Chương 24: Yên bình
Nhật Nguyệt
01/03/2024
Đương nhiên từ một nhóm tị nạn nhỏ được vào bên trong căn cứ, chắc chắn cũng sẽ có nhóm khác.
Nhưng biết điều thì là một chuyện, còn không sẽ lập tức bị trục xuất, kẻ cả kẻ đó là dị năng giả.
Ở căn cứ của họ không thiếu dị năng giả, nên sẽ không dư thừa chỗ cho những kẻ cái gì cũng biết chỉ không biết điều.
Lâu lâu bên ngoài, Zombie bên ngoài sẽ có xung đột với nhóm zombie khác, nhưng hầu như phía Phùng Thiếu luôn thắng.
Căn cứ nhóm Lạc Vỹ được đặt là Dật Vỹ, lấy tên của Tề Dật và Lạc Vỹ ghép lại.
Phùng Thiếu không yếu nhưng nhờ có căn cứ Dật Vỹ hậu thuẫn, nên phần thắng càng nắm chắc trong tay hắn ta.
Nhưng bọn zombie kia không hề biết khó mà lui, cứ một tháng lại kiếm chuyện 2 hoặc 3 lần.
Phùng Thiếu và Lăng Vạn cũng rất “vui vẻ” đón tiếp đám ngứa đòn đó, một cách nồng nhiệt nhất có thể.
Ở những căn cứ khác, nhân cơ hội đó cũng lẻn đường tới căn cứ Dật Vỹ để giao thương.
Đôi khi cũng có kẻ không biết lượng sức mà có ý đồ xấu, muốn chiếm căn cứ Dật Vỹ, nhưng lập tức bị Lạc Vỹ trừng trị ngay, không cho tư tưởng đó kịp sinh sôi nảy nở, và đương nhiên người dân bên trong cũng chẳng ai muốn thấy chiến tranh nổ ra.
Thời gian lại trôi qua, 3 năm sau mạt thế, thế giới cũng dần đi vào trật tự, loài người cố gắng sống hoàn thuận với zombie.
Ngoài căn cứ Dật Vỹ ra, còn có 5 căn cứ khác Nhân Trung, Hồng Hải, Ngọc Thụ và Lâm Chấn.
Nhân Trung chính là căn cứ của chính phủ trước kia, nên vẫn rất cổ hủ.
Ở 5 căn cứ đó, kẻ yếu kém như trẻ em, phụ nữ … điều không được coi trọng, nếu họ không có sức mạnh dị năng thì liền coi như thứ bỏ đi.
Nên hầu như các dị năng giả có người thân trong số người như vậy, khi nghe tới cuộc sống ở Dật Vỹ điều tìm cách đưa vợ con tới.
“Người tị nạn càng ngày càng đông, không biết chỗ chúng ta chứa nỗi nữa không.” Bảo Đăng nói
Tề Dật và Lạc Vỹ, cùng nhóm 9 người đang đứng trên tầng thượng nhìn xuống dưới, quan hệ sát căn cứ hoạt động.
“Vậy thì xảy ra bên ngoài đi, ở bên ngoài ta chán nhìn cảnh vật sơ sát tiêu điều kia rồi.” Phùng Thiếu không biết khi nào đã đi đến bên cạnh họ lên tiếng.
Bọn họ bao nhiu năm cũng quen dần với sự xuất hiện này của hắn ta, nhất là nhóm 9 người hồi đầu còn sợ hãi dần cũng quen rồi.
“Vậy ông xây đi, an toàn một chút, nói gì nhân lực zombie cũng đông hơn người.” Lạc Vỹ nói.
“Đương nhiên, ta thấy đám zombie xây còn nhanh hơn các ngươi nhiều, còn về những thứ khác các ngươi phải giúp ta bày trí đấy.” Phùng Thiếu nói
“Thì ông cứ xây xong đi đã.” Lạc Vỹ ở trong lòng Tề Dật cười cười nói.
