Em Là Người Bệnh, Anh Là Liều Thuốc.

Chương 8: Lolicon

Lạc Hoa Thiển Tiếu

29/09/2022

(*) Lolicon: Lolicon là viết tắt của cụm từ “Lolita Complex” để chỉ những người có hội chứng “cuồng” Loli, thậm chí có ham muốn tình dục với Loli.

Cố Tinh Trầm thản nhiên đáp lại, anh quay đầu nhìn Hạ Vũ Chi, thấy khóe mắt cô tràn đầy vui sướng liền theo bản năng hỏi cô: “Có chuyện gì vui thế?”

Hạ Vũ Chi đi đến bên cạnh bàn, đặt túi có đựng đồ ăn vặt lên mặt bàn, sau đó rất tùy ý ngồi trên đùi Cố Tinh Trầm, ôm cổ anh, cười tít mắt nói: “Anh Tinh Trầm, Thành Quân nói cậu ấy thích em nên em rất vui! Hóa ra trên thế giới này vẫn có người thích em!”

Trên người Hạ Vũ Chi tỏa ra mùi hoa sơn chi thơm ngát, Cố Tinh Trầm nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô không biết vì sao trong lòng đột nhiên có hơi không thoải mái.

Thực tế thì ban nãy thấy Minh Thành Quân và thầy Cao đến thăm Hạ Vũ Chi, Cố Tinh Trầm đã nhìn ra Minh Thành Quân thích Hạ Vũ Chi, bởi vì ánh mắt Minh Thành Quân nhìn về phía Hạ Vũ Chi quá nồng nhiệt, mang theo cả sự say mê và lòng thương xót khiến người khác chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra cậu có tình cảm với Hạ Vũ Chi.

Nhưng mà Hạ Vũ Chi quá chậm chạp nên mới không nhìn ra Minh Thành Quân thích cô…

Nghĩ đến đây, Cố Tinh Trầm cười nhẹ, nói: “Vậy sao? Thế thì tốt quá, chứng tỏ vẫn có người thích em, chỉ là em không phát hiện ra thôi.”

Ngừng lại một chút rồi anh cố ý vô tình hỏi Hạ Vũ Chi: “Vậy em thích Minh Thành Quân không?”

Hạ Vũ Chi suy nghĩ, nói: “Thích chứ, em cảm thấy cậu ấy rất tốt, vừa nãy cậu ấy còn định đưa tiền mừng tuổi của cậu ấy cho em mua quần áo đấy! Nhưng mà em không lấy tiền của cậu ấy.”

“…” Trong lòng Cố Tinh Trầm có một cảm giác rất không thoải mái, vì hôm trước Hạ Vũ Chi mới hôn anh, hôm nay lại nói cô thích Minh Thành Quân…

Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Tinh Trầm hơi khó coi, không nói câu nào.

“Nhưng mà em thích anh Tinh Trầm hơn cơ.” Hạ Vũ Chi cười hì hì nói, hôn lên mặt Cố Tinh Trầm, nhân cơ hội chấm mút.

“….” Sắc mặt Cố Tinh Trầm cuối cùng cũng dịu đi một chút.

“Anh Tinh Trầm, anh thích em không?” Hạ Vũ Chi chớp đôi mắt to long lanh, trong lòng vô cùng chờ mong, hỏi Cố Tinh Trầm.

Cố Tinh Trầm do dự một lát rồi nói: “Đương nhiên tôi thích em rồi, nhưng mà chỉ là kiểu thích với em gái mà thôi.”

“Hừ! Đồ trứng thối!” Hạ Vũ Chi hừ lạnh một tiếng, hờn dỗi trừng mắt nhìn Cố Tinh Trầm, sau đó cô cầm hộp nhạc trên bàn vặn công tác hộp nhạc.

Hộp nhạc này là chiếc hộp cỗ xe bí ngô có quả bí ngô trên xe ngựa, thân xe là một quả cầu pha lê trong suốt sáng long lanh.

Cô bé lọ lem đứng trong quả cầu pha lê mặc bộ váy khiêu vũ màu hồng, cô xách làn váy đang vui vẻ khiêu vũ theo tiếng nhạc êm tai.

Xung quanh cô bé lọ lem có bảy chiếc đèn nhiều màu lập lòe liên tục, đủ loại màu sắc và lộng lẫy.

Hộp nhạc này là Minh Thành Quân đưa cho Hạ Vũ Chi, Hạ Vũ Chi cảm thấy nó rất đẹp, vì thế cô yêu thích không muốn buông tay, chăm chú nhìn nó.

“Đây là nhạc《 Lâu đài bay của pháp sư Howl 》, thật sự rất dễ nghe đấy!” Hạ Vũ Chi vừa nghe nhạc bên trong hộp vừa quay đầu nói với Cố Tinh Trầm.

Vẻ mặt Cố Tinh Trầm phức tạp, nói: “Đúng thật là rất dễ nghe.”

“Anh Tinh Trầm, vừa rồi anh đang xem cái gì vậy?” Hạ Vũ Chi nhìn màn hình máy tính thì thấy trên màn hình hiện ra một trang web video.

“Tôi muốn tìm phim để xem.” Cố Tinh Trầm thuận miệng đáp.

“À, vậy chúng ta cùng xem phim đi, được không ạ?” Hạ Vũ Chi vừa nói vừa mong chờ nhìn Cố Tinh Trầm.



Cố Tinh Trầm mỉm cười, nói: “Được rồi, em muốn xem cái gì thì xem cái đó!”

“Để em xem có cái gì đẹp,” Hạ Vũ Chi nói xong thì dừng tìm kiếm trong màn hình ngay lập tức,” Ôi, em mắc chứng khó lựa chọn, anh Tinh Trầm, hay là anh chọn đi, em không chọn được.”

Cố Tinh Trầm nhìn mấy bộ hoạt hình trên máy tính, sau đó nhấp vào một bộ, nói: “Bộ hoạt hình này có vẻ rất ổn, hình ảnh cũng rất trong sạch.”

Hạ Vũ Chi nhìn rồi cười, nói: “Đúng vậy, diễn viên nam đẹp trai quá!”

Vừa dứt lời thì phim hoạt hình bắt đầu chiếu.

Mở đầu phim là một phong cảnh đồng quê xinh đẹp, hoa cải vàng ánh, không khí xanh thẳm, rừng cây xanh biếc…

Người anh trai và em gái đang đi trên con đường quê, em gái mặc chiếc váy trắng cầm một con thỏ bông nhỏ trong tay.

“Ôi, con thỏ bông này đáng yêu quá!” Hạ Vũ Chi chớp mắt, lấy một túi kẹo mận trong túi giấy bóng trên bàn, mở bao bì ra rồi đưa một viên đến cạnh môi Cố Tinh Trầm, cười híp mắt nói: “Anh Tinh Trầm, anh ăn kẹo mận đi!”

Cố Tinh Trầm nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của Hạ Vũ Chi, do dự một chút rồi ngậm viên kẹo mận trong tay cô.

Lúc này, tình tiết phim hoạt hình dần dần mở rộng ——

Nam chính là học sinh lớp 11, cha mẹ đột ngột qua đời vì thế anh buộc phải đưa em gái về quê sống nhờ nhà ông ngoại hiện nay đang không có người ở.

Khi ở đó, nam chính gặp cô em gái nhỏ của thanh mai trúc mã nhà bên, một cô gái dân dã hoạt bát đáng yêu, và một cô gái giàu có trầm tính dịu dàng.

Hạ Vũ Chi xem hoạt hình được một lúc, vừa ăn kẹo mận vừa nói: “Anh Tinh Trầm, em rất thích cô em gái nhà bên kia, anh thì sao?”

Cố Tinh Trầm mỉm cười, nói: “Tôi thấy em gái kia đáng yêu nhất, rất giống em, đều thích ôm thỏ con.”

“Thật sao? Vậy anh thấy em đáng yêu sao?” Hạ Vũ Chi mừng rỡ hỏi.

“Rất đáng yêu.” Cố Tinh Trầm cười trả lời.

Đêm càng lúc càng khuya, trên màn hình máy tính phim hoạt hình vẫn tiếp tục phát.

Đêm đầu hè, ngoài cửa gió rất lớn, sấm chớp đùng đoàng, gió đêm cuốn rèm mỏng màu trắng.

Em gái nam chính đột nhiên vào trong phòng ngủ của nam chính, đứng trước mặt cậu cởi quần áo, muốn dụ dỗ nam chính…

“Uây, kích thích quá! Tình yêu anh em ruột!” Hạ Vũ Chi kích động mở mắt lớn, chăm chú nhìn màn hình máy tính.

Cố Tinh Trầm biến sắc, lập tức ấn chuột tắt cửa sổ video đi, nói: “Đừng xem nữa, trẻ em không được xem!”

“A a a a, em muốn xem! Em muốn xem! Đúng đoạn đặc sắc mà!” Hạ Vũ Chi vừa ồn ào vừa cướp lấy con chuột, mở phim hoạt hình lên lần nữa, muốn tiếp tục xem.

Cố Tinh Trầm lại tắt cửa sổ video đi, nắm lấy bàn tay nhỏ của Hạ Vũ Chi, dỗ dành nói: “Đừng xem nữa, nghe lời.”

“Em muốn xem mà, em muốn xem!” Hạ Vũ Chi mím môi hồng, ngồi trên đùi Cố Tinh Trầm làm nũng, xoay người như chiếc bánh quy xoắn.

Hô hấp Cố Tinh Trầm căng thẳng, đột nhiên buồn bực nói: “Không được, em vẫn chưa đủ tuổi, không được xem những bộ phim hoạt hình mà trẻ em không được xem.”



Dừng một chút anh lại nói: “Em mau đứng lên đi, em nặng quá, đừng ngồi trên người tôi nữa, lấy ghế ra ngồi đi.”

“Hả? Em thật sự rất nặng sao?” Thấy mình bị Cố Tinh Trầm ghét bỏ, nhất thời Hạ Vũ Chi vô cùng sầu não, từ từ đứng ra khỏi người anh rồi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.

Cố Tinh Trầm nhìn Hạ Vũ Chi ở bên cạnh, đôi mắt hiện lên một tia sáng mờ mịt.

Thật ra Hạ Vũ Chi không hề nặng, nhưng về rồi Cố Tinh Trầm bị hình ảnh trong video không thể miêu tả kia kích thích cho nên cơ thể mới có phản ứng.

Nếu Hạ Vũ Chi ngồi trên đùi Cố Tinh Trầm nữa sẽ rất dễ thấy được cơ thể của anh thay đổi.

Bởi vậy, Cố Tinh Trầm đành phải để Hạ Vũ Chi đứng lên, cho cô ngồi lên ghế…

Nghĩ đến đây, Cố Tinh Trầm bất đắc dĩ nói với Hạ Vũ Chi: “Em không nặng, chẳng qua em ngồi trên người tôi lâu nên tôi cảm thấy hơi nặng thôi.”

“À!” Hạ Vũ Chi bĩu môi, tìm lại bộ hoạt hình kia lần nữa, vừa xem vừa ăn kẹo mận.

Cô mặc áo sơ mi màu trắng ren cổ búp bê phối với chiếc váy dây màu hồng, tóc buộc đuôi ngựa trông vô cùng đáng yêu, giống như bánh mouse dâu tây thơm ngon, cả người toát lên sức sống tuổi xuân của người con gái.

