Chương 17
Ngân Ngân
25/04/2023
Khoảng một giờ đồng hồ sau, thông tin về việc trong nhà chủ tịch công ty giải trí J Entertainment xảy ra một vụ giết người đã tràn lan trên các tờ báo mạng cũng như nhận được sự quan tâm lớn của những người hâm mộ. Khi nhận được tin dữ từ Phương Hân, cả nhà Chấn Phong lập tức về nhà. Phương Hân thông báo cho gia đình, tinh thần hoảng loạn nên còn chưa báo cảnh sát những bên ngoài đã rùng beng chuyện này, kể cũng lạ.
Cả nhà Chấn Phong hôm nay đông lạ thường, cảnh sát ra vào, làm công tác khám nghiệm tử thi, thu thập bằng chứng và hỏi những người có liên quan. Phương Thảo thất thần, co rúm người trên ghế. Tinh thần lúc này của cô rất hoảng loạn, cảnh sát không thể hỏi bất cứ thông tin gì cả. Ông Lân và bà Nhã bàng hoàng, họ không thể tin nổi những gì diễn ra trong nhà mình. Dù sao dì Bích cũng sống với họ gần hai chục năm nay, họ coi như người thân trong nhà. Ấy vậy mà dì lại ra đi vội như thế này. Ai mà không xót xa cho được.
Còn Phương Hân, cô bị cảnh sát bắt tạm giam vì bước đầu điều tra ra được dấu vân tay của Phương Hân trân con dao gây án, máu của dì Bích trên người cô và cuộc gọi mà dì Bích gọi cô lên phòng trùng với thời điểm dì Bích chết. Phương Hân không biết mình đã tới đồn cảnh sát từ lúc nào và tới như thế nào. Tâm hồn của cô cứ đặt ở nơi nào đó, trông cô như một cái xác không hồn. Cũng giống như Phương Thảo, Phương Hân ngồi lặng đó mà không trả lời bất kỳ câu hỏi nào từ phía cảnh sát, cảnh sát đành tạm giam cô, chờ đến khi nào cô ổn định lại tinh thần sẽ tiếp tục lấy cung.
Hai giờ sáng, Chấn Phong đôn đáo lo cho Phương Hân. Anh không tin cô lại là thủ phạm giết người, hơn nữa nạn nhân là dì Bích, anh càng cho đó là điều không bao giờ xảy ra được. Khi trở về, Chấn Phong nhìn thấy Phương Hân nằm bên cạnh dì Bích, người dính đầy máu, chiếc váy trắng bị máu nhuốm đỏ. Lúc ấy, bản thân anh còn ngỡ rằng Phương Hân là nạn nhân giống như dì Bích. Tuy nhiên, hiện tại Phương Hân chính là nghi phạm duy nhất của vụ án, mọi người đều hướng tới Phương Hân, ngay cả khi nhận được điện thoại của Phương Thảo, Chấn Phong cũng nghe thấy Phương Thảo nói rằng Phương Hân là người ra tay dã man với dì Bích đáng thương. Giờ này, cảnh sát hỏi lại Phương Thảo lại chẳng nói gì cả.
Chấn Phong chạy hết chỗ nọ đến chỗ khác, anh đến sở cảnh sát, đứng bên ngoài phòng tạm giam nhìn vào bên trong. Phương Hân ngồi bệt dưới sàn, hai tay ôm đầu gối, mặt cúi xuống. Không ai biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì cả nhưng Chấn Phong biết cô đang rất đau khổ trước sự ra đi đột ngột của dì Bích. Anh không khóc trước sự ra đi của dì Bích, anh phải tỉnh táo để giải quyết chuyện này, anh muốn dì Bích được ra đi thanh thản và Phương Hân không phải gánh tội danh mà bản thân không hề làm.
Chấn Phong ngồi bệt xuống đất như Phương Hân, hai tay anh nắm vào khung sắt. Vì có người giám sát ở phía xa nên anh nói nhỏ, chỉ là những lời tâm sự của anh thôi, anh muốn vực dậy tinh thần cho Phương Hân dù anh biết điều này quá khó khăn.
"Phương Hân, từ lúc đó đến giờ em đều chưa nghỉ ngơi. Anh biết là sự ra đi của dì Bích khiến em không thể chấp nhận nổi nhưng mà em phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, không được làm hại bản thân để còn tìm ra hung thủ cho dì nữa chứ?"
"Dì sẽ đâu lòng như thế nào nếu như em như vậy?"
"Hân à.."
Phương Hân cứ bất động như một hòn đá. Dù anh nói gì thì cô cũng chẳng có một chút phản ứng nào cả. Chấn Phong rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt vì một người con gái. Chấn Phong dồn hết sự tức giận của mình vào khung sắt, anh siết chúng.
Cả một đêm không ngủ cộng thêm việc cổ phiếu rớt giá thảm hại, các đối tác liên tục gọi điện tới, Chấn Phong đi ra khỏi đồn cảnh sát, anh như một người điên, dùng lực rất mạnh ném điện thoại xuống đất, nó vỡ tan. Sự chịu đựng của con người có giới hạn, khi bị dồn ép tới giới hạn ấy, con người sẽ có sự phản kháng mãnh liệt. Anh thở dài, vò đầu bứt tai rồi nhận ra điều gì đó, Chấn Phong lái xe rời đi.
Huy Hoàng hôm qua đi ngủ sớm, vì vậy những chuyện xảy ra với Phương Hân và gia đình cô. Anh tới nhà Phương Hân nhưng không được vào. Bố mẹ Huy Hoàng nghe tin cũng gọi điện tới cho anh, ông bà Thịnh Lê khẳng định, nếu Phương Hân giết người thì tất nhiên sẽ không có chuyện cô sẽ làm con dâu nhà họ. Huy Hoàng đứng ở đó một lúc rồi lái xe tới đồn cảnh sát để gặp Phương Hân. Vì cô đang bị tạm giam, người thân của cô chỉ được một lần trong tháng, Chấn Phong đã gặp cô rồi, Huy Hoàng không phải người thân trên giấy tờ của Phương Hân, cố gắng lắm mới được cho vào gặp thì lại nhận được tin Phương Hân không muốn gặp ai cả.
Huy Hoàng hoang mang trong lòng và cực kỳ sốt ruột, lòng anh nóng như lửa đốt, anh chỉ có hy vọng được gặp mặt Phương Hân để xem cô có ổn không, hy vọng cô đừng có làm điều gì dại dột cả. Huy Hoàng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, Huy Hoàng nghe máy rồi mau chóng rời đi.
* * *
"Cái gì? Còn không mau chóng phong tỏa tin tức đó đi? Cổ phiếu rớt thảm hại rồi cậu có biết không? Tôi không cần biết nó nhiều như thế nào, nhanh chóng làm đi."
Tiếng ông Nam trong phòng hiện rõ vẻ tức giận không nguôi, sự việc con gái ông, Phương Hân là nghi phạm giết người đang tràn lan trên khắp các mặt báo chính thống lẫn lá cải. Con gái mới lộ diện của nhà J Entertainment là nghi phạm giết người, nhưng người ta đồn thổi, thổi phồng sự việc lên rất nhiều, cộng thêm việc công ty dưới sự lãnh đạo của ông Nam có dấu hiệu đi xuống, cổ phiếu bắt đầu giảm mạnh. Các cổ đông đang có dấu hiệu muốn bán đi trước khi quá tồi tệ. Ông Nam như đang ngồi trên đống lửa, họ chưa bán vì chưa có lý do thôi, bây giờ đã có lý do rồi. Ông Nam không nghe lời Chấn Nam, luôn làm theo ý mình để cho công ty xuống dốc.
