Chương 20: Chiến thắng đầu tiên
Giản Hạ Thủy
13/01/2024
Ngày thi đấu mô – tô mùa mới với sự góp mặt của nhiều ứng viên nặng ký hơn, bao gồm cả Vương Diệc Thần. Rất nhiều người hâm mộ đã đến cổ vũ từ sớm, dẫu vậy anh vẫn đang mong chờ một người khác. Giản Tuyết Ngưng vừa đến hàng khán giả đã nhận được tin nhắn từ Vương Diệc Thần liền hồi âm ngay để anh chuẩn bị cuộc đua.
“Thần, tự tin hơn năm ngoái chứ?”
Một đàn anh lên tiếng dò hỏi quyết tâm của Vương Diệc Thần..
“Vâng. Chắc chắn rồi ạ.//”
Tiếng còi từ trọng tài báo hiệu cuộc đua bắt đầu, trên khán đài Giản Tuyết Ngưng và cả khán giả đều nhiệt liệt cổ vũ cho Vương Diệc Thần. Dưới trường đua, biểu hiện của Vương Diệc Thần khá tốt và đi đến chiến thắng đầu tiên, chứng minh cho câu nói hãy làm những điều bạn thích.
“Chúc mừng tuyển thủ Vương Diệc Thần đã xuất sắc giành hạng nhất năm nay.”
“Chúc mừng..”
Kết thúc trận đấu, Vương Diệc Thần phải họp báo và chụp hình các kiểu nên Giản Tuyết Ngưng âm thầm chờ bên ngoài.
“Xin chào. Cô là..?!”
Một tuyển thủ trẻ tuổi nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng ngồi chờ đã lâu nên đã bước đến hỏi thăm..
“Tôi là khán giả bình thường, đang chờ người quen thôi.!”
Về sắc đẹp của Giản Tuyết Ngưng thì tới đâu cũng sẽ gây chú ý, ngay cả chàng tuyển thủ trẻ tuổi trước mặt cũng vậy nên anh tìm cách hỏi cách thức liên lạc..
“Cô lần đầu tới đây đúng không? Nếu tiện, chúng ta trao đổi liên lạc nhé để sau này tôi sẽ giới thiệu nhiều hơn cho cô..”
“Làm gì đó?”
Vị đàn anh và Vương Diệc Thần cùng nhau bước đến, vừa thấy anh thì Giản Tuyết Ngưng đã nở nụ cười.
“Cậu to gan đấy, người yêu của Thần mà cũng dám tán à?”
“Hở?”
Chàng tuyển thủ trẻ tuổi hay còn gọi là đàn em vào sau Vương Diệc Thần vài tháng ngạc nhiên trước sự thật liền xin lỗi rồi xấu hổ rời đi..
“Chào em, anh là Hứa Doãn. Rất vui được gặp em.!”
“Anh Doãn là người tạo cảm hứng và hướng dẫn anh về môn đua mô – tô này đấy.”
Hứa Doãn và Giản Tuyết Ngưng lịch sự chào hỏi xong anh để lại không gian cho hai bạn trẻ..
“Chúc mừng anh được hạng nhất nhé.//”
“Cảm ơn em. Thật ra em có thể đến cổ vũ đã là phần thưởng lớn nhất của anh rồi.”
Giản Tuyết Ngưng nhớ đến vài ngày nữa là ngày giỗ của mẹ nên mạnh dạn hỏi ý..
“Thần, thứ sáu này anh có bận không?”
“Anh nghĩ là có. Sao vậy?”
Giản Tuyết Ngưng chợt khựng lại vài giây sau khi Vương Diệc Thần nói có lịch nên cô không muốn làm anh bận thêm..
“Không có gì đâu.”
Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng phủ nhận mà nở nụ cười tươi, khiến Vương Diệc Thần không khỏi chú ý. Tại văn phòng công ty HuaTian, Lộ Nghiên đang bàn chuyện với Đổng Linh..
“Lộ Nghiên, có một nhà sản xuất muốn mời em làm nữ chính cho bộ phim mới của tác giả Kila nhưng mà nữ chính là một tuyển thủ trượt băng nên chị tính để em tham gia một khóa học chuyên môn. Em thấy thế nào?”
“Nếu là về trượt băng, sao không nhờ Giản tiểu thư giúp ạ?”
Trong lòng Đổng Linh từ lâu đã nhận ra được là Lộ Nghiên có tình cảm với Vương Diệc Thần..
“Chị nghĩ là chuyên môn thì để giáo viên hướng dẫn sẽ tốt hơn, dù gì Giản tiểu thư bận lịch thi đấu nên chị e là cô ấy không có thời gian.”
“Em đùa đấy. Chị đừng tin là thật, em theo chị sắp xếp.”
Lộ Nghiên kìm nén giấu đi sự ghen tị trong lòng không để bộc lộ, mặt khác Vương Diệc Thần đang nắm tay đi dạo cùng Giản Tuyết Ngưng và được quản lý Hùng đi theo đằng sau..
“Tuyết Ngưng, hình như ngày kia là giỗ của mẹ em đúng không?”
Giản Tuyết Ngưng đang đi bình thường thì chợt dừng lại nên Vương Diệc Thần cũng dừng theo, ánh mắt của cô như đang có câu hỏi vạn vì sao..
“Sao anh lại biết?”
“Nhìn vẻ mặt của em có phải lại muốn giấu anh không?”
Vương Diệc Thần trêu đùa trước vẻ mặt ngượng ngùng của Giản Tuyết Ngưng..
“Chúng ta hẹn hò đã gần một năm rồi, theo lý thì anh cũng nên ra mắt ba mẹ em nên ngày đó anh muốn cùng em đến chào hỏi họ.”
“Thần..”
Một Giản Tuyết Ngưng được gọi là nữ thần băng giá mà nay cũng phải tan chảy trước một Vương Diệc Thần tinh tế..
“Em thay mẹ nhận ý tốt của anh, nhưng ngày đó anh có lịch trình không phải sao? Đừng để việc tư ảnh hưởng đến công việc của anh, không tốt đâu.”
“Anh đã xin nghỉ phép ngày đó rồi nên sẽ không sao đâu, em yên tâm.”
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng tiến đến ôm Vương Diệc Thần vào lòng và ngược lại..
“Tại sao anh lại tốt với em đến vậy thế?”
“Còn hỏi sao? Đương nhiên là vì anh yêu em rồi..//”
Những hình ảnh hẹn hò của hai người lại tiếp tục bị chụp lén và gây xôn xao trên weibo vài giờ đồng hồ mà chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Hôm sau, Giản Tuyết Ngưng nhận được lời hẹn từ một vị giáo quen cũ nên đã đến điểm hẹn.
“Cô Hạ, đã lâu không gặp.”
“Tuyết Ngưng. Cảm ơn em đã dành thời gian nhé..//”
Giản Tuyết Ngưng và cô Hạ vui vẻ ôm nhau mừng gặp lại..
“Cô hẹn gặp em là có việc gì sao?”
“Thật ra, có một nghệ sĩ nhờ cô hướng dẫn chuyên môn về trượt băng để hỗ trợ cho việc quay phim nên cô đồng ý. Nhưng mà vô tình cô có việc đột xuất phải sang nước ngoài một thời gian, chợt nghĩ đến em đang ở trong nước muốn hỏi ý em có thể giúp cô chuyện này được không?”
“Nghệ sĩ đó là ai vậy ạ?”
Cô Hạ kiểm tra lại đồng hồ thì nói người đó sắp đến, vừa dứt lời thì Lộ Nghiên và quản lý cùng xuất hiện khiến Giản Tuyết Ngưng không khỏi ngạc nhiên..
“Cô Hạ, để cô chờ lâu.”
“Không sao. Đây là người mà tôi đã nói với em qua điện thoại, tên là Tuyết Ngưng.”
Lộ Nghiên xác nhận người trước mặt là Giản Tuyết Ngưng nên khá là khó xử..
“Giản tiểu thư là học trò xuất sắc mà cô Hạ nhắc đến sao?”
