Em Là Nhà

Chương 95

Lan Rùa

13/01/2016

Đêm muộn nên không đánh thức ba mẹ, chỉ tìm tạm bộ đồ của ba đưa anh. Lúc anh tắm mình cũng đi nhặt ít rau mùi hành lá với xé chút thịt gà trong tủ lạnh nấu bát miến.

-"Ăn đi cho ấm bụng."

Đột nhiên thấy anh sững sờ, rồi nhìn mình kiểu gì lạ lắm, ánh mắt ấy, khó mà diễn tả được, áy náy có, yêu thương trìu mến có, dường như, còn hơi đỏ đỏ. Có lẽ không muốn mình trông thấy, anh quay đi rồi cúi gằm xuống ăn.

Mình lên thay áo quần ướt rồi đi nằm.

Nói thật nhiều lúc không hiểu nổi, sao trên thế gian này lại có những người phụ nữ ác độc tham lam đến vậy? Xinh đẹp, hoàn hảo, có trong tay gần hết mọi thứ, nhưng vẫn cứ thích đi cướp lấy đồ không phải của mình.

Chẳng riêng gì con Mai đâu, ai đọc báo nhiều sẽ biết, năm nay còn được gọi là năm hồ ly đấy. Người ngoài cuộc thường bảo, đừng chửi hồ ly, có trách cũng nên trách tình cảm của hai người kia vốn không bền.

Quan điểm chỉ mang tính tương đối thôi, ai ở trong cuộc mới thấm được, suy cho cùng, mình và anh mới dính một vụ đã căng thẳng như này, huống chi mấy người phụ nữ kia, bị hành hạ suốt, quá mệt mỏi nên phải buông tay.

Mình bây giờ cũng chẳng dám chắc bản thân có đủ mạnh mẽ để chiến đấu đến cùng với con hồ ly nhà mình không?

Nghĩ ngợi miên man, nghe tiếng bước chân liền nằm gọn vào một góc, trùm chăn vờ ngủ, đối diện lúc này, chẳng biết nên nói gì cả.

-"Nguyệt, nằm vậy ngạt..."

Ai đó khẽ gọi mình.

Lo em ngạt chứ không lo em đau lòng à?

Người đâu mà chẳng hiểu tâm lý con gái gì sất. Bao biện giải thích một chút thì đâu có phải là hèn, mồm mép một tý dỗ người yêu thì mất cái gì? Lúc nào cũng hiền hiền chịu trận, tức hết cả người. Khéo giờ mình mang ông này ra chém có khi ông cũng để yên ý chứ.

Chắc tưởng mình ngủ rồi nên có người kéo chăn xuống, xoay mình lại tư thế nằm ngửa. Sau đó anh cứ ngồi như vậy mãi thôi, mình nhắm mắt nhưng cũng có ngủ được chút nào đâu.



Cả đêm thấy anh thỉnh thoảng cầm tay mình, xong rất nhanh liền vội bỏ ra, giờ đến chạm mình ai đó cũng rụt rè. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?

Mình ở nhà chơi hai ngày. Lúc bà Nga với con Hạnh đi thì anh và mình cùng đưa ra sân bay. Trước mặt mọi người bình thường vờ vịt, sau đó mới xảy ra chiến tranh lạnh. Lý do thật đơn giản, người ta không nói, mình cũng đếch thèm mở miệng, thế là thành chiến tranh.

Thời gian đó anh ở nhà phố Huế nhưng sáng vẫn đến Royal đợi mình, có hôm mình lên xe, có hôm bực bực mặc kệ người yêu, bắt mẹ taxi đi trước. Lại còn có cái kiểu đứng ngoài quán, đến lúc mình ra mới ngập ngà ngập ngừng, anh có được phép lên không?

Bảo sao không điên máu. Chả nhẽ bây giờ mình phải đích thân trình bày, em không giận nữa, chúng ta trở về như xưa đi à?

-"Tôi đâu có đuổi khách."

Nói rồi bỏ vào bếp chặt xương, băm băm chém chém tan tành khói lửa.

-"Gớm làm gì nóng thế?"

Giọng thằng Tùng, nghe đểu vãi.

-"Tránh ra không bà lại cho thịt nát xương tan giờ."

Doạ vậy thôi, chứ đang ức mà, phải tóm nó lại tâm sự kể khổ. Thằng bé lần nào cũng lắng nghe lắm.

-"Mày bảo tao phải làm sao bây giờ?"

-"Chuyện đến nước này mà bà vẫn còn định tha thứ cho ông ấy à? Nói cho bà biết hôm đó tôi thấy ga giường có vết máu đấy..."

Nghe nó bảo, trong lòng thấy chua xót. Mình thở dài, dù sao cũng chuẩn bị trường hợp xấu nhất rồi mà, nghe bảo có những loại thuốc, uống vào dù có siêu việt đến mấy cũng không kiểm soát được.

-"Anh bị hại mà..."



-"Mịa thế thì tôi cũng vái luôn rồi, ngu ngốc."

Nó cốc một phát vào đầu mình, rõ là đau.

-"Anh cũng tội lắm, mỗi lần nhìn anh tao lại xót hết cả ruột."

-"Ừ, thôi bà thấy vui là được, dù sao người tình thì nay yêu mai bỏ, chỉ có tôi với bà, cả đời vẫn là chị em tốt, bên nhau như tri kỉ."

Mịa choáng hết cả người.

Mình nghi lắm, hồi đi Thái Lan nó bị ai hại hay sao ý, từ ngày đó tới giờ toàn phát ngôn gây sốc thôi.

-"Mày uống nhầm thuốc à? Sến sẩm vãi!"

-"Bà đợi con Mai xem nó giở trò gì thì tuỳ cơ mà ứng biến."

-"Hay mày ra bảo anh hộ chị tý đi, nói chị hết bực rồi..."

-"Đíu muốn, hai người tự đi mà giải quyết với nhau."

-"Đi mà, năn nỉ."

-"Bà dại nó vừa thôi, con gái thì phải biết làm kiêu chứ, cứ kệ đi, xem ai cần ai hơn, nhớ quá khắc xuống nước, như tôi đây này, bao nhiêu lần tức thề cả đời éo thèm gặp nữa, thế mà cuối cùng thì sao? Vẫn lại mặt dày mò ra..."

-"Hả? Chú nói đi đâu vậy? Yêu rồi à? Em nào thế, ra mắt đi chứ!"

Bị mình đoán trúng tim đen, thằng bé đỏ bừng, gãi đầu gãi tai, xong chẳng nói thêm câu nào, đùng đùng bỏ về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook