹ Hướng Dương ra, thấy cô khóc anh lo lắng hỏi:
- Sao em khóc vậy hả? Có chuyện gì sao?
Hướng Dương cầm lấy cánh tay của Khánh Dương lên lau đi nước mắt trên tay áo anh, ngây ngô nói nhưng không nhìn thẳng vào mắt anh:
- Em nhớ anh quá thôi, nên em mới khóc nhiều vậy đấy.
- Lấy khăn mà lau, lấy tay áo anh lau làm gì hả?
Khánh Dương cười mỉm lấy khăn nhỏ trong túi ra lau nước mắt cho cô.
Anh nhìn Hướng Dương cảm thấy lạ, cô đang có chuyện gì đó giấu anh thì phải. Khuôn mặt cô cũng phờ phạt, gầy đi trông thấy. Anh trầm giọng nói:
- Em có chuyện giấu anh phải không?
- Không có mà! Em đói rồi, anh nấu mỳ cho em đi nha honey... honey...
Hướng Dương xoa tay vào cái bụng của mình than đói, cái mặt làm nũng làm Khánh Dương bật cười chịu không được dáng vẻ dễ thương của cô.
- Được rồi cô nương, vào tôi nấu cho ăn.
Hướng Dương cười tủm tỉm, nhảy tứng lên người Khánh Dương bắt anh cõng vào cho bằng được.
- Cõng em vào luôn đi, em mỏi chân rồi.
- Trời, thét tôi thành người hầu của cô luôn quá.
Khánh Dương bật cười nói, hầu hạ cô gái bướng bỉnh này.
Ở trong phòng bếp, Hướng Dương ngồi ở bàn chờ Khánh Dương nấu mỳ cho ăn. Cô ngồi quơ đũa đủ kiểu, chóng cầm nhìn Khánh Dương nấu nướng. Tự dưng cô thấy lòng mình đau nhói, cố kiềm nén đi dòng cảm xúc trong mình mà đi lại ôm anh từ phía sau.
- Gía như ngày nào cũng được như vậy!
Khánh Dương nắm lấy tay cô, mỉm cười nói:
- Lẽ ra cô là người nấu cho tôi ăn đấy!
- Tại em đói mà.
Hướng Dương lại nhõng nhẽo như mèo. Khánh Dương nhéo bờ má ửng hồng của cô, cưng chịu không được.
- Được rồi, được rồi , lấy hộ anh gói mì ở học tủ phía trên đấy.
Hướng Dương tòn ten đi lại cố với mở học tủ chòi tay lấy gói mì nhưng không tới, cảm thấy bực mình dễ
sợ. Cô vội quay sang mắng anh:
- Sao trong nhà anh cái gì cũng cao hết vậy hả, anh đã cao 1m83 đã đành mấy cái thứ này còn cao nữa.
Khánh Dương nhếch môi cười, vòng tay lại trước ngực, nâng cao giọng:
- Coi kìa, đã bỏ công ra nấu ăn cho rồi còn bị mắng nữa là sao?
- Xin lỗi mà, tại cao quá em lấy không được.
Hướng Dương cố nhón chân để lấy gói mỳ nhưng không được và...
“Ào”
- Á...
Cô hét toáng lên khi nguyên bì bột mỳ đổ ào lên người cô, giờ cô không khác gì một con ma trắng phủ đầy bột.
“Phì... ha...ha...”
Khánh Dương phì cười chịu không được khi thấy Hướng Dương thê thảm như thế nhưng mà vẫn dễ thương.
- Anh cười em... hu hu...
Hướng Dương giận dỗi đi lại đánh Khánh Dương túi bụi, bột mỳ văng khắp nơi. Và cứ thế hai chọc ghẹo nhau, làm cho cả nhà bếp tan hoang vì vết bẩn.
- Thôi không đùa nữa, mau phụ anh dọn bếp đi.
Nghe thấy vậy, Hướng Dương vội lủi đi thật nhanh và chạy một vèo lên phòng của Khánh Dương để lại anh một mình dọn dẹp đóng hổn độn này.
Giờ cũng đã nửa đêm, Hướng Dương tắm xong mặc trên người áo sơ mi trắng của Khánh Dương ngồi ở giường chờ anh tắm xong rồi nói chuyện.
Cô thẩn thờ nhìn vào chiếc nhẫn và ngước nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian. Mai này cô sẽ thành vợ người ta, hạnh phúc ngắn ngủi này sẽ dừng lại trong tích tắc. Nước mắt cô lại rơi xuống không ngừng.
Khánh Dương mở hé cánh cửa nhìn Hướng Dương cũng biết cô đang có ậm ực trong lòng mà không chịu nói ra. Anh mở cửa đi ra, khoe cơ bụng săn chắc tay cầm khăn vò tóc ướt của mình
Hướng Dương vội gạt nước mắt đi mà khi thấy Khánh Dương đi ra. Anh đang định đi đến tủ lấy áo mặc vào thì Hướng Dương đi lại nắm lấy tay đi đến giường.
Cô đứng lên trên nệm giường để cho bằng Khánh Dương vì anh cao nên nói chuyện mỏi cổ cô lắm. Cô quàng tay vào cổ anh, ánh mắt xao xuyến nhìn anh, nhẹ giọng nói:
- Em là gì của anh?
- Em là người anh yêu.
Khánh Dương đáp lời và đưa tay lên chạm nhẹ vào mắt cô, chạm nhẹ vào bờ môi cô để khắc sâu vào trí nhớ. Hướng Dương ôm chầm lấy anh, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống. Có lẽ đây là lần cuối cùng cô ôm anh như vậy.
- Hướng Dương, em đang có chuyện buồn đúng không? Vừa rồi, anh thấy em khóc.
Khánh Dương khẽ hỏi.
Hướng Dương buông thả nhẹ anh ra, cô không trả lời câu hỏi của anh chỉ nói lại rằng:
- Đêm nay, anh hãy cho em hạnh phúc nhé! Chỉ đêm nay thôi...?
Nói rồi, cô khẽ hôn Khánh Dương một cách nhẹ nhàng và anh cũng chẳng có gì bất ngờ mà đón nhận. Ánh điện tắt đi và rồi cả hai trao nhau một đêm ngọt ngào.
...
Sáng hôm sau.
Hướng Dương tỉnh dậy sớm, cô nhẹ nhàng đặt tay của Khánh Dương qua một bên và ngồi bật dậy với lấy khăn tắm quấn vào thân thể và lấy áo sơ mi đi vào phòng tắm thay vào.
Thay đồ xong cô đi ra ngoài, kéo học tủ lấy tờ giấy và bút ghi những dòng muốn nói. Cô vừa ghi vừa khóc nhưng cố kiềm nén để không cho Khánh Dương nghe thấy.
“Khánh Dương, có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây thôi. Em yêu anh rất nhiều nhưng có lẽ thời hạn tình yêu của em chỉ đến đây thôi. Em hi vọng anh sẽ tìm được người con gái xứng đáng hơn em! – Hướng Dương.”
Ghi hết những gì muốn nói, cô lặng lẽ tháo chiếc nhẫn đặt lên trên mảnh giấy và đi lại hôn lên trán Khánh Dương rồi rời khỏi nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.