Chương 25: Chứng biến hóa của trái tim
Dư Bách Bách
23/06/2016
"Hắc, Tri Tri." Ngược lại, khi Bạch Tề liếc mắt phát hiện ra cô liền lên tiếng chào.
Trần Tri Tri bưng khay cơm đi tới, thấy Bạch Tề và Từ Trì đang ngồi bên nhau ăn mì thì có chút kinh dị. Bạch Tề ngẩng đầu một lát cười với cô, "Trùng hợp quá, tớ không biết là cậu cũng học ở trường này."
"Ừ..." Trần Tri Tri gật đầu một cái, đến ngồi bên cạnh bạn, "Tớ cũng không biết là cậu học ở trường này. Kể từ khi cậu chuyển khỏi lớp sơ trung, sau đó hình như tớ chưa từng gặp lại cậu."
"Từ Trì không nói lại với cậu sao?"
Trần Tri Tri liếc mắt nhìn Từ Trì, "Tớ và Từ Trì cũng không liên lạc với nhau nhiều lắm."
"Ái chà, cái cậu này!" Bạch Tề mắng Từ Trì, "Nhà cậu và nhà Tri Tri ở cùng một nơi, lại còn học cùng một trường đại học, vậy mà lại không liên lạc với nhau nhiều lắm." Thấy khóe miệng Từ Trì nhếch lên vẻ bất đắc dĩ, Bạch Tề lại quay đầu nhìn về phía Trần Tri Tri nói: "Ngày hôm qua tớ nghe cậu ấy kể lại mới biết cậu cũng học ở đây, sáng sớm hôm nay còn không biết phải đi đâu để tìm cậu, không ngờ là có thể gặp nhau ở đây."
Trần Tri Tri gật đầu một cái, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào.
Ngày trước ba người bọn họ vốn cực kỳ thân thiết với nhau. Nhà ở cùng một chỗ, cùng học một vườn trẻ, đến tiểu học, rồi bậc sơ trung học cũng cùng học với nhau, có thể nói họ chính là bộ ba rất thân thiết. Đáng tiếc kể từ lúc học sơ tam, nhà của Bạch Tề lại chuyển đi, Từ Trì cũng thi đậu vào học ở trường sơ trung khác, dần dần họ liền mất liên lạc với nhau.
Trước kia khi còn học sơ trung học với nhau, rõ ràng họ còn thân mật với nhau là thế, vậy mà qua nhiều năm sau không hiểu sao lại trở nên xa lạ, khác hẳn ngày xưa.
"Bạch Tề, nghe nói cậu định xuất ngoại à?" Trần Tri Tri chuyển đề tài nói chuyện.
"Hả." Bạch Tề vẫn ăn mì, "À ừ, tớ xin được nhà trường và trường bên nước Mỹ đi theo phương thức trao đổi sinh viên. Học kỳ thứ hai của đại học tớ sẽ đi. Tớ đang học tài chính, cho nên vẫn luôn rất muốn mình được quẳng ra nước ngoài để xem xét một chút."
"À..." Trần Tri Tri còn nhớ rõ lời tỏ tình của Từ Trì hôm biểu diễn ca nhạc, ánh mắt liếc mắt Từ Trì một cái. Anh ta không hề phản ứng, cô cũng không tiện nói. Dùng cái muỗng gạt gạt cháo, "Cậu đi bao lâu?"
"Khả năng là khi tốt nghiệp mới trở về, nếu không, tớ cũng không muốn trở lại đâu."
Bạch Tề cười.
Trần Tri Tri "A" một tiếng, "Không ngờ tớ vừa mới gặp lại cậu, cậu lại phải đi rồi. "
Bạch Tề nghe lời này, khóe miệng hơi cong lên, duỗi tay ra khoác vai Trần Tri Tri, "Không sao, chẳng phải vẫn còn một chút thời gian đó sao. Bạn bè không chỉ là thiên trường địa cửu, lúc này mỗi giây mỗi khắc cũng đều được quý trọng như nhau."
Bạch Tề cười híp mắt, tựa như đưa Trần Tri Tri trở lại thời gian trước kia.
Cô giống như người chị cả tài cao gan lớn, vĩnh viễn luôn cầm nhánh cây ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuốt ở đàng trước, Trần Tri Tri theo thói quen ở chính giữa, gặp người lớn chịu trách nhiệm ra sức giả vờ làm nũng giáo viên (ai bảo từ nhỏ dáng dấp của cô đã tròn trịa, tất cả đều mập mạp trơn bóng, thoạt nhìn đã khiến người ta yêu thích), Từ Trì là người chịu trách nhiệm đi sau cùng, mỗi lần gây ra những trò quái đản, sau khi người lớn phát hiện thường bị ăn đòn.
Tổ tam tam thân thiết này của ba người bọn họ đã từng cùng trải qua rất nhiều thời gian tốt đẹp, chạy tới chạy lui trong sân, cùng đi bắt ếch, chơi đùa giữa các nhà.
Trần Tri Tri nghĩ tới đây liền bật cười.
"Tốt nghiệp rồi cậu cũng không trở lại sao?" Từ Trì đột nhiên lên tiếng, đặt đũa xuống nhìn về phía Bạch Tề.
Giữa mái tóc ngắn cậu ta để một chỏm tóc dài quá tai, đuôi tóc nhuộm màu nâu nhạt, dưới ánh nắng ban mai lại biến thành màu vàng nhạt. Bởi vì thích mặc áo sơ mi trắng, lại có làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan, dáng dấp rất thanh tú, cậu ta đúng hình mẫu của một tiểu soái ca, cộng thêm ý thích tự mình sáng tác nhạc phẩm, cho nên vẫn luôn được mọi người trong trường đại học đặt cho danh hiệu " Tài tử âm nhạc " và "Ngôi sao sáng của tương lai ".
Trần Tri Tri biết cái danh hiệu này đã lâu rồi, từ sau khi lên học kỳ đầu của năm nhất đại học, do Từ Trì được cả trường học rất chú ý.
Khi đó Trần Tri Tri chỉ nghe người lớn trong nhà nói chuyện . Từ Trì và cô cùng thi vào một Trường Đại Học, nhưng vẫn không bao giờ chủ động liên lạc với nhau. Cô vẫn luôn trốn tránh, đối với hình mẫu con người ấy, cô cảm thấy khả năng mình không thể nào cầm giữ được con người đó, cô tình nguyện lựa chọn tránh đi mà không chịu gặp.
Đúng vậy, Trần Tri Tri cũng không phủ nhận, cô từng thầm mến Từ Trì.
Từ khi bắt đầu vào tiểu học, trong một khoảng thời gian rất dài cô đã thích cậu ta, mặc dù luôn cho rằng kiểu người đó cô thích chỉ là bởi vì bao năm qua họ đã ở chung một chỗ, cộng thêm ở trong lớp, Từ Trì vẫn rất được nữ sinh thích thú hoan nghênh.
Nhưng mặc dù lên đại học, Trần Tri Tri vẫn ở vào thời kỳ trưởng thành, vẫn không sao thoát khỏi loại tình cảm có tên là thầm mến gì đó, mặc dù bên cạnh đã có Chu Đông.
Trần Tri Tri yên lặng nghe xem Bạch Tề trả lời thế nào.
Bởi vì ngay cả cô cũng nghe thấy trong giọng nói của Từ Trì cất giấu sự tức giận nhàn nhạt.
"Ừ, tớ không có ý định trở lại. Tốt nghiệp bảo với người ta làm cho bản chứng thư là xong." Bạch Tề vẫn tiếp tục ăn, trả lời rất hời hợt. Từ Trì nhất thời không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Không thể không phủ nhận, dung nhan của Từ Trì thật sự rất ưa nhìn. Cũng vẻ lạnh nhạt của trời đông giá rét giống như Chu Đông. Tướng mạo ấm áp giống như ánh nắng khác hẳn với vẻ mặt. Từ Trì đẹp nhưng cũng chỉ biểu hiện ở bề ngoài. Anh ta giống như bông hoa kiêu căng nở trong mùa xuân, trước sau đều phát ra thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ đến chói mắt, cao ngạo như hoa hướng dương, giống như không thể nào coi thường được.
Cho dù lúc này anh ta đang có bộ dáng lườm nguýt, Trần Tri Tri cũng cảm thấy anh... Đẹp trai chết người !
Trần Tri Tri cúi đầu chọc chọc vào trong chén cháo. Bây giờ cô cảm thấy có lỗi với Chu Đông, cô không nên có ý nghĩ như vậy.
"Vậy tôi thì thế nào?" Từ Trì hơi vươn thẳng người lên, hỏi: "Bạch Tề, cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Đợi cậu thêm bốn năm nữa sao?"
"Tôi không bảo cậu phải đợi."
"Vậy ý của cậu là tôi đang rất ngu xuẩn, không nên chờ đợi cậu chăng? !"
Bạch Tề không trả lời.
Từ Trì dường như là đã nổi nóng, duy trì tư thế trừng người không hề nhúc nhích.
Bát mì mới ăn được một nửa, Bạch Tề tựa như đã no rồi, hoặc là chẳng qua đã chịu đựng đủ rồi, đặt đũa xuống, "Từ Trì, cậu có thể đừng nên như vậy được không? Cậu muốn tôi cho cậu một câu trả lời thế nào đây? Điều cần phải nói tôi cũng đã nói rồi, tôi không muốn cùng với cậu, cho nên tôi cũng không muốn bảo cậu chờ!"
Những lời nói này vừa dứt không khí liền trầm mặc. Trần Tri Tri cúi đầu cũng không dám nhìn vẻ mặt của bọn họ, chỉ núp ở một bên, cảm giác mình ở chỗ này thật là khó xử và lúng túng, thực sự là một bóng đèn sáng choang, một con kỳ đà cản mũi.
Tiếng chuông vang lên, tựa như có một tin nhắn được gửi tới
Trần Tri Tri vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn, là Chu Đông gửi tới: "Em đang ở đâu? Buổi tối có rỗi không?"
Trần Tri Tri vội vàng mượn cơ hội nói: "A, Bạch Tề à, tớ có việc phải đi trước đây!"
"Ừ." Hai người còn đang giằng co với nhau nên cũng không có ai chuyển động quay đầu lại, chỉ có giọng nói của Bạch Tề vẫn rất bình tĩnh, "Quay đầu lại đọc số điện thoại của cậu cho tớ, chúng ta có thể liên lạc với nhau một chút."
"Được."
Trần Tri Tri vừa đi ra được mấy bước liền nghe thấy giọng nói của Từ Trì ở phía sau: "Vậy tại sao ngày hôm qua cậu lại cùng tôi lên giường? !" Mặc dù tốc độ nói chậm chạp, từng chữ từng câu, nhưng âm thanh truyền đến có thể nghe thấy rõ ràng.
Trần Tri Tri hơi dừng bước một chút.
"Cậu có thể nói cho tôi biết lên giường đại biểu cho cái gì? Là đại biểu cho việc tôi thích cậu, hay là không phải là cậu thì không thể?"
"Cậu là lần đầu tiên."
"Sau đó thì sao?"
Nhưng ngược lại chính là, Bạch Tề nói chuyện trước sau vẫn rất tỉnh táo, rất không nể mặt.
Câu nói kế tiếp thì Trần Tri Tri không nghe được, nhưng mà cục diện của bữa ăn sáng hôm nay cô có thể hiểu được. Trong đầu Trần Tri Tri không biết rốt cuộc nên buồn hay hay nên vui. Điện thoại di động lại báo có một tin nhắn nữa gửi tới, "Tri Tri?"
Trần Tri Tri suy nghĩ xem nên trở về, hay là không nên trở về, cuối cùng cô vẫn quyết định không trở về.
Vừa mới cất điện thoại vào trong túi, liền chạm mặt với Chu Đông đang cùng Phương ca đi tới. Từ xa Phương ca đã nhìn thấy Trần Tri Tri, liên tục vẫy vẫy: "Tri Tri!"
Trần Tri Tri bưng khay cơm đi tới, thấy Bạch Tề và Từ Trì đang ngồi bên nhau ăn mì thì có chút kinh dị. Bạch Tề ngẩng đầu một lát cười với cô, "Trùng hợp quá, tớ không biết là cậu cũng học ở trường này."
"Ừ..." Trần Tri Tri gật đầu một cái, đến ngồi bên cạnh bạn, "Tớ cũng không biết là cậu học ở trường này. Kể từ khi cậu chuyển khỏi lớp sơ trung, sau đó hình như tớ chưa từng gặp lại cậu."
"Từ Trì không nói lại với cậu sao?"
Trần Tri Tri liếc mắt nhìn Từ Trì, "Tớ và Từ Trì cũng không liên lạc với nhau nhiều lắm."
"Ái chà, cái cậu này!" Bạch Tề mắng Từ Trì, "Nhà cậu và nhà Tri Tri ở cùng một nơi, lại còn học cùng một trường đại học, vậy mà lại không liên lạc với nhau nhiều lắm." Thấy khóe miệng Từ Trì nhếch lên vẻ bất đắc dĩ, Bạch Tề lại quay đầu nhìn về phía Trần Tri Tri nói: "Ngày hôm qua tớ nghe cậu ấy kể lại mới biết cậu cũng học ở đây, sáng sớm hôm nay còn không biết phải đi đâu để tìm cậu, không ngờ là có thể gặp nhau ở đây."
Trần Tri Tri gật đầu một cái, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào.
Ngày trước ba người bọn họ vốn cực kỳ thân thiết với nhau. Nhà ở cùng một chỗ, cùng học một vườn trẻ, đến tiểu học, rồi bậc sơ trung học cũng cùng học với nhau, có thể nói họ chính là bộ ba rất thân thiết. Đáng tiếc kể từ lúc học sơ tam, nhà của Bạch Tề lại chuyển đi, Từ Trì cũng thi đậu vào học ở trường sơ trung khác, dần dần họ liền mất liên lạc với nhau.
Trước kia khi còn học sơ trung học với nhau, rõ ràng họ còn thân mật với nhau là thế, vậy mà qua nhiều năm sau không hiểu sao lại trở nên xa lạ, khác hẳn ngày xưa.
"Bạch Tề, nghe nói cậu định xuất ngoại à?" Trần Tri Tri chuyển đề tài nói chuyện.
"Hả." Bạch Tề vẫn ăn mì, "À ừ, tớ xin được nhà trường và trường bên nước Mỹ đi theo phương thức trao đổi sinh viên. Học kỳ thứ hai của đại học tớ sẽ đi. Tớ đang học tài chính, cho nên vẫn luôn rất muốn mình được quẳng ra nước ngoài để xem xét một chút."
"À..." Trần Tri Tri còn nhớ rõ lời tỏ tình của Từ Trì hôm biểu diễn ca nhạc, ánh mắt liếc mắt Từ Trì một cái. Anh ta không hề phản ứng, cô cũng không tiện nói. Dùng cái muỗng gạt gạt cháo, "Cậu đi bao lâu?"
"Khả năng là khi tốt nghiệp mới trở về, nếu không, tớ cũng không muốn trở lại đâu."
Bạch Tề cười.
Trần Tri Tri "A" một tiếng, "Không ngờ tớ vừa mới gặp lại cậu, cậu lại phải đi rồi. "
Bạch Tề nghe lời này, khóe miệng hơi cong lên, duỗi tay ra khoác vai Trần Tri Tri, "Không sao, chẳng phải vẫn còn một chút thời gian đó sao. Bạn bè không chỉ là thiên trường địa cửu, lúc này mỗi giây mỗi khắc cũng đều được quý trọng như nhau."
Bạch Tề cười híp mắt, tựa như đưa Trần Tri Tri trở lại thời gian trước kia.
Cô giống như người chị cả tài cao gan lớn, vĩnh viễn luôn cầm nhánh cây ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuốt ở đàng trước, Trần Tri Tri theo thói quen ở chính giữa, gặp người lớn chịu trách nhiệm ra sức giả vờ làm nũng giáo viên (ai bảo từ nhỏ dáng dấp của cô đã tròn trịa, tất cả đều mập mạp trơn bóng, thoạt nhìn đã khiến người ta yêu thích), Từ Trì là người chịu trách nhiệm đi sau cùng, mỗi lần gây ra những trò quái đản, sau khi người lớn phát hiện thường bị ăn đòn.
Tổ tam tam thân thiết này của ba người bọn họ đã từng cùng trải qua rất nhiều thời gian tốt đẹp, chạy tới chạy lui trong sân, cùng đi bắt ếch, chơi đùa giữa các nhà.
Trần Tri Tri nghĩ tới đây liền bật cười.
"Tốt nghiệp rồi cậu cũng không trở lại sao?" Từ Trì đột nhiên lên tiếng, đặt đũa xuống nhìn về phía Bạch Tề.
Giữa mái tóc ngắn cậu ta để một chỏm tóc dài quá tai, đuôi tóc nhuộm màu nâu nhạt, dưới ánh nắng ban mai lại biến thành màu vàng nhạt. Bởi vì thích mặc áo sơ mi trắng, lại có làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan, dáng dấp rất thanh tú, cậu ta đúng hình mẫu của một tiểu soái ca, cộng thêm ý thích tự mình sáng tác nhạc phẩm, cho nên vẫn luôn được mọi người trong trường đại học đặt cho danh hiệu " Tài tử âm nhạc " và "Ngôi sao sáng của tương lai ".
Trần Tri Tri biết cái danh hiệu này đã lâu rồi, từ sau khi lên học kỳ đầu của năm nhất đại học, do Từ Trì được cả trường học rất chú ý.
Khi đó Trần Tri Tri chỉ nghe người lớn trong nhà nói chuyện . Từ Trì và cô cùng thi vào một Trường Đại Học, nhưng vẫn không bao giờ chủ động liên lạc với nhau. Cô vẫn luôn trốn tránh, đối với hình mẫu con người ấy, cô cảm thấy khả năng mình không thể nào cầm giữ được con người đó, cô tình nguyện lựa chọn tránh đi mà không chịu gặp.
Đúng vậy, Trần Tri Tri cũng không phủ nhận, cô từng thầm mến Từ Trì.
Từ khi bắt đầu vào tiểu học, trong một khoảng thời gian rất dài cô đã thích cậu ta, mặc dù luôn cho rằng kiểu người đó cô thích chỉ là bởi vì bao năm qua họ đã ở chung một chỗ, cộng thêm ở trong lớp, Từ Trì vẫn rất được nữ sinh thích thú hoan nghênh.
Nhưng mặc dù lên đại học, Trần Tri Tri vẫn ở vào thời kỳ trưởng thành, vẫn không sao thoát khỏi loại tình cảm có tên là thầm mến gì đó, mặc dù bên cạnh đã có Chu Đông.
Trần Tri Tri yên lặng nghe xem Bạch Tề trả lời thế nào.
Bởi vì ngay cả cô cũng nghe thấy trong giọng nói của Từ Trì cất giấu sự tức giận nhàn nhạt.
"Ừ, tớ không có ý định trở lại. Tốt nghiệp bảo với người ta làm cho bản chứng thư là xong." Bạch Tề vẫn tiếp tục ăn, trả lời rất hời hợt. Từ Trì nhất thời không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Không thể không phủ nhận, dung nhan của Từ Trì thật sự rất ưa nhìn. Cũng vẻ lạnh nhạt của trời đông giá rét giống như Chu Đông. Tướng mạo ấm áp giống như ánh nắng khác hẳn với vẻ mặt. Từ Trì đẹp nhưng cũng chỉ biểu hiện ở bề ngoài. Anh ta giống như bông hoa kiêu căng nở trong mùa xuân, trước sau đều phát ra thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ đến chói mắt, cao ngạo như hoa hướng dương, giống như không thể nào coi thường được.
Cho dù lúc này anh ta đang có bộ dáng lườm nguýt, Trần Tri Tri cũng cảm thấy anh... Đẹp trai chết người !
Trần Tri Tri cúi đầu chọc chọc vào trong chén cháo. Bây giờ cô cảm thấy có lỗi với Chu Đông, cô không nên có ý nghĩ như vậy.
"Vậy tôi thì thế nào?" Từ Trì hơi vươn thẳng người lên, hỏi: "Bạch Tề, cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Đợi cậu thêm bốn năm nữa sao?"
"Tôi không bảo cậu phải đợi."
"Vậy ý của cậu là tôi đang rất ngu xuẩn, không nên chờ đợi cậu chăng? !"
Bạch Tề không trả lời.
Từ Trì dường như là đã nổi nóng, duy trì tư thế trừng người không hề nhúc nhích.
Bát mì mới ăn được một nửa, Bạch Tề tựa như đã no rồi, hoặc là chẳng qua đã chịu đựng đủ rồi, đặt đũa xuống, "Từ Trì, cậu có thể đừng nên như vậy được không? Cậu muốn tôi cho cậu một câu trả lời thế nào đây? Điều cần phải nói tôi cũng đã nói rồi, tôi không muốn cùng với cậu, cho nên tôi cũng không muốn bảo cậu chờ!"
Những lời nói này vừa dứt không khí liền trầm mặc. Trần Tri Tri cúi đầu cũng không dám nhìn vẻ mặt của bọn họ, chỉ núp ở một bên, cảm giác mình ở chỗ này thật là khó xử và lúng túng, thực sự là một bóng đèn sáng choang, một con kỳ đà cản mũi.
Tiếng chuông vang lên, tựa như có một tin nhắn được gửi tới
Trần Tri Tri vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn, là Chu Đông gửi tới: "Em đang ở đâu? Buổi tối có rỗi không?"
Trần Tri Tri vội vàng mượn cơ hội nói: "A, Bạch Tề à, tớ có việc phải đi trước đây!"
"Ừ." Hai người còn đang giằng co với nhau nên cũng không có ai chuyển động quay đầu lại, chỉ có giọng nói của Bạch Tề vẫn rất bình tĩnh, "Quay đầu lại đọc số điện thoại của cậu cho tớ, chúng ta có thể liên lạc với nhau một chút."
"Được."
Trần Tri Tri vừa đi ra được mấy bước liền nghe thấy giọng nói của Từ Trì ở phía sau: "Vậy tại sao ngày hôm qua cậu lại cùng tôi lên giường? !" Mặc dù tốc độ nói chậm chạp, từng chữ từng câu, nhưng âm thanh truyền đến có thể nghe thấy rõ ràng.
Trần Tri Tri hơi dừng bước một chút.
"Cậu có thể nói cho tôi biết lên giường đại biểu cho cái gì? Là đại biểu cho việc tôi thích cậu, hay là không phải là cậu thì không thể?"
"Cậu là lần đầu tiên."
"Sau đó thì sao?"
Nhưng ngược lại chính là, Bạch Tề nói chuyện trước sau vẫn rất tỉnh táo, rất không nể mặt.
Câu nói kế tiếp thì Trần Tri Tri không nghe được, nhưng mà cục diện của bữa ăn sáng hôm nay cô có thể hiểu được. Trong đầu Trần Tri Tri không biết rốt cuộc nên buồn hay hay nên vui. Điện thoại di động lại báo có một tin nhắn nữa gửi tới, "Tri Tri?"
Trần Tri Tri suy nghĩ xem nên trở về, hay là không nên trở về, cuối cùng cô vẫn quyết định không trở về.
Vừa mới cất điện thoại vào trong túi, liền chạm mặt với Chu Đông đang cùng Phương ca đi tới. Từ xa Phương ca đã nhìn thấy Trần Tri Tri, liên tục vẫy vẫy: "Tri Tri!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.