Chương 29: Mộng đẹp
Dư Bách Bách
25/06/2016
"Không có, làm gì có ai." Trần Tri Tri trả lời.
Cô xoay người đỡ anh: "Anh uống say rồi hả?"
Chu Đông thẳng người lên, vỗ vỗ vào đầu: "Vậy là anh đã nhìn lầm rồi sao?" Ngay lúc đó từ phía sau, Phương ca, lão Vương, Lưu tặc tử, tất cả đều say khướt, đuổi tới nơi: "Này, Chu ca, đừng chạy nữa, chúng ta còn đi hát cơ mà!"
Tất cả bọn họ đã thành quỷ say rồi.
"Hơ, hơ, đi KTV! Tôi, tôi muốn ca hát! ! !" Phương ca giơ tay lên kêu lớn, khiến cho mọi người đang đi trên đường rối rít ghé mắt nhìn. Anh làm đầu tàu gương mẫu đi về phía trước: "Tôi muốn ca hát, tôi muốn ca hát! Để tôi dùng giọng ca tuyệt mỹ của tôi chinh phục các bạn! Đi nào, đi thôi!"
Lão Vương say khướt, cũng gào lên nối tiếp: dღđ☆L☆qღđ "Giọng ca tuyệt mỹ của... ọe ọe..." Vang lên tiếng nôn mửa không biết là thật hay giả.
"A, anh...anh không phục hả..." Phương ca quay đầu lại dùng ngón tay chỉ vào đầu bọn họ.
"Không, không phục..." Lão Vương nói chuyện cũng bắt đầu ríu lưỡi rồi.
"Phương ca, tôi nói này, giọng ca của cậu chính là tiếng gào khóc thảm thiết trong truyền thuyết đấy, ai mà dám nghe chứ.." Bởi vì bạn học Lưu tặc tử không có hứng thú đối với rượu lắm, cho nên ngược lại anh rất tỉnh táo, vẫn đi theo sau lão Vương và Phương ca để quan sát bọn họ.
"Cậui không tin, cậu... cậu.. các cậu cứ chờ coi!"
Phương ca hắng giọng, đang ở trên đường liền hát ngay lập tức, "Người chuốc cho tôi say, người để cho tôi rơi lệ! Gánh hết tất cả tội lỗi, người không muốn ở bên tôi..."
Đã hát sai nhạc lại còn bày trò làm bộ điệu giương nanh múa vuốt.
Quả nhiên suốt dọc đường đi "Người nghe thấy người thương tâm, người nghe thấy người rơi lệ." Người đi đường chạy trốn còn nhanh hơn cả khỉ.
Lão Vương cùng Lưu tặc tử cũng bịt tai thật chặt, không ngừng la hét: "Đừng hát nữa, đừng hát nữa..."
Trần Tri Tri và Chu Đông đi sau cùng, bởi vì họ ở khoảng cách hơi xa một chút, cho nên ngược lại mọi động tĩnh ở phía trước không hề chú ý chút nào. Dưới ánh trăng, gương mặt Chu Đông nhiễm chút men say nên hơi ửng hồng. Hôm nay anh bị bọn họ chuốc cho uống hơi nhiều, đặc biệt là lão Vương. Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, mà quan hệ của hai người lại rất tốt. Bởi thế nên Chu Đông không có cách nào để từ chối.
Dọc đường đi, anh dùng sức xoa xoa nơi huyệt Thái Dương của mình. Vừa lúc nãy, do trong quán quá nóng, rượu lại hơi nặng, không khí rất bức bối nên anh hơi chóng mặt.
Đi được chốc lát, Trần Tri Tri hỏi: "Anh đã khá hơn chút nào chưa?"
"Đỡ rồi !" Chu Đông vuốt sống mũi.
Trần Tri Tri do dự một lúc, nhìn về phía trước khẽ nói: "Em muốn trở về phòng mình!."
Chu Đông kinh ngạc nhìn về phía cô, Tay Trần Tri Tri để trong túi áo nắm chặc lại, nói tiếp: "Em hơi mệt mỏi, hơn nữa sáng sớm ngày mai còn phải lên lớp."
