Chương 4: Kình ca, anh thật sự quá đáng sợ
TiSa Nguyễn
02/04/2023
Viêm Hoài chớp mắt đảo một vòng, sau đó bắt gặp ngay một nữ sinh ngồi ở bàn thứ ba dãy thứ hai từ trong ra, không mặc đồng phục, trời nóng nực thế này mà nữ sinh nọ lại khoác lớp áo thun mỏng bên ngoài, có bệnh chắc.
Tha cho nam sinh đáng thương, Viêm Hoài lại giở cái tính đùa dai, sợ cuộc sống quá yên bình nên luôn luôn kiếm chuyện để khuấy đảo, cậu chàng đứng dậy.
Lý Vấn Hàn nhăn mặt gọi lại: “Cậu bớt gây chuyện đi.”
Viêm Hoài hừ một tiếng, ánh mắt chuyển qua đại ca Kình, Kình ca im lặng tức là cho phép mình chơi.
Lý Vấn Hàn bất lực lần nữa liếc liếc Lôi Kình: “Đừng có thả cho thằng quỷ đó chơi thoải mái quá.”
“Nó không dám làm chuyện lớn đâu.” Tức là chuyện nhỏ thì mặc kệ đúng không? Lý Vấn Hàn dựa lưng ra sau, trở lại quan sát tên bạn đang từng bước đến gần “bạn học mới”.
“Bạn học nhỏ.”
Trên đỉnh đầu bỗng vọng đến giọng nói xa lạ mà quen quen xen lẫn ý trêu đùa, Trác Mộng Nhan theo phản xạ ngẩng mặt, đập vào mắt cô chính là… dù hôm đó buổi đêm ánh đèn đường không quá sáng nhưng cô vẫn nhìn rõ được những khuôn mặt của từng người mà không phải chỉ mỗi người con trai được gọi là “Kình ca” kia. Thân thể căng cứng, nuốt một ngụm nước miếng, cô báu chặt các ngón tay vào vạt váy mềm mại, cố gắng để mình bình tĩnh hơn.
Nhưng cô chưa kịp đáp lại thì bạn cùng bàn Hoa Mỹ Cốt đã giúp đỡ: “Bạn ấy đang bị ốm nặng, giọng nói cũng không rõ.” Hoa Mỹ Cốt đã hít sâu vài lần mới có can đảm nói chuyện với một trong “tứ đại loạn” của trường.
Nếu Hoa Mỹ Cốt đã có lòng giúp mình, Trác Mộng Nhan cũng thuận theo, cố gắng đặt tầm mắt trở lại khuôn mặt ngả ngớn của Viêm Hoài, cô gật đầu, cổ họng lại đau, thiếu nữ không nhịn được mà ho liên tục.
Tình trạng đáng thương của bạn học mới cũng đánh tan luôn cái ý niệm muốn trêu chọc người của Viêm Hoài, cậu gãi gãi đầu, lại thử nhìn Trác Mộng Nhan một lần nữa. Cứ thấy quen quen, nhưng chỉ với một cặp mắt tuyệt đẹp đó thì không thể nói được gì, chẳng qua là…
Cậu tha cho bạn học mới rồi hớn hở trở về vị trí khai báo với đồng bọn. “Tớ nghĩ là một tiểu mỹ nhân rồi.”
Tiểu mỹ nhân?
Lôi Kình không rõ bị gì, con ngươi đen láy, sâu hút dán vào bóng lưng thanh mảnh của bạn học mới.
Tiểu mỹ nhân sao? Phải là cô nhóc đó mới xứng với hai từ “mỹ nhân”.
Giờ giải lao, Hoa Mỹ Cốt vô cùng tốt bụng kéo Trác Mộng Nhan đi vệ sinh.
Lúc trở ra, đến khu vực lấy nước ấm, một hơi thở, không, là hương nước hoa cao cấp đã sớm găm chặt vào tâm trí cô, không cách nào quên lần nữa lãng vãng khắp khoang mũi, cùng với mùi hương ấy từng giây từng phút nồng đậm hơn là những câu nói cười không chút kiêng dè của đám con trai.
Hoa Mỹ Cốt còn chưa vệ sinh ra, Trác Mộng Nhan đang giúp cô ấy lấy nước, hai bàn tay siết chặt, cô đã sớm có dự đoán…
Cuối cùng vài chữ “bạn học mới” phát ra từ Viêm Hoài lần nữa thì cô biết không trốn nổi, may mắn cô đang đeo khẩu trang, giọng nói cũng đã không rõ, tạm thời có thể che giấu chính mình một thời gian. Trong thời gian đó sẽ nghĩ cách dàn xếp ổn thỏa với “Kình ca”.
“Lấy nước sao?” Vẫn là giọng Viêm Hoài.
Trác Mộng Nhan gật đầu, nước trong bình đã đầy, cô tắt vòi đậy kín nắp chai, toang rời đi thì cậu ta lại mặt dày tiếp tục trêu ghẹo.
“Bạn lấy nước giúp bọn này được không, bạn học cùng lớp nên giúp đỡ nhau đúng không.”
Giúp cái quỷ, Lý Vấn Hàn thở một hơi, cảm thấy cái tên miệng mồm lắm chuyện này quả nhiên nên sớm khâu kín miệng cậu ta lại.
Trác Mộng Nhan không muốn day dưa với bọn họ lâu, vừa nâng mắt định đồng ý thì vô tình rơi vào một đôi con ngươi sạch sẽ cũng lạnh lẽo ở đối diện, cô giật thót, theo bản năng lùi ra sau.
Các ngón tay lần nữa siết chặt.
Rồi mặc kệ mặt mũi gì đó, thiếu nữ nhỏ nhắn cong chân lướt qua bọn họ bỏ chạy. Cũng quên mất việc đợi Hoa Mỹ Cốt.
Viêm Hoài cười ha hả, còn đáng ghét mà nói: “Kình ca, anh thật sự quá đáng sợ.”
Lôi Kình cũng có chút ngạc nhiên, chỉ mới chạm phải cái nhìn của anh mà người ta đã sợ tới xanh mặt bỏ chạy. Anh biết mình đáng sợ nhưng cũng đâu phải diêm vương hay ma quỷ đâu.
Chỉ là… phản ứng của bạn học mới và cả cặp mắt đó… điên rồi, điên rồi. Làm sao có thể chứ.
Trưa, hai bạn nhỏ đã cố gắng chạy nhanh tới căn tin thế mà vẫn phải xếp sau một đống người.
Hoa Mỹ Cốt than vãn: “Lại phải chờ.” Nhìn qua bạn học mới quan tâm hỏi: “Cậu ổn không?” Dù sao cô cũng đang bị ốm, ở đây chịu cái nóng nực chờ cơm đúng là muốn giết người mà.
Trác Mộng Nhan đúng là đang khá mệt mỏi, nhưng cô không có thói quen bày ra sự yếu đuối của mình cho người khác thấy.
Nhìn một hàng dài xếp phía trước, nếu cứ đứng chờ thế này chắc cô sẽ ngất vì bị ngộp mất, nghĩ nghĩ cô hỏi: “Gần Tam Trung có quán cơm không?”
Hoa Mỹ Cốt gật đầu: “Cậu muốn ăn bên ngoài sao?”
“Ừ, ở đây đông quá. Nếu cậu…”
“Vậy đi thôi.” Bình thường để tránh mất tiền ăn ở bên ngoài nên Hoa Mỹ Cốt hiếm khi rời khỏi căn tin, có chờ lâu cũng chấp nhận nhưng hôm nay vì bạn học mới cô nàng không chút do dự đồng ý.
“Có một quán cơm khá ngon, sợ là lúc này cũng đông.”
Quả đúng như Hoa Mỹ Cốt dự đoán, nhưng không nghịt người như trong căn tin.
Cũng không biết hôm nay là ngày gì nữa, đã cố gắng tránh né rồi nhưng gặp thì vẫn cứ gặp.
“Đúng là ở đâu có Lôi Kình thì mọi người đều làm nền.”
“Là sao?” Trác Mộng Nhan ghé sát tai cô bạn, sợ ồn ào không nghe rõ.
Hoa Mỹ Cốt cười nói rõ cho bạn học mới biết: “Anh ấy lớn hơn bọn mình một tuổi đấy, cậu nhìn xem không nói đến vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời, cái kiểu bộ dạng kiêu ngạo đó cũng khiến con gái chết mê chết mệt, đã vậy gia đình còn giàu có, quyền lực nữa. Vậy nên dù cho anh ấy không thèm học hành gì thì cũng chẳng sao.”
Trác Mộng Nhan liếm môi, vờ hỏi: “Chắc anh ấy hay đánh nhau nhỉ?”
Hoa Mỹ Cốt gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không phải, ai động vào mình thì anh ấy mới ra tay thôi, bình thường cũng không làm gì quá đáng ảnh hưởng tới bạn học. Lên lớp anh ấy ngủ nguyên buổi, miễn là đừng ai chạm vào giấc ngủ của anh ấy là được.”
“Đặc biệt nhé… tớ nói cậu biết…” Hoa Mỹ Cốt nhỏ giọng vì sợ người xung quanh nghe: “Anh ấy có một nguyên tắc siêu đàn ông là không đánh con gái.”
Trác Mộng Nhan chớp chớp mắt vì ngạc nhiên, không đánh con gái? Hóa ra là vậy, hôm đó mình thoát nạn cũng là nhờ cái nguyên tắc này của anh.
Ho một tiếng lại không nhịn được mà tò mò: “Vậy chắc cũng sẽ mắng chửi nhỉ?”
Hoa Mỹ Cốt mím môi, rồi cô nàng lắc đầu, bộ dáng thật sự rất đáng yêu: “Có thể, tớ chỉ mới thấy anh ấy từ chối thư tình của nữ sinh thôi. Từ chối không cho người ta mặt mũi luôn nhé.”
Nhưng những gì cô chứng kiến vào cái đêm trong con hẻm đó… khi ấy anh như một con thú hoang một mực muốn xé toạc con mồi rồi nuốt chửng vào bụng. Cô nghĩ đó mới là anh.
Tha cho nam sinh đáng thương, Viêm Hoài lại giở cái tính đùa dai, sợ cuộc sống quá yên bình nên luôn luôn kiếm chuyện để khuấy đảo, cậu chàng đứng dậy.
Lý Vấn Hàn nhăn mặt gọi lại: “Cậu bớt gây chuyện đi.”
Viêm Hoài hừ một tiếng, ánh mắt chuyển qua đại ca Kình, Kình ca im lặng tức là cho phép mình chơi.
Lý Vấn Hàn bất lực lần nữa liếc liếc Lôi Kình: “Đừng có thả cho thằng quỷ đó chơi thoải mái quá.”
“Nó không dám làm chuyện lớn đâu.” Tức là chuyện nhỏ thì mặc kệ đúng không? Lý Vấn Hàn dựa lưng ra sau, trở lại quan sát tên bạn đang từng bước đến gần “bạn học mới”.
“Bạn học nhỏ.”
Trên đỉnh đầu bỗng vọng đến giọng nói xa lạ mà quen quen xen lẫn ý trêu đùa, Trác Mộng Nhan theo phản xạ ngẩng mặt, đập vào mắt cô chính là… dù hôm đó buổi đêm ánh đèn đường không quá sáng nhưng cô vẫn nhìn rõ được những khuôn mặt của từng người mà không phải chỉ mỗi người con trai được gọi là “Kình ca” kia. Thân thể căng cứng, nuốt một ngụm nước miếng, cô báu chặt các ngón tay vào vạt váy mềm mại, cố gắng để mình bình tĩnh hơn.
Nhưng cô chưa kịp đáp lại thì bạn cùng bàn Hoa Mỹ Cốt đã giúp đỡ: “Bạn ấy đang bị ốm nặng, giọng nói cũng không rõ.” Hoa Mỹ Cốt đã hít sâu vài lần mới có can đảm nói chuyện với một trong “tứ đại loạn” của trường.
Nếu Hoa Mỹ Cốt đã có lòng giúp mình, Trác Mộng Nhan cũng thuận theo, cố gắng đặt tầm mắt trở lại khuôn mặt ngả ngớn của Viêm Hoài, cô gật đầu, cổ họng lại đau, thiếu nữ không nhịn được mà ho liên tục.
Tình trạng đáng thương của bạn học mới cũng đánh tan luôn cái ý niệm muốn trêu chọc người của Viêm Hoài, cậu gãi gãi đầu, lại thử nhìn Trác Mộng Nhan một lần nữa. Cứ thấy quen quen, nhưng chỉ với một cặp mắt tuyệt đẹp đó thì không thể nói được gì, chẳng qua là…
Cậu tha cho bạn học mới rồi hớn hở trở về vị trí khai báo với đồng bọn. “Tớ nghĩ là một tiểu mỹ nhân rồi.”
Tiểu mỹ nhân?
Lôi Kình không rõ bị gì, con ngươi đen láy, sâu hút dán vào bóng lưng thanh mảnh của bạn học mới.
Tiểu mỹ nhân sao? Phải là cô nhóc đó mới xứng với hai từ “mỹ nhân”.
Giờ giải lao, Hoa Mỹ Cốt vô cùng tốt bụng kéo Trác Mộng Nhan đi vệ sinh.
Lúc trở ra, đến khu vực lấy nước ấm, một hơi thở, không, là hương nước hoa cao cấp đã sớm găm chặt vào tâm trí cô, không cách nào quên lần nữa lãng vãng khắp khoang mũi, cùng với mùi hương ấy từng giây từng phút nồng đậm hơn là những câu nói cười không chút kiêng dè của đám con trai.
Hoa Mỹ Cốt còn chưa vệ sinh ra, Trác Mộng Nhan đang giúp cô ấy lấy nước, hai bàn tay siết chặt, cô đã sớm có dự đoán…
Cuối cùng vài chữ “bạn học mới” phát ra từ Viêm Hoài lần nữa thì cô biết không trốn nổi, may mắn cô đang đeo khẩu trang, giọng nói cũng đã không rõ, tạm thời có thể che giấu chính mình một thời gian. Trong thời gian đó sẽ nghĩ cách dàn xếp ổn thỏa với “Kình ca”.
“Lấy nước sao?” Vẫn là giọng Viêm Hoài.
Trác Mộng Nhan gật đầu, nước trong bình đã đầy, cô tắt vòi đậy kín nắp chai, toang rời đi thì cậu ta lại mặt dày tiếp tục trêu ghẹo.
“Bạn lấy nước giúp bọn này được không, bạn học cùng lớp nên giúp đỡ nhau đúng không.”
Giúp cái quỷ, Lý Vấn Hàn thở một hơi, cảm thấy cái tên miệng mồm lắm chuyện này quả nhiên nên sớm khâu kín miệng cậu ta lại.
Trác Mộng Nhan không muốn day dưa với bọn họ lâu, vừa nâng mắt định đồng ý thì vô tình rơi vào một đôi con ngươi sạch sẽ cũng lạnh lẽo ở đối diện, cô giật thót, theo bản năng lùi ra sau.
Các ngón tay lần nữa siết chặt.
Rồi mặc kệ mặt mũi gì đó, thiếu nữ nhỏ nhắn cong chân lướt qua bọn họ bỏ chạy. Cũng quên mất việc đợi Hoa Mỹ Cốt.
Viêm Hoài cười ha hả, còn đáng ghét mà nói: “Kình ca, anh thật sự quá đáng sợ.”
Lôi Kình cũng có chút ngạc nhiên, chỉ mới chạm phải cái nhìn của anh mà người ta đã sợ tới xanh mặt bỏ chạy. Anh biết mình đáng sợ nhưng cũng đâu phải diêm vương hay ma quỷ đâu.
Chỉ là… phản ứng của bạn học mới và cả cặp mắt đó… điên rồi, điên rồi. Làm sao có thể chứ.
Trưa, hai bạn nhỏ đã cố gắng chạy nhanh tới căn tin thế mà vẫn phải xếp sau một đống người.
Hoa Mỹ Cốt than vãn: “Lại phải chờ.” Nhìn qua bạn học mới quan tâm hỏi: “Cậu ổn không?” Dù sao cô cũng đang bị ốm, ở đây chịu cái nóng nực chờ cơm đúng là muốn giết người mà.
Trác Mộng Nhan đúng là đang khá mệt mỏi, nhưng cô không có thói quen bày ra sự yếu đuối của mình cho người khác thấy.
Nhìn một hàng dài xếp phía trước, nếu cứ đứng chờ thế này chắc cô sẽ ngất vì bị ngộp mất, nghĩ nghĩ cô hỏi: “Gần Tam Trung có quán cơm không?”
Hoa Mỹ Cốt gật đầu: “Cậu muốn ăn bên ngoài sao?”
“Ừ, ở đây đông quá. Nếu cậu…”
“Vậy đi thôi.” Bình thường để tránh mất tiền ăn ở bên ngoài nên Hoa Mỹ Cốt hiếm khi rời khỏi căn tin, có chờ lâu cũng chấp nhận nhưng hôm nay vì bạn học mới cô nàng không chút do dự đồng ý.
“Có một quán cơm khá ngon, sợ là lúc này cũng đông.”
Quả đúng như Hoa Mỹ Cốt dự đoán, nhưng không nghịt người như trong căn tin.
Cũng không biết hôm nay là ngày gì nữa, đã cố gắng tránh né rồi nhưng gặp thì vẫn cứ gặp.
“Đúng là ở đâu có Lôi Kình thì mọi người đều làm nền.”
“Là sao?” Trác Mộng Nhan ghé sát tai cô bạn, sợ ồn ào không nghe rõ.
Hoa Mỹ Cốt cười nói rõ cho bạn học mới biết: “Anh ấy lớn hơn bọn mình một tuổi đấy, cậu nhìn xem không nói đến vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời, cái kiểu bộ dạng kiêu ngạo đó cũng khiến con gái chết mê chết mệt, đã vậy gia đình còn giàu có, quyền lực nữa. Vậy nên dù cho anh ấy không thèm học hành gì thì cũng chẳng sao.”
Trác Mộng Nhan liếm môi, vờ hỏi: “Chắc anh ấy hay đánh nhau nhỉ?”
Hoa Mỹ Cốt gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không phải, ai động vào mình thì anh ấy mới ra tay thôi, bình thường cũng không làm gì quá đáng ảnh hưởng tới bạn học. Lên lớp anh ấy ngủ nguyên buổi, miễn là đừng ai chạm vào giấc ngủ của anh ấy là được.”
“Đặc biệt nhé… tớ nói cậu biết…” Hoa Mỹ Cốt nhỏ giọng vì sợ người xung quanh nghe: “Anh ấy có một nguyên tắc siêu đàn ông là không đánh con gái.”
Trác Mộng Nhan chớp chớp mắt vì ngạc nhiên, không đánh con gái? Hóa ra là vậy, hôm đó mình thoát nạn cũng là nhờ cái nguyên tắc này của anh.
Ho một tiếng lại không nhịn được mà tò mò: “Vậy chắc cũng sẽ mắng chửi nhỉ?”
Hoa Mỹ Cốt mím môi, rồi cô nàng lắc đầu, bộ dáng thật sự rất đáng yêu: “Có thể, tớ chỉ mới thấy anh ấy từ chối thư tình của nữ sinh thôi. Từ chối không cho người ta mặt mũi luôn nhé.”
Nhưng những gì cô chứng kiến vào cái đêm trong con hẻm đó… khi ấy anh như một con thú hoang một mực muốn xé toạc con mồi rồi nuốt chửng vào bụng. Cô nghĩ đó mới là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.