Chương 53: Tâm sự thôi
TiSa Nguyễn
12/04/2023
Lễ quốc khánh được nghỉ bốn ngày, Lôi Kình chắc chắn không cho cô đi làm. Mà Trác Mộng Nhan cũng sớm bị anh chiều đến lười ra rồi.
Có điều mẹ lại gọi điện thông báo sẽ đến thăm cô. Lần này Trác Mộng Nhan hỏi thẳng: “Hoàng Nhậm Tuyền có đi cùng mẹ không?”
Lưu Nhan Hi biết con gái có thành kiến với đứa con riêng của chồng nhưng bà hỏi sâu hơn thì con bé không nói.
Thở dài một hơi, bà trả lời thật: “Nó không đi cùng mẹ.” Cũng báo luôn: “Mẹ sẽ tới căn hộ của con xem thử.”
Trác Mộng Nhan không muốn nhưng biết tính tình của mẹ mình, đã quyết định thì không lay chuyển được, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.
Kết thúc cuộc gọi, cô gọi cho Lôi Kình.
“Nhớ anh rồi hả?” Anh đang ở trường đua tập luyện cho cuộc thi lớn sắp tới. Thấy cô gọi, mặt mũi thiếu niên ngay tức thì sáng rực lên, ai ngó một cái đều thấy rõ. Đúng là người đang say trong tình yêu.
Trác Mộng Nhan mỉm cười, cô thành thật đáp: “Nhớ anh.” Tiếng thở có phần gấp gáp của thiếu niên truyền tới tai, cô hắng giọng hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
“Trường đua.” Lôi Kình đáp, rồi dặn: “Tí nữa tới phòng em ăn cơm tối nhé.”
Chuyện này rất bình thường, Trác Mộng Nhan cũng không từ chối, ngược lại thấy thật ngọt ngào. Nhớ tới ngày mai Lưu Nhan Hi đến, cô nhỏ giọng: “A Kình, mai em không ở cùng anh được, mẹ em tới thăm.”
Hơi thất vọng một chút nhưng Lôi Kình cũng không phải người thích bám dính bạn gái, anh cười ừ. Đám Lý Vấn Hàn gọi, anh không nói với cô nữa. “Tối anh ghé nhé, giờ anh luyện tập đây.”
“Vâng.”
“Luyện tập tích cực để mang cúp vàng cho em đấy.”
Cúp máy rồi mà trái tim Trác Mộng Nhan vẫn còn nong nóng. Cô chống cằm, tự nhiên muốn gặp anh ngay bây giờ quá.
Nhìn đồng hồ, 3 giờ chiều rồi.
Cô gái nhỏ cắn cắn móng tay, chỉ vài giây sau liền đứng bật dậy. Muốn thì làm thôi. Huống chi anh là người yêu của mình mà. Nhớ anh hay muốn gặp anh lại chẳng phải điều gì lạ thường.
Thế là Trác hoa khôi bay vào phòng ngủ lục tìm quần áo.
Quần jean xanh nhạt ôm sát, áo sơ mi phom rộng thùng thình.
Trường đấu moto không gần trạm xe bus, Trác Mộng Nhan chỉ có thể bắt taxi.
Mất nửa tiếng đồng hồ, vì để tạo bất ngờ cho anh nên cô không báo trước, nhưng cô lại không rành nơi này, đành phải gọi cho Nghiêm Tư Dẫn.
Nghiêm Tư Dẫn cùng hai anh em đang tập trung theo dõi Lôi Kình trên đường đua, điện thoại rung, cậu cũng không nhìn xem là ai mà nghe máy luôn.
“Tư Dẫn, ra dẫn tôi vào khán đài với.”
Nghiêm Tư Dẫn lúc này mới giật mình, cậu ồ một tiếng, nói sơ qua với Lý Vấn Hàn và Viêm Hoài rồi chạy cấp tốc đi đón “chị dâu nhỏ”.
Chào qua cả ba mới ngồi xuống ghế.
Lý Vấn Hàn chỉ tay hướng đường đua: “Kình ca mặc đồ đen, con moto màu đỏ.”
