Chương 54: Tái hợp
Dư Bách Bách
15/07/2016
Buổi sáng hôm sau hơn mười giờ Trần Tri Tri mới tỉnh, cô không ngờ mình lại
ngủ lâu như vậy. Vừa ngồi dậy, cô cảm thấy thân thể của mình đau lâm
râm, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Chu Đông vẫn chưa tỉnh giấc.
Cô vội vàng xuống giường cầm lấy quần áo ở trên giường, chạy đến nhà vệ sinh sửa sang lại cho mình một chút.
Đi ra ngoài, cô thấy Chu Đông vẫn đang ngủ. Hôm nay ánh mặt trời thật rực rỡ, ánh sáng trong veo chiếu rọi khắp phòng, quần áo của Chu Đông vương vãi dưới sàn nhà, cánh tay trần của anh để ở bên ngoài, vẻ mặt anh trong giấc ngủ thật an tĩnh.
... tối hôm qua bọn họ thật sự rất điên cuồng.
Trần Tri Tri nhìn hồi lâu, sau đó từng cái quần áo của Chu Đông lên, nhẹ nhàng đặt ở cuối giường. Cuối cùng, cô đưa mắt nhìn anh một hôi, xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi tới nắm vào tay cầm của cửa phòng, cô chợt suy nghĩ, mình cứ thế bỏ đi mà không nói với anh một tiếng hay sao?
Cô quay đầu nhìn lại, mọi thứ bày biện trg căn phòng không chút thay đổi, hoàn toàn giống như hồi cô còn ở đây, trong lòng anh vẫn nhớ tới cô chăng? Đang lúc Trần Tri Tri còn do dự, từ cửa phòng ngủ vọng đến tiếng gọi còn ngái ngủ của Chu Đông: "Tri Tri?"
Theo phản xạ, Trần Tri Tri lập tức xoay mạnh tay cầm, mở cửa, chạy ra ngoài. Cho đến khi thang máy chạy xuống lầu dưới, bị cơn gió lạnh thổi một luồng khí lạnh buốt vào mặt, cô mới bụm mặt sực nghĩ ra: Tại sao mình lại phải chạy nhỉ?
Trần Tri Tri đi lên xe buýt, trong xe nhiều người nên không còn chỗ ngồi. Cô bám lấy chiếc vòng treo lung la lung lay, suốt trên đường đi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi từ hôm qua cho tới hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Điện thoại di động trong túi vang lên, Trần Tri Tri móc ra, là Chu Đông gọi.
Cô cố dằn mình, nhưng cuối cùng đành phải nhận cuộc gọi.
"Em đang ở đâu?" Điện thoại vừa thông Chu Đông đã hỏi cô luôn, trong giọng nói của anh chứa đầy tức giận.
"Trên xe buýt."
"Rõ ràng em đã thấy anh tỉnh giấc sao còn chạy đi? !"
Trần Tri Tri cúi đầu không nói gì, Chu Đông tiếp tục chất vấn: "Bây giờ ngay cả việc chào hỏi với anh, em cũng không muốn nữa phải không? Em cho rằng chuyện của đêm hôm qua chưa từng xảy ra hay sao? !"
Anh tức giận thật rồi, Trần Tri Tri mấp máy môi, mãi lâu sau nói: "Thật xin lỗi." Sau một lát, cô lại nói thật nhỏ: "Nhưng anh đã có bạn gái, em cảm thấy chúng ta làm như vậy không được hay lắm." Huống chi đây đâu phải là chuyện tốt, hiện giờ nghĩ lại, một người bạn gái cũ sau khi bạn trai cũ đã có bạn gái mới không chịu nổi cô đơn, lại lên giường cùng bạn trai cũ, quả thật làm cho người ta phải chán ghét.
"Chúng ta không nên tiếp tục như vậy.... "
"Bây giờ em đi đâu? Về nhà sao?" Bên kia hỏi, cơn giận dường như đã dịu đi một chút.
"Vâng, về nhà."
"Em chờ đó, anh đến tìm em. Không được chạy nữa." Chu Đông nghiêm nghị dặn dò sau đó cúp điện thoại.
Trần Tri Tri nhìn chằm chằm vào điện thoại di động: Cho dù bọn họ có gặp nhau, nhưng có thể nói gì đây?
Trần Tri Tri về đến nhà không quá năm phút đồng hồ, Chu Đông đã tới rồi. Khâu Đình vốn còn đang muốn hỏi Trần Tri Tri tại sao tối hôm qua không về nhà, nhưng nhìn thấy Trần Tri Tri tâm tình hình như không được tốt lắm, vừa vào đến cửa đã đi thẳng vào phòng luôn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Khâu Đình đi ra mở cửa, thấy Chu Đông đang đứng sừng sững ở đó.
"Anh tới tìm Tri Tri, muốn nói chuyện với cô ấy một chút."
"Vâng." Khâu Đình ngây ngẩn gật gật đầu, đưa anh đi vào.
Chứng kiến anh đi thẳng vào trong phòng Trần Tri Tri, Khâu Đình thấy vẻ mặt hai người có điểm gì đó là lạ.
Chu Đông vào trong phòng, Trần Tri Tri biết anh tới, vẫn chỉ ngồi ở trên giường cúi đầu. Chu Đông đứng ở cửa nhìn cô hồi lâu, cơn giận cũng không còn chỗ để phát tác, sau cùng anh mới nói một câu: "Nếu như bởi vì chuyện với Điền Ni, em không cần phải lo lắng, anh và cô ấy không có gì hết."
Trần Tri Tri vẫn trầm mặc.
Chu Đông đi tới ngồi ở bên cạnh cô: "Có chuyện gì mà không thể nói với anh? Rốt cuộc em đang sợ cái gì?" Rất hiếm khi cô có bộ dạng lặng lẽ đầy vẻ yếu đuối ở trước mặt anh như vậy, "Chuyện gì khiến em phải lưu tâm như thế?"
"Chu Đông." Trần Tri Tri chậm rãi lên tiếng, "Anh thật sự cho rằng giữa chúng ta... em muốn nói là hoàn cảnh giữa hai gia đình chúng ta liệu có phù hợp với nhau không?"
Chu Đông nhìn cô một hồi, "Em vẫn còn tức giận chuyện lần đó sao?"
"Không phải là em tức giận, chỉ là em đang nghĩ, chúng ta có thật sự phù hợp với nhau không? Mẹ anh nói đúng, tính tình của em khờ khạo, nói năng cứng nhắc, không hiểu biết gì về giao tiếp xã hội, hoàn toàn không thể giúp được anh cái gì hết. Nhà anh là lãnh đạo, trong nhà có rất nhiều mối giao tiếp xã hội, em rất sợ đến lúc đó em sẽ không biết một cái gì hết."
"Tại sao em phải lo lắng những chuyện này?"
"Em không thể không lo lắng, hôn nhân là phải thực tế, là sự đồng điệu giữa hai gia đình, chỉ có tình yêu không thì chưa đủ. Từ ngày mẹ anh tới Bắc Kinh, em đã hiểu rằng, ở nhà anh em không là cái gì hết. Nhà của chúng ta, trước mắt mẹ anh cũng không phải là của em. Mẹ anh coi thường em, cũng coi thường ba mẹ em. Em không muốn cả đời bị va chạm sứt đầu mẻ trán với người nhà của anh."
"Trong lòng em có chuyện, tại sao ngày trước em không nói với anh?"
"Vậy theo anh thì em phải nói thế nào đây, anh cũng không thể thay đổi được gì hết. Bà ấy là mẹ anh, mối liên hệ máu mủ sẽ không thể thay đổi chỉ vì em được." Hơn nữa lần đó rõ ràng anh đã bảo vệ mẹ của mình.
"Cho nên em mới nói chia tay với anh phải không? Bởi vì em cho rằng, cho dù sau này có kết hôn với anh, em cũng sẽ được không hạnh phúc." Chu Đông đứng dậy, "Trần Tri Tri, em có từng thích anh không? Đối với một chuyện bây giờ vẫn còn chưa xảy ra, mà em chỉ muốn chia tay, tại sao cho tới bây giờ em vẫn không chịu nghĩ rằng, hai chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết? Em có thật lòng coi anh là người em muốn chung sống trong tương lai, sẽ cùng em sống đến hết cuộc đời này không?"
Trần Tri Tri sửng sốt, cô chưa từng nghĩ Chu Đông lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Chu Đông đột nhiên xoay người rời đi. Trần Tri Tri hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải. Ngày trước anh lầm tưởng cô chia tay với anh vì cô thích Từ Trì, phản ứng của anh lúc đó cũng rất mạnh mẽ, nhưng không kịch liệt như hiện tại.
Trong một tích tắc, khi Trần Tri Tri nghe thấy tiếng anh đóng cửa, gần như trong đầu cô vụt lóe lên thông suốt, cũng không kịp đắn đo suy nghĩ, như theo phản xạ đôi chân đã đuổi theo anh.
Cô mở cửa ra, Chu Đông chỉ đứng ở cửa phòng, chưa bỏ đi. Thoáng cái, Trần Tri Tri cảm thấy trái tim mình như sắp bị vọt ra bên ngoài rơi xuống đất... Hóa ra cô sợ bị mất anh còn hơn là phải chịu chút uất ức kia.
Anh liếc nhìn cô một cái, nói: "Anh muốn được yên tĩnh một chút."
Trần Tri Tri yên lặng đứng trong chốc lát, từ từ tiến lên vài bước, đứng ở bên cạnh anh, nắm lấy vạt áo của anh, khẽ giật giật mấy cái, dùng ngữ điệu cầu xin nói với anh: "Chu Đông, anh đừng đi, anh đừng đi, được không?"
Chu Đông xoay người ôm lấy cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, đây là lỗi của anh." Anh hôn lên mái tóc của cô, trầm giọng nói. Ra ngoài tỉnh táo suy nghĩ lại, anh đã hiểu rõ ràng mạch lạc đầu đuôi sự việc rồi. Từ lần chơi trò chơi “Lời thật lòng cực kỳ mạo hiểm” kia, khi cô nói chuyện đau lòng nhất mà cô đã trải qua chính là lần cô nói chia tay với anh, lẽ ra anh phải đoán ra rồi mới phải.
Cô vội vàng xuống giường cầm lấy quần áo ở trên giường, chạy đến nhà vệ sinh sửa sang lại cho mình một chút.
Đi ra ngoài, cô thấy Chu Đông vẫn đang ngủ. Hôm nay ánh mặt trời thật rực rỡ, ánh sáng trong veo chiếu rọi khắp phòng, quần áo của Chu Đông vương vãi dưới sàn nhà, cánh tay trần của anh để ở bên ngoài, vẻ mặt anh trong giấc ngủ thật an tĩnh.
... tối hôm qua bọn họ thật sự rất điên cuồng.
Trần Tri Tri nhìn hồi lâu, sau đó từng cái quần áo của Chu Đông lên, nhẹ nhàng đặt ở cuối giường. Cuối cùng, cô đưa mắt nhìn anh một hôi, xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi tới nắm vào tay cầm của cửa phòng, cô chợt suy nghĩ, mình cứ thế bỏ đi mà không nói với anh một tiếng hay sao?
Cô quay đầu nhìn lại, mọi thứ bày biện trg căn phòng không chút thay đổi, hoàn toàn giống như hồi cô còn ở đây, trong lòng anh vẫn nhớ tới cô chăng? Đang lúc Trần Tri Tri còn do dự, từ cửa phòng ngủ vọng đến tiếng gọi còn ngái ngủ của Chu Đông: "Tri Tri?"
Theo phản xạ, Trần Tri Tri lập tức xoay mạnh tay cầm, mở cửa, chạy ra ngoài. Cho đến khi thang máy chạy xuống lầu dưới, bị cơn gió lạnh thổi một luồng khí lạnh buốt vào mặt, cô mới bụm mặt sực nghĩ ra: Tại sao mình lại phải chạy nhỉ?
Trần Tri Tri đi lên xe buýt, trong xe nhiều người nên không còn chỗ ngồi. Cô bám lấy chiếc vòng treo lung la lung lay, suốt trên đường đi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi từ hôm qua cho tới hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Điện thoại di động trong túi vang lên, Trần Tri Tri móc ra, là Chu Đông gọi.
Cô cố dằn mình, nhưng cuối cùng đành phải nhận cuộc gọi.
"Em đang ở đâu?" Điện thoại vừa thông Chu Đông đã hỏi cô luôn, trong giọng nói của anh chứa đầy tức giận.
"Trên xe buýt."
"Rõ ràng em đã thấy anh tỉnh giấc sao còn chạy đi? !"
Trần Tri Tri cúi đầu không nói gì, Chu Đông tiếp tục chất vấn: "Bây giờ ngay cả việc chào hỏi với anh, em cũng không muốn nữa phải không? Em cho rằng chuyện của đêm hôm qua chưa từng xảy ra hay sao? !"
Anh tức giận thật rồi, Trần Tri Tri mấp máy môi, mãi lâu sau nói: "Thật xin lỗi." Sau một lát, cô lại nói thật nhỏ: "Nhưng anh đã có bạn gái, em cảm thấy chúng ta làm như vậy không được hay lắm." Huống chi đây đâu phải là chuyện tốt, hiện giờ nghĩ lại, một người bạn gái cũ sau khi bạn trai cũ đã có bạn gái mới không chịu nổi cô đơn, lại lên giường cùng bạn trai cũ, quả thật làm cho người ta phải chán ghét.
"Chúng ta không nên tiếp tục như vậy.... "
"Bây giờ em đi đâu? Về nhà sao?" Bên kia hỏi, cơn giận dường như đã dịu đi một chút.
"Vâng, về nhà."
"Em chờ đó, anh đến tìm em. Không được chạy nữa." Chu Đông nghiêm nghị dặn dò sau đó cúp điện thoại.
Trần Tri Tri nhìn chằm chằm vào điện thoại di động: Cho dù bọn họ có gặp nhau, nhưng có thể nói gì đây?
Trần Tri Tri về đến nhà không quá năm phút đồng hồ, Chu Đông đã tới rồi. Khâu Đình vốn còn đang muốn hỏi Trần Tri Tri tại sao tối hôm qua không về nhà, nhưng nhìn thấy Trần Tri Tri tâm tình hình như không được tốt lắm, vừa vào đến cửa đã đi thẳng vào phòng luôn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Khâu Đình đi ra mở cửa, thấy Chu Đông đang đứng sừng sững ở đó.
"Anh tới tìm Tri Tri, muốn nói chuyện với cô ấy một chút."
"Vâng." Khâu Đình ngây ngẩn gật gật đầu, đưa anh đi vào.
Chứng kiến anh đi thẳng vào trong phòng Trần Tri Tri, Khâu Đình thấy vẻ mặt hai người có điểm gì đó là lạ.
Chu Đông vào trong phòng, Trần Tri Tri biết anh tới, vẫn chỉ ngồi ở trên giường cúi đầu. Chu Đông đứng ở cửa nhìn cô hồi lâu, cơn giận cũng không còn chỗ để phát tác, sau cùng anh mới nói một câu: "Nếu như bởi vì chuyện với Điền Ni, em không cần phải lo lắng, anh và cô ấy không có gì hết."
Trần Tri Tri vẫn trầm mặc.
Chu Đông đi tới ngồi ở bên cạnh cô: "Có chuyện gì mà không thể nói với anh? Rốt cuộc em đang sợ cái gì?" Rất hiếm khi cô có bộ dạng lặng lẽ đầy vẻ yếu đuối ở trước mặt anh như vậy, "Chuyện gì khiến em phải lưu tâm như thế?"
"Chu Đông." Trần Tri Tri chậm rãi lên tiếng, "Anh thật sự cho rằng giữa chúng ta... em muốn nói là hoàn cảnh giữa hai gia đình chúng ta liệu có phù hợp với nhau không?"
Chu Đông nhìn cô một hồi, "Em vẫn còn tức giận chuyện lần đó sao?"
"Không phải là em tức giận, chỉ là em đang nghĩ, chúng ta có thật sự phù hợp với nhau không? Mẹ anh nói đúng, tính tình của em khờ khạo, nói năng cứng nhắc, không hiểu biết gì về giao tiếp xã hội, hoàn toàn không thể giúp được anh cái gì hết. Nhà anh là lãnh đạo, trong nhà có rất nhiều mối giao tiếp xã hội, em rất sợ đến lúc đó em sẽ không biết một cái gì hết."
"Tại sao em phải lo lắng những chuyện này?"
"Em không thể không lo lắng, hôn nhân là phải thực tế, là sự đồng điệu giữa hai gia đình, chỉ có tình yêu không thì chưa đủ. Từ ngày mẹ anh tới Bắc Kinh, em đã hiểu rằng, ở nhà anh em không là cái gì hết. Nhà của chúng ta, trước mắt mẹ anh cũng không phải là của em. Mẹ anh coi thường em, cũng coi thường ba mẹ em. Em không muốn cả đời bị va chạm sứt đầu mẻ trán với người nhà của anh."
"Trong lòng em có chuyện, tại sao ngày trước em không nói với anh?"
"Vậy theo anh thì em phải nói thế nào đây, anh cũng không thể thay đổi được gì hết. Bà ấy là mẹ anh, mối liên hệ máu mủ sẽ không thể thay đổi chỉ vì em được." Hơn nữa lần đó rõ ràng anh đã bảo vệ mẹ của mình.
"Cho nên em mới nói chia tay với anh phải không? Bởi vì em cho rằng, cho dù sau này có kết hôn với anh, em cũng sẽ được không hạnh phúc." Chu Đông đứng dậy, "Trần Tri Tri, em có từng thích anh không? Đối với một chuyện bây giờ vẫn còn chưa xảy ra, mà em chỉ muốn chia tay, tại sao cho tới bây giờ em vẫn không chịu nghĩ rằng, hai chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết? Em có thật lòng coi anh là người em muốn chung sống trong tương lai, sẽ cùng em sống đến hết cuộc đời này không?"
Trần Tri Tri sửng sốt, cô chưa từng nghĩ Chu Đông lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Chu Đông đột nhiên xoay người rời đi. Trần Tri Tri hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải. Ngày trước anh lầm tưởng cô chia tay với anh vì cô thích Từ Trì, phản ứng của anh lúc đó cũng rất mạnh mẽ, nhưng không kịch liệt như hiện tại.
Trong một tích tắc, khi Trần Tri Tri nghe thấy tiếng anh đóng cửa, gần như trong đầu cô vụt lóe lên thông suốt, cũng không kịp đắn đo suy nghĩ, như theo phản xạ đôi chân đã đuổi theo anh.
Cô mở cửa ra, Chu Đông chỉ đứng ở cửa phòng, chưa bỏ đi. Thoáng cái, Trần Tri Tri cảm thấy trái tim mình như sắp bị vọt ra bên ngoài rơi xuống đất... Hóa ra cô sợ bị mất anh còn hơn là phải chịu chút uất ức kia.
Anh liếc nhìn cô một cái, nói: "Anh muốn được yên tĩnh một chút."
Trần Tri Tri yên lặng đứng trong chốc lát, từ từ tiến lên vài bước, đứng ở bên cạnh anh, nắm lấy vạt áo của anh, khẽ giật giật mấy cái, dùng ngữ điệu cầu xin nói với anh: "Chu Đông, anh đừng đi, anh đừng đi, được không?"
Chu Đông xoay người ôm lấy cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, đây là lỗi của anh." Anh hôn lên mái tóc của cô, trầm giọng nói. Ra ngoài tỉnh táo suy nghĩ lại, anh đã hiểu rõ ràng mạch lạc đầu đuôi sự việc rồi. Từ lần chơi trò chơi “Lời thật lòng cực kỳ mạo hiểm” kia, khi cô nói chuyện đau lòng nhất mà cô đã trải qua chính là lần cô nói chia tay với anh, lẽ ra anh phải đoán ra rồi mới phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.