Chương 25: Xuất hiện
Thường Đông
08/07/2020
Trong một trường hợp nghiêm túc, trang trọng như vậy, giọng nói này rõ ràng là có chút quá đột ngột.
Ninh Nhuệ Tinh lần theo giọng nói nhìn sang liền nhìn thấy Hứa Điềm đang ngồi trong đám đông từ từ đứng lên mang theo một khí thế vô cùng tự tin, cô ta không nhanh không chậm cao giọng lặp lại lần nữa, "Tôi có ý kiến khác."
Trong khán phòng, mấy người bọn Lai Âm khẽ thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ ngồi thẳng người lên.
"Kia không phải là đàn chị ngồi ở ngoài hôm tuyển cán sự mới của Bộ Ngoại giao hả? Có chuyện gì vậy?"
"Ban đầu tớ còn cảm thấy chị ta là một người rất tốt......"
Buổi chiều vừa khéo không có tiết học, mấy người các cô liền qua đây cổ vũ cho Ninh Nhuệ Tinh, cả cuộc thi xem đến bây giờ vốn dĩ đang rất tốt, ai biết được đến cuối cùng lại phát sinh ra sự việc như thế này.
Khắp cả khán phòng cực kỳ yên tĩnh.
Người dẫn chương trình đứng trên khán đài lên tiếng làm dịu bầu không khí, cô ấy hướng về phía khán giả bên dưới nở nụ cười, "Đối với phần thi thuyết trình của thí sinh số mười, ngay cả dân ngoài ngành như tôi đây cũng cảm thấy rất hay, rất độc đáo, nhưng mà vị tuyển thủ này của chúng ta đã lên tiếng có ý kiến khác vậy thì tất nhiên, liên quan đến vấn đề công bằng, chính trực của kết quả cuộc thi, chúng ta cần phải hỏi cho rõ ràng......"
Bản thân cô hiện giờ đã trở thành tâm điểm trung tâm của chủ đề bàn luận, toàn bộ cảm xúc của Ninh Nhuệ Tinh lúc này đã bị sự căng thẳng chiếm giữ, máu tuần hoàn như chảy ngược dòng dẫn đến tay chân cô có chút lạnh ngắt, trạng thái không khác lắm với lúc vừa nãy chuẩn bị trước khi lên sân khấu.
Nhưng cô cũng biết rằng muốn giải quyết được vấn đề này thì trước hết cần phải ổn định lại cảm xúc của bản thân, như vậy thì mới có thể có đủ dòng suy nghĩ mạch lạc để ứng phó với tình huống đột nhiên phát sinh này, lúc người dẫn chương trình dùng ánh mắt để ra hiệu, Ninh Nhuệ Tinh cũng hướng về phía cô ấy nhẹ gật đầu.
Giọng nói này của Hứa Điềm vang lên quá đột ngột, thêm vào đó là cái nhìn chằm chằm của các khán giả, tất cả mọi người chỉ có thể thuận theo ánh mắt của người dẫn chương trình nhìn xuống phía dưới bậc thềm.
"Vậy cho hỏi vị tuyển thủ này, đối với phần thi thuyết trình của thí sinh số mười, bạn có ý kiến gì khác?"
"Theo như những gì tôi được biết thì thí sinh số mười năm nay chẳng qua chỉ vừa mới là sinh viên năm nhất chuyên ngành Trung Văn, mà trong bản thảo này của cô ấy, cả một bài văn từ trên xuống dưới rõ ràng có thể thấy bao gồm rất nhiều từ vựng cao cấp trong chuyên ngành Anh văn, tôi vừa nãy đã đặc biệt kiểm tra một chút, trong bản thảo này thậm chí còn có không ít những từ vựng đặc biệt chỉ có ở lĩnh vực ngoại giao. Tôi nghĩ rằng tôi có lý do hợp lý để hoài nghi về tính sáng tạo, độc đáo (*) trong bản thảo thuyết trình của cô ấy."
(*) Trong truyện tác giả dùng từ 原创性 ý chỉ một tác phẩm sáng tạo, độc đáo có nội dung hoàn toàn mới chứ không phải đã trải qua phục chế (làm lại theo mẫu cũ), cải biên, ăn cắp bản quyền, mô phỏng, đạo văn, ăn cắp ý tưởng hay là dựa trên những tác phẩm có tính hàng loạt. Nói chung là phải tự mình viết ra, hoàn toàn mới và sáng tạo, độc đáo. Mình sợ dùng từ sáng tạo, độc đáo không thôi thì không nói hết được ý tác giả và nghĩa của từ nên mình giải thích thêm.
Trong bất cứ một cuộc thi chính quy nào, tất cả những bản thảo tham gia dự thi thường yêu cầu phải có tính nguyên gốc, sáng tạo và độc đáo, vậy nên lý do mà Hứa Điềm đưa ra là hoàn toàn hợp lý.
Cuộc thi thuyết trình Anh văn lần này không phân chia năm học và chuyên ngành, có vài người là đàn chị năm ba, năm tư, trước đó vẫn không chú ý tới nhưng vừa nghe Hứa Điềm nói xong lại vội vàng muốn kiểm chứng.
Bản thảo thuyết trình của Ninh Nhuệ Tinh còn đang được chiếu trên màn hình lớn vẫn chưa được gỡ xuống, vừa hay tiện cho bọn họ kiểm tra, xem xét.
Cuộc thi phân thành các nhóm chuyên ngành và không chuyên ngành, nhưng những giám khảo được mời đến đều là các giáo sư hướng dẫn, giảng dạy chuyên ngành Anh văn, trước đó họ còn đặc biệt kinh ngạc khi Ninh Nhuệ Tinh sử dụng đa dạng các loại từ vựng và ngôn ngữ chuyên ngành cao cấp, bao gồm cả những ngữ pháp phức tạp, họ chỉ cho rằng cô là sinh viên năm cuối, ai biết được......
Tất cả những từ vựng cao cấp được sử dụng trên bản thảo thường chỉ có sinh viên năm ba, năm tư mới được tiếp xúc với chúng. Nếu như nói là tự mình học được vậy thì ngữ pháp và thủ pháp sử dụng từ vựng rõ ràng không thể nào thành thạo và tự nhiên được như vậy.
Trong khán phòng phàm là những khán giả và các thí sinh tham gia dự thi đọc hiểu được những từ vựng cao cấp trên bản thảo thì ánh mắt họ nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh đã không kiềm được mà có sự thay đổi.
Đối với họ mà nói, Ninh Nhuệ Tinh chắc chắn là đã mời "xạ thủ" viết giúp để có thể giành được giải thưởng của cuộc thi, cứ xem như là thắng đi, vậy nhưng cũng là thắng không vinh dự, vẻ vang gì.
Huống hồ chi, bây giờ còn bị người ta vạch trần nữa.
"Đối với sự việc này, bạn có lời giải thích gì không?" Người dẫn chương trình nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh rồi lên tiếng hỏi.
Sự việc này một khi đã thành lập tội danh, Ninh Nhuệ Tinh không chỉ bị trực tiếp gạch tên khỏi danh sách thí sinh tham gia cuộc thi lần này, mà trong cuộc sống sinh viên sau này sợ rằng cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ninh Nhuệ Tinh suy nghĩ một lúc, lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng, "Em có thể đảm bảo tính nguyên gốc của bản thảo này", cô ngừng một lát rồi lại tiếp tục nói, "Em đã đem bản thảo này nhờ người khác giúp chỉnh sửa lại một chút."
Những bản thảo tham gia cuộc thi đều đã qua chỉnh sửa nhiều lần, nguyên tắc của cuộc thi là tính nguyên gốc của tổng thể bản thảo chứ không hề quy định không thể nhờ người khác chỉnh sửa giúp.
Trong mười trang được chiếu trên màn hình lớn, có một vài trang là đã qua hai lần chỉnh sửa.
"Có người nào có thể chứng minh được bản thảo này là nguyên gốc của em và đã qua sự chỉnh sửa của người khác, mà không phải là ngay từ đầu nó đã là tác phẩm thuộc về người khác không?"
Người dẫn chương trình còn chưa lên tiếng hỏi tiếp, Hứa Điềm đã không chờ đợi được lại lần nữa chĩa mũi dùi thẳng vào Ninh Nhuệ Tinh.
Nghe Hứa Điềm nói xong, những người khác cũng nhịn không được liền phụ họa theo.
Đến cùng thì Ninh Nhuệ Tinh cũng được tính là một đối thủ cực kỳ mạnh, kết quả của cuộc thi cấp trường lần này không chỉ có thể được cộng thêm vào điểm học phần, thậm chí sau này còn có thể viết vào trong bản lý lịch cá nhân, có thể giảm bớt được một đối thủ thì cứ giảm bớt đi.
Thấy Ninh Nhuệ Tinh không nói lời nào, độ cong ở khóe môi của Hứa Điềm càng lúc càng rõ ràng, giọng nói cũng không kiềm chế nữa mà càng thêm sắc bén, càng hùng hổ dọa người hơn nữa.
"Sao lại không nói nữa, hay là căn bản không hề có người được gọi là người giúp chỉnh sửa bản thảo?", cô ta ngừng một chút, "Chúng ta đều là nhờ giáo viên hướng dẫn của mình giúp đỡ chỉnh sửa, giáo viên hướng dẫn của em đâu? Hễ bây giờ em có nói ra tên của bất cứ người hướng dẫn nào, ban giám khảo cũng sẽ có thể lấy được bằng chứng."
Mấy người bọn Lai Âm ngồi ở phía dưới, có chút lo lắng nhìn lên Ninh Nhuệ Tinh đang đứng trên khán đài.
"Bản thảo của Dư Dư lúc trước không phải là nhờ đàn anh Giang Dữ giúp chỉnh sửa sao? Tại sao lại không nói?"
Những lúc Ninh Nhuệ Tinh ra ngoài luyện tập cùng với Giang Dữ đều sẽ đem chuyện đó nói qua với mấy người các cô, do đó mấy người bọn Lai Âm cũng biết chuyện Giang Dữ giúp cô chỉnh sửa bản thảo.
"Có cần gọi điện thoại cho đàn anh Giang Dữ không hả?"
"Nhưng vào giờ này anh ấy chắc là vẫn còn đang cùng với các vị lãnh đạo nhà trường đó......", Hứa Giai Văn ngừng một lát, "Thôi kệ đi, trước hết phải nói với đàn anh Giang Dữ một tiếng đã, xem anh ấy có muốn qua đây hay không."
"Tớ nhớ là trong nhóm chat của bộ phận có phương thức liên lạc của đoàn chủ tịch đó, để tớ tìm thử xem sao."
Lai Âm cầm lấy điện thoại đang muốn tìm số điện thoại của Giang Dữ, cô vô thức ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cánh cửa ra vào vốn dĩ đóng chặt lại bị người ta từ bên ngoài đẩy vào mở toang ra.
Tầm nhìn của Lai Âm từ từ xuất hiện một bóng người.
"Ôi mẹ ơi, tớ không nhìn nhầm đó chứ, kia không phải là...... là đàn anh Giang Dữ sao?"
Do quá kinh ngạc, âm lượng của Lai Âm bỗng nhiên lớn lên không ít, phần lớn người trong khán phòng cũng thuận theo âm thanh đó nhìn sang.
Người đang đứng bên cạnh cửa có chút thở dốc nhưng phong thái vẫn bất phàm như cũ, không phải là Giang Dữ thì là ai được chứ?
Sắc mặt của Hứa Điềm thay đổi dữ dội, nét mặt tươi cười cũng theo đó mà sụp đổ.
Quan hệ của Giang Dữ với phần lớn các giáo viên trong trường đều rất tốt, mấy vị giáo viên làm giám khảo nhìn thấy Giang Dữ xuất hiện ở chỗ này không tránh được cũng có chút kinh ngạc.
"Giang Dữ......"
Hứa Điềm lẩm bẩm gọi tên Giang Dữ, anh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, liền tiếp tục đi lướt ngang qua cô ta rồi bước về hướng khán đài.
Sau đó, anh vững vàng đứng cạnh vị trí của ban giám khảo trước khán đài.
"Tôi có thể giúp cô ấy chứng minh tính nguyên gốc và sáng tạo của bản thảo thuyết trình này, đồng thời bản thảo thuyết trình tiếng Anh này cũng là do tôi chỉnh sửa."
Ngay từ lúc mới bước chân vào đại học, Giang Dữ đã đại diện cho đại học Bắc Hoa tham dự diễn đàn thanh niên quốc tế, trong các cuộc thi quốc tế, anh đã lấy được không ít giải thưởng, cho nên khả năng tiếng Anh của anh là điều không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Hơn nữa, mặc dù Giang Dữ là người kín tiếng nhưng rất nhiều người vẫn biết mẹ của Giang Dữ là một nhà ngoại giao nổi tiếng đã được truyền thông đưa tin quanh năm, anh có thể hiểu được những từ vựng chuyên dụng trong lĩnh vực ngoại giao, về cơ bản cũng không được tính là chuyện khó khăn gì.
"Đàn anh......"
Ninh Nhuệ Tinh hoàn toàn không nghĩ đến Giang Dữ sẽ xuất hiện ở chỗ này, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn lên tiếng.
Người đó đứng quay lưng về hướng cô, bóng lưng anh thẳng tắp, anh khẽ xoay người rồi nhìn thẳng về hướng Hứa Điềm, ngữ khi lạnh lùng, "Xin hỏi cậu còn có ý kiến gì khác nữa không?"
Đối với những đánh giá về Giang Dữ, tất cả mọi người đều cho rằng anh là người có tính tình, lời nói và thái độ ôn hòa, lịch sự, cho dù có tức giận đến thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không để lộ chút nào trên nét mặt mình, bên ngoài vẫn sẽ là một bộ dáng nhã nhặn, nhẹ nhàng. Do đó đây cũng được xem như là lần đầu tiên Giang Dữ lấy dáng vẻ cứng nhắc mà lại thờ ơ, không thèm để ý để nói chuyện với người khác.
Hứa Điềm ngay lập tức vành mắt đỏ ửng, môi khẽ nhướn lên nhưng ngay cả một câu cũng không cách nào nói ra được.
- -----
Đại khái là sự kích động mà Giang Dữ mang lại cho cô ta quá lớn cho nên lúc giải thưởng được tuyên bố, Hứa Điềm đã rời khỏi khán phòng rồi.
Ninh Nhuệ Tinh cũng không nghĩ nhiều, chuyện của người khác cô không muốn tham dự vào quá nhiều.
Huống hồ chi người này còn từng có ác ý sâu đậm như vậy đối với cô.
Trong phần hội ý nhận xét, Ninh Nhuệ Tinh với số điểm rất cao - chín mươi điểm, đã giành được vị trí quán quân. Lúc kết quả được công bố, Ninh Nhuệ Tinh lễ phép cúi người về phía ban giám khảo, "Cảm ơn các thầy cô ạ."
Đợi đến khi nghi thức trao giải thưởng kết thúc, Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn nhìn thấy Giang Dữ đang ngồi ở vị trí khán giả dùng ánh mắt bí ẩn nhìn cô.
Gần như không có bất cứ do dự gì, cô cầm lấy cúp và giấy khen từng bước từng bước một chầm chậm đi về phía anh.
"Đàn anh......"
Cô không biết rằng trong âm giọng lúc cô lên tiếng đã không kiềm chế được mà mang theo chút tủi thân, oan ức.
Nghe thấy giọng nói của cô, Giang Dữ khẽ thở dài một hơi, ngữ khí của anh cũng theo đó mà dịu dàng hơn rất nhiều, "Vừa nãy tại sao không giải thích, nói rằng bản thảo đó là anh giúp em chỉnh sửa thì sẽ xảy ra chuyện gì chắc?"
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ lắc đầu.
"Em nói ra bọn họ cũng sẽ không tin em, hơn nữa còn phải làm phiền đến anh."
Cô biết anh phải đi cùng với các vị lãnh đạo của trường, không thể rời khỏi vị trí được, bản thân cô đã gây cho anh đủ phiền phức rồi, không thể cứ coi đó là điều hiển nhiên như vậy được.
Giang Dữ liếc mắt nhìn sang cô, anh ngay lập tức có chút đau lòng.
Ngay khi sự việc này vừa mới phát sinh đã có người đăng lên diễn đàn của trường, nếu như không phải là Châu Hạo trùng hợp nhìn thấy liền vội vàng gọi điện thoại qua nói với anh thì đoán chừng đến giờ anh cũng sẽ không biết được.
Nếu là như vậy thì chuyện này của Ninh Nhuệ Tinh cũng không biết là sẽ giải quyết như thế nào.
Dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt của Ninh Nhuệ Tinh không kiềm được có chút lo lắng, giọng nói của cô gấp gáp, căng thẳng.
"Đàn anh, không phải là anh phải cùng với các vị lãnh đạo của trường đón tiếp khách sao, sao lại......", sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Câu nói của Ninh Nhuệ Tinh thậm chí còn chưa nói xong thì đã bị những lời của Giang Dữ làm cho nghẹn lại.
"Ừm", lúc cô đang nói, Giang Dữ liền nhẹ giọng trả lời một tiếng, ánh mắt anh di chuyển từ đôi mắt cô, chuyển đến chiếc cúp cô đang cầm trong tay.
"Nghĩ lại thì", anh ngừng một chút, cũng muốn khiến cho trái tim cô trong chớp mắt nhảy vọt lên đến trên tận cổ họng.
"Em quan trọng hơn."
—————
Não dnay chán quá mn ạ
Ninh Nhuệ Tinh lần theo giọng nói nhìn sang liền nhìn thấy Hứa Điềm đang ngồi trong đám đông từ từ đứng lên mang theo một khí thế vô cùng tự tin, cô ta không nhanh không chậm cao giọng lặp lại lần nữa, "Tôi có ý kiến khác."
Trong khán phòng, mấy người bọn Lai Âm khẽ thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ ngồi thẳng người lên.
"Kia không phải là đàn chị ngồi ở ngoài hôm tuyển cán sự mới của Bộ Ngoại giao hả? Có chuyện gì vậy?"
"Ban đầu tớ còn cảm thấy chị ta là một người rất tốt......"
Buổi chiều vừa khéo không có tiết học, mấy người các cô liền qua đây cổ vũ cho Ninh Nhuệ Tinh, cả cuộc thi xem đến bây giờ vốn dĩ đang rất tốt, ai biết được đến cuối cùng lại phát sinh ra sự việc như thế này.
Khắp cả khán phòng cực kỳ yên tĩnh.
Người dẫn chương trình đứng trên khán đài lên tiếng làm dịu bầu không khí, cô ấy hướng về phía khán giả bên dưới nở nụ cười, "Đối với phần thi thuyết trình của thí sinh số mười, ngay cả dân ngoài ngành như tôi đây cũng cảm thấy rất hay, rất độc đáo, nhưng mà vị tuyển thủ này của chúng ta đã lên tiếng có ý kiến khác vậy thì tất nhiên, liên quan đến vấn đề công bằng, chính trực của kết quả cuộc thi, chúng ta cần phải hỏi cho rõ ràng......"
Bản thân cô hiện giờ đã trở thành tâm điểm trung tâm của chủ đề bàn luận, toàn bộ cảm xúc của Ninh Nhuệ Tinh lúc này đã bị sự căng thẳng chiếm giữ, máu tuần hoàn như chảy ngược dòng dẫn đến tay chân cô có chút lạnh ngắt, trạng thái không khác lắm với lúc vừa nãy chuẩn bị trước khi lên sân khấu.
Nhưng cô cũng biết rằng muốn giải quyết được vấn đề này thì trước hết cần phải ổn định lại cảm xúc của bản thân, như vậy thì mới có thể có đủ dòng suy nghĩ mạch lạc để ứng phó với tình huống đột nhiên phát sinh này, lúc người dẫn chương trình dùng ánh mắt để ra hiệu, Ninh Nhuệ Tinh cũng hướng về phía cô ấy nhẹ gật đầu.
Giọng nói này của Hứa Điềm vang lên quá đột ngột, thêm vào đó là cái nhìn chằm chằm của các khán giả, tất cả mọi người chỉ có thể thuận theo ánh mắt của người dẫn chương trình nhìn xuống phía dưới bậc thềm.
"Vậy cho hỏi vị tuyển thủ này, đối với phần thi thuyết trình của thí sinh số mười, bạn có ý kiến gì khác?"
"Theo như những gì tôi được biết thì thí sinh số mười năm nay chẳng qua chỉ vừa mới là sinh viên năm nhất chuyên ngành Trung Văn, mà trong bản thảo này của cô ấy, cả một bài văn từ trên xuống dưới rõ ràng có thể thấy bao gồm rất nhiều từ vựng cao cấp trong chuyên ngành Anh văn, tôi vừa nãy đã đặc biệt kiểm tra một chút, trong bản thảo này thậm chí còn có không ít những từ vựng đặc biệt chỉ có ở lĩnh vực ngoại giao. Tôi nghĩ rằng tôi có lý do hợp lý để hoài nghi về tính sáng tạo, độc đáo (*) trong bản thảo thuyết trình của cô ấy."
(*) Trong truyện tác giả dùng từ 原创性 ý chỉ một tác phẩm sáng tạo, độc đáo có nội dung hoàn toàn mới chứ không phải đã trải qua phục chế (làm lại theo mẫu cũ), cải biên, ăn cắp bản quyền, mô phỏng, đạo văn, ăn cắp ý tưởng hay là dựa trên những tác phẩm có tính hàng loạt. Nói chung là phải tự mình viết ra, hoàn toàn mới và sáng tạo, độc đáo. Mình sợ dùng từ sáng tạo, độc đáo không thôi thì không nói hết được ý tác giả và nghĩa của từ nên mình giải thích thêm.
Trong bất cứ một cuộc thi chính quy nào, tất cả những bản thảo tham gia dự thi thường yêu cầu phải có tính nguyên gốc, sáng tạo và độc đáo, vậy nên lý do mà Hứa Điềm đưa ra là hoàn toàn hợp lý.
Cuộc thi thuyết trình Anh văn lần này không phân chia năm học và chuyên ngành, có vài người là đàn chị năm ba, năm tư, trước đó vẫn không chú ý tới nhưng vừa nghe Hứa Điềm nói xong lại vội vàng muốn kiểm chứng.
Bản thảo thuyết trình của Ninh Nhuệ Tinh còn đang được chiếu trên màn hình lớn vẫn chưa được gỡ xuống, vừa hay tiện cho bọn họ kiểm tra, xem xét.
Cuộc thi phân thành các nhóm chuyên ngành và không chuyên ngành, nhưng những giám khảo được mời đến đều là các giáo sư hướng dẫn, giảng dạy chuyên ngành Anh văn, trước đó họ còn đặc biệt kinh ngạc khi Ninh Nhuệ Tinh sử dụng đa dạng các loại từ vựng và ngôn ngữ chuyên ngành cao cấp, bao gồm cả những ngữ pháp phức tạp, họ chỉ cho rằng cô là sinh viên năm cuối, ai biết được......
Tất cả những từ vựng cao cấp được sử dụng trên bản thảo thường chỉ có sinh viên năm ba, năm tư mới được tiếp xúc với chúng. Nếu như nói là tự mình học được vậy thì ngữ pháp và thủ pháp sử dụng từ vựng rõ ràng không thể nào thành thạo và tự nhiên được như vậy.
Trong khán phòng phàm là những khán giả và các thí sinh tham gia dự thi đọc hiểu được những từ vựng cao cấp trên bản thảo thì ánh mắt họ nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh đã không kiềm được mà có sự thay đổi.
Đối với họ mà nói, Ninh Nhuệ Tinh chắc chắn là đã mời "xạ thủ" viết giúp để có thể giành được giải thưởng của cuộc thi, cứ xem như là thắng đi, vậy nhưng cũng là thắng không vinh dự, vẻ vang gì.
Huống hồ chi, bây giờ còn bị người ta vạch trần nữa.
"Đối với sự việc này, bạn có lời giải thích gì không?" Người dẫn chương trình nhìn về phía Ninh Nhuệ Tinh rồi lên tiếng hỏi.
Sự việc này một khi đã thành lập tội danh, Ninh Nhuệ Tinh không chỉ bị trực tiếp gạch tên khỏi danh sách thí sinh tham gia cuộc thi lần này, mà trong cuộc sống sinh viên sau này sợ rằng cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ninh Nhuệ Tinh suy nghĩ một lúc, lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng, "Em có thể đảm bảo tính nguyên gốc của bản thảo này", cô ngừng một lát rồi lại tiếp tục nói, "Em đã đem bản thảo này nhờ người khác giúp chỉnh sửa lại một chút."
Những bản thảo tham gia cuộc thi đều đã qua chỉnh sửa nhiều lần, nguyên tắc của cuộc thi là tính nguyên gốc của tổng thể bản thảo chứ không hề quy định không thể nhờ người khác chỉnh sửa giúp.
Trong mười trang được chiếu trên màn hình lớn, có một vài trang là đã qua hai lần chỉnh sửa.
"Có người nào có thể chứng minh được bản thảo này là nguyên gốc của em và đã qua sự chỉnh sửa của người khác, mà không phải là ngay từ đầu nó đã là tác phẩm thuộc về người khác không?"
Người dẫn chương trình còn chưa lên tiếng hỏi tiếp, Hứa Điềm đã không chờ đợi được lại lần nữa chĩa mũi dùi thẳng vào Ninh Nhuệ Tinh.
Nghe Hứa Điềm nói xong, những người khác cũng nhịn không được liền phụ họa theo.
Đến cùng thì Ninh Nhuệ Tinh cũng được tính là một đối thủ cực kỳ mạnh, kết quả của cuộc thi cấp trường lần này không chỉ có thể được cộng thêm vào điểm học phần, thậm chí sau này còn có thể viết vào trong bản lý lịch cá nhân, có thể giảm bớt được một đối thủ thì cứ giảm bớt đi.
Thấy Ninh Nhuệ Tinh không nói lời nào, độ cong ở khóe môi của Hứa Điềm càng lúc càng rõ ràng, giọng nói cũng không kiềm chế nữa mà càng thêm sắc bén, càng hùng hổ dọa người hơn nữa.
"Sao lại không nói nữa, hay là căn bản không hề có người được gọi là người giúp chỉnh sửa bản thảo?", cô ta ngừng một chút, "Chúng ta đều là nhờ giáo viên hướng dẫn của mình giúp đỡ chỉnh sửa, giáo viên hướng dẫn của em đâu? Hễ bây giờ em có nói ra tên của bất cứ người hướng dẫn nào, ban giám khảo cũng sẽ có thể lấy được bằng chứng."
Mấy người bọn Lai Âm ngồi ở phía dưới, có chút lo lắng nhìn lên Ninh Nhuệ Tinh đang đứng trên khán đài.
"Bản thảo của Dư Dư lúc trước không phải là nhờ đàn anh Giang Dữ giúp chỉnh sửa sao? Tại sao lại không nói?"
Những lúc Ninh Nhuệ Tinh ra ngoài luyện tập cùng với Giang Dữ đều sẽ đem chuyện đó nói qua với mấy người các cô, do đó mấy người bọn Lai Âm cũng biết chuyện Giang Dữ giúp cô chỉnh sửa bản thảo.
"Có cần gọi điện thoại cho đàn anh Giang Dữ không hả?"
"Nhưng vào giờ này anh ấy chắc là vẫn còn đang cùng với các vị lãnh đạo nhà trường đó......", Hứa Giai Văn ngừng một lát, "Thôi kệ đi, trước hết phải nói với đàn anh Giang Dữ một tiếng đã, xem anh ấy có muốn qua đây hay không."
"Tớ nhớ là trong nhóm chat của bộ phận có phương thức liên lạc của đoàn chủ tịch đó, để tớ tìm thử xem sao."
Lai Âm cầm lấy điện thoại đang muốn tìm số điện thoại của Giang Dữ, cô vô thức ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cánh cửa ra vào vốn dĩ đóng chặt lại bị người ta từ bên ngoài đẩy vào mở toang ra.
Tầm nhìn của Lai Âm từ từ xuất hiện một bóng người.
"Ôi mẹ ơi, tớ không nhìn nhầm đó chứ, kia không phải là...... là đàn anh Giang Dữ sao?"
Do quá kinh ngạc, âm lượng của Lai Âm bỗng nhiên lớn lên không ít, phần lớn người trong khán phòng cũng thuận theo âm thanh đó nhìn sang.
Người đang đứng bên cạnh cửa có chút thở dốc nhưng phong thái vẫn bất phàm như cũ, không phải là Giang Dữ thì là ai được chứ?
Sắc mặt của Hứa Điềm thay đổi dữ dội, nét mặt tươi cười cũng theo đó mà sụp đổ.
Quan hệ của Giang Dữ với phần lớn các giáo viên trong trường đều rất tốt, mấy vị giáo viên làm giám khảo nhìn thấy Giang Dữ xuất hiện ở chỗ này không tránh được cũng có chút kinh ngạc.
"Giang Dữ......"
Hứa Điềm lẩm bẩm gọi tên Giang Dữ, anh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, liền tiếp tục đi lướt ngang qua cô ta rồi bước về hướng khán đài.
Sau đó, anh vững vàng đứng cạnh vị trí của ban giám khảo trước khán đài.
"Tôi có thể giúp cô ấy chứng minh tính nguyên gốc và sáng tạo của bản thảo thuyết trình này, đồng thời bản thảo thuyết trình tiếng Anh này cũng là do tôi chỉnh sửa."
Ngay từ lúc mới bước chân vào đại học, Giang Dữ đã đại diện cho đại học Bắc Hoa tham dự diễn đàn thanh niên quốc tế, trong các cuộc thi quốc tế, anh đã lấy được không ít giải thưởng, cho nên khả năng tiếng Anh của anh là điều không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Hơn nữa, mặc dù Giang Dữ là người kín tiếng nhưng rất nhiều người vẫn biết mẹ của Giang Dữ là một nhà ngoại giao nổi tiếng đã được truyền thông đưa tin quanh năm, anh có thể hiểu được những từ vựng chuyên dụng trong lĩnh vực ngoại giao, về cơ bản cũng không được tính là chuyện khó khăn gì.
"Đàn anh......"
Ninh Nhuệ Tinh hoàn toàn không nghĩ đến Giang Dữ sẽ xuất hiện ở chỗ này, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn lên tiếng.
Người đó đứng quay lưng về hướng cô, bóng lưng anh thẳng tắp, anh khẽ xoay người rồi nhìn thẳng về hướng Hứa Điềm, ngữ khi lạnh lùng, "Xin hỏi cậu còn có ý kiến gì khác nữa không?"
Đối với những đánh giá về Giang Dữ, tất cả mọi người đều cho rằng anh là người có tính tình, lời nói và thái độ ôn hòa, lịch sự, cho dù có tức giận đến thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không để lộ chút nào trên nét mặt mình, bên ngoài vẫn sẽ là một bộ dáng nhã nhặn, nhẹ nhàng. Do đó đây cũng được xem như là lần đầu tiên Giang Dữ lấy dáng vẻ cứng nhắc mà lại thờ ơ, không thèm để ý để nói chuyện với người khác.
Hứa Điềm ngay lập tức vành mắt đỏ ửng, môi khẽ nhướn lên nhưng ngay cả một câu cũng không cách nào nói ra được.
- -----
Đại khái là sự kích động mà Giang Dữ mang lại cho cô ta quá lớn cho nên lúc giải thưởng được tuyên bố, Hứa Điềm đã rời khỏi khán phòng rồi.
Ninh Nhuệ Tinh cũng không nghĩ nhiều, chuyện của người khác cô không muốn tham dự vào quá nhiều.
Huống hồ chi người này còn từng có ác ý sâu đậm như vậy đối với cô.
Trong phần hội ý nhận xét, Ninh Nhuệ Tinh với số điểm rất cao - chín mươi điểm, đã giành được vị trí quán quân. Lúc kết quả được công bố, Ninh Nhuệ Tinh lễ phép cúi người về phía ban giám khảo, "Cảm ơn các thầy cô ạ."
Đợi đến khi nghi thức trao giải thưởng kết thúc, Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn nhìn thấy Giang Dữ đang ngồi ở vị trí khán giả dùng ánh mắt bí ẩn nhìn cô.
Gần như không có bất cứ do dự gì, cô cầm lấy cúp và giấy khen từng bước từng bước một chầm chậm đi về phía anh.
"Đàn anh......"
Cô không biết rằng trong âm giọng lúc cô lên tiếng đã không kiềm chế được mà mang theo chút tủi thân, oan ức.
Nghe thấy giọng nói của cô, Giang Dữ khẽ thở dài một hơi, ngữ khí của anh cũng theo đó mà dịu dàng hơn rất nhiều, "Vừa nãy tại sao không giải thích, nói rằng bản thảo đó là anh giúp em chỉnh sửa thì sẽ xảy ra chuyện gì chắc?"
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ lắc đầu.
"Em nói ra bọn họ cũng sẽ không tin em, hơn nữa còn phải làm phiền đến anh."
Cô biết anh phải đi cùng với các vị lãnh đạo của trường, không thể rời khỏi vị trí được, bản thân cô đã gây cho anh đủ phiền phức rồi, không thể cứ coi đó là điều hiển nhiên như vậy được.
Giang Dữ liếc mắt nhìn sang cô, anh ngay lập tức có chút đau lòng.
Ngay khi sự việc này vừa mới phát sinh đã có người đăng lên diễn đàn của trường, nếu như không phải là Châu Hạo trùng hợp nhìn thấy liền vội vàng gọi điện thoại qua nói với anh thì đoán chừng đến giờ anh cũng sẽ không biết được.
Nếu là như vậy thì chuyện này của Ninh Nhuệ Tinh cũng không biết là sẽ giải quyết như thế nào.
Dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt của Ninh Nhuệ Tinh không kiềm được có chút lo lắng, giọng nói của cô gấp gáp, căng thẳng.
"Đàn anh, không phải là anh phải cùng với các vị lãnh đạo của trường đón tiếp khách sao, sao lại......", sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Câu nói của Ninh Nhuệ Tinh thậm chí còn chưa nói xong thì đã bị những lời của Giang Dữ làm cho nghẹn lại.
"Ừm", lúc cô đang nói, Giang Dữ liền nhẹ giọng trả lời một tiếng, ánh mắt anh di chuyển từ đôi mắt cô, chuyển đến chiếc cúp cô đang cầm trong tay.
"Nghĩ lại thì", anh ngừng một chút, cũng muốn khiến cho trái tim cô trong chớp mắt nhảy vọt lên đến trên tận cổ họng.
"Em quan trọng hơn."
—————
Não dnay chán quá mn ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.