Chương 30: Bị sốt
Cẩn Duệ Nghi
12/07/2023
Do lần này Tống Cẩm Đan là người nhờ vả trước, nên cuộc hẹn từ 10 giờ sáng nhưng 9 rưỡi cô đã đến đợi anh. Chiếc xe Aventador được dừng trước cổng biệt thự của Phó Tử Sâm. Cô nhấn chuông mấy lần, chờ đợi hơn mười phút cánh cổng chính mời chầm chậm mở ra.
Sau cơn giông đêm qua, đất trời như đổi mới, thời tiết đã trong lành mát mẻ, ánh mắt trời cũng dịu đi chiếu sáng trên những tán lá xanh ngát. Hôm nay quả thật là một ngày xứng đáng để đi chơi.
Lúc cô bước vào nhà, Phó Tử Sâm khó chịu nheo mắt nhìn cô, bộ dạng anh lúc này trông vô cùng mệt mỏi. Quần áo trên người vẫn là bộ đồ ngủ, cô lo lắng nhìn anh.
Cô hỏi: "Anh Phó, anh bị bệnh hả?"
Anh không nhiều lời, thân thể nặng nhọc đặt xuống ghế sofa.
"Ừ"
"Vậy hẹn cũng nên hủy thôi. Anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được."
Anh mệt mỏi đến muốn nhắm nghiền hai mắt lại, thân thể càng khó chịu hơn nữa là chỉ muốn nằm im một chỗ bất động. Tống Cẩm Đan trốn sang một bên xa xa trong căn biệt thự gọi cho Triệu Sở Vương.
Cô nói dối không chớp mắt: "Bạn học Triệu, bạn trai mình bị ôm nên mình phải chăm sóc anh ấy. Cuộc hẹn chắc phải hủy thôi."
"Cậu…"
Triệu Sở Vương muốn nói tiếp gì đó nhưng lại bị tiếng ho cắt ngang. Cậu ta có chút thất vọng mà tắt máy, một lời chào tạm biệt cũng lười nói với cô.
Cảm giác tội lỗi trong cô cũng rất nhanh biến mất, kéo cô về lại thực tại bằng cơn ho khan của Phó Tử Sâm. Anh muốn tự mình rót một ly nước nhưng lại bị trượt tay làm đổ. Nước văng ra bàn, một ít đã dính vào áo anh.
May cô nhanh tay đã giữ lại chiếc cốc thủy tinh khỏi bị rơi vỡ. Tống Cẩm Đan rót lại ly nước mới, cô giữ cốc đến gần miệng anh vì sợ sẽ bị đánh đổ lần nữa.
Khi đưa tay đến gần mặt anh, tuy chưa chạm vào nhưng cô có thể cảm nhận hơi nóng toả ra. Cô thử chạm vào trán anh, nóng hơn cô tưởng nhiều.
"Anh đo nhiệt độ hay uống thuốc hạ sốt chưa?"
"Chưa."
Phó Tử Sâm chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa, cũng chẳng hiểu cô bỏ đi vì điều gì. Anh nằm vật ra ghế, thân thể dần mất đi ý thức chìm vào giấc ngủ.
Cô chạy vội về đến biệt thự Tống gia, đầu đuôi không kịp nói, vì mất hơi nên lời nói bị ngắt quãng:
"Dì Vương… đưa con hòm thuốc… mau lên."
Dì Vương không hiểu chuyện gì cũng sốt sắng lấy ra hòm thuốc đưa cho Tống Cẩm Đan. Cô ôm hòm thuốc chạy đi, để dì Vương phía sau phải hét lớn lên căn dặn: "Tiểu thư, tên thuốc được ghi chú thích ra cả công dụng. Cô đừng lấy nhầm nhé."
Lúc cô quay lại, Phó Tử Sâm đã không còn phản ứng gì. Với cơ thể cường tráng này, Tống Cẩm Đan không thể kéo anh lên tầng hai được nên chỉ đành kéo anh tạm vào căn phòng ở tầng một. Cô dán miếng hạ sốt lên đầu anh, đút cho anh uống một loại thuốc giảm sốt dạng bột pha mới khiến cơ thể anh bớt nóng.
Khoảng đầu giờ chiều, Phó Tử Sâm tỉnh lại trong cơn mê man. Đầu óc anh trống rỗng nhìn quanh căn phòng, phía đầu giường đặt một hòm thuốc nhỏ khiến anh chú ý.
Anh vươn tay muốn lấy ly nước lại vô tình đụng vào giường khiến cô chú ý. Cô đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế salon trong phòng ngủ, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh Phó tỉnh rồi? Đã đỡ chút nào chưa, anh uống nước đi rồi ngậm nhiệt kế vào miệng nha. Tôi hâm lại cháo cho anh." Tống Cẩm Đan bỏ tờ tạp chí xuống, xắn tay áo đi vào bếp.
Hương thơm của món cháo do Tống Cẩm Đan làm bay đến phòng của anh, bụng cũng vì thế mà khó chịu reo lên ùng ục. Cô bê bát cháo nóng hổi vừa hâm lại, cẩn thận thổi từng miếng muốn đút cho anh.
"Tôi tự ăn được." Phó Tử Sâm vốn không quen được khác chăm sóc, vội dành lấy bát cháo từ tay cô tự giác xúc ăn.
Chiếc nhiệt kế trên bàn vừa đo ở khoảng 38,5 độ. Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi anh sốt đến 40 độ, vốn tưởng anh không hạ sốt cô sẽ gọi cấp cứu đến.
"Anh nghỉ ngơi cho tốt, làm việc ít thôi. Thuốc tôi đã để sẵn trên bàn rồi, liều lượng cũng đã chia. Anh nhớ uống đấy."
Cô ôm chiếc hòm y tế rời đi, Phó Tử Sâm chỉ nhìn theo cô không nói một lời. Ngoài mẹ anh ra thì cô là người phụ nữ đầu tiên chăm sóc cho anh, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót. Rất lâu rồi, anh chưa được gặp bà ấy…
Mấy hôm trước là do anh thức trắng đêm để làm việc, ngủ không đủ giấc dẫn đến tình trạng trầm trọng như bây giờ.
Anh đưa tay lên đầu bóc miếng dán khiến anh có cảm giác man mát kia ra. Lúc đặt lên bàn, Phó Tử Sâm lại thấy dòng ghi chú nhỏ dán trên đó.
"Nếu anh bóc miếng hạ sốt ra thì lấy miếng mới dán lại, qua 6 tiếng thay một lần đến khi khỏi nha. Nếu anh không chịu dán lại, bệnh sẽ không khỏi đâu." Cuối dòng ghi chú còn chèn thêm hình thù đáng yêu vô cùng.
Anh lấy trong túi ra miếng dán mới, đều là những hình in mà trẻ con rất thích trên đó, Phó Tử Sâm liền liên tưởng ngay đến cô, bởi cái này rất ấu trĩ, giống cô vậy. Tuy nghĩ là vậy nhưng anh lại rất ngoan ngoãn dán miếng hạ sốt lại đầu.
Sau cơn giông đêm qua, đất trời như đổi mới, thời tiết đã trong lành mát mẻ, ánh mắt trời cũng dịu đi chiếu sáng trên những tán lá xanh ngát. Hôm nay quả thật là một ngày xứng đáng để đi chơi.
Lúc cô bước vào nhà, Phó Tử Sâm khó chịu nheo mắt nhìn cô, bộ dạng anh lúc này trông vô cùng mệt mỏi. Quần áo trên người vẫn là bộ đồ ngủ, cô lo lắng nhìn anh.
Cô hỏi: "Anh Phó, anh bị bệnh hả?"
Anh không nhiều lời, thân thể nặng nhọc đặt xuống ghế sofa.
"Ừ"
"Vậy hẹn cũng nên hủy thôi. Anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được."
Anh mệt mỏi đến muốn nhắm nghiền hai mắt lại, thân thể càng khó chịu hơn nữa là chỉ muốn nằm im một chỗ bất động. Tống Cẩm Đan trốn sang một bên xa xa trong căn biệt thự gọi cho Triệu Sở Vương.
Cô nói dối không chớp mắt: "Bạn học Triệu, bạn trai mình bị ôm nên mình phải chăm sóc anh ấy. Cuộc hẹn chắc phải hủy thôi."
"Cậu…"
Triệu Sở Vương muốn nói tiếp gì đó nhưng lại bị tiếng ho cắt ngang. Cậu ta có chút thất vọng mà tắt máy, một lời chào tạm biệt cũng lười nói với cô.
Cảm giác tội lỗi trong cô cũng rất nhanh biến mất, kéo cô về lại thực tại bằng cơn ho khan của Phó Tử Sâm. Anh muốn tự mình rót một ly nước nhưng lại bị trượt tay làm đổ. Nước văng ra bàn, một ít đã dính vào áo anh.
May cô nhanh tay đã giữ lại chiếc cốc thủy tinh khỏi bị rơi vỡ. Tống Cẩm Đan rót lại ly nước mới, cô giữ cốc đến gần miệng anh vì sợ sẽ bị đánh đổ lần nữa.
Khi đưa tay đến gần mặt anh, tuy chưa chạm vào nhưng cô có thể cảm nhận hơi nóng toả ra. Cô thử chạm vào trán anh, nóng hơn cô tưởng nhiều.
"Anh đo nhiệt độ hay uống thuốc hạ sốt chưa?"
"Chưa."
Phó Tử Sâm chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa, cũng chẳng hiểu cô bỏ đi vì điều gì. Anh nằm vật ra ghế, thân thể dần mất đi ý thức chìm vào giấc ngủ.
Cô chạy vội về đến biệt thự Tống gia, đầu đuôi không kịp nói, vì mất hơi nên lời nói bị ngắt quãng:
"Dì Vương… đưa con hòm thuốc… mau lên."
Dì Vương không hiểu chuyện gì cũng sốt sắng lấy ra hòm thuốc đưa cho Tống Cẩm Đan. Cô ôm hòm thuốc chạy đi, để dì Vương phía sau phải hét lớn lên căn dặn: "Tiểu thư, tên thuốc được ghi chú thích ra cả công dụng. Cô đừng lấy nhầm nhé."
Lúc cô quay lại, Phó Tử Sâm đã không còn phản ứng gì. Với cơ thể cường tráng này, Tống Cẩm Đan không thể kéo anh lên tầng hai được nên chỉ đành kéo anh tạm vào căn phòng ở tầng một. Cô dán miếng hạ sốt lên đầu anh, đút cho anh uống một loại thuốc giảm sốt dạng bột pha mới khiến cơ thể anh bớt nóng.
Khoảng đầu giờ chiều, Phó Tử Sâm tỉnh lại trong cơn mê man. Đầu óc anh trống rỗng nhìn quanh căn phòng, phía đầu giường đặt một hòm thuốc nhỏ khiến anh chú ý.
Anh vươn tay muốn lấy ly nước lại vô tình đụng vào giường khiến cô chú ý. Cô đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế salon trong phòng ngủ, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh Phó tỉnh rồi? Đã đỡ chút nào chưa, anh uống nước đi rồi ngậm nhiệt kế vào miệng nha. Tôi hâm lại cháo cho anh." Tống Cẩm Đan bỏ tờ tạp chí xuống, xắn tay áo đi vào bếp.
Hương thơm của món cháo do Tống Cẩm Đan làm bay đến phòng của anh, bụng cũng vì thế mà khó chịu reo lên ùng ục. Cô bê bát cháo nóng hổi vừa hâm lại, cẩn thận thổi từng miếng muốn đút cho anh.
"Tôi tự ăn được." Phó Tử Sâm vốn không quen được khác chăm sóc, vội dành lấy bát cháo từ tay cô tự giác xúc ăn.
Chiếc nhiệt kế trên bàn vừa đo ở khoảng 38,5 độ. Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi anh sốt đến 40 độ, vốn tưởng anh không hạ sốt cô sẽ gọi cấp cứu đến.
"Anh nghỉ ngơi cho tốt, làm việc ít thôi. Thuốc tôi đã để sẵn trên bàn rồi, liều lượng cũng đã chia. Anh nhớ uống đấy."
Cô ôm chiếc hòm y tế rời đi, Phó Tử Sâm chỉ nhìn theo cô không nói một lời. Ngoài mẹ anh ra thì cô là người phụ nữ đầu tiên chăm sóc cho anh, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót. Rất lâu rồi, anh chưa được gặp bà ấy…
Mấy hôm trước là do anh thức trắng đêm để làm việc, ngủ không đủ giấc dẫn đến tình trạng trầm trọng như bây giờ.
Anh đưa tay lên đầu bóc miếng dán khiến anh có cảm giác man mát kia ra. Lúc đặt lên bàn, Phó Tử Sâm lại thấy dòng ghi chú nhỏ dán trên đó.
"Nếu anh bóc miếng hạ sốt ra thì lấy miếng mới dán lại, qua 6 tiếng thay một lần đến khi khỏi nha. Nếu anh không chịu dán lại, bệnh sẽ không khỏi đâu." Cuối dòng ghi chú còn chèn thêm hình thù đáng yêu vô cùng.
Anh lấy trong túi ra miếng dán mới, đều là những hình in mà trẻ con rất thích trên đó, Phó Tử Sâm liền liên tưởng ngay đến cô, bởi cái này rất ấu trĩ, giống cô vậy. Tuy nghĩ là vậy nhưng anh lại rất ngoan ngoãn dán miếng hạ sốt lại đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.