Chương 18: Sức mạnh càng lớn, nguy hiểm cũng tăng lên
Nhật Nguyệt
04/02/2024
Trở lại căn cứ, Tề Dật không muốn tiếp gì với đám người Hứa Nhan, liền cùng Lạc Vỹ trở về nhà.
Quang Dao, Bảo Đăng, Cửu Thiên và Chí Bảo ở lại phân chia tinh hạch.
Hứa Nhan cùng nhóm 20 người đứng một bên tò mò nhìn, cô chợt đi lại bên cạnh Chí Bảo nói: "Cái này dùng làm gì vậy?"
"Dùng cường hoá sức mạnh đấy, cô không biết à." Chí Bảo nhìn Hứa Nhan như nhìn sinh vật lạ.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì, cái này thật sự giờ tôi mới biết mà, vậy cậu làm thế nào để dùng nó."
Chí Bảo không nói nhiều chỉ cầm một viên tinh hạch biểu diễn cho cô xem, chỉ trong 5 giây viên tinh hạch đã trở thành tro bụi.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Hứa Nhan có chút nghi hoặc nhìn Chí Bảo.
"Đúng vây." Chí Bảo không quan tâm cô nữa, chỉ lo phân phát cho xong mớ tinh hạch.
Hứa Nhan trở lại bên cạnh đồng đợi nói: "Lập tức thông báo việc vừa nãy cho tổng bộ, bảo bọn họ nhặt những tinh hạch trong đầu zombie, và chỉ họ cách sài chúng."
"Rõ."
"Còn nữa, mai chúng ta cũng phải đi thu thập, không thể để thua bọn họ được." Hứa Nhan cắn răng nói.
"Rõ."
Hứa Nhan vốn là những người có dị năng mạnh top đầu ở tổng bộ, nhưng hiện tại cô ở tại căn cứ này, cô còn không bằng một người tệ nhất.
Máy dò sức mạnh tới tối cũng hoàn thành, một phần cũng nhờ Lạc Vỹ ở bước cuối cùng giúp đỡ.
Sức mạnh sẽ chia cấp bậc theo màu sắc nó hiện lên, càng đậm cấp bậc càng cao, ví dụ dị năng hoả, ở cấp độ 1 chỉ là một mùa đỏ lợt lạt, nhưng cấp càng cao màu đỏ đó càng đậm.
Ai cũng hào hứng lên test thử, hầu như căn cứ đều nằm ở cấp độ 4 sau ba tháng, có một số người ở cấp 5 và nhóm Tề Dật hầu như ở cấp 7.
Hứa Nhan cùng đông đội của cô ta, chỉ được cấp 2.
Mà cấp độ chiếc máy có thể đo chỉ đạt đến cấp 10, nhóm người sáng tạo sẽ cố gắng tạo một cái máy tân tiến hơn.
Nhóm Tề Dật cấp 7 cũng nhờ vào thực phẩm Lạc Vỹ cho họ ăn, nguồn thực phẩm hoàn toàn từ không gian nên cũng có khả năng tăng cường sức mạnh.
Lạc Vỹ giúp mỗi người trồng trọt rau và cây ăn quả, đương nhiên trồng bên ngoài sẽ không bằng trồng trong không gian.
Cậu sẽ không cho bọn họ cái ăn sẵn mà phải tự trồng để có ăn, kể cả động vật, cậu cũng chỉ cho trứng và con non.
Giúp người là cho họ cần câu chứ không phải cho họ con cá.
Đám người trong căn cứ dần biết điều hơn nên cậu cũng không quá bận lòng về họ, nhưng cái cô Hứa Nhan gì đó cứ hễ thấy Tề Dật lại bu tới như đỉa đói vậy.
"Tề Dật, đừng lạnh nhạt với người ta như vậy mà."
Tề Dật ánh mắt còn không thèm nhìn cô ta, chỉ mãi mê nắm lấy bàn tay của Lạc Vỹ xoa nắn.
Thấy vậy cô ta lại chuyển sang vò vĩ Lạc Vỹ: "Em trai, em là đứa em được nhận nuôi của Tề Dật sao, đáng yêu thật đấy."
Lạc Vỹ mắt đối mắt với cô ta, đầu cô ta chợt đau ngã ngồi xuống đất.
"Tôi không quen cô, đừng cố làm quen." Lạc Vỹ lạnh nhạt nói.
Hứa Nhan đau đớn cắn răng ôm lấy đầu, tức giận nói lớn: "Em cũng quá đáng rồi, Tề Dật anh xem người em này của anh thật sự không có phép tắc gì cả."
