Em Là Mặt Trời Trong Anh

Chương 10: Chuyển Từ Khách Sạn 5* Sang 4*

trang nguyễn

26/12/2022

Hôm nay, cô mặc đồ bó và trang điểm đậm hơn phong cách đi làm. Hiểu Minh cảm nhận được, trông cô sexy hơn hẳn nhưng vẫn những nét đẹp thanh toát đó. Hoá ra, cô ta không đến nỗi ba vòng phẳng lì. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể, làm tôn lên vòng ngực đầy đặn và vòng eo con kiến của cô, thêm đôi giày cao gót tôn dáng, khiến cơ thể cô đẹp không khác người mẫu là bao.

Hiểu Minh cúi mặt nhìn xuống đất, di di mũi giày rồi ngước lên mỉm cười. Lần này anh quyết không bỏ qua. Anh quan sát cô thật kỹ. Mặt cô hơi phờ phạc, cô nhìn về phía thang bộ lên tầng thượng, rồi chợt nhăn mặt lại khi nghe thấy tiếng âm thanh của bữa tiệc âm nhạc càng về đêm càng sôi động. Cô chợt không muốn quay lại bar cùng mọi người nữa. Lần tìm điện thoại trong chiếc xắc tay nhỏ xíu cô đeo bên người, cô bấm số gọi cho Thy Thy:

“Thy Thy, mình hơi mệt, mình về khách sạn trước đây. Cậu với Tường Quân cứ vui cùng nhóm bạn đi nhé.” Cô biết, Thy Thy rất ham vui và thích những chốn như thế này, nên để cho cô ấy ở với thế giới thuộc về cô ấy.

“Hạnh Chi, cậu nói gì vậy? Sao đã về rồi? Chưa đến mười giờ mà. Cậu đang ở đâu? Mình bảo Tuấn Dũng đưa cậu về.”

“Thôi khỏi đi, mình đang trên xe về rồi.” Cô nói dối. “Máy mình hết pin. Tắt máy đây.”

Nói xong, cô nhìn màn hình điện thoại, đúng là còn 1% pin thật. Haiz, nói dối phát ứng nghiệm luôn. Cô vội vàng vào ứng dụng Grab, định gọi xe về khách sạn, nhưng chưa kịp chọn địa chỉ khách sạn máy đã tắt nguồn luôn rồi. Chắc vừa nãy quay video tốn pin qua. Ngó nghiêng mấy giây, cô liền chạy ra dùng mỹ nhân kế, mỉm cười thật tươi rồi nói với phục vụ đứng cửa thang máy đón khách của quán bar:

“Xin chào. Có thể đặt giùm tôi một xe bốn chỗ về khách sạn Sala Danang Beach Hotel, số 36-38 đường Lâm Hoành được không? Máy tôi hết pin rồi.” Cô vừa nói, vừa giơ điện thoại lên cho anh ta xem đã tắt nguồn từ bao giờ.

“Khách sạn Sala Đà Nẵng ư? Thật trùng hợp, tôi cũng về đó. Tôi gọi Grab rồi, cô muốn đi cùng không?” Bảo vệ chưa kịp nói gì, thì một người đàn ông trong trang phục áo phông đen hiệu Levis, quần bò đen xẻ rách gối, tiến lại lên tiếng.

Cô nheo mắt nhìn anh ta, nhận ra là người vừa nãy trong WC. Cô biểu hiện hơi xấu hổ, ngẩn mặt nói: “Là anh à?”

“Xe đến rồi. Tôi phải xuống đấy. Cô có muốn đi cùng hay không nào?” Anh ta cất giọng lạnh lùng, mặt tỉnh bơ đi xuyên qua cô.

“Cô gái, nên đi cùng anh ấy. Giờ này gọi xe khác phải đợi khá lâu đấy ạ.” Cậu bảo vệ tốt bụng nhắc nhở.

Cô cắn môi mấy giây, rồi chạy theo anh ta ra thang máy. “Chờ tôi.” Người đàn ông đi phía trước nở nụ cười đắc ý, tiến vào thang máy trước, giữ nút mở thang cho cô vào. “Cô may mắn đấy.” Anh ta thản nhiên nói.

“Cảm ơn. Xin lỗi vì chuyện vừa nãy, tôi hơi chóng mặt nên nhìn nhầm. Cho tôi đi cùng, tôi sẽ share tiền xe với anh.” Cô thẳng thắn.

“Ồ, đương nhiên. Tôi đây đàn ông cũng không chấp nhặt phụ nữ. May mà cô chưa nhìn thấy thứ gì của tôi.” Anh ta nhướn mày, giọng cà chớn.

