Chương 88: chống
Tư Không Vũ Tịch
29/06/2023
Yên Tâm Li mua đồ xong thì ra về. Tay cầm túi nhỏ túi to đi trên phố, đang
định sang đường thì đằng sau có một người đàn ông bịt mặt chạy đến chỗ
cô, anh ta nhắm vào túi xách của Yên Tâm Li đang đeo.
Rất nhanh tay, anh ta đã giành lấy túi của cô rồi chạy lên phía trước, còn Yên Tâm Li không giữ được thăng bằng rồi bị đẩy ngã xuống đường.
“ A...cướp...cướp." Yên Tâm Li bất lực nhìn tên cướp chạy ở phía trước, muốn đứng lên đuổi theo nhưng lại không thể.
Dương Hi Văn ở đối diện nhìn thấy cảnh đó, cô để Mộ Thiên Sơ cho Mộ Tần ôm lấy, bản thân cởi bỏ áo khoác rồi chạy theo tên kia.
Mộ Tần thì thản nhiên ôm con, đứng nhìn vợ mình đang bắt cướp. Nếu là người khác sẽ lo lắng đến nhảy cẫng lên, còn Mộ Tần rất bình tĩnh, bởi vì anh biết...
Lâu rồi vợ mình chưa được vận động tay chân!
Nhờ việc làm sát thủ trước kia, rất nhanh cô đã đuổi theo tên kia. Xui thay hắn ta lại chạy vào ngỏ cụt, nhìn Dương Hi Văn nhỏ bé lại còn là phụ nữ, hắn ta lấy trong túi ra một con dao: "Đừng có đến đây...nếu mày muốn chết ".
"Ồ, vậy sao?".
Dương Hi Văn hết sức bình tĩnh, cô lấy trong túi ra dây cột tóc, vút tóc gọn gàng rồi cột cao lên.
“ Xin lỗi, người muốn chết là anh đó ".
Sau đó...
À không có sau đó nữa, người đi đường chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thương của một người đàn ông trong con hẻm nhỏ đó thôi.
Cảnh sát được gọi đến áp giải tên cướp đi, họ đứng đơ ra khi thấy tên cướp bị đánh đến trọng thương. Còn Dương Hi Văn cầm lấy túi của Yên Tâm Li lẳng lặng quay người đi.
Về lại chỗ của Yên Tâm Li, cô đưa cho Yên Tâm Li túi xách rồi cúi người xuống xem đầu gối bị trầy kia.
" Có sao không?" Dương Hi Văn hỏi.
“ Không, không sao rồi, cảm ơn cô đã giúp tôi “ Yên Tâm Li lấy túi xách rồi bảo, số tiền bên trong chính là gia tài của nhà cô, nếu không có nó các em tháng này sẽ nguy mất.
Dương Hi Văn đỡ Yên Tâm Li đến chỗ khác ngồi, còn Mộ Tần đẩy Mộ Thiên Sơ đi phía sau, đồ trên đường bị đổ ra cũng được người khác đến nhặt giúp.
“ May quá, chỉ bị trầy một chút thôi “ Dương Hi Văn nói nhỏ. Nếu Tần Chí Khương biết chuyện thì có lẽ tên cướp kia sẽ mất mạng với anh mất. Anh hai xem trọng cô gái trước mặt mình thế này mà.
Có nên gọi một tiếng chị dâu trước không? Dù gì Tần Chí Khương cũng định...
Yên Tâm Li về nhà, chân bị đau nên cô phải ngồi xuống rửa vết thương, mẹ và các em rất lo lắng. Cũng may chỉ bị đẩy ngã, nếu như cô bị tên kia kéo đi lê thê trên đường không biết làm sao luôn.
Cửa nhà bất ngờ được mở ra, Tần Chí Khương đâu ra chạy vào ôm lấy cô.
"Chí Khương?”.
Sao anh ở đây? Chuyện lúc nãy cô còn chưa kịp bảo anh mà? Không phải anh đang bận và có việc gấp luôn sao?
" Em...có làm sao không?” Tần Chí Khương lo lắng hỏi. Anh đang lở dở công việc thì nhận được điện thoại từ Dương Hi Văn, nghe em gái báo tin xong liền lo lắng sót vó chạy đến đây xem cô như thế nào.
Công việc lại chất cao như núi nữa rồi.
“ Tôi không sao, sao anh lại..."
“ Thật may quá..."
Anh chỉ bận có một hôm cô đã xảy ra chuyện thế này, nếu như bị gì nghiêm trọng hơn anh thật sự không biết nên làm sao.
Yên Tâm Li với anh ngay lúc này thật sự rất quan trọng, cô với anh bây giờ không thể mất cũng không thể buông ra.
Yên Tâm Ki kéo áo anh, muốn trấn an anh đừng lo lắng cho mình nữa. Dù gì...cũng chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.
Yên Tâm Li đứng nhìn Tần Chí Khương vào bếp nấu bữa tối giúp mình, tay nghề của anh cũng không tệ, có thể làm người chồng tốt cho tương lai sau này đấy.
Khoan đã sao cô lại nghĩ chuyện vợ chồng vào lúc này chứ? Còn nghĩ với Tần Chí Khương?
Không được rồi, không được rồi Yên Tâm Li, nếu cứ thế thì mày sẽ điên và loạn lên hết mà thôi. “Sao vậy? Không ngon hay không hợp khẩu vị sao?” Tần Chí Khương thấy cô ngồi đờ ra liền hỏi, anh nhớ rằng mình nêm nếm
cũng vừa ăn mà ta?
"Không, không có “ Yên Tâm Li lắc đầu bảo.
“Chắc con bé đang hạnh phúc vì được ăn món ngon như vậy đấy“ Mẹ cô lên tiếng nói.
"Mẹ." Yên Tâm Li nhìn mẹ mình, sao mẹ lại nói thế, như thế sẽ...
“ Nếu em thích sau này tôi sẽ đến nấu cho em ăn mỗi ngày “Tần Chí Khương nói rồi nhìn cô.
“Anh..."
“ Thế thì quý hóa quá, vậy là bác và mấy đứa nhỏ có lộc ăn rồi “ Mẹ cô nói thêm.
Yên Tâm Li nhìn cả hai, sao cô có cảm giác hai người này đang ngầm ăn ý với nhau vậy chứ? Cứ như đang cố gắng hợp tác ngầm trước mặt cô ý nhỉ?
“ Mẹ... từ khi nào mà..."
“Ăn đi “ Mẹ cô cắt ngang, không muốn cho cô dò xét. Bà làm vậy Yên Tâm Li đã nghi còn sinh thêm nghi...
Sao cô cảm thấy mẹ cô đang trân trọng Tần Chí Khương hơn cô vậy? Có khi nào cô sắp mất vị trí trong nhà không?
Không được, cô không để người đàn ông này chiếm vị trí của cô!
Dương Hi Văn bế Mộ Thiên Sơ đến thăm Tần Chí Khiêm. Cả hai im lặng một hồi lâu, cô chủ động lên tiếng:" Ông đã biết chuyện của anh hai chưa?”.
"Ba ..biết rồi " Tần Chí Khiêm đáp.
“ Tôi hi vọng ông sẽ ủng hộ anh ấy, dù sao anh ấy cũng đã tìm được cô gái cho mình rồi. Tôi biết cô gái đó không môn đăng hộ đối với thân phận của anh hai, nhưng mà tình yêu đích thực của họ vẫn nên được ủng hộ".
“ Ba biết chứ".
“ Ba đứng về phía Chí Khương, ba đã là người ba vô trách nhiệm, nhưng ít nhất lần này đứng về phía nó, có thể giúp nó vượt qua rào cản với mẹ của mình “ Tần Chí Khiêm nghiêm túc nói.
Ông biết trở ngại duy nhất ngăn cản con trai mình đến với người con gái mình yêu đó chính là Tần phu nhân. Mặc dù mấy nay bà im lặng nhưng ông đoán rằng người phụ nữ đó không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này, thế nào cũng tìm cách ngăn cản con trai và cô gái đó đến được với nhau.
Nhưng lần này Tần Chí Khương cũng không nghe theo lời mẹ mình nữa, anh tự đứng lên đấu tranh với bà, muốn vượt qua nó chiến thắng để quang minh chính đại tiến tới với Yên Tâm Li.
Dù gì...tình yêu luôn có đấu tranh mà, đâu có thứ gì dễ dàng và suông sẻ đâu chứ nhỉ?
Dương Hi Văn nhìn ông, mỉm cười:" Cảm ơn ông".
" Cảm ơn ông đã biết quan tâm đến anh ấy."
Tần Chí Khiêm nhìn con gái mình" Hi Văn, ba..."
“ Ông có muốn bế Thiên Sơ không?”.
Tần phu nhân nhìn những tấm ảnh của Tần Chí Khương đi chung với Yên Tâm Li thời gian gần đây. Vốn nghĩ con bé đó đã tự nhận ra thân phận của mình thấp kém và biết tránh xa con trai bà ra, cuối cùng cả hai lại ngày càng thân mật thế này. Còn đặt chân đến nhà của Tần Chí Khương, cô nam quả nữ ở chung mấy đêm liền thì họ làm gì chứ?
Bà tức giận vò nát mấy tấm ảnh trong tay mình sau đó ném vào thùng rác. Tần Chí Khương bây giờ ngu muội rồi, vì yêu mà cãi lại lời của bà.
Còn con nhỏ Yên Tâm Li đó nữa, nó không biết về bà sao? Cũng không biết cánh cửa nhà họ Tần rất khó đặt chân vào sao?
Con dâu của Tần gia đâu phải muốn làm là làm? Muốn ngồi vào cũng đâu phải chuyện dễ chứ? Tần phu nhân đi đến bên cửa, đôi mắt hiện lên sự ác độc, đừng trách bà ra tay tàn nhẫn...
" Chỉ là do con muốn chống lại mẹ thôi. Và cả Yên Tâm Li nữa, con bé đó chỉ đang lấy trứng chọi đá mà thôi."
Rất nhanh tay, anh ta đã giành lấy túi của cô rồi chạy lên phía trước, còn Yên Tâm Li không giữ được thăng bằng rồi bị đẩy ngã xuống đường.
“ A...cướp...cướp." Yên Tâm Li bất lực nhìn tên cướp chạy ở phía trước, muốn đứng lên đuổi theo nhưng lại không thể.
Dương Hi Văn ở đối diện nhìn thấy cảnh đó, cô để Mộ Thiên Sơ cho Mộ Tần ôm lấy, bản thân cởi bỏ áo khoác rồi chạy theo tên kia.
Mộ Tần thì thản nhiên ôm con, đứng nhìn vợ mình đang bắt cướp. Nếu là người khác sẽ lo lắng đến nhảy cẫng lên, còn Mộ Tần rất bình tĩnh, bởi vì anh biết...
Lâu rồi vợ mình chưa được vận động tay chân!
Nhờ việc làm sát thủ trước kia, rất nhanh cô đã đuổi theo tên kia. Xui thay hắn ta lại chạy vào ngỏ cụt, nhìn Dương Hi Văn nhỏ bé lại còn là phụ nữ, hắn ta lấy trong túi ra một con dao: "Đừng có đến đây...nếu mày muốn chết ".
"Ồ, vậy sao?".
Dương Hi Văn hết sức bình tĩnh, cô lấy trong túi ra dây cột tóc, vút tóc gọn gàng rồi cột cao lên.
“ Xin lỗi, người muốn chết là anh đó ".
Sau đó...
À không có sau đó nữa, người đi đường chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thương của một người đàn ông trong con hẻm nhỏ đó thôi.
Cảnh sát được gọi đến áp giải tên cướp đi, họ đứng đơ ra khi thấy tên cướp bị đánh đến trọng thương. Còn Dương Hi Văn cầm lấy túi của Yên Tâm Li lẳng lặng quay người đi.
Về lại chỗ của Yên Tâm Li, cô đưa cho Yên Tâm Li túi xách rồi cúi người xuống xem đầu gối bị trầy kia.
" Có sao không?" Dương Hi Văn hỏi.
“ Không, không sao rồi, cảm ơn cô đã giúp tôi “ Yên Tâm Li lấy túi xách rồi bảo, số tiền bên trong chính là gia tài của nhà cô, nếu không có nó các em tháng này sẽ nguy mất.
Dương Hi Văn đỡ Yên Tâm Li đến chỗ khác ngồi, còn Mộ Tần đẩy Mộ Thiên Sơ đi phía sau, đồ trên đường bị đổ ra cũng được người khác đến nhặt giúp.
“ May quá, chỉ bị trầy một chút thôi “ Dương Hi Văn nói nhỏ. Nếu Tần Chí Khương biết chuyện thì có lẽ tên cướp kia sẽ mất mạng với anh mất. Anh hai xem trọng cô gái trước mặt mình thế này mà.
Có nên gọi một tiếng chị dâu trước không? Dù gì Tần Chí Khương cũng định...
Yên Tâm Li về nhà, chân bị đau nên cô phải ngồi xuống rửa vết thương, mẹ và các em rất lo lắng. Cũng may chỉ bị đẩy ngã, nếu như cô bị tên kia kéo đi lê thê trên đường không biết làm sao luôn.
Cửa nhà bất ngờ được mở ra, Tần Chí Khương đâu ra chạy vào ôm lấy cô.
"Chí Khương?”.
Sao anh ở đây? Chuyện lúc nãy cô còn chưa kịp bảo anh mà? Không phải anh đang bận và có việc gấp luôn sao?
" Em...có làm sao không?” Tần Chí Khương lo lắng hỏi. Anh đang lở dở công việc thì nhận được điện thoại từ Dương Hi Văn, nghe em gái báo tin xong liền lo lắng sót vó chạy đến đây xem cô như thế nào.
Công việc lại chất cao như núi nữa rồi.
“ Tôi không sao, sao anh lại..."
“ Thật may quá..."
Anh chỉ bận có một hôm cô đã xảy ra chuyện thế này, nếu như bị gì nghiêm trọng hơn anh thật sự không biết nên làm sao.
Yên Tâm Li với anh ngay lúc này thật sự rất quan trọng, cô với anh bây giờ không thể mất cũng không thể buông ra.
Yên Tâm Ki kéo áo anh, muốn trấn an anh đừng lo lắng cho mình nữa. Dù gì...cũng chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.
Yên Tâm Li đứng nhìn Tần Chí Khương vào bếp nấu bữa tối giúp mình, tay nghề của anh cũng không tệ, có thể làm người chồng tốt cho tương lai sau này đấy.
Khoan đã sao cô lại nghĩ chuyện vợ chồng vào lúc này chứ? Còn nghĩ với Tần Chí Khương?
Không được rồi, không được rồi Yên Tâm Li, nếu cứ thế thì mày sẽ điên và loạn lên hết mà thôi. “Sao vậy? Không ngon hay không hợp khẩu vị sao?” Tần Chí Khương thấy cô ngồi đờ ra liền hỏi, anh nhớ rằng mình nêm nếm
cũng vừa ăn mà ta?
"Không, không có “ Yên Tâm Li lắc đầu bảo.
“Chắc con bé đang hạnh phúc vì được ăn món ngon như vậy đấy“ Mẹ cô lên tiếng nói.
"Mẹ." Yên Tâm Li nhìn mẹ mình, sao mẹ lại nói thế, như thế sẽ...
“ Nếu em thích sau này tôi sẽ đến nấu cho em ăn mỗi ngày “Tần Chí Khương nói rồi nhìn cô.
“Anh..."
“ Thế thì quý hóa quá, vậy là bác và mấy đứa nhỏ có lộc ăn rồi “ Mẹ cô nói thêm.
Yên Tâm Li nhìn cả hai, sao cô có cảm giác hai người này đang ngầm ăn ý với nhau vậy chứ? Cứ như đang cố gắng hợp tác ngầm trước mặt cô ý nhỉ?
“ Mẹ... từ khi nào mà..."
“Ăn đi “ Mẹ cô cắt ngang, không muốn cho cô dò xét. Bà làm vậy Yên Tâm Li đã nghi còn sinh thêm nghi...
Sao cô cảm thấy mẹ cô đang trân trọng Tần Chí Khương hơn cô vậy? Có khi nào cô sắp mất vị trí trong nhà không?
Không được, cô không để người đàn ông này chiếm vị trí của cô!
Dương Hi Văn bế Mộ Thiên Sơ đến thăm Tần Chí Khiêm. Cả hai im lặng một hồi lâu, cô chủ động lên tiếng:" Ông đã biết chuyện của anh hai chưa?”.
"Ba ..biết rồi " Tần Chí Khiêm đáp.
“ Tôi hi vọng ông sẽ ủng hộ anh ấy, dù sao anh ấy cũng đã tìm được cô gái cho mình rồi. Tôi biết cô gái đó không môn đăng hộ đối với thân phận của anh hai, nhưng mà tình yêu đích thực của họ vẫn nên được ủng hộ".
“ Ba biết chứ".
“ Ba đứng về phía Chí Khương, ba đã là người ba vô trách nhiệm, nhưng ít nhất lần này đứng về phía nó, có thể giúp nó vượt qua rào cản với mẹ của mình “ Tần Chí Khiêm nghiêm túc nói.
Ông biết trở ngại duy nhất ngăn cản con trai mình đến với người con gái mình yêu đó chính là Tần phu nhân. Mặc dù mấy nay bà im lặng nhưng ông đoán rằng người phụ nữ đó không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này, thế nào cũng tìm cách ngăn cản con trai và cô gái đó đến được với nhau.
Nhưng lần này Tần Chí Khương cũng không nghe theo lời mẹ mình nữa, anh tự đứng lên đấu tranh với bà, muốn vượt qua nó chiến thắng để quang minh chính đại tiến tới với Yên Tâm Li.
Dù gì...tình yêu luôn có đấu tranh mà, đâu có thứ gì dễ dàng và suông sẻ đâu chứ nhỉ?
Dương Hi Văn nhìn ông, mỉm cười:" Cảm ơn ông".
" Cảm ơn ông đã biết quan tâm đến anh ấy."
Tần Chí Khiêm nhìn con gái mình" Hi Văn, ba..."
“ Ông có muốn bế Thiên Sơ không?”.
Tần phu nhân nhìn những tấm ảnh của Tần Chí Khương đi chung với Yên Tâm Li thời gian gần đây. Vốn nghĩ con bé đó đã tự nhận ra thân phận của mình thấp kém và biết tránh xa con trai bà ra, cuối cùng cả hai lại ngày càng thân mật thế này. Còn đặt chân đến nhà của Tần Chí Khương, cô nam quả nữ ở chung mấy đêm liền thì họ làm gì chứ?
Bà tức giận vò nát mấy tấm ảnh trong tay mình sau đó ném vào thùng rác. Tần Chí Khương bây giờ ngu muội rồi, vì yêu mà cãi lại lời của bà.
Còn con nhỏ Yên Tâm Li đó nữa, nó không biết về bà sao? Cũng không biết cánh cửa nhà họ Tần rất khó đặt chân vào sao?
Con dâu của Tần gia đâu phải muốn làm là làm? Muốn ngồi vào cũng đâu phải chuyện dễ chứ? Tần phu nhân đi đến bên cửa, đôi mắt hiện lên sự ác độc, đừng trách bà ra tay tàn nhẫn...
" Chỉ là do con muốn chống lại mẹ thôi. Và cả Yên Tâm Li nữa, con bé đó chỉ đang lấy trứng chọi đá mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.