Chấn Phong đứng từ phía sau ông từ bao giờ rồi, anh nghe thấy hết những gì ông ấy nói với người ở đầu dây bên kia. Anh thở dài, ngồi xuống ghế sofa. Giờ này anh không nhịn được nữa, lập tức nói ra.
"Bố à? Giờ này bố có chặn thông tin hay làm gì đi nữa thì chuyện này cả thế giới cũng đều biết cả rồi. Bây giờ không phải là thời gian làm những việc vô nghĩa, dì Bích cần được làm đám tang và phải chứng minh Phương Hân vô tội."
Ông Nam ngồi xuống đối diện Chấn Phong, hai tay ông đan vào nhau, khuôn mặt để rõ sự chán nản và lo lắng.
"Chứng cứ rõ ràng như vậy còn điều tra gì nữa? Chính em gái mày cũng nói Phương Hân là thủ phạm, mày không tin em gái mày sao?"
Chấn Phong lắc đầu.
"Nó vào thì dì Bích đã mất rồi, bao giờ chính mắt nó thấy Phương Hân đâm dì Bích con sẽ tin. Rõ ràng khi cảnh sát hỏi nó, nó không nói gì, con không tin Phương Hân sẽ làm thế."
"Mày nói gì kệ mày, tin ai cũng kệ mày, vấn đề là công ty đang bị ảnh hưởng, mày hiểu không?"
Chấn Phong nghe xong, anh không thể chịu được nữa, anh không nhịn nữa, nói thẳng với ông Nam.
"Vấn đề không phải bây giờ công ty mới như vậy, công ty đã như vậy từ lâu rồi nhưng chính bố là người không muốn đưa công ty phát triển theo hướng khác. Bây giờ chẳng qua là có lý do để họ bán cổ phần đi thôi. Vả lại, có người mua với giá cao, ai ngu mà không bán?"
"Mày?"
Bị Chấn Phong nói trúng tim đen, ông Nam nổi đóa lên. Thằng con ông nuôi nấng bao năm lại lớn tiếng trách móc ông, ông tức lắm. Trước khi rời đi, Chấn Phong còn để lại một câu càng khiến cho ông Nam "máu dồn lên não".
"Nếu bố không làm được thì xuống đi, để con làm."
Chấn Phong đi ra ngoài đóng cửa "rầm" một tiếng đầy khó chịu. Anh về nhà tìm Phương Thảo, cảnh sát cũng đã rời đi, ngày mai sẽ làm đám tang cho dì Bích. Phương Thảo không biết đã khai gì với cảnh sát, Chấn Phong bước vào thấy cô đang nằm trên giường, chưa ngủ.
"Phương Thảo, dậy!"
Phương Thảo xoay người lại, trông thấy Chấn Phong, cô mặc kệ anh, cô trả lời với giọng khàn đặc do khóc quá nhiều.
"Chuyện gì?"
Chấn Phong không vòng vo, anh hỏi thẳng.
"Mày đã nói gì với cảnh sát?"
Phương Thảo không muốn nhắc tới chuyện này, cô đã rất khó khăn mới nói được với cảnh sát.
"Không có gì đâu.."
Chấn Phong tức giận, kéo tay Phương Thảo lôi dậy, đặt cô ngồi ngay ngắn lên giường, anh hỏi cô.
"Mày nói với cảnh sát Phương Hân giết người đúng không, nói chính mắt mày nhìn thấy. Mày giết dì Bích và đổ tội cho Phương Hân đúng không?"
Phương Thảo nghe xong đứng bật dậy, nước mắt tuôn rơi, hai tay cô nắm lấy cổ áo anh, hỏi ngược.
"Chấn Phong? Anh bị làm sao vậy? Anh nghi ngờ em giết dì Bích ư? Anh sao vậy? Anh không tin em gái anh à Chấn Phong? Anh tin con nhỏ kia à? Chấn Phong?"
Vừa nói vừa mếu máo, Phương Thảo hoảng hốt khi anh trai lại nghi ngờ mình giết người. Phương Thảo khóc lóc quỳ hẳn xuống sàn. Chấn Phong cúi xuống, nói lớn.
"Phương Thảo, tao thất vọng về mày lắm, mày với bố cả ông bà nữa, tất cả đều đổ lỗi cho Phương Hân!"
Cả nhà Chấn Phong hôm nay đông lạ thường, cảnh sát ra vào, làm công tác khám nghiệm tử thi, thu thập bằng chứng và hỏi những người có liên quan. Phương Thảo thất thần, co rúm người trên ghế. Tinh thần lúc này của cô rất hoảng loạn, cảnh sát không thể hỏi bất cứ thông tin gì cả. Ông Lân và bà Nhã bàng hoàng, họ không thể tin nổi những gì diễn ra trong nhà mình. Dù sao dì Bích cũng sống với họ gần hai chục năm nay, họ coi như người thân trong nhà. Ấy vậy mà dì lại ra đi vội như thế này. Ai mà không xót xa cho được.
Còn Phương Hân, cô bị cảnh sát bắt tạm giam vì bước đầu điều tra ra được dấu vân tay của Phương Hân trân con dao gây án, máu của dì Bích trên người cô và cuộc gọi mà dì Bích gọi cô lên phòng trùng với thời điểm dì Bích chết. Phương Hân không biết mình đã tới đồn cảnh sát từ lúc nào và tới như thế nào. Tâm hồn của cô cứ đặt ở nơi nào đó, trông cô như một cái xác không hồn. Cũng giống như Phương Thảo, Phương Hân ngồi lặng đó mà không trả lời bất kỳ câu hỏi nào từ phía cảnh sát, cảnh sát đành tạm giam cô, chờ đến khi nào cô ổn định lại tinh thần sẽ tiếp tục lấy cung.
Hai giờ sáng, Chấn Phong đôn đáo lo cho Phương Hân. Anh không tin cô lại là thủ phạm giết người, hơn nữa nạn nhân là dì Bích, anh càng cho đó là điều không bao giờ xảy ra được. Khi trở về, Chấn Phong nhìn thấy Phương Hân nằm bên cạnh dì Bích, người dính đầy máu, chiếc váy trắng bị máu nhuốm đỏ. Lúc ấy, bản thân anh còn ngỡ rằng Phương Hân là nạn nhân giống như dì Bích. Tuy nhiên, hiện tại Phương Hân chính là nghi phạm duy nhất của vụ án, mọi người đều hướng tới Phương Hân, ngay cả khi nhận được điện thoại của Phương Thảo, Chấn Phong cũng nghe thấy Phương Thảo nói rằng Phương Hân là người ra tay dã man với dì Bích đáng thương. Giờ này, cảnh sát hỏi lại Phương Thảo lại chẳng nói gì cả.
Chấn Phong chạy hết chỗ nọ đến chỗ khác, anh đến sở cảnh sát, đứng bên ngoài phòng tạm giam nhìn vào bên trong. Phương Hân ngồi bệt dưới sàn, hai tay ôm đầu gối, mặt cúi xuống. Không ai biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì cả nhưng Chấn Phong biết cô đang rất đau khổ trước sự ra đi đột ngột của dì Bích. Anh không khóc trước sự ra đi của dì Bích, anh phải tỉnh táo để giải quyết chuyện này, anh muốn dì Bích được ra đi thanh thản và Phương Hân không phải gánh tội danh mà bản thân không hề làm.
Chấn Phong ngồi bệt xuống đất như Phương Hân, hai tay anh nắm vào khung sắt. Vì có người giám sát ở phía xa nên anh nói nhỏ, chỉ là những lời tâm sự của anh thôi, anh muốn vực dậy tinh thần cho Phương Hân dù anh biết điều này quá khó khăn.
"Phương Hân, từ lúc đó đến giờ em đều chưa nghỉ ngơi. Anh biết là sự ra đi của dì Bích khiến em không thể chấp nhận nổi nhưng mà em phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, không được làm hại bản thân để còn tìm ra hung thủ cho dì nữa chứ?"
"Dì sẽ đâu lòng như thế nào nếu như em như vậy?"
"Hân à.."
Phương Hân cứ bất động như một hòn đá. Dù anh nói gì thì cô cũng chẳng có một chút phản ứng nào cả. Chấn Phong rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt vì một người con gái. Chấn Phong dồn hết sự tức giận của mình vào khung sắt, anh siết chúng.
Cả một đêm không ngủ cộng thêm việc cổ phiếu rớt giá thảm hại, các đối tác liên tục gọi điện tới, Chấn Phong đi ra khỏi đồn cảnh sát, anh như một người điên, dùng lực rất mạnh ném điện thoại xuống đất, nó vỡ tan. Sự chịu đựng của con người có giới hạn, khi bị dồn ép tới giới hạn ấy, con người sẽ có sự phản kháng mãnh liệt. Anh thở dài, vò đầu bứt tai rồi nhận ra điều gì đó, Chấn Phong lái xe rời đi.
Huy Hoàng hôm qua đi ngủ sớm, vì vậy những chuyện xảy ra với Phương Hân và gia đình cô. Anh tới nhà Phương Hân nhưng không được vào. Bố mẹ Huy Hoàng nghe tin cũng gọi điện tới cho anh, ông bà Thịnh Lê khẳng định, nếu Phương Hân giết người thì tất nhiên sẽ không có chuyện cô sẽ làm con dâu nhà họ. Huy Hoàng đứng ở đó một lúc rồi lái xe tới đồn cảnh sát để gặp Phương Hân. Vì cô đang bị tạm giam, người thân của cô chỉ được một lần trong tháng, Chấn Phong đã gặp cô rồi, Huy Hoàng không phải người thân trên giấy tờ của Phương Hân, cố gắng lắm mới được cho vào gặp thì lại nhận được tin Phương Hân không muốn gặp ai cả.
Huy Hoàng hoang mang trong lòng và cực kỳ sốt ruột, lòng anh nóng như lửa đốt, anh chỉ có hy vọng được gặp mặt Phương Hân để xem cô có ổn không, hy vọng cô đừng có làm điều gì dại dột cả. Huy Hoàng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, Huy Hoàng nghe máy rồi mau chóng rời đi.
* * *
"Cái gì? Còn không mau chóng phong tỏa tin tức đó đi? Cổ phiếu rớt thảm hại rồi cậu có biết không? Tôi không cần biết nó nhiều như thế nào, nhanh chóng làm đi."
Tiếng ông Nam trong phòng hiện rõ vẻ tức giận không nguôi, sự việc con gái ông, Phương Hân là nghi phạm giết người đang tràn lan trên khắp các mặt báo chính thống lẫn lá cải. Con gái mới lộ diện của nhà J Entertainment là nghi phạm giết người, nhưng người ta đồn thổi, thổi phồng sự việc lên rất nhiều, cộng thêm việc công ty dưới sự lãnh đạo của ông Nam có dấu hiệu đi xuống, cổ phiếu bắt đầu giảm mạnh. Các cổ đông đang có dấu hiệu muốn bán đi trước khi quá tồi tệ. Ông Nam như đang ngồi trên đống lửa, họ chưa bán vì chưa có lý do thôi, bây giờ đã có lý do rồi. Ông Nam không nghe lời Chấn Nam, luôn làm theo ý mình để cho công ty xuống dốc.
Chấn Phong đứng từ phía sau ông từ bao giờ rồi, anh nghe thấy hết những gì ông ấy nói với người ở đầu dây bên kia. Anh thở dài, ngồi xuống ghế sofa. Giờ này anh không nhịn được nữa, lập tức nói ra.
"Bố à? Giờ này bố có chặn thông tin hay làm gì đi nữa thì chuyện này cả thế giới cũng đều biết cả rồi. Bây giờ không phải là thời gian làm những việc vô nghĩa, dì Bích cần được làm đám tang và phải chứng minh Phương Hân vô tội."
Ông Nam ngồi xuống đối diện Chấn Phong, hai tay ông đan vào nhau, khuôn mặt để rõ sự chán nản và lo lắng.
"Chứng cứ rõ ràng như vậy còn điều tra gì nữa? Chính em gái mày cũng nói Phương Hân là thủ phạm, mày không tin em gái mày sao?"
Chấn Phong lắc đầu.
"Nó vào thì dì Bích đã mất rồi, bao giờ chính mắt nó thấy Phương Hân đâm dì Bích con sẽ tin. Rõ ràng khi cảnh sát hỏi nó, nó không nói gì, con không tin Phương Hân sẽ làm thế."
"Mày nói gì kệ mày, tin ai cũng kệ mày, vấn đề là công ty đang bị ảnh hưởng, mày hiểu không?"
Chấn Phong nghe xong, anh không thể chịu được nữa, anh không nhịn nữa, nói thẳng với ông Nam.
"Vấn đề không phải bây giờ công ty mới như vậy, công ty đã như vậy từ lâu rồi nhưng chính bố là người không muốn đưa công ty phát triển theo hướng khác. Bây giờ chẳng qua là có lý do để họ bán cổ phần đi thôi. Vả lại, có người mua với giá cao, ai ngu mà không bán?"
"Mày?"
Bị Chấn Phong nói trúng tim đen, ông Nam nổi đóa lên. Thằng con ông nuôi nấng bao năm lại lớn tiếng trách móc ông, ông tức lắm. Trước khi rời đi, Chấn Phong còn để lại một câu càng khiến cho ông Nam "máu dồn lên não".
"Nếu bố không làm được thì xuống đi, để con làm."
Chấn Phong đi ra ngoài đóng cửa "rầm" một tiếng đầy khó chịu. Anh về nhà tìm Phương Thảo, cảnh sát cũng đã rời đi, ngày mai sẽ làm đám tang cho dì Bích. Phương Thảo không biết đã khai gì với cảnh sát, Chấn Phong bước vào thấy cô đang nằm trên giường, chưa ngủ.
"Phương Thảo, dậy!"
Phương Thảo xoay người lại, trông thấy Chấn Phong, cô mặc kệ anh, cô trả lời với giọng khàn đặc do khóc quá nhiều.
"Chuyện gì?"
Chấn Phong không vòng vo, anh hỏi thẳng.
"Mày đã nói gì với cảnh sát?"
Phương Thảo không muốn nhắc tới chuyện này, cô đã rất khó khăn mới nói được với cảnh sát.
"Không có gì đâu.."
Chấn Phong tức giận, kéo tay Phương Thảo lôi dậy, đặt cô ngồi ngay ngắn lên giường, anh hỏi cô.
"Mày nói với cảnh sát Phương Hân giết người đúng không, nói chính mắt mày nhìn thấy. Mày giết dì Bích và đổ tội cho Phương Hân đúng không?"
Phương Thảo nghe xong đứng bật dậy, nước mắt tuôn rơi, hai tay cô nắm lấy cổ áo anh, hỏi ngược.
"Chấn Phong? Anh bị làm sao vậy? Anh nghi ngờ em giết dì Bích ư? Anh sao vậy? Anh không tin em gái anh à Chấn Phong? Anh tin con nhỏ kia à? Chấn Phong?"
Vừa nói vừa mếu máo, Phương Thảo hoảng hốt khi anh trai lại nghi ngờ mình giết người. Phương Thảo khóc lóc quỳ hẳn xuống sàn. Chấn Phong cúi xuống, nói lớn.
"Phương Thảo, tao thất vọng về mày lắm, mày với bố cả ông bà nữa, tất cả đều đổ lỗi cho Phương Hân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.