Chương 44
SAN HAI
21/05/2017
Oppa say rượu? - Lan Linh mắt ốc nhồi hỏi
- Ừ. - Nữ quỷ tiếp tục an nhàn làm đồ ăn.
- Chị... - Đột nhiên Lan Linh nhỏ giọng, vẻ bẽn lẽn - Oppa... có sao không?
"Sao" là sao?
Nhìn vẻ không hiểu của nữ quỷ, Lan Linh cố nói lớn hơn chút, và nói rất chậm:
- Anh ấy có phá gì chị không?
-... Không.
- Thật không?
Cái vẻ ngạc nhiên tột độ không thể tin được này là sao?
Lan Linh vỗ vỗ ngực, thở phào:
- Em thực sự rất lo đấy. May quá!
- Sao "may"?
Nữ quỷ đang làm cũng phải quay ra hỏi. Lời nói tiếp theo của con ma này có phải kiểu phá hoại hình tượng lương thiện của ta không? Cái vẻ ăn nói ấp a ấp úng nãy giờ...
Không ngoài dự đoán, Lan Linh mắt long lanh, chân thành nhìn nữ quỷ, nhỏ giọng:
- Thì em sợ, anh ấy phá gì đó! Chị không biết chứ lần trước anh ấy say rượu làm náo loạn cả nhà luôn. Mà chị thì rất nóng tính, nếu mà lần này anh ấy gây sự gì đó có phải chị lại nổi khùng lên làm phép hại anh ấy không... Em xin lỗi... Hu hu, đừng nhìn em thế! Em nói thật mà... Đừng làm em sợ nữa.
- Hừ!
Nữ quỷ đã đoán ngay con ma này không nói gì cho ra hồn đâu mà. Không thèm để ý đến nó nữa!
Mà cái thằng kia trời lên cao vút rồi vẫn chưa chịu dậy! Không phải chết trong đấy rồi chứ? À mà phải làm đồ giải rượu cho hắn nữa. Quên mất!
Nữ quỷ lại mải mở tủ lạnh, tìm mấy quả chanh.
Ma nữ thấy hành động này, mà chắc chắn món ăn không cần chanh đâu, nên cũng bay theo tò mò hỏi.
- Ta định làm nước chanh cho hắn.
Ma nữ ngẩn ra, nghĩ.
Nữ quỷ mặc kệ nó thẩn thơ đấy, lấy dao cắt chanh, vắt lấy nước cốt.
- Ê này chị! Không được! Say rượu ai lại cho uống nước chanh?
Nhưng nữ quỷ đã cắt và vắt xong hai quả chanh rồi...
Ma nữ bay vội ra ngăn xong, thấy trong cốc phần cốt chanh rồi.
- Chị bỏ cốc này đi! Làm nước mật ong ấy! Chị... Nghe em! Uống rượu mà uống nước chanh không tốt.
- Ừ.
Ma nữ tròn mắt. Chị quỷ sao hôm nay ngoan vậy? Mình còn chưa khóc lóc van nài mà.
Nữ quỷ mà biết suy nghĩ trong lòng mà nữ, khẳng định không nương tay cốc đầu nó mấy phát. Hừ! Còn không phải vì ta nhớ rõ ràng nhiệm vụ là thay ngươi chăm sóc oppa thân yêu hiện tại say rượu ngủ như chết trên lầu hay sao? Thế tất nhiên ngươi bảo pha mật ong thì pha thôi. Chỉ là thay ngươi thôi mà.
Nhưng nước chanh rất thanh, để mình bỏ nước, thêm đường tự thưởng thức là được.
Đặt cốc mật ong lên bàn nhỏ cạnh giường cho hắn, nữ quỷ nhìn con ma men một chút, mắt khinh bỉ, xong ra ngoài. Ma nữ vẫn cố vẻ buồn thiu lơ lửng ngắm thần tượng của mình.
"Đoàn quân đi
Theo nhịp bước chân oai hùngToàn dân ta reo cười vui
Đón tưng bừng
Trong làng xóm
Ầm nghe tiếng hò vang
Ta khó quên giặc tàn phá quê nhà
Ngày này đừng quên
Trăm bề cay đắng
Tang tóc đau thương
Ngày đêm mong ngóng bóng cờ hồng vùng lên
Đày muôn sao gió bay
Quân dân ta hát vang vui vui
Trong xóm quê người Đại đội năm
Về nơi đây
Vang lừng danh tiếng khắp xa gần trận diệt Tây trên đường 39 thư điều
Đánh cho tan
Giặc hung ác thù kia năm chiến binh đuổi hơn bốn trăm thằng
Ngày này cùng dân vui nguồn chiến đấu..."
Tae Min bị tiếng hát ồn ào làm thức giấc. Ánh sáng chói quá, mắt chỉ mở khẽ. Tay đưa lên xoa đầu đau.
Đã thích nghi với ánh sáng, anh chàng từ từ trườn người dậy, nhìn quanh.
Một cốc mật ong bên cạnh.
Lại nhìn về mình. Áo sơ-mi, quần tây chỉnh tề không còn trên người. Thay vào đó là bộ đồ ngủ màu xanh có hình mèo Kitty...
Đầu còn ong ong, anh chàng nhắm mắt lại, đưa tay tiếp tục xoa đầu.
Bỏ chăn ra một bên, đưa hai chân xuống giường, xỏ dép.
Từ từ lê bước chậm chạp ra mở cửa, xuống lầu.
- Chị, chị ơi! Chị hát cái gì thế?
Nữ quỷ mải hát, ma nữ phải gọi mãi mới khiến nữ quỷ chú ý đến. Dừng lại, quay đầu nhìn con ma, nữ quỷ trả lời ngắn gọn:
- Bài hát.
-... Ai chả biết là bài hát.
- Vậy hỏi làm gì!
Nói xong quay lại hát tiếp.
"Hai năm qua chúng ta xây lên bao chiến công ghi sâu..."
Ma nữ phải bịt tai, bay vội ra cách nữ quỷ ba mét để tránh âm thanh khủng bố.
Chị ấy phải biết mình không hát các âm cao được, chứ cứ hát nghe như quỷ gầm thế!
- Ừ. - Nữ quỷ tiếp tục an nhàn làm đồ ăn.
- Chị... - Đột nhiên Lan Linh nhỏ giọng, vẻ bẽn lẽn - Oppa... có sao không?
"Sao" là sao?
Nhìn vẻ không hiểu của nữ quỷ, Lan Linh cố nói lớn hơn chút, và nói rất chậm:
- Anh ấy có phá gì chị không?
-... Không.
- Thật không?
Cái vẻ ngạc nhiên tột độ không thể tin được này là sao?
Lan Linh vỗ vỗ ngực, thở phào:
- Em thực sự rất lo đấy. May quá!
- Sao "may"?
Nữ quỷ đang làm cũng phải quay ra hỏi. Lời nói tiếp theo của con ma này có phải kiểu phá hoại hình tượng lương thiện của ta không? Cái vẻ ăn nói ấp a ấp úng nãy giờ...
Không ngoài dự đoán, Lan Linh mắt long lanh, chân thành nhìn nữ quỷ, nhỏ giọng:
- Thì em sợ, anh ấy phá gì đó! Chị không biết chứ lần trước anh ấy say rượu làm náo loạn cả nhà luôn. Mà chị thì rất nóng tính, nếu mà lần này anh ấy gây sự gì đó có phải chị lại nổi khùng lên làm phép hại anh ấy không... Em xin lỗi... Hu hu, đừng nhìn em thế! Em nói thật mà... Đừng làm em sợ nữa.
- Hừ!
Nữ quỷ đã đoán ngay con ma này không nói gì cho ra hồn đâu mà. Không thèm để ý đến nó nữa!
Mà cái thằng kia trời lên cao vút rồi vẫn chưa chịu dậy! Không phải chết trong đấy rồi chứ? À mà phải làm đồ giải rượu cho hắn nữa. Quên mất!
Nữ quỷ lại mải mở tủ lạnh, tìm mấy quả chanh.
Ma nữ thấy hành động này, mà chắc chắn món ăn không cần chanh đâu, nên cũng bay theo tò mò hỏi.
- Ta định làm nước chanh cho hắn.
Ma nữ ngẩn ra, nghĩ.
Nữ quỷ mặc kệ nó thẩn thơ đấy, lấy dao cắt chanh, vắt lấy nước cốt.
- Ê này chị! Không được! Say rượu ai lại cho uống nước chanh?
Nhưng nữ quỷ đã cắt và vắt xong hai quả chanh rồi...
Ma nữ bay vội ra ngăn xong, thấy trong cốc phần cốt chanh rồi.
- Chị bỏ cốc này đi! Làm nước mật ong ấy! Chị... Nghe em! Uống rượu mà uống nước chanh không tốt.
- Ừ.
Ma nữ tròn mắt. Chị quỷ sao hôm nay ngoan vậy? Mình còn chưa khóc lóc van nài mà.
Nữ quỷ mà biết suy nghĩ trong lòng mà nữ, khẳng định không nương tay cốc đầu nó mấy phát. Hừ! Còn không phải vì ta nhớ rõ ràng nhiệm vụ là thay ngươi chăm sóc oppa thân yêu hiện tại say rượu ngủ như chết trên lầu hay sao? Thế tất nhiên ngươi bảo pha mật ong thì pha thôi. Chỉ là thay ngươi thôi mà.
Nhưng nước chanh rất thanh, để mình bỏ nước, thêm đường tự thưởng thức là được.
Đặt cốc mật ong lên bàn nhỏ cạnh giường cho hắn, nữ quỷ nhìn con ma men một chút, mắt khinh bỉ, xong ra ngoài. Ma nữ vẫn cố vẻ buồn thiu lơ lửng ngắm thần tượng của mình.
"Đoàn quân đi
Theo nhịp bước chân oai hùngToàn dân ta reo cười vui
Đón tưng bừng
Trong làng xóm
Ầm nghe tiếng hò vang
Ta khó quên giặc tàn phá quê nhà
Ngày này đừng quên
Trăm bề cay đắng
Tang tóc đau thương
Ngày đêm mong ngóng bóng cờ hồng vùng lên
Đày muôn sao gió bay
Quân dân ta hát vang vui vui
Trong xóm quê người Đại đội năm
Về nơi đây
Vang lừng danh tiếng khắp xa gần trận diệt Tây trên đường 39 thư điều
Đánh cho tan
Giặc hung ác thù kia năm chiến binh đuổi hơn bốn trăm thằng
Ngày này cùng dân vui nguồn chiến đấu..."
Tae Min bị tiếng hát ồn ào làm thức giấc. Ánh sáng chói quá, mắt chỉ mở khẽ. Tay đưa lên xoa đầu đau.
Đã thích nghi với ánh sáng, anh chàng từ từ trườn người dậy, nhìn quanh.
Một cốc mật ong bên cạnh.
Lại nhìn về mình. Áo sơ-mi, quần tây chỉnh tề không còn trên người. Thay vào đó là bộ đồ ngủ màu xanh có hình mèo Kitty...
Đầu còn ong ong, anh chàng nhắm mắt lại, đưa tay tiếp tục xoa đầu.
Bỏ chăn ra một bên, đưa hai chân xuống giường, xỏ dép.
Từ từ lê bước chậm chạp ra mở cửa, xuống lầu.
- Chị, chị ơi! Chị hát cái gì thế?
Nữ quỷ mải hát, ma nữ phải gọi mãi mới khiến nữ quỷ chú ý đến. Dừng lại, quay đầu nhìn con ma, nữ quỷ trả lời ngắn gọn:
- Bài hát.
-... Ai chả biết là bài hát.
- Vậy hỏi làm gì!
Nói xong quay lại hát tiếp.
"Hai năm qua chúng ta xây lên bao chiến công ghi sâu..."
Ma nữ phải bịt tai, bay vội ra cách nữ quỷ ba mét để tránh âm thanh khủng bố.
Chị ấy phải biết mình không hát các âm cao được, chứ cứ hát nghe như quỷ gầm thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.