Chương 5
Đinh Mặc
27/12/2013
Lại một năm nữa trôi qua, giờ tôi đã là trưởng phòng. Tốc độ thăng tiến quá nhanh khiến tôi không cần phải thức đêm tăng ca nữa. Có thể nói, tôi đã có đầy đủ cả thời gian và tiền bạc.
Nhưng tôi lại chưa từng tham gia họp lớp. Chỉ thỉnh thoảng có Tiểu Trư gọi điện tới oán trách tôi bạc bẽo, trọng sắc khinh bạn.
Hôm nay là sinh nhật Cảnh Dương .
Một năm lại trôi qua, chúng tôi đã bên nhau được hai năm rưỡi, nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn không tiến triển thêm chút nào.
Dưới ánh nến sáng ngời, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Cảnh Dương ngồi cạnh tôi đây thu hút vô số ánh mắt trong phòng ăn. Mỗi cử động của anh đều bộc lộ sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
"Dương Ảnh! Em đã suy nghĩ kĩ chưa?" Ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, "Đừng để anh phải đợi thêm nữa, anh rất muốn lấy em về. Anh đã suy nghĩ suốt hai năm rồi." .
Cơ thể tôi khẽ dao động, tôi biết suy nghĩ và tâm tư của anh.
Anh cũng biết rằng, anh mãi mãi không thể chiếm được lòng tôi.
"Có phải hơi sớm không? Em mới hai mươi lăm tuổi. . ." .
"Anh không thể chờ đợi được nữa." Cảnh Dương quay đầu đi, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh nhìn vào khoảng không, "Anh thực sự rất muốn, muốn đến phát điên lên, muốn em chỉ thuộc về anh…”
"Em yêu anh, Cảnh Dương. Nhưng em không muốn sớm như vậy…”
"Hãy quên anh ta đi, được không em?" Cảnh Dương quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt khoan dung khiến cho người ta phải đau lòng, "Em có biết không, anh rất muốn em thuộc về anh. Chẳng lẽ em không hiểu được lòng anh sao?" .
Chẳng lẽ tôi không hiểu được lòng anh sao? .
Nước mắt tôi lã chã rơi xuống: "Cảnh Dương, em đồng ý với anh, em nhất định sẽ làm một người vợ tốt" .
Đêm đó, tôi cuộn tròn trong lòng Cảnh Dương ngủ. Có điều, tôi đã mơ một giấc mơ vô cùng nặng nề.
Trong giấc mộng, tôi trở lại sân trường của năm năm trước. Ngày ngày tôi đều dậy sớm để chạy đến xem anh chơi bóng rổ ở sân bóng rổ ấy rồi chiếm luôn chỗ chơi của anh để anh buộc phải chơi bóng rổ với tôi.
Trong giấc mộng, gương mặt khôi ngô của anh càng thêm rõ ràng. Có điều, nụ cười mơ hồ đó không che giấu được tình yêu thương, sự theo đuổi vụng về với tôi.
Trong giấc mộng, anh nổi giận đùng đùng kéo tôi ra khỏi đám con trai, ngang ngược nói: "Em đừng đùa với anh hay đòi rời đi. . . Sau này em chỉ được chơi bóng rổ với mình anh thôi!”
Trong giấc mộng, anh đứng phía sau tôi, nhìn tôi rời đi. Tôi nghe thấy anh gằn từng tiếng: "Dương Ảnh, chẳng lẽ em không hiểu được lòng anh sao? Lẽ nào em lại tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức tự hủy hoại bản thân mình để có thể rời khỏi anh hay sao?" .
Tôi đã thực sự hủy hoại chính mình. Vào mùa hè năm thứ ba, khi tôi về nhà, tôi đã có con với người khác.
Người đàn ông đó là anh ruột của Hứa Mạc Thành. Có điều Mạc Thành lại không biết và mãi mãi không biết được, anh trai của anh đã đè lên tôi trong con ngõ nhỏ tối tăm đó như thế nào, xé nát quần áo của tôi như thế nào, tiến vào cơ thể tôi như thế nào.
Sau khi Mạc Thành đưa tôi đến cửa ngõ và rời đi, người anh trai thần kinh không ổn định của anh đã kéo tôi đi ngay khi tôi chỉ còn cách cửa nhà ba mét…
Khi cơ thể tôi có dấu hiệu, tôi lừa anh để đến bệnh viện, và bước ra khỏi cửa khoa phụ sản, tôi chỉ nhìn thấy anh chạy tới vì lo lắng cho tôi, sắc mặt anh tái nhợt và đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ.
"Đó là một người đàn ông khác, tôi đã quyết định phải nắm chắc anh ta rồi.” Tôi không thể nói, không thể nói cho anh biết, người đó là người mà anh đã từng nói với tôi rằng anh yêu thương nhất, là người anh trai từ nhỏ đã có vấn đề về thần kinh. Là người đàn ông dịu dàng mà ngốc nghếch tôi đã từng gặp ở nhà anh.
Một tháng sau, bên cạnh Mạc Thành là bạn gái hiện tại của anh – Triệu Tịnh Tịnh, một cô gái từng theo đuổi anh rất lâu, rất xứng đôi với anh. Một cô gái vẫn luôn chờ đợi…
Nhưng tôi lại chưa từng tham gia họp lớp. Chỉ thỉnh thoảng có Tiểu Trư gọi điện tới oán trách tôi bạc bẽo, trọng sắc khinh bạn.
Hôm nay là sinh nhật Cảnh Dương .
Một năm lại trôi qua, chúng tôi đã bên nhau được hai năm rưỡi, nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn không tiến triển thêm chút nào.
Dưới ánh nến sáng ngời, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Cảnh Dương ngồi cạnh tôi đây thu hút vô số ánh mắt trong phòng ăn. Mỗi cử động của anh đều bộc lộ sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
"Dương Ảnh! Em đã suy nghĩ kĩ chưa?" Ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng, "Đừng để anh phải đợi thêm nữa, anh rất muốn lấy em về. Anh đã suy nghĩ suốt hai năm rồi." .
Cơ thể tôi khẽ dao động, tôi biết suy nghĩ và tâm tư của anh.
Anh cũng biết rằng, anh mãi mãi không thể chiếm được lòng tôi.
"Có phải hơi sớm không? Em mới hai mươi lăm tuổi. . ." .
"Anh không thể chờ đợi được nữa." Cảnh Dương quay đầu đi, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh nhìn vào khoảng không, "Anh thực sự rất muốn, muốn đến phát điên lên, muốn em chỉ thuộc về anh…”
"Em yêu anh, Cảnh Dương. Nhưng em không muốn sớm như vậy…”
"Hãy quên anh ta đi, được không em?" Cảnh Dương quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt khoan dung khiến cho người ta phải đau lòng, "Em có biết không, anh rất muốn em thuộc về anh. Chẳng lẽ em không hiểu được lòng anh sao?" .
Chẳng lẽ tôi không hiểu được lòng anh sao? .
Nước mắt tôi lã chã rơi xuống: "Cảnh Dương, em đồng ý với anh, em nhất định sẽ làm một người vợ tốt" .
Đêm đó, tôi cuộn tròn trong lòng Cảnh Dương ngủ. Có điều, tôi đã mơ một giấc mơ vô cùng nặng nề.
Trong giấc mộng, tôi trở lại sân trường của năm năm trước. Ngày ngày tôi đều dậy sớm để chạy đến xem anh chơi bóng rổ ở sân bóng rổ ấy rồi chiếm luôn chỗ chơi của anh để anh buộc phải chơi bóng rổ với tôi.
Trong giấc mộng, gương mặt khôi ngô của anh càng thêm rõ ràng. Có điều, nụ cười mơ hồ đó không che giấu được tình yêu thương, sự theo đuổi vụng về với tôi.
Trong giấc mộng, anh nổi giận đùng đùng kéo tôi ra khỏi đám con trai, ngang ngược nói: "Em đừng đùa với anh hay đòi rời đi. . . Sau này em chỉ được chơi bóng rổ với mình anh thôi!”
Trong giấc mộng, anh đứng phía sau tôi, nhìn tôi rời đi. Tôi nghe thấy anh gằn từng tiếng: "Dương Ảnh, chẳng lẽ em không hiểu được lòng anh sao? Lẽ nào em lại tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức tự hủy hoại bản thân mình để có thể rời khỏi anh hay sao?" .
Tôi đã thực sự hủy hoại chính mình. Vào mùa hè năm thứ ba, khi tôi về nhà, tôi đã có con với người khác.
Người đàn ông đó là anh ruột của Hứa Mạc Thành. Có điều Mạc Thành lại không biết và mãi mãi không biết được, anh trai của anh đã đè lên tôi trong con ngõ nhỏ tối tăm đó như thế nào, xé nát quần áo của tôi như thế nào, tiến vào cơ thể tôi như thế nào.
Sau khi Mạc Thành đưa tôi đến cửa ngõ và rời đi, người anh trai thần kinh không ổn định của anh đã kéo tôi đi ngay khi tôi chỉ còn cách cửa nhà ba mét…
Khi cơ thể tôi có dấu hiệu, tôi lừa anh để đến bệnh viện, và bước ra khỏi cửa khoa phụ sản, tôi chỉ nhìn thấy anh chạy tới vì lo lắng cho tôi, sắc mặt anh tái nhợt và đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ.
"Đó là một người đàn ông khác, tôi đã quyết định phải nắm chắc anh ta rồi.” Tôi không thể nói, không thể nói cho anh biết, người đó là người mà anh đã từng nói với tôi rằng anh yêu thương nhất, là người anh trai từ nhỏ đã có vấn đề về thần kinh. Là người đàn ông dịu dàng mà ngốc nghếch tôi đã từng gặp ở nhà anh.
Một tháng sau, bên cạnh Mạc Thành là bạn gái hiện tại của anh – Triệu Tịnh Tịnh, một cô gái từng theo đuổi anh rất lâu, rất xứng đôi với anh. Một cô gái vẫn luôn chờ đợi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.