Chương 20: Chương 9 (tiếp theo)
Dư Bách Bách
23/06/2016
Tan học, Chu Đông chạy đến trên quảng trường đi tìm Trần Tri Tri.
Trên quảng trường có rất nhiều người, ánh đèn lại hỗn loạn, anh tìm rất lâu mới thấy cô. Cô đã chen đến trước mặt để nghe.
"Tri Tri."
Anh gọi cô mấy tiếng cô mới quay đầu lại. Nhìn thấy anh, cô sung sướng cười một tiếng, "Sao anh lại tới đây?"
"Bài tập làm xong rồi."
"Vậy à?" Trần Tri Tri cười hì hì một tiếng lại tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước mặt, mặt mũi bị ánh đèn chiếu vào ánh lên lấp lánh.
"Anh đã giúp em nộp bài tập xong rồi." Chu Đông chịu đựng cơn tức nói.
"Ừ." Cô không quan tâm, chỉ đáp lại một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước mặt không hề chớp mắt, giống như đó là một việc hiển nhiên.
"Chúng ta về đi thôi."
Chu Đông kéo tay của cô, lại bị Trần Tri Tri phản đối: "À không, à không, anh nghe bài hát này này. Anh xem, bài hát này là do Từ Trì sáng tác, dường như là vì muốn tặng người mà anh ấy thích cho nên anh ấy mới sáng tác ra bài hát này. Anh nghe lời ca của bài hát này mà xem, thật đặc biệt dễ nghe." Nói xong, tựa như cả ánh mắt của cô cũng sáng bừng lên.
Bầu trời đêm tối đen hiện đầy sao, bên tai chấn động bởi tiếng nhạc quá lớn, tiếng hát như xông thẳng vào lỗ tai người nghe, nhưng Chu Đông lại không nghe được nửa chữ.
Anh chỉ thấy như có lửa đốt trong tim mình.
Trần Tri Tri thấy anh mãi vẫn không có động tĩnh gì, liền quay đầu lại, cô biết anh đã tức giận. Nhưng mà cô không hiểu tại sao anh lại tức giận. Rõ ràng là cô đang rất vui vẻ, chẳng lẽ là do anh đã nộp bài tập giúp cô hay sao? Nhưng điều này thì có gì không hay nhỉ? Bạn trai làm bài kiểm tra giúp cho bạn gái chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Trước kia cũng không phải là anh không từng làm giúp cô như thế. Hơn nữa, bọn họ vốn còn đang trong cuộc chiến tranh lạnh, cho nên Trần Tri Tri cũng không để ý đến anh nữa, tiếp tục xem ca nhạc.
Khi bài hát kết thúc thì thậm chí cô còn nhảy dựng lên, vỗ tay.
"Xin chào mọi người, vô cùng cảm ơn mọi người đã tới nghe buổi biểu diễn ca nhạc thứ năm của “My sunshine”, vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi trong buổi tối hôm nay." Sau khi hát xong, nhịp thở của Từ Trì thật lâu vẫn chưa bình phục, trong micro vang ra tiếng thở rất rõ ràng.
Nhưng chỉ cần anh ta mở miệng, mọi người đều vỗ tay hoan hô liên hồi.
"Buổi biểu diễn hôm nay tôi dành cho một người mà tôi yêu thích nhất, vì sau kỳ nghỉ đông cô ấy sẽ phải ra nước ngoài."
"A. . ."
Dưới ánh đèn, vang lên tiếng kêu sợ hãi của đám nữ sinh ở trong đám đông.
Từ Trì thở dài, cố gắng cười, nói tiếp: "Cô ấy đi rồi, tôi cũng không muốn ca hát nữa. Cho nên, sau buổi thi thử của mọi người xong, sẽ có buổi biểu diễn cuối cùng của “My sunshine” để từ biệt mọi người. Sau này tôi sẽ không tham gia trong ban nhạc này nữa, ban nhạc sẽ có tên mới, cũng sẽ có người hát chính mới gia nhập ban nhạc, đến lúc đó chúng tôi sẽ giới thiệu cho mọi người."
Lời nói này đã khơi dậy tiếng kêu sợ hãi đầy bất mãn của người xem nhiều hơn.
"Đừng đi, đừng đi, đừng đi!" Rất nhiều người cũng kêu lên.
"Tại sao lại có thể như vậy chứa? Đừng đi mà." Trần Tri Tri khẽ lẩm bẩm, bởi vì chuyện này mà trái tim cô như bị xoắn chặt lại, hoàn toàn không buồn chú ý đến sắc mặt của Chu Đông ở bên cạnh.
"Mọi người không nên như vậy. Hãy nghe tôi nói." Từ Trì đưa hai tay ra hy vọng ngăn lại sự xôn xao.
"Người mà anh thích là ai vậy, hãy bảo cô ấy ra trình diện đi. Cấm không được cho cô ấy đi ."
"Đúng vậy đấy, Từ Trì. . ."
Đột nhiên có người kêu thành tiếng, "Bạch Tề!"
Ngay sau đó mọi người vỗ tay, kêu từng tiếng liên tục: "Bạch Tề, Bạch Tề, Bạch Tề!"
Rất nhanh, Trần Tri Tri đã hiểu ngay. Hóa ra đây chính là tên của nữ sinh mà Từ Trì thích. Rất nhanh, người xem đã vây xung quanh Bạch Tề tạo thành một vòng tròn lớn, ánh mắt của mọi người đều lúc này đều đổ dồn về cô gái đó.
Thì ra là cô đã sớm tới đây rồi.
Bởi vì cách khá xa, Trần Tri Tri nhìn không rõ mặt mũi của cô gái kia lắm. Cô chỉ thấy loáng thoáng cô gái đó rất cao, rất gầy. Đến khi cô đã nhìn thấy rõ ràng hơn một chút nữa thì trên sân khấu vang lên giọng nói trầm trầm ôn hòa của Từ Trì.
Anh ta cầm micro, hướng về phía người đang đứng ở giữa vòng vây của mọi người nói: "Bạch Tề, anh mãi mãi yêu em."
"Ô..." Tiếng kêu đầy kinh ngạc vâng lên. Trái tim của nữ sinh dường như sắp vỡ vụn. Đây quả thực giống như cảnh tượng thường xuất hiện trong kịch truyền hình hay trong tiểu thuyết. Ai mà không mê muội khi có một người như vương tử đứng ở trên sân khấu, hướng về phía người mình yêu trầm giọng thổ lộ.
Toàn bộ hiện trường đều chìm lắng trong sự yên lặng, mọi người đồng loạt hướng về phía Bạch Tề, chờ câu trả lời của cô.
Ai ngờ Bạch Tề lại chỉ thình lình ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, rồi sau đó xoay người rời đi. Từ Trì nhất thời hoảng hồn, chẳng kể đang có nhiều người như vậy, gọi to một tiếng "Bạch Tề" rồi ném micro xuống đuổi theo.
Tất cả mọi người ở vòng ngoài trở nên rối loạn, chen chen lấn lấn, cũng muốn vào nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Chu Đông giơ hai tay lên bảo vệ Trần Tri Tri, "Chúng ta đi về thôi."
Ánh mắt Trần Tri Tri đầy kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tề và Từ Trì vừa rời đi, lúc này cô không còn phản đối nữa, nhẹ nhàng khoác vào tay Chu Đông "Vâng" một tiếng.
Hóa ra đó chính là Bạch Tề sao. . .
Hóa ra người mà Từ Trì thích lại chính là Bạch Tề ...
Đầu óc Trần Tri Tri có chút rối loạn, đi về phía trước, Chu Đông đi theo bên cạnh cô.
Có lẽ là do mọi người đã chạy tới xem sự náo nhiệt, nên trên con đường của trường học lúc này vắng ngắt không có ai.
Thấy Từ Trì bị bỏ rơi, ngược lại tâm tình của Chu Đông tốt hẳn.
Tài hoa của Từ Trì, Chu Đông cũng không thể phủ nhận, mặc dù anh luôn luôn không chú ý đến loại người thích làm náo động ở trường học như thế này. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng nghe đến nhập thần một vài ca khúc tình ca mà anh ta đã sáng tác được phát trên làn sóng radio ở trường học. Bản tình ca mà anh ta viết rất hay, rất sâu sắc, lời ca và nhạc điệu cũng ghi vào trong lòng của người nghe.
Nhưng mặc dù anh ta có tài hoa thực sự, thì Chu Đông cũng không đồng tình phương thức hành động của anh ta. Thí dụ như thổ lộ tình cảm của mình giữa cả một đám đông lớn như thế. Lại còn bởi vì nữ sinh mình thích rời đi nên không tham gia ban nhạc nữa...v.v. Từ trước đến nay Chu Đông vẫn luôn cảm thấy tình cảm là chuyện riêng tư, không thể hòa nhập làm một vào cùng chuyện khác được .
Trên quảng trường có rất nhiều người, ánh đèn lại hỗn loạn, anh tìm rất lâu mới thấy cô. Cô đã chen đến trước mặt để nghe.
"Tri Tri."
Anh gọi cô mấy tiếng cô mới quay đầu lại. Nhìn thấy anh, cô sung sướng cười một tiếng, "Sao anh lại tới đây?"
"Bài tập làm xong rồi."
"Vậy à?" Trần Tri Tri cười hì hì một tiếng lại tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước mặt, mặt mũi bị ánh đèn chiếu vào ánh lên lấp lánh.
"Anh đã giúp em nộp bài tập xong rồi." Chu Đông chịu đựng cơn tức nói.
"Ừ." Cô không quan tâm, chỉ đáp lại một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước mặt không hề chớp mắt, giống như đó là một việc hiển nhiên.
"Chúng ta về đi thôi."
Chu Đông kéo tay của cô, lại bị Trần Tri Tri phản đối: "À không, à không, anh nghe bài hát này này. Anh xem, bài hát này là do Từ Trì sáng tác, dường như là vì muốn tặng người mà anh ấy thích cho nên anh ấy mới sáng tác ra bài hát này. Anh nghe lời ca của bài hát này mà xem, thật đặc biệt dễ nghe." Nói xong, tựa như cả ánh mắt của cô cũng sáng bừng lên.
Bầu trời đêm tối đen hiện đầy sao, bên tai chấn động bởi tiếng nhạc quá lớn, tiếng hát như xông thẳng vào lỗ tai người nghe, nhưng Chu Đông lại không nghe được nửa chữ.
Anh chỉ thấy như có lửa đốt trong tim mình.
Trần Tri Tri thấy anh mãi vẫn không có động tĩnh gì, liền quay đầu lại, cô biết anh đã tức giận. Nhưng mà cô không hiểu tại sao anh lại tức giận. Rõ ràng là cô đang rất vui vẻ, chẳng lẽ là do anh đã nộp bài tập giúp cô hay sao? Nhưng điều này thì có gì không hay nhỉ? Bạn trai làm bài kiểm tra giúp cho bạn gái chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Trước kia cũng không phải là anh không từng làm giúp cô như thế. Hơn nữa, bọn họ vốn còn đang trong cuộc chiến tranh lạnh, cho nên Trần Tri Tri cũng không để ý đến anh nữa, tiếp tục xem ca nhạc.
Khi bài hát kết thúc thì thậm chí cô còn nhảy dựng lên, vỗ tay.
"Xin chào mọi người, vô cùng cảm ơn mọi người đã tới nghe buổi biểu diễn ca nhạc thứ năm của “My sunshine”, vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi trong buổi tối hôm nay." Sau khi hát xong, nhịp thở của Từ Trì thật lâu vẫn chưa bình phục, trong micro vang ra tiếng thở rất rõ ràng.
Nhưng chỉ cần anh ta mở miệng, mọi người đều vỗ tay hoan hô liên hồi.
"Buổi biểu diễn hôm nay tôi dành cho một người mà tôi yêu thích nhất, vì sau kỳ nghỉ đông cô ấy sẽ phải ra nước ngoài."
"A. . ."
Dưới ánh đèn, vang lên tiếng kêu sợ hãi của đám nữ sinh ở trong đám đông.
Từ Trì thở dài, cố gắng cười, nói tiếp: "Cô ấy đi rồi, tôi cũng không muốn ca hát nữa. Cho nên, sau buổi thi thử của mọi người xong, sẽ có buổi biểu diễn cuối cùng của “My sunshine” để từ biệt mọi người. Sau này tôi sẽ không tham gia trong ban nhạc này nữa, ban nhạc sẽ có tên mới, cũng sẽ có người hát chính mới gia nhập ban nhạc, đến lúc đó chúng tôi sẽ giới thiệu cho mọi người."
Lời nói này đã khơi dậy tiếng kêu sợ hãi đầy bất mãn của người xem nhiều hơn.
"Đừng đi, đừng đi, đừng đi!" Rất nhiều người cũng kêu lên.
"Tại sao lại có thể như vậy chứa? Đừng đi mà." Trần Tri Tri khẽ lẩm bẩm, bởi vì chuyện này mà trái tim cô như bị xoắn chặt lại, hoàn toàn không buồn chú ý đến sắc mặt của Chu Đông ở bên cạnh.
"Mọi người không nên như vậy. Hãy nghe tôi nói." Từ Trì đưa hai tay ra hy vọng ngăn lại sự xôn xao.
"Người mà anh thích là ai vậy, hãy bảo cô ấy ra trình diện đi. Cấm không được cho cô ấy đi ."
"Đúng vậy đấy, Từ Trì. . ."
Đột nhiên có người kêu thành tiếng, "Bạch Tề!"
Ngay sau đó mọi người vỗ tay, kêu từng tiếng liên tục: "Bạch Tề, Bạch Tề, Bạch Tề!"
Rất nhanh, Trần Tri Tri đã hiểu ngay. Hóa ra đây chính là tên của nữ sinh mà Từ Trì thích. Rất nhanh, người xem đã vây xung quanh Bạch Tề tạo thành một vòng tròn lớn, ánh mắt của mọi người đều lúc này đều đổ dồn về cô gái đó.
Thì ra là cô đã sớm tới đây rồi.
Bởi vì cách khá xa, Trần Tri Tri nhìn không rõ mặt mũi của cô gái kia lắm. Cô chỉ thấy loáng thoáng cô gái đó rất cao, rất gầy. Đến khi cô đã nhìn thấy rõ ràng hơn một chút nữa thì trên sân khấu vang lên giọng nói trầm trầm ôn hòa của Từ Trì.
Anh ta cầm micro, hướng về phía người đang đứng ở giữa vòng vây của mọi người nói: "Bạch Tề, anh mãi mãi yêu em."
"Ô..." Tiếng kêu đầy kinh ngạc vâng lên. Trái tim của nữ sinh dường như sắp vỡ vụn. Đây quả thực giống như cảnh tượng thường xuất hiện trong kịch truyền hình hay trong tiểu thuyết. Ai mà không mê muội khi có một người như vương tử đứng ở trên sân khấu, hướng về phía người mình yêu trầm giọng thổ lộ.
Toàn bộ hiện trường đều chìm lắng trong sự yên lặng, mọi người đồng loạt hướng về phía Bạch Tề, chờ câu trả lời của cô.
Ai ngờ Bạch Tề lại chỉ thình lình ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, rồi sau đó xoay người rời đi. Từ Trì nhất thời hoảng hồn, chẳng kể đang có nhiều người như vậy, gọi to một tiếng "Bạch Tề" rồi ném micro xuống đuổi theo.
Tất cả mọi người ở vòng ngoài trở nên rối loạn, chen chen lấn lấn, cũng muốn vào nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Chu Đông giơ hai tay lên bảo vệ Trần Tri Tri, "Chúng ta đi về thôi."
Ánh mắt Trần Tri Tri đầy kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tề và Từ Trì vừa rời đi, lúc này cô không còn phản đối nữa, nhẹ nhàng khoác vào tay Chu Đông "Vâng" một tiếng.
Hóa ra đó chính là Bạch Tề sao. . .
Hóa ra người mà Từ Trì thích lại chính là Bạch Tề ...
Đầu óc Trần Tri Tri có chút rối loạn, đi về phía trước, Chu Đông đi theo bên cạnh cô.
Có lẽ là do mọi người đã chạy tới xem sự náo nhiệt, nên trên con đường của trường học lúc này vắng ngắt không có ai.
Thấy Từ Trì bị bỏ rơi, ngược lại tâm tình của Chu Đông tốt hẳn.
Tài hoa của Từ Trì, Chu Đông cũng không thể phủ nhận, mặc dù anh luôn luôn không chú ý đến loại người thích làm náo động ở trường học như thế này. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng nghe đến nhập thần một vài ca khúc tình ca mà anh ta đã sáng tác được phát trên làn sóng radio ở trường học. Bản tình ca mà anh ta viết rất hay, rất sâu sắc, lời ca và nhạc điệu cũng ghi vào trong lòng của người nghe.
Nhưng mặc dù anh ta có tài hoa thực sự, thì Chu Đông cũng không đồng tình phương thức hành động của anh ta. Thí dụ như thổ lộ tình cảm của mình giữa cả một đám đông lớn như thế. Lại còn bởi vì nữ sinh mình thích rời đi nên không tham gia ban nhạc nữa...v.v. Từ trước đến nay Chu Đông vẫn luôn cảm thấy tình cảm là chuyện riêng tư, không thể hòa nhập làm một vào cùng chuyện khác được .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.