Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát
Chương 21: Chương 5.2
Tùy Hầu Châu
12/03/2015
Ngày hôm sau nữa, Quý Đông Đình lái xe đến trước cổng học viện mà Khương Kỷ
Hứa đang theo học. Anh gọi một cậu bé tóc vàng gần đó lại: "Này, nhóc!
Có muốn kiếm mười đồng không?" Cậu bé đương nhiên gật đầu, sau khi nghe
dặn dò, lập tức chạy về phía Khương Kỷ Hứa. Trong lòng anh thầm nghĩ,
đây quả là một ý hay! Nếu cô ấy có từ chối thì cũng là với thằng nhóc
này chứ không phải với anh. Nhưng các nhà tâm lý học đã chỉ ra rằng, phụ nữ luôn mềm lòng trước trẻ con, thế nên, anh vẫn còn có hy vọng. Quý
Đông Đình đột nhiên phát hiện, bản thân mình mới mắc chứng bệnh "sợ bị
từ chối".
Lúc Khương Kỷ Hứa bước ra khỏi cổng trường, bỗng thấy một cậu bé tóc vàng vẫy tay với mình. Cô nghi hoặc đến gần, cậu bé lại thì thầm vào tai cô: "Có một chú muốn hẹn cô, cô có đồng ý không?"
Thấy Khương Kỷ Hứa lắc đầu, cậu bé chỉ vào chiếc xe đỗ cách đó không xa, thở dài: "Hình như là một người Trung Quốc, chú ấy trông khá ổn mà!"
Khương Kỷ Hứa nhìn theo hướng tay cậu bé, liền thấy xe của Quý Đông Đình. Cô hỏi: "Tại sao chú ấy lại bảo cháu tới đây?"
“Cháu nghĩ chú ấy là đồ nhát gan" cậu bé vui sướng giơ tờ tiền trong tay lên: "Cô xem, thù lao chú ấy cho cháu này!"
Khi Khương Kỷ Hứa ngồi lên xe, Quý Đông Đình quay đầu nói với cô: "Tôi thật sự rất vui khi em tới đây, Hứa Hứa!"
Mắt Khương Kỷ Hứa nhìn thẳng về phía trước: “Định đi đâu đây?"
Quý Đông Đình nắm chắc vô lăng: "Đường tới nhà hàng mà hồi nhỏ tôi thích ăn nhất."
Anh muốn đưa cô đi làm quen với thế giới của anh thật ư? Khương Kỷ Hứa mỉm cười, để mặc Quý Đông Đình đưa đi. Dọc đường, hai người không nói chuyện nhưng không khí lần này rất thoải mái, không hề ngượng ngập. Nửa tiếng sau, Quý Đông Đình dừng xe trước một nhà hàng Trung Hoa. Khương Kỷ Hứa có phần ngỡ ngàng, còn Quý Đông Đình lại bày ra vẻ mặt thản nhiên như thể đã biết trước là cô sẽ rất thích.
Cô thèm đồ ăn Trung Quốc cả tuần nay rồi, thế nên, đối mặt với một bàn đồ cay Tứ Xuyên, cô thật sự không cầm được lòng. Khương Kỷ Hứa cầm đũa lên, hỏi Quý Đông Đình: "Thì ra anh thích ăn món Tứ Xuyên, vậy mà tôi cứ tưởng là món Quảng Đông."
Quý Đông Đình cũng cầm đũa lên: "Còn nhiều điều em không biết lắm! Có muốn hiểu hơn về tôi không?"
Khương Kỷ Hứa không trả lời, dồn sự chú ý vào những món ngon trước mắt. Mấy ngày vừa qua, cô hầu như toàn ăn bánh mì với uống nước khoáng, cô sắp mắc chứng chán ăn đến nơi rồi! Đồ ăn trong nhà hàng sang trọng hôm trước cũng không khiến cô thích thú được như thế này.
Quý Đông Đình gắp thức ăn cho cô: "Hứa Hứa, vẻ mặt thèm thuồng vừa rồi của em chẳng khác nào một chú mèo."
Khương Kỷ Hứa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, gò má ửng hồng. Quý Đông Đình tươi cười: "Bây giờ lại giống một chú thỏ con rồi."
Mặt Khương Kỷ Hứa càng đỏ hơn. Đến khi nhận ra mình bị Quý Đông Đình chọc ghẹo, cô cũng đáp trả: "Quý tiên sinh, anh có biết mình giống con vật gì không?"
Quý Đông Đình thoải mái tựa lưng vào ghế, bắt đầu đoán: "Sư tử?"
Khương Kỷ Hứa lắc đầu:
"Con báo?”
"Không phải"
Đến lần thứ ba, Quý Đông Đình mới nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tôi là hổ, em là Võ Tòng, Võ Tòng đánh hổ, phải không?"
Khương Kỷ Hứa cười đến mức suýt sặc. Cô ho khan hai tiếng, đưa ra đáp án: "Con công."
"Đáng yêu lắm!" Quý Đông Đình gật đầu: "Tôi có thể chấp nhận."
Ngày mai là cuối tuần, Quý Đông Đình rủ Khương Kỷ Hứa đến trang trại Budde của mình.
Khương Kỷ Hứa đang suy nghĩ tìm một lý do để từ chối thì Quý Đông Đình đã cướp lời: "Sáng mai tôi đến nhà William đón em!"
Trang trại Budde nằm ở ngoại ô London, thoạt nhìn chẳng khác nào một tòa lâu đài. Bầu không khí buổi sớm tinh mơ thật trong lành, Khương Kỷ Hứa đi theo Quý Đông Đình trên đồng cỏ xanh mơn mởn. Anh bỗng quay đầu hỏi cô: "Em biết cưỡi ngựa chứ?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu: "Biết!" Trước đây, cô đã từng cùng Thẩm Hoành học cưỡi ngựa trên thảo nguyên.
Quý Đông Đình lại hỏi: "Có thích cưỡi ngựa không?"
Khương Kỷ Hứa thật thà lên tiếng: "Thích!"
Quý Đông Đình mỉm cười cảm thán: "Đúng là chuyện tốt! Tôi càng ngày càng thấy sở thích của hai chúng ta thật giống nhau!"
Quản gia người Mexico dùng chất giọng địa phương giới thiệu với Khương Kỷ Hứa về những chú ngựa trong trang trại, sau đó chọn cho cô một chú ngựa cái hiền lành tên Louise. Khương Kỷ Hứa bạo dạn trèo lên lựng ngựa rồi hăm hở lao lên dốc. Quý Đông Đình ở cách đó không xa đang cưỡi trên lưng một chú ngựa màu nâu đậm, trông anh lúc này chẳng khác nào một kỵ sĩ oai phong lẫm liệt. Khương Kỷ Hứa vừa cúi xuống vuốt ve chỏm lông trên đầu Louise, liền nghe quản gia lớn tiếng gọi: "Xuxu! Xuxu, lại đây!"
Hứa Hứa? Cô quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy một chú ngựa con đang lon ton chạy về phía mình. Khương Kỷ Hứa còn đang ngơ ngác thì chú ngựa Louise của cô giống như bị mất cương, đột nhiên phi rất nhanh về phía ngựa con. Cả người ngả hết về phía sau, cô sợ hãi hét lên một tiếng. Bỗng có một đôi tay tóm lấy eo cô, tiếp đó ôm cô lăn vài vòng trên thảm cỏ. Đến khi cô định thần lại, đã thấy mình nằm đè lên người Quý Đông Đình, hai tay anh vẫn đang bận rộn bảo vệ vùng đầu cho cô. Khương Kỷ Hứa hốt hoảng: "Quý tiên sinh, anh không sao chứ?"
Quý Đông Đình nằm bất động trên thảm cỏ, cất giọng khàn khàn: "Trán hơi đau một chút."
Trán? Khương Kỷ Hứa vội cúi đầu nhìn, trên trán anh hiện đã hằn lên một vết răng rất sâu, thậm chí còn hơi rớm máu. Đây đúng là tác phẩm của cô mà! Răng cô giờ vẫn còn hơi ê, nói chi tới trán của anh.
"Tôi xin lỗi .." Cô thỏ thẻ.
Quý Đông Đình nhíu mày, lấy tay xòa trán rồi quay sang hỏi cô: "Răng em không sao chứ?"
Khương Kỷ Hứa vừa buồn cười vừa cảm động, anh đã thành ra như vậy mà vẫn quan tâm lo lắng tới hàm răng của cô. Cô đứng lên, giơ bàn tay mềm mại ra kéo anh dậy, sau đó bắt chước điệu bộ của anh: "Quý tiên sinh, anh đứng lên đi lại vài bước xem nào!"
Quý Đông Đình nhấc đôi chân dài đi vài bước. Quản gia và người huấn luyện ngựa chạy đến, đề nghị gọi bác sĩ nhưng bị anh từ chối. Khương Kỷ Hứa hơi sốt ruột: "Quý tiên sinh, hay là anh cứ tới bác sĩ xem sao đi! Mà anh có cảm thấy chóng mặt không? Liệu có bị chấn thương sọ não không nhỉ?"
“Chấn thương sọ não? Em tưởng răng em làm bằng sắt thép đấy hả?"
“Nhỡ có chuyện gì thì sao?"
"Em quên rằng trước đây tôi là bác sĩ à?"
Khương Kỷ Hứa thật sự đã quên mất, người đàn ông kiêu ngạo đang đứng trước mặt cô từng là một vị bác sĩ nhân từ.
Quý Đông Đình lấy lý do không tin tưởng kỹ thuật cưỡi ngựa của Khương Kỷ Hứa, bắt cô ngồi lên ngựa của anh. Chú ngựa tên Ebner này có vẻ rất thích cô. Khương Kỷ Hứa từ nhỏ đã yêu quý động vật, cô vui vẻ giơ tay vuốt ve chiếc bờm của Ebner, nhưng ánh mắt lại tập trung nhìn người ngồi sau lưng mình. Con người anh lúc nào cũng toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Kỳ thực lẫn sau lớp vỏ bọc đồ là một trái tim chân thành và lương thiện, còn rất lãng mạn nữa!
Anh bỗng lên tiếng, cắt ngang dòng suy tư của cô: "Vừa rồi em nhìn tôi hơi lâu đấy!"
Người đàn ông này thật chẳng biết kiêng dè gì cả! Khương Kỷ Hứa vội chuyển tầm mắt sang chú ngựa con đi ngay sau, chống chế: "Tôi đâu có nhìn anh, tôi ngắm chú ngựa ở đằng sau mà."
Quý Đông Đình khẽ "hừ" một tiếng, không thèm bóc mẽ cô nữa.
Khương Kỷ Hứa cảm thấy rất kỳ lạ khi người quản gia cứ luôn miệng gọi "Xuxu", còn chú ngựa con đáng yêu kia mỗi lần như vậy lại vô cùng khoái chí chạy vòng quanh. Sau một hồi ngẫm nghĩ, dường như cô đã bắt đầu hiểu ra vấn đề, liền quay sang hỏi Quý Đông Đình: "Chú ngựa con phía sau tên là Xuxu?"
Một tay Quý Đông Đình đang ôm lấy Khương Kỷ Hứa, còn tay kia bận rộn điều khiển Ebner, anh nhún vai: "Đúng vậy, giống tên của em!"
Khương Kỷ Hứa hơi tức giận: "Tại sao phải đặt giống tên tôi?”
"Khương tiểu thư đừng có mà ngang ngược như thế chứ!" Giọng nói mê hoặc của Quý Đông Đình rót vào tai Khương Kỷ Hứa: "Tại sao tôi không thể dùng chữ "Hứa" để đặt tên? Chữ "Hứa" ấy đã được em đăng ký bản quyền ư? Tôi cứ thích đặt tên cho tất cả những thứ tôi thích là Hứa Hứa đấy! Hứa Hứa, em có ý kiến gì nào?"
"Anh..." Khương Kỷ Hứa không biết nói gì, trái tim cô đang đập loạn nhịp. Cô ghét sự thẳng thắn quá mức của Quý Đông Đình, cũng ghét luôn cả sự độc đoán của anh, thế nhưng, đối diện với người đàn ông ngạo mạn ấy, trong lòng cô lại cảm thấy thật ngọt ngào và ấm áp. Nếu nói ánh mắt cô dành cho anh không có một chút yêu thích hay thiện cảm nào thì đó là nói dối! Sau một hồi trầm mặc, cô lại quay sang hỏi anh: "Quý tiên sinh, có ai từng nói với anh rằng, anh là người cực kỳ sĩ diện chưa?"
"Ngoài một cô gái không biết trười cao đất dày vừa mới nói ra xong, chắc là không còn ai nữa đâu." Quý Đông Đình thản nhiên nói tiếp: "Nhưng mà, Hứa Hứa à, cho dù em có châm chọc kiểu gì thì tôi cũng không tức giận đâu!"
Thật sao? Anh có thể dễ tính và rộng lượng với cô đến thế ư? Lòng bàn tay Khương Kỷ Hứa nóng ran, Quý Đông Đình đã đan tay vào tay cô. Hôm nay, Khương Kỷ Hứa cảm thấy mình giống như một cô gái mới biết yêu, trong lòng vừa hồi hộp vừa thích thú, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra là mình chẳng hề rung động.
Khi Quý Đông Đình đưa cô về tới nhà đã là tối muộn, ông bà William vẫn đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem phim hài. Hai người đang đợi cô. Khương Kỷ Hứa ngỡ ngàng khi được nghe thông báo từ vợ chồng họ: "Khương tiểu thư, có lẽ chúng tôi không thể tiếp tục cho cô thuê phòng được, con trai của tôi từ Ailen trở về sớm hơn dự kiến. Thành thật xin lỗi cô! Chúng tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho cô."
Khương Kỷ Hứa còn đang bàng hoàng chưa biết nói gì thì Quý Đông Đình đã nhanh nhảu cướp lời cô: "Không sao, chúng tôi chấp nhận bồi thường!"
Sau đó, anh còn tốt bụng giúp cô thương lượng với gia đình William về các điều khoản trong hợp đồng.
Anh nghiêm túc quay sang nhìn cô: "Nhằm tránh những phiền phức không đáng có, bây giờ em hãy lên thu dọn hành lý ngay đi, chúng ta sẽ đi luôn trong tối nay!"
Khương Kỷ Hứa ngập ngừng: "Quý tiên sinh..”
"Tôi không thể để cho một cô gái lang thang khắp nơi giữa đêm vắng, thế nên, bây giờ, mời Khương tiểu thư lập tức đi thu dọn hành lý!"' Quý Đông Đình hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Khương Kỷ Hứa âu sầu lên phòng thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên cô ngộ ra một chuyện...
Lúc cô xách vali xuống nhà, bà William tươi cười: "Con gái à, thật may quá! Bạn con có thể cho con một chỗ ở miễn phí, đúng là Chúa phù hộ!"
Khương Kỷ Hứa leo lên xe của Quý Đông Đình, cô không chịu nổi nữa, lập tức chất vấn anh: "Quý tiên sinh anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết, chuyện này có phải là do anh giở trò không?"
"Chuyện gì cơ?" Quý Đông Đình tỏ vẻ hồ đồ.
Khương Kỷ Hứa giận dữ: "Chuyện ông bà William không cho tôi thuê nhà nữa."
"Đúng vậy!" Quý Đông Đình chẳng buồn giấu giếm, thậm chí còn cười cợt hỏi ngược lại cô: “Hứa Hứa, em không cảm thấy vui mừng vì chuyện này sao? Tôi nghĩ, em chỉ là không biết tìm cớ gì để chuyển tới nhà tôi thôi, phải không?"
Khương Kỷ Hứa hít thở thật sâu: "Tôi muốn xuống xe!"
"Xuống xe?" Quý Đông Đình nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Khương Kỷ Hứa: "Đừng hòng!"
Khương Kỷ Hứa thực sự rất bực mình nhưng lại không biết nên trút giận thế nào, đành đá vào cửa chiếc xe đắt tiền của Quý Đông Đình.
Quý Đông Đình không những chẳng mủi lòng mà còn hăm dọa cô: "Em cứ đá đi! Đá hỏng xe của tôi thì phải đền em không có tiền thì lấy thân mình ra mà đền!"
Đúng là một gã đàn ông đáng ghét! Khương Kỷ Hứa giận run cả người. Quý Đông Đình tuy biết mình hơi quá đáng nhưng cũng không nói thêm điều gì, cứ thế lái xe về ngôi nhà trên đường Bishop. Anh đích thân mở cửa xe rồi tháo dây an toàn giúp cô. Khương Kỷ Hứa không còn cách nào khác, ngoan ngoãn bước xuống xe. Đứng trước căn biệt thự lộng lẫy của Quý Đông Đình, cô thật sự choáng váng. Không biết là anh sống cùng ai nữa? Trong lòng cô thấp thỏm không yên: “Quý tiên sinh, tôi vẫn cảm thấy rất bất tiện! Hay là tôi về đây, tôi có thể tự tìm cho mình một nơi ở khác."
"Không có gì bất tiện cả! Phòng của em tôi đã bảo người chuẩn bị sẵn rồi." Quý Đông Đình sao có thể dễ dàng để cô đi như vậy.
Người đàn ông đứng tuổi có dáng vẻ của một quản gia đã lấy vali của Khương Kỷ Hứa ra khỏi cốp xe. Cô vẫn cố vớt vát, nói ra điều mình đang lo lắng: "Anh sống cùng người thân chứ?"
"Không, từ năm mười tám tuổi tôi đã sống tự lập rồi." Quý Đông Đình mỉm cười, khoác vai Khương Kỷ Hứa đi vào trong nhà.
Lần này, Khương Kỷ Hứa mới thật sự hiểu thế nào gọi là xa hoa. Nếu ví phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình là một cái lồng vàng, thì căn nhà này của Quý Đông Đình chính là một căn biệt thự kim cương. Cô đứng giữa phòng khách rộng thênh thang, rụt rè lên tiếng: "Tôi ngủ ở phòng nào vậy?"
"Ở trên gác, cạnh phòng tôi." Quý Đông Đình trả lời.
Khương Kỷ Hứa tắm rửa rồi thay một bộ quần áo ngủ nghiêm chỉnh, sau đó mới dám bước ra ngoài. Cô nằm trên chiếc giường lớn, xoay người về phía ban công, ngắm nhìn vầng trăng khuyết lúc ẩn lúc hiện sau lớp cửa thủy tinh, trằn trọc không ngủ được. Mọi việc diễn ra quá chóng vánh, khác xa với tưởng tượng của cô.
Lúc Khương Kỷ Hứa bước ra khỏi cổng trường, bỗng thấy một cậu bé tóc vàng vẫy tay với mình. Cô nghi hoặc đến gần, cậu bé lại thì thầm vào tai cô: "Có một chú muốn hẹn cô, cô có đồng ý không?"
Thấy Khương Kỷ Hứa lắc đầu, cậu bé chỉ vào chiếc xe đỗ cách đó không xa, thở dài: "Hình như là một người Trung Quốc, chú ấy trông khá ổn mà!"
Khương Kỷ Hứa nhìn theo hướng tay cậu bé, liền thấy xe của Quý Đông Đình. Cô hỏi: "Tại sao chú ấy lại bảo cháu tới đây?"
“Cháu nghĩ chú ấy là đồ nhát gan" cậu bé vui sướng giơ tờ tiền trong tay lên: "Cô xem, thù lao chú ấy cho cháu này!"
Khi Khương Kỷ Hứa ngồi lên xe, Quý Đông Đình quay đầu nói với cô: "Tôi thật sự rất vui khi em tới đây, Hứa Hứa!"
Mắt Khương Kỷ Hứa nhìn thẳng về phía trước: “Định đi đâu đây?"
Quý Đông Đình nắm chắc vô lăng: "Đường tới nhà hàng mà hồi nhỏ tôi thích ăn nhất."
Anh muốn đưa cô đi làm quen với thế giới của anh thật ư? Khương Kỷ Hứa mỉm cười, để mặc Quý Đông Đình đưa đi. Dọc đường, hai người không nói chuyện nhưng không khí lần này rất thoải mái, không hề ngượng ngập. Nửa tiếng sau, Quý Đông Đình dừng xe trước một nhà hàng Trung Hoa. Khương Kỷ Hứa có phần ngỡ ngàng, còn Quý Đông Đình lại bày ra vẻ mặt thản nhiên như thể đã biết trước là cô sẽ rất thích.
Cô thèm đồ ăn Trung Quốc cả tuần nay rồi, thế nên, đối mặt với một bàn đồ cay Tứ Xuyên, cô thật sự không cầm được lòng. Khương Kỷ Hứa cầm đũa lên, hỏi Quý Đông Đình: "Thì ra anh thích ăn món Tứ Xuyên, vậy mà tôi cứ tưởng là món Quảng Đông."
Quý Đông Đình cũng cầm đũa lên: "Còn nhiều điều em không biết lắm! Có muốn hiểu hơn về tôi không?"
Khương Kỷ Hứa không trả lời, dồn sự chú ý vào những món ngon trước mắt. Mấy ngày vừa qua, cô hầu như toàn ăn bánh mì với uống nước khoáng, cô sắp mắc chứng chán ăn đến nơi rồi! Đồ ăn trong nhà hàng sang trọng hôm trước cũng không khiến cô thích thú được như thế này.
Quý Đông Đình gắp thức ăn cho cô: "Hứa Hứa, vẻ mặt thèm thuồng vừa rồi của em chẳng khác nào một chú mèo."
Khương Kỷ Hứa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, gò má ửng hồng. Quý Đông Đình tươi cười: "Bây giờ lại giống một chú thỏ con rồi."
Mặt Khương Kỷ Hứa càng đỏ hơn. Đến khi nhận ra mình bị Quý Đông Đình chọc ghẹo, cô cũng đáp trả: "Quý tiên sinh, anh có biết mình giống con vật gì không?"
Quý Đông Đình thoải mái tựa lưng vào ghế, bắt đầu đoán: "Sư tử?"
Khương Kỷ Hứa lắc đầu:
"Con báo?”
"Không phải"
Đến lần thứ ba, Quý Đông Đình mới nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tôi là hổ, em là Võ Tòng, Võ Tòng đánh hổ, phải không?"
Khương Kỷ Hứa cười đến mức suýt sặc. Cô ho khan hai tiếng, đưa ra đáp án: "Con công."
"Đáng yêu lắm!" Quý Đông Đình gật đầu: "Tôi có thể chấp nhận."
Ngày mai là cuối tuần, Quý Đông Đình rủ Khương Kỷ Hứa đến trang trại Budde của mình.
Khương Kỷ Hứa đang suy nghĩ tìm một lý do để từ chối thì Quý Đông Đình đã cướp lời: "Sáng mai tôi đến nhà William đón em!"
Trang trại Budde nằm ở ngoại ô London, thoạt nhìn chẳng khác nào một tòa lâu đài. Bầu không khí buổi sớm tinh mơ thật trong lành, Khương Kỷ Hứa đi theo Quý Đông Đình trên đồng cỏ xanh mơn mởn. Anh bỗng quay đầu hỏi cô: "Em biết cưỡi ngựa chứ?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu: "Biết!" Trước đây, cô đã từng cùng Thẩm Hoành học cưỡi ngựa trên thảo nguyên.
Quý Đông Đình lại hỏi: "Có thích cưỡi ngựa không?"
Khương Kỷ Hứa thật thà lên tiếng: "Thích!"
Quý Đông Đình mỉm cười cảm thán: "Đúng là chuyện tốt! Tôi càng ngày càng thấy sở thích của hai chúng ta thật giống nhau!"
Quản gia người Mexico dùng chất giọng địa phương giới thiệu với Khương Kỷ Hứa về những chú ngựa trong trang trại, sau đó chọn cho cô một chú ngựa cái hiền lành tên Louise. Khương Kỷ Hứa bạo dạn trèo lên lựng ngựa rồi hăm hở lao lên dốc. Quý Đông Đình ở cách đó không xa đang cưỡi trên lưng một chú ngựa màu nâu đậm, trông anh lúc này chẳng khác nào một kỵ sĩ oai phong lẫm liệt. Khương Kỷ Hứa vừa cúi xuống vuốt ve chỏm lông trên đầu Louise, liền nghe quản gia lớn tiếng gọi: "Xuxu! Xuxu, lại đây!"
Hứa Hứa? Cô quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy một chú ngựa con đang lon ton chạy về phía mình. Khương Kỷ Hứa còn đang ngơ ngác thì chú ngựa Louise của cô giống như bị mất cương, đột nhiên phi rất nhanh về phía ngựa con. Cả người ngả hết về phía sau, cô sợ hãi hét lên một tiếng. Bỗng có một đôi tay tóm lấy eo cô, tiếp đó ôm cô lăn vài vòng trên thảm cỏ. Đến khi cô định thần lại, đã thấy mình nằm đè lên người Quý Đông Đình, hai tay anh vẫn đang bận rộn bảo vệ vùng đầu cho cô. Khương Kỷ Hứa hốt hoảng: "Quý tiên sinh, anh không sao chứ?"
Quý Đông Đình nằm bất động trên thảm cỏ, cất giọng khàn khàn: "Trán hơi đau một chút."
Trán? Khương Kỷ Hứa vội cúi đầu nhìn, trên trán anh hiện đã hằn lên một vết răng rất sâu, thậm chí còn hơi rớm máu. Đây đúng là tác phẩm của cô mà! Răng cô giờ vẫn còn hơi ê, nói chi tới trán của anh.
"Tôi xin lỗi .." Cô thỏ thẻ.
Quý Đông Đình nhíu mày, lấy tay xòa trán rồi quay sang hỏi cô: "Răng em không sao chứ?"
Khương Kỷ Hứa vừa buồn cười vừa cảm động, anh đã thành ra như vậy mà vẫn quan tâm lo lắng tới hàm răng của cô. Cô đứng lên, giơ bàn tay mềm mại ra kéo anh dậy, sau đó bắt chước điệu bộ của anh: "Quý tiên sinh, anh đứng lên đi lại vài bước xem nào!"
Quý Đông Đình nhấc đôi chân dài đi vài bước. Quản gia và người huấn luyện ngựa chạy đến, đề nghị gọi bác sĩ nhưng bị anh từ chối. Khương Kỷ Hứa hơi sốt ruột: "Quý tiên sinh, hay là anh cứ tới bác sĩ xem sao đi! Mà anh có cảm thấy chóng mặt không? Liệu có bị chấn thương sọ não không nhỉ?"
“Chấn thương sọ não? Em tưởng răng em làm bằng sắt thép đấy hả?"
“Nhỡ có chuyện gì thì sao?"
"Em quên rằng trước đây tôi là bác sĩ à?"
Khương Kỷ Hứa thật sự đã quên mất, người đàn ông kiêu ngạo đang đứng trước mặt cô từng là một vị bác sĩ nhân từ.
Quý Đông Đình lấy lý do không tin tưởng kỹ thuật cưỡi ngựa của Khương Kỷ Hứa, bắt cô ngồi lên ngựa của anh. Chú ngựa tên Ebner này có vẻ rất thích cô. Khương Kỷ Hứa từ nhỏ đã yêu quý động vật, cô vui vẻ giơ tay vuốt ve chiếc bờm của Ebner, nhưng ánh mắt lại tập trung nhìn người ngồi sau lưng mình. Con người anh lúc nào cũng toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Kỳ thực lẫn sau lớp vỏ bọc đồ là một trái tim chân thành và lương thiện, còn rất lãng mạn nữa!
Anh bỗng lên tiếng, cắt ngang dòng suy tư của cô: "Vừa rồi em nhìn tôi hơi lâu đấy!"
Người đàn ông này thật chẳng biết kiêng dè gì cả! Khương Kỷ Hứa vội chuyển tầm mắt sang chú ngựa con đi ngay sau, chống chế: "Tôi đâu có nhìn anh, tôi ngắm chú ngựa ở đằng sau mà."
Quý Đông Đình khẽ "hừ" một tiếng, không thèm bóc mẽ cô nữa.
Khương Kỷ Hứa cảm thấy rất kỳ lạ khi người quản gia cứ luôn miệng gọi "Xuxu", còn chú ngựa con đáng yêu kia mỗi lần như vậy lại vô cùng khoái chí chạy vòng quanh. Sau một hồi ngẫm nghĩ, dường như cô đã bắt đầu hiểu ra vấn đề, liền quay sang hỏi Quý Đông Đình: "Chú ngựa con phía sau tên là Xuxu?"
Một tay Quý Đông Đình đang ôm lấy Khương Kỷ Hứa, còn tay kia bận rộn điều khiển Ebner, anh nhún vai: "Đúng vậy, giống tên của em!"
Khương Kỷ Hứa hơi tức giận: "Tại sao phải đặt giống tên tôi?”
"Khương tiểu thư đừng có mà ngang ngược như thế chứ!" Giọng nói mê hoặc của Quý Đông Đình rót vào tai Khương Kỷ Hứa: "Tại sao tôi không thể dùng chữ "Hứa" để đặt tên? Chữ "Hứa" ấy đã được em đăng ký bản quyền ư? Tôi cứ thích đặt tên cho tất cả những thứ tôi thích là Hứa Hứa đấy! Hứa Hứa, em có ý kiến gì nào?"
"Anh..." Khương Kỷ Hứa không biết nói gì, trái tim cô đang đập loạn nhịp. Cô ghét sự thẳng thắn quá mức của Quý Đông Đình, cũng ghét luôn cả sự độc đoán của anh, thế nhưng, đối diện với người đàn ông ngạo mạn ấy, trong lòng cô lại cảm thấy thật ngọt ngào và ấm áp. Nếu nói ánh mắt cô dành cho anh không có một chút yêu thích hay thiện cảm nào thì đó là nói dối! Sau một hồi trầm mặc, cô lại quay sang hỏi anh: "Quý tiên sinh, có ai từng nói với anh rằng, anh là người cực kỳ sĩ diện chưa?"
"Ngoài một cô gái không biết trười cao đất dày vừa mới nói ra xong, chắc là không còn ai nữa đâu." Quý Đông Đình thản nhiên nói tiếp: "Nhưng mà, Hứa Hứa à, cho dù em có châm chọc kiểu gì thì tôi cũng không tức giận đâu!"
Thật sao? Anh có thể dễ tính và rộng lượng với cô đến thế ư? Lòng bàn tay Khương Kỷ Hứa nóng ran, Quý Đông Đình đã đan tay vào tay cô. Hôm nay, Khương Kỷ Hứa cảm thấy mình giống như một cô gái mới biết yêu, trong lòng vừa hồi hộp vừa thích thú, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra là mình chẳng hề rung động.
Khi Quý Đông Đình đưa cô về tới nhà đã là tối muộn, ông bà William vẫn đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem phim hài. Hai người đang đợi cô. Khương Kỷ Hứa ngỡ ngàng khi được nghe thông báo từ vợ chồng họ: "Khương tiểu thư, có lẽ chúng tôi không thể tiếp tục cho cô thuê phòng được, con trai của tôi từ Ailen trở về sớm hơn dự kiến. Thành thật xin lỗi cô! Chúng tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho cô."
Khương Kỷ Hứa còn đang bàng hoàng chưa biết nói gì thì Quý Đông Đình đã nhanh nhảu cướp lời cô: "Không sao, chúng tôi chấp nhận bồi thường!"
Sau đó, anh còn tốt bụng giúp cô thương lượng với gia đình William về các điều khoản trong hợp đồng.
Anh nghiêm túc quay sang nhìn cô: "Nhằm tránh những phiền phức không đáng có, bây giờ em hãy lên thu dọn hành lý ngay đi, chúng ta sẽ đi luôn trong tối nay!"
Khương Kỷ Hứa ngập ngừng: "Quý tiên sinh..”
"Tôi không thể để cho một cô gái lang thang khắp nơi giữa đêm vắng, thế nên, bây giờ, mời Khương tiểu thư lập tức đi thu dọn hành lý!"' Quý Đông Đình hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Khương Kỷ Hứa âu sầu lên phòng thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên cô ngộ ra một chuyện...
Lúc cô xách vali xuống nhà, bà William tươi cười: "Con gái à, thật may quá! Bạn con có thể cho con một chỗ ở miễn phí, đúng là Chúa phù hộ!"
Khương Kỷ Hứa leo lên xe của Quý Đông Đình, cô không chịu nổi nữa, lập tức chất vấn anh: "Quý tiên sinh anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết, chuyện này có phải là do anh giở trò không?"
"Chuyện gì cơ?" Quý Đông Đình tỏ vẻ hồ đồ.
Khương Kỷ Hứa giận dữ: "Chuyện ông bà William không cho tôi thuê nhà nữa."
"Đúng vậy!" Quý Đông Đình chẳng buồn giấu giếm, thậm chí còn cười cợt hỏi ngược lại cô: “Hứa Hứa, em không cảm thấy vui mừng vì chuyện này sao? Tôi nghĩ, em chỉ là không biết tìm cớ gì để chuyển tới nhà tôi thôi, phải không?"
Khương Kỷ Hứa hít thở thật sâu: "Tôi muốn xuống xe!"
"Xuống xe?" Quý Đông Đình nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Khương Kỷ Hứa: "Đừng hòng!"
Khương Kỷ Hứa thực sự rất bực mình nhưng lại không biết nên trút giận thế nào, đành đá vào cửa chiếc xe đắt tiền của Quý Đông Đình.
Quý Đông Đình không những chẳng mủi lòng mà còn hăm dọa cô: "Em cứ đá đi! Đá hỏng xe của tôi thì phải đền em không có tiền thì lấy thân mình ra mà đền!"
Đúng là một gã đàn ông đáng ghét! Khương Kỷ Hứa giận run cả người. Quý Đông Đình tuy biết mình hơi quá đáng nhưng cũng không nói thêm điều gì, cứ thế lái xe về ngôi nhà trên đường Bishop. Anh đích thân mở cửa xe rồi tháo dây an toàn giúp cô. Khương Kỷ Hứa không còn cách nào khác, ngoan ngoãn bước xuống xe. Đứng trước căn biệt thự lộng lẫy của Quý Đông Đình, cô thật sự choáng váng. Không biết là anh sống cùng ai nữa? Trong lòng cô thấp thỏm không yên: “Quý tiên sinh, tôi vẫn cảm thấy rất bất tiện! Hay là tôi về đây, tôi có thể tự tìm cho mình một nơi ở khác."
"Không có gì bất tiện cả! Phòng của em tôi đã bảo người chuẩn bị sẵn rồi." Quý Đông Đình sao có thể dễ dàng để cô đi như vậy.
Người đàn ông đứng tuổi có dáng vẻ của một quản gia đã lấy vali của Khương Kỷ Hứa ra khỏi cốp xe. Cô vẫn cố vớt vát, nói ra điều mình đang lo lắng: "Anh sống cùng người thân chứ?"
"Không, từ năm mười tám tuổi tôi đã sống tự lập rồi." Quý Đông Đình mỉm cười, khoác vai Khương Kỷ Hứa đi vào trong nhà.
Lần này, Khương Kỷ Hứa mới thật sự hiểu thế nào gọi là xa hoa. Nếu ví phòng Tổng thống của Bắc Hải Thịnh Đình là một cái lồng vàng, thì căn nhà này của Quý Đông Đình chính là một căn biệt thự kim cương. Cô đứng giữa phòng khách rộng thênh thang, rụt rè lên tiếng: "Tôi ngủ ở phòng nào vậy?"
"Ở trên gác, cạnh phòng tôi." Quý Đông Đình trả lời.
Khương Kỷ Hứa tắm rửa rồi thay một bộ quần áo ngủ nghiêm chỉnh, sau đó mới dám bước ra ngoài. Cô nằm trên chiếc giường lớn, xoay người về phía ban công, ngắm nhìn vầng trăng khuyết lúc ẩn lúc hiện sau lớp cửa thủy tinh, trằn trọc không ngủ được. Mọi việc diễn ra quá chóng vánh, khác xa với tưởng tượng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.