Em Là Người Bệnh, Anh Là Liều Thuốc.
Chương 10: Cô Là Cái Đuôi Nhỏ Của Anh
Lạc Hoa Thiển Tiếu
29/09/2022
Hạ Vũ Chi nhìn Giang Lâm Tiêu rồi lại nhìn Từ Thông, mỉm cười nói: “Cái này phải chia theo mùa, nếu là mùa xuân và mùa thu vậy đương nhiên là phòng Marketing rất tốt rồi, mỗi ngày nhân viên phòng Marketing làm việc bên ngoài tắm nắng phơi người, hít thở không khí trong lành, nghe tiếng chim kêu, ngửi được mùi hoa, thật sự quá tuyệt! Đi làm giống như đi chơi vậy!
Nhưng mà nếu là mùa hè và mùa đông vậy chắc chắn là phòng tư vấn được hơn! Mùa hè nóng như vậy, mùa đông lạnh như thế, nhân viên phòng tư vấn có thể ngồi điều hòa trong công ty, mùa hè không thấy nóng, mùa đông không thấy lạnh, lại không cần ra đường đón gió phơi nắng, không bị đen da, cũng không bị nứt nẻ, thật sự quá sung sướng!”
Giang Lâm Tiêu và Từ Thông: “…”
Mọi người:”…”
Giang Lâm Tiêu trằm mặc hơn nửa ngày mới ngửa mặt lên trời cười to, giơ ngón tay cái với Hạ Vũ Chi, khen: “Tiểu Vũ Chi, em thật sự rất biết cách ăn nói! Em nói như vậy ai cũng không đắc tội ai, với tài ăn nói của em vô cùng hợp với phòng Marketing của anh! Sau này em đến phòng Marketing đi, theo anh đi bàn chuyện kinh doanh! Chắc chắn em có thể đàm phán thành công rất nhiều đơn lớn!”
“Bàn chuyện kinh doanh hả?” Từ Thông cười há há, nói với Hạ Vũ Chi, “Vũ Chi, sau này em đến phòng tư vấn bọn anh đi, mỗi ngày ngồi trong phòng điều hòa ở công ty, tâm sự với người muốn tư vấn, vô cùng thoải mái, hoàn toàn không cần ra ngoài hứng gió đón mưa, thế nào?”
Sau đó, Giang Lâm Tiêu và Từ Thông bắt đầu cướp giật Hạ Vũ Chi, đều muốn cướp cô về ngành của mình.
Hai người bọn họ cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ, dường như đã quên mất Hạ Vũ Chi chỉ là học sinh trung học, còn nhiều năm nữa mới có thể đi làm.
Hạ Vũ Chi cảm thấy Giang Lâm Tiêu và Từ Thông vô cùng thú vị, đột nhiên cô rất muốn đến Đại Dương Xanh làm việc.
Đúng lúc này, không biết vì sao, cô lập tức nhớ đến chuyện hôm qua Minh Thành Quân tỏ tình với cô.
Rốt cuộc mình có muốn làm bạn gái của Thành Quân không?
Mặc dù anh Tinh Trầm rất tốt, nhưng anh ấy không thích mình!
Suy nghĩ điều này, Hạ Vũ Chi vô cùng lo nghĩ, thở dài.
Ăn cơm xong, vài nhân viên trẻ định đến sân thể dục trong Đại học để đánh cầu lông.
Nhưng mấy nhân viên lớn tuổi lại không muốn chơi, nên quyết định quay về phòng nghỉ công ty để ngủ trưa.
Bây giờ là đầu tháng chính, ánh mặt trời xán lạn, bầu trời xanh thẳm.
Trong khuôn viên trường Đại học S, Cố Tinh Trầm, Giang Lâm Tiêu, và Từ Thông vừa đi vừa nói về chuyện công việc.
Ba nhân viên nữ đi trước nhóm Cố Tinh Trầm cũng có nói có cười.
Hạ Vũ Chi không biết chuyện công việc của mọi người ở Đại Dương Xanh là gì, cô hoàn toàn không thể nói cùng, đành yên lặng đi theo phía sau, một mình cô đơn giống như cái đuôi nhỏ của mọi người.
Khi đi đến một con đường rợp bóng cây, hai bên trồng cây ngô đồng cao lớn.
Hạ Vũ Chi nhìn trái phải, tò mò đánh giá cảnh vật xung quanh.