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng gật đầu thay cho câu trả lời, nhưng nếu Vương Diệc Thần biết được sẽ có phản ứng như thế nào khi mà chính cô đã thấy được Lộ Nghiên sớm đã có tình cảm với anh mà giờ lại phải cùng cô trong ba tháng dạy sắp tới.
“Thần, tự tin hơn năm ngoái chứ?”
Một đàn anh lên tiếng dò hỏi quyết tâm của Vương Diệc Thần..
“Vâng. Chắc chắn rồi ạ.//”
Tiếng còi từ trọng tài báo hiệu cuộc đua bắt đầu, trên khán đài Giản Tuyết Ngưng và cả khán giả đều nhiệt liệt cổ vũ cho Vương Diệc Thần. Dưới trường đua, biểu hiện của Vương Diệc Thần khá tốt và đi đến chiến thắng đầu tiên, chứng minh cho câu nói hãy làm những điều bạn thích.
“Chúc mừng tuyển thủ Vương Diệc Thần đã xuất sắc giành hạng nhất năm nay.”
“Chúc mừng..”
Kết thúc trận đấu, Vương Diệc Thần phải họp báo và chụp hình các kiểu nên Giản Tuyết Ngưng âm thầm chờ bên ngoài.
“Xin chào. Cô là..?!”
Một tuyển thủ trẻ tuổi nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng ngồi chờ đã lâu nên đã bước đến hỏi thăm..
“Tôi là khán giả bình thường, đang chờ người quen thôi.!”
Về sắc đẹp của Giản Tuyết Ngưng thì tới đâu cũng sẽ gây chú ý, ngay cả chàng tuyển thủ trẻ tuổi trước mặt cũng vậy nên anh tìm cách hỏi cách thức liên lạc..
“Cô lần đầu tới đây đúng không? Nếu tiện, chúng ta trao đổi liên lạc nhé để sau này tôi sẽ giới thiệu nhiều hơn cho cô..”
“Làm gì đó?”
Vị đàn anh và Vương Diệc Thần cùng nhau bước đến, vừa thấy anh thì Giản Tuyết Ngưng đã nở nụ cười.
“Cậu to gan đấy, người yêu của Thần mà cũng dám tán à?”
“Hở?”
Chàng tuyển thủ trẻ tuổi hay còn gọi là đàn em vào sau Vương Diệc Thần vài tháng ngạc nhiên trước sự thật liền xin lỗi rồi xấu hổ rời đi..
“Chào em, anh là Hứa Doãn. Rất vui được gặp em.!”
“Anh Doãn là người tạo cảm hứng và hướng dẫn anh về môn đua mô – tô này đấy.”
Hứa Doãn và Giản Tuyết Ngưng lịch sự chào hỏi xong anh để lại không gian cho hai bạn trẻ..
“Chúc mừng anh được hạng nhất nhé.//”
“Cảm ơn em. Thật ra em có thể đến cổ vũ đã là phần thưởng lớn nhất của anh rồi.”
Giản Tuyết Ngưng nhớ đến vài ngày nữa là ngày giỗ của mẹ nên mạnh dạn hỏi ý..
“Thần, thứ sáu này anh có bận không?”
“Anh nghĩ là có. Sao vậy?”
Giản Tuyết Ngưng chợt khựng lại vài giây sau khi Vương Diệc Thần nói có lịch nên cô không muốn làm anh bận thêm..
“Không có gì đâu.”
Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng phủ nhận mà nở nụ cười tươi, khiến Vương Diệc Thần không khỏi chú ý. Tại văn phòng công ty HuaTian, Lộ Nghiên đang bàn chuyện với Đổng Linh..
“Lộ Nghiên, có một nhà sản xuất muốn mời em làm nữ chính cho bộ phim mới của tác giả Kila nhưng mà nữ chính là một tuyển thủ trượt băng nên chị tính để em tham gia một khóa học chuyên môn. Em thấy thế nào?”
“Nếu là về trượt băng, sao không nhờ Giản tiểu thư giúp ạ?”
Trong lòng Đổng Linh từ lâu đã nhận ra được là Lộ Nghiên có tình cảm với Vương Diệc Thần..
“Chị nghĩ là chuyên môn thì để giáo viên hướng dẫn sẽ tốt hơn, dù gì Giản tiểu thư bận lịch thi đấu nên chị e là cô ấy không có thời gian.”
“Em đùa đấy. Chị đừng tin là thật, em theo chị sắp xếp.”
Lộ Nghiên kìm nén giấu đi sự ghen tị trong lòng không để bộc lộ, mặt khác Vương Diệc Thần đang nắm tay đi dạo cùng Giản Tuyết Ngưng và được quản lý Hùng đi theo đằng sau..
“Tuyết Ngưng, hình như ngày kia là giỗ của mẹ em đúng không?”
Giản Tuyết Ngưng đang đi bình thường thì chợt dừng lại nên Vương Diệc Thần cũng dừng theo, ánh mắt của cô như đang có câu hỏi vạn vì sao..
“Sao anh lại biết?”
“Nhìn vẻ mặt của em có phải lại muốn giấu anh không?”
Vương Diệc Thần trêu đùa trước vẻ mặt ngượng ngùng của Giản Tuyết Ngưng..
“Chúng ta hẹn hò đã gần một năm rồi, theo lý thì anh cũng nên ra mắt ba mẹ em nên ngày đó anh muốn cùng em đến chào hỏi họ.”
“Thần..”
Một Giản Tuyết Ngưng được gọi là nữ thần băng giá mà nay cũng phải tan chảy trước một Vương Diệc Thần tinh tế..
“Em thay mẹ nhận ý tốt của anh, nhưng ngày đó anh có lịch trình không phải sao? Đừng để việc tư ảnh hưởng đến công việc của anh, không tốt đâu.”
“Anh đã xin nghỉ phép ngày đó rồi nên sẽ không sao đâu, em yên tâm.”
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng tiến đến ôm Vương Diệc Thần vào lòng và ngược lại..
“Tại sao anh lại tốt với em đến vậy thế?”
“Còn hỏi sao? Đương nhiên là vì anh yêu em rồi..//”
Những hình ảnh hẹn hò của hai người lại tiếp tục bị chụp lén và gây xôn xao trên weibo vài giờ đồng hồ mà chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Hôm sau, Giản Tuyết Ngưng nhận được lời hẹn từ một vị giáo quen cũ nên đã đến điểm hẹn.
“Cô Hạ, đã lâu không gặp.”
“Tuyết Ngưng. Cảm ơn em đã dành thời gian nhé..//”
Giản Tuyết Ngưng và cô Hạ vui vẻ ôm nhau mừng gặp lại..
“Cô hẹn gặp em là có việc gì sao?”
“Thật ra, có một nghệ sĩ nhờ cô hướng dẫn chuyên môn về trượt băng để hỗ trợ cho việc quay phim nên cô đồng ý. Nhưng mà vô tình cô có việc đột xuất phải sang nước ngoài một thời gian, chợt nghĩ đến em đang ở trong nước muốn hỏi ý em có thể giúp cô chuyện này được không?”
“Nghệ sĩ đó là ai vậy ạ?”
Cô Hạ kiểm tra lại đồng hồ thì nói người đó sắp đến, vừa dứt lời thì Lộ Nghiên và quản lý cùng xuất hiện khiến Giản Tuyết Ngưng không khỏi ngạc nhiên..
“Cô Hạ, để cô chờ lâu.”
“Không sao. Đây là người mà tôi đã nói với em qua điện thoại, tên là Tuyết Ngưng.”
Lộ Nghiên xác nhận người trước mặt là Giản Tuyết Ngưng nên khá là khó xử..
“Giản tiểu thư là học trò xuất sắc mà cô Hạ nhắc đến sao?”
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng gật đầu thay cho câu trả lời, nhưng nếu Vương Diệc Thần biết được sẽ có phản ứng như thế nào khi mà chính cô đã thấy được Lộ Nghiên sớm đã có tình cảm với anh mà giờ lại phải cùng cô trong ba tháng dạy sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.