Hạnh Chi hơi nhíu mày, song không nghi ngờ gì mà thẳng lưng đứng trước mặt anh chờ thang đi xuống. Tranh thủ 5 giây, anh mở ứng dụng Grab, nhanh tay đặt xe về khách sạn theo địa chỉ cô vừa nói. Sau khi đi hai nhịp thang máy xuống đến tầng 1, vừa hay tài xế Grab đã đến và gọi cho anh.

Hai người đi ra phía cửa khách sạn, anh mở cửa xe cho cô lên ghế sau, còn mình thì ngồi cạnh ghế lái. Lên xe, cô không nói gì, cảm giác cũng đỡ mệt hơn. Cô ngồi vị trí sát cửa sổ, phía sau bác tài, lẳng lặng chống tay nhìn ra ngoài ngắm đường phố Đà Nẵng về đêm. Đường thông thoáng, thưa thớt xe cộ, chứ không ồn ào và náo nhiệt như Hà Nội. Cô chợt thấy lòng mình nhẹ nhàng và bình an, khác hẳn cảm giác ở giữa không gian của bữa tiệc âm nhạc chat chúa và ánh sáng rực rỡ vừa rồi ở quán bar.

Vẻ mặt bình thản của cô được anh quan sát không bỏ sót chi tiết nào. Anh cố tình nghiêng mặt sang trái nói chuyện với bác tài để nhìn cô. Bác tài khá niềm nở, hỏi chuyện anh hai người là khách du lịch phải không và rất tự hào giới thiệu về Đà Nẵng quê hương mình.

Thấy có cảm tình với sự hiếu khách và yêu quê hương của bác, cô lên tiếng:



“Bác tài, bác có chạy đường dài không? Mai cháu muốn đi Hội An ạ.”

“Có cô gái. Cô cần đi lúc mấy giờ? Hẹn tôi đến đón. Cô lưu số điện thoại của tôi.” Vừa nói, bác vừa với tay lấy chiếc namecard quay xuống đưa cho cô.

“Dạ tám giờ ạ. Vậy mai giờ đó bác qua khách sạn đón cháu nhé.”

“Được, cô nháy máy sang máy tôi nhé.”

“Dạ được, cháu sẽ nhắn tin ạ.”

Hiểu Minh nhíu mày, nhìn bác tài mà ghen tị. Sao bác ta chẳng mất tí công sức nào đã lấy được số điện thoại của gái xinh rồi nhỉ? Anh đang nghĩ cách làm thế nào lấy được số điện thoại của cô ấy, liền nói:

“Này cô gái, mai cô xuống Hội An tham quan sao? Thật trùng hợp, tôi cũng có kế hoạch xuống đó. Nếu cô đi một mình thì có thể đi chung được không?”

“Tôi nghĩ là không nên, tôi muốn đi một mình.” Hạnh Chi lạnh lùng nói.

“Ủa, cô cậu không phải bạn bè hay người yêu sao? Trông hai người rất đẹp đôi.” Bác tài ngạc nhiên hỏi lại.

“Không, tụi cháu chỉ đi ghép xe thôi ạ.” Hạnh Chi nhanh nhẹn trả lời, còn tên kia thì chau mày đánh giá. Cô nàng này cũng kiêu ngạo đấy. Nhưng anh sẽ có cách. Anh liền lấy một chiếc namecard có số điện thoại của bác tài trước khi xuống xe.

Lúc xuống xe, cô hỏi anh về tiền xe, anh trả lời: “Tôi thanh toán qua app rồi, nên khỏi đi, đằng nào tôi cũng phải về đây.”

Cô mím môi, rồi lấy tờ 100K trong xắc ra, chạy nhanh đến nhét vào tay anh ta rồi nói: “Tôi không muốn nợ ai cả, làm ơn cầm lấy giúp.”

Nói rồi bước nhanh qua anh, khiến anh không kịp phản ứng. Anh chau mày, cô gái này, không chỉ kiêu ngạo mà còn rất bướng bỉnh.

Anh theo cô ấy đến quầy tiếp tân liền chậm lại, nghe cô nói chuyện với Lễ tân:

“Xin chào, vui lòng lấy giúp tôi thẻ phòng 1403 nhé!”

“Phòng cô Thy Thy phải không ạ?” Cô lễ tân mỉm cười, vì ấn tượng với cái tên này nên cô nhớ số phòng.

“Đúng rồi.” Vì Thy Thy là người đặt phòng nên cô cũng không cần phải nói tên mình.

Có điều người đàn ông nghe thấy cái tên này liền nhớ luôn. Đợi cô đi khỏi, anh tiến tới vị trí quầy lễ tân, nở nụ cười sán lạn:

“Xin chào!”



Cô lễ tân cảm thấy trái tim mình hẫng một nhịp, mở to mắt quan sát người đàn ông khí chất trước mặt và cất giọng nhiệt tình: “Xin chào Quý khách, tôi có thể giúp gì được cho anh ạ?”

“Vui lòng kiểm tra giúp tôi tầng 14 còn phòng trống nào không? Tôi muốn đặt phòng.”

“Xin hỏi Quý khách định ở mấy ngày ạ?”

“Chưa biết, khi nào rời đi tôi sẽ báo.”

“Quý khách vui lòng chờ một lát ạ.”

Cô lễ tân liền kiểm tra trên hệ thống rồi nhanh nhẹn báo lại:

“Dạ có đấy ạ. Phòng Suite 1407. Anh có muốn nhận phòng luôn?”

“Có chứ cô gái. Thẻ căn cước của tôi đây. Cảm ơn cô nhiều.”

“Dạ không có gì, để em là thủ tục booking cho anh. Đây là thẻ phòng của anh. Chúc anh ngủ ngon đêm này.” Cô lễ tân nở nụ cười tiêu chuẩn.

“Okie, cảm ơn cô gái. Cô phục vụ rất chuyên nghiệp.” Vừa nói, anh vừa nhét một tờ tiền 500K xuống mặt bàn làm tiền Tip cho cô lễ tân.

Xong việc, anh tiến đến thang máy lên tầng 14 với tâm trạng vui vẻ. Bước vào phòng, anh bật điện và điều hoà, ngắm nghía phòng một lát rồi cầm máy gọi cho trợ lý nói: “Hải Minh, cậu đang ở đâu rồi?”

“Em vẫn trên bar ngoài trời tầng thượng. Anh, anh xuống phòng rồi sao? Có lên nữa không vậy? Chủ tịch Hội kiến trúc luôn miệng nhắc và khen anh.”

Anh mỉm cười. Mải cua gái quên hết cả công việc. Chiều nay công ty H&M Archi của anh vừa nhận giải Kiến trúc xanh Việt Nam cho dự án công viên xanh thế kỷ phía Đông thành phố. Bởi vậy, bên Hiệp hội Kiến trúc và mấy anh em quen biết trong ban tổ chức cùng đại diện công ty anh có tổ chức đi ăn, rồi lên bar giải trí, giao lưu cùng nhau. Bỏ về sớm nhưng anh cũng không lo lắng, ở đó có phó tổng Dương Tuấn sẽ giúp anh chăm sóc bọn họ.

“Hải Minh, nhắn Dương Tuấn là tôi có việc phải ra ngoài, anh ta chăm sóc họ chu đáo vào. Hoá đơn đem về H&M Archi thanh toán. Tối nay, tôi chuyển sang khách sạn Sala Danang Beach Hotel, số 36-38 đường Lâm Hoành, đối diện bờ biển Mỹ Khê. Cậu xuống Lễ tân ngay lập tức, lấy thẻ phòng tôi, lên dọn hết đồ đạc, trả phòng rồi đem đồ qua đây cho tôi.”

“Cái gì cơ, em tưởng anh về phòng nghỉ ngơi chứ? Sao lại thành ra tận bờ biển Mỹ Khê rồi? Từ Novotel 5* chuyển sang Sala 4*, Sếp thế là có ý gì? Xưa nay anh không ở khách sạn dưới 5* mà?” Giọng Hải Minh ngạc nhiên hết sức.

“Cậu nói ít thôi, hãy làm theo những gì tôi dặn. Dọn sạch, thiếu cái gì tôi bắt cậu quay lại lấy. Mau đem sang đây, tôi chờ. Ngày mai, nói với Dương Tuấn các cậu chứ chủ động trả phòng về Hà Nội, tôi ở lại thêm vài ngày.” Nói rồi anh lạnh lùng cúp máy, không quan tâm tên trợ lý kia sốc đến mức nào.

Anh bỗng mỉm cười vì hành động ngốc nghếch vừa rồi của mình. Anh không biết mình đang định làm gì, nhưng anh muốn có cơ hội chủ động tiếp cận với cô gái vừa rồi. Duyên không tự đến thì mình phải tạo ra thôi, không phải sao?

Ngày mai, sẽ là một ngày rất đặc sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Mặt Trời Trong Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook