Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 11: Chương 2.6

Tùy Hầu Châu

12/03/2015

Khương Kỷ Hứa vẫn đờ đẫn ngồi trên giường, toàn thân đau nhức, mồ hôi đầm đìa. Cô còn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, lại thêm giọng nói giận dữ của Quý Đông Đình truyền tới khiến cô càng thêm lo lắng. Khương Kỷ Hứa vốn định giả chết, nhất quyết không ra mở cửa, cùng lắm thì sáng mai xin thôi vị trí quản gia này, thế nhưng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô vẫn run rẩy bước xuống giường, loạng choạng đi về phía cửa. Cô không để ý, va vào chiếc ghế gỗ để bên cạnh giường, cả người mất thăng bằng nên chân trái bị trẹo một cái, cũng may, là cô đã kịp tóm được tay nắm cửa. Chiếc ghế đổ cái “rầm”, bình giữ nhiệt để trên đó rơi xuống đất, phát ra tiếng “choang” đinh tai nhức óc.

Một loạt các thanh âm từ trong phòng vọng ra khiến Quý Đông Đình càng thêm khó chịu. Sau tiếng mở cửa, Khương Kỷ Hứa xuất hiện với bộ dạng thảm hại, trông cô có vẻ căng thẳng. Cơn giận dâng lên ngùn ngụt trong lòng Quý Đông Đình bỗng chốc giảm đi một nửa. Giọng nói của anh vẫn còn chút bực bội: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Khương Kỷ Hứa sợ sệt nép vào cửa: “Tôi mơ thấy ác mộng, nhất thời...”

“Ha...” Quý Đông Đình cười khẩy, lẽ nào giờ anh đã thành quản gia, cô gặp ác mộng phải ấn chuông báo động để anh chạy tới an ủi?

“Tôi định bật đèn, nhưng không cẩn thận ấn vào nút chuông báo động.” Thanh âm của Khương Kỷ Hứa nhỏ dần.

“Ồ, thì ra là vậy ” Quý Đông Đình nhìn cô một lượt, ánh mắt dừng lại ở chân cô: “Trẹo rồi?”

“Không đâu.” Khương Kỷ Hứa lập tức trả lời.

“Hừ.” Rõ ràng là Quý Đông Đình không tin: “Thế cô đi vài bước xem nào!”

Khương Kỷ Hứa cắn răng, không hề nhúc nhích. Bên tai cô vang lên tiếng thở dài ngao ngán: “Được rồi, để tôi bế cô về phòng!”

Khương Kỷ Hứa còn chưa kịp nói hết câu: “Không cần đâu!” thì cả ngươi đã bị Quý Đông Đình bế xốc lên. Cô nằm gọn trong lòng anh giống như một chú mèo nhỏ, sau đó bị quăng lên giường.

“Cảm ơn Quý tiên sinh!” Khương Kỷ Hứa cảm thấy vẫn chưa đủ thành tâm, nên lại bồi thêm một câu: “Anh đúng là người tốt!”

Quý Đông Đình cúi đầu kiểm tra cổ chân cô, đứng dậy bước ra cửa: “Cô đợi một lát!”

Anh mau chóng trở lại, trong tay cầm một túi chườm đá. Cô thật sự không muốn làm phiền Quý Đông Đình, định bước xuống giường tự xử lý, nhưng anh đã đến bên cạnh, đặt túi chườm lên chân cô, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò cô một số điều cần lưu ý. Lúc này, trông anh chẳng khác nào một vị bác sĩ lạnh lùng.

“Cảm ơn!” Tối hôm nay không biết là Khương Kỷ Hứa đã nói bao nhiêu câu cảm ơn rồi, Quý Đông Đình nghe nhiều đến phát mệt.

“Cô đã mơ thấy gì?” Quý Đông Đình chuyển chủ đề.

Cơn ác mộng vẫn còn đang đeo bám, Khương Kỷ Hứa nhỏ giọng: “À, một giấc mơ rất chân thực. Rõ ràng tôi rất tỉnh táo, nhưng lại chẳng làm được gì... Chắc là bị quỷ nhập tràng giống như bà ngoại tôi từng nói.”

“Ha...” Quý Đông Đình phì cười. “Lúc ấy cô vẫn ý thức được mọi việc, nhưng cơ thể thì không cử động nổi, phải không?”

Khương Kỷ Hứa nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, gật đầu: “Hình như là vậy.”

Quý Đông Đình nở một nụ cười vừa trìu mến vừa rạng rỡ. Một lát sau, anh sửa lại lời Khương Kỷ Hứa: “Không phải ác mộng hay quỷ nhập tràng gì hết, là hiện tượng sleep paralysis (bóng đè) mà thôi.”

Khương Kỷ Hứa chớp đôi mắt long lanh tuy hơi sưng nhưng rất quyến rũ của mình.

Quý Đông Đình nhìn ra chỗ khác, tiếp tục nói: “Tình trạng vừa rồi của cô là một dạng tê liệt thần kinh, cơ thể không còn do ý thức chỉ huy, lại thêm tâm lý hoảng loạn nên đã tạo ra hiện tượng ảo giác. Nguyên nhân của tình trạng này có thể là do áp lực cuộc sống quá lớn, làm việc và nghỉ ngơi không điều độ... Trước khi đi ngủ, tốt nhất là cô nên ít uống những thứ chứa chất kích thích như cafein, cũng đừng nên suy nghĩ linh tinh khiến cho đầu óc căng thẳng!”

Khương Kỷ Hứa đã thật sự cọi Quý Đông Đình là bác sĩ: “Sau này tôi sẽ chú ý. Cảm ơn Quý tiên sinh!”

“Không có gì!” Quý Động Đình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, gần ba giờ rồi, anh nên về phòng thôi. Nhưng đôi chân anh bỗng nặng như chì, thật sự chỉ muốn lười biếng ngồi lại đây luôn. Còn Khương Kỷ Hứa ở bên cạnh đầu óc vẫn đang mờ mịt, không biết nên tiễn khách thế nào.

“Được rồi, tôi đi đây!” Quý Đông Đình đứng dậy, đi được vài bước, lại cảm thấy hình như có chút không phải với khung cảnh dịu dàng vừa rồi. Anh chợt dừng bước.

Khương Kỷ Hứa ngước nhìn, còn chưa kịp có phản ứng gì khác, Quý Đông Đình đã cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Gương mặt Khương Kỷ Hứa cứng đờ. Quý Đông Đình xoa xoa đầu cô, cất giọng trầm thấp đầy mê hoặc: “Mặc dù đã sang ngày mới rồi, nhưng vẫn muốn chúc em ngủ ngon!” Nói xong, anh lập tức rời khỏi phòng, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại giúp cô.

Khương Kỷ Hứa gõ vào đầu mình hai cái, tâm trạng rối bời. Cô không tài nào chợp mắt được, cứ nằm chong chong nhìn trần nhà, đầu đau như búa bổ.

Đêm khuya tĩnh mịch, Quý Đông Đình xoay người nhìn vào chiếc gương gần đó, tay anh khẽ chạm nhẹ lên khóe môi, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Anh không ngủ tiếp được, bèn nằm trên chiếc ghế dài gần ô cửa kính sát sàn ngắm bầu trời đêm.



Một lát sau, anh tiếc nuối thở dài: “Một đêm tốt đẹp như thế này mà chẳng có nổi ngôi sao nào ư?”

Hôm nay, Khương Kỷ Hứa dậy từ rất sớm. Cô bước ra khỏi phòng, thầm nghĩ phải chuẩn bị xong xuôi mọi thứ trước khi Quý Đông Đình thức giấc, vậy mà anh còn dậy sớm hơn cả cô.

Quý Đông Đình đang đứng cạnh máy pha cafe, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ dài tay, để lộ ra xương quai xanh và một phần bộ ngực rắn chắc. Anh cầm cốc cafe đen thơm nồng, quay đầu hỏi cô một cách tự nhiên: “Cô muốn một cốc không?”

Khương Kỷ Hứa vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn Quý tiên sinh! Tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho anh ngay bây giờ đây.”

Quý Đông Đình đặt cốc cafe trong tay xuống, hơi cau mày: “Đợi đã!”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười quay lại: “Còn chuyện gì nữa, thưa Quý tiên sinh?”

Quý Đông Đình liếc nhìn Khương Kỷ Hứa, gằn giọng: “Về chuyện tối hôm qua, quản gia Khương cảm thấy khó xử lắm sao?”

Khương Kỷ Hứa lặng im không nói. Quý Đông Đình ghét nhất điệu bộ dè dặt này của cô.

Khương Kỷ Hứa biết, điều tối kỵ của nhân viên khách sạn là có quan hệ lằng nhằng với khách hàng, hơn nữa, Quý Đông Đình lại chẳng phải một vị khách bình thường. Cô mím môi nói: “Quý tiên sinh, tôi hiểu nụ hôn tối qua chỉ là phép lịch sự xã giao của người phương Tây. Anh là một người đàn ông quyến rũ, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng vì nụ hôn đó không mang ý nghĩa gì cả, nên tôi sẽ không nghĩ ngợi gì đâu.”

Ha ha... Nói hay thật! Quý Đông Đình cười thầm: Thế tức là nụ hôn tối qua với cô ấy chỉ là một nụ hôn “theo phép lịch sự” thôi sao?

Quý Đông Đình lạnh lùng bỏ đi. Lúc lướt qua Khương Kỷ Hứa, anh còn không quên nhắc nhở: “Đã bị trẹo chân thì đừng đi giày cao gót!”

Khương Kỷ Hứa cúi đầu nhìn đôi giày cao năm phân dưới chân mình, chân trái đúng là vẫn còn hơi đau. Trong đầu cố lại hiện lên hình ảnh buổi tối hôm qua, tâm tình vẫn chưa ổn định.

Buổi chiều, Khương Kỷ Hứa trốn việc chạy ra rừng cây nhỏ phía sau khách sạn một lúc. Cô vẫn nhớ, lần đầu tiên tới đây phỏng vấn, câu hỏi thứ tư mà Lục Tự đưa ra cho mình là: “Cô có biết rừng cây nhỏ của Thịnh Đình có bao nhiêu cái cây không?”

Cô trả lợi: “Sáu mươi sáu cây.”

Lục Tự gật đầu: “Rất tốt! Chúc mừng cô, cô đã được tuyển dụng!”

Khương Kỷ Hứa ngồi xuống chiếc ghế dài rồi lấy điện thoại ra, gọi cho người bạn thân Trương Vy Vy. Cuối năm ai cũng bận rộn, phải đến nửa tháng nay hai người không liên lạc rồi.

Trương Vy Vy nhanh chóng bắt máy: “Tình yêu à, đã lâu không gặp! Nhớ mình rồi sao?”

“Đúng vậy, gần đây cậu thế nào?”

“Còn thế nào nữa, toàn đi xem mặt thôi! Một tuần gặp những bảy người, mình sắp tắc thở rồi.”

Hiếm khi Khương Kỷ Hứa cảm thấy tâm trạng thoải mái như lúc này, cho đến khi Trương Vy Vy nhắc tới Thẩm Hoành: “Mấy hôm trước mình đã gặp Thẩm Hoành ở buổi đấu thầu đấy! Nếu mình không gọi, chắc anh ta cũng chẳng thèm để ý đến mình luôn. Thật là quá đáng! Dù gì thì trước đây mình cũng đã từng làm “bóng đèn” của hai người mà.”

Trương Vy Vy lại nhắc tới chuyện cũ. Khương Kỷ Hứa ngẩng đầu nhìn những chú chim đang bay nhảy giữa không trung. Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã mấy năm qua đi rồi.

“Sau đó, anh ta mời mình đi ăn cơm. Giữa hai đứa bọn mình thì có chuyện gì mà nói, thế là đành nói về cậu. Anh ta hỏi mình mấy năm nay có liên lạc với cậu không. Mình bảo có, rồi còn kể cho anh ta nghe chuyện nửa năm trước cậu mượn mình mười nghìn nữa. Ha ha...”

Khương Kỷ Hứa không cười nổi: “Vy Vy, cậu không thể nói được điều gì tốt đẹp về mình à?”

“Mình nhất thời lỡ miệng mà, xin lỗi cậu!” Trương Vy Vy có phần tiếc nuối: “Hai người trước đây hạnh phúc như vậy mà bây giờ lại đường ai nấy đi, mình thấy rất đáng tiếc! Tiểu Hứa, mình hỏi cậu một câu nhé! Nếu Thẩm Hoành muốn quay lại với cậu, hai người còn có khả năng không?” .

“Không có khả năng. Vy Vy à, gương vỡ rồi khó lành lại lắm! Mà trí tưởng tượng của cậu hơi bị phong phú quá rồi đấy! Thẩm Hoành sao có thể quay lại với mình cơ chứ?”

Bỗng nhiên, sau lưng Khương Kỷ Hứa vang lên tiếng bước chân, cô vội tắt điện thoại. Giọng Thẩm Hoành truyền tới: “Nếu anh quay lại tìm em thì sao?”

Một cơn gió lạnh thổi tới, quét qua gương mặt Khương Kỷ Hứa! Cô buông lại một câu: “Cho dù như vậy cũng không thể được!” rồi dứt khoát rời đi.



Hôm nay, Quý Đông Đình quay về khách sạn rất sớm, nhưng chẳng thấy cô quản gia của mình đâu. Hừ, thì ra cô ta cũng chỉ giả vờ có trách nhiệm mà thôi.

Dean vừa nhận được cuộc gọi xác nhận từ cửa hàng hoa, anh ta buồn bực hỏi Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh, tại sao anh tặng hoa cho quản gia Khương mà không nói với tôi? Anh không tin tôi sao?”

Quý Đông Đình thật sự hối hận vì đã nghe lời mẹ nhận người cháu họ này làm trợ lý riêng. Trong công việc, anh ta cũng khá chuyên nghiệp, nhưng khả năng “hóng hớt” thì quá kinh khủng.

“Việc tặng hoa chỉ là ngẫu hứng thôi, thế nên mới không bảo cậu.” Quý Đông Đình giải thích đơn giản rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Điều tra người đó tới đâu rồi?”

Dean trình bày một tràng: “Cái tay Thẩm Hoành ấy đến từ thành phố A, hiện đang kinh doanh dược phẩm, mấy năm nay làm ăn cũng khá tốt. Hiện tại, hắn ta đang hẹn hò với cô gái có tên Chung Hiểu Tinh, nghe nói là quen biết do bạn bè giới thiệu...”

“Trọng điểm!”

Dean hơi do dự: “... Hắn ta hình như là bạn trai cũ của quản gia Khương.”

“À, ra là vậy!” Quý Đông Đình có vẻ hơi mất hứng. Anh đi thẳng vào thư phòng giải quyết nốt công việc dở dang.

“Sếp à, tôi nghĩ nếu thích một người thì phải cố mà giành lấy!” Dean chân thành khuyên nhủ Quý Đông Đình.

“Ai thích ai cơ?” Quý Đông Đình chẳng thèm ngẩng đầu, bình thản lên tiếng.

Trên mặt Dean hiện lên mấy chữ “biết rồi còn hỏi”, không thèm nói nữa.

Quý Đông Đình uể oải dựa vào ghế: “Ý cậu muốn nói, Thẩm Hoành rất có thể là tình địch của tôi?”

Dean thật thà gật đầu.