Chu Đông không trả lời ngay lập tức. Hình như Trần Tri Tri đã hạ quyết định, rốt cuộc dường như đã quyết tâm cô dừng bước lại, "Thật ngại quá, hay là anh nói giúp em với lão Vương và các bạn anh đi, em không đi theo bọn họ đến KTV được đâu."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Chu Đông nhìn thẳng vào cô: "Lúc trước chẳng phải anh đã hỏi em rồi sao, rõ ràng em nói ngày mai không phải lên lớp mà."
"Đột nhiên em nhớ ra, tiết học ngày mai em có bài tập phải nộp, hơn nữa em có chút mệt mỏi."
Trần Tri Tri vẫn cúi đầu không hề nhìn anh. Trực giác nói cho anh biết, cô đang nói dối. Chu Đông cũng không muốn vạch trần cô, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, "Mới hơn chín giờ, tiếp tục đợi thêm một chút nữa đi. Khoảng hơn mười giờ anh sẽ nói với lão Vương."
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, thái độ rất kiên quyết.
"Thôi được." Chu Đông cũng không còn cách nào khác, “Em chờ anh một lát."
Trần Tri Tri nhìn xa xa, Chu Đông chạy lên nói gì đó với lão Vương và Phương ca. Phương ca lại ngoạc mồm ra kêu to, túm tay của anh lại không muốn để cho anh đi, Chu Đông tựa như vẫn đang tiếp tục thuyết phục.
Trần Tri Tri đứng tại chỗ trong lòng băn khoăn, cô vốn không thích gây cho người khác sự khó chịu. Nhưng hôm nay thật sự là... không chút hào hứng. Trần Tri Tri cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình... Cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Đông mới trở lại: "Anh đã nói với lão Vương xong rồi."
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên: "Cảm ơn anh, bây giờ em về trước đây."
"Để anh đưa em về."
"Không cần đâu, em có thể trở về một mình được mà"
"Không sao đâu, anh có lời muốn nói với em!."
Nếu anh đã nói như vậy, Trần Tri Tri cũng không tiện từ chối nữa. Hai người bước chậm rãi trở về ký túc xá.
"Anh định nói với em cái gì?" Trên đường đi, Trần Tri Tri hỏi.
"Anh vừa nhớ ra, người lúc nãy đứng ở cửa nói chuyện với em nhìn bóng lưng hình như là Từ Trì thì phải...” Đầu tiên ánh mắt Chu Đông vẻ đầy thờ ơ nhìn lên bầu trời đêm nơi xa, rồi sau đó từ từ dời xuống quan sát gương mặt nhìn nghiêng của cô.
Cơn gió lạnh từ xa thổi đến làm lay động bóng cây cầu in trên mặt nước. Gương mặt Trần Tri Tri trong đêm giá rét càng có vẻ sâu kín.
"Tại sao em không nói gì?"
"Anh bảo em phải nói cái gì?"
"Em không định cho anh một lời giải thích sao?"
Trần Tri Tri biết, chỉ cần anh thấy người nói chuyện với cô là Từ Trì, tuyệt đối sẽ không buông tha. Nhưng hôm nay thực sự tâm tình của cô không được tốt lắm, cho nên cô rất không muốn nói chuyện, càng không muốn giải thích cái gì hết.
Trần Tri Tri khoác áo lên vai, nói sơ lược vài câu: "Chẳng có gì hay để giải thích, chẳng qua bọn em chỉ nói chuyện phiếm mà thôi."
Chu Đông dừng bước, Trần Tri Tri vẫn đi về phía trước mấy bước, nhưng thấy anh vẫn không đuổi theo, cũng đành dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Chu Đông đứng tại chỗ, nói với cô: "Tri Tri, hôm nay là sinh nhật lão Vương, em biết đó. Anh ấy vốn dĩ không muốn nói cho bọn anh biết. Anh ấy chia tay với bạn gái nên cũng không muốn làm gì nhiều. Là anh và Phương ca, hai người bọn anh đã phải tốn mất rất nhiều công sức mới kéo anh ấy ra đây được, muốn để cho anh ấy vui vẻ một chút. Nhưng anh ấy ngàn dặn vạn nhắc, nhất định phải đưa em đến cùng, bởi vì em là bạn gái của anh, anh ấy không muốn để cho em bị lẻ loi. Từ ngày tựu trường tới nay anh ấy vẫn rất quan tâm đến em, có đúng không?"
