Chương 82: tại sao
Tư Không Vũ Tịch
29/06/2023
Cửa nhà Yên Tâm Li bất ngờ được ai đó gõ cửa, cô giật mình, bỏ bát cơm trên tay xuống rồi đi ra ngoài xem ai đến. Trong lòng sớm thở dài đó chính
là chủ nhà tới đòi tiền nhà đây mà, vì hai hôm nay lo lắng cho Tần Chí
Khương cô bỏ bê công việc bị trừ lương mất rồi, tháng này thật có lỗi
với mấy em và mẹ. Cũng do tên đó, khi không lại xuất hiện trước mặt cô
làm gì chứ?
Yên Tâm Li mở cửa ra, nhìn ngang nhìn dọc lại không thấy ai. Trước cửa được ai đó đặt vài túi đồ lớn, cô cầm lên xem thì là quần áo trẻ em, đa số là áo ấm cho mùa lạnh này và thức ăn. Cô đưa mắt quan sát xung quanh, là ai đặc biệt đem đến đây cho cô vậy?
Cô cũng không nghĩ nhiều, cầm vào nhà rồi tính tiếp. Bởi vì bây giờ cô thật sự cần những thứ này, một mình cô gánh vác gia đình không xuể mọi việc, chuyện tiền nong luôn là vấn đề nặng nhọc đè trên vai cô nhất. Cô không biết làm sao để cho các em và mẹ một cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ được, trong lòng Yên Tâm Li
cảm thấy ấm áp, lăn lộn ngoài đường lâu vậy bây giờ cô mới cảm nhận được sự quan tâm của ai đó mặc dù cô không biết họ là ai.
Xã hội này...vẫn còn người tốt với cô sao? Người đó còn tồn tại à?
Tần Chí Khương thấy Yên Tâm Li đóng cửa, anh đứng núp đằng đó mỉm cười. Không hiểu sao khi giúp cho cô những việc nhỏ như thế này, thấy cô biểu hiện sự hạnh phúc trên mặt anh lại vui lây.
Yên Tâm Li trước kia trong mắt anh không quá nổi bật, lúc đi học cô là người duy nhất trong lớp luôn mang theo cơm hộp để ăn trưa. Chỉ vì nhà quá khó khăn, cô muốn tiết kiệm một chút nên mới thế, cũng vì vậy Yên Tâm Li không có bạn, trong lớp hay cả trường luôn trêu chọc, phỉ bán cô, nói cô là đồ nhà nghèo.
Bản thân Yên Tâm Li vào được chung trường với anh là nhờ khả năng học tập của cô, cô học rất tốt. Vô số lần trong lớp học anh đã nhìn thấy sự tập trung cao độ của cô, tập trung đến đáng sợ, tốc độ tính toán cũng như học thuộc rất nhanh. Đôi khi anh ngưỡng mộ cô gái này, thật sự kiên cường đến lạ, tuy lúc đó còn tuổi ăn tuổi lớn, cái tuổi chưa trưởng thành bao nhiêu, bạn bè cùng trang lứa đang được bảo bọc trong vòng tay cha mẹ thì Yên Tâm Li phải đi làm thêm rồi đi học, vừa học vừa làm nhưng thành tích không hề giảm sút đi.
Một thời cô đã làm anh thấy được sự cuồng nhiệt và kiên trì thế nào. Chỉ là thời gian quá lâu, anh cũng không liên lạc với những người bạn trong lớp, dần dần lãng quên mất một cô gái kiên cường mạnh mẽ này từng tồn tại trong cuộc sống của anh trước kia.
Tần Chí Khương bỏ tay vào túi áo, anh quay lưng rời đi, hôm nay làm được việc tốt khiến anh thấy vui vẻ.
Anh cũng thấy tốt hơn, không suy nghĩ đến những chuyện chẳng vui gần đây nữa.
Mấy ngày sau Tần Chí Khương cứ mua đồ ăn đến rồi để trước cửa nhà Yên Tâm Li. Ban đầu cô không nghĩ gì nhiều, nhưng việc này diễn ra liên tục cả tuần cô bắt đầu hoài nghi...
Mấy bà hàng xóm cũng chả buông tha cô, cả bà chủ nhà. “ Nhìn xem nhà ai đó nghèo khó đến mức phải được người khác cho đồ ăn kìa ".
" Đúng đó, có phải làm việc gì đó rồi ở ngoài được đàn ông bí mật bao nuôi không?".
Yên Tâm Li cầm bịch trái cây đang định mở cửa đi vào, nghe thấy những lời đó thì dừng tay lại, cô quay sang nhìn mấy người hàng xóm kia.
Cô lườm họ một cái, họ liền sợ quay mặt đi tránh né.
" Không phải việc của các người thì đừng quan tâm đến. Đừng nhiều chuyện như thế"
Nói xong cô vào nhà đóng cửa cái rầm lại. Đúng là mấy bà tụ tập lại thì mấy cái miệng cũng không đấu lại được. Nhưng với Yên
Tâm Li thì khác, cô đã quá quen với mấy chuyện này nên biết cách đối phó. Vả lại công việc của cô làm ở quán bar xung quanh đây ai cũng biết, mẹ cô cũng vậy, bà nhiều lần bảo cô đi tìm công việc khác, thân là con gái tại sao lại lao vào mấy chỗ đó làm gì. Nhưng cô không thể bỏ việc đó được, đó chính là thứ cứu sống cả gia đình này.
Mặc dù chỉ là nhân viên rót rượu, nhưng Yên Tâm Li nhiều lần bị các ông khách không mấy tốt lành gì động chạm đến. Cô cũng đâu muốn để cơ thể mình bị mấy bàn tay dơ bẩn đó chạm vào, nhưng mà...
Vì mưu sinh mà, hi sinh một chút. Bản thân cô sống không tốt nhưng các em cô sẽ sống tốt hơn. Tần Chí Khương đứng ở đó đã nghe thấy tất cả, anh không vui, tiến lên đi lại chỗ bà chủ nhà đứng đó.
"Bà là bà chủ ở đây?" Tần Chí Khương hỏi.
“Phải... phải..."
Thấy sự đẹp trai của Tần Chí Khương, các bà liền mê tít hẳn lên.
“ Vậy...tôi muốn mua nơi đây, bà có bán không?" Tần Chí Khương bình tĩnh hỏi.
"Hả? ".
Nghe câu hỏi của anh, cả đám người đó đứng đơ ra. Anh chàng này đang đùa sao? Mua cả dãy nhà này á?
“Cậu đang đùa à? Trông cậu trẻ tuổi như vậy, làm sao cậu có thể mua được hết nơi đây?” Bà chủ cố bình tĩnh hỏi lại.
“ Bà cứ ra giá đi ".
“ Tôi mua ."
“ Tôi muốn làm chủ nhà ở nơi này".
Đến ngày thu tiền nhà, Yên Tâm Li đi rút tiền rồi thở dài. Về nhà ngồi ở bàn, cả người dường như kiệt sức. Đau khổ nhất là tiền lương của mình phải mất một nửa vì tiền nhà. Có tiếng gõ cửa, cô đứng lên ủ rũ mở cửa để đóng tiền. Nào ngờ...
“ Tần Chí Khương?” Cô không thể không bất ngờ thốt lên.
Tần Chí Khương mỉm cười, anh bảo" Tôi đến thu tiền nhà "
Sau đó đưa cho cô một giỏ trái cây.
“ Cái...cái gì mà tiền nhà chứ?" Yên Tâm Li vẫn chưa hiểu chuyện gì, sao người đàn ông dở người này lại ở đây?
Bà chủ kia đâu rồi?
Bà ta...