Quý Đông Đình bật cười, giọng nói tràn đầy tự tin: “Có thể cho tôi một gã tình địch tử tế hơn một chút được không?”

Tình địch của Quý Đông Đình chiều hôm qua đã tới thành phố S. Anh ta vừa kết thúc buổi đấu thầu ở thành phố A, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bảo thư ký đặt cho mình một vé máy báy đến thành phố S. Thẩm Hoành tự tìm cho mình một lý do vô cùng hợp lý: đến thành phố S ký một đơn hàng cho dược phẩm Hoành Lợi. Anh ta đến đây là vì công việc, tiện thể ghé thăm Chung Hiểu Tinh luôn.

Một lần nữa bước chân vào Bắc Hải Thịnh Đình, Thẩm Hoành vô tình nhìn thấy một hình bóng quen thuộc lướt qua mặt mình.

Khương Kỷ Hứa không hề nhìn thấy Thẩm Hoành. Anh ta đi theo cô tới khu rừng nhỏ phía sau khách sạn, rồi nghe thấy cô nói: “Thẩm Hoành sao có thể quay lại với mình cơ chứ?”

Mọi việc sau đó không nằm ngoài dự liệu của anh ta. Khương Kỷ Hứa là một cô gái rất cương quyết. Có lẽ việc năm xưa cô cứ cố níu kéo đã là giới hạn cuối cùng của cô rồi.

Thẩm Hoành vẫn cảm thấy mình đến thành phố S sẽ chẳng gặp chuyện gì tốt đẹp. Quả nhiên, ngày hôm sau, anh ta vừa ra đến thang máy đã gặp ngay tên Quý Đông Đình đáng ghét. Lần này, Quý Đông Đình chủ động chào hỏi: “Cậu Thẩm!”

Trong mắt của đại đa số thương nhân, tên Quý Đông Đình này là một miếng mỡ béo bở, nhưng Thẩm Hoành lại chẳng có chút hứng thú nào với Quý Đông Đình. Những người mới nhìn đã thấy không vừa mắt thì sao có thể cùng hợp tác làm ăn?

Thẩm Hoành thêm lần nữa khẳng định, mình cực kỳ không ưa cái gã đang đứng trước mặt khi Quý Đông Đình lấy điện thoại ra và nói: “Chào cô! Tôi là Quý Đông Đình, hôm qua đã đặt một chiếc vòng tay ở cửa hàng của cô, mặt sau khắc chữ “JJX”, dùng loại đá quý tốt nhất.”

JJX? Khương Kỷ Hứa(*) ư?

(*) “Khương Kỷ Hứa” phiên âm theo tiếng Trung là Jiang Ji Xu.

Thật ra, trước khi Dean tiết lộ, Quý Đông Đình đã biết quan hệ giữa Thẩm Hoành và Khương Kỷ Hứa. Sau một hồi phân tích tình hình, anh nhận thấy gã đó chẳng xứng làm tình địch của mình, vì vậy, anh cũng chẳng cần thiết phải tính toán với hắn ta.

Thế nhưng, anh sắp trở thành bạn trai tiếp theo của Khương Kỷ Hứa rồi, cũng nên báo trước để cho cái tên Thẩm Hoành này hiểu ra một số chuyện.

Cúp máy, Quý Đông Đình liếc nhìn biểu cảm thú vị trên gương mặt Thẩm Hoành. Anh khẽ nhếch môi, bỗng nhớ đến khuôn mặt xinh xắn của cô quản gia, trong lòng cảm thấy vui vẻ một cách lạ thường.

Anh bảo Dean điều tra về Thẩm Hoành hoàn toàn không phải vì để ý tới quá khứ của cô. Ngược lại, anh chẳng hề quan tâm đến nó, bởi vì một cuộc tình thất bại ắt hẳn là một quá khứ chẳng ra làm sao.

Chỉ khi gặp được người đàn ông đích thực, cuộc đời người phụ nữ mới trở nên tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook