Em Là Nhà

Chương 52

Lan Rùa

10/12/2015

Hà Nội ngày càng náo nhiệt, xô bồ, thế cho nên từ ngày thằng Kì, con Hạnh tốt nghiệp trung học phổ thông, ba mẹ mình quyết định Hà Nam sống.

Hai cụ bán nhà, mua khá nhiều đất ở quê, xây hẳn trang trại, hàng ngày trồng rau cỏ nuôi lợn gà, thả cá làm thú vui. Phía vườn sau nhà mình còn có vườn hoa, trồng đào, quất, thược dược, hoa hồng nữa.

Nhiều người kêu dại, người ta muốn ra thành phố không được, đằng này chui rúc xó nhà quê hẻo lánh, riêng mình cứ về với ba mẹ là cảm thấy yên bình ấm áp, không khí trong lành, thức ăn tươi mới, thực ra nghĩ rất ngưỡng mộ.

Mình nhắn tin để ba mẹ thổi cơm rồi tựa vào cửa kính, nhìn xa xăm. Mọi khi trên đường về, thích ngắm cảnh lắm cơ, mà lần này bồn chồn khó tả, chỉ mong xe họ chạy thật nhanh thôi, nóng lòng nóng ruột.



-“Sao ông không bắt con kia?”

-“Nguyệt nó thích ăn trứng non mà, tôi nghĩ con này có trứng non đấy!”

-“Cái con bé này hay thật, bảo mai hãng về mà chẳng nghe gì…”

-“Thôi bà nói làm gì, làm nhanh lên, kẻo con nó về giờ nó đói.”

-“Rồi biết rồi, ông cắt rau cần chưa? Nó thích ăn canh gà nấu rau cần đấy, với ngâm tý miến đi, còn xào với lòng…”

-“Tý nữa, luộc còn lâu, bà không phải lo, nào, cầm chắc vào…”

Về tới cổng đã nghe tiếng ba mẹ, hai người, tóc đã điểm bạc, người giữ gà, người cắt tiết.



Cảm giác lạ lắm, thân thương lắm, nghĩ cho cùng, cuộc đời này, chẳng ai yêu thương mình như ba mẹ cả, sống mũi cay cay, mình cố nhoẻn cười, lao vào làm cùng, cả nhà ba người, vặt lông gà rất vui vẻ, đôi khi, hạnh phúc cũng thật giản dị.

Xong xuôi, mẹ đi luộc gà, ba mình gọi mình lên phòng khách nói chuyện, thú thực mình từ nãy không dám hỏi chứ cũng tò mò gần chết rồi đây.

-“Nhà mình ngày xưa ở Phố Huế, nhưng chắc con không nhớ?”

Đúng là không nhớ thật, mà Phố Huế, đừng nói là chính cái nhà hai tầng cũ kĩ đó nhé?

-“Hồi mẹ mang bầu con là chuyển đến đấy, sau này con ra đời, lúc chuẩn bị ăn bột, một lần xay rau ngoài chợ, con chớ mãi, phải ra trạm xá, ba mẹ sợ quá…”

Chuyện này thì liên quan gì tới Hà Quốc Trung chứ? Ba làm mình sốt ruột gần chết.

-“Nhà mình thì không có đất, nhưng ở cạnh nhà mình may là có một cái nhà cũ bỏ hoang, ba để ý chẳng có người ở, đằng sau lại có cái vườn nên liều mình vào đó trồng mấy khóm rau cho con…”

-“Dạ!”

-“Một lần vào hái rau thì thấy có thằng bé con, tầm bảy tám tuổi gì đó, ngồi thất thần ở bậc thềm, mặt mũi tay chân thâm tím hết cả, nhìn qua có vẻ bị đánh chứ không phải do ngã, nhưng nó rất gan, không hề khóc, ba bắt chuyện thì nó không nói…”

-“Thằng bé, thằng bé đó lẽ nào…”

-“Ừ, ba mặc kệ nó đi về, mà chiều tối nóng lòng lại sang, thấy nó ngồi mãi đó, nhìn tội quá, ba nói chuyện với mẹ, mẹ con mang sang ít bánh giò, dỗ mãi nó mới dám ăn, mà nhìn nó ăn thương lắm, cảm giác như là bị bỏ đói lâu rồi. Hoá ra cái nhà này chính là nhà ông bà ngoại nó, mà ông bà mất cách đây mấy năm rồi…”

-“Dạ…”

-“Hỏi về ba mẹ thì không thấy nó nói gì, ba đoán có thể nó bị lạc, nhưng cũng không có lý, vì nó nhớ được đường về nhà ông bà ngoại, mẹ thấy thằng bé thì xót, bôi thuốc, tắm gội cho nó rồi rủ nó về nhà mình ngủ, ba mẹ bàn nhau sáng hôm sau mang nó ra đồn công an nhờ giúp đỡ, ai ngờ…”



-“Sao ạ?”

Mình hồi hộp hỏi.

-“Có người phụ nữ xưng là mẹ thằng bé tới, mắt bà ấy sưng húp, hai mẹ con nói chuyện mãi, nhưng thằng bé đó có vẻ rất ương ngạnh, cuối cùng mẹ thằng bé vào gặp ba, trình bày hoàn cảnh, nói bà ấy cũng không biết vì sao hơn một năm nay hai cha con nhà nó khục khặc, ba nó cứ về là lấy thằng bé ra đánh, bà ấy ngăn thì ông ta đánh cả hai mẹ con, hôm qua là say quá, đánh thằng bé nặng nhất từ trước tới giờ, còn suýt nữa định cầm dao chém, bà ấy quát nó trốn đi…”

Chỉ là chuyện kể lại, không hiểu sao thấy nao lòng, trên đời quả không thiếu người máu lạnh, ngay cả vợ con thân thiết nhất còn dày vò tới mức đấy.

-“Sau đó bà ấy bị chồng nhốt, sáng sớm nhờ người mới thoát được, vội vã đi tìm con…bà ấy nói giờ hết cách, quỳ xuống xin ba cho thằng bé lánh nạn ở nhà mình một thời gian, tiền sinh hoạt hàng tháng bà ấy sẽ gửi…”

-“Chính là hắn sao?”

-“Phải, là anh đấy con, lúc đó cái Nga thằng Hoàng gần năm tuổi, thằng bé thông minh lắm, anh chị con bám suốt, suốt ngày gọi anh cả, nhất là cái Nga…”

-“Ba có biết là con Quốc mặt ngựa không?”

-“Không, hồi đó ba không biết, chỉ biết mẹ nó tên Vân, thỉnh thoảng nghe hàng xóm kể lại là ngày xưa cô con gái của cái nhà bỏ hoang này lấy chồng xã hội đen nhưng ba mẹ không đồng ý, từ mặt, thỉnh thoảng cô ấy vẫn đưa con về, chính là thằng Trung đó, ông bà ngoại nó chỉ nhận nó thôi, còn mẹ nó đứng ngoài cổng đợi, ba nó cũng chưa bao giờ về gặp ba mẹ vợ nên chẳng ai biết gì, ba cũng không ngờ nó là con đại gia, căn bản mẹ nó rất kín, nó cũng không kể…”

-“Dạ…”

-“Sau này lớn con dẫn bạn về chơi, ba cũng chưa bao giờ nghĩ cái Vi chính là em gái thằng Trung, bởi vì mấy năm ở nhà mình, thằng bé không bao giờ nói nó có em gái, ba lại tưởng nó là con một!”

Cái này cũng dễ hiểu, tới mình chơi thân với con Vi còn chẳng biết nữa là ba mình, nó và con Mai về nhà mình ngủ, ba mình có hỏi nó cũng chỉ bảo ba mẹ con buôn bán bình thường, mình biết nhưng cũng chẳng vạch trần, lúc đó mình nghĩ chắc nó ngại bị mọi người gọi là con đại gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook