Chương 25
Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
03/12/2022
Sau khi Diệp Dung đưa Viên Minh Lãng trở về khách sạn, trong lòng không
khỏi có hơi bực bội. Lúc nghe thấy Loạn Ly ở cách vách đang lôi kéo Nhạc Chi Sơ trở về, Diệp Dung mới bảo phục vụ mang hai chai rượu đỏ sang,
đồng thời gọi điện kêu Loạn Ly vào phòng mình.
Vài phút sau, sau khi sắp xếp cho Nhạc Chi Sơ vẫn còn đang cáu kỉnh xong xuôi, Loạn Ly đứng trước cửa phòng Diệp Dung, thở dài rồi giơ tay gõ cửa phòng đối phương. Lúc nghe thấy Diệp Dung rầu rĩ nói cửa không khóa, Loạn Ly mới mở ra bước vào bên trong.
Trong phòng Diệp Dung không bật đèn, cô ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha đơn, nhìn khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ sát đất. Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt Diệp Dung, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn.
Thấy Diệp Dung như vậy, Loạn Ly đứng ở trong phòng chần chờ không dám tiến lại gần.
Diệp Dung nghe thấy tiếng Loạn Ly vào cửa, nhưng không thấy người lại đây. Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, vì thế lập tức quay người lại. Lúc nhìn thấy Loạn Ly ngẩn người đứng ở phía sau, cô không khỏi bậc cười.
"Đứng ngu ra đó làm gì? Muốn làm quỷ hù dọa tôi, hay là uống dùm tôi hai chai rượu để tội nghiệp đây?"
Nghe thấy Diệp Dung có vẻ không tức giận, Loạn Ly cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nàng nhấc chân đi tới ghế sô pha bên cạnh Diệp Dung ngồi xuống, cầm lấy ly rượu đỏ đã rót sẵn, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
"Diệp Tử, xin lỗi chuyện hôm nay nha. Với lại, tôi không nên mang A Sơ tới đây."
Diệp Dung không ngờ Loạn Ly lại mở miệng xin lỗi, sau khi thấy nàng sững người một chút lập tức bật cười.
"Giữa chúng ta còn nói xin lỗi làm gì, chuyện hôm nay cũng không ai nghĩ tới, nếu không có chuyện gì xảy ra thì cứ cho qua đi."
Nghĩ đến Viên Minh Lãng được nàng mang về, đặc biệt là ánh mắt cuối cùng khi cậu trở về, Diệp Dung chỉ cảm thấy trong lòng có chút tắc nghẽn.
Hành vi trêu chọc Viên Minh Lãng lúc trước của cô, chỉ là trong lúc say rượu đơn giản nghĩ người này có chút đẹp mắt, ngoại hình và dáng người của cậu ta phù hợp với thẩm mỹ của mình. Nhưng đối phương lại không phải là thụ trong giới Đệ tứ ái, mà Diệp Dung cũng sẽ không cố ý bẻ cong đối phương, vì vậy chỉ đành mặc kệ cho qua.
Nhưng những thứ như duyên phận thực sự không thể đoán trước. Cô cũng không ngờ rằng Viên Minh Lãng sẽ tình cờ vào NJ với tư cách là một thực tập sinh và trở thành đồng nghiệp cùng bộ phận với mình. Càng không nghĩ tới trong khoảng thời gian này Viên Minh Lãng đã động lòng với nàng.
"Diệp Tử, cậu đang bận tâm đến Tiểu Viên sao?"
Loạn Ly dù sao cũng là người từng trải, hai ngày nay chứng kiến Viên Minh Lãng đối với Diệp Dung cẩn thận đối đãi, lúc nhìn Diệp Dung trong mắt lại hiện lên tình ý, trong lòng nàng sao có thể không hiểu.
Chỉ là Diệp Dung ngày thường khôn ngoan như vậy lại hoàn toàn không cảm nhận được gì, luôn nhắm mắt làm ngơ trước tình cảm của Viên Minh Lãng, khiến một người ngoài cuộc như nàng đứng bên cạnh quan sát vừa tức giận lại vừa bất lực.
Là một người bạn thân đã biết Diệp Dung hơn mười năm, Diệp Dung đang lo lắng điều gì, Loạn Ly sao có thể không biết. Nhưng không phải ai trên thế giới này cũng là Lục An Tầm, không thể vì một người thối nát như vậy mà bỏ qua một nửa khác của đời mình.
Thấy mình nói xong Diệp Dung vẫn im lặng, Loạn Ly biết nàng nhất định đã đoán đúng.
"Kỳ thật tôi cảm thấy cậu không cần thiết phải làm như vậy. Khi còn trẻ ai lại không gặp qua hạng người tồi? Làm sao cậu có thể khẳng định Tiểu Viên và Lục An Tầm là cùng một hạng người đây? Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, là nói cậu đó."
* Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng: con người ta đã một lần tổn thương, một lần đổ vỡ thì sau này sẽ dễ cảm thấy lo lắng, bất an trong mối quan hệ với một người mới.
Loạn Ly bắt chước động tác của Diệp Dung, cuộn mình trên sô pha. Thấy Diệp Dung trừng mắt nhìn mình, nàng khịt mũi nói tiếp: "Đừng nhìn tôi, có nhìn tôi cũng sẽ nói như vậy. Nếu cậu thực sự còn tình cảm với Lục An Tầm, cũng không ngại bắt đầu lại. Chuyện ngựa quen đường cũ cũng không có gì là lạ, cậu không cần phải xấu hổ."
Loạn Ly nói xong ngay lập tức bị Diệp Dung đá vào bắp chân. Mặc dù không quá đau, nhưng Loạn Ly vẫn làm lố mà phát ra một tiếng rít chói tai.
"Nghĩ gì vậy, tôi đã không còn tình cảm với Lục An Tầm từ lâu rồi." Diệp Dung vừa nói vừa lắc lắc chiếc ly trong tay.
"Vậy sao cậu vẫn thỉnh thoảng tìm đến hắn. Nếu đã không có cảm tình, tại sao còn đùa bỡn hắn như vậy?"
Nghe được câu hỏi của Loạn Ly, khóe miệng Diệp Dung trong bóng tối nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh. "Tại sao à? Năm năm tốt nhất của cuộc đời mình lại đi nuôi ra một con chó như vậy, dù sao cũng phải tính lãi chứ. Hơn nữa bây giờ trong vòng đủ loại người phức tạp, làm sao tìm được một con chó thuần hóa sạch sẽ ngoan ngoãn như vậy?"
Lời nói của Diệp Dung khiến Loạn Ly cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nhưng nghĩ đến những gì Lục An Tầm đã làm với cô, trong lòng không khỏi mắng hắn đúng là tự làm tự chịu.
"Vậy Tiểu Viên thì sao? Có phải là cậu không có tình cảm với cậu ấy đúng không? Trái tim của cậu rất nhạy cảm, tôi không tin tình cảm mà cậu ấy đối với cậu cậu lại không nhận ra được. Hơn nữa, hai người lại cùng công ty, còn cùng ban bộ phận, căn bản là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cậu cứ giả ngu mãi như vậy sao? Dây cà ra dây muống không phải là tính cách của cậu."
* Dây cà ra dây muống: lan man, dài dòng từ chuyện này lảng sang chuyện khác.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Dung hiếm khi bất lực thở dài.
"Chúng ta là hai loại người, có tình cảm thì sao? Tôi không phải Vú Em, hễ ngoại hình ưa nhìn là có thể bắt người về tay. Cho nên trừ phi Viên Minh Lãng biến thành thụ, bằng không hai chúng tôi cả đời này cũng không thể ở chung một chỗ."
Diệp Dung đã nói đến nước này, Loạn Ly cũng không thể nói thêm gì nữa. Nàng nâng chiếc ly trong tay lên chạm vào ly của Diệp Dung, sau đó mỗi người uống một hơi cạn sạch.
......
Sau khi Viên Minh Lãng trở về phòng, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, trong lòng cậu nhớ lại những gì mắt thấy tai nghe đêm hôm nay.
Nghĩ đến 'Đệ tứ ái' mà Nhạc Chi Sơ đã nói trước đó, Viên Minh Lãng bỗng lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở phần mềm tra cứu bắt đầu tìm hiểu về Đệ tứ ái. Nửa giờ sau, Viên Minh Lãng nhìn thấy đoạn clip cảnh nóng ngắn đang chiếu trên màn hình, nỗi sợ trong lòng đã không thể diễn tả bằng lời.
Từ khi mơ hồ nhận thức về hai loại giới tính, cậu chỉ biết có ba xu hướng tính dục: xu hướng bình thường, đồng tính nam và đồng tính nữ. Không ngờ còn có một mối quan hệ nam nữ như vậy.....
Cậu nhớ Nhạc Chi Sơ đã từng hỏi trong quán bar là nếu cậu và Diệp Dung ở bên nhau thì liệu cậu có thể ở trên giường thỏa mãn cô không. Người đã biết mọi thứ - Viên Minh Lãng nhìn đoạn video ngắn, máu lập tức bốc lên.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông bị đè ở dưới thân trong đoạn clip đột nhiên rên rỉ, Viên Minh Lãng sợ hãi trượt tay, điện thoại lập tức từ đầu ngón tay rơi xuống lỗ mũi. Đau đớn mãnh liệt cùng dòng nhiệt ấm áp khiến Viên Minh Lãng xoay người chạy vào nhà vệ sinh.
Đợi đến khi máu mũi ngừng chảy, Viên Minh Lãng đi rửa mặt. Vừa lau mặt, cậu vừa nhìn vào gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, phát hiện mình không hề chán ghét những gì nhìn thấy trong đoạn clip, ngược lại thân thể có hơi nóng lên, hơn nữa nơi nào đó còn không biết xấu hổ mà hình như có phản ứng.
Viên Minh Lãng thầm chửi rủa chính mình, ném khăn tắm lên bồn rửa mặt đi ra ngoài. Nện mạnh bản thân xuống giường rồi dùng chăn quấn chặt lấy mình, trong lòng cậu tràn đầy xấu hổ, nhưng đồng thời một niềm vui nhàn nhạt lại trào ra từ nơi sâu nhất trong trái tim.
Có lẽ, cậu và Diệp Dung cũng không phải là không thể.....
Viên Minh Lãng nằm trên giường mở to mắt tới tận tám giờ sáng, cậu sờ cái bụng đã trống rỗng, chậm rãi từ trên giường đứng dậy đi tắm rửa.
Người trong gương bởi vì cả đêm không ngủ mà hai mắt đỏ hoe, ngoài ra không nhìn thấy gì khác.
Vừa đánh răng, Viên Minh Lãng vừa dùng ngón tay chải tóc, mới 8 giờ 45 phút mọi thứ đã được thu dọn xong xuôi.
Khi đến trước cửa phòng Diệp Dung, trong lòng Viên Minh Lãng không hiểu sao có hơi căng thẳng. Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu mới giơ tay gõ cửa.
Nhưng sau khi gõ được hai phút, Diệp Dung vẫn chưa ra mở cửa. Lúc này Viên Minh Lãng không khỏi có chút hoảng hốt, sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu vội vàng lấy di động từ trong túi ra, bắt đầu gọi cho Diệp Dung.
Điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, nghe tiếng bíp phát ra từ điện thoại, Viên Minh Lãng chỉ cảm thấy khó thở, toàn thân gần như toát mồ hôi. Ngay khi cậu định cúp điện thoại muốn gọi cho cảnh sát. Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng động, Viên Minh Lãng dựa vào cửa lắng nghe, sau đó dùng sức vỗ vào tấm ván cửa, đồng thời không ngừng gọi tên Diệp Dung.
Hai phút sau, cửa phòng Diệp Dung từ bên trong mở ra. Khi Viên Minh Lãng nhìn thấy Loạn Ly ra tới, trái tim đang treo lơ lửng của cậu mới thoáng thả lỏng một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
"Giám đốc Diệp đâu? Sao không có ai bắt máy?"
Loạn Ly nhìn Viên Minh Lãng đang lo lắng ngoài cửa, không biết giữ hình tượng mà che miệng ngáp một cái. Sau đó nhích nửa người ra, chỉ vào Diệp Dung đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha nói: "Đây, Diệp giám đốc của cậu say rượu còn đang ngủ trên sô pha."
Viên Minh Lãng chỉ nhìn thấy một đôi chân trần có đeo lắc treo ở ngoài sô pha, lúc ngửi được mùi rượu từ trên người Loạn Ly tỏa ra, cậu không khỏi nhíu mày.
Viên Minh Lãng chỉ nghĩ tới Diệp Dung nên cũng không phát hiện ra trong lời nói của Loạn Ly có chỗ không đúng, ánh mắt vẫn nhìn về phía ghế sô pha, hỏi tiếp: "Vậy giám đốc Diệp không sao chứ?"
Loạn Ly hít ngửi cái mũi có chút nghẹt của mình, lại ngáp một cái nói: "Chỉ là uống quá nhiều, có thể xảy ra chuyện gì? Yên tâm đi cậu nhóc, tôi sẽ không ăn thịt giám đốc Diệp của cậu đâu."
Viên Minh Lãng nghe được những lời nói của Loạn Ly, biết mình quan tâm hơi quá. Gương mặt không khỏi có hơi đỏ lên, lúng túng lấy tay gãi thái dương, liếc nhìn Loạn Ly lắp bắp nói: "Vậy, vậy chị với giám đốc Diệp cứ nghỉ ngơi trước đi. Tôi ra ngoài mua một ít mật ong với bữa sáng. Nếu hai người có cần gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
"Được rồi, được rồi." Vừa nói, nàng vừa dùng sức đóng mạnh cửa phòng trước mặt Viên Minh Lãng.
Tiếng đóng sầm cửa vang lên đánh thức Diệp Dung đang ngủ say, cô ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Loạn Ly từ cửa đi vào, Diệp Dung xoa xoa mặt, từ trên ghế sô pha ngồi dậy.
"Vừa rồi ai tới vậy?"
"Còn ai vào đây, cấp dưới Tiểu Viên của cậu á." Nói xong, Loạn Ly ném mình xuống chiếc giường mềm mại, hai chiếc dép dưới chân cũng bay ra ngoài theo chuyển động của nàng. "Người ta gõ cửa thì không có ai trả lời, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, suýt chút nữa sợ muốn chết, nếu không phải tôi tỉnh lại kịp thời, đoán chừng cậu ta đã gọi cảnh sát."
Nghe nói Viên Minh Lãng vừa tới, Diệp Dung không khỏi động tâm. Cúi xuống đỡ chai rượu rỗng nằm dưới đất lên, cô đứng dậy định đi vào phòng tắm.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên. Diệp Dung đi vòng trở lại, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị chính là Lục An Tầm mà cô và Loạn Ly đã đề cập ngày hôm qua.
Diệp Dung không chút do dự cúp máy. T????????????ện ha???? l????ôn có tại || t????????m t????????????en.????n ||
"Lại là tên cấp dưới hiếu thuận hai mươi bốn tuổi Tiểu Viên của cậu sao? Nếu không nhận nuôi đi, một con cún trung thành như vậy bỏ qua thì thật đáng tiếc." Loạn Ly ủ rũ nói, nằm ở trên giường như xác chết.
"Không phải, là Lục An Tầm."
Diệp Dung nói xong lập tức xách dép bước vào phòng tắm, nhìn ba cuộc gọi nhỡ của Viên Minh Lãng trên điện thoại di động, Diệp Dung do dự một lúc, vẫn gửi tin nhắn WeChat cho cậu.
Ba mươi giây sau, Viên Minh Lãng nhắn tin trả lời lại. Hỏi Diệp Dung có muốn mang theo thứ gì không, có muốn ăn cái gì không, dừng nửa phút sau, lại có một tin nhắn đến.
Viên Minh Lãng: Giám đốc Diệp, chị còn khó chịu không?
Diệp Tử: Không khó chịu, chỉ hơi khô miệng thôi.
Viên Minh Lãng: Tôi có mua mật ong, lát về sẽ pha nước mật ong cho chị uống
Viên Minh Lãng: Chờ tôi năm phút, tôi quay lại ngay
Thấy tin nhắn của Viên Minh Lãng lần lượt chuyển tới, Diệp Dung không nhịn được nở nụ cười.
Có lẽ Loạn Ly nói đúng.....
Vài phút sau, sau khi sắp xếp cho Nhạc Chi Sơ vẫn còn đang cáu kỉnh xong xuôi, Loạn Ly đứng trước cửa phòng Diệp Dung, thở dài rồi giơ tay gõ cửa phòng đối phương. Lúc nghe thấy Diệp Dung rầu rĩ nói cửa không khóa, Loạn Ly mới mở ra bước vào bên trong.
Trong phòng Diệp Dung không bật đèn, cô ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha đơn, nhìn khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ sát đất. Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt Diệp Dung, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn.
Thấy Diệp Dung như vậy, Loạn Ly đứng ở trong phòng chần chờ không dám tiến lại gần.
Diệp Dung nghe thấy tiếng Loạn Ly vào cửa, nhưng không thấy người lại đây. Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, vì thế lập tức quay người lại. Lúc nhìn thấy Loạn Ly ngẩn người đứng ở phía sau, cô không khỏi bậc cười.
"Đứng ngu ra đó làm gì? Muốn làm quỷ hù dọa tôi, hay là uống dùm tôi hai chai rượu để tội nghiệp đây?"
Nghe thấy Diệp Dung có vẻ không tức giận, Loạn Ly cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nàng nhấc chân đi tới ghế sô pha bên cạnh Diệp Dung ngồi xuống, cầm lấy ly rượu đỏ đã rót sẵn, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
"Diệp Tử, xin lỗi chuyện hôm nay nha. Với lại, tôi không nên mang A Sơ tới đây."
Diệp Dung không ngờ Loạn Ly lại mở miệng xin lỗi, sau khi thấy nàng sững người một chút lập tức bật cười.
"Giữa chúng ta còn nói xin lỗi làm gì, chuyện hôm nay cũng không ai nghĩ tới, nếu không có chuyện gì xảy ra thì cứ cho qua đi."
Nghĩ đến Viên Minh Lãng được nàng mang về, đặc biệt là ánh mắt cuối cùng khi cậu trở về, Diệp Dung chỉ cảm thấy trong lòng có chút tắc nghẽn.
Hành vi trêu chọc Viên Minh Lãng lúc trước của cô, chỉ là trong lúc say rượu đơn giản nghĩ người này có chút đẹp mắt, ngoại hình và dáng người của cậu ta phù hợp với thẩm mỹ của mình. Nhưng đối phương lại không phải là thụ trong giới Đệ tứ ái, mà Diệp Dung cũng sẽ không cố ý bẻ cong đối phương, vì vậy chỉ đành mặc kệ cho qua.
Nhưng những thứ như duyên phận thực sự không thể đoán trước. Cô cũng không ngờ rằng Viên Minh Lãng sẽ tình cờ vào NJ với tư cách là một thực tập sinh và trở thành đồng nghiệp cùng bộ phận với mình. Càng không nghĩ tới trong khoảng thời gian này Viên Minh Lãng đã động lòng với nàng.
"Diệp Tử, cậu đang bận tâm đến Tiểu Viên sao?"
Loạn Ly dù sao cũng là người từng trải, hai ngày nay chứng kiến Viên Minh Lãng đối với Diệp Dung cẩn thận đối đãi, lúc nhìn Diệp Dung trong mắt lại hiện lên tình ý, trong lòng nàng sao có thể không hiểu.
Chỉ là Diệp Dung ngày thường khôn ngoan như vậy lại hoàn toàn không cảm nhận được gì, luôn nhắm mắt làm ngơ trước tình cảm của Viên Minh Lãng, khiến một người ngoài cuộc như nàng đứng bên cạnh quan sát vừa tức giận lại vừa bất lực.
Là một người bạn thân đã biết Diệp Dung hơn mười năm, Diệp Dung đang lo lắng điều gì, Loạn Ly sao có thể không biết. Nhưng không phải ai trên thế giới này cũng là Lục An Tầm, không thể vì một người thối nát như vậy mà bỏ qua một nửa khác của đời mình.
Thấy mình nói xong Diệp Dung vẫn im lặng, Loạn Ly biết nàng nhất định đã đoán đúng.
"Kỳ thật tôi cảm thấy cậu không cần thiết phải làm như vậy. Khi còn trẻ ai lại không gặp qua hạng người tồi? Làm sao cậu có thể khẳng định Tiểu Viên và Lục An Tầm là cùng một hạng người đây? Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, là nói cậu đó."
* Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng: con người ta đã một lần tổn thương, một lần đổ vỡ thì sau này sẽ dễ cảm thấy lo lắng, bất an trong mối quan hệ với một người mới.
Loạn Ly bắt chước động tác của Diệp Dung, cuộn mình trên sô pha. Thấy Diệp Dung trừng mắt nhìn mình, nàng khịt mũi nói tiếp: "Đừng nhìn tôi, có nhìn tôi cũng sẽ nói như vậy. Nếu cậu thực sự còn tình cảm với Lục An Tầm, cũng không ngại bắt đầu lại. Chuyện ngựa quen đường cũ cũng không có gì là lạ, cậu không cần phải xấu hổ."
Loạn Ly nói xong ngay lập tức bị Diệp Dung đá vào bắp chân. Mặc dù không quá đau, nhưng Loạn Ly vẫn làm lố mà phát ra một tiếng rít chói tai.
"Nghĩ gì vậy, tôi đã không còn tình cảm với Lục An Tầm từ lâu rồi." Diệp Dung vừa nói vừa lắc lắc chiếc ly trong tay.
"Vậy sao cậu vẫn thỉnh thoảng tìm đến hắn. Nếu đã không có cảm tình, tại sao còn đùa bỡn hắn như vậy?"
Nghe được câu hỏi của Loạn Ly, khóe miệng Diệp Dung trong bóng tối nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh. "Tại sao à? Năm năm tốt nhất của cuộc đời mình lại đi nuôi ra một con chó như vậy, dù sao cũng phải tính lãi chứ. Hơn nữa bây giờ trong vòng đủ loại người phức tạp, làm sao tìm được một con chó thuần hóa sạch sẽ ngoan ngoãn như vậy?"
Lời nói của Diệp Dung khiến Loạn Ly cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nhưng nghĩ đến những gì Lục An Tầm đã làm với cô, trong lòng không khỏi mắng hắn đúng là tự làm tự chịu.
"Vậy Tiểu Viên thì sao? Có phải là cậu không có tình cảm với cậu ấy đúng không? Trái tim của cậu rất nhạy cảm, tôi không tin tình cảm mà cậu ấy đối với cậu cậu lại không nhận ra được. Hơn nữa, hai người lại cùng công ty, còn cùng ban bộ phận, căn bản là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cậu cứ giả ngu mãi như vậy sao? Dây cà ra dây muống không phải là tính cách của cậu."
* Dây cà ra dây muống: lan man, dài dòng từ chuyện này lảng sang chuyện khác.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Dung hiếm khi bất lực thở dài.
"Chúng ta là hai loại người, có tình cảm thì sao? Tôi không phải Vú Em, hễ ngoại hình ưa nhìn là có thể bắt người về tay. Cho nên trừ phi Viên Minh Lãng biến thành thụ, bằng không hai chúng tôi cả đời này cũng không thể ở chung một chỗ."
Diệp Dung đã nói đến nước này, Loạn Ly cũng không thể nói thêm gì nữa. Nàng nâng chiếc ly trong tay lên chạm vào ly của Diệp Dung, sau đó mỗi người uống một hơi cạn sạch.
......
Sau khi Viên Minh Lãng trở về phòng, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, trong lòng cậu nhớ lại những gì mắt thấy tai nghe đêm hôm nay.
Nghĩ đến 'Đệ tứ ái' mà Nhạc Chi Sơ đã nói trước đó, Viên Minh Lãng bỗng lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở phần mềm tra cứu bắt đầu tìm hiểu về Đệ tứ ái. Nửa giờ sau, Viên Minh Lãng nhìn thấy đoạn clip cảnh nóng ngắn đang chiếu trên màn hình, nỗi sợ trong lòng đã không thể diễn tả bằng lời.
Từ khi mơ hồ nhận thức về hai loại giới tính, cậu chỉ biết có ba xu hướng tính dục: xu hướng bình thường, đồng tính nam và đồng tính nữ. Không ngờ còn có một mối quan hệ nam nữ như vậy.....
Cậu nhớ Nhạc Chi Sơ đã từng hỏi trong quán bar là nếu cậu và Diệp Dung ở bên nhau thì liệu cậu có thể ở trên giường thỏa mãn cô không. Người đã biết mọi thứ - Viên Minh Lãng nhìn đoạn video ngắn, máu lập tức bốc lên.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông bị đè ở dưới thân trong đoạn clip đột nhiên rên rỉ, Viên Minh Lãng sợ hãi trượt tay, điện thoại lập tức từ đầu ngón tay rơi xuống lỗ mũi. Đau đớn mãnh liệt cùng dòng nhiệt ấm áp khiến Viên Minh Lãng xoay người chạy vào nhà vệ sinh.
Đợi đến khi máu mũi ngừng chảy, Viên Minh Lãng đi rửa mặt. Vừa lau mặt, cậu vừa nhìn vào gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, phát hiện mình không hề chán ghét những gì nhìn thấy trong đoạn clip, ngược lại thân thể có hơi nóng lên, hơn nữa nơi nào đó còn không biết xấu hổ mà hình như có phản ứng.
Viên Minh Lãng thầm chửi rủa chính mình, ném khăn tắm lên bồn rửa mặt đi ra ngoài. Nện mạnh bản thân xuống giường rồi dùng chăn quấn chặt lấy mình, trong lòng cậu tràn đầy xấu hổ, nhưng đồng thời một niềm vui nhàn nhạt lại trào ra từ nơi sâu nhất trong trái tim.
Có lẽ, cậu và Diệp Dung cũng không phải là không thể.....
Viên Minh Lãng nằm trên giường mở to mắt tới tận tám giờ sáng, cậu sờ cái bụng đã trống rỗng, chậm rãi từ trên giường đứng dậy đi tắm rửa.
Người trong gương bởi vì cả đêm không ngủ mà hai mắt đỏ hoe, ngoài ra không nhìn thấy gì khác.
Vừa đánh răng, Viên Minh Lãng vừa dùng ngón tay chải tóc, mới 8 giờ 45 phút mọi thứ đã được thu dọn xong xuôi.
Khi đến trước cửa phòng Diệp Dung, trong lòng Viên Minh Lãng không hiểu sao có hơi căng thẳng. Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu mới giơ tay gõ cửa.
Nhưng sau khi gõ được hai phút, Diệp Dung vẫn chưa ra mở cửa. Lúc này Viên Minh Lãng không khỏi có chút hoảng hốt, sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu vội vàng lấy di động từ trong túi ra, bắt đầu gọi cho Diệp Dung.
Điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, nghe tiếng bíp phát ra từ điện thoại, Viên Minh Lãng chỉ cảm thấy khó thở, toàn thân gần như toát mồ hôi. Ngay khi cậu định cúp điện thoại muốn gọi cho cảnh sát. Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng động, Viên Minh Lãng dựa vào cửa lắng nghe, sau đó dùng sức vỗ vào tấm ván cửa, đồng thời không ngừng gọi tên Diệp Dung.
Hai phút sau, cửa phòng Diệp Dung từ bên trong mở ra. Khi Viên Minh Lãng nhìn thấy Loạn Ly ra tới, trái tim đang treo lơ lửng của cậu mới thoáng thả lỏng một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
"Giám đốc Diệp đâu? Sao không có ai bắt máy?"
Loạn Ly nhìn Viên Minh Lãng đang lo lắng ngoài cửa, không biết giữ hình tượng mà che miệng ngáp một cái. Sau đó nhích nửa người ra, chỉ vào Diệp Dung đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha nói: "Đây, Diệp giám đốc của cậu say rượu còn đang ngủ trên sô pha."
Viên Minh Lãng chỉ nhìn thấy một đôi chân trần có đeo lắc treo ở ngoài sô pha, lúc ngửi được mùi rượu từ trên người Loạn Ly tỏa ra, cậu không khỏi nhíu mày.
Viên Minh Lãng chỉ nghĩ tới Diệp Dung nên cũng không phát hiện ra trong lời nói của Loạn Ly có chỗ không đúng, ánh mắt vẫn nhìn về phía ghế sô pha, hỏi tiếp: "Vậy giám đốc Diệp không sao chứ?"
Loạn Ly hít ngửi cái mũi có chút nghẹt của mình, lại ngáp một cái nói: "Chỉ là uống quá nhiều, có thể xảy ra chuyện gì? Yên tâm đi cậu nhóc, tôi sẽ không ăn thịt giám đốc Diệp của cậu đâu."
Viên Minh Lãng nghe được những lời nói của Loạn Ly, biết mình quan tâm hơi quá. Gương mặt không khỏi có hơi đỏ lên, lúng túng lấy tay gãi thái dương, liếc nhìn Loạn Ly lắp bắp nói: "Vậy, vậy chị với giám đốc Diệp cứ nghỉ ngơi trước đi. Tôi ra ngoài mua một ít mật ong với bữa sáng. Nếu hai người có cần gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
"Được rồi, được rồi." Vừa nói, nàng vừa dùng sức đóng mạnh cửa phòng trước mặt Viên Minh Lãng.
Tiếng đóng sầm cửa vang lên đánh thức Diệp Dung đang ngủ say, cô ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Loạn Ly từ cửa đi vào, Diệp Dung xoa xoa mặt, từ trên ghế sô pha ngồi dậy.
"Vừa rồi ai tới vậy?"
"Còn ai vào đây, cấp dưới Tiểu Viên của cậu á." Nói xong, Loạn Ly ném mình xuống chiếc giường mềm mại, hai chiếc dép dưới chân cũng bay ra ngoài theo chuyển động của nàng. "Người ta gõ cửa thì không có ai trả lời, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, suýt chút nữa sợ muốn chết, nếu không phải tôi tỉnh lại kịp thời, đoán chừng cậu ta đã gọi cảnh sát."
Nghe nói Viên Minh Lãng vừa tới, Diệp Dung không khỏi động tâm. Cúi xuống đỡ chai rượu rỗng nằm dưới đất lên, cô đứng dậy định đi vào phòng tắm.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên. Diệp Dung đi vòng trở lại, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị chính là Lục An Tầm mà cô và Loạn Ly đã đề cập ngày hôm qua.
Diệp Dung không chút do dự cúp máy. T????????????ện ha???? l????ôn có tại || t????????m t????????????en.????n ||
"Lại là tên cấp dưới hiếu thuận hai mươi bốn tuổi Tiểu Viên của cậu sao? Nếu không nhận nuôi đi, một con cún trung thành như vậy bỏ qua thì thật đáng tiếc." Loạn Ly ủ rũ nói, nằm ở trên giường như xác chết.
"Không phải, là Lục An Tầm."
Diệp Dung nói xong lập tức xách dép bước vào phòng tắm, nhìn ba cuộc gọi nhỡ của Viên Minh Lãng trên điện thoại di động, Diệp Dung do dự một lúc, vẫn gửi tin nhắn WeChat cho cậu.
Ba mươi giây sau, Viên Minh Lãng nhắn tin trả lời lại. Hỏi Diệp Dung có muốn mang theo thứ gì không, có muốn ăn cái gì không, dừng nửa phút sau, lại có một tin nhắn đến.
Viên Minh Lãng: Giám đốc Diệp, chị còn khó chịu không?
Diệp Tử: Không khó chịu, chỉ hơi khô miệng thôi.
Viên Minh Lãng: Tôi có mua mật ong, lát về sẽ pha nước mật ong cho chị uống
Viên Minh Lãng: Chờ tôi năm phút, tôi quay lại ngay
Thấy tin nhắn của Viên Minh Lãng lần lượt chuyển tới, Diệp Dung không nhịn được nở nụ cười.
Có lẽ Loạn Ly nói đúng.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.