Cô gật đầu, hai bàn tay đặt trên đùi, mắt không chớp quan sát thật kỹ chàng trai dù đã được mũ bảo hiểm bao kín gương mặt thì cô vẫn nhận ra đó là anh, Lý Vấn Hán không cần chỉ.
Bọn họ ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, khá gần với đường đua. Thời điểm anh lướt qua Viêm Hoài có vẫy tay hú hét, và ánh mắt anh đã bắt gặp cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn anh thật chăm chú.
Lôi Kình nhếch môi, tốc độ vẫn không thuyên giảm, thậm chí là có xu hướng tăng dần.
Kết thúc, anh về thứ hai, mới chỉ tập luyện nên không có áp lực gì.
Lôi Kình cùng tay đua vị trí số một bắt tay nhau, anh tán thưởng người nọ: “Anh rất xuất sắc.”
“Cậu cũng không kém.”
Cả hai trao đổi thêm vài câu, Lôi Kình liền tạm biệt, rồi bước vội đến nơi người yêu đang chờ.
Ánh mắt cô mát mẻ như dòng nước suối, thân thể anh còn đang nóng hầm thì khoảnh khắc chạm vào đôi con ngươi ấy, tâm tình như thể được tắm gió thu. Mát lành, êm ả và mềm mại.
Thiếu niên cao lớn, vai rộng eo hẹp khom người hôn lên trán cô một cái, cười rực rỡ: “Nhớ anh đến không đợi được tới tối à.”
Trác Mộng Nhan thẹn thùng cúi đầu, không thèm trả lời.
Lôi Kình bật cười thành tiếng, anh duỗi tay kéo cô lên, lại nhìn ba bạn trai bên cạnh. “Tôi thay đồ rồi cùng A Nhan ra sau.”
Ba bạn đã quen với cách ở chung ngọt ngấy của hai người này, đồng loạt gật gù đầu, phất tay. “Phắn đi.”
Trên đường đến phòng thay đồ, Trác Mộng Nhan ôm lấy eo anh nâng mắt hỏi: “Khi nào thi chính thức ạ?”
“Tháng sau, ngày 16. Hôm đó sẽ rước em đi cùng.”
Cô mỉm cười vui vẻ tiếp tục dính chặt trong lòng anh.
Lôi Kình khoái chí, đá lưỡi một cái, cúi đầu nhìn xuống cái đầu nhỏ của bạn gái, yêu chiều hôn lên đỉnh đầu cô.
Lôi Kình mở cửa, hét với hai người bên trong: “Xong chưa?”
“Xong ngay đây, sao vậy?”
Lôi Kình chợt cười gian xảo, bịt lỗ tai người yêu bé xinh lại, nói với vào bên trong: “Tôi tâm sự với bạn gái một chút.”
Hai bạn trai nghẹn họng, sau đó hiểu ra liền chửi thề. “Kình ca cũng mất kiểm soát đó.”
Thiếu niên hừ hừ: “Tâm sự thôi, đầu óc các người đen tối quá đấy.”
Bọn họ cóc tin đấy.
Đợi người đi hết rồi, Lôi Kình mới kích động mà ôm eo cô đi vào trong, vào gian thay đồ quen thuộc, khóa trái.
Anh lại đá lưỡi đặt cô vào vách tường, một tay chống tường, một tay đặt bên hông: “Em biết anh định làm gì không?”
Cô gái nhỏ chớp mắt, ngây thơ đáp: “Tâm sự với em.”
Ra là không bịt kín được tai cô mà, còn dám trêu ghẹo anh cơ đấy. Lôi Kình tức cười sau đó hung hăng kéo mạnh cô áp sát vào bờ ngực rắn rỏi đang phập phồng. Cúi đầu mút vào môi cô một cái, hai giây liền nhả ra.
Đầu lưỡi nóng bỏng, ướt át liếm liếm cánh hồng đang run run kia.
Anh nhắm mắt, thấp giọng ra lệnh: “Duỗi lưỡi ra đi em.”
