Em Là Người Bệnh, Anh Là Liều Thuốc.

Chương 6: Án Binh Bất Động

Lạc Hoa Thiển Tiếu

29/09/2022

(*) Án binh bất động là thuật ngữ quân sự không được mô tả là tấn công hay phòng thủ, về cấp độ chiến lược hay chiến thuật nó có thể bao gồm cả hai. Khái niệm này mô tả quân đội được đặt trong tình trạng kiềm chế, tránh giao chiến với quân đối phương, che giấu lực lượng để không bị phát hiện, hoặc triệt thoái.

Đúng lúc này, dưới sự dẫn dắt của một viên cảnh sát, mẹ Hạ và cha Hạ đến đồn cảnh sát tìm Hạ Vũ Chi.

Cảnh sát phê bình giáo dục cha Hạ với quan niệm trọng nam khinh nữ rồi phạt tiền, lại sang phê bình mẹ Hạ thờ ơ với Hạ Vũ Chi chỉ biết chơi mạt chược rồi cũng phạt tiền.

Cha Hạ và mẹ Hạ nghe Hạ Vũ Chi muốn giết người đều rất ngạc nhiên.

Ngoài mặt Cha Hạ nhận sai với cảnh sát nhưng thật ra ông ta cảm thấy mình không sai cái gì, ngược lại ông ta hận Hạ Vũ Chi thấu xương, hận cô làm Tả Duệ Kỳ bị thương.

Còn mẹ Hạ thấy Hạ Vũ Chi suýt chút nữa thành tội phạm giết người thì cảm thấy xấu hổ với Hạ Vũ Chi, bình thường bà rất ít khi quan tâm đến Hạ Vũ Chi, vì thế bà đau lòng khóc lớn một hồi, cam đoan với cảnh sát về sau nhất định sẽ quan tâm thật tốt với Hạ Vũ Chi, không chơi mạt chược nữa…

Hơn một giờ sáng, Hạ Vũ Chi và những người khác đi ra từ đồn cảnh sát.

Cha Hạ, Tả Tuyết Mai và Tả Duệ Kỳ ngồi xe đi khỏi, chỉ còn mẹ Hạ khóc sướt mướt liên tục cảm ơn Cố Tinh Trầm.

Cố Tinh Trầm lo rằng sau khi mình thả Hạ Vũ Chi thì nửa đêm Hạ Vũ Chi lại đi giết người, vì thế anh đề nghị với mẹ Hạ muốn mang Hạ Vũ Chi về phòng tư vấn tâm lý Đại Dương Xanh, để Hạ Vũ Chi ở đây nhận tư vấn một tháng, anh sẽ bảo nhân viên ngày đêm trông giữ Hạ Vũ Chi, ngăn cô tự sát hoặc lại đi giết người.

Ngoài ra, Cố Tinh Trầm còn nói bây giờ bệnh trầm cảm của Hạ Vũ Chi rất nghiêm trọng, không thích hợp để đến trường nên muốn mẹ Hạ xin nghỉ phép cho cô một tháng, Cố Tinh Trầm định dùng một tháng ấy để chữa bệnh trầm cảm cho Hạ Vũ Chi, chờ sau khi bệnh trầm cảm của cô giảm nhẹ thì để cô quay lại trường.

Mẹ Hạ nghe những lời Cố Tinh Trầm nói xong, cảm thấy để Hạ Vũ Chi một mình trong phòng tư vấn tâm lý có vẻ không ổn lắm, nhưng vừa rồi Cố Tinh Trầm kịp thời ngăn cản Hạ Vũ Chi giết người nên mẹ Hạ vô cùng cảm kích và rất tin tưởng Cố Tinh Trầm, vì thế bà đồng ý với lời đề nghị của Cố Tinh Trầm rồi cùng Cố Tinh Trầm đưa Hạ Vũ Chi đến phòng tư vấn Đại Dương Xanh ở khu đô thị Hương Ngữ.

Phòng tư vấn VIP số ba của Đại Dương Xanh là nơi nghỉ lại của người bệnh VIP.

Nói là nơi nghỉ lại, thật ra cũng không gì so với bệnh viện tâm thần, chuyên gia tư vấn tâm lý sẽ quản thúc người bệnh, sai người ngày đêm theo dõi và chăm sóc người bệnh tránh để người bệnh tự sát hoặc ra ngoài làm hại người khác….

Sau khi mẹ Hạ đưa Hạ Vũ Chi đến phòng tư vấn liền rời đi.

Hạ Vũ Chi thấy trong phòng tư vấn VIP số ba có một nữ nhân viên trực đêm ở đây, ngay lập tức cô cảm thấy Cố Tinh Trầm coi mình là bệnh nhân tâm thần, vì thế cô nổi giận để Cố Tinh Trầm bảo nhân viên đi ra.

Cố Tinh Trầm không còn cách nào, đành để nhân viên đi khỏi.

Vì vậy, trong phòng tư vấn VIP số ba chỉ còn lại Cố Tinh Trầm và Hạ Vũ Chi.

Cố Tinh Trầm vốn muốn để nhân viên vào trông Hạ Vũ Chi ngủ, ngăn Hạ Vũ Chi lại đi giết người nhưng mà nhân viên lại bị Hạ Vũ Chi đuổi đi, vì thế Cố Tinh Trầm đành phải tự trông Hạ Vũ Chi.

Sau đó Hạ Vũ Chi vào phòng tắm súc miệng, tắm rửa, thay váy ngủ cung cấp cho người bệnh VIP trong tủ quần áo rồi vào phòng ngủ định đi ngủ.

Lúc này, đã hơn một rưỡi sáng, Cố Tinh Trầm nhìn Hạ Vũ Chi mặc máy tơ màu hồng, bất đắc dĩ nói: “Vũ Chi, mau ngủ đi, ngoan, ngày mai tôi còn phải đi làm.”

Hạ Vũ Chi thấy Cố Tinh Trầm vẫn đang ở cùng mình thì trong lòng vô cùng vui vẻ, cười hì hì nhào vào ngực anh, ngẩng đầu ôm eo anh, làm nũng nói: “Anh Tinh Trầm, anh đi tắm đi, chờ anh tắm xong rồi hai chúng ta cùng nhau ngủ!”

Cố Tinh Trầm từ một cái biến thành hai cái đầu to, đành phải nhẫn nại giải thích cho Hạ Vũ Chi, nói: “Vũ Chi, tôi đã nói với em rồi, tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý, tôi sẽ không có ý gì với người bệnh của tôi. Em nghĩ xem, đời nay tôi gặp hàng nghìn bệnh nhân nữ, nếu cảm xúc của bệnh nhân nữ nào cũng không tốt, tôi phải ngủ cùng với bọn họ, nếu mỗi lần tôi đều đồng ý với bọn họ vậy tôi trở thành người như nào rồi? Chẳng phải biến tôi thành cầm thú sao?”

Hạ Vũ Chi: “…”



Anh nói vô cùng có lý, nhưng sao mình lại không thể phản bác được vậy?

“Vì thế tôi không ngủ với em được,” Cố Tinh Trầm thở dài, đẩy Hạ Vũ Chi ra rồi nói: “Em mau ngủ đi! Tôi trông cho em, chờ em ngủ thì tôi mới đi ngủ.”

Hạ Vũ Chi rầu rĩ không vui bĩu môi, nói: “Anh Tinh Trầm, em muốn anh ngủ với em, em không muốn ngủ một mình.”

“Tôi không để em ngủ một mình, tôi nói rồi, tôi ở bên cạnh em trông em ngủ, đến khi nào em ngủ rồi mới thôi,” Cố Tinh Trầm nhìn cô gái xinh xắn trước mắt, tà váy ngủ của cô lúc ẩn lúc hiện bộ ngực của cô, anh biết cô không mặc áo lót, vì thế càng đau đầu hơn, Cố Tinh Trầm dịu dàng nói: “Vũ Chi, đừng làm loạn, mau ngủ đi!”

Hạ Vũ Chi suy nghĩ rồi nói: “Anh Tinh Trầm, ngày mai em muốn mang pudding nhỏ của em đến, em muốn ôm nó ngủ.”

Cố Tinh Trầm ngơ ngác, nói: “Pudding nhỏ là gì thế? Là mèo sao?”

“Không phải ạ, là một con thỏ bông, em đặt tên cho nó là ‘Pudding nhỏ’.” Hạ Vũ Chi cười hì hì nói.

Cố Tinh Trầm bật cười, giơ tay xoa đầu Hạ Vũ Chi, nói: “Được thôi, ngày mai em mang Pudding nhỏ đến đi, được rồi, mau ngủ đi!”

“Vâng!” Hạ Vũ Chi gật đầu, cô nằm trên giường, đắp lên người một tấm chăn mỏng màu xanh nhạt, lại vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn về phía Cố Tinh Trầm, làm nũng nói: “Anh Tinh Trầm…”

Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, khuôn mặt Hạ Vũ Chi chỉ to bằng bàn tay, mái tóc dài đen mượt như vải satin bóng loáng trên chiếc gối tỏa màu trắng sữa làm toát lên vẻ dịu dàng.

Đôi mắt cô ướt át giống như đôi mắt của nai con, hồn nhiên chớp mắt khiến người khác cảm thấy cực kỳ đẹp, đẹp đến mức khiến người ta say mê.

Cố Tinh Trầm cảm thấy trái tim sắp tan ra, anh tiện tay tắt đèn, theo bản năng đi đến rồi ngồi ở trên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ Hạ Vũ Chi đưa ra, mỉm cười nói: “Ngoan, mau ngủ đi!”

“Vậy em ngủ trước đây.” Hạ Vũ Chi nói câu “Ngủ ngon” rồi ôm tay phải của Cố Tinh Trầm ở trước ngực giống như ôm con thỏ bông.

“….” Cả người Cố Tinh Trầm cứng đờ, muốn thử rút tay của mình ở trước ngực Hạ Vũ Chi về.

Hạ Vũ Chi hơi mím đôi môi hồng, thả lỏng tay của Cố Tinh Trầm rồi nói: “Ngủ ngon, anh Tinh Trầm.”

Cố Tinh Trầm không ngờ Hạ Vũ Chi lại buông tay mình, cảm xúc mềm mại dưới bàn tay vừa rồi vẫn còn đột nhiên mất đi, cơ thể anh dâng lên một ý niệm lạ kỳ không rõ….

(Ngại quá, sợ bị lũ reup nhìn thấy nên chen vô đây, mong các cậu đọc truyện ở web CHÍNH CHỦ nha, cảm ơn các cậu!)

Đôi mắt Cố Tinh Trầm âm u, khẽ nhíu mày, nhưng lại thấy cô gái trên giường đã nhắm hai mắt lại.

Đèn trong phòng mờ ảo, ánh trăng sáng xuyên qua tấm màn mỏng từ trên trần xuống sàn nhà, dịu dàng rọi lên cơ thể người con gái.

Cô mặc chiếc váy ngủ bằng ren màu hồng nhạt, cơ thể mềm mại không xương nằm cuộn mình thành một vòng tròn giống như chú mèo sữa nhỏ.

Đây là tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn, người có tư thế ngủ như này thường xuyên cảm thấy cô đơn, dễ bị tổn thương và có tính ỷ lại rất mạnh.

Cố Tinh Trầm nhìn khuôn mặt Hạ Vũ Chi yên tĩnh khi ngủ, ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt cô dọc xuống ngực cô, lại xuống đến đùi cô.



Chiếc váy ngủ khá ngắn, lớp viền hoa rỗng trên váy trong suốt, dưới lớp vải tuyn mờ ảo là đôi chân thon thả, trắng nõn vô cùng đẹp của Hạ Vũ Chi, hiện ra nét ngây ngô độc đáo và gợi cảm mê người của cô gái.

Cố Tinh Trầm nhíu mày hơn nữa, anh cảm thấy anh cũng không phải là quân tử như mình tưởng tượng, Hạ Vũ Chi luôn cố ý vô tình trêu chọc anh, khiến anh không thể kiềm chế được…

Nghĩ đến đây, Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng liếm môi, Hạ Vũ Chi chỉ là học sinh trung học, nếu anh xuống tay với học sinh trung học vậy chẳng phải không bằng cầm thú sao?

Sau đó, Cố Tinh Trầm bắt đầu trông Hạ Vũ Chi ngủ.

Nửa tiếng sau, khi Hạ Vũ Chi đang ngủ, Cố Tinh Trầm đứng dậy khỏi giường, đi ra bên ngoài phòng tư vấn VIP số ba gọi điện cho nữ nhân viên trực đêm để cô ấy qua đây trông Hạ Vũ Chi ngủ, tránh lúc nửa đêm Hạ Vũ Chi tỉnh lại lại đi chém người.

Nữ nhân viên hơi sợ Hạ Vũ Chi, không dám một mình trông cô cho nên Cố Tinh Trầm đã gọi thêm hai nữ nhân viên trông Hạ Vũ Chi.

Chẳng bao lâu, hai nữ nhân viên đến phòng của Hạ Vũ Chi, bắt đầu trông cô.

Lúc này, Cố Tinh Trầm mới yên lòng, xoay người đi khỏi phòng tư vấn số ba, đi đến dãy nhà số hai ở khu đô thị Hương Ngữ ——

Nhà anh ở ngay tầng một dãy nhà số hai, vì tiện cho công viên nên năm ấy anh mua nhà ở gần công ty.

Ngày tiếp theo, ngủ thẳng ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường.

Thấy Hạ Vũ Chi thức dậy, hai nữ nhân viên trông cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm.

Vì thế, Cố Tinh Trầm từ trong công ty phía đối diện đến đây, định đưa Hạ Vũ Chi đi ăn trưa.

Hạ Vũ Chi không muốn để Cố Tinh Trầm tốn kém nên cô nói muốn ăn cơm thịt hầm.

Cố Tinh Trầm cảm thấy Hạ Vũ Chi rất đáng thương, muốn đưa cô ăn chút gì đó ngon vì thế kiên trì đưa cô đến một bữa bít tết sang trọng.

Ăn cơm xong, Cố Tinh Trầm quay lại trung tâm tư vấn tâm lý Đại Dương Xanh làm việc, bởi vì mẹ Hạ đã xin nghỉ cho Hạ Vũ Chi vậy nên một tháng này cũng không cần đi học, cô về nhà mình một chuyến lấy quần áo, khăn mặt, cốc nước và các đồ dùng cần thiết hàng ngày, cũng mang theo cả con thỏ bông Pudding nhỏ về phòng tư vấn tâm lý VIP số ba với ý định ở đây lâu dài.

Sau khi Hạ Vũ Chi cất hết đồ dùng hàng ngày xong, cô đến văn phòng của Cố Tinh Trầm, đề xuất với anh rằng cô muốn phát tờ rơi cho Đại Dương Xanh vì muốn tuyên truyền cho phòng tư vấn tâm lý của anh.

Cố Tinh Trầm cảm động xong lại thấy buồn cười, nói với Hạ Vũ Chi là nhân viên của bộ phận Marketing sẽ phụ trách việc phát tờ rơi, không cần cô phải đi phát tờ rơi mà chỉ để cô lướt mạng trong phòng anh.

Ngay sau đó, Cố Tinh Trầm gọi điện thoại cho Tả Tuyết Mai, hỏi cả nhà bọn họ đã chuyển nhà chưa.

Sau khi Tả Tuyết Mai nhận được cuộc gọi của Cố Tinh Trầm cảm thấy vô cùng lo lắng, vội nói sáng nay bọn họ đã chuyển đi rồi, căn nhà đã được một đại lý bất động sản cho thuê, hiện bọn họ đang ở các tỉnh khác….

Nghe được câu trả lời của Tả Tuyết Mai xong, Cố Tinh Trầm cảm thấy rất hài lòng, dặn bọn họ nhất định phải nhẫn nhịn, không nên chủ động liên hệ với Hạ Vũ Chi và mẹ Hạ, lại càng không được để Hạ Vũ Chi biết bọn họ đang ở đâu, đầu tiên cứ án binh bất động đã rồi nói sau.

Chỉ cần Hạ Vũ Chi không tìm được cả nhà bọn họ sẽ không có cách nào giết bọn họ….

Tả Tuyết Mai vì muốn bảo toàn sinh mệnh nên nghe theo lời của Cố Tinh Trầm, lập tức đồng ý yêu cầu của Cố Tinh Trầm rồi liên tục cảm ơn anh.

Hết chương 6: .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Người Bệnh, Anh Là Liều Thuốc.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook