Chương 64: Lương Tâm Nhi
Tư Không Vũ Tịch
29/06/2023
Tần Chí Khiêm ở nhà nhưng chân ông lúc này chỉ muốn chạy đến chỗ Mộ Tần để
phá không gian riêng tư của anh với Hi Văn. Tần Chí Khương thì cũng có
hứng nên đã chạy đến sống cùng ba mình, nằm ở trên sofa nhìn ông đi qua
đi lại, dường như sắp không kiểm soát được bản thân mình nữa rồi.
“ Ba à, dù sao cũng là thời gian yêu đương của người ta, ba đừng lo lắng như thế " Tần Chí Khương nói.
“Cái gì mà yêu đương chứ? Ba vốn không định công nhận thằng nhóc Mộ Tần đó đâu " Tần Chí Khiêm đáp lại.
Đúng là ông bố nào cũng giống nhau, miệng luôn bảo sợ con gái mình không ai cưới nhưng khi con có bạn trai rồi lại cuống cuồng cả lên, còn muốn bay vào phá hoại tình cảm của đôi lứa trẻ nữa. Tần Chí Khương lắc đầu.” Ba cũng đâu nói mình là ba của con bé, ba cứ bình tĩnh đi".
Ông dừng chân lại, nghe Tần Chí Khương nói thì chạnh lòng. À phải rồi, ông vẫn chưa cho Dương Hi Văn biết rằng mình chính là cha ruột của con bé.
Chỉ là ông đang tự biên tự diễn một mình mà thôi.
Tần Chí Khương tắt ti vi đi, anh đứng dậy bảo:" Con nghĩ ba nên tìm cơ hội nào đó tốt rồi nói cho con bé biết chuyện đi".
“ Lăn lộn ngoài kia bao nhiêu năm liên tục chịu khổ ai ai cũng muốn mau mau tìm thấy người thân máu mủ ruột thịt của mình mà " Anh bảo.
Tần Chí Khiêm im lặng. Ông cũng muốn nói lắm chứ nhưng mà sợ con bé không nhận lại ông, vả lại Hi Văn còn đang mang thai nữa nên làm con bé bất ngờ quá có ảnh hưởng đến cháu ngoại của ông hay không?
Thêm thằng nhóc Mộ Tần kia, ông và nó cũng ít nhiều gì đã cạnh tranh và đụng mặt nhau trên thương trường. Nhưng được cái thằng nhóc đấy biết điều, không dám đối đầu với lão già này nên đã liên tục rút lui giữa chừng. Coi như vẫn còn chút thiện cảm đi.
Mà cái quan trọng nữa là Dương Hi Văn có nhận lại người ba này hay không? Bỏ mặc con gái suốt thời gian dài như thế, trong lòng không sinh giận thì cũng sinh giận rồi.
Ai cũng thế thôi, chính bản thân ông cũng giận mình đến tận bây giờ. Trách bản thân tại sao vô dụng như thế, hối hận không ngừng cũng không thay đổi được sự việc năm đó.
Tần Chí Khiêm ngồi xuống ghế, cái việc chính này khiến ông đã đắn đo suy nghĩ thời gian dài vừa qua. Cứ lưỡng lự rồi lại phân vân không ngừng, ông làm cha cũng khó xử mà nói ra mọi việc với con gái ông cũng rất khó xử, trường hợp này đúng là khó ứng biến được mà.
Tần Chí Khương biết ba mình đang đau đầu vì chuyện gì nên cũng rất thông cảm, anh vỗ vai ông:”Đừng lo, có con bên cạnh giúp ba mà ".
“ Cho dù có giận có hận thì con bé cũng không thể bỏ mặc người làm ba, người làm anh hai này "
“ Nên cha con mình cố gắng nhé?”.
Hứa Thành bên này thì muốn tức điên lên rồi. Nếu không phải đang đi gặp khách hàng anh đã đặt vé máy bay bay thẳng đến chỗ điểm du lịch của Mộ Tần để phá đám không gian ai đó bày công dựng nên rồi.
Tình huống bất đắc dĩ anh chẳng thể đi mà thôi, giờ ở đây dậm chân tại chỗ bất lực toàn tâm còn ôm một đống tức giận trong người.
“ Này anh ơi...có thể mua hoa giúp tôi được không?". Một cô gái đi đến mời mua hoa với Hứa Thành.
" Tôi không mua “ Hứa Thành đang không vui nên trả lời có chút cọc cằn, đến khi ngẩng cao đầu lên nhìn cô gái bán hoa kia liền đứng đờ người ra, nhìn con gái người ta không thèm chớp mắt luôn.
Bỗng dưng anh đứng im như tượng khiến cô gái kia có chút sợ, cô đưa tay kéo áo Hứa Thành rồi hỏi:" Anh không khỏe sao?”.
"Có cần tôi gọi xe cho anh không?”.
“ Không... không cần “ Hứa Thành vội đáp, anh nhìn giỏ hoa ở trên tay cô gái kia liền nói.
“ Tôi...tôi đổi ý rồi..."
“Chỗ hoa này...tôi mua hết "
Hứa Thành về khách sạn với đống hoa mình đã mua lúc nãy. Anh ngồi như người mất hồn ở giường, nhìn bông hoa hồng trên bàn rồi lại đơ người ra.
Hứa Thành đưa tay lên trán, cả người ngã ra phía sau. Anh co mình lại như một con tôm luộc, cả người thấy đau, rất đau. Chưa bao giờ anh thấy đau khổ như vậy...
Tại sao...giống nhau như thế chứ?
Nỗi đau đã chìm sâu bên dưới đáy lòng giờ đây lại xuất hiện, Hứa Thành bỏ sự mạnh mẽ và lạnh lùng của mình rồi nằm đó bật khóc. Anh đưa tay lau nước mắt nhưng lại không ngừng khóc, tại sao chứ.
Tại sao chứ.
“ Tại sao lại giống cô ấy như vậy hả?”.
Thư kí đứng ở đó thở dài, nhìn Hứa Thành như thế chỉ biết im lặng âm thầm đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài.
Cô gái đó gương mặt đấy, nó giống đến đáng sợ thật. Còn nghĩ rằng là người chết đi sống lại đấy.
Nhìn thấy Hứa Thành không ổn, thư kí đành gọi điện thoại cho Mộ Tần xin giúp đỡ. Có lẽ người giúp được tâm trạng của Hứa Thành và làm anh tốt hơn chỉ có Dương Hi Văn mà thôi.
Một lần nữa Hứa Thành lại bị đẩy xuống hố sâu rồi.
Dương Hi Văn và Mộ Tần nhận được điện thoại của thư kí Hứa Thành. Biết chuyện cả hai liền lo lắng cho Hứa Thành, tuy không thân thiết nhưng cả hai người đều biết rõ Hứa Thành từng yêu sâu đậm người con gái đó như thế nào.
Dương Hi Văn dựa người vào Mộ Tần, cô bảo" Anh ấy...có lẽ đau khổ lắm"
“Ừm".
Hứa Thành yêu cô ấy nên cố chấp sinh hận với anh, Mộ Tần hiểu, nhưng mà anh không thể giúp được gì cho cậu ta lúc đó. Bởi vì chính bản thân anh cũng không tin rằng sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy.
Dương Hi Văn nhắm mắt lại, cô ôm lấy Mộ Tần:” Chúng ta đến chỗ Hứa Thành được không?".
Mộ Tần nghe xong im lặng, chỉ mới vui chơi cùng cô chưa được bao lâu, nhưng mà...
Bạn bè mà, anh không thể bỏ mặc được.
“ Được, chúng ta đi tìm cậu ta vậy".
Ngày hôm sau.
Hứa Thành lại chạy đến chỗ hôm qua gặp cô gái đó. Rất nhanh anh đã nhìn thấy cô đứng đó bán bông như lúc đấy, hai chân không kiểm soát được Hứa Thành đi thật nhanh đến chỗ cô gái đó.
Lương Tâm Nhi quay đầu lại, thấy Hứa Thành thì giật mình.
“ Anh lại gặp nhau rồi “ Cô bảo.
“ À ừm." Hứa Thành dừng chân đáp, đứng trước cô gái này lòng anh bồn chồn lại còn bối rối, chẳng biết làm sao cho đúng cư xử sao cho tự nhiên để cô ấy không nghi ngờ mình chạy đến đây có mục đích.
“ Hôm nay anh lại muốn mua bông sao?” Lương Tâm Nhi hỏi.
" Đúng, đúng vậy".
“ Tôi sẽ mua hết chỗ bông này, nhưng tôi có một thỉnh cầu “ Hứa Thành tìm chuyện để nói.
" Hửm?” Lương Tâm Nhi nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu.
“ Cô...tên là gì vậy?”.
“À, tôi là Lương Tâm Nhi. Hôm qua tôi đứng cạnh nghe anh nói chuyện mới biết anh là đồng hương không phải là người ở đây “
Lương Tâm Nhi nói.
“ Tâm Nhi...sao?” Hứa Thành bắt đầu lúng ta lúng túng, càng ngày càng khó hiểu bản thân mình đang làm cái quái gì vậy không biết?
“Ừm, mà anh có gì với tôi sao? Trông anh có gì đó lạ quá đấy". Hứa Thành né tránh cái nhìn của Lương Tâm Nhi. Anh không biết nên làm sao cho đúng chỉ là chân tự chạy đến đây muốn nhìn thấy cô cũng không nghĩ rằng mọi chuyện ra như hôm nay.
Lương Tâm Nhi lấy trong túi ra một cây kẹo rồi đưa cho anh:” Nếu như anh đang không ổn thì nên ăn gì đó đi, tôi có cái kẹo cho anh nè ."
“ Ăn ngọt sẽ giúp tâm trạng ta tốt hơn đấy, tôi không biết nên làm gì giúp anh cho đúng nên chỉ có thể cho anh đồ ngọt thôi ".
“Hi vọng sẽ làm anh ổn hơn "
“ Ba à, dù sao cũng là thời gian yêu đương của người ta, ba đừng lo lắng như thế " Tần Chí Khương nói.
“Cái gì mà yêu đương chứ? Ba vốn không định công nhận thằng nhóc Mộ Tần đó đâu " Tần Chí Khiêm đáp lại.
Đúng là ông bố nào cũng giống nhau, miệng luôn bảo sợ con gái mình không ai cưới nhưng khi con có bạn trai rồi lại cuống cuồng cả lên, còn muốn bay vào phá hoại tình cảm của đôi lứa trẻ nữa. Tần Chí Khương lắc đầu.” Ba cũng đâu nói mình là ba của con bé, ba cứ bình tĩnh đi".
Ông dừng chân lại, nghe Tần Chí Khương nói thì chạnh lòng. À phải rồi, ông vẫn chưa cho Dương Hi Văn biết rằng mình chính là cha ruột của con bé.
Chỉ là ông đang tự biên tự diễn một mình mà thôi.
Tần Chí Khương tắt ti vi đi, anh đứng dậy bảo:" Con nghĩ ba nên tìm cơ hội nào đó tốt rồi nói cho con bé biết chuyện đi".
“ Lăn lộn ngoài kia bao nhiêu năm liên tục chịu khổ ai ai cũng muốn mau mau tìm thấy người thân máu mủ ruột thịt của mình mà " Anh bảo.
Tần Chí Khiêm im lặng. Ông cũng muốn nói lắm chứ nhưng mà sợ con bé không nhận lại ông, vả lại Hi Văn còn đang mang thai nữa nên làm con bé bất ngờ quá có ảnh hưởng đến cháu ngoại của ông hay không?
Thêm thằng nhóc Mộ Tần kia, ông và nó cũng ít nhiều gì đã cạnh tranh và đụng mặt nhau trên thương trường. Nhưng được cái thằng nhóc đấy biết điều, không dám đối đầu với lão già này nên đã liên tục rút lui giữa chừng. Coi như vẫn còn chút thiện cảm đi.
Mà cái quan trọng nữa là Dương Hi Văn có nhận lại người ba này hay không? Bỏ mặc con gái suốt thời gian dài như thế, trong lòng không sinh giận thì cũng sinh giận rồi.
Ai cũng thế thôi, chính bản thân ông cũng giận mình đến tận bây giờ. Trách bản thân tại sao vô dụng như thế, hối hận không ngừng cũng không thay đổi được sự việc năm đó.
Tần Chí Khiêm ngồi xuống ghế, cái việc chính này khiến ông đã đắn đo suy nghĩ thời gian dài vừa qua. Cứ lưỡng lự rồi lại phân vân không ngừng, ông làm cha cũng khó xử mà nói ra mọi việc với con gái ông cũng rất khó xử, trường hợp này đúng là khó ứng biến được mà.
Tần Chí Khương biết ba mình đang đau đầu vì chuyện gì nên cũng rất thông cảm, anh vỗ vai ông:”Đừng lo, có con bên cạnh giúp ba mà ".
“ Cho dù có giận có hận thì con bé cũng không thể bỏ mặc người làm ba, người làm anh hai này "
“ Nên cha con mình cố gắng nhé?”.
Hứa Thành bên này thì muốn tức điên lên rồi. Nếu không phải đang đi gặp khách hàng anh đã đặt vé máy bay bay thẳng đến chỗ điểm du lịch của Mộ Tần để phá đám không gian ai đó bày công dựng nên rồi.
Tình huống bất đắc dĩ anh chẳng thể đi mà thôi, giờ ở đây dậm chân tại chỗ bất lực toàn tâm còn ôm một đống tức giận trong người.
“ Này anh ơi...có thể mua hoa giúp tôi được không?". Một cô gái đi đến mời mua hoa với Hứa Thành.
" Tôi không mua “ Hứa Thành đang không vui nên trả lời có chút cọc cằn, đến khi ngẩng cao đầu lên nhìn cô gái bán hoa kia liền đứng đờ người ra, nhìn con gái người ta không thèm chớp mắt luôn.
Bỗng dưng anh đứng im như tượng khiến cô gái kia có chút sợ, cô đưa tay kéo áo Hứa Thành rồi hỏi:" Anh không khỏe sao?”.
"Có cần tôi gọi xe cho anh không?”.
“ Không... không cần “ Hứa Thành vội đáp, anh nhìn giỏ hoa ở trên tay cô gái kia liền nói.
“ Tôi...tôi đổi ý rồi..."
“Chỗ hoa này...tôi mua hết "
Hứa Thành về khách sạn với đống hoa mình đã mua lúc nãy. Anh ngồi như người mất hồn ở giường, nhìn bông hoa hồng trên bàn rồi lại đơ người ra.
Hứa Thành đưa tay lên trán, cả người ngã ra phía sau. Anh co mình lại như một con tôm luộc, cả người thấy đau, rất đau. Chưa bao giờ anh thấy đau khổ như vậy...
Tại sao...giống nhau như thế chứ?
Nỗi đau đã chìm sâu bên dưới đáy lòng giờ đây lại xuất hiện, Hứa Thành bỏ sự mạnh mẽ và lạnh lùng của mình rồi nằm đó bật khóc. Anh đưa tay lau nước mắt nhưng lại không ngừng khóc, tại sao chứ.
Tại sao chứ.
“ Tại sao lại giống cô ấy như vậy hả?”.
Thư kí đứng ở đó thở dài, nhìn Hứa Thành như thế chỉ biết im lặng âm thầm đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài.
Cô gái đó gương mặt đấy, nó giống đến đáng sợ thật. Còn nghĩ rằng là người chết đi sống lại đấy.
Nhìn thấy Hứa Thành không ổn, thư kí đành gọi điện thoại cho Mộ Tần xin giúp đỡ. Có lẽ người giúp được tâm trạng của Hứa Thành và làm anh tốt hơn chỉ có Dương Hi Văn mà thôi.
Một lần nữa Hứa Thành lại bị đẩy xuống hố sâu rồi.
Dương Hi Văn và Mộ Tần nhận được điện thoại của thư kí Hứa Thành. Biết chuyện cả hai liền lo lắng cho Hứa Thành, tuy không thân thiết nhưng cả hai người đều biết rõ Hứa Thành từng yêu sâu đậm người con gái đó như thế nào.
Dương Hi Văn dựa người vào Mộ Tần, cô bảo" Anh ấy...có lẽ đau khổ lắm"
“Ừm".
Hứa Thành yêu cô ấy nên cố chấp sinh hận với anh, Mộ Tần hiểu, nhưng mà anh không thể giúp được gì cho cậu ta lúc đó. Bởi vì chính bản thân anh cũng không tin rằng sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy.
Dương Hi Văn nhắm mắt lại, cô ôm lấy Mộ Tần:” Chúng ta đến chỗ Hứa Thành được không?".
Mộ Tần nghe xong im lặng, chỉ mới vui chơi cùng cô chưa được bao lâu, nhưng mà...
Bạn bè mà, anh không thể bỏ mặc được.
“ Được, chúng ta đi tìm cậu ta vậy".
Ngày hôm sau.
Hứa Thành lại chạy đến chỗ hôm qua gặp cô gái đó. Rất nhanh anh đã nhìn thấy cô đứng đó bán bông như lúc đấy, hai chân không kiểm soát được Hứa Thành đi thật nhanh đến chỗ cô gái đó.
Lương Tâm Nhi quay đầu lại, thấy Hứa Thành thì giật mình.
“ Anh lại gặp nhau rồi “ Cô bảo.
“ À ừm." Hứa Thành dừng chân đáp, đứng trước cô gái này lòng anh bồn chồn lại còn bối rối, chẳng biết làm sao cho đúng cư xử sao cho tự nhiên để cô ấy không nghi ngờ mình chạy đến đây có mục đích.
“ Hôm nay anh lại muốn mua bông sao?” Lương Tâm Nhi hỏi.
" Đúng, đúng vậy".
“ Tôi sẽ mua hết chỗ bông này, nhưng tôi có một thỉnh cầu “ Hứa Thành tìm chuyện để nói.
" Hửm?” Lương Tâm Nhi nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu.
“ Cô...tên là gì vậy?”.
“À, tôi là Lương Tâm Nhi. Hôm qua tôi đứng cạnh nghe anh nói chuyện mới biết anh là đồng hương không phải là người ở đây “
Lương Tâm Nhi nói.
“ Tâm Nhi...sao?” Hứa Thành bắt đầu lúng ta lúng túng, càng ngày càng khó hiểu bản thân mình đang làm cái quái gì vậy không biết?
“Ừm, mà anh có gì với tôi sao? Trông anh có gì đó lạ quá đấy". Hứa Thành né tránh cái nhìn của Lương Tâm Nhi. Anh không biết nên làm sao cho đúng chỉ là chân tự chạy đến đây muốn nhìn thấy cô cũng không nghĩ rằng mọi chuyện ra như hôm nay.
Lương Tâm Nhi lấy trong túi ra một cây kẹo rồi đưa cho anh:” Nếu như anh đang không ổn thì nên ăn gì đó đi, tôi có cái kẹo cho anh nè ."
“ Ăn ngọt sẽ giúp tâm trạng ta tốt hơn đấy, tôi không biết nên làm gì giúp anh cho đúng nên chỉ có thể cho anh đồ ngọt thôi ".
“Hi vọng sẽ làm anh ổn hơn "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.