Trác Mộng Nhan đỏ bừng mặt mũi nhưng vẫn làm theo lời anh. Giây sau đó bị anh há miệng quấn chặt cái lưỡi của mình. Cô hơi đau ưm lên một tiếng.
Có điều mẹ lại gọi điện thông báo sẽ đến thăm cô. Lần này Trác Mộng Nhan hỏi thẳng: “Hoàng Nhậm Tuyền có đi cùng mẹ không?”
Lưu Nhan Hi biết con gái có thành kiến với đứa con riêng của chồng nhưng bà hỏi sâu hơn thì con bé không nói.
Thở dài một hơi, bà trả lời thật: “Nó không đi cùng mẹ.” Cũng báo luôn: “Mẹ sẽ tới căn hộ của con xem thử.”
Trác Mộng Nhan không muốn nhưng biết tính tình của mẹ mình, đã quyết định thì không lay chuyển được, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.
Kết thúc cuộc gọi, cô gọi cho Lôi Kình.
“Nhớ anh rồi hả?” Anh đang ở trường đua tập luyện cho cuộc thi lớn sắp tới. Thấy cô gọi, mặt mũi thiếu niên ngay tức thì sáng rực lên, ai ngó một cái đều thấy rõ. Đúng là người đang say trong tình yêu.
Trác Mộng Nhan mỉm cười, cô thành thật đáp: “Nhớ anh.” Tiếng thở có phần gấp gáp của thiếu niên truyền tới tai, cô hắng giọng hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
“Trường đua.” Lôi Kình đáp, rồi dặn: “Tí nữa tới phòng em ăn cơm tối nhé.”
Chuyện này rất bình thường, Trác Mộng Nhan cũng không từ chối, ngược lại thấy thật ngọt ngào. Nhớ tới ngày mai Lưu Nhan Hi đến, cô nhỏ giọng: “A Kình, mai em không ở cùng anh được, mẹ em tới thăm.”
Hơi thất vọng một chút nhưng Lôi Kình cũng không phải người thích bám dính bạn gái, anh cười ừ. Đám Lý Vấn Hàn gọi, anh không nói với cô nữa. “Tối anh ghé nhé, giờ anh luyện tập đây.”
“Vâng.”
“Luyện tập tích cực để mang cúp vàng cho em đấy.”
Cúp máy rồi mà trái tim Trác Mộng Nhan vẫn còn nong nóng. Cô chống cằm, tự nhiên muốn gặp anh ngay bây giờ quá.
Nhìn đồng hồ, 3 giờ chiều rồi.
Cô gái nhỏ cắn cắn móng tay, chỉ vài giây sau liền đứng bật dậy. Muốn thì làm thôi. Huống chi anh là người yêu của mình mà. Nhớ anh hay muốn gặp anh lại chẳng phải điều gì lạ thường.
Thế là Trác hoa khôi bay vào phòng ngủ lục tìm quần áo.
Quần jean xanh nhạt ôm sát, áo sơ mi phom rộng thùng thình.
Trường đấu moto không gần trạm xe bus, Trác Mộng Nhan chỉ có thể bắt taxi.
Mất nửa tiếng đồng hồ, vì để tạo bất ngờ cho anh nên cô không báo trước, nhưng cô lại không rành nơi này, đành phải gọi cho Nghiêm Tư Dẫn.
Nghiêm Tư Dẫn cùng hai anh em đang tập trung theo dõi Lôi Kình trên đường đua, điện thoại rung, cậu cũng không nhìn xem là ai mà nghe máy luôn.
“Tư Dẫn, ra dẫn tôi vào khán đài với.”
Nghiêm Tư Dẫn lúc này mới giật mình, cậu ồ một tiếng, nói sơ qua với Lý Vấn Hàn và Viêm Hoài rồi chạy cấp tốc đi đón “chị dâu nhỏ”.
Chào qua cả ba mới ngồi xuống ghế.
Lý Vấn Hàn chỉ tay hướng đường đua: “Kình ca mặc đồ đen, con moto màu đỏ.”
Cô gật đầu, hai bàn tay đặt trên đùi, mắt không chớp quan sát thật kỹ chàng trai dù đã được mũ bảo hiểm bao kín gương mặt thì cô vẫn nhận ra đó là anh, Lý Vấn Hán không cần chỉ.
Bọn họ ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, khá gần với đường đua. Thời điểm anh lướt qua Viêm Hoài có vẫy tay hú hét, và ánh mắt anh đã bắt gặp cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn anh thật chăm chú.
Lôi Kình nhếch môi, tốc độ vẫn không thuyên giảm, thậm chí là có xu hướng tăng dần.
Kết thúc, anh về thứ hai, mới chỉ tập luyện nên không có áp lực gì.
Lôi Kình cùng tay đua vị trí số một bắt tay nhau, anh tán thưởng người nọ: “Anh rất xuất sắc.”
“Cậu cũng không kém.”
Cả hai trao đổi thêm vài câu, Lôi Kình liền tạm biệt, rồi bước vội đến nơi người yêu đang chờ.
Ánh mắt cô mát mẻ như dòng nước suối, thân thể anh còn đang nóng hầm thì khoảnh khắc chạm vào đôi con ngươi ấy, tâm tình như thể được tắm gió thu. Mát lành, êm ả và mềm mại.
Thiếu niên cao lớn, vai rộng eo hẹp khom người hôn lên trán cô một cái, cười rực rỡ: “Nhớ anh đến không đợi được tới tối à.”
Trác Mộng Nhan thẹn thùng cúi đầu, không thèm trả lời.
Lôi Kình bật cười thành tiếng, anh duỗi tay kéo cô lên, lại nhìn ba bạn trai bên cạnh. “Tôi thay đồ rồi cùng A Nhan ra sau.”
Ba bạn đã quen với cách ở chung ngọt ngấy của hai người này, đồng loạt gật gù đầu, phất tay. “Phắn đi.”
Trên đường đến phòng thay đồ, Trác Mộng Nhan ôm lấy eo anh nâng mắt hỏi: “Khi nào thi chính thức ạ?”
“Tháng sau, ngày 16. Hôm đó sẽ rước em đi cùng.”
Cô mỉm cười vui vẻ tiếp tục dính chặt trong lòng anh.
Lôi Kình khoái chí, đá lưỡi một cái, cúi đầu nhìn xuống cái đầu nhỏ của bạn gái, yêu chiều hôn lên đỉnh đầu cô.
Lôi Kình mở cửa, hét với hai người bên trong: “Xong chưa?”
“Xong ngay đây, sao vậy?”
Lôi Kình chợt cười gian xảo, bịt lỗ tai người yêu bé xinh lại, nói với vào bên trong: “Tôi tâm sự với bạn gái một chút.”
Hai bạn trai nghẹn họng, sau đó hiểu ra liền chửi thề. “Kình ca cũng mất kiểm soát đó.”
Thiếu niên hừ hừ: “Tâm sự thôi, đầu óc các người đen tối quá đấy.”
Bọn họ cóc tin đấy.
Đợi người đi hết rồi, Lôi Kình mới kích động mà ôm eo cô đi vào trong, vào gian thay đồ quen thuộc, khóa trái.
Anh lại đá lưỡi đặt cô vào vách tường, một tay chống tường, một tay đặt bên hông: “Em biết anh định làm gì không?”
Cô gái nhỏ chớp mắt, ngây thơ đáp: “Tâm sự với em.”
Ra là không bịt kín được tai cô mà, còn dám trêu ghẹo anh cơ đấy. Lôi Kình tức cười sau đó hung hăng kéo mạnh cô áp sát vào bờ ngực rắn rỏi đang phập phồng. Cúi đầu mút vào môi cô một cái, hai giây liền nhả ra.
Đầu lưỡi nóng bỏng, ướt át liếm liếm cánh hồng đang run run kia.
Anh nhắm mắt, thấp giọng ra lệnh: “Duỗi lưỡi ra đi em.”
Trác Mộng Nhan đỏ bừng mặt mũi nhưng vẫn làm theo lời anh. Giây sau đó bị anh há miệng quấn chặt cái lưỡi của mình. Cô hơi đau ưm lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.