Chương 2: Không Có Duyên Rồi
trang nguyễn
25/12/2022
Phỏng vấn xong, Tuấn Khanh mỉm cười hài lòng rồi nhìn đồng hồ, phát hiện đã bỏ rơi cậu bạn thân gần một tiếng đồng hồ. Anh nhanh chóng quay trở lại phòng làm việc của mình. Vừa trông thấy anh, Hiểu Minh đã la lên:
“Tuấn Khanh, cậu thật biết đùa. Bắt tôi phải đợi hơn một tiếng rồi. Nhanh của cậu như thế đấy hả? Lương tư vấn của tôi là 2.000 đô mỗi giờ, cậu đền bù thiệt hại đi.”
“Xin lỗi đại thiếu gia nhà cậu. Hôm nay tôi phỏng vấn được một cô bé xuất sắc quá. Tôi đang muốn cải tổ lại mảng Tin tức quốc tế của Đài. Mà cậu ngồi đây cũng làm việc mà, có nhàn rỗi đâu mà đòi phí tư vấn từ tôi?”
“Cô ta có đẹp không?” Hiểu Minh hỏi giọng cà chớn.
“Đẹp xuất sắc. Kiểu nhẹ nhàng, tinh tế mà đàn ông châu Á thích. Tôi hiếm khi gặp cô nàng nào vừa xinh đẹp, vừa thông minh và hiểu biết như vậy. Tôi nhìn vào cũng thấy thích.”
“Thôi đi, tiêu chuẩn cái đẹp bây giờ phải ba vòng nóng bỏng. Kiểu con gái hiền hiền, lành lành trong mắt cậu không hấp dẫn được cánh đàn ông chúng tôi.” Anh vừa gác chân lên bàn, vừa thản nhiên nói.
“Đào hoa như cậu, tôi đây đúng là không theo kịp. Hiểu Minh, đừng làm khổ con gái nhà người ta nữa. Tính chuyện yêu đương kết hôn nghiêm túc đi, không sau này sẽ bị nghiệp quật đấy.”
Tuấn Khanh nhìn bạn khuyên chân thành. Mặt Hiểu Minh biểu hiện hơi cứng nhắc mất mấy giây, rồi nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên:
“Là người ta tự tìm đến, anh tình tôi nguyện, tình một đêm xong ai về nhà nấy. Tôi không dây dưa, cũng không để lại hậu quả. Hai bên đều vui vẻ qua đường, như vậy có gì không tốt?”
“Cái thằng này, quan điểm quan hệ nam nữ của cậu lệch lạc quá rồi. Cậu vẫn còn hận cô ấy à?”
Ánh mắt của Hiểu Minh nhìn xa xăm, qua khung cửa kính chạm trần tầng 21 sau lưng Tuấn Khanh. Anh không nói gì, nhưng bàn tay trái hơi siết lại. Mỗi lần nhắc đến người con gái đó, không hiểu sao trong lòng anh vẫn có cảm giác tức giận và bất lực. Tim vẫn thấy đau. Nhưng anh nhanh chóng gạt đi, trả lời bạn:
“Không. Liên quan gì chứ? Còn hận là còn nhớ. Tôi đã quên cô ấy từ lâu rồi.”
“Nên quên đi. Tuổi trẻ vốn được phép mắc sai lầm, bởi ta còn có cơ hội làm lại được. Hãy tìm gặp và yêu đương một cô gái xứng đáng. Cậu sẽ quên được những năm tháng tuổi trẻ bồng bột đó.”
“Thôi đi, không nói chuyện này nữa. Cậu gọi tôi đến đây để giáo huấn về chuyện tình cảm đấy à?”
“Ai dám giáo huấn cái thằng đào hoa nhiều kinh nghiệm tình trường như cậu chứ?” Tuấn Khanh cười. “Nào, chúng ta đi ăn thôi. Xuống tầng 4, tôi mời cậu một bữa sushi cá hồi Nhật Bản thượng hạng. Tôi sẽ gọi MC Thiên Nga và trưởng phòng nội dung 2 của tôi đi cùng nữa. Họ có job (việc) muốn hợp tác với cậu đấy.”
“Nếu là chuyện lên hình thì khỏi đi. Tôi đây sẽ không diễn kịch hay cùng các người đâu. Còn chỉ đi ăn với hai người đẹp thì tôi không phản đối.” Hiểu Minh so vai.
“Hiểu Minh, cậu không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt hai người đẹp của tôi chứ. Hơn nữa, ý tưởng thực hiện chương trình này thực sự hữu ích cho cả phía bên tôi và cậu. Nhu cầu về không gian sống đẹp đang gia tăng, nhiều người mua nhà song không có kiến thức chuyên nghiệp để trang trí nội thất, cần chuyên gia tư vấn giỏi như các cậu. Đây cũng là cách để tôi PR không công cho thương hiệu H&M Archi của cậu đấy.”
“Tôi không có hứng thú lên hình nói hươu nói vượn. Bảo tôi ngồi vẽ các bản thiết kế thâu đêm suốt sáng còn dễ hơn.” Hiểu Minh đưa lý do từ chối.
“Chẳng phải ý tưởng thiết kế của bên cậu đều do cậu là người thuyết trình trước các khách hàng và đối tác hay sao? Trong giới còn có truyền thuyết, chỉ cần Hiểu Minh thuyết trình là H&M Archi đánh đâu thắng đấy. Miệng lưỡi sắc sảo như cậu, mà còn ngại khoản ăn nói à?”
“Tôi không có hứng thú đứng trước ống kính. Tưởng tượng có ai đó nhìn chằm chằm vào mình, còn tự nhiên được nữa hay không?”
“Lên vài số là quen. Cậu mà lên hình được thì độ hot càng cao đấy. Chưa kể Đài tôi đang chú trọng phát sóng trên các nền tảng kỹ thuật số khác như kênh Youtube, Mạng xã hội Facebook, Tiktok…, tỷ suất người xem chắc chắn rất cao.”
“Được, vậy để tôi gọi trợ lý của tôi đến, cho cậu ấy lên hình.”
“Cái thằng này, cậu cố tình không hiểu hả? Chương trình hot và có tỷ suất người xem cao hay không quan trọng nhất là người lead (dẫn dắt). MC tôi lựa chọn là Á hậu Thiên Nga, xinh đẹp số 1 của Đài này. Nên nhân vật cũng phải là hàng vai vế như cậu.”
“Tôi biết mà, cậu thấy tôi được giá nên đem tôi đi bán chứ gì? Bạn bè có tốt đẹp gì đâu.” Hiểu Minh vờ ra vẻ rầu rĩ.
“Phải rồi phải rồi. Người đàn ông tài năng độc thân quyến rũ lại đào hoa nhất, nhì cái thành phố này như cậu, không đem đi bán hơi phí.”
“Đi ăn đã, chuyện lên hình tính sau. Dù sao tôi cũng chưa đồng ý.”
“Được rồi, gặp MC với trưởng phòng nội dung của tôi trước đã, biết đâu thấy vẻ xinh đẹp của các cô ấy mà cậu siêu lòng.”
“Xinh đẹp tôi gặp nhiều rồi, không thay đổi được tôi đâu.” Hiểu Minh kiên định.
Tuấn Khanh thở dài. Làm bạn với tên cứng đầu này đúng là chẳng nhờ vả được gì. Thôi được, cứ kiên trì với hắn xem sao. Mỹ nhân kế không được thì ta lại nghĩ thêm cách khác.
Hạnh Chi phỏng vấn xong, ra khỏi công ty đến sảnh chờ thang máy liền nhắn tin cho cô bạn thân:
“Mình xong rồi. Bị quay như chong chóng. Trong tuần này biết kết quả. Nếu may mắn được trở thành đồng nghiệp của cậu thì một tuần nữa đi làm.”
Cô bạn thân Thy Thy liền nhanh chóng nhắn lại ngay lập tức:
“Bồ đang ở đâu rồi?”
“Ngoài sảnh chờ thang máy. Đang chờ thang. Đông quá nên nhường người ta đi trước.”
“Phỏng vấn tận hai tiếng, gặp riêng Sếp hơn một tiếng. Eo ui, chưa từng có biên tập nào được Sếp phỏng vấn trực tiếp lâu như vậy đâu. Kiểu gì bồ cũng về với đội của mình thôi. Vui quá xá là vui. Tối nay đi ăn mừng nhé.”
“Ừa, tối nay rủ Quân nữa đi ăn lẩu nha. Mình mời. Ăn mừng trước, trượt thì hai đứa cậu mời lại coi như an ủi, động viên mình nha.”
“Okie luôn. Nhưng mình chắc chắn không có chuyện trượt đâu. Xem nào, đến giờ ăn trưa rồi, xuống quán cơm gà tầng 4 đi. Đợi mình, mình mời ăn trưa đã rồi về.”
Hạnh Chi mỉm cười hạnh phúc. Cô bạn này luôn chu đáo với cô như vậy. Thật là tốt vì cô đã được gặp và kết thân với cô ấy ngay từ năm nhất đại học. Nụ cười mãn nguyện của cô chẳng may lọt vào mắt của anh chàng nào đó đang đi cùng Tổng giám đốc Tuấn Khanh và hai cô gái xinh đẹp ở khu vực lễ tân, khiến trái tim anh hẫng mất một nhịp. Là cô gái vừa nãy sao? Cô ta làm gì ở đây?
Theo bản năng, anh sải chân bước nhanh đến thang máy đến mức Tuấn Khanh và hai cô gái ngạc nhiên không hiểu sao bữa nay anh hào hứng vậy. Vừa lúc đó cửa thang máy mở ra, cô gái tiến vào bên trong, rồi nhanh chóng đóng lại. Anh lắc đầu, tự nhủ: “Không có duyên rồi.”
Vậy nhưng, khi vừa xuống tầng 4, chưa kịp bước vào quán I-Sushi, vô tình liếc mắt sang dãy bên trái, Hiểu Minh liền chạm mặt ngay một cô gái đang ngồi bàn sát phía cửa của quán cơm gà Hải Nam, cầm thực đơn ngó nghiêng chuẩn bị gọi món, gương mặt dịu dàng như nước hồ thu. Một ngày ba lần chạm mặt gái xinh, vũ trụ đang gửi thông điệp quái quỷ gì đến cho mình không biết?
“Tuấn Khanh, cậu thật biết đùa. Bắt tôi phải đợi hơn một tiếng rồi. Nhanh của cậu như thế đấy hả? Lương tư vấn của tôi là 2.000 đô mỗi giờ, cậu đền bù thiệt hại đi.”
“Xin lỗi đại thiếu gia nhà cậu. Hôm nay tôi phỏng vấn được một cô bé xuất sắc quá. Tôi đang muốn cải tổ lại mảng Tin tức quốc tế của Đài. Mà cậu ngồi đây cũng làm việc mà, có nhàn rỗi đâu mà đòi phí tư vấn từ tôi?”
“Cô ta có đẹp không?” Hiểu Minh hỏi giọng cà chớn.
“Đẹp xuất sắc. Kiểu nhẹ nhàng, tinh tế mà đàn ông châu Á thích. Tôi hiếm khi gặp cô nàng nào vừa xinh đẹp, vừa thông minh và hiểu biết như vậy. Tôi nhìn vào cũng thấy thích.”
“Thôi đi, tiêu chuẩn cái đẹp bây giờ phải ba vòng nóng bỏng. Kiểu con gái hiền hiền, lành lành trong mắt cậu không hấp dẫn được cánh đàn ông chúng tôi.” Anh vừa gác chân lên bàn, vừa thản nhiên nói.
“Đào hoa như cậu, tôi đây đúng là không theo kịp. Hiểu Minh, đừng làm khổ con gái nhà người ta nữa. Tính chuyện yêu đương kết hôn nghiêm túc đi, không sau này sẽ bị nghiệp quật đấy.”
Tuấn Khanh nhìn bạn khuyên chân thành. Mặt Hiểu Minh biểu hiện hơi cứng nhắc mất mấy giây, rồi nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên:
“Là người ta tự tìm đến, anh tình tôi nguyện, tình một đêm xong ai về nhà nấy. Tôi không dây dưa, cũng không để lại hậu quả. Hai bên đều vui vẻ qua đường, như vậy có gì không tốt?”
“Cái thằng này, quan điểm quan hệ nam nữ của cậu lệch lạc quá rồi. Cậu vẫn còn hận cô ấy à?”
Ánh mắt của Hiểu Minh nhìn xa xăm, qua khung cửa kính chạm trần tầng 21 sau lưng Tuấn Khanh. Anh không nói gì, nhưng bàn tay trái hơi siết lại. Mỗi lần nhắc đến người con gái đó, không hiểu sao trong lòng anh vẫn có cảm giác tức giận và bất lực. Tim vẫn thấy đau. Nhưng anh nhanh chóng gạt đi, trả lời bạn:
“Không. Liên quan gì chứ? Còn hận là còn nhớ. Tôi đã quên cô ấy từ lâu rồi.”
“Nên quên đi. Tuổi trẻ vốn được phép mắc sai lầm, bởi ta còn có cơ hội làm lại được. Hãy tìm gặp và yêu đương một cô gái xứng đáng. Cậu sẽ quên được những năm tháng tuổi trẻ bồng bột đó.”
“Thôi đi, không nói chuyện này nữa. Cậu gọi tôi đến đây để giáo huấn về chuyện tình cảm đấy à?”
“Ai dám giáo huấn cái thằng đào hoa nhiều kinh nghiệm tình trường như cậu chứ?” Tuấn Khanh cười. “Nào, chúng ta đi ăn thôi. Xuống tầng 4, tôi mời cậu một bữa sushi cá hồi Nhật Bản thượng hạng. Tôi sẽ gọi MC Thiên Nga và trưởng phòng nội dung 2 của tôi đi cùng nữa. Họ có job (việc) muốn hợp tác với cậu đấy.”
“Nếu là chuyện lên hình thì khỏi đi. Tôi đây sẽ không diễn kịch hay cùng các người đâu. Còn chỉ đi ăn với hai người đẹp thì tôi không phản đối.” Hiểu Minh so vai.
“Hiểu Minh, cậu không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt hai người đẹp của tôi chứ. Hơn nữa, ý tưởng thực hiện chương trình này thực sự hữu ích cho cả phía bên tôi và cậu. Nhu cầu về không gian sống đẹp đang gia tăng, nhiều người mua nhà song không có kiến thức chuyên nghiệp để trang trí nội thất, cần chuyên gia tư vấn giỏi như các cậu. Đây cũng là cách để tôi PR không công cho thương hiệu H&M Archi của cậu đấy.”
“Tôi không có hứng thú lên hình nói hươu nói vượn. Bảo tôi ngồi vẽ các bản thiết kế thâu đêm suốt sáng còn dễ hơn.” Hiểu Minh đưa lý do từ chối.
“Chẳng phải ý tưởng thiết kế của bên cậu đều do cậu là người thuyết trình trước các khách hàng và đối tác hay sao? Trong giới còn có truyền thuyết, chỉ cần Hiểu Minh thuyết trình là H&M Archi đánh đâu thắng đấy. Miệng lưỡi sắc sảo như cậu, mà còn ngại khoản ăn nói à?”
“Tôi không có hứng thú đứng trước ống kính. Tưởng tượng có ai đó nhìn chằm chằm vào mình, còn tự nhiên được nữa hay không?”
“Lên vài số là quen. Cậu mà lên hình được thì độ hot càng cao đấy. Chưa kể Đài tôi đang chú trọng phát sóng trên các nền tảng kỹ thuật số khác như kênh Youtube, Mạng xã hội Facebook, Tiktok…, tỷ suất người xem chắc chắn rất cao.”
“Được, vậy để tôi gọi trợ lý của tôi đến, cho cậu ấy lên hình.”
“Cái thằng này, cậu cố tình không hiểu hả? Chương trình hot và có tỷ suất người xem cao hay không quan trọng nhất là người lead (dẫn dắt). MC tôi lựa chọn là Á hậu Thiên Nga, xinh đẹp số 1 của Đài này. Nên nhân vật cũng phải là hàng vai vế như cậu.”
“Tôi biết mà, cậu thấy tôi được giá nên đem tôi đi bán chứ gì? Bạn bè có tốt đẹp gì đâu.” Hiểu Minh vờ ra vẻ rầu rĩ.
“Phải rồi phải rồi. Người đàn ông tài năng độc thân quyến rũ lại đào hoa nhất, nhì cái thành phố này như cậu, không đem đi bán hơi phí.”
“Đi ăn đã, chuyện lên hình tính sau. Dù sao tôi cũng chưa đồng ý.”
“Được rồi, gặp MC với trưởng phòng nội dung của tôi trước đã, biết đâu thấy vẻ xinh đẹp của các cô ấy mà cậu siêu lòng.”
“Xinh đẹp tôi gặp nhiều rồi, không thay đổi được tôi đâu.” Hiểu Minh kiên định.
Tuấn Khanh thở dài. Làm bạn với tên cứng đầu này đúng là chẳng nhờ vả được gì. Thôi được, cứ kiên trì với hắn xem sao. Mỹ nhân kế không được thì ta lại nghĩ thêm cách khác.
Hạnh Chi phỏng vấn xong, ra khỏi công ty đến sảnh chờ thang máy liền nhắn tin cho cô bạn thân:
“Mình xong rồi. Bị quay như chong chóng. Trong tuần này biết kết quả. Nếu may mắn được trở thành đồng nghiệp của cậu thì một tuần nữa đi làm.”
Cô bạn thân Thy Thy liền nhanh chóng nhắn lại ngay lập tức:
“Bồ đang ở đâu rồi?”
“Ngoài sảnh chờ thang máy. Đang chờ thang. Đông quá nên nhường người ta đi trước.”
“Phỏng vấn tận hai tiếng, gặp riêng Sếp hơn một tiếng. Eo ui, chưa từng có biên tập nào được Sếp phỏng vấn trực tiếp lâu như vậy đâu. Kiểu gì bồ cũng về với đội của mình thôi. Vui quá xá là vui. Tối nay đi ăn mừng nhé.”
“Ừa, tối nay rủ Quân nữa đi ăn lẩu nha. Mình mời. Ăn mừng trước, trượt thì hai đứa cậu mời lại coi như an ủi, động viên mình nha.”
“Okie luôn. Nhưng mình chắc chắn không có chuyện trượt đâu. Xem nào, đến giờ ăn trưa rồi, xuống quán cơm gà tầng 4 đi. Đợi mình, mình mời ăn trưa đã rồi về.”
Hạnh Chi mỉm cười hạnh phúc. Cô bạn này luôn chu đáo với cô như vậy. Thật là tốt vì cô đã được gặp và kết thân với cô ấy ngay từ năm nhất đại học. Nụ cười mãn nguyện của cô chẳng may lọt vào mắt của anh chàng nào đó đang đi cùng Tổng giám đốc Tuấn Khanh và hai cô gái xinh đẹp ở khu vực lễ tân, khiến trái tim anh hẫng mất một nhịp. Là cô gái vừa nãy sao? Cô ta làm gì ở đây?
Theo bản năng, anh sải chân bước nhanh đến thang máy đến mức Tuấn Khanh và hai cô gái ngạc nhiên không hiểu sao bữa nay anh hào hứng vậy. Vừa lúc đó cửa thang máy mở ra, cô gái tiến vào bên trong, rồi nhanh chóng đóng lại. Anh lắc đầu, tự nhủ: “Không có duyên rồi.”
Vậy nhưng, khi vừa xuống tầng 4, chưa kịp bước vào quán I-Sushi, vô tình liếc mắt sang dãy bên trái, Hiểu Minh liền chạm mặt ngay một cô gái đang ngồi bàn sát phía cửa của quán cơm gà Hải Nam, cầm thực đơn ngó nghiêng chuẩn bị gọi món, gương mặt dịu dàng như nước hồ thu. Một ngày ba lần chạm mặt gái xinh, vũ trụ đang gửi thông điệp quái quỷ gì đến cho mình không biết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.