Chương 15: Anh ấy là chồng mình
Thỏ Con
16/04/2021
cả hai người nhanh chóng được đưa đến bệnh viện thành phố. anh lo lắng cho cô và cả người bạn của mình nữa . không biết họ bị sao mà đang dùng bữa ngon miệng thì hai người đột nhiên ngã xuống sàn.
Giai Giai cũng không kém anh là bao . cô lúc này không biết nói gì người cứ thẫn thờ , dường như không tin những điều trước mắt mình là thật .
cả hai người được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện .
anh ngồi trên hàng ghế trờ ở trước cửa phòng cấp cứu trờ bác sĩ đi ra.
một lát sau cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở . một bác sĩ đi ra vén khẩu trang xuống hỏi : " ai là người nhà của hai bệnh nhân "
Giai Giai còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lên tiếng : " cô ấy là vợ tôi còn người kia là bạn thân tôi . "
Giai Giai lại thêm một cú sốc nữa . cô giờ đây không biết phải nói gì cũng như phải làm gì ngoài việc đứng đó bất động .
" vậy mời anh đi với tôi một lát ."
anh đi theo vị bác sĩ kia đến văn phòng của ông bác sĩ.
đến văn phòng ông ngồi xuống và mời anh ngồi đối diện với ông . ông bác sĩ lên tiếng :
" tôi cũng không giấu gì anh ! hai chị em nhà họ không có vấn đề gì cả "
" họ không phải chị em " anh lạnh giọng
" họ có quan hệ gì thì tôi không nói nữa? "
" vào vấn đề chính đi dốt cuộc họ bị sao " sắc mặt anh ko đổi lạnh giọng nói.
"hai người họ bị dị ứng với vanilla có trong thức ăn. "
" chắc là cậu cũng biết đến nó "
" đúng là tôi đã từng nghe qua nó "
" vanilla hay vai nó được biết đến là một trong những loại gia vị , hương liệu lâu đời và đắt đỏ nhất thế giới. nó được dùng trong nhiều trong công thức làm bánh, chế biến món ăn và nó còn là một loại thảo dược quý hiếm. hoa vanilla thực tế chỉ nở được vài giờ trong một năm và rất khó để thụ phấn do vậy hạt vanilla rất hiếm. "
" cái này cậu biết rồi phải không. "
" cái này thì liên quan gì "
"đúng là nó không liên quan nhưng tôi nhắc cho cậu nhớ ! hai người họ bị dị ứng này là di truyền trong dòng họ nên cũng rất bình thường ,nên từ giờ về sau anh tuyệt đối đừng để hai người họ đụng vào thứ này. lần này chỉ bị nhẹ nhưng lần sau tôi không chắc là chỉ bi như này đâu. vậy mong anh cân nhắc. "
"tôi biết rồi ! không còn gì nữa tôi đi đây !"
"mong anh nhớ kỹ lời tôi nói."
"tôi biết rồi ! " nói rồi anh nhanh chóng đi làm thủ tục và thanh toán tiền viện phí rồi trở lại phòng bệnh.
một lát sau hai người tỉnh lại
thấ cô tỉnh lại thì Giai Giai vui mừng nhào vào ôm trầm lấy cô ." Nguyệt cậu làm mình sợ chết đi được . "
" mình bị sao vậy , sao đang ăn khi dậy lại ở đâu thế này ?" cô ngơ ngác nhìn
" cậu đang ăn thì đột nhiên ngất làm mình sợ chết được " .
anh lúc này thấy cô không sao cũng yên lòng nhìn người bạn mình .
" không sao chứ?"
" chưa chết được ? "
" sao tôi không biết chuyện cậu bị dị ứng với vanilla ? "
" đây là loại di truyền của dòng họ Nam Cung tôi , hơn nữa loại vanilla này hiếm đâu phải trong món ăn nào cũng có. hơn nữa lần này ai biết được nhà hàng này lại có vanilla đâu ! "
" mà tôi hỏi này !"
" nói !"
" cô gái kia bị sao mà phải vào viện vậy hả ?"
" như cậu " anh lạnh giọng nói
" cậu không nói nhiều hơn được à !"
" không !"
" tôi không thèm đua co với cậu "
" mà Nguyệt này "
" có gì mà nhìn cậu nghiêm túc vậy !"
" mình hỏi thật cậu anh chàng đẹp trai kia có quan hệ gì với cậu !" Giai Giai nghiêm giọng nói
" không giấu gì cậu anh ấy là chồng mình" cô cười ngượng nói
vì cô và người đàn ông kia ở cùng một phòng nên mọi hành động và lời nói của hai người đều bị đối phương nghe và chú ý đến.
" hả ! anh ta là chồng cậu ! " Giai Giai lớn tiếng khiến hai người đàn ông ông quay lại nhìn . anh chàng kia cũng không khỏi ngạc nhiên mà lên tiếng " chồng !"
cô ngại ngùng bây giờ chỉ ước sàn nhà nứt để cô chui xuống.
lúc này anh lên tiếng :
" không sai cô ấy là vợ tôi Lâm Nguyệt !"
anh bạn của anh ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. nhưng vẫn lên tiếng:
" chị dâu em là Nam Cung Khải Triệt chị có thể gọi em là Khải Triệt hay Nam Triệt cũng được ."
" chào cậu vậy tôi gọi cậu là Khải Triệt. mà cậu đừng gọi tôi là chị dâu nghe kỳ lắm gọi tôi là Lâm Nguyệt hay Nguyệt Nguyệt là được rồi.
cậu ta cười ngượng nhìn cô khi bị ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người của anh mà nói : " thôi em thấy gọi chị dâu vẫn tốt hơn "
cô bất lực không nói được lời nào đành im lặng cho qua .
Giai Giai cũng không kém anh là bao . cô lúc này không biết nói gì người cứ thẫn thờ , dường như không tin những điều trước mắt mình là thật .
cả hai người được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện .
anh ngồi trên hàng ghế trờ ở trước cửa phòng cấp cứu trờ bác sĩ đi ra.
một lát sau cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở . một bác sĩ đi ra vén khẩu trang xuống hỏi : " ai là người nhà của hai bệnh nhân "
Giai Giai còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lên tiếng : " cô ấy là vợ tôi còn người kia là bạn thân tôi . "
Giai Giai lại thêm một cú sốc nữa . cô giờ đây không biết phải nói gì cũng như phải làm gì ngoài việc đứng đó bất động .
" vậy mời anh đi với tôi một lát ."
anh đi theo vị bác sĩ kia đến văn phòng của ông bác sĩ.
đến văn phòng ông ngồi xuống và mời anh ngồi đối diện với ông . ông bác sĩ lên tiếng :
" tôi cũng không giấu gì anh ! hai chị em nhà họ không có vấn đề gì cả "
" họ không phải chị em " anh lạnh giọng
" họ có quan hệ gì thì tôi không nói nữa? "
" vào vấn đề chính đi dốt cuộc họ bị sao " sắc mặt anh ko đổi lạnh giọng nói.
"hai người họ bị dị ứng với vanilla có trong thức ăn. "
" chắc là cậu cũng biết đến nó "
" đúng là tôi đã từng nghe qua nó "
" vanilla hay vai nó được biết đến là một trong những loại gia vị , hương liệu lâu đời và đắt đỏ nhất thế giới. nó được dùng trong nhiều trong công thức làm bánh, chế biến món ăn và nó còn là một loại thảo dược quý hiếm. hoa vanilla thực tế chỉ nở được vài giờ trong một năm và rất khó để thụ phấn do vậy hạt vanilla rất hiếm. "
" cái này cậu biết rồi phải không. "
" cái này thì liên quan gì "
"đúng là nó không liên quan nhưng tôi nhắc cho cậu nhớ ! hai người họ bị dị ứng này là di truyền trong dòng họ nên cũng rất bình thường ,nên từ giờ về sau anh tuyệt đối đừng để hai người họ đụng vào thứ này. lần này chỉ bị nhẹ nhưng lần sau tôi không chắc là chỉ bi như này đâu. vậy mong anh cân nhắc. "
"tôi biết rồi ! không còn gì nữa tôi đi đây !"
"mong anh nhớ kỹ lời tôi nói."
"tôi biết rồi ! " nói rồi anh nhanh chóng đi làm thủ tục và thanh toán tiền viện phí rồi trở lại phòng bệnh.
một lát sau hai người tỉnh lại
thấ cô tỉnh lại thì Giai Giai vui mừng nhào vào ôm trầm lấy cô ." Nguyệt cậu làm mình sợ chết đi được . "
" mình bị sao vậy , sao đang ăn khi dậy lại ở đâu thế này ?" cô ngơ ngác nhìn
" cậu đang ăn thì đột nhiên ngất làm mình sợ chết được " .
anh lúc này thấy cô không sao cũng yên lòng nhìn người bạn mình .
" không sao chứ?"
" chưa chết được ? "
" sao tôi không biết chuyện cậu bị dị ứng với vanilla ? "
" đây là loại di truyền của dòng họ Nam Cung tôi , hơn nữa loại vanilla này hiếm đâu phải trong món ăn nào cũng có. hơn nữa lần này ai biết được nhà hàng này lại có vanilla đâu ! "
" mà tôi hỏi này !"
" nói !"
" cô gái kia bị sao mà phải vào viện vậy hả ?"
" như cậu " anh lạnh giọng nói
" cậu không nói nhiều hơn được à !"
" không !"
" tôi không thèm đua co với cậu "
" mà Nguyệt này "
" có gì mà nhìn cậu nghiêm túc vậy !"
" mình hỏi thật cậu anh chàng đẹp trai kia có quan hệ gì với cậu !" Giai Giai nghiêm giọng nói
" không giấu gì cậu anh ấy là chồng mình" cô cười ngượng nói
vì cô và người đàn ông kia ở cùng một phòng nên mọi hành động và lời nói của hai người đều bị đối phương nghe và chú ý đến.
" hả ! anh ta là chồng cậu ! " Giai Giai lớn tiếng khiến hai người đàn ông ông quay lại nhìn . anh chàng kia cũng không khỏi ngạc nhiên mà lên tiếng " chồng !"
cô ngại ngùng bây giờ chỉ ước sàn nhà nứt để cô chui xuống.
lúc này anh lên tiếng :
" không sai cô ấy là vợ tôi Lâm Nguyệt !"
anh bạn của anh ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. nhưng vẫn lên tiếng:
" chị dâu em là Nam Cung Khải Triệt chị có thể gọi em là Khải Triệt hay Nam Triệt cũng được ."
" chào cậu vậy tôi gọi cậu là Khải Triệt. mà cậu đừng gọi tôi là chị dâu nghe kỳ lắm gọi tôi là Lâm Nguyệt hay Nguyệt Nguyệt là được rồi.
cậu ta cười ngượng nhìn cô khi bị ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người của anh mà nói : " thôi em thấy gọi chị dâu vẫn tốt hơn "
cô bất lực không nói được lời nào đành im lặng cho qua .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.