Chương 4
An Viên
27/10/2018
Sau khi khóc một trận, chút hết những cảm xúc kiềm nén trong lòng, Hướng Dương đã đánh một giấc ngủ suốt nguyên tiết học văn, vì cô ngồi bàn cuối phía trong nên không bị phát hiện.
“Rầm”
Hướng Dương giật mình tỉnh dậy thì hầu như cả lớp đều đã về gần hết, chỉ còn lại Khánh Dương và một số thành phần cá biệt. Cái đập bàn đó khiến Khánh Dương có chút giật mình nhưng lại nhanh chóng lấy lại sự bình thản của mình, nhanh chóng bỏ sách vở vào balo.
- A, xin lỗi cậu nha Khánh Dương. Cái này mình muốn nói riêng cái con Hướng Dương này đó mà… Mày về làm hết bài tập sinh này cho bọn tao nghe chưa… Nhớ làm cho đúng đấy, nhất là của Hồng Mỹ biết chưa…
Tuyết Lê vừa nói vừa cười nhìn Hướng Dương, ánh mắt nhìn cô đầy những lời hâm he trong đây rồi ném tới năm hay sáu cuốn tập dưới bàn của cô. Nghe Tuyết Lê nói vậy, Hồng Mỹ vội kéo tay Tuyết Lê lại, nhìn Khánh Dương gượng cười rồi nói, tỏ ra vẻ hiền dịu:
- Ơ…ơ, mình đâu có nhờ Hướng Dương làm đâu… Mà Dương này, không phải nói Dương cậu đâu, đừng nhìn tôi… Khánh Dương này… tối nay bạn có làm gì không?
- Tôi làm gì không liên quan tới mấy cậu.
Khánh Dương buông một câu thẳng thắn, nét mặt lạnh lùng rồi đứng dậy mang ba lô rời khỏi lớp, làm Hồng Mỹ hụt hẫng, bậm môi xị mặt xuống như cái bánh bao chiều.
- Tại cậu đấy, Tuyết Lê.
Hồng Mỹ hậm hực, bực bội đi luôn.
- Hồng Mỹ… mày nhớ làm bài đầy đủ đấy, mai không có chết với bọn tao.
Tuyết Lê ra lời đe dọa rồi nhanh chóng chạy theo Hồng Mỹ. “Mấy con người này thật là… mình xuống ngày chỉ bị bọn nó ăn hiếp mãi thôi… Bọn nó cũng biết mình học ngu sinh mà còn nhờ…” Hướng Dương than thở, bỏ sách vở vào cặp lết về nhà.
Hướng Dương thẩn thờ đi bộ trên đường về nhà, đúng lúc tình cờ gặp Khánh Dương cũng đi cùng đường. Nhưng cậu lại chẳng ngó gì Hướng Dương lấy một lần, cô chạy tới gần cậu đưa ngón tay chọt vào cánh tay cậu.
- Này, trả áo cho cậu đấy.
- Bẩn, không lấy.
Khánh Dương nói câu cụt ngủn hơi phủ phàng, nét mặt vẫn giữ trạng thái tảng đá, cực kì nghiêm túc. Sải bước chân đi chậm rãi làm Hướng Dương phải bước thật nhanh, nói thẳng ra là do chân cậu dài. Cô không theo kịp cậu nên chạy thẳng về phía trước một đoạn thì chợt dừng lại trước cây mận sai quả đầy cây. Cô đã canh me nó lâu rồi nhưng không dám hái, sẵn tiện đây không có ai ở nhà cô cố chòi tay nhón chân hết cỡ để hái cái chùm mận đỏ mọng trên cao kia. Nhảy hoài đến học hơi mà cô không hái được nên có chút bực mình, nên quay sang nhờ Khánh Dương.
- Này Khánh Dương, hái dùm tôi chùm mận kia được không? Năn nỉ đó… Tại chiều cao tôi không đủ…
- Tự đi mà hái…
Khánh Dương lại phủ phàng đi lướt qua mặt Hướng Dương, khiến cô chỉ muốn quăng cái cặp vào người cậu. Cô nhăn mặt tự hái cho xong, cố nhảy lên làm đủ kiểu thì bất cẩn nhảy kiểu gì trẹo chân ngã bịch xuống mặt đường một cách đau đớn. Khánh Hàn quay lại xem thử thì cô ngồi chèo queo như trái mít ướt vậy.
- Này, của cậu đấy. Ai bảo thấp chi rồi chẳng được tích sự gì?
Khánh Dương đi lại với tay hái chùm mận đó đưa cho Hướng Dương, rồi nói một câu như đụng chạm đến nỗi đau của cô vậy, nhưng đó điều hiển nhiên không thể chối cãi. Nghe Khánh Dương nói câu đó, cô có chút nổi nóng trong người:
- Tôi như vậy mà thấp sao? Cậu cao hơn tôi hơn hai mấy phân chứ nhiêu? Đã bảo hái dùm rồi mà…
- Này, cây mận đó là của nhà tôi đấy. Có muốn ăn thì vô trong bất thang lên mà hái…
Dứt lời, Khánh Dương mở cổng đi thẳng vào trong nhà của mình, mặc kệ Hướng Dương mặt nhăn nhó ngồi đó. “Ủa, đó nhà cậu ta sao? Ở đối diện nhà mình sao mình không biết gì ta? À mà hình như cậu ta mới chuyển tới hay sao đấy…” Cô lầm bầm một mình như con tự kỉ, tay cầm lấy chùm mận chín đỏ chẳng biết nên khóc hay cười nữa.
(còn)
“Rầm”
Hướng Dương giật mình tỉnh dậy thì hầu như cả lớp đều đã về gần hết, chỉ còn lại Khánh Dương và một số thành phần cá biệt. Cái đập bàn đó khiến Khánh Dương có chút giật mình nhưng lại nhanh chóng lấy lại sự bình thản của mình, nhanh chóng bỏ sách vở vào balo.
- A, xin lỗi cậu nha Khánh Dương. Cái này mình muốn nói riêng cái con Hướng Dương này đó mà… Mày về làm hết bài tập sinh này cho bọn tao nghe chưa… Nhớ làm cho đúng đấy, nhất là của Hồng Mỹ biết chưa…
Tuyết Lê vừa nói vừa cười nhìn Hướng Dương, ánh mắt nhìn cô đầy những lời hâm he trong đây rồi ném tới năm hay sáu cuốn tập dưới bàn của cô. Nghe Tuyết Lê nói vậy, Hồng Mỹ vội kéo tay Tuyết Lê lại, nhìn Khánh Dương gượng cười rồi nói, tỏ ra vẻ hiền dịu:
- Ơ…ơ, mình đâu có nhờ Hướng Dương làm đâu… Mà Dương này, không phải nói Dương cậu đâu, đừng nhìn tôi… Khánh Dương này… tối nay bạn có làm gì không?
- Tôi làm gì không liên quan tới mấy cậu.
Khánh Dương buông một câu thẳng thắn, nét mặt lạnh lùng rồi đứng dậy mang ba lô rời khỏi lớp, làm Hồng Mỹ hụt hẫng, bậm môi xị mặt xuống như cái bánh bao chiều.
- Tại cậu đấy, Tuyết Lê.
Hồng Mỹ hậm hực, bực bội đi luôn.
- Hồng Mỹ… mày nhớ làm bài đầy đủ đấy, mai không có chết với bọn tao.
Tuyết Lê ra lời đe dọa rồi nhanh chóng chạy theo Hồng Mỹ. “Mấy con người này thật là… mình xuống ngày chỉ bị bọn nó ăn hiếp mãi thôi… Bọn nó cũng biết mình học ngu sinh mà còn nhờ…” Hướng Dương than thở, bỏ sách vở vào cặp lết về nhà.
Hướng Dương thẩn thờ đi bộ trên đường về nhà, đúng lúc tình cờ gặp Khánh Dương cũng đi cùng đường. Nhưng cậu lại chẳng ngó gì Hướng Dương lấy một lần, cô chạy tới gần cậu đưa ngón tay chọt vào cánh tay cậu.
- Này, trả áo cho cậu đấy.
- Bẩn, không lấy.
Khánh Dương nói câu cụt ngủn hơi phủ phàng, nét mặt vẫn giữ trạng thái tảng đá, cực kì nghiêm túc. Sải bước chân đi chậm rãi làm Hướng Dương phải bước thật nhanh, nói thẳng ra là do chân cậu dài. Cô không theo kịp cậu nên chạy thẳng về phía trước một đoạn thì chợt dừng lại trước cây mận sai quả đầy cây. Cô đã canh me nó lâu rồi nhưng không dám hái, sẵn tiện đây không có ai ở nhà cô cố chòi tay nhón chân hết cỡ để hái cái chùm mận đỏ mọng trên cao kia. Nhảy hoài đến học hơi mà cô không hái được nên có chút bực mình, nên quay sang nhờ Khánh Dương.
- Này Khánh Dương, hái dùm tôi chùm mận kia được không? Năn nỉ đó… Tại chiều cao tôi không đủ…
- Tự đi mà hái…
Khánh Dương lại phủ phàng đi lướt qua mặt Hướng Dương, khiến cô chỉ muốn quăng cái cặp vào người cậu. Cô nhăn mặt tự hái cho xong, cố nhảy lên làm đủ kiểu thì bất cẩn nhảy kiểu gì trẹo chân ngã bịch xuống mặt đường một cách đau đớn. Khánh Hàn quay lại xem thử thì cô ngồi chèo queo như trái mít ướt vậy.
- Này, của cậu đấy. Ai bảo thấp chi rồi chẳng được tích sự gì?
Khánh Dương đi lại với tay hái chùm mận đó đưa cho Hướng Dương, rồi nói một câu như đụng chạm đến nỗi đau của cô vậy, nhưng đó điều hiển nhiên không thể chối cãi. Nghe Khánh Dương nói câu đó, cô có chút nổi nóng trong người:
- Tôi như vậy mà thấp sao? Cậu cao hơn tôi hơn hai mấy phân chứ nhiêu? Đã bảo hái dùm rồi mà…
- Này, cây mận đó là của nhà tôi đấy. Có muốn ăn thì vô trong bất thang lên mà hái…
Dứt lời, Khánh Dương mở cổng đi thẳng vào trong nhà của mình, mặc kệ Hướng Dương mặt nhăn nhó ngồi đó. “Ủa, đó nhà cậu ta sao? Ở đối diện nhà mình sao mình không biết gì ta? À mà hình như cậu ta mới chuyển tới hay sao đấy…” Cô lầm bầm một mình như con tự kỉ, tay cầm lấy chùm mận chín đỏ chẳng biết nên khóc hay cười nữa.
(còn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.