Bên trái cô là sân thể dục nhân tạo của trường Đại học, bên phải là ký túc xá nam sinh.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên trong sân trường chỗ nào cũng rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Người đi phần lớn là sinh viên trường Đại học S, và học sinh cấp hai trường trung học S gần đấy, họ cùng đi theo nhóm trông rất có sức sống thanh xuân.
Ngay lúc Hạ Vũ Chi nhìn xung quanh thì một nam sinh đẹp trai rạng ngời đột nhiên đi đến trước mặt Hạ Vũ Chi, chặn đường của cô, xấu hổ cười nói: “Người đẹp, số Wechat của cậu là bao nhiêu vậy? Có thể nói cho mình biết không? Mình muốn kết bạn với cậu.”
Hạ Vũ Chi được yêu thương mà lo sợ, không biết làm sao nhìn nam sinh.
Lúc này, Cố Tinh Trầm đang đi phía trước, đột nhiên nghe thấy câu nói của nam sinh, vì thế anh xoay người lại, đi đến trước mặt Hạ Vũ Chi, nắm tay nhỏ của cô, nói: “Sao em lại tụt xuống phía sau rồi? Đi theo tôi.”
Nói xong, Cố Tinh Trầm nắm tay Hạ Vũ Chi, tiếp tục bước về phía trước.
Nam sinh cảm thấy Hạ Vũ Chi rất đáng yêu, không muốn bỏ cuộc lắm, vì thế cậu đuổi theo nói với Cố Tinh Trầm: “Này, chú là gì của cậu ấy vậy? Nhìn chú còn lớn hơn cậu ấy mười tuổi, chắc chắn không phải bạn trai cậu ấy đúng không? Chú là chú của cậu ấy sao?”
Vẻ mặt Cố Tinh Trầm lạnh lùng, thản nhiên nhìn nam sinh một lần, nói: “Tôi là anh trai cô ấy, cậu đừng tia em gái tôi.”
Vừa dứt lời, Cố Tinh Trầm đưa Hạ Vũ Chi đi, tiếp tục đi đến sân vận động.
Thấy tình hình này, nam sinh rất sầu não, do dự một lúc rồi quyết định bỏ qua Hạ Vũ Chi, vì thế cậu xoay người đi khỏi.
Hạ Vũ Chi cảm thấy nam sinh kia rất không lễ phép với Cố Tinh Trầm, vì thế cô vội vàng an ủi Cố Tinh Trầm: “Anh Tinh Trầm, anh đừng tức giận, đừng để ý nam sinh kia, ánh mắt cậu ta không tốt cho nên mới nghĩ anh là chú em.”
Cố Tinh Trầm thở dài, nhìn Giang Lâm Tiêu bên cạnh, anh tìm kiếm niềm an ủi từ bạn tốt Giang Lâm Tiêu, nói: “Lâm Tiêu, tôi thật sự già vậy sao? Nhìn tôi có giống chú của Vũ Chi không?”
“Vãi cả! Cậu đừng nói cậu già! Cậu là người trẻ nhất trong số bảy cổ đông của Đại Dương Xanh đấy được chưa?” Ngay lập tức Giang Lâm Tiêu dựng lông giống như con sư tử bị chọc giận, giận dữ hét lên, “Lão tử còn lớn hơn cậu một tuổi đấy! Nếu cậu già rồi, chẳng phải tôi còn già hơn sao? Tôi còn trẻ đấy!”
“Đúng vậy đúng vậy, Tinh Trầm, cậu không già chút nào!” Từ Thông cũng lập tức an ủi Cố Tinh Trầm, nói: “Cậu còn nhỏ hơn tớ một tuổi, cậu thật sự rất trẻ, vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi mà!”
“Đúng vậy! Đàn ông bốn mươi mốt mới nở hoa!” Giang Lâm Tiêu nghiêm túc nói, “Chúng ta mới hai mươi mấy tuổi, vẫn là nụ hoa thôi! Còn chưa nở đâu, già gì mà già?”
Nụ hoa Cố Tinh Trầm:”….”
“Phụt..” Hạ Vũ Chi cười không thành hơi, nói với Giang Lâm Tiêu: “Anh Lâm Tiêu, sau này em gọi anh là anh nụ hoa nhé!”
Giang Lâm Tiêu từ chối ngay lập tức, nói: “Không được, anh nụ hoa khó nghe quá!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đột nhiên từ phía sau Cố Tinh Trầm chạy đến trước mặt anh, tủi thân nói: “Tinh Trầm, đứa con gái anh nắm tay là ai? Là Hạ Vũ Chi sao?”
Nói đến cô gái này, đúng là bạn gái của Cố Tinh Trầm ——
Tưởng Thịnh Mai.
Nhưng khi nhìn chiếc áo cổ phục dệt kim màu đỏ trên người Tưởng Thịnh Mai, xuống dưới là chiếc váy tơ lụa màu vàng nhạt, dáng người thon thả, mặt trái xoan, trang điểm tinh xảo, đôi mắt xếch quyến rũ hơi nhếch lên, sự quyến rũ tản ra xung quanh.
Tưởng Thịnh Mai là con gái của ông trùm châu báu, môn đăng hộ đối với Cố Tinh Trầm.
Năm Cố Tinh Trầm hai mươi ba tuổi, từng hẹn hò với Tưởng Thịnh Mai một năm.
Cố Tinh Trầm vốn rất thích Tưởng Thịnh Mai, nào biết Tưởng Thịnh Mai vượt quá giới hạn, đội mũ xanh cho Cố Tinh Trầm, vì thế Cố Tinh Trầm chia tay với Tưởng Thịnh Mai.
Sau đó, Cố Tinh Trầm bận công việc, cuối cùng không rảnh để tìm bạn gái, cũng không muốn tìm bạn gái…..
Bây giờ, sau khi nhìn thấy Tưởng Thịnh Mai, Cố Tinh Trầm cũng không muốn phản ứng cô ta, trực tiếp vượt qua cô ta đi đến sân vận động.
Tưởng Thịnh Mai đến tìm Cố Tinh Trầm làm lành, sau khi cô ta chia tay với Cố Tinh Trầm, trong thời gian ấy cũng từng có ba bạn trai, nhưng bọn họ đều không đối tốt với cô ta.
Vì thế Tưởng Thịnh Mai hối hận, không kìm lòng mà nhớ đến những chuyện tốt đẹp với Cố Tinh Trầm, từ hai tháng trước cô ta đã mà bắt đầu thường xuyên liên lạc với anh, muốn làm lành với anh.
Nhưng mà căn bản Cố Tinh Trầm không muốn làm lành, vì thế Tưởng Thịnh Mai tức giận, dứt khoát chuyển đến làm việc ở nơi gần Đại Dương Xanh, cứ như vậy cô ta có thể thường xuyên gặp Cố Tinh Trầm!
Vừa nãy, Tưởng Thịnh Mai đến Đại Dương Xanh tìm Cố Tinh Trầm thì từ miệng một nhân viên biết được, Cố Tinh Trầm đến căng tin trường Đại học S ăn cơm, vì thế Tưởng Thịnh Mai tìm đến đây rồi thấy được Cố Tinh Trầm…
“Tinh Trầm, nói chuyện với anh đấy, vì sao anh nắm tay Hạ Vũ Chi?” Gần đây Tưởng Thịnh Mai có nghe được chuyện của Hạ Vũ Chi và Cố Tinh Trầm, vì thế vẻ mặt cô ta bây giờ vô cùng phức tạp, nhìn Cố Tinh Trầm nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, anh mau buông tay Hạ Vũ Chi ra đi!”
Hạ Vũ Chi nhìn Tưởng Thịnh Mai, rồi lại nhìn Cố Tinh Trầm, nói: “Anh Tinh Trầm, cô ấy là ai vậy?”
Cố Tinh Trầm bực bội, nói: “Là một người không quan trọng.”
“Không quan trọng?” Vẻ mặt Tưởng Thịnh Mai đau lòng muốn chết, nói: “Tinh Trầm, em là mối tình đầu của anh, sao anh lại nói em là người không quan trọng được chứ? Em biết anh còn đang giận em, anh đừng tức giận nữa, chúng ta làm lành đi!”
Sau khi Hạ Vũ Chi nghe Tưởng Thịnh Mai nói là mối tình đầu của Cố Tinh Trầm, nhất thời cảm thấy không vui, cô khẽ cắn đôi môi hồng, suy nghĩ một lúc rồi buông tay Cố Tinh Trầm ra, lấy ra một chiếc dao gấp từ trong túi quần, vung tay lên, chiếc dao gấp biến thành một chiếc dao ngắn sắc bén.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, ngay lúc mọi người ở đây chưa ai kịp tỉnh táo lại, Hạ Vũ Chi đã bước thêm một bước, dứt khoát nắm lấy mái tóc xoăn của Tưởng Thịnh Mai, không nói nhiều, bàn tay bé nhỏ giơ lên nhanh như chớp cắt một miếng tóc lớn của Tưởng Thịnh Mai!
Mấy giây sau, chờ khi mọi người phản ứng lại, Tưởng Thịnh Mai đã gần như trọc đầu, phần lớn tóc chỉ dài 1cm, gập ghềnh xấu xí giống như bị chó cắn!
Cùng lúc đó, trên đất rơi đầy những sợi tóc màu đỏ rượu của Tưởng Thịnh Mai, mái tóc dài hỗn loạn rơi xuống từng sợi giống như màu đỏ của máu tươi, đáng sợ ghê rợn khiến người ta nhìn mà giật mình.
“A a a a a ——!”
Người đi đường xung quanh sợ tới mức hét ầm lên, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
Tưởng Thịnh Mai như bùng nổ, sau khi định thần lại, cô ta vừa kêu thảm thiết vừa khóc lớn vùng vẫy, nói: “Buông ra, cái đồ điên này!”
Hạ Vũ Chi cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, rất nghe lời thả tóc Tưởng Thịnh Mai ra rồi lùi một bước về sau, vừa lười biếng vung vẩy cái dao vừa từ từ nói với Tưởng Thịnh Mai:
“Cố Tinh Trầm là của tôi, cô đừng cướp của tôi, nếu không lần sau thứ mà tôi cắt không phải là tóc cô đâu.”
Giọng nói của cô gái Hạ Vũ Chi trong veo êm dịu, chiếc dao ngắn màu bạc được cô múa đến mức thành thục, vô cùng đẹp mắt, giống như một bữa tiệc giết chóc để lộ cảm giác thèm máu khó nói.
Rõ ràng đang là buổi trưa nắng oi ả nhưng đồng loạt lại cảm thấy có một cảm giác âm y giống như chính mình bị đặt trong hầm băng nghìn năm, lạnh từ đầu đến chân.
Sau khi Tưởng Thịnh Mai nghe Hạ Vũ Chi nói xong, ngay lập tức cô ta sợ đến mức bay mất hồn vía, theo bản năng sờ cổ của mình, bởi vì cô ta cảm thấy thứ lần sau Hạ Vũ Chi cắt, rất có thể là cổ của mình!!
Hết chương 10: .
Nhưng mà nếu là mùa hè và mùa đông vậy chắc chắn là phòng tư vấn được hơn! Mùa hè nóng như vậy, mùa đông lạnh như thế, nhân viên phòng tư vấn có thể ngồi điều hòa trong công ty, mùa hè không thấy nóng, mùa đông không thấy lạnh, lại không cần ra đường đón gió phơi nắng, không bị đen da, cũng không bị nứt nẻ, thật sự quá sung sướng!”
Giang Lâm Tiêu và Từ Thông: “…”
Mọi người:”…”
Giang Lâm Tiêu trằm mặc hơn nửa ngày mới ngửa mặt lên trời cười to, giơ ngón tay cái với Hạ Vũ Chi, khen: “Tiểu Vũ Chi, em thật sự rất biết cách ăn nói! Em nói như vậy ai cũng không đắc tội ai, với tài ăn nói của em vô cùng hợp với phòng Marketing của anh! Sau này em đến phòng Marketing đi, theo anh đi bàn chuyện kinh doanh! Chắc chắn em có thể đàm phán thành công rất nhiều đơn lớn!”
“Bàn chuyện kinh doanh hả?” Từ Thông cười há há, nói với Hạ Vũ Chi, “Vũ Chi, sau này em đến phòng tư vấn bọn anh đi, mỗi ngày ngồi trong phòng điều hòa ở công ty, tâm sự với người muốn tư vấn, vô cùng thoải mái, hoàn toàn không cần ra ngoài hứng gió đón mưa, thế nào?”
Sau đó, Giang Lâm Tiêu và Từ Thông bắt đầu cướp giật Hạ Vũ Chi, đều muốn cướp cô về ngành của mình.
Hai người bọn họ cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ, dường như đã quên mất Hạ Vũ Chi chỉ là học sinh trung học, còn nhiều năm nữa mới có thể đi làm.
Hạ Vũ Chi cảm thấy Giang Lâm Tiêu và Từ Thông vô cùng thú vị, đột nhiên cô rất muốn đến Đại Dương Xanh làm việc.
Đúng lúc này, không biết vì sao, cô lập tức nhớ đến chuyện hôm qua Minh Thành Quân tỏ tình với cô.
Rốt cuộc mình có muốn làm bạn gái của Thành Quân không?
Mặc dù anh Tinh Trầm rất tốt, nhưng anh ấy không thích mình!
Suy nghĩ điều này, Hạ Vũ Chi vô cùng lo nghĩ, thở dài.
Ăn cơm xong, vài nhân viên trẻ định đến sân thể dục trong Đại học để đánh cầu lông.
Nhưng mấy nhân viên lớn tuổi lại không muốn chơi, nên quyết định quay về phòng nghỉ công ty để ngủ trưa.
Bây giờ là đầu tháng chính, ánh mặt trời xán lạn, bầu trời xanh thẳm.
Trong khuôn viên trường Đại học S, Cố Tinh Trầm, Giang Lâm Tiêu, và Từ Thông vừa đi vừa nói về chuyện công việc.
Ba nhân viên nữ đi trước nhóm Cố Tinh Trầm cũng có nói có cười.
Hạ Vũ Chi không biết chuyện công việc của mọi người ở Đại Dương Xanh là gì, cô hoàn toàn không thể nói cùng, đành yên lặng đi theo phía sau, một mình cô đơn giống như cái đuôi nhỏ của mọi người.
Khi đi đến một con đường rợp bóng cây, hai bên trồng cây ngô đồng cao lớn.
Hạ Vũ Chi nhìn trái phải, tò mò đánh giá cảnh vật xung quanh.
Bên trái cô là sân thể dục nhân tạo của trường Đại học, bên phải là ký túc xá nam sinh.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên trong sân trường chỗ nào cũng rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Người đi phần lớn là sinh viên trường Đại học S, và học sinh cấp hai trường trung học S gần đấy, họ cùng đi theo nhóm trông rất có sức sống thanh xuân.
Ngay lúc Hạ Vũ Chi nhìn xung quanh thì một nam sinh đẹp trai rạng ngời đột nhiên đi đến trước mặt Hạ Vũ Chi, chặn đường của cô, xấu hổ cười nói: “Người đẹp, số Wechat của cậu là bao nhiêu vậy? Có thể nói cho mình biết không? Mình muốn kết bạn với cậu.”
Hạ Vũ Chi được yêu thương mà lo sợ, không biết làm sao nhìn nam sinh.
Lúc này, Cố Tinh Trầm đang đi phía trước, đột nhiên nghe thấy câu nói của nam sinh, vì thế anh xoay người lại, đi đến trước mặt Hạ Vũ Chi, nắm tay nhỏ của cô, nói: “Sao em lại tụt xuống phía sau rồi? Đi theo tôi.”
Nói xong, Cố Tinh Trầm nắm tay Hạ Vũ Chi, tiếp tục bước về phía trước.
Nam sinh cảm thấy Hạ Vũ Chi rất đáng yêu, không muốn bỏ cuộc lắm, vì thế cậu đuổi theo nói với Cố Tinh Trầm: “Này, chú là gì của cậu ấy vậy? Nhìn chú còn lớn hơn cậu ấy mười tuổi, chắc chắn không phải bạn trai cậu ấy đúng không? Chú là chú của cậu ấy sao?”
Vẻ mặt Cố Tinh Trầm lạnh lùng, thản nhiên nhìn nam sinh một lần, nói: “Tôi là anh trai cô ấy, cậu đừng tia em gái tôi.”
Vừa dứt lời, Cố Tinh Trầm đưa Hạ Vũ Chi đi, tiếp tục đi đến sân vận động.
Thấy tình hình này, nam sinh rất sầu não, do dự một lúc rồi quyết định bỏ qua Hạ Vũ Chi, vì thế cậu xoay người đi khỏi.
Hạ Vũ Chi cảm thấy nam sinh kia rất không lễ phép với Cố Tinh Trầm, vì thế cô vội vàng an ủi Cố Tinh Trầm: “Anh Tinh Trầm, anh đừng tức giận, đừng để ý nam sinh kia, ánh mắt cậu ta không tốt cho nên mới nghĩ anh là chú em.”
Cố Tinh Trầm thở dài, nhìn Giang Lâm Tiêu bên cạnh, anh tìm kiếm niềm an ủi từ bạn tốt Giang Lâm Tiêu, nói: “Lâm Tiêu, tôi thật sự già vậy sao? Nhìn tôi có giống chú của Vũ Chi không?”
“Vãi cả! Cậu đừng nói cậu già! Cậu là người trẻ nhất trong số bảy cổ đông của Đại Dương Xanh đấy được chưa?” Ngay lập tức Giang Lâm Tiêu dựng lông giống như con sư tử bị chọc giận, giận dữ hét lên, “Lão tử còn lớn hơn cậu một tuổi đấy! Nếu cậu già rồi, chẳng phải tôi còn già hơn sao? Tôi còn trẻ đấy!”
“Đúng vậy đúng vậy, Tinh Trầm, cậu không già chút nào!” Từ Thông cũng lập tức an ủi Cố Tinh Trầm, nói: “Cậu còn nhỏ hơn tớ một tuổi, cậu thật sự rất trẻ, vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi mà!”
“Đúng vậy! Đàn ông bốn mươi mốt mới nở hoa!” Giang Lâm Tiêu nghiêm túc nói, “Chúng ta mới hai mươi mấy tuổi, vẫn là nụ hoa thôi! Còn chưa nở đâu, già gì mà già?”
Nụ hoa Cố Tinh Trầm:”….”
“Phụt..” Hạ Vũ Chi cười không thành hơi, nói với Giang Lâm Tiêu: “Anh Lâm Tiêu, sau này em gọi anh là anh nụ hoa nhé!”
Giang Lâm Tiêu từ chối ngay lập tức, nói: “Không được, anh nụ hoa khó nghe quá!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đột nhiên từ phía sau Cố Tinh Trầm chạy đến trước mặt anh, tủi thân nói: “Tinh Trầm, đứa con gái anh nắm tay là ai? Là Hạ Vũ Chi sao?”
Nói đến cô gái này, đúng là bạn gái của Cố Tinh Trầm ——
Tưởng Thịnh Mai.
Nhưng khi nhìn chiếc áo cổ phục dệt kim màu đỏ trên người Tưởng Thịnh Mai, xuống dưới là chiếc váy tơ lụa màu vàng nhạt, dáng người thon thả, mặt trái xoan, trang điểm tinh xảo, đôi mắt xếch quyến rũ hơi nhếch lên, sự quyến rũ tản ra xung quanh.
Tưởng Thịnh Mai là con gái của ông trùm châu báu, môn đăng hộ đối với Cố Tinh Trầm.
Năm Cố Tinh Trầm hai mươi ba tuổi, từng hẹn hò với Tưởng Thịnh Mai một năm.
Cố Tinh Trầm vốn rất thích Tưởng Thịnh Mai, nào biết Tưởng Thịnh Mai vượt quá giới hạn, đội mũ xanh cho Cố Tinh Trầm, vì thế Cố Tinh Trầm chia tay với Tưởng Thịnh Mai.
Sau đó, Cố Tinh Trầm bận công việc, cuối cùng không rảnh để tìm bạn gái, cũng không muốn tìm bạn gái…..
Bây giờ, sau khi nhìn thấy Tưởng Thịnh Mai, Cố Tinh Trầm cũng không muốn phản ứng cô ta, trực tiếp vượt qua cô ta đi đến sân vận động.
Tưởng Thịnh Mai đến tìm Cố Tinh Trầm làm lành, sau khi cô ta chia tay với Cố Tinh Trầm, trong thời gian ấy cũng từng có ba bạn trai, nhưng bọn họ đều không đối tốt với cô ta.
Vì thế Tưởng Thịnh Mai hối hận, không kìm lòng mà nhớ đến những chuyện tốt đẹp với Cố Tinh Trầm, từ hai tháng trước cô ta đã mà bắt đầu thường xuyên liên lạc với anh, muốn làm lành với anh.
Nhưng mà căn bản Cố Tinh Trầm không muốn làm lành, vì thế Tưởng Thịnh Mai tức giận, dứt khoát chuyển đến làm việc ở nơi gần Đại Dương Xanh, cứ như vậy cô ta có thể thường xuyên gặp Cố Tinh Trầm!
Vừa nãy, Tưởng Thịnh Mai đến Đại Dương Xanh tìm Cố Tinh Trầm thì từ miệng một nhân viên biết được, Cố Tinh Trầm đến căng tin trường Đại học S ăn cơm, vì thế Tưởng Thịnh Mai tìm đến đây rồi thấy được Cố Tinh Trầm…
“Tinh Trầm, nói chuyện với anh đấy, vì sao anh nắm tay Hạ Vũ Chi?” Gần đây Tưởng Thịnh Mai có nghe được chuyện của Hạ Vũ Chi và Cố Tinh Trầm, vì thế vẻ mặt cô ta bây giờ vô cùng phức tạp, nhìn Cố Tinh Trầm nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, anh mau buông tay Hạ Vũ Chi ra đi!”
Hạ Vũ Chi nhìn Tưởng Thịnh Mai, rồi lại nhìn Cố Tinh Trầm, nói: “Anh Tinh Trầm, cô ấy là ai vậy?”
Cố Tinh Trầm bực bội, nói: “Là một người không quan trọng.”
“Không quan trọng?” Vẻ mặt Tưởng Thịnh Mai đau lòng muốn chết, nói: “Tinh Trầm, em là mối tình đầu của anh, sao anh lại nói em là người không quan trọng được chứ? Em biết anh còn đang giận em, anh đừng tức giận nữa, chúng ta làm lành đi!”
Sau khi Hạ Vũ Chi nghe Tưởng Thịnh Mai nói là mối tình đầu của Cố Tinh Trầm, nhất thời cảm thấy không vui, cô khẽ cắn đôi môi hồng, suy nghĩ một lúc rồi buông tay Cố Tinh Trầm ra, lấy ra một chiếc dao gấp từ trong túi quần, vung tay lên, chiếc dao gấp biến thành một chiếc dao ngắn sắc bén.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, ngay lúc mọi người ở đây chưa ai kịp tỉnh táo lại, Hạ Vũ Chi đã bước thêm một bước, dứt khoát nắm lấy mái tóc xoăn của Tưởng Thịnh Mai, không nói nhiều, bàn tay bé nhỏ giơ lên nhanh như chớp cắt một miếng tóc lớn của Tưởng Thịnh Mai!
Mấy giây sau, chờ khi mọi người phản ứng lại, Tưởng Thịnh Mai đã gần như trọc đầu, phần lớn tóc chỉ dài 1cm, gập ghềnh xấu xí giống như bị chó cắn!
Cùng lúc đó, trên đất rơi đầy những sợi tóc màu đỏ rượu của Tưởng Thịnh Mai, mái tóc dài hỗn loạn rơi xuống từng sợi giống như màu đỏ của máu tươi, đáng sợ ghê rợn khiến người ta nhìn mà giật mình.
“A a a a a ——!”
Người đi đường xung quanh sợ tới mức hét ầm lên, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
Tưởng Thịnh Mai như bùng nổ, sau khi định thần lại, cô ta vừa kêu thảm thiết vừa khóc lớn vùng vẫy, nói: “Buông ra, cái đồ điên này!”
Hạ Vũ Chi cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, rất nghe lời thả tóc Tưởng Thịnh Mai ra rồi lùi một bước về sau, vừa lười biếng vung vẩy cái dao vừa từ từ nói với Tưởng Thịnh Mai:
“Cố Tinh Trầm là của tôi, cô đừng cướp của tôi, nếu không lần sau thứ mà tôi cắt không phải là tóc cô đâu.”
Giọng nói của cô gái Hạ Vũ Chi trong veo êm dịu, chiếc dao ngắn màu bạc được cô múa đến mức thành thục, vô cùng đẹp mắt, giống như một bữa tiệc giết chóc để lộ cảm giác thèm máu khó nói.
Rõ ràng đang là buổi trưa nắng oi ả nhưng đồng loạt lại cảm thấy có một cảm giác âm y giống như chính mình bị đặt trong hầm băng nghìn năm, lạnh từ đầu đến chân.
Sau khi Tưởng Thịnh Mai nghe Hạ Vũ Chi nói xong, ngay lập tức cô ta sợ đến mức bay mất hồn vía, theo bản năng sờ cổ của mình, bởi vì cô ta cảm thấy thứ lần sau Hạ Vũ Chi cắt, rất có thể là cổ của mình!!
Hết chương 10: .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.