Phùng Thiếu kinh bỉ nhưng cũng không nói gì, ngày mai hắn sẽ cho đám zombie đi xây dựng, ai lại không muốn nằm trên bãi cỏ nhìn trời xanh, tuy trời cũng không xanh lắm.
Lúc này trên vòm bảo vệ là hàng tá động vật biến dị, bay lượn tìm cơ hội tấn công, bọn chúng nhìn cũng không được đẹp cho lắm.
Tốc độ sinh sôi coi lũ động vật đột biến cũng rất nhanh nên Phùng Thiếu có chút hài lòng, đồ ăn luôn dư dả, hắn ta cũng chẳng muốn nghĩ tới việc phải ăn đám loài người làm gì.
Lăng Vạn thì đang thích thú chơi mấy trò chơi với đám trẻ con, hắn vui vẻ chơi như một đứa trẻ vậy, nói gì từ lúc hắn được đẻ ra, ngoài sự khắc nghiệt của quân đặc chủng ra, suốt ngày chém chém giết giết.
“Phùng Thiếu, ông là trong tình trạng nào biến thành zombie vậy?”
“Hừm, ta mở mắt ra là đang trong bệnh viện, lúc đó ta cũng khá hoang mang, ở bên ngoài thì hỗn loạn.”
“Ông bị cắn sao?” Chí Bảo nói.
“Hừm, không có.” Phùng Thiếu lắc đầu.
“Vậy ông đã ở đây trong bệnh viện, tôi nhớ không lầm, lúc đó bệnh viện là nơi bùng phát nhanh nhất.”
“Ta nhớ là chỗ đó khá lạnh, hừm… Hình như là nhà xác.” Phùng Thiếu suy nghĩ một lúc mới nhớ để trả lời.
Nhóm 9 người hít một hơi khí lạnh, Lạc Vỹ có chút buồn cười nói: “Có lẽ ông đã sớm chết nhưng nhờ mạt thế nên ông sống lại, cũng kì diệu thật.”
“Ha… Cứ cho là vậy đi.” Phùng Thiếu cười xoàn, hắn ta chỉ có kí ức ghi hắn ta tỉnh lại kia thôi, còn trước đó kí ức hoàn toàn biến mất.
“Ông không tò mò lúc trước mình ra sao à?” Ngọc Duy tò mò hỏi.
“Không, ta thấy cuộc sống hiện tại thoải mái rất nhiều, nhớ lại ký ức trước đó làm gì chứ.” Phùng Thiếu nhún vai cười xoàn.
“À ta cũng có thông tin báo cho các ngươi, ta vừa gặp một người cũng có dị năng tinh thần lực, nhưng hắn có vẻ có vấn đề gì đó nhưng ta không thể nghe được, ta nghĩ các ngươi nên thận trọng hắn.” Phùng Thiếu nói.
“Ông gặp hắn ở đâu?” Lạc Vỹ chân mày có chút cau lại.
“Căn cứ Ngọc Thụ, đám người ở đó khá dị hợp, từ người đến zombie đều làm ta ưa không nổi, nói là căn cứ của con người nhưng zombie lại là kẻ cầm đầu.”
“Cảm ơn ông vì thông tin này.” Tề Dật nhàn nhạt nói, Phùng Thiếu chỉ gật đầu, rồi biến mất dạng.
“Nếu tôi nhớ không lầm, hai ngày trước căn cứ của chúng ta mới nhận thêm vài người từ căn cứ Ngọc Thụ, đúng là họ khá dị hợm.” Quanh Dao lục lại ký ức lên tiếng.
“Các anh hãy quan sát đám người đó, em nghĩ Phùng Thiếu đang nhắc nhở chúng ta về bọn họ.” Lạc Vỹ híp mắt nhìn về phía đám người căn cứ Ngọc Thụ đang co cụm một góc sân.
Nhóm 9 người gật đầu, bọn họ đã giữ cho nơi này yên bình được như hiện tại thì không thể vì một phút lơ là mà làm hỏng mọi thứ.
Nhưng biết điều thì là một chuyện, còn không sẽ lập tức bị trục xuất, kẻ cả kẻ đó là dị năng giả.
Ở căn cứ của họ không thiếu dị năng giả, nên sẽ không dư thừa chỗ cho những kẻ cái gì cũng biết chỉ không biết điều.
Lâu lâu bên ngoài, Zombie bên ngoài sẽ có xung đột với nhóm zombie khác, nhưng hầu như phía Phùng Thiếu luôn thắng.
Căn cứ nhóm Lạc Vỹ được đặt là Dật Vỹ, lấy tên của Tề Dật và Lạc Vỹ ghép lại.
Phùng Thiếu không yếu nhưng nhờ có căn cứ Dật Vỹ hậu thuẫn, nên phần thắng càng nắm chắc trong tay hắn ta.
Nhưng bọn zombie kia không hề biết khó mà lui, cứ một tháng lại kiếm chuyện 2 hoặc 3 lần.
Phùng Thiếu và Lăng Vạn cũng rất “vui vẻ” đón tiếp đám ngứa đòn đó, một cách nồng nhiệt nhất có thể.
Ở những căn cứ khác, nhân cơ hội đó cũng lẻn đường tới căn cứ Dật Vỹ để giao thương.
Đôi khi cũng có kẻ không biết lượng sức mà có ý đồ xấu, muốn chiếm căn cứ Dật Vỹ, nhưng lập tức bị Lạc Vỹ trừng trị ngay, không cho tư tưởng đó kịp sinh sôi nảy nở, và đương nhiên người dân bên trong cũng chẳng ai muốn thấy chiến tranh nổ ra.
Thời gian lại trôi qua, 3 năm sau mạt thế, thế giới cũng dần đi vào trật tự, loài người cố gắng sống hoàn thuận với zombie.
Ngoài căn cứ Dật Vỹ ra, còn có 5 căn cứ khác Nhân Trung, Hồng Hải, Ngọc Thụ và Lâm Chấn.
Nhân Trung chính là căn cứ của chính phủ trước kia, nên vẫn rất cổ hủ.
Ở 5 căn cứ đó, kẻ yếu kém như trẻ em, phụ nữ … điều không được coi trọng, nếu họ không có sức mạnh dị năng thì liền coi như thứ bỏ đi.
Nên hầu như các dị năng giả có người thân trong số người như vậy, khi nghe tới cuộc sống ở Dật Vỹ điều tìm cách đưa vợ con tới.
“Người tị nạn càng ngày càng đông, không biết chỗ chúng ta chứa nỗi nữa không.” Bảo Đăng nói
Tề Dật và Lạc Vỹ, cùng nhóm 9 người đang đứng trên tầng thượng nhìn xuống dưới, quan hệ sát căn cứ hoạt động.
“Vậy thì xảy ra bên ngoài đi, ở bên ngoài ta chán nhìn cảnh vật sơ sát tiêu điều kia rồi.” Phùng Thiếu không biết khi nào đã đi đến bên cạnh họ lên tiếng.
Bọn họ bao nhiu năm cũng quen dần với sự xuất hiện này của hắn ta, nhất là nhóm 9 người hồi đầu còn sợ hãi dần cũng quen rồi.
“Vậy ông xây đi, an toàn một chút, nói gì nhân lực zombie cũng đông hơn người.” Lạc Vỹ nói.
“Đương nhiên, ta thấy đám zombie xây còn nhanh hơn các ngươi nhiều, còn về những thứ khác các ngươi phải giúp ta bày trí đấy.” Phùng Thiếu nói
“Thì ông cứ xây xong đi đã.” Lạc Vỹ ở trong lòng Tề Dật cười cười nói.
Phùng Thiếu kinh bỉ nhưng cũng không nói gì, ngày mai hắn sẽ cho đám zombie đi xây dựng, ai lại không muốn nằm trên bãi cỏ nhìn trời xanh, tuy trời cũng không xanh lắm.
Lúc này trên vòm bảo vệ là hàng tá động vật biến dị, bay lượn tìm cơ hội tấn công, bọn chúng nhìn cũng không được đẹp cho lắm.
Tốc độ sinh sôi coi lũ động vật đột biến cũng rất nhanh nên Phùng Thiếu có chút hài lòng, đồ ăn luôn dư dả, hắn ta cũng chẳng muốn nghĩ tới việc phải ăn đám loài người làm gì.
Lăng Vạn thì đang thích thú chơi mấy trò chơi với đám trẻ con, hắn vui vẻ chơi như một đứa trẻ vậy, nói gì từ lúc hắn được đẻ ra, ngoài sự khắc nghiệt của quân đặc chủng ra, suốt ngày chém chém giết giết.
“Phùng Thiếu, ông là trong tình trạng nào biến thành zombie vậy?”
“Hừm, ta mở mắt ra là đang trong bệnh viện, lúc đó ta cũng khá hoang mang, ở bên ngoài thì hỗn loạn.”
“Ông bị cắn sao?” Chí Bảo nói.
“Hừm, không có.” Phùng Thiếu lắc đầu.
“Vậy ông đã ở đây trong bệnh viện, tôi nhớ không lầm, lúc đó bệnh viện là nơi bùng phát nhanh nhất.”
“Ta nhớ là chỗ đó khá lạnh, hừm… Hình như là nhà xác.” Phùng Thiếu suy nghĩ một lúc mới nhớ để trả lời.
Nhóm 9 người hít một hơi khí lạnh, Lạc Vỹ có chút buồn cười nói: “Có lẽ ông đã sớm chết nhưng nhờ mạt thế nên ông sống lại, cũng kì diệu thật.”
“Ha… Cứ cho là vậy đi.” Phùng Thiếu cười xoàn, hắn ta chỉ có kí ức ghi hắn ta tỉnh lại kia thôi, còn trước đó kí ức hoàn toàn biến mất.
“Ông không tò mò lúc trước mình ra sao à?” Ngọc Duy tò mò hỏi.
“Không, ta thấy cuộc sống hiện tại thoải mái rất nhiều, nhớ lại ký ức trước đó làm gì chứ.” Phùng Thiếu nhún vai cười xoàn.
“À ta cũng có thông tin báo cho các ngươi, ta vừa gặp một người cũng có dị năng tinh thần lực, nhưng hắn có vẻ có vấn đề gì đó nhưng ta không thể nghe được, ta nghĩ các ngươi nên thận trọng hắn.” Phùng Thiếu nói.
“Ông gặp hắn ở đâu?” Lạc Vỹ chân mày có chút cau lại.
“Căn cứ Ngọc Thụ, đám người ở đó khá dị hợp, từ người đến zombie đều làm ta ưa không nổi, nói là căn cứ của con người nhưng zombie lại là kẻ cầm đầu.”
“Cảm ơn ông vì thông tin này.” Tề Dật nhàn nhạt nói, Phùng Thiếu chỉ gật đầu, rồi biến mất dạng.
“Nếu tôi nhớ không lầm, hai ngày trước căn cứ của chúng ta mới nhận thêm vài người từ căn cứ Ngọc Thụ, đúng là họ khá dị hợm.” Quanh Dao lục lại ký ức lên tiếng.
“Các anh hãy quan sát đám người đó, em nghĩ Phùng Thiếu đang nhắc nhở chúng ta về bọn họ.” Lạc Vỹ híp mắt nhìn về phía đám người căn cứ Ngọc Thụ đang co cụm một góc sân.
Nhóm 9 người gật đầu, bọn họ đã giữ cho nơi này yên bình được như hiện tại thì không thể vì một phút lơ là mà làm hỏng mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.