Chương 27: Chạy cái gì?
Thường Đông
08/07/2020
Trong khoảnh khắc nói ra lời nói đó, Ninh Nhuệ Tinh đã có một chút hối hận.
Bọn cô đang liên hoan ở phố sinh viên bên ngoài trường học, xung quanh còn có rất nhiều sinh viên khác. Có thể có những người quen biết, cũng có những người không quen, còn có Hứa Điềm đang đứng trước mặt cô nữa, và còn những người bạn cùng phòng ký túc xá với cô.
Gần như là không còn hoài nghi gì nữa, tất cả bọn họ chắc chắn phần lớn đều đã nghe nói qua về con người thần thánh Giang Dữ.
Nhưng mà từ từ đã, Giang Dữ được nhắc đến trong lời nói của cô, kết hợp với việc Giang Dữ đã từng từ chối lời tỏ tình của các nữ sinh trong quá khứ, cũng được xem như là có chút không biết tự lượng sức mình rồi.
Nếu như bị người khác thêu dệt, thêm mắm thêm muối rồi truyền đến tai Giang Dữ, cô xem chừng cũng không còn mặt mũi đứng trước mặt Giang Dữ nữa.
Chỉ là Giang Dữ là nỗi đau trong lòng Hứa Điềm, đó cũng là điều duy nhất cô có thể biết được.
Nếu như có thể cô cũng không muốn đem Giang Dữ và Hứa Điềm đặt vào cạnh nhau, nhưng Hứa Điềm lấy cha mẹ cô ra để nói, trong khoảnh khắc đại não bị kích động cô liền thuận miệng nói ra lời đó.
Xem dáng vẻ Hứa Điềm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, sự hối hận từ sâu thẳm trong lòng Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới giảm bớt đi được một ít.
Người không đụng đến ta thì ta không đụng đến người, đây là đạo lý mà cô luôn tuân theo, nếu như hôm nay Hứa Điềm không đem cha mẹ và người cô thích ra để nói nhăng nói cuội.Hai hợp lại thành một chuyện mà nói, cứ dăm ba câu lại đem cha mẹ và gia giáo nhà cô ra nói thì Ninh Nhuệ Tinh cũng đã không đến mức không nhịn được như vậy.
Hứa Điềm khẽ động khóe môi, đại khái là muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra được.
Ít nhất thì lời mà Ninh Nhuệ Tinh nói xác thực là đã khiến cô ta không còn cách nào phản bác.
Ví dụ như Giang Dữ đối với cô ta tốt một cách bất ngờ.
Cô ta chưa từng thấy qua dáng vẻ, nét mặt như vậy của Giang Dữ.
Lúc chuẩn bị phía sau hậu trường, cô ta đã nghe được lời hứa của Giang Dữ với Ninh Nhuệ Tinh, trong lòng liền nổi lên đố kỵ và ganh ghét, trong đầu thầm vang lên ý niệm gian ác "bất luận là dùng biện pháp gì đi chăng nữa cũng nhất định phải ngăn chặn Ninh Nhuệ Tinh đạt được giải thưởng".
Thêm vào đó, Giang Dữ đang phải cùng với các vị lãnh đạo của nhà trường tiếp đón đoàn khách đến thăm hỏi, không nghi ngờ gì nữa, đó cũng chính là cơ hội mà trời cho cô ta.
Những thí sinh tham gia cuộc thi tất nhiên biết nên chọn đối thủ như thế nào thì có lợi cho bản thân mình, mà cô ta cũng tin chắc rằng vài câu nói đơn giản của bản thân liền có thể đem sự việc này xoay chuyển sang một hướng khác, cứ xem như Ninh Nhuệ Tinh và bạn cùng phòng ký túc xá của cô biết chân tướng của sự việc thì căn bản cũng không có cách nào khác.
Không có ai có thể làm chứng cho Ninh Nhuệ Tinh, người có địa vị thấp kém thì lời nói không có sức thuyết phục nên cũng sẽ không có người nào tin tưởng Ninh Nhuệ Tinh.
Cô ta đã chuẩn bị đủ mọi dự tính nhưng thế nào cũng không ngờ được Giang Dữ vậy mà lại vì Ninh Nhuệ Tinh mà quăng công việc đang dang dở lại phía sau.
Loại tình huống này trước đây gần như là không hề tồn tại, Giang Dữ đối với những công việc mà bản thân có bổn phận phải hoàn thành thì cho dù là thân thể không khỏe hoặc là sắp có chuyện gì đi nữa thì anh cũng sẽ kiên trì hoàn thành, không rời không bỏ vị trí.
Nhưng sự việc lần này đã trở thành ngoại lệ của Giang Dữ.
Bởi vì nhân vật chính của sự việc này là Ninh Nhuệ Tinh.
Hứa Điềm cũng không còn cách nào có thể an ủi bản thân rằng Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh không có quan hệ gì.
Hiện tại không có quan hệ không đại biểu cho việc sau này sẽ không có quan hệ.
Chỉ cần Giang Dữ muốn, anh liền có thể đem tất cả những cái "không có quan hệ" kia biến thành bất kỳ "mối quan hệ" nào có thể.
Nhưng cô ta đến cùng vẫn là không cam tâm cho nên sau khi vô tình gặp phải Ninh Nhuệ Tinh mới nói ra những lời kia.
Ai biết được Ninh Nhuệ Tinh lại tát lại cô ta bằng một câu như thế.
Cô ta thậm chí còn không dám xác nhận rằng đó chỉ là suy nghĩ của bản thân Ninh Nhuệ Tinh hay là ý nghĩ đã được Giang Dữ ngầm đồng ý mà thành.
Ninh Nhuệ Tinh thu lại ánh mắt đang nhìn thẳng vào Hứa Điềm, ánh mắt cô rơi xuống những người bạn cùng phòng, cô nhẹ giọng lên tiếng, "Cũng khá trễ rồi, chúng ta quay về nhé?"
Hứa Giai Văn nhẹ gật đầu, phụ họa thêm một câu, "Chúng ta nhanh đi thôi, có một cái chày sống sờ sờ to tướng đứng chắn trước mặt thế này, đối diện với cái bản mặt này ai mà nuốt nổi cơm chứ?"
Đàn chị gì đó lúc này đây cô không thèm quan tâm, cô cùng với Ninh Nhuệ Tinh là bạn cùng phòng ký túc xá, là mối quan hệ thân mật, sâu sắc, không thể so sánh được với người ngoài, huống hồ chi Hứa Điềm đụng chuyện còn kéo theo cả cha mẹ, quả thật là quá đáng.
"Cô..." Hứa Điềm đảo mắt nhìn về phía Hứa Giai Văn, căm hận liếc mắt nhìn cô.
Hứa Giai Văn cũng không hề chịu thua, cô trừng lớn đôi mắt nhìn thẳng vào Hứa Điềm.
Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ đang cảm thấy có chút sốt ruột, nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Giai Văn, cô lại có chút khóc không được mà cười cũng không xong, đành phải vội vàng kéo người ra ngoài.
"Cậu tham gia vào tranh luận làm gì, người như cô ta không chừng sẽ làm gì đó để ngáng chân cậu thì sao?"
Trên đường trở về ký túc xá, Ninh Nhuệ Tinh không nhịn được nói với Hứa Giai Văn.
Hứa Điềm chỉ là nhìn không vừa mắt Ninh Nhuệ Tinh, cũng chưa từng gây tổn hại gì cho những người xung quanh cô, so với mấy người các cô mà nói thì Hứa Điềm cũng được xem là một cán sự lâu năm ở trong hội sinh viên trường, là cán sự vào cùng một nhiệm kỳ với Giang Dữ, bất luận là số người quen biết hay là mạng lưới liên lạc qua lại gì đó tất nhiên cũng nhiều hơn các cô.
Đến lúc đó ngay cả việc muốn mang giày kiểu gì, không phải là cũng sẽ bị chỉ trích đó chứ.
Cô không muốn các bạn cùng phòng của cô bởi vì chuyện của cô và Hứa Điềm mà phải chịu những tội danh không hiểu từ đâu ra.
"Sợ cái gì", Phương Đình Dư khẽ cười, "Không phải là vẫn còn đàn anh Giang Dữ trong hội sinh viên đó sao?"
"Chính là như vậy". Lai Âm mập mờ phụ họa thêm một câu.
Không đợi Ninh Nhuệ Tinh hỏi lên thắc mắc, Phương Đình Dư đã tự mình giải thích, "Đàn chị kia tranh cử vào đoàn chủ tịch thất bại rồi, đã rút ra khỏi hội sinh viên, đàn anh Giang Dữ vẫn đang là chủ tịch chính thức trong đoàn chủ tịch, đó mới là trung tâm quyền lực chân chính, đàn chị kia thì tính là cái gì...."
"Tớ,... mấy lời đó đều là nói bừa thôi, các cậu tin là thật sao?" Ninh Nhuệ Tinh ngừng một chút, "Chẳng qua là vừa nãy tớ tức quá, nên mới nói ra câu nói như vậy mà thôi."
"Vậy cũng không chắc."
Hứa Giai Văn vẫn luôn có chút hoài nghi về thái độ của Giang Dữ đối với Ninh Nhuệ Tinh, cô ngay lập tức lên tiếng phản bác.
"Cậu nghĩ mà xem, cậu đã đem người ta ra mà dọa dẫm những người ở quán ăn, hầu hết những người có mặt ở đó đều sẽ cho rằng đó là sự thật."
Ninh Nhuệ Tinh ngẩn người ra mất một, hai giây, cô cảm thấy bản thân mình hình như đã nghĩ ra một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, "Đợi đã, cậu nói xem cô ta sẽ không chạy đến chỗ đàn anh Giang Dữ rồi nói với anh ấy về câu nói kia của tớ đó chứ, hoặc là có người nào đó, bọn họ đã nghe được câu nói ấy, đàn anh Giang Dữ không phải là cũng biết rồi đó chứ?"
Lai Âm trầm tư một lát, nhẹ gật đầu, cô có phần đồng tình nhìn Ninh Nhuệ Tinh, "Có thể sẽ biết......"
Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh sớm đã nhăn lại chẳng khác trái khổ qua là bao, hai tay cô úp lên mặt che lấy đôi má, nhẹ nhàng bật lên âm thanh huhuhu.
"Nếu như thật sự bị đàn anh Giang Dữ biết được, vậy thì cũng quá mất mặt rồi."
"Có lẽ cậu nên nghĩ thử xem", Hứa Giai Văn ngừng một chút, "Lỡ như đàn anh Giang Dữ vừa khéo cũng có ý tứ kia, vậy thì sẽ không mất mặt nữa."
Trong đầu Ninh Nhuệ Tinh lúc này đều là sự xấu hổ sau khi Giang Dữ có thể biết được, cả gương mặt cô nóng hừng hực lên như lửa đốt.
Những câu nói, tiếng vang bên cạnh cô cũng không còn nghe vào tai nữa, cô bỏ lại ba người còn lại rồi chạy bước nhỏ về phía ký túc xá nữ.
"Tớ phải một mình yên tĩnh chút.
______
Đợi sau khi tắm xong, Ninh Nhuệ Tinh liền cuộn tròn làm tổ trong chăn, cô cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Cô xoắn xuýt xem có cần phải thăm dò ý tứ của Giang Dữ hay không.
Thật không dễ dàng gì cô mới hạ quyết tâm gửi cho Giang Dữ một tin nhắn, ánh đèn của ký túc xá lại từng chút từng chút một tối dần.
Tắt đèn rồi, cũng không biết Giang Dữ đã ngủ hay chưa?
Không quan tâm nữa.
Ninh Nhuệ Tinh nặng nề thở phào ra một hơi, cô cẩn thận, dè dặt cân nhắc, đắn đo về từng chữ trong câu, lúc này mới nhấn gửi đi.
Chỉ là vừa gửi đi cô đã nhận được tin nhắn của Giang Dữ, cô thật sự có chút vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ tới là Giang Dữ vẫn còn chưa ngủ.
Ninh Nhuệ Tinh: Đàn anh, tối hôm nay anh có nghe thấy người ta nói đến những lời kỳ kỳ quái quái gì hay không?
Giang Dữ: Ví dụ như?
Ninh Nhuệ Tinh có chút khó chịu cắn chặt lấy góc chăn.
Giang Dữ là không biết sự tình hay là...... chỉ là đang dụ cô nói ra.
"Không có, chỉ là trễ như vậy rồi, đàn anh còn chưa đi ngủ sao?"
Cuối cùng vẫn là không có can đảm để nói lên sự thật, Ninh Nhuệ Tinh chọn cách rẽ ra một chủ đề nói chuyện khác.
"Đây chính là những lời kỳ kỳ quái quái mà em hình dung ra hả?"
Thấy Giang Dữ gửi tin nhắn hồi âm, Ninh Nhuệ Tinh đang muốn trả lời lại thì ngay lúc đó lại vang lên tiếng âm báo có tin nhắn mới gửi đến.
"Buổi trưa ngày mai hội sinh viên sẽ có cuộc họp, tối nay ngủ sớm đi nhé."
Ninh Nhuệ Tinh nhìn dòng tin nhắn này mất mấy giây đồng hồ, cô nhẹ nhàng cảm thán một chút rồi không gửi tin nhắn trả lời lại nữa, cô đem điện thoại chỉnh thành chế độ máy bay rồi đặt sang bên cạnh.
Cô chỉ có thể hy vọng Giang Dữ thật sự không biết gì cả.
Cùng lúc đó, Giang Dữ bên này ấn mở ra khung trò chuyện với Châu Hạo.
"Chậc chậc chậc, Giang thiếu à, cậu có biết cô bé đàn em của cậu đã nói câu gì không, một câu nói thôi đã trực tiếp làm cho Hứa Điềm không thể thốt lên được lời nào nữa.
"Là người khác nói cho tôi biết đấy, tôi đây là lần đầu tiên mới thấy có người có thể làm cho Hứa Điềm tủi hận đến nỗi một câu nói cũng không thể nào thốt ra được."
"Đã vậy còn là một con tiểu bạch thỏ có mang răng nanh nữa chứ, mặc dù nói chuyện đụng chạm đến cha mẹ gì gì đó quả thật là có chút quá đáng."
Nhìn thấy câu cuối cùng, Giang Dữ khẽ chau mày lại.
Còn chưa kịp hỏi ra, Châu Hạo đã tiếp tục gửi qua một tin nhắn nữa.
" "Giang Dữ được nhiều người yêu thích nhưng anh ấy lại thích tôi", cậu xem câu nói này, chậc chậc......"
Anh ấy thích tôi......
Khóe môi của Giang Dữ hiện lên nụ cười, lần đầu tiên từ trước đến nay gửi lại cho Châu Hạo một tin nhắn hồi âm.
"Ừm, khá có ý thức đó."
______
Buổi trưa ngày hôm sau hội sinh viên tổ chức cuộc họp, nội dung cuộc họp bàn về đại hội nhậm chức của nhiệm kỳ mới vào buổi tối.
Theo quyết định thì sẽ do các bộ phận tự mình tổ chức.
Điều đó khiến cho Ninh Nhuệ Tinh yên tâm được phần nào.
Chỉ là, khi cô kết thúc cuộc họp thường kỳ của bộ phận, đi tìm mấy người bọn Lai Âm để chuẩn bị cùng nhau quay về ký túc xá, thì lại tình cờ gặp Giang Dữ ở lối cầu thang.
Phản ứng của Ninh Nhuệ Tinh cũng rất nhanh, cô lên tiếng chào hỏi Giang Dữ một tiếng, không cho anh thời gian để phản ứng, cô đã vội vội vàng vàng chạy xuống cầu thang.
Thông qua tay vịn của cầu thang, Ninh Nhuệ Tinh vô thức ngước mắt lên liền nhìn thấy Giang Dữ cũng đang cúi đầu xuống nhìn về phía cô.
Trong đôi mắt anh có ý vị gì đó mà cô nhìn không ra được.
Cô không dám tiếp tục nhìn nữa, vội vàng thu lại ánh mắt, cũng không dám ở lại để chờ bọn Lai Âm thêm nữa, một mình cô nhanh chóng chạy về ký túc xá.
Bây giờ đối mặt với Giang Dữ, cô sẽ có bóng ma tâm lý mất.
Cô vẫn cứ nhớ đến câu nói kia của mình.
Có chút mất thể diện không thể nói thành lời.
Buổi tối lúc ngồi trên ghế ở giảng đường cô cũng chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn này rất nhiều.
Ninh Nhuệ Tinh cúi thấp đầu, lẳng lặng nhìn đầu ngón chân của bản thân, cô cố gắng đem bản thân mình thu gọn lại thành một khối.
Lúc nghe thấy Giang Dữ gọi tên của mình, cô chỉ cảm giác được trái tim của bản thân cũng sắp nhảy vọt lên đến tận cổ họng rồi.
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng bên cạnh chỗ ngồi của cô.
Không biết có phải là cô nhìn nhầm hay không, cô cảm thấy ánh mắt Giang Dữ nhìn cô vào ngay lúc này cực kỳ không bình thường.
Không giống như sự bình tĩnh, trầm mặc trước đây, ánh mắt anh dường như mang đầy tính xâm lược, giống như là muốn đem cô nuốt vào trong bụng vậy.
So với buổi trưa, ánh mắt ấy lại càng thêm rõ ràng.
Ninh Nhuệ Tinh bị ý nghĩ của bản thân mình làm cho kinh sợ.
Đừng nói là Giang Dữ biết được sự việc tối hôm qua, muốn tìm cô tính sổ chứ?
Khéo thế nào lại biết được vào buổi tối, mà vừa hay buổi tối cũng có cuộc họp...
Sau một giây, cô cảm thấy rằng những suy đoán trong đầu mình đã được nghiệm chứng.
Quả như dự đoán, Giang Dữ lên tiếng, "Đợi lát nữa sau khi đại hội kết thúc, đến phòng làm việc của anh một chuyến đi, anh có chuyện muốn nói với em."
Ngồi bên cạnh cô còn có thêm vài người nữa, họ đều không nhịn được ném ánh mắt về phía cô.
Bất đắc dĩ, Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể nhẹ gật đầu, thấp giọng đồng ý một tiếng.
Nhưng trong lòng cô lại đang tính toán dự định khác.
Dáng vẻ này của Giang Dữ, rõ ràng không giống với bàn việc công.
Thêm vào đó, chủ tịch có chuyện gì không phải đều là trực tiếp truyền đạt xuống các bộ trưởng hay sao, nào có chuyện chuyển lời đến một cán sự nhỏ nhoi như cô đây.
Do đó, Ninh Nhuệ Tinh hoàn toàn chắc chắn rằng Giang Dữ đang muốn tìm cô tính sổ.
Không thể trốn quá ngày rằm cũng phải trốn cho hết mùng một. Ninh Nhuệ Tinh tự an ủi bản thân mình.
Nhìn theo bóng lưng đang thẳng bước về phía trước của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, đợi sau khi đại hội kết thúc cô sẽ ngay lập tức chạy đi.
Suy cho cùng thì bị Giang Dữ chất vấn trực tiếp quả thật là quá mất thể diện, nói không chừng cô sẽ lại nói ra những lời càng kỳ quặc hơn nữa.
Trong khoảng thời gian đại hội, Giang Dữ dường như có nhận được một cuộc gọi đi ra ngoài, mãi vẫn không thấy quay lại.
Thật không dễ dàng gì chịu đựng đến khi buổi ủy nhiệm kết thúc.
Gần như ngay khi tuyên bố có thể rời khỏi vị trí, Ninh Nhuệ Tinh đã nhanh chóng đứng dậy, chạy thẳng ra bên ngoài.
Không biết Giang Dữ đã đi đến chỗ nào để nghe điện thoại rồi.
Nếu như vô tình gặp phải thì không biết làm sao đây.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy, cũng không dám đi thang máy, cô đặc biệt chọn một lối thang bộ ở một phía thật xa rồi đi xuống.
Chỉ vì có thể trốn tránh Giang Dữ.
Ánh đèn ở lối xuống thang bộ có chút mờ tối, gợi lên bầu không khí khá rợn người.
Ninh Nhuệ Tinh che lấy lồng ngực đang đập nhanh thình thịch của bản thân, cô cố gắng hết sức làm nhẹ tiếng bước chân của mình.
Quá lo lắng rồi.
Lúc chạy tới lầu ba, cô nhìn thấy có ánh sáng ở lầu dưới hắt lên, Ninh Nhuệ Tinh không quan tâm quá nhiều, cô nhanh chóng chạy tiếp xuống lầu.
Khi vừa chạy xuống một đoạn ngoặt, cô liền nhìn thấy một bóng người đang đứng cạnh bệ cửa sổ.
Một bóng dáng cao lớn nhưng lại khá mơ hồ.
Trong lòng cô chợt nảy lên kinh sợ, nhanh chóng, gấp rút đề phòng.
Đại khái là cảm giác được âm thanh, người kia xoay người lại nhìn về phía cô.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh đang trừng mắt muốn nhìn cho rõ người trước mặt, người ấy đã nhấc chân đi về phía cô.
Trong trường học mấy ngày gần đây dường như có lưu truyền về một kẻ biến thái thường xuất hiện ở cầu thang bộ, Ninh Nhuệ Tinh vừa nghĩ đến đây liền lùi về phía sau vài bước, cô mãnh liệt muốn quay người chạy ngược lên trên.
So với tên biến thái kia thì cô cảm thấy Giang Dữ không hề khủng bố chút nào.
Ngay khi vừa xoay người, cổ tay cô liền bị người đằng sau giữ chặt lấy.
Lực nắm tay của người kia khiến cô không dễ gì kháng cự lại, người kia đem cô kéo lùi lại phía sau, lưng cô liền theo đó mà dựa sát vào bức tường sau lưng.
Một bàn tay ấm áp còn đang chống phía sau cô.
Còn chưa kịp hét thành tiếng, cô đã bị một giọng nói quen thuộc làm cho đứng hình.
"Không phải là anh đã bảo em đến phòng làm việc chờ anh sao? Em chạy cái gì?"
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh mãnh liệt đập thình thịch.
Cô trừng lớn đôi mắt, liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng trước mặt mình.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy gương mặt kia rất rõ ràng.
Bao gồm cả ánh mắt trước nay chưa từng để lộ ra kia nữa.
Lạ lẫm, nóng bỏng, còn có chút âm trầm, thâm sâu.
"Chạy cái gì?"
Cô nghe thấy Giang Dữ thấp giọng hỏi một câu, thanh âm cực kỳ khàn khàn.
"Không, không chạy...", Ninh Nhuệ Tinh nhẹ lắc đầu, lời nói cũng có chút ngắt quãng, "Đàn,... đàn anh, có thể đừng,... đừng,... dựa vào gần sát như vậy,... hay không?"
Cô không nói thì còn đỡ, vừa nói xong, Giang Dữ lại tiến đến gần cô hơn một chút.
Anh cúi thấp đầu, sống mũi cao thẳng gần như sắp chạm đến đỉnh đầu của cô luôn, hơi thở ấm áp không chút che đậy nào, từng chút, từng chút một phả lên trên người cô.
"Đàn anh?", Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng thử gọi một tiếng.
Giang Dữ khẽ nhếch môi, lại càng dựa gần vào cô hơn nữa.
Đầu anh hơi cúi xuống, chỉ cần thêm mấy cm nữa thôi là liền có thể hôn xuống rồi.
Ninh Nhuệ Tinh bị anh ép vào trong một góc cầu thang, thêm vào việc phải chịu đựng sự ảnh hưởng của tư thế này, gương mặt cô bởi vì lo lắng, căng thẳng mà đỏ hồng cả lên, cô cố gắng ổn định lại tâm tình của bản thân, âm thanh thấp đến mức không thể thấp hơn, "Đàn anh, anh muốn làm gì?"
Không nói câu gì, lại còn dựa sát như vậy, đến cùng thì anh ấy muốn làm gì?
Ninh Nhuệ Tinh quả thật là có chút khóc không ra nước mắt.
Sớm biết như vậy thì đã không lén lút chạy đi rồi.
Mà có muốn chạy cũng sẽ không chạy đường này.
Giang Dữ thấp giọng khẽ cười, lông mi hơi rũ xuống, không chút che đậy nào nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy thương yêu, cưng chiều.
Ninh Nhuệ Tinh ngay trong khoảnh khắc đó nhìn đến nỗi ngẩn cả người.
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, nhìn thấy anh sao lại chạy? Hử?"
Âm cuối cùng hơi cao hơn một chút, mang đến ý vị mê hoặc không thể nói thành lời.
Ninh Nhuệ Tinh khẽ động khóe môi, đang muốn tìm một lý do cho có lệ, Giang Dữ đã tiếp tục lên tiếng.
"Không phải là muốn yêu đương sao?"
—————————
Có ai chờ mãi khoảnh khắc 2 ng này chính thức yêu nhau không
Bọn cô đang liên hoan ở phố sinh viên bên ngoài trường học, xung quanh còn có rất nhiều sinh viên khác. Có thể có những người quen biết, cũng có những người không quen, còn có Hứa Điềm đang đứng trước mặt cô nữa, và còn những người bạn cùng phòng ký túc xá với cô.
Gần như là không còn hoài nghi gì nữa, tất cả bọn họ chắc chắn phần lớn đều đã nghe nói qua về con người thần thánh Giang Dữ.
Nhưng mà từ từ đã, Giang Dữ được nhắc đến trong lời nói của cô, kết hợp với việc Giang Dữ đã từng từ chối lời tỏ tình của các nữ sinh trong quá khứ, cũng được xem như là có chút không biết tự lượng sức mình rồi.
Nếu như bị người khác thêu dệt, thêm mắm thêm muối rồi truyền đến tai Giang Dữ, cô xem chừng cũng không còn mặt mũi đứng trước mặt Giang Dữ nữa.
Chỉ là Giang Dữ là nỗi đau trong lòng Hứa Điềm, đó cũng là điều duy nhất cô có thể biết được.
Nếu như có thể cô cũng không muốn đem Giang Dữ và Hứa Điềm đặt vào cạnh nhau, nhưng Hứa Điềm lấy cha mẹ cô ra để nói, trong khoảnh khắc đại não bị kích động cô liền thuận miệng nói ra lời đó.
Xem dáng vẻ Hứa Điềm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, sự hối hận từ sâu thẳm trong lòng Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới giảm bớt đi được một ít.
Người không đụng đến ta thì ta không đụng đến người, đây là đạo lý mà cô luôn tuân theo, nếu như hôm nay Hứa Điềm không đem cha mẹ và người cô thích ra để nói nhăng nói cuội.Hai hợp lại thành một chuyện mà nói, cứ dăm ba câu lại đem cha mẹ và gia giáo nhà cô ra nói thì Ninh Nhuệ Tinh cũng đã không đến mức không nhịn được như vậy.
Hứa Điềm khẽ động khóe môi, đại khái là muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra được.
Ít nhất thì lời mà Ninh Nhuệ Tinh nói xác thực là đã khiến cô ta không còn cách nào phản bác.
Ví dụ như Giang Dữ đối với cô ta tốt một cách bất ngờ.
Cô ta chưa từng thấy qua dáng vẻ, nét mặt như vậy của Giang Dữ.
Lúc chuẩn bị phía sau hậu trường, cô ta đã nghe được lời hứa của Giang Dữ với Ninh Nhuệ Tinh, trong lòng liền nổi lên đố kỵ và ganh ghét, trong đầu thầm vang lên ý niệm gian ác "bất luận là dùng biện pháp gì đi chăng nữa cũng nhất định phải ngăn chặn Ninh Nhuệ Tinh đạt được giải thưởng".
Thêm vào đó, Giang Dữ đang phải cùng với các vị lãnh đạo của nhà trường tiếp đón đoàn khách đến thăm hỏi, không nghi ngờ gì nữa, đó cũng chính là cơ hội mà trời cho cô ta.
Những thí sinh tham gia cuộc thi tất nhiên biết nên chọn đối thủ như thế nào thì có lợi cho bản thân mình, mà cô ta cũng tin chắc rằng vài câu nói đơn giản của bản thân liền có thể đem sự việc này xoay chuyển sang một hướng khác, cứ xem như Ninh Nhuệ Tinh và bạn cùng phòng ký túc xá của cô biết chân tướng của sự việc thì căn bản cũng không có cách nào khác.
Không có ai có thể làm chứng cho Ninh Nhuệ Tinh, người có địa vị thấp kém thì lời nói không có sức thuyết phục nên cũng sẽ không có người nào tin tưởng Ninh Nhuệ Tinh.
Cô ta đã chuẩn bị đủ mọi dự tính nhưng thế nào cũng không ngờ được Giang Dữ vậy mà lại vì Ninh Nhuệ Tinh mà quăng công việc đang dang dở lại phía sau.
Loại tình huống này trước đây gần như là không hề tồn tại, Giang Dữ đối với những công việc mà bản thân có bổn phận phải hoàn thành thì cho dù là thân thể không khỏe hoặc là sắp có chuyện gì đi nữa thì anh cũng sẽ kiên trì hoàn thành, không rời không bỏ vị trí.
Nhưng sự việc lần này đã trở thành ngoại lệ của Giang Dữ.
Bởi vì nhân vật chính của sự việc này là Ninh Nhuệ Tinh.
Hứa Điềm cũng không còn cách nào có thể an ủi bản thân rằng Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh không có quan hệ gì.
Hiện tại không có quan hệ không đại biểu cho việc sau này sẽ không có quan hệ.
Chỉ cần Giang Dữ muốn, anh liền có thể đem tất cả những cái "không có quan hệ" kia biến thành bất kỳ "mối quan hệ" nào có thể.
Nhưng cô ta đến cùng vẫn là không cam tâm cho nên sau khi vô tình gặp phải Ninh Nhuệ Tinh mới nói ra những lời kia.
Ai biết được Ninh Nhuệ Tinh lại tát lại cô ta bằng một câu như thế.
Cô ta thậm chí còn không dám xác nhận rằng đó chỉ là suy nghĩ của bản thân Ninh Nhuệ Tinh hay là ý nghĩ đã được Giang Dữ ngầm đồng ý mà thành.
Ninh Nhuệ Tinh thu lại ánh mắt đang nhìn thẳng vào Hứa Điềm, ánh mắt cô rơi xuống những người bạn cùng phòng, cô nhẹ giọng lên tiếng, "Cũng khá trễ rồi, chúng ta quay về nhé?"
Hứa Giai Văn nhẹ gật đầu, phụ họa thêm một câu, "Chúng ta nhanh đi thôi, có một cái chày sống sờ sờ to tướng đứng chắn trước mặt thế này, đối diện với cái bản mặt này ai mà nuốt nổi cơm chứ?"
Đàn chị gì đó lúc này đây cô không thèm quan tâm, cô cùng với Ninh Nhuệ Tinh là bạn cùng phòng ký túc xá, là mối quan hệ thân mật, sâu sắc, không thể so sánh được với người ngoài, huống hồ chi Hứa Điềm đụng chuyện còn kéo theo cả cha mẹ, quả thật là quá đáng.
"Cô..." Hứa Điềm đảo mắt nhìn về phía Hứa Giai Văn, căm hận liếc mắt nhìn cô.
Hứa Giai Văn cũng không hề chịu thua, cô trừng lớn đôi mắt nhìn thẳng vào Hứa Điềm.
Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ đang cảm thấy có chút sốt ruột, nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Giai Văn, cô lại có chút khóc không được mà cười cũng không xong, đành phải vội vàng kéo người ra ngoài.
"Cậu tham gia vào tranh luận làm gì, người như cô ta không chừng sẽ làm gì đó để ngáng chân cậu thì sao?"
Trên đường trở về ký túc xá, Ninh Nhuệ Tinh không nhịn được nói với Hứa Giai Văn.
Hứa Điềm chỉ là nhìn không vừa mắt Ninh Nhuệ Tinh, cũng chưa từng gây tổn hại gì cho những người xung quanh cô, so với mấy người các cô mà nói thì Hứa Điềm cũng được xem là một cán sự lâu năm ở trong hội sinh viên trường, là cán sự vào cùng một nhiệm kỳ với Giang Dữ, bất luận là số người quen biết hay là mạng lưới liên lạc qua lại gì đó tất nhiên cũng nhiều hơn các cô.
Đến lúc đó ngay cả việc muốn mang giày kiểu gì, không phải là cũng sẽ bị chỉ trích đó chứ.
Cô không muốn các bạn cùng phòng của cô bởi vì chuyện của cô và Hứa Điềm mà phải chịu những tội danh không hiểu từ đâu ra.
"Sợ cái gì", Phương Đình Dư khẽ cười, "Không phải là vẫn còn đàn anh Giang Dữ trong hội sinh viên đó sao?"
"Chính là như vậy". Lai Âm mập mờ phụ họa thêm một câu.
Không đợi Ninh Nhuệ Tinh hỏi lên thắc mắc, Phương Đình Dư đã tự mình giải thích, "Đàn chị kia tranh cử vào đoàn chủ tịch thất bại rồi, đã rút ra khỏi hội sinh viên, đàn anh Giang Dữ vẫn đang là chủ tịch chính thức trong đoàn chủ tịch, đó mới là trung tâm quyền lực chân chính, đàn chị kia thì tính là cái gì...."
"Tớ,... mấy lời đó đều là nói bừa thôi, các cậu tin là thật sao?" Ninh Nhuệ Tinh ngừng một chút, "Chẳng qua là vừa nãy tớ tức quá, nên mới nói ra câu nói như vậy mà thôi."
"Vậy cũng không chắc."
Hứa Giai Văn vẫn luôn có chút hoài nghi về thái độ của Giang Dữ đối với Ninh Nhuệ Tinh, cô ngay lập tức lên tiếng phản bác.
"Cậu nghĩ mà xem, cậu đã đem người ta ra mà dọa dẫm những người ở quán ăn, hầu hết những người có mặt ở đó đều sẽ cho rằng đó là sự thật."
Ninh Nhuệ Tinh ngẩn người ra mất một, hai giây, cô cảm thấy bản thân mình hình như đã nghĩ ra một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, "Đợi đã, cậu nói xem cô ta sẽ không chạy đến chỗ đàn anh Giang Dữ rồi nói với anh ấy về câu nói kia của tớ đó chứ, hoặc là có người nào đó, bọn họ đã nghe được câu nói ấy, đàn anh Giang Dữ không phải là cũng biết rồi đó chứ?"
Lai Âm trầm tư một lát, nhẹ gật đầu, cô có phần đồng tình nhìn Ninh Nhuệ Tinh, "Có thể sẽ biết......"
Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh sớm đã nhăn lại chẳng khác trái khổ qua là bao, hai tay cô úp lên mặt che lấy đôi má, nhẹ nhàng bật lên âm thanh huhuhu.
"Nếu như thật sự bị đàn anh Giang Dữ biết được, vậy thì cũng quá mất mặt rồi."
"Có lẽ cậu nên nghĩ thử xem", Hứa Giai Văn ngừng một chút, "Lỡ như đàn anh Giang Dữ vừa khéo cũng có ý tứ kia, vậy thì sẽ không mất mặt nữa."
Trong đầu Ninh Nhuệ Tinh lúc này đều là sự xấu hổ sau khi Giang Dữ có thể biết được, cả gương mặt cô nóng hừng hực lên như lửa đốt.
Những câu nói, tiếng vang bên cạnh cô cũng không còn nghe vào tai nữa, cô bỏ lại ba người còn lại rồi chạy bước nhỏ về phía ký túc xá nữ.
"Tớ phải một mình yên tĩnh chút.
______
Đợi sau khi tắm xong, Ninh Nhuệ Tinh liền cuộn tròn làm tổ trong chăn, cô cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Cô xoắn xuýt xem có cần phải thăm dò ý tứ của Giang Dữ hay không.
Thật không dễ dàng gì cô mới hạ quyết tâm gửi cho Giang Dữ một tin nhắn, ánh đèn của ký túc xá lại từng chút từng chút một tối dần.
Tắt đèn rồi, cũng không biết Giang Dữ đã ngủ hay chưa?
Không quan tâm nữa.
Ninh Nhuệ Tinh nặng nề thở phào ra một hơi, cô cẩn thận, dè dặt cân nhắc, đắn đo về từng chữ trong câu, lúc này mới nhấn gửi đi.
Chỉ là vừa gửi đi cô đã nhận được tin nhắn của Giang Dữ, cô thật sự có chút vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ tới là Giang Dữ vẫn còn chưa ngủ.
Ninh Nhuệ Tinh: Đàn anh, tối hôm nay anh có nghe thấy người ta nói đến những lời kỳ kỳ quái quái gì hay không?
Giang Dữ: Ví dụ như?
Ninh Nhuệ Tinh có chút khó chịu cắn chặt lấy góc chăn.
Giang Dữ là không biết sự tình hay là...... chỉ là đang dụ cô nói ra.
"Không có, chỉ là trễ như vậy rồi, đàn anh còn chưa đi ngủ sao?"
Cuối cùng vẫn là không có can đảm để nói lên sự thật, Ninh Nhuệ Tinh chọn cách rẽ ra một chủ đề nói chuyện khác.
"Đây chính là những lời kỳ kỳ quái quái mà em hình dung ra hả?"
Thấy Giang Dữ gửi tin nhắn hồi âm, Ninh Nhuệ Tinh đang muốn trả lời lại thì ngay lúc đó lại vang lên tiếng âm báo có tin nhắn mới gửi đến.
"Buổi trưa ngày mai hội sinh viên sẽ có cuộc họp, tối nay ngủ sớm đi nhé."
Ninh Nhuệ Tinh nhìn dòng tin nhắn này mất mấy giây đồng hồ, cô nhẹ nhàng cảm thán một chút rồi không gửi tin nhắn trả lời lại nữa, cô đem điện thoại chỉnh thành chế độ máy bay rồi đặt sang bên cạnh.
Cô chỉ có thể hy vọng Giang Dữ thật sự không biết gì cả.
Cùng lúc đó, Giang Dữ bên này ấn mở ra khung trò chuyện với Châu Hạo.
"Chậc chậc chậc, Giang thiếu à, cậu có biết cô bé đàn em của cậu đã nói câu gì không, một câu nói thôi đã trực tiếp làm cho Hứa Điềm không thể thốt lên được lời nào nữa.
"Là người khác nói cho tôi biết đấy, tôi đây là lần đầu tiên mới thấy có người có thể làm cho Hứa Điềm tủi hận đến nỗi một câu nói cũng không thể nào thốt ra được."
"Đã vậy còn là một con tiểu bạch thỏ có mang răng nanh nữa chứ, mặc dù nói chuyện đụng chạm đến cha mẹ gì gì đó quả thật là có chút quá đáng."
Nhìn thấy câu cuối cùng, Giang Dữ khẽ chau mày lại.
Còn chưa kịp hỏi ra, Châu Hạo đã tiếp tục gửi qua một tin nhắn nữa.
" "Giang Dữ được nhiều người yêu thích nhưng anh ấy lại thích tôi", cậu xem câu nói này, chậc chậc......"
Anh ấy thích tôi......
Khóe môi của Giang Dữ hiện lên nụ cười, lần đầu tiên từ trước đến nay gửi lại cho Châu Hạo một tin nhắn hồi âm.
"Ừm, khá có ý thức đó."
______
Buổi trưa ngày hôm sau hội sinh viên tổ chức cuộc họp, nội dung cuộc họp bàn về đại hội nhậm chức của nhiệm kỳ mới vào buổi tối.
Theo quyết định thì sẽ do các bộ phận tự mình tổ chức.
Điều đó khiến cho Ninh Nhuệ Tinh yên tâm được phần nào.
Chỉ là, khi cô kết thúc cuộc họp thường kỳ của bộ phận, đi tìm mấy người bọn Lai Âm để chuẩn bị cùng nhau quay về ký túc xá, thì lại tình cờ gặp Giang Dữ ở lối cầu thang.
Phản ứng của Ninh Nhuệ Tinh cũng rất nhanh, cô lên tiếng chào hỏi Giang Dữ một tiếng, không cho anh thời gian để phản ứng, cô đã vội vội vàng vàng chạy xuống cầu thang.
Thông qua tay vịn của cầu thang, Ninh Nhuệ Tinh vô thức ngước mắt lên liền nhìn thấy Giang Dữ cũng đang cúi đầu xuống nhìn về phía cô.
Trong đôi mắt anh có ý vị gì đó mà cô nhìn không ra được.
Cô không dám tiếp tục nhìn nữa, vội vàng thu lại ánh mắt, cũng không dám ở lại để chờ bọn Lai Âm thêm nữa, một mình cô nhanh chóng chạy về ký túc xá.
Bây giờ đối mặt với Giang Dữ, cô sẽ có bóng ma tâm lý mất.
Cô vẫn cứ nhớ đến câu nói kia của mình.
Có chút mất thể diện không thể nói thành lời.
Buổi tối lúc ngồi trên ghế ở giảng đường cô cũng chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn này rất nhiều.
Ninh Nhuệ Tinh cúi thấp đầu, lẳng lặng nhìn đầu ngón chân của bản thân, cô cố gắng đem bản thân mình thu gọn lại thành một khối.
Lúc nghe thấy Giang Dữ gọi tên của mình, cô chỉ cảm giác được trái tim của bản thân cũng sắp nhảy vọt lên đến tận cổ họng rồi.
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng bên cạnh chỗ ngồi của cô.
Không biết có phải là cô nhìn nhầm hay không, cô cảm thấy ánh mắt Giang Dữ nhìn cô vào ngay lúc này cực kỳ không bình thường.
Không giống như sự bình tĩnh, trầm mặc trước đây, ánh mắt anh dường như mang đầy tính xâm lược, giống như là muốn đem cô nuốt vào trong bụng vậy.
So với buổi trưa, ánh mắt ấy lại càng thêm rõ ràng.
Ninh Nhuệ Tinh bị ý nghĩ của bản thân mình làm cho kinh sợ.
Đừng nói là Giang Dữ biết được sự việc tối hôm qua, muốn tìm cô tính sổ chứ?
Khéo thế nào lại biết được vào buổi tối, mà vừa hay buổi tối cũng có cuộc họp...
Sau một giây, cô cảm thấy rằng những suy đoán trong đầu mình đã được nghiệm chứng.
Quả như dự đoán, Giang Dữ lên tiếng, "Đợi lát nữa sau khi đại hội kết thúc, đến phòng làm việc của anh một chuyến đi, anh có chuyện muốn nói với em."
Ngồi bên cạnh cô còn có thêm vài người nữa, họ đều không nhịn được ném ánh mắt về phía cô.
Bất đắc dĩ, Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể nhẹ gật đầu, thấp giọng đồng ý một tiếng.
Nhưng trong lòng cô lại đang tính toán dự định khác.
Dáng vẻ này của Giang Dữ, rõ ràng không giống với bàn việc công.
Thêm vào đó, chủ tịch có chuyện gì không phải đều là trực tiếp truyền đạt xuống các bộ trưởng hay sao, nào có chuyện chuyển lời đến một cán sự nhỏ nhoi như cô đây.
Do đó, Ninh Nhuệ Tinh hoàn toàn chắc chắn rằng Giang Dữ đang muốn tìm cô tính sổ.
Không thể trốn quá ngày rằm cũng phải trốn cho hết mùng một. Ninh Nhuệ Tinh tự an ủi bản thân mình.
Nhìn theo bóng lưng đang thẳng bước về phía trước của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, đợi sau khi đại hội kết thúc cô sẽ ngay lập tức chạy đi.
Suy cho cùng thì bị Giang Dữ chất vấn trực tiếp quả thật là quá mất thể diện, nói không chừng cô sẽ lại nói ra những lời càng kỳ quặc hơn nữa.
Trong khoảng thời gian đại hội, Giang Dữ dường như có nhận được một cuộc gọi đi ra ngoài, mãi vẫn không thấy quay lại.
Thật không dễ dàng gì chịu đựng đến khi buổi ủy nhiệm kết thúc.
Gần như ngay khi tuyên bố có thể rời khỏi vị trí, Ninh Nhuệ Tinh đã nhanh chóng đứng dậy, chạy thẳng ra bên ngoài.
Không biết Giang Dữ đã đi đến chỗ nào để nghe điện thoại rồi.
Nếu như vô tình gặp phải thì không biết làm sao đây.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy, cũng không dám đi thang máy, cô đặc biệt chọn một lối thang bộ ở một phía thật xa rồi đi xuống.
Chỉ vì có thể trốn tránh Giang Dữ.
Ánh đèn ở lối xuống thang bộ có chút mờ tối, gợi lên bầu không khí khá rợn người.
Ninh Nhuệ Tinh che lấy lồng ngực đang đập nhanh thình thịch của bản thân, cô cố gắng hết sức làm nhẹ tiếng bước chân của mình.
Quá lo lắng rồi.
Lúc chạy tới lầu ba, cô nhìn thấy có ánh sáng ở lầu dưới hắt lên, Ninh Nhuệ Tinh không quan tâm quá nhiều, cô nhanh chóng chạy tiếp xuống lầu.
Khi vừa chạy xuống một đoạn ngoặt, cô liền nhìn thấy một bóng người đang đứng cạnh bệ cửa sổ.
Một bóng dáng cao lớn nhưng lại khá mơ hồ.
Trong lòng cô chợt nảy lên kinh sợ, nhanh chóng, gấp rút đề phòng.
Đại khái là cảm giác được âm thanh, người kia xoay người lại nhìn về phía cô.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh đang trừng mắt muốn nhìn cho rõ người trước mặt, người ấy đã nhấc chân đi về phía cô.
Trong trường học mấy ngày gần đây dường như có lưu truyền về một kẻ biến thái thường xuất hiện ở cầu thang bộ, Ninh Nhuệ Tinh vừa nghĩ đến đây liền lùi về phía sau vài bước, cô mãnh liệt muốn quay người chạy ngược lên trên.
So với tên biến thái kia thì cô cảm thấy Giang Dữ không hề khủng bố chút nào.
Ngay khi vừa xoay người, cổ tay cô liền bị người đằng sau giữ chặt lấy.
Lực nắm tay của người kia khiến cô không dễ gì kháng cự lại, người kia đem cô kéo lùi lại phía sau, lưng cô liền theo đó mà dựa sát vào bức tường sau lưng.
Một bàn tay ấm áp còn đang chống phía sau cô.
Còn chưa kịp hét thành tiếng, cô đã bị một giọng nói quen thuộc làm cho đứng hình.
"Không phải là anh đã bảo em đến phòng làm việc chờ anh sao? Em chạy cái gì?"
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh mãnh liệt đập thình thịch.
Cô trừng lớn đôi mắt, liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng trước mặt mình.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy gương mặt kia rất rõ ràng.
Bao gồm cả ánh mắt trước nay chưa từng để lộ ra kia nữa.
Lạ lẫm, nóng bỏng, còn có chút âm trầm, thâm sâu.
"Chạy cái gì?"
Cô nghe thấy Giang Dữ thấp giọng hỏi một câu, thanh âm cực kỳ khàn khàn.
"Không, không chạy...", Ninh Nhuệ Tinh nhẹ lắc đầu, lời nói cũng có chút ngắt quãng, "Đàn,... đàn anh, có thể đừng,... đừng,... dựa vào gần sát như vậy,... hay không?"
Cô không nói thì còn đỡ, vừa nói xong, Giang Dữ lại tiến đến gần cô hơn một chút.
Anh cúi thấp đầu, sống mũi cao thẳng gần như sắp chạm đến đỉnh đầu của cô luôn, hơi thở ấm áp không chút che đậy nào, từng chút, từng chút một phả lên trên người cô.
"Đàn anh?", Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng thử gọi một tiếng.
Giang Dữ khẽ nhếch môi, lại càng dựa gần vào cô hơn nữa.
Đầu anh hơi cúi xuống, chỉ cần thêm mấy cm nữa thôi là liền có thể hôn xuống rồi.
Ninh Nhuệ Tinh bị anh ép vào trong một góc cầu thang, thêm vào việc phải chịu đựng sự ảnh hưởng của tư thế này, gương mặt cô bởi vì lo lắng, căng thẳng mà đỏ hồng cả lên, cô cố gắng ổn định lại tâm tình của bản thân, âm thanh thấp đến mức không thể thấp hơn, "Đàn anh, anh muốn làm gì?"
Không nói câu gì, lại còn dựa sát như vậy, đến cùng thì anh ấy muốn làm gì?
Ninh Nhuệ Tinh quả thật là có chút khóc không ra nước mắt.
Sớm biết như vậy thì đã không lén lút chạy đi rồi.
Mà có muốn chạy cũng sẽ không chạy đường này.
Giang Dữ thấp giọng khẽ cười, lông mi hơi rũ xuống, không chút che đậy nào nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy thương yêu, cưng chiều.
Ninh Nhuệ Tinh ngay trong khoảnh khắc đó nhìn đến nỗi ngẩn cả người.
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, nhìn thấy anh sao lại chạy? Hử?"
Âm cuối cùng hơi cao hơn một chút, mang đến ý vị mê hoặc không thể nói thành lời.
Ninh Nhuệ Tinh khẽ động khóe môi, đang muốn tìm một lý do cho có lệ, Giang Dữ đã tiếp tục lên tiếng.
"Không phải là muốn yêu đương sao?"
—————————
Có ai chờ mãi khoảnh khắc 2 ng này chính thức yêu nhau không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.