Chương 24: Đình trệ
Cẩn Duệ Nghi
12/07/2023
Tống Cẩm Đan đang ở trong văn phòng, bây giờ cũng đã qua một tháng thời hạn với các cổ đông trong tập đoàn. Doanh thu của tập đoàn không những không tăng mà còn bị đình trệ. Xấp tài liệu trên tay cũng bị cô quăng xuống bàn thật mạnh.
"Cố Lôi, mở cuộc họp!" Chiếc điện thoại bàn trên bàn là công cụ giao tiếp với trợ lý riêng của cô, chỉ cần nhấn nút sẽ tự động kết nối.
Trong vòng 5 phút, cuộc họp giữa các giám đốc, trưởng phòng đã được diễn ra. Trước sự lãnh đạo của Tống Cẩm Đan, bọn họ không quá đặt niềm tin, luôn tìm cách gây khó dễ cho cô. Mấy vị giám đốc luôn nghi ngờ năng lực của cô, âm thầm quan sát đánh giá từ xa.
"Nhìn xem, chưa từng có kinh nghiệm điều hành tập đoàn mà đã dám kiêm hai chức vụ Chủ tịch HĐQT và Tổng giám đốc trong công ty. Gan cô ta cũng thật lớn."
"Tôi nghĩ Tống thị cũng sắp hết thời huy hoàng rồi."
Một vài người còn kích động nói lớn để cô nghe thấy: "Tôi thấy vị trí của cô ta nên để Lưu tổng giữ thì hơn."
Cô chống hai tay xuống bàn, người hơi nghiêng về phía trước quát sát đám người đang thì thào bàn tán kia. Bọn họ miễn cưỡng đứng dậy, coi như một lời chào hỏi. Đám người đó im lặng, đang đợi cô cho phép bọn họ ngồi xuống. Tống Cẩm Đan không vội, qua mười phút mới kéo ghế ngồi.
Vài kẻ bụng mỡ, đứng một hồi lâu tê chân nên oán trách: "Cô ta ra oai với ai chứ?"
"Giám đốc tài chính, cô pháp biểu trước đi."
Giám đốc Lưu tự tin đứng dậy, cô ta năm nay đã bước qua tuổi 35, cũng được coi là một nhân viên lâu năm trong công ty. Lưu Trang kết nối máy tính với màn hình lớn để trình bày dự án. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cô ta.
"Đây là các khoản tài chính được kê khai minh bạch của tập đoàn trong thời gian qua."
"Trong khoảng thời gian vừa qua, thị trường bất động sản biến đổi không ngừng. Không những tăng nhanh, còn tăng rất mạnh. Để có kế hoạch phát triển lâu dài, chúng ta nên tập trung phát triển, đấu thầu khu đất ở phía Nam."
Cô ta dùng cây chỉ, khoanh vùng khu đất phía Nam tiếp tục nói: "Nếu như chúng ta thầu toàn bộ khu vực này, khả năng cao sẽ thu được lãi lớn."
Các vị giám đốc ngồi phía dưới khá hài lòng với bài phát biểu của cô ta, không một ai đưa ra lời lẽ phản bác lại còn rất đồng tình.
"Giám đốc Lưu, kế hoạch này của cô đưa ra rất tốt đó!"
"Tôi không đồng ý với ý kiến của Giám đốc Lưu vừa đưa ra!" Giọng nói của cô đã cắt ngang sự ồn ào trong phòng họp, bầu không khí bắt đầu trùng xuống.
Tống Cẩm Đan tiếp tục nói, chỉ ra những hậu quả có thể xảy ra: "Bản kế hoạch của giám đốc Lưu tôi rất ghi nhận. Nhưng cách nhìn nhận của cô quá phiến diện, chỉ tập trung vào cái lợi phía trước. Khu đất phía Nam có thể nói tấc vàng, có rất nhiều các nhà đầu tư nhắm đến. Nếu sau khi dành được mảnh đất, cũng phải có nguồn vốn đầu tư để xây dựng. Sau khi xây dựng xong, cũng cần có người sử dụng, số tiền đã bỏ ra để xây dựng trên mảnh đất là rất lớn, người tiêu dùng không thể trả nổi khoản tiền dẫn đến mất lợi nhuận, mất khách hàng!"
Giám đốc Lưu âm thầm siết chặt tay, cô ta nhìn cô với ánh mắt không mấy thân thiện. Những dự án được đưa lên sau đó cũng không có cái nào là hoàn hảo cả, có cái lợi nhưng hại cũng rất lớn.
"Giám đốc Lưu cô thấy thế nào?"
Cô ta ghét nhất là bản thân là bị cười nhạo, không cam lòng nhưng cũng phải thừa nhận lời Tống Cẩm Đan nói rất đúng.
Buổi họp kết thúc, có mấy vị trưởng phòng quen thói nịnh nọt Lưu Trang không đợi được mà an ủi cô ta: "Giám đốc Trang. Chắc chắn là Tống tổng ghen tỵ với tài năng của cô nên mới vậy!"
Bọn họ rất thản nhiên vừa đi vừa nói trên hành lang, không hề biết Tống Cẩm Đan đã đi phía sau họ. Cô bước đi nhanh một chút, vượt qua bọn họ. Mấy vị trưởng phòng nhịn không được mà che miệng, không biết thần chết đã đứng trước mặt.
Cô thả chậm bước chân, dùng giọng vừa phải nói đủ để bọn họ nghe: "Ngồi ở vị trí cao, tôi không có ý định ghen tỵ với bất kỳ ai. Thứ tôi cần là năng lực, tầm nhìn xa rộng, không ngại phấn đấu vì Tống thị."
"Cố Lôi, cậu xử lý đi!"
Đám người phía sau không khỏi rét run, bọn họ cũng ngầm hiểu ý nghĩa của từ xử lý vừa rồi. Cố Lôi cười thân thiện với hai vị trưởng phòng kế toán và trưởng phòng Tài vụ:
"Mời hai vị theo tôi đến phòng kế toán lương thanh toán lương tháng vừa rồi."
Lưu Trang tức giận nhìn hai người cô ta bổ nhiệm vào bị đuổi đi, không khỏi giận giữ nhìn theo bóng lưng Tống Cẩm Đan.
Tống Cẩm Đan hoàn toàn không hối hận với quyết định vừa rồi, người không đáng giữ lại cũng không xứng.
…
Tống Cẩm Đan đi vào phòng làm việc của trợ lý Cố Lôi để lấy một vài hợp đồng vừa được gửi đến. Lúc cô định rời đi tiếng chuông điện thoại bàn đã reo lên, bây giờ Cố Lôi không có ở đây nên cô giúp cậu ta nghe máy.
"Trợ lý Cố, phía dưới này có người nói là đối tác bên chúng ta, chưa có hẹn trước đó nhưng muốn gặp Tống tổng!"
"Cô hỏi anh ta là người của bên nào?"
Cô tiếp tân thấy giọng vang lên của phụ nữ liền nghi ngờ hỏi lại: "Cô là ai vậy?"
"Tống tổng"
Cô lễ tân không dám hỏi nhiều, nhìn người đàn ông mặc tây trang sang trọng đang ngồi đợi trong phòng đón khách ở sảnh tầng 1.
"Anh có thể cho tôi biết người bên phía nào không?"
"Tập đoàn Chance!"
Cô tiếp tân đem lời vừa rồi nói lại cho Tống Cẩm Đan. Cô ta vâng vâng dạ dạ, dùng kính ngữ mời anh lên phòng Tống tổng để gặp mặt, trước khi tắt máy cô còn căn dặn phải tiếp đón anh chu đáo bởi đây là vị đối tác đặc biệt.