"Cô lấy tư cách gì nói phép tắc ở đây, cô còn nói câu nào nữa tôi lập tức cho người đuổi cổ cô lẫn đám người của cô ra ngoài." Tề Dật mắt lãnh cảnh cáo cô ta.
"Anh..." Hứa Nhan chống đỡ cái đầu đang còn đau nhức của mình, rời đi trong tức tối.
"Ồn ào thật, anh thấy em lần sau cho cô ta câm luôn càng tốt." Tề Dật nói.
Lạc Vỹ buồn cười: "Anh đó, nói gì em cũng muốn xem cô ta cùng đám người chính phủ muốn làm gì, chuyện ở đây của chúng ta đều do tên Lăng Vạn truyền đi, tới hiện tại em vẫn chưa thấy hắn xuất hiện."
"Đám người chính phủ đó làm gì được chúng ta chứ, em đừng để trong lòng."
Lạc Vỹ biết tên Lăng Vạn đó, hay đám người chính phủ chẳng đến để cậu bận tâm, nhưng cái tên Lăng Vạn có gì đó không ổn.
Hứa Nhan cũng đã gặp được Lăng Vạn nhưng cô ta chẳng muốn đến gần tên đó chút nào, giác quan của cô ta cho cô ta biết tên này có vấn đề.
Hứa Nhan cùng nhóm người của cô ta ở được hơn 2 tuần, phía bên chính phủ lại cho người tới căn cứ của đám người Tề Dật.
Đám này khá phách lối lập tức bị đuổi không thương tiếc, đánh không lại người trong căn cứ nên đành ôm bụng tức rời đi.
Vì Lăng Vạn không còn báo cáo tình hình căn cứ đám người Tề Dật cho tổng bộ nữa, nên Hứa Nhan phải làm thay việc đó.
Lại thêm 1 tháng trôi qua, đám zombie càng ngày càng khó đối phó, những con đầu não biết cách chỉ huy tác chiến hơn.
Đôi khi nhóm Tề Dật cũng sẽ bị rơi vào thế nguy hiểm nhưng may mắn có Lạc Vỹ bên cạnh khống chế được con đầu đàn để bọn họ trốn đi.
Nhưng đám người Hứa Nhan thì không may mắn như vậy, luôn phải có hai ba người hy sinh cho những người còn lại rút lui.
Đến hiện tại bọn họ chỉ còn 5 người tính luôn cả cô ta, Hứa Nhan không dám đi xa khỏi căn cứ, cô ta sợ hãi bọn zombie dị năng.
Quang Dao, Bảo Đăng, Cửu Thiên và Chí Bảo ở lại phân chia tinh hạch.
Hứa Nhan cùng nhóm 20 người đứng một bên tò mò nhìn, cô chợt đi lại bên cạnh Chí Bảo nói: "Cái này dùng làm gì vậy?"
"Dùng cường hoá sức mạnh đấy, cô không biết à." Chí Bảo nhìn Hứa Nhan như nhìn sinh vật lạ.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì, cái này thật sự giờ tôi mới biết mà, vậy cậu làm thế nào để dùng nó."
Chí Bảo không nói nhiều chỉ cầm một viên tinh hạch biểu diễn cho cô xem, chỉ trong 5 giây viên tinh hạch đã trở thành tro bụi.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Hứa Nhan có chút nghi hoặc nhìn Chí Bảo.
"Đúng vây." Chí Bảo không quan tâm cô nữa, chỉ lo phân phát cho xong mớ tinh hạch.
Hứa Nhan trở lại bên cạnh đồng đợi nói: "Lập tức thông báo việc vừa nãy cho tổng bộ, bảo bọn họ nhặt những tinh hạch trong đầu zombie, và chỉ họ cách sài chúng."
"Rõ."
"Còn nữa, mai chúng ta cũng phải đi thu thập, không thể để thua bọn họ được." Hứa Nhan cắn răng nói.
"Rõ."
Hứa Nhan vốn là những người có dị năng mạnh top đầu ở tổng bộ, nhưng hiện tại cô ở tại căn cứ này, cô còn không bằng một người tệ nhất.
Máy dò sức mạnh tới tối cũng hoàn thành, một phần cũng nhờ Lạc Vỹ ở bước cuối cùng giúp đỡ.
Sức mạnh sẽ chia cấp bậc theo màu sắc nó hiện lên, càng đậm cấp bậc càng cao, ví dụ dị năng hoả, ở cấp độ 1 chỉ là một mùa đỏ lợt lạt, nhưng cấp càng cao màu đỏ đó càng đậm.
Ai cũng hào hứng lên test thử, hầu như căn cứ đều nằm ở cấp độ 4 sau ba tháng, có một số người ở cấp 5 và nhóm Tề Dật hầu như ở cấp 7.
Hứa Nhan cùng đông đội của cô ta, chỉ được cấp 2.
Mà cấp độ chiếc máy có thể đo chỉ đạt đến cấp 10, nhóm người sáng tạo sẽ cố gắng tạo một cái máy tân tiến hơn.
Nhóm Tề Dật cấp 7 cũng nhờ vào thực phẩm Lạc Vỹ cho họ ăn, nguồn thực phẩm hoàn toàn từ không gian nên cũng có khả năng tăng cường sức mạnh.
Lạc Vỹ giúp mỗi người trồng trọt rau và cây ăn quả, đương nhiên trồng bên ngoài sẽ không bằng trồng trong không gian.
Cậu sẽ không cho bọn họ cái ăn sẵn mà phải tự trồng để có ăn, kể cả động vật, cậu cũng chỉ cho trứng và con non.
Giúp người là cho họ cần câu chứ không phải cho họ con cá.
Đám người trong căn cứ dần biết điều hơn nên cậu cũng không quá bận lòng về họ, nhưng cái cô Hứa Nhan gì đó cứ hễ thấy Tề Dật lại bu tới như đỉa đói vậy.
"Tề Dật, đừng lạnh nhạt với người ta như vậy mà."
Tề Dật ánh mắt còn không thèm nhìn cô ta, chỉ mãi mê nắm lấy bàn tay của Lạc Vỹ xoa nắn.
Thấy vậy cô ta lại chuyển sang vò vĩ Lạc Vỹ: "Em trai, em là đứa em được nhận nuôi của Tề Dật sao, đáng yêu thật đấy."
Lạc Vỹ mắt đối mắt với cô ta, đầu cô ta chợt đau ngã ngồi xuống đất.
"Tôi không quen cô, đừng cố làm quen." Lạc Vỹ lạnh nhạt nói.
Hứa Nhan đau đớn cắn răng ôm lấy đầu, tức giận nói lớn: "Em cũng quá đáng rồi, Tề Dật anh xem người em này của anh thật sự không có phép tắc gì cả."
"Cô lấy tư cách gì nói phép tắc ở đây, cô còn nói câu nào nữa tôi lập tức cho người đuổi cổ cô lẫn đám người của cô ra ngoài." Tề Dật mắt lãnh cảnh cáo cô ta.
"Anh..." Hứa Nhan chống đỡ cái đầu đang còn đau nhức của mình, rời đi trong tức tối.
"Ồn ào thật, anh thấy em lần sau cho cô ta câm luôn càng tốt." Tề Dật nói.
Lạc Vỹ buồn cười: "Anh đó, nói gì em cũng muốn xem cô ta cùng đám người chính phủ muốn làm gì, chuyện ở đây của chúng ta đều do tên Lăng Vạn truyền đi, tới hiện tại em vẫn chưa thấy hắn xuất hiện."
"Đám người chính phủ đó làm gì được chúng ta chứ, em đừng để trong lòng."
Lạc Vỹ biết tên Lăng Vạn đó, hay đám người chính phủ chẳng đến để cậu bận tâm, nhưng cái tên Lăng Vạn có gì đó không ổn.
Hứa Nhan cũng đã gặp được Lăng Vạn nhưng cô ta chẳng muốn đến gần tên đó chút nào, giác quan của cô ta cho cô ta biết tên này có vấn đề.
Hứa Nhan cùng nhóm người của cô ta ở được hơn 2 tuần, phía bên chính phủ lại cho người tới căn cứ của đám người Tề Dật.
Đám này khá phách lối lập tức bị đuổi không thương tiếc, đánh không lại người trong căn cứ nên đành ôm bụng tức rời đi.
Vì Lăng Vạn không còn báo cáo tình hình căn cứ đám người Tề Dật cho tổng bộ nữa, nên Hứa Nhan phải làm thay việc đó.
Lại thêm 1 tháng trôi qua, đám zombie càng ngày càng khó đối phó, những con đầu não biết cách chỉ huy tác chiến hơn.
Đôi khi nhóm Tề Dật cũng sẽ bị rơi vào thế nguy hiểm nhưng may mắn có Lạc Vỹ bên cạnh khống chế được con đầu đàn để bọn họ trốn đi.
Nhưng đám người Hứa Nhan thì không may mắn như vậy, luôn phải có hai ba người hy sinh cho những người còn lại rút lui.
Đến hiện tại bọn họ chỉ còn 5 người tính luôn cả cô ta, Hứa Nhan không dám đi xa khỏi căn cứ, cô ta sợ hãi bọn zombie dị năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.