“À, tôi quên giới thiệu. Tôi thất lễ rồi “ Tần Chí Khương nói.
“ Tôi đã mua dãy nhà này, và giờ tôi chính là chủ nhà của cô ".
“ Vì để làm quen với mọi người, tiền nhà tháng này và hai tháng tiếp theo... "
“ Tôi không lấy một ngàn nào “ Tần Chí Khương nói.
Yên Tâm Li không thể giữ được bình tĩnh, đối với một người khó khăn về thu nhập tài chính như cô câu nói của anh lúc nãy thật là cứu rỗi cuộc đời cô vậy.
Cô kích động, bỏ giỏ trái cây xuống rồi nắm lấy tay anh, nhìn Tần Chí Khương với đôi mắt sùng bái đến lạ, cứ như bây giờ trong mắt cô anh đã trở thành một vị thần linh đấng tối cao từ trên đó được phái xuống cứu sống cô vậy.
Tần Chí Khương cũng nhân cơ hội đó, anh kéo cô lại nói rõ:" Riêng cô...tôi miễn phí tiền nhà cả năm."
Yên Tâm Li tròn xoe mắt, lần này không thể kiềm chế được bản thân rồi, cô nhảy cẫng lên ôm lấy Tần Chí Khương òa khóc.
“ Anh...anh nói thật sao?”.
“Thật, vì cô đã giúp tôi, coi như lần này tôi trả ơn cô đi “Tần Chí Khương cũng tiện tay ôm lấy cô bảo.
Yên Tâm Li đưa tay lau nước mắt nhưng vẫn còn khóc không ngừng. Thật sự cô rất vui, em và mẹ nghe được chuyện này còn hạnh phúc hơn cô mất.
" Cô đã cố gắng rồi ” Anh kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu cô.
Yên Tâm Li lần đầu nhận được sự quan tâm của người ngoài, từ trước đến nay ngoài mẹ cô, em cô chưa có ai lại đem đến cho cô sự ấm áp và ôn nhu đến vậy.
Cô níu áo anh, những giọt nước mắt kiềm nén trong lòng bấy lâu qua cuối cùng cũng được bộc phát ra hết rồi.
“ Tần Chí Khương...hu hu...tại sao anh không xuất hiện sớm hơn chứ?".
“Tại sao chứ".
Yên Tâm Li mở cửa ra, nhìn ngang nhìn dọc lại không thấy ai. Trước cửa được ai đó đặt vài túi đồ lớn, cô cầm lên xem thì là quần áo trẻ em, đa số là áo ấm cho mùa lạnh này và thức ăn. Cô đưa mắt quan sát xung quanh, là ai đặc biệt đem đến đây cho cô vậy?
Cô cũng không nghĩ nhiều, cầm vào nhà rồi tính tiếp. Bởi vì bây giờ cô thật sự cần những thứ này, một mình cô gánh vác gia đình không xuể mọi việc, chuyện tiền nong luôn là vấn đề nặng nhọc đè trên vai cô nhất. Cô không biết làm sao để cho các em và mẹ một cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ được, trong lòng Yên Tâm Li
cảm thấy ấm áp, lăn lộn ngoài đường lâu vậy bây giờ cô mới cảm nhận được sự quan tâm của ai đó mặc dù cô không biết họ là ai.
Xã hội này...vẫn còn người tốt với cô sao? Người đó còn tồn tại à?
Tần Chí Khương thấy Yên Tâm Li đóng cửa, anh đứng núp đằng đó mỉm cười. Không hiểu sao khi giúp cho cô những việc nhỏ như thế này, thấy cô biểu hiện sự hạnh phúc trên mặt anh lại vui lây.
Yên Tâm Li trước kia trong mắt anh không quá nổi bật, lúc đi học cô là người duy nhất trong lớp luôn mang theo cơm hộp để ăn trưa. Chỉ vì nhà quá khó khăn, cô muốn tiết kiệm một chút nên mới thế, cũng vì vậy Yên Tâm Li không có bạn, trong lớp hay cả trường luôn trêu chọc, phỉ bán cô, nói cô là đồ nhà nghèo.
Bản thân Yên Tâm Li vào được chung trường với anh là nhờ khả năng học tập của cô, cô học rất tốt. Vô số lần trong lớp học anh đã nhìn thấy sự tập trung cao độ của cô, tập trung đến đáng sợ, tốc độ tính toán cũng như học thuộc rất nhanh. Đôi khi anh ngưỡng mộ cô gái này, thật sự kiên cường đến lạ, tuy lúc đó còn tuổi ăn tuổi lớn, cái tuổi chưa trưởng thành bao nhiêu, bạn bè cùng trang lứa đang được bảo bọc trong vòng tay cha mẹ thì Yên Tâm Li phải đi làm thêm rồi đi học, vừa học vừa làm nhưng thành tích không hề giảm sút đi.
Một thời cô đã làm anh thấy được sự cuồng nhiệt và kiên trì thế nào. Chỉ là thời gian quá lâu, anh cũng không liên lạc với những người bạn trong lớp, dần dần lãng quên mất một cô gái kiên cường mạnh mẽ này từng tồn tại trong cuộc sống của anh trước kia.
Tần Chí Khương bỏ tay vào túi áo, anh quay lưng rời đi, hôm nay làm được việc tốt khiến anh thấy vui vẻ.
Anh cũng thấy tốt hơn, không suy nghĩ đến những chuyện chẳng vui gần đây nữa.
Mấy ngày sau Tần Chí Khương cứ mua đồ ăn đến rồi để trước cửa nhà Yên Tâm Li. Ban đầu cô không nghĩ gì nhiều, nhưng việc này diễn ra liên tục cả tuần cô bắt đầu hoài nghi...
Mấy bà hàng xóm cũng chả buông tha cô, cả bà chủ nhà. “ Nhìn xem nhà ai đó nghèo khó đến mức phải được người khác cho đồ ăn kìa ".
" Đúng đó, có phải làm việc gì đó rồi ở ngoài được đàn ông bí mật bao nuôi không?".
Yên Tâm Li cầm bịch trái cây đang định mở cửa đi vào, nghe thấy những lời đó thì dừng tay lại, cô quay sang nhìn mấy người hàng xóm kia.
Cô lườm họ một cái, họ liền sợ quay mặt đi tránh né.
" Không phải việc của các người thì đừng quan tâm đến. Đừng nhiều chuyện như thế"
Nói xong cô vào nhà đóng cửa cái rầm lại. Đúng là mấy bà tụ tập lại thì mấy cái miệng cũng không đấu lại được. Nhưng với Yên
Tâm Li thì khác, cô đã quá quen với mấy chuyện này nên biết cách đối phó. Vả lại công việc của cô làm ở quán bar xung quanh đây ai cũng biết, mẹ cô cũng vậy, bà nhiều lần bảo cô đi tìm công việc khác, thân là con gái tại sao lại lao vào mấy chỗ đó làm gì. Nhưng cô không thể bỏ việc đó được, đó chính là thứ cứu sống cả gia đình này.
Mặc dù chỉ là nhân viên rót rượu, nhưng Yên Tâm Li nhiều lần bị các ông khách không mấy tốt lành gì động chạm đến. Cô cũng đâu muốn để cơ thể mình bị mấy bàn tay dơ bẩn đó chạm vào, nhưng mà...
Vì mưu sinh mà, hi sinh một chút. Bản thân cô sống không tốt nhưng các em cô sẽ sống tốt hơn. Tần Chí Khương đứng ở đó đã nghe thấy tất cả, anh không vui, tiến lên đi lại chỗ bà chủ nhà đứng đó.
"Bà là bà chủ ở đây?" Tần Chí Khương hỏi.
“Phải... phải..."
Thấy sự đẹp trai của Tần Chí Khương, các bà liền mê tít hẳn lên.
“ Vậy...tôi muốn mua nơi đây, bà có bán không?" Tần Chí Khương bình tĩnh hỏi.
"Hả? ".
Nghe câu hỏi của anh, cả đám người đó đứng đơ ra. Anh chàng này đang đùa sao? Mua cả dãy nhà này á?
“Cậu đang đùa à? Trông cậu trẻ tuổi như vậy, làm sao cậu có thể mua được hết nơi đây?” Bà chủ cố bình tĩnh hỏi lại.
“ Bà cứ ra giá đi ".
“ Tôi mua ."
“ Tôi muốn làm chủ nhà ở nơi này".
Đến ngày thu tiền nhà, Yên Tâm Li đi rút tiền rồi thở dài. Về nhà ngồi ở bàn, cả người dường như kiệt sức. Đau khổ nhất là tiền lương của mình phải mất một nửa vì tiền nhà. Có tiếng gõ cửa, cô đứng lên ủ rũ mở cửa để đóng tiền. Nào ngờ...
“ Tần Chí Khương?” Cô không thể không bất ngờ thốt lên.
Tần Chí Khương mỉm cười, anh bảo" Tôi đến thu tiền nhà "
Sau đó đưa cho cô một giỏ trái cây.
“ Cái...cái gì mà tiền nhà chứ?" Yên Tâm Li vẫn chưa hiểu chuyện gì, sao người đàn ông dở người này lại ở đây?
Bà chủ kia đâu rồi?
Bà ta...
“À, tôi quên giới thiệu. Tôi thất lễ rồi “ Tần Chí Khương nói.
“ Tôi đã mua dãy nhà này, và giờ tôi chính là chủ nhà của cô ".
“ Vì để làm quen với mọi người, tiền nhà tháng này và hai tháng tiếp theo... "
“ Tôi không lấy một ngàn nào “ Tần Chí Khương nói.
Yên Tâm Li không thể giữ được bình tĩnh, đối với một người khó khăn về thu nhập tài chính như cô câu nói của anh lúc nãy thật là cứu rỗi cuộc đời cô vậy.
Cô kích động, bỏ giỏ trái cây xuống rồi nắm lấy tay anh, nhìn Tần Chí Khương với đôi mắt sùng bái đến lạ, cứ như bây giờ trong mắt cô anh đã trở thành một vị thần linh đấng tối cao từ trên đó được phái xuống cứu sống cô vậy.
Tần Chí Khương cũng nhân cơ hội đó, anh kéo cô lại nói rõ:" Riêng cô...tôi miễn phí tiền nhà cả năm."
Yên Tâm Li tròn xoe mắt, lần này không thể kiềm chế được bản thân rồi, cô nhảy cẫng lên ôm lấy Tần Chí Khương òa khóc.
“ Anh...anh nói thật sao?”.
“Thật, vì cô đã giúp tôi, coi như lần này tôi trả ơn cô đi “Tần Chí Khương cũng tiện tay ôm lấy cô bảo.
Yên Tâm Li đưa tay lau nước mắt nhưng vẫn còn khóc không ngừng. Thật sự cô rất vui, em và mẹ nghe được chuyện này còn hạnh phúc hơn cô mất.
" Cô đã cố gắng rồi ” Anh kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu cô.
Yên Tâm Li lần đầu nhận được sự quan tâm của người ngoài, từ trước đến nay ngoài mẹ cô, em cô chưa có ai lại đem đến cho cô sự ấm áp và ôn nhu đến vậy.
Cô níu áo anh, những giọt nước mắt kiềm nén trong lòng bấy lâu qua cuối cùng cũng được bộc phát ra hết rồi.
“ Tần Chí Khương...hu hu...tại sao anh không xuất hiện sớm hơn chứ?".
“Tại sao chứ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.