"Ngài Conal, không biết gió đâu lại thổi ngài đến đây bất ngờ như vậy?" Tống Cẩm Đan niềm nở mà chào đón Phó Tử Sâm.
"Cố Lôi, mở cuộc họp!" Chiếc điện thoại bàn trên bàn là công cụ giao tiếp với trợ lý riêng của cô, chỉ cần nhấn nút sẽ tự động kết nối.
Trong vòng 5 phút, cuộc họp giữa các giám đốc, trưởng phòng đã được diễn ra. Trước sự lãnh đạo của Tống Cẩm Đan, bọn họ không quá đặt niềm tin, luôn tìm cách gây khó dễ cho cô. Mấy vị giám đốc luôn nghi ngờ năng lực của cô, âm thầm quan sát đánh giá từ xa.
"Nhìn xem, chưa từng có kinh nghiệm điều hành tập đoàn mà đã dám kiêm hai chức vụ Chủ tịch HĐQT và Tổng giám đốc trong công ty. Gan cô ta cũng thật lớn."
"Tôi nghĩ Tống thị cũng sắp hết thời huy hoàng rồi."
Một vài người còn kích động nói lớn để cô nghe thấy: "Tôi thấy vị trí của cô ta nên để Lưu tổng giữ thì hơn."
Cô chống hai tay xuống bàn, người hơi nghiêng về phía trước quát sát đám người đang thì thào bàn tán kia. Bọn họ miễn cưỡng đứng dậy, coi như một lời chào hỏi. Đám người đó im lặng, đang đợi cô cho phép bọn họ ngồi xuống. Tống Cẩm Đan không vội, qua mười phút mới kéo ghế ngồi.
Vài kẻ bụng mỡ, đứng một hồi lâu tê chân nên oán trách: "Cô ta ra oai với ai chứ?"
"Giám đốc tài chính, cô pháp biểu trước đi."
Giám đốc Lưu tự tin đứng dậy, cô ta năm nay đã bước qua tuổi 35, cũng được coi là một nhân viên lâu năm trong công ty. Lưu Trang kết nối máy tính với màn hình lớn để trình bày dự án. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cô ta.
"Đây là các khoản tài chính được kê khai minh bạch của tập đoàn trong thời gian qua."
"Trong khoảng thời gian vừa qua, thị trường bất động sản biến đổi không ngừng. Không những tăng nhanh, còn tăng rất mạnh. Để có kế hoạch phát triển lâu dài, chúng ta nên tập trung phát triển, đấu thầu khu đất ở phía Nam."
Cô ta dùng cây chỉ, khoanh vùng khu đất phía Nam tiếp tục nói: "Nếu như chúng ta thầu toàn bộ khu vực này, khả năng cao sẽ thu được lãi lớn."
Các vị giám đốc ngồi phía dưới khá hài lòng với bài phát biểu của cô ta, không một ai đưa ra lời lẽ phản bác lại còn rất đồng tình.
"Giám đốc Lưu, kế hoạch này của cô đưa ra rất tốt đó!"
"Tôi không đồng ý với ý kiến của Giám đốc Lưu vừa đưa ra!" Giọng nói của cô đã cắt ngang sự ồn ào trong phòng họp, bầu không khí bắt đầu trùng xuống.
Tống Cẩm Đan tiếp tục nói, chỉ ra những hậu quả có thể xảy ra: "Bản kế hoạch của giám đốc Lưu tôi rất ghi nhận. Nhưng cách nhìn nhận của cô quá phiến diện, chỉ tập trung vào cái lợi phía trước. Khu đất phía Nam có thể nói tấc vàng, có rất nhiều các nhà đầu tư nhắm đến. Nếu sau khi dành được mảnh đất, cũng phải có nguồn vốn đầu tư để xây dựng. Sau khi xây dựng xong, cũng cần có người sử dụng, số tiền đã bỏ ra để xây dựng trên mảnh đất là rất lớn, người tiêu dùng không thể trả nổi khoản tiền dẫn đến mất lợi nhuận, mất khách hàng!"
Giám đốc Lưu âm thầm siết chặt tay, cô ta nhìn cô với ánh mắt không mấy thân thiện. Những dự án được đưa lên sau đó cũng không có cái nào là hoàn hảo cả, có cái lợi nhưng hại cũng rất lớn.
"Giám đốc Lưu cô thấy thế nào?"
Cô ta ghét nhất là bản thân là bị cười nhạo, không cam lòng nhưng cũng phải thừa nhận lời Tống Cẩm Đan nói rất đúng.
Buổi họp kết thúc, có mấy vị trưởng phòng quen thói nịnh nọt Lưu Trang không đợi được mà an ủi cô ta: "Giám đốc Trang. Chắc chắn là Tống tổng ghen tỵ với tài năng của cô nên mới vậy!"
Bọn họ rất thản nhiên vừa đi vừa nói trên hành lang, không hề biết Tống Cẩm Đan đã đi phía sau họ. Cô bước đi nhanh một chút, vượt qua bọn họ. Mấy vị trưởng phòng nhịn không được mà che miệng, không biết thần chết đã đứng trước mặt.
Cô thả chậm bước chân, dùng giọng vừa phải nói đủ để bọn họ nghe: "Ngồi ở vị trí cao, tôi không có ý định ghen tỵ với bất kỳ ai. Thứ tôi cần là năng lực, tầm nhìn xa rộng, không ngại phấn đấu vì Tống thị."
"Cố Lôi, cậu xử lý đi!"
Đám người phía sau không khỏi rét run, bọn họ cũng ngầm hiểu ý nghĩa của từ xử lý vừa rồi. Cố Lôi cười thân thiện với hai vị trưởng phòng kế toán và trưởng phòng Tài vụ:
"Mời hai vị theo tôi đến phòng kế toán lương thanh toán lương tháng vừa rồi."
Lưu Trang tức giận nhìn hai người cô ta bổ nhiệm vào bị đuổi đi, không khỏi giận giữ nhìn theo bóng lưng Tống Cẩm Đan.
Tống Cẩm Đan hoàn toàn không hối hận với quyết định vừa rồi, người không đáng giữ lại cũng không xứng.
…
Tống Cẩm Đan đi vào phòng làm việc của trợ lý Cố Lôi để lấy một vài hợp đồng vừa được gửi đến. Lúc cô định rời đi tiếng chuông điện thoại bàn đã reo lên, bây giờ Cố Lôi không có ở đây nên cô giúp cậu ta nghe máy.
"Trợ lý Cố, phía dưới này có người nói là đối tác bên chúng ta, chưa có hẹn trước đó nhưng muốn gặp Tống tổng!"
"Cô hỏi anh ta là người của bên nào?"
Cô tiếp tân thấy giọng vang lên của phụ nữ liền nghi ngờ hỏi lại: "Cô là ai vậy?"
"Tống tổng"
Cô lễ tân không dám hỏi nhiều, nhìn người đàn ông mặc tây trang sang trọng đang ngồi đợi trong phòng đón khách ở sảnh tầng 1.
"Anh có thể cho tôi biết người bên phía nào không?"
"Tập đoàn Chance!"
Cô tiếp tân đem lời vừa rồi nói lại cho Tống Cẩm Đan. Cô ta vâng vâng dạ dạ, dùng kính ngữ mời anh lên phòng Tống tổng để gặp mặt, trước khi tắt máy cô còn căn dặn phải tiếp đón anh chu đáo bởi đây là vị đối tác đặc biệt.
"Ngài Conal, không biết gió đâu lại thổi ngài đến đây bất ngờ như vậy?" Tống Cẩm Đan niềm nở mà chào đón Phó Tử Sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.