Chu Đông nói tiếp: "Vừa rồi em bảo anh đến nói với lão Vương một tiếng, anh nói. Lão Vương khoát khoát tay, không để bụng chuyện bị mất mặt, còn hỏi anh rằng có phải là mấy người bọn anh say rượu làm cho em sợ hay không. Anh nói không phải vậy. Nhưng trong lòng anh rất nghi ngờ, rõ ràng em không có việc gì, tại sao hết lần này tới lần khác đột nhiên lại không muốn đi? Mãi về sau này anh mới nhớ ra là do em gặp Từ Trì, lúc ấy em còn đứng ở cửa hàn huyên với hắn một lát."
Chu Đông bước đến gần hơn: "Tri Tri, đây chỉ là một việc nhỏ. Nhưng em có thể nói cho anh biết hay không, hắn đã nói cái gì với em, làm cho tâm tình của em đùng một tở nên sa sút như vậy, ngay cả việc chỉ kể lại qua quít cho anh nghe một chút thôi cũng không muốn?"
Trần Tri Tri bị anh trách móc vẫn đứng tại chỗ im lặng không nói gì, Chu Đông không muốn tức giận với cô, nhưng chung quy anh cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn. Anh không muốn vì một chuyện nhỏ như vậy mà trở nên xa cách với cô. Chuyện làm anh khó chịu chính là tại sao cô chưa bao giờ suy nghĩ cho anh
Những người kia là bạn bè của anh, bọn họ không phải là không hỏi trước ý kiến của cô rồi, nhưng cô nói đi là đi, tuyệt đối không chấp nhận cho anh suy nghĩ. Mà chuyện của Từ Trì, lại khiến không vui như vậy, nhưng cô lại không mảy may có ý định dốc bầu tâm sự với anh.
Nhưng khi nhìn cô một mình đứng bất động ở nơi đó, Chu Đông lại mềm lòng.
"Em mặc áo khoác vào đi, hiện giờ có gió lớn." Anh không nhịn được tiến lên, ngữ điệu nói đã trở lại bình thường. Biết rất rõ mối quan hệ giữa cô và Từ Trì không thể nào đơn giản như vẻ ngoài, anh đoán chắc chắn trước kia bọn họ có quan hệ với nhau, chỉ có điều Trần Tri Tri chưa bao giờ nói ra, cho dù anh có hỏi cũng không nói.
Tại sao cô tựa như vẫn luôn có một lớp phòng ngự gì đó với anh, khiến anh không thể đi sâu vào trong nội tâm của cô được ?
Trần Tri Tri nghe anh mặc áo khoác vào, khẽ nói: "Anh giúp em nói lời xin lỗi với lão Vương, tuần này em có thời gian, muốn mời anh ấy ăn cơm."
"Được."
"Anh không cần tiễn em nữa đâu, tự em trở về là được rồi."
Chu Đông buông mắt nhìn cô, cô vẫn cúi đầu không chịu nhìn thẳng vào anh. Vốn định hỏi có phải cô tức giận chuyện gì hay không, nhưng lại vẫn nhịn lại được.
... Anh đối xử với cô có vẻ quá để ý, quá quan tâm, ngược lại sẽ khiến cô không thông cảm với anh.
"Được, em đi về trước đi, anh chỉ tiễn em đến đây thôi."
"Tri Tri, chẳng phải cậu nói định đi suốt đêm sao? Sớm như vậy mà đã trở lại rồi."
"Ừ."
Cô chỉ đáp lại một tiếng đơn giản. Trở lại phòng ngủ, Trần Tri Tri không có tâm tình nào mà trả lời. Cái gì cũng không muốn làm, ném chiếc túi ở trên bàn, quần áo cũng không cởi ra, cứ để vậy leo thẳng lên trên giường đi ngủ .
Trong phòng ngủ, hai cô gái mặt đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Băng tỷ lên tiếng hỏi: "Cãi nhau với Chu Đông à?"
"Không phải ." Trần Tri Tri nghiêng người , giọng nói nghe buồn buồn.
"Vậy thì là chuyện gì?"
Trần Tri Tri không đáp, Băng tỷ rất nhanh liền nhớ lại, đi tới hỏi: "Có phải hắn lại nói yêu cầu em như vậy hay không hả? Em không chịu đồng ý, hắn liền cả giận? Quả nhiên người đàn ông không phải là một thứ đồ tốt!" Băng tỷ căm phẫn sục sôi nắm chặt tay lại.
"Không phải vậy." Trần Tri Tri phủ nhận, ngồi dậy ôm đầu gối, nhẹ giọng nói: "Không liên quan gì tới anh ấy."
"Vậy là cái gì?"
"Mau nhìn, mau nhìn! !" Một nữ sinh khác đang lên mạng đột nhiên vẫy tay gọi các cô, "Mọi người, mọi người mau lại đây, trên mạng có người post lên ảnh Từ Trì cùng một nữ sinh vào khách sạn này, Bạch Tề out rồi, thật quá cẩu huyết! ! !"
"Post lên cái gì? !" Băng tỷ ba bước thành hai bước chạy bổ tới, nhìn chằm chằm vào nữ sinh trên màn hình máy vi tính.
Bức ảnh được chụp bằng điện thoại di động, mặc dù có vẻ hơi bị mờ, nhưng cũng có thể thấy Từ Trì và nữ sinh kia rất thân mật, dịu dàng ôm nhau sát sạt. Nơi bọn họ đang tiến vào kia chính là “Vinh hoa tân quán” ở phía sau chợ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bọn họ định làm gì.
"Tớ nhổ vào, nhổ vào, nhổ vào!" Băng tỷ đã sắp không nhịn được nữa rồi, bất giác giơ hai quả đấm lên quơ múa: “Cái tin tức này thực sự qua đột ngột! ! Thật là “Bát quái chi hồn xuẩn xuẩn dục động”! (Hồn mải tán gẫu, dục vong ngóc đầu)
"Quá vi diệu! ! Thật quá vi diệu! ! Hiển nhiên việc này chính là muốn cho Bạch Tề nhìn đây mà. Hay thật đấy! Đúng là tình tiết cẩu huyết ngược luyến trong chuyện tình yêu! ! ! Mau lướt xuống dưới xem cái mới đi, xem xem Bạch Tề có đáp lại hay không? Tối hôm nay chị đây chỉ muốn xem cái đó thôi đấy!" Băng tỷ nắm chặt quả đấm, nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt hừng hực tỏa sáng.
Cô xoay người đỡ anh: "Anh uống say rồi hả?"
Chu Đông thẳng người lên, vỗ vỗ vào đầu: "Vậy là anh đã nhìn lầm rồi sao?" Ngay lúc đó từ phía sau, Phương ca, lão Vương, Lưu tặc tử, tất cả đều say khướt, đuổi tới nơi: "Này, Chu ca, đừng chạy nữa, chúng ta còn đi hát cơ mà!"
Tất cả bọn họ đã thành quỷ say rồi.
"Hơ, hơ, đi KTV! Tôi, tôi muốn ca hát! ! !" Phương ca giơ tay lên kêu lớn, khiến cho mọi người đang đi trên đường rối rít ghé mắt nhìn. Anh làm đầu tàu gương mẫu đi về phía trước: "Tôi muốn ca hát, tôi muốn ca hát! Để tôi dùng giọng ca tuyệt mỹ của tôi chinh phục các bạn! Đi nào, đi thôi!"
Lão Vương say khướt, cũng gào lên nối tiếp: dღđ☆L☆qღđ "Giọng ca tuyệt mỹ của... ọe ọe..." Vang lên tiếng nôn mửa không biết là thật hay giả.
"A, anh...anh không phục hả..." Phương ca quay đầu lại dùng ngón tay chỉ vào đầu bọn họ.
"Không, không phục..." Lão Vương nói chuyện cũng bắt đầu ríu lưỡi rồi.
"Phương ca, tôi nói này, giọng ca của cậu chính là tiếng gào khóc thảm thiết trong truyền thuyết đấy, ai mà dám nghe chứ.." Bởi vì bạn học Lưu tặc tử không có hứng thú đối với rượu lắm, cho nên ngược lại anh rất tỉnh táo, vẫn đi theo sau lão Vương và Phương ca để quan sát bọn họ.
"Cậui không tin, cậu... cậu.. các cậu cứ chờ coi!"
Phương ca hắng giọng, đang ở trên đường liền hát ngay lập tức, "Người chuốc cho tôi say, người để cho tôi rơi lệ! Gánh hết tất cả tội lỗi, người không muốn ở bên tôi..."
Đã hát sai nhạc lại còn bày trò làm bộ điệu giương nanh múa vuốt.
Quả nhiên suốt dọc đường đi "Người nghe thấy người thương tâm, người nghe thấy người rơi lệ." Người đi đường chạy trốn còn nhanh hơn cả khỉ.
Lão Vương cùng Lưu tặc tử cũng bịt tai thật chặt, không ngừng la hét: "Đừng hát nữa, đừng hát nữa..."
Trần Tri Tri và Chu Đông đi sau cùng, bởi vì họ ở khoảng cách hơi xa một chút, cho nên ngược lại mọi động tĩnh ở phía trước không hề chú ý chút nào. Dưới ánh trăng, gương mặt Chu Đông nhiễm chút men say nên hơi ửng hồng. Hôm nay anh bị bọn họ chuốc cho uống hơi nhiều, đặc biệt là lão Vương. Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, mà quan hệ của hai người lại rất tốt. Bởi thế nên Chu Đông không có cách nào để từ chối.
Dọc đường đi, anh dùng sức xoa xoa nơi huyệt Thái Dương của mình. Vừa lúc nãy, do trong quán quá nóng, rượu lại hơi nặng, không khí rất bức bối nên anh hơi chóng mặt.
Đi được chốc lát, Trần Tri Tri hỏi: "Anh đã khá hơn chút nào chưa?"
"Đỡ rồi !" Chu Đông vuốt sống mũi.
Trần Tri Tri do dự một lúc, nhìn về phía trước khẽ nói: "Em muốn trở về phòng mình!."
Chu Đông kinh ngạc nhìn về phía cô, Tay Trần Tri Tri để trong túi áo nắm chặc lại, nói tiếp: "Em hơi mệt mỏi, hơn nữa sáng sớm ngày mai còn phải lên lớp."
Chu Đông không trả lời ngay lập tức. Hình như Trần Tri Tri đã hạ quyết định, rốt cuộc dường như đã quyết tâm cô dừng bước lại, "Thật ngại quá, hay là anh nói giúp em với lão Vương và các bạn anh đi, em không đi theo bọn họ đến KTV được đâu."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Chu Đông nhìn thẳng vào cô: "Lúc trước chẳng phải anh đã hỏi em rồi sao, rõ ràng em nói ngày mai không phải lên lớp mà."
"Đột nhiên em nhớ ra, tiết học ngày mai em có bài tập phải nộp, hơn nữa em có chút mệt mỏi."
Trần Tri Tri vẫn cúi đầu không hề nhìn anh. Trực giác nói cho anh biết, cô đang nói dối. Chu Đông cũng không muốn vạch trần cô, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, "Mới hơn chín giờ, tiếp tục đợi thêm một chút nữa đi. Khoảng hơn mười giờ anh sẽ nói với lão Vương."
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, thái độ rất kiên quyết.
"Thôi được." Chu Đông cũng không còn cách nào khác, “Em chờ anh một lát."
Trần Tri Tri nhìn xa xa, Chu Đông chạy lên nói gì đó với lão Vương và Phương ca. Phương ca lại ngoạc mồm ra kêu to, túm tay của anh lại không muốn để cho anh đi, Chu Đông tựa như vẫn đang tiếp tục thuyết phục.
Trần Tri Tri đứng tại chỗ trong lòng băn khoăn, cô vốn không thích gây cho người khác sự khó chịu. Nhưng hôm nay thật sự là... không chút hào hứng. Trần Tri Tri cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình... Cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Đông mới trở lại: "Anh đã nói với lão Vương xong rồi."
Trần Tri Tri ngẩng đầu lên: "Cảm ơn anh, bây giờ em về trước đây."
"Để anh đưa em về."
"Không cần đâu, em có thể trở về một mình được mà"
"Không sao đâu, anh có lời muốn nói với em!."
Nếu anh đã nói như vậy, Trần Tri Tri cũng không tiện từ chối nữa. Hai người bước chậm rãi trở về ký túc xá.
"Anh định nói với em cái gì?" Trên đường đi, Trần Tri Tri hỏi.
"Anh vừa nhớ ra, người lúc nãy đứng ở cửa nói chuyện với em nhìn bóng lưng hình như là Từ Trì thì phải...” Đầu tiên ánh mắt Chu Đông vẻ đầy thờ ơ nhìn lên bầu trời đêm nơi xa, rồi sau đó từ từ dời xuống quan sát gương mặt nhìn nghiêng của cô.
Cơn gió lạnh từ xa thổi đến làm lay động bóng cây cầu in trên mặt nước. Gương mặt Trần Tri Tri trong đêm giá rét càng có vẻ sâu kín.
"Tại sao em không nói gì?"
"Anh bảo em phải nói cái gì?"
"Em không định cho anh một lời giải thích sao?"
Trần Tri Tri biết, chỉ cần anh thấy người nói chuyện với cô là Từ Trì, tuyệt đối sẽ không buông tha. Nhưng hôm nay thực sự tâm tình của cô không được tốt lắm, cho nên cô rất không muốn nói chuyện, càng không muốn giải thích cái gì hết.
Trần Tri Tri khoác áo lên vai, nói sơ lược vài câu: "Chẳng có gì hay để giải thích, chẳng qua bọn em chỉ nói chuyện phiếm mà thôi."
Chu Đông dừng bước, Trần Tri Tri vẫn đi về phía trước mấy bước, nhưng thấy anh vẫn không đuổi theo, cũng đành dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Chu Đông đứng tại chỗ, nói với cô: "Tri Tri, hôm nay là sinh nhật lão Vương, em biết đó. Anh ấy vốn dĩ không muốn nói cho bọn anh biết. Anh ấy chia tay với bạn gái nên cũng không muốn làm gì nhiều. Là anh và Phương ca, hai người bọn anh đã phải tốn mất rất nhiều công sức mới kéo anh ấy ra đây được, muốn để cho anh ấy vui vẻ một chút. Nhưng anh ấy ngàn dặn vạn nhắc, nhất định phải đưa em đến cùng, bởi vì em là bạn gái của anh, anh ấy không muốn để cho em bị lẻ loi. Từ ngày tựu trường tới nay anh ấy vẫn rất quan tâm đến em, có đúng không?"
Chu Đông nói tiếp: "Vừa rồi em bảo anh đến nói với lão Vương một tiếng, anh nói. Lão Vương khoát khoát tay, không để bụng chuyện bị mất mặt, còn hỏi anh rằng có phải là mấy người bọn anh say rượu làm cho em sợ hay không. Anh nói không phải vậy. Nhưng trong lòng anh rất nghi ngờ, rõ ràng em không có việc gì, tại sao hết lần này tới lần khác đột nhiên lại không muốn đi? Mãi về sau này anh mới nhớ ra là do em gặp Từ Trì, lúc ấy em còn đứng ở cửa hàn huyên với hắn một lát."
Chu Đông bước đến gần hơn: "Tri Tri, đây chỉ là một việc nhỏ. Nhưng em có thể nói cho anh biết hay không, hắn đã nói cái gì với em, làm cho tâm tình của em đùng một tở nên sa sút như vậy, ngay cả việc chỉ kể lại qua quít cho anh nghe một chút thôi cũng không muốn?"
Trần Tri Tri bị anh trách móc vẫn đứng tại chỗ im lặng không nói gì, Chu Đông không muốn tức giận với cô, nhưng chung quy anh cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn. Anh không muốn vì một chuyện nhỏ như vậy mà trở nên xa cách với cô. Chuyện làm anh khó chịu chính là tại sao cô chưa bao giờ suy nghĩ cho anh
Những người kia là bạn bè của anh, bọn họ không phải là không hỏi trước ý kiến của cô rồi, nhưng cô nói đi là đi, tuyệt đối không chấp nhận cho anh suy nghĩ. Mà chuyện của Từ Trì, lại khiến không vui như vậy, nhưng cô lại không mảy may có ý định dốc bầu tâm sự với anh.
Nhưng khi nhìn cô một mình đứng bất động ở nơi đó, Chu Đông lại mềm lòng.
"Em mặc áo khoác vào đi, hiện giờ có gió lớn." Anh không nhịn được tiến lên, ngữ điệu nói đã trở lại bình thường. Biết rất rõ mối quan hệ giữa cô và Từ Trì không thể nào đơn giản như vẻ ngoài, anh đoán chắc chắn trước kia bọn họ có quan hệ với nhau, chỉ có điều Trần Tri Tri chưa bao giờ nói ra, cho dù anh có hỏi cũng không nói.
Tại sao cô tựa như vẫn luôn có một lớp phòng ngự gì đó với anh, khiến anh không thể đi sâu vào trong nội tâm của cô được ?
Trần Tri Tri nghe anh mặc áo khoác vào, khẽ nói: "Anh giúp em nói lời xin lỗi với lão Vương, tuần này em có thời gian, muốn mời anh ấy ăn cơm."
"Được."
"Anh không cần tiễn em nữa đâu, tự em trở về là được rồi."
Chu Đông buông mắt nhìn cô, cô vẫn cúi đầu không chịu nhìn thẳng vào anh. Vốn định hỏi có phải cô tức giận chuyện gì hay không, nhưng lại vẫn nhịn lại được.
... Anh đối xử với cô có vẻ quá để ý, quá quan tâm, ngược lại sẽ khiến cô không thông cảm với anh.
"Được, em đi về trước đi, anh chỉ tiễn em đến đây thôi."
"Tri Tri, chẳng phải cậu nói định đi suốt đêm sao? Sớm như vậy mà đã trở lại rồi."
"Ừ."
Cô chỉ đáp lại một tiếng đơn giản. Trở lại phòng ngủ, Trần Tri Tri không có tâm tình nào mà trả lời. Cái gì cũng không muốn làm, ném chiếc túi ở trên bàn, quần áo cũng không cởi ra, cứ để vậy leo thẳng lên trên giường đi ngủ .
Trong phòng ngủ, hai cô gái mặt đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Băng tỷ lên tiếng hỏi: "Cãi nhau với Chu Đông à?"
"Không phải ." Trần Tri Tri nghiêng người , giọng nói nghe buồn buồn.
"Vậy thì là chuyện gì?"
Trần Tri Tri không đáp, Băng tỷ rất nhanh liền nhớ lại, đi tới hỏi: "Có phải hắn lại nói yêu cầu em như vậy hay không hả? Em không chịu đồng ý, hắn liền cả giận? Quả nhiên người đàn ông không phải là một thứ đồ tốt!" Băng tỷ căm phẫn sục sôi nắm chặt tay lại.
"Không phải vậy." Trần Tri Tri phủ nhận, ngồi dậy ôm đầu gối, nhẹ giọng nói: "Không liên quan gì tới anh ấy."
"Vậy là cái gì?"
"Mau nhìn, mau nhìn! !" Một nữ sinh khác đang lên mạng đột nhiên vẫy tay gọi các cô, "Mọi người, mọi người mau lại đây, trên mạng có người post lên ảnh Từ Trì cùng một nữ sinh vào khách sạn này, Bạch Tề out rồi, thật quá cẩu huyết! ! !"
"Post lên cái gì? !" Băng tỷ ba bước thành hai bước chạy bổ tới, nhìn chằm chằm vào nữ sinh trên màn hình máy vi tính.
Bức ảnh được chụp bằng điện thoại di động, mặc dù có vẻ hơi bị mờ, nhưng cũng có thể thấy Từ Trì và nữ sinh kia rất thân mật, dịu dàng ôm nhau sát sạt. Nơi bọn họ đang tiến vào kia chính là “Vinh hoa tân quán” ở phía sau chợ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bọn họ định làm gì.
"Tớ nhổ vào, nhổ vào, nhổ vào!" Băng tỷ đã sắp không nhịn được nữa rồi, bất giác giơ hai quả đấm lên quơ múa: “Cái tin tức này thực sự qua đột ngột! ! Thật là “Bát quái chi hồn xuẩn xuẩn dục động”! (Hồn mải tán gẫu, dục vong ngóc đầu)
"Quá vi diệu! ! Thật quá vi diệu! ! Hiển nhiên việc này chính là muốn cho Bạch Tề nhìn đây mà. Hay thật đấy! Đúng là tình tiết cẩu huyết ngược luyến trong chuyện tình yêu! ! ! Mau lướt xuống dưới xem cái mới đi, xem xem Bạch Tề có đáp lại hay không? Tối hôm nay chị đây chỉ muốn xem cái đó thôi đấy!" Băng tỷ nắm chặt quả đấm, nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt hừng hực tỏa sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.