Chương 15
mẫu đơn tiên tử
18/09/2013
Anh điên cuồng triền miên bên cho đến cô không chịu nổi nữa mà ngất
đi .
Vì thương và lo lắng cho cô lên anh mới luyến tiếc dừng lại .
Nhìn những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên người cô .
Anh bèn lấy khăn ấm lau sạch sẽ cho cô rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ hạnh phúc .
Sáng hôm sau khi mặt trời đã chiếu lên cao , xuyên thẳng vào căn phòng thơm mát ,làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô , thì cô mới buồn bực nửa tỉnh nửa mê .
Cô lấy tay sờ khắp giường để tìm hơi ấm của anh . Nhưng sờ mãi không thấy anh đâu .
Lúc này cô mới giật mình bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh .
Cô đang ở trong phòng mình , mặc áo sơmi của anh (tại hôm qua anh sợ cô lạnh , và không kiềm chế được nếu cứ ôm cô như thế , lên mặc áo của mình cho cô)
trên giường ga trắng hơn nhàu nát , có ẩn hiện vết lạc hồng của cô .
Vậy hôm qua là sự thật , nhưng anh đâu rồi .
Chẳng lẽ anh qúa thất vọng về cô , lên không muốn ở bên cô nữa .
Càng nghĩ cô càng buồn , càng lo lắng anh sẽ bỏ rơi mình .
Bây giờ cô chỉ có mình anh thôi , nếu anh cũng bỏ cô , không cần cô nữa , thì cô sẽ sống ra sao đây .
Nghĩ đến anh sẽ bỏ rơi mình , nước mắt cô không ngừng rơi , cô ngồi trên giường , co chân lại , đầu úp mặt vào đầu gối run rẩy khóc nức nở .
Trông cô rất nhỏ bé , cô đơn trong căn phòng trống vắng .
Thật ra anh sáng nay thức dậy , anh rất muốn ở bên cô cả ngày vì cô đang rất mệt cần anh bên cạnh chăm sóc .
Nhưng ở công ty đột xuất có cuộc họp rất quan trọng . Cho lên dù không muốn anh cũng phải đến công ty .
Vừa họp xong anh vội vàng gọi điện cho cô , xem cô đã thức dậy .
Tâm trạng anh đang rất vui
Cô đang ngồi khóc nức nở và tủi thân .
Cô không trách anh bạc tình , mà chỉ nghĩ đến thân phận của mình .
Tại sao cô không nghĩ đến anh là ai?
Còn mình là ai?
2 người ở 2 thế giới khác nhau , làm sao đến được với nhau .
Là cô qúa ảo tưởng , ngu ngốc tin vào thứ tình yêu vừa chớm nở , nhưng đã vội lụi tàn này .
Sao cô lại không nghĩ đến anh là chủ tịch của 1 công ty lớn , có rất nhiều cô gái quyền qúi ,sang trọng vây quanh ,
thì làm sao anh có thể để ý đến 1 tên trộm vô danh như cô chứ
“NGỌC TRÚC mày thật ngốc , người ta đâu có cần mày . Vậy mà mày lại tự trao thân cho người ta , ai cần 1 đứa con gái dễ dãi như mày chứ . bây giờ thì mất hết rồi , còn khóc cái gì”
khi cô đang khóc lớn . Thì cô nghe thấy tiếng điện thoại , nhưng cô mặc kệ , cô không muốn nói chuyện với ai hết . Bây giờ cô chỉ muốn 1 mình khóc thôi .
*reng , reng ,reng*
Tiếng điện thoại vẫn giéo liên tục hết lần này đến lần khác .
Phá vỡ sự bình yên của cô .
Khiến cô không chịu nổi nữa , buồn bực , mệt mỏi nhấc máy .
Nhưng khi cô nhìn thấy người gọi đến là anh , trong lòng cô bỗng dưng quặn thắt lại .
Bình thường anh có bao giờ gọi cô vào giờ này đâu?
Hay anh muốn gọi điện đuổi cô đi sớm , để đỡ mất thời gian của anh .
Dù sao gọi điện chỉ 1 lời là xong
Chẳng lẽ anh ghét em đến vậy sao?
Nhìn thấy em lần cuối mà khó chịu đến thế cơ à?
Em không đáng để anh trân trọng 1 chút nào hay sao? Huhuhu
Em trách anh lắm , đã không thích em , sao còn đối xử tốt với em , để em nhầm lẫn ảo tưởng .
Trên đời này liệu còn có người thật lòng với nhau hay không?
Cô sau khi khóc trong đau đớn .
Cũng lưỡng lự ấn nút nghe máy
- Alô *hức hức*
~ Sao anh gọi mãi mà em không nhấc máy thế . Hay em vẫn còn đang ngủ , anh có làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của em không?
_ Không…hức… Có…hức
- Em làm sao thế em khó đấy à?
Nghe anh nói vậy cô vội vàng lau nước mặt , bịt miệng mình lại , không cho phép mình được khóc nữa
cô không muốn anh nghe thấy
cô sợ khi anh nghe thấy cô khóc , anh sẽ càng chán ghét cô hơn , vì đàn ông thành đạt như anh ghét nhất là nước mặt của phụ nữ .
Anh cần 1 người phụ nữ mạnh mẽ thông minh bên cạnh , chứ không phải người suốt ngày khóc lóc yếu đuối như cô
- Sao không trả lời anh rồi? Em không sao chứ
< vì mãi không thấy cô trả lời lên anh bèn hỏi lại . Không hiểu sao anh có chút lo lắng , mà rõ ràng anh còn nghe tiếng khóc của cô nữa>
- Em không sao hức hức
_ Em đang khóc phải không? Sao lại khóc thế? Hay hôm qua anh làm em đau? Anh xin lỗi
- Không ! Không mà
- Thôi được rồi ! Ở yên đấy anh sẽ về ngay
“chắc lại giận hờn gì rồi đây?”
- Không ! Không! Anh đừng về mà huhuhu
thà cứ nói chuyện thế này , còn hơn gặp anh nghe những lời nói tàn nhẫn, đau lòng của anh, và nhìn ánh mắt lạnh lùng xa cách anh dành cho cô.
Vì thương và lo lắng cho cô lên anh mới luyến tiếc dừng lại .
Nhìn những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên người cô .
Anh bèn lấy khăn ấm lau sạch sẽ cho cô rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ hạnh phúc .
Sáng hôm sau khi mặt trời đã chiếu lên cao , xuyên thẳng vào căn phòng thơm mát ,làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô , thì cô mới buồn bực nửa tỉnh nửa mê .
Cô lấy tay sờ khắp giường để tìm hơi ấm của anh . Nhưng sờ mãi không thấy anh đâu .
Lúc này cô mới giật mình bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh .
Cô đang ở trong phòng mình , mặc áo sơmi của anh (tại hôm qua anh sợ cô lạnh , và không kiềm chế được nếu cứ ôm cô như thế , lên mặc áo của mình cho cô)
trên giường ga trắng hơn nhàu nát , có ẩn hiện vết lạc hồng của cô .
Vậy hôm qua là sự thật , nhưng anh đâu rồi .
Chẳng lẽ anh qúa thất vọng về cô , lên không muốn ở bên cô nữa .
Càng nghĩ cô càng buồn , càng lo lắng anh sẽ bỏ rơi mình .
Bây giờ cô chỉ có mình anh thôi , nếu anh cũng bỏ cô , không cần cô nữa , thì cô sẽ sống ra sao đây .
Nghĩ đến anh sẽ bỏ rơi mình , nước mắt cô không ngừng rơi , cô ngồi trên giường , co chân lại , đầu úp mặt vào đầu gối run rẩy khóc nức nở .
Trông cô rất nhỏ bé , cô đơn trong căn phòng trống vắng .
Thật ra anh sáng nay thức dậy , anh rất muốn ở bên cô cả ngày vì cô đang rất mệt cần anh bên cạnh chăm sóc .
Nhưng ở công ty đột xuất có cuộc họp rất quan trọng . Cho lên dù không muốn anh cũng phải đến công ty .
Vừa họp xong anh vội vàng gọi điện cho cô , xem cô đã thức dậy .
Tâm trạng anh đang rất vui
Cô đang ngồi khóc nức nở và tủi thân .
Cô không trách anh bạc tình , mà chỉ nghĩ đến thân phận của mình .
Tại sao cô không nghĩ đến anh là ai?
Còn mình là ai?
2 người ở 2 thế giới khác nhau , làm sao đến được với nhau .
Là cô qúa ảo tưởng , ngu ngốc tin vào thứ tình yêu vừa chớm nở , nhưng đã vội lụi tàn này .
Sao cô lại không nghĩ đến anh là chủ tịch của 1 công ty lớn , có rất nhiều cô gái quyền qúi ,sang trọng vây quanh ,
thì làm sao anh có thể để ý đến 1 tên trộm vô danh như cô chứ
“NGỌC TRÚC mày thật ngốc , người ta đâu có cần mày . Vậy mà mày lại tự trao thân cho người ta , ai cần 1 đứa con gái dễ dãi như mày chứ . bây giờ thì mất hết rồi , còn khóc cái gì”
khi cô đang khóc lớn . Thì cô nghe thấy tiếng điện thoại , nhưng cô mặc kệ , cô không muốn nói chuyện với ai hết . Bây giờ cô chỉ muốn 1 mình khóc thôi .
*reng , reng ,reng*
Tiếng điện thoại vẫn giéo liên tục hết lần này đến lần khác .
Phá vỡ sự bình yên của cô .
Khiến cô không chịu nổi nữa , buồn bực , mệt mỏi nhấc máy .
Nhưng khi cô nhìn thấy người gọi đến là anh , trong lòng cô bỗng dưng quặn thắt lại .
Bình thường anh có bao giờ gọi cô vào giờ này đâu?
Hay anh muốn gọi điện đuổi cô đi sớm , để đỡ mất thời gian của anh .
Dù sao gọi điện chỉ 1 lời là xong
Chẳng lẽ anh ghét em đến vậy sao?
Nhìn thấy em lần cuối mà khó chịu đến thế cơ à?
Em không đáng để anh trân trọng 1 chút nào hay sao? Huhuhu
Em trách anh lắm , đã không thích em , sao còn đối xử tốt với em , để em nhầm lẫn ảo tưởng .
Trên đời này liệu còn có người thật lòng với nhau hay không?
Cô sau khi khóc trong đau đớn .
Cũng lưỡng lự ấn nút nghe máy
- Alô *hức hức*
~ Sao anh gọi mãi mà em không nhấc máy thế . Hay em vẫn còn đang ngủ , anh có làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của em không?
_ Không…hức… Có…hức
- Em làm sao thế em khó đấy à?
Nghe anh nói vậy cô vội vàng lau nước mặt , bịt miệng mình lại , không cho phép mình được khóc nữa
cô không muốn anh nghe thấy
cô sợ khi anh nghe thấy cô khóc , anh sẽ càng chán ghét cô hơn , vì đàn ông thành đạt như anh ghét nhất là nước mặt của phụ nữ .
Anh cần 1 người phụ nữ mạnh mẽ thông minh bên cạnh , chứ không phải người suốt ngày khóc lóc yếu đuối như cô
- Sao không trả lời anh rồi? Em không sao chứ
< vì mãi không thấy cô trả lời lên anh bèn hỏi lại . Không hiểu sao anh có chút lo lắng , mà rõ ràng anh còn nghe tiếng khóc của cô nữa>
- Em không sao hức hức
_ Em đang khóc phải không? Sao lại khóc thế? Hay hôm qua anh làm em đau? Anh xin lỗi
- Không ! Không mà
- Thôi được rồi ! Ở yên đấy anh sẽ về ngay
“chắc lại giận hờn gì rồi đây?”
- Không ! Không! Anh đừng về mà huhuhu
thà cứ nói chuyện thế này , còn hơn gặp anh nghe những lời nói tàn nhẫn, đau lòng của anh, và nhìn ánh mắt lạnh lùng xa cách anh dành cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.