Mấy ngày nay, mỗi ngày Cố Tinh Trầm đều tư vấn tâm lý cho Hạ Vũ Chi hai tiếng, lại để chuyên gia tư vấn tâm lý khác khuyên nhủ Hạ Vũ Chi, vì thế bệnh trầm cảm của Hạ Vũ Chi đã giảm nhẹ được một chút.

Hôm nay, Minh Thành Quân tỏ tình với Hạ Vũ Chi nên tâm tình Hạ Vũ Chi rất tốt, cô của hiện tại trông đã giống với những cô gái bình thường khác.

Thấy tình hình như vậy, Cố Tinh Trầm khá yên tâm, dịu dàng nói: “Vũ Chi, hiện tại cảm xúc của em thế nào? Em còn muốn tự sát hay giết người không?”

Hạ Vũ Chi suy nghĩ, nói: “Bây giờ em không muốn tự sát nhưng vẫn khá muốn giết người.”

Cố Tinh Trầm đăm chiêu rồi nói: “Em đã không muốn tự sát nữa vậy có nghĩa là trị liệu mấy ngày nay vẫn có hiệu quả, chờ khi trị liệu thêm một khoảng thời gian nữa em sẽ không còn muốn giết người.”

Hạ Vũ Chi gật đầu, nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh Tinh Trầm.”

Sau đó, Hạ Vũ Chi và Cố Tinh Trầm cùng nhau xem hết phim hoạt hình.

Lúc này đã là mười giờ tối, Hạ Vũ Chi đi tắm rồi mặc váy ngủ ren hồng loại mỏng, cô lấy một lọ sơn móng tay từ trong ba lô của mình ra.

“Anh Tinh Trầm, lọ sơn móng tay này là bạn thân lúc trước của em tặng cho em,” Hạ Vũ Chi buồn bã cầm lọ sơn móng tay ngồi trên giường, nói với Cố Tinh Trầm, “Bây giờ em không có bạn thân, lúc trước em có hai bạn thân, một người tên là Tiêu Tình, một người tên là Dương Lan.”

Cố Tinh Trầm ngẩn người, nói: “Vì sao bây giờ em không có bạn thân?”

Hạ Vũ Chi thở dài, mở lọ sơn móng tay nhỏ ra rồi nói: “Tính cách của Tiêu Tình rất bá đạo, không cho phép em chơi với học sinh nữ khác, chỉ cho em chơi với một mình cậu ấy nhưng cậu ấy có rất nhiều bạn bè, em không muốn chỉ có mỗi Tiêu Tình là bạn, vì thế em không chơi với Tiêu Tình nữa.”

Cố Tinh Trầm nhíu mày, nói: “Vậy Dương Lan đâu? Vì sao hôm nay Dương Lan không đến thăm em?”

Hạ Vũ Chi rất khó chịu, nói: “Dương Lan vốn dĩ không coi em là bạn, lúc trước mỗi lần em ra ngoài mua đồ ăn đều sẽ chia cho Dương Lan ăn. Từ lớp bảy đến lớp tám, suốt hai năm đều như vậy, nhưng từ đầu đến giờ Dương Lan vẫn chưa mời em ăn cái gì.

Có một lần em quên không mang theo ví, không thể mua cơm trưa nên em đã bảo Dương Lan cho em mượn tiền mua cơm. Rõ ràng cậu ấy có tiền nhưng không chịu cho em mượn, cậu ấy nói buổi chiều muốn mua một quyển truyện tranh, không thể cho em mượn tiền.

Em nói với cậu ấy là cho em mượn tám tệ để em mua cơm trước đã, ngày mai em trả lại tiền để cậu ấy mua truyện tranh, nhưng cậu ấy vẫn không đồng ý. Lúc ấy em thật sự rất đau lòng, vì thế đã tuyệt giao với cậu ấy….”

Hết chương 8: .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Người Bệnh, Anh Là Liều Thuốc.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook