Chương 28
Lan Rùa
10/12/2015
Sáng hôm sau, hai đứa dậy muộn, luống cuống thay áo quần, ra khỏi cổng Royal đã thấy cái xe rất quen, mình biết hôm nay bốn mắt tới đón bà Nga đi có việc, nhưng lúc hắn mở xuống xe mở cửa cho bà ấy, rồi quay lại nhìn mình, hơi lâu.
Ánh mắt hắn, có chút gì đó buồn buồn, cũng có chút gì đó lưu luyến, rồi lại cảm giác như muốn hỏi mình việc gì đấy.
Từ bao giờ, mình trở thành chuyên gia phân tích tâm lý nhân vật vậy? Hơi buồn cười, cũng có khi người ta chỉ nhìn lơ đãng, còn mình lại ảo tưởng thổi phồng cả lên.
Chẳng hiểu cớ làm sao mình vẫn thấy hơi thẹn, tim bỗng dưng kiểu đập đánh thùng một cái, đành vội vàng quay đi.
.....
Rút kinh nghiệm đợt trước, mình dạy nhân viên nấu nước sốt, còn bột thì trộn bột khô sẵn để từng tải, làm loại bánh nào thì bọn nó chỉ cần hoà nước thôi.
Công việc của mình giờ cũng nhàn đi khá nhiều.
Nhưng người ta bảo, nhàn cư vi bất thiện, quả không sai.
Tâm trạng không khá lên là mấy, cả ngày chả có việc gì ngoài lướt web, lướt face. Thậm chí còn lập nick giả lên các diễn đàn tâm sự. Dù sao thì ai biết mình là ai đâu?
Có nhiều người vào chia sẻ, cũng đỡ stress.
Người hiểu cho thì thông cảm, động viên. Người không hiểu thì chửi dại, thậm chí còn có người bảo mình bịa chuyện câu view, bảo khởi nghiệp sớm thì phải già đời chứ, sao ngu rứa?
Chả nhẽ mọi người chưa đọc báo à, đến doanh nhân TN còn bị chồng và bạn thân qua mặt. Mà chị TN ấy so với người bạn kia còn đẹp hơn gấp trăm gấp ngàn lần, huống chi là mình, một con bán bánh, cho xếp cạnh con Vi chắc...
Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng buồn cãi nhau, căn bản mình cũng ngu thật mà. Với cả cảm giác ấy mình cũng từng trải qua, ba năm trước quán bánh có một em nhân viên, thất tình, mặt mày lúc nào cũng ủ rũ.
Mình thì khi đó lúc nào cũng mắng nó, bảo nó phải biết cứng rắn, tự lập, loại đểu như thế thì biến đi cho rảnh nợ, rồi còn nghĩ rằng, nếu mình là nó, mình sẽ không bao giờ yếu đuối như vậy.
Giờ, mới thấy thấm.
Đúng là, phải rơi vào hoàn cảnh ấy, mới biết đau là thế nào? Phải sống trong thế giới ấy, mới biết mọi thứ, thật không dễ dàng.
Mình gọi cho đứa nhân viên đó, tâm sự khá lâu. Nó bảo với mình, vết thương này, cần thời gian, rất nhiều.
Và rồi dù có quên, thì thỉnh thoảng nghĩ đến sẽ vẫn hận, vẫn uất mà thôi, chỉ cho tới khi, tìm được một người khác yêu mình, lấp đầy khoảng trống, nỗi cô đơn, xót xa, mới có thể dần dần nguôi ngoai.
Một con tiền án điên hâm dở như mình, ai mà yêu?
Nó bảo, không thì mình có thể tìm một thú vui, một công việc khác để quên đi. Chắc cũng chỉ có cách này thôi.
Mình nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định sẽ mở thêm cửa hàng bánh ngọt.
Kế hoạch này khá suôn sẻ, hàng ngày thời gian chủ yếu mình đều ở trong quán học nướng bánh, bắt kem, bận rộn liên tục, mỗi cái bánh ra lò là một niềm vui, cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bà Nga cũng ủng hộ mình lắm, ăn bánh xong khen tấm tắc. Dạo này bà ấy xì teen yêu đời hẳn ra, từ ngày vào Nam, có lẽ đây là đợt bà ấy ở lại Hà Nội lâu nhất.
Một hôm, mình đang ngồi tính toán vốn cần đầu tư, lúc ngẩng đầu lên thì thấy bà chị về từ lúc nào, đứng ở cửa, nhìn mình, rất chi là "thân thương".
Mình hơi hoảng, từ ngày cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên đấy, lần đầu tiên bà chị mạnh mẽ nhà mình có bộ dạng như vậy, cả người ướt như chuột lột, mắt thì đỏ hoe, mình đứng dậy lấy khăn tắm đưa cho, bà ấy run rẩy nhận lấy.
-"Sao thế? Ai mà bắt nạt được chị?"
Bà ấy vừa lắc đầu vừa khóc.
-"Đưa số điện thoại hay đưa địa chỉ đây, em đến đấm chết lũ chúng nó..."
Thấy cười cười, rồi mắt lại buồn xa xăm, khổ thế chứ.
-"Nguyệt, số mày thật có phúc!"
Hả?
WTF?
-"Bà bị nước mưa thấm ẩm não rồi à? Số tôi mà có phúc thì còn con méo nào không có phúc?"
-"Nếu mày không là em gái tao thì tốt, nhất định tao sẽ giành giật tới cùng..."
-"Giật cái gì?"
-"..."
-"Nói rõ ràng xem nào? Hay ông Hoàng nói gì khiến bà buồn à?"
Cũng thỉnh thoảng, mình và chị mình cãi nhau, anh mình lại bênh mình, chị mình thì được cái to mồm thôi, xong lại trốn một chỗ, mắt rơm rớm. Những người phổi bò nói nhiều, nhìn qua thì tưởng đanh đá, nhưng rốt cuộc tâm địa lại không sâu cay, còn hay bị tổn thương mà người khác không hề biết.
-"Chị đừng nghĩ linh tinh, hai người là anh em sinh đôi, tất nhiên là thân gấp vạn lần em, anh ấy hay cãi nhau với chị là do khắc khẩu, nhưng chị vào Nam cũng vào theo còn gì? Chị bệnh lúc nào anh ấy chả lo sốt vó..."
Mình ngọt ngào khuyên giải, bà ấy chẳng thèm nghe, cứ thế đi vào nhà tắm, đóng cửa đánh sầm.
Tối thì không thèm ăn, bất ngờ dọn đồ, nói đặt vé rồi, sáng mai về.
Trước khi lên máy bay, còn cầm tay mình, dặn dò.
-"Anh cả là người khù khờ trong chuyện tình cảm, không biết nói ngọt, không biết dụ con gái, thật thà, đôi khi hơi ngốc...nhưng chắc chắn, là người đàn ông tốt..."
Ánh mắt hắn, có chút gì đó buồn buồn, cũng có chút gì đó lưu luyến, rồi lại cảm giác như muốn hỏi mình việc gì đấy.
Từ bao giờ, mình trở thành chuyên gia phân tích tâm lý nhân vật vậy? Hơi buồn cười, cũng có khi người ta chỉ nhìn lơ đãng, còn mình lại ảo tưởng thổi phồng cả lên.
Chẳng hiểu cớ làm sao mình vẫn thấy hơi thẹn, tim bỗng dưng kiểu đập đánh thùng một cái, đành vội vàng quay đi.
.....
Rút kinh nghiệm đợt trước, mình dạy nhân viên nấu nước sốt, còn bột thì trộn bột khô sẵn để từng tải, làm loại bánh nào thì bọn nó chỉ cần hoà nước thôi.
Công việc của mình giờ cũng nhàn đi khá nhiều.
Nhưng người ta bảo, nhàn cư vi bất thiện, quả không sai.
Tâm trạng không khá lên là mấy, cả ngày chả có việc gì ngoài lướt web, lướt face. Thậm chí còn lập nick giả lên các diễn đàn tâm sự. Dù sao thì ai biết mình là ai đâu?
Có nhiều người vào chia sẻ, cũng đỡ stress.
Người hiểu cho thì thông cảm, động viên. Người không hiểu thì chửi dại, thậm chí còn có người bảo mình bịa chuyện câu view, bảo khởi nghiệp sớm thì phải già đời chứ, sao ngu rứa?
Chả nhẽ mọi người chưa đọc báo à, đến doanh nhân TN còn bị chồng và bạn thân qua mặt. Mà chị TN ấy so với người bạn kia còn đẹp hơn gấp trăm gấp ngàn lần, huống chi là mình, một con bán bánh, cho xếp cạnh con Vi chắc...
Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng buồn cãi nhau, căn bản mình cũng ngu thật mà. Với cả cảm giác ấy mình cũng từng trải qua, ba năm trước quán bánh có một em nhân viên, thất tình, mặt mày lúc nào cũng ủ rũ.
Mình thì khi đó lúc nào cũng mắng nó, bảo nó phải biết cứng rắn, tự lập, loại đểu như thế thì biến đi cho rảnh nợ, rồi còn nghĩ rằng, nếu mình là nó, mình sẽ không bao giờ yếu đuối như vậy.
Giờ, mới thấy thấm.
Đúng là, phải rơi vào hoàn cảnh ấy, mới biết đau là thế nào? Phải sống trong thế giới ấy, mới biết mọi thứ, thật không dễ dàng.
Mình gọi cho đứa nhân viên đó, tâm sự khá lâu. Nó bảo với mình, vết thương này, cần thời gian, rất nhiều.
Và rồi dù có quên, thì thỉnh thoảng nghĩ đến sẽ vẫn hận, vẫn uất mà thôi, chỉ cho tới khi, tìm được một người khác yêu mình, lấp đầy khoảng trống, nỗi cô đơn, xót xa, mới có thể dần dần nguôi ngoai.
Một con tiền án điên hâm dở như mình, ai mà yêu?
Nó bảo, không thì mình có thể tìm một thú vui, một công việc khác để quên đi. Chắc cũng chỉ có cách này thôi.
Mình nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định sẽ mở thêm cửa hàng bánh ngọt.
Kế hoạch này khá suôn sẻ, hàng ngày thời gian chủ yếu mình đều ở trong quán học nướng bánh, bắt kem, bận rộn liên tục, mỗi cái bánh ra lò là một niềm vui, cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bà Nga cũng ủng hộ mình lắm, ăn bánh xong khen tấm tắc. Dạo này bà ấy xì teen yêu đời hẳn ra, từ ngày vào Nam, có lẽ đây là đợt bà ấy ở lại Hà Nội lâu nhất.
Một hôm, mình đang ngồi tính toán vốn cần đầu tư, lúc ngẩng đầu lên thì thấy bà chị về từ lúc nào, đứng ở cửa, nhìn mình, rất chi là "thân thương".
Mình hơi hoảng, từ ngày cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên đấy, lần đầu tiên bà chị mạnh mẽ nhà mình có bộ dạng như vậy, cả người ướt như chuột lột, mắt thì đỏ hoe, mình đứng dậy lấy khăn tắm đưa cho, bà ấy run rẩy nhận lấy.
-"Sao thế? Ai mà bắt nạt được chị?"
Bà ấy vừa lắc đầu vừa khóc.
-"Đưa số điện thoại hay đưa địa chỉ đây, em đến đấm chết lũ chúng nó..."
Thấy cười cười, rồi mắt lại buồn xa xăm, khổ thế chứ.
-"Nguyệt, số mày thật có phúc!"
Hả?
WTF?
-"Bà bị nước mưa thấm ẩm não rồi à? Số tôi mà có phúc thì còn con méo nào không có phúc?"
-"Nếu mày không là em gái tao thì tốt, nhất định tao sẽ giành giật tới cùng..."
-"Giật cái gì?"
-"..."
-"Nói rõ ràng xem nào? Hay ông Hoàng nói gì khiến bà buồn à?"
Cũng thỉnh thoảng, mình và chị mình cãi nhau, anh mình lại bênh mình, chị mình thì được cái to mồm thôi, xong lại trốn một chỗ, mắt rơm rớm. Những người phổi bò nói nhiều, nhìn qua thì tưởng đanh đá, nhưng rốt cuộc tâm địa lại không sâu cay, còn hay bị tổn thương mà người khác không hề biết.
-"Chị đừng nghĩ linh tinh, hai người là anh em sinh đôi, tất nhiên là thân gấp vạn lần em, anh ấy hay cãi nhau với chị là do khắc khẩu, nhưng chị vào Nam cũng vào theo còn gì? Chị bệnh lúc nào anh ấy chả lo sốt vó..."
Mình ngọt ngào khuyên giải, bà ấy chẳng thèm nghe, cứ thế đi vào nhà tắm, đóng cửa đánh sầm.
Tối thì không thèm ăn, bất ngờ dọn đồ, nói đặt vé rồi, sáng mai về.
Trước khi lên máy bay, còn cầm tay mình, dặn dò.
-"Anh cả là người khù khờ trong chuyện tình cảm, không biết nói ngọt, không biết dụ con gái, thật thà, đôi khi hơi ngốc...nhưng chắc chắn, là người đàn ông tốt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.