Chương 209: Hai mẹ con Bạch Liên Sơn điên cuồng
Tg Hồng Trần
13/12/2020
Trong màn đêm mờ mịt.
Trần Minh Triết dừng xe bên đường lớn bên ngoài tòa nhà của công ty, đợi mãi cũng không thấy Bạch Diệp Chi gọi điện, anh ngước mắt lên nhìn ánh đèn sáng lờ mờ trong tòa nhà của tập đoàn Thiên Bách, không hiểu sao mà trong lòng Trần Minh Triết thấy hơi bất an.
Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Bạch Diệp Chi.
Đường dây được kết nối rất nhanh.
"Mẹ nó... ấn nhầm rồi... mẹ kiếp!"
"Anh là ai?"
Nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ, cả người Trần Minh Triết liền run lên, anh cau mày...
Tút tút tút...
Nhưng anh còn chưa kịp nói tiếp, đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh tút tút.
"Diệp Chi xảy ra chuyện rồi!"
Là ai?
Nhà họ Tiết ở Du Thành?
Trong đầu Trần Minh Triết lúc này thoáng hiện ra hình ảnh Tiết Long Đào mới bị mình đánh gãy hai chân hôm nay, hiện tại ở Tân Thành mà dám bắt cóc Bạch Diệp Chi trắng trợn như vậy gần như chỉ có thể là nhà họ Tiết đến từ Du Thành.
Tiết Bổn Liệt, ông đang tự tìm đường chết!
Gương mặt Trần Minh Triết nhất thời phủ một làn sương lạnh.
Đúng lúc Trần Minh Triết định gọi điện thoại cho Đoàn Phi bảo hắn mau chóng tìm ra vị trí của Tiết Long Đào, điện thoại của anh chợt vang lên.
Một dãy số điện thoại lạ nhưng là điện thoại của vùng này.
Không chần chừ, Trần Minh Triết lập tức bắt máy.
"Trần Minh Triết... Bạch Diệp Chi giờ đang ở trong tay tôi, nếu anh muốn được nhìn thấy Bạch Diệp Chi còn sống một lần nữa, thì hãy lập tức tới quán bar Hegel, nếu không..."
"Cậu là... Bạch Liên Sơn?"
Giọng nói này Trần Minh Triết nghe rất quen thuộc, cũng chính vì quen thuộc nên lúc này Trần Minh Triết mới không dám chắc chắn.
Nếu như người bắt cóc Bạch Diệp Chi chính là Bạch Liên Sơn, Trần Minh Triết lại càng không hiểu nổi.
"Ha ha ha, Trần Minh Triết, không ngờ tên vô dụng nhà anh lại có thể nghe ra giọng của tôi. Phải, tôi chính là Bạch Liên Sơn, Bạch Diệp Chi giờ đang ở trong tay tôi, cho anh ba mươi phút để tới quán bar Hegel, nếu không thì đừng trách những anh em chúng tôi ở đây lần lượt từng người làm gì người phụ nữ của anh... Ha ha ha... Nói thật thì từ nhỏ tôi đã nhìn cô chị gái Bạch Diệp Chi dần dần trưởng thành, thật sự là một đại mỹ nhân... ha ha..."
"Mày đang tự tìm đường chết!"
Tay cầm điện thoại của Trần Minh Triết cũng siết chặt, phát ra tiếng két.
"Ha ha, ba mươi phút, quán bar Hegel, tao ở đây chờ mày, nhớ là chỉ có một mình mày được tới, nếu không tao khiến mày phải hối hận cả đời..."
Choang!
Rè rè...
Tiếng ở đầu dây bên kia còn chưa nói hết, điện thoại trong tay Trần Minh Triết nháy mắt đã nổ tung. Linh kiện điện thoại văng ra khắp xe, nhưng Trần Minh Triết lúc này lại chẳng thèm quan tâm.
Anh lập tức khởi động xe, một giây sau chiếc xe Porsche không biển số như một con thú dữ lao ra khỏi lồng giam, trong chớp mắt đã biến thành một đường ánh sáng màu đỏ mất hút dưới chân tòa nhà của tập đoàn Thiê Bách...
"Mẹ kiếp, còn dám dập máy của tao!"
Trước cửa một quán bar cũ nát bên bờ sông Hương ở Tân Thành, xung quanh là những căn nhà cũ kĩ tồi tàn, Bạch Liên Sơn nhìn chiếc điện thoại mà đối phương ở đầu dây bên kia đã dập máy, tức tối mắng một câu.
Nơi này thuộc khu vực cũ của Tân Thành, mặc dù sông Hương bắt nguồn từ đây, nhưng giờ đã bị công nhân thay đổi, một lượng lớn cư dân đã được dẫn sang phía những tòa chung cư to lớn được xây dựng ở khu mới.
Những nơi phát triển nhất của Tân Thành hiện nay nằm dọc theo sông Hương kéo dài đến khu mới, hơn nữa ở khu mới còn có một vùng đồi núi rộng mênh mông, chính vì vậy mà những nơi đã từng rất phát triển như nơi này nay đã trở thành khu vực không người, chỉ còn lại những người sống ở Tân Thành với thu nhập rất thấp, hoặc một lượng lớn công nhân đi làm thuê.
Mở quán bar ở một nơi như vậy thì dĩ nhiên chẳng làm ăn được gì.
Bên ngoài quán bar Hegel, Bạch Liên Sơn cất điện thoại vào trong túi rồi hừ lạnh một tiếng.
"Trần Minh Triết, tên ngu xuẩn mày chỉ cần tới đây, hôm nay tao sẽ khiến mày phải bỏ mạng tại đây!"
Trong khi nói, Bạch Liên Sơn tiến vào bên trong quán bar.
Mà ở bên trong quán bar Hegel, nơi vốn là sàn nhảy náo nhiệt của quán bar lúc này lại xuất hiện vài tên côn đồ lưu manh, còn trên những chiếc ghế rách nát ở một bên cũng có vài tên côn đồ đang ngồi thi nhau uống rượu.
Một chiếc rương lớn màu đen đặt chính giữa sàn nhảy.
"Anh Hùng... người đâu?"
Lúc này Hùng Khôn đưa cho Bạch Liên Sơn một chai rượu, sau đó gã dùng răng cắn để khui chai rượu, rồi chỉ tay vào chiếc rương lớn màu đen.
"Hừ..."
Bạch Liên Sơn cũng ừng ực uống một hớp rượu, tối nay anh ta vốn đã uống quá nhiều rượu, lúc này Bạch Liên Sơn mặt mày say khướt, nếu không anh ta cũng không bắt cóc Bạch Diệp Chi tới đây trắng trợn như vậy, còn thích thú vội vàng gọi điện cho Trần Minh Triết.
Đi tới bên cạnh chiếc rương màu đen, Bạch Liên Sơn kéo tấm vải đen bọc bên ngoài xuống.
Hai người ở bên trong hiện ra trước mặt Bạch Liên Sơn.
"Ha ha ha, người anh em, tới đây tát chút nước cho người đẹp tỉnh lại nào..."
Nghe vậy, một tên côn đồ tóc vàng đứng một bên mang đến một chậu nước đá đã chuẩn bị từ trước, hất nước vào chiếc lồng sắt.
A!
Khụ khụ...
"Các người..."
"Bạch Liên Sơn... Cậu... là cậu..."
Lúc này Bạch Diệp Chi đã tỉnh lại, khi nhận ra mình bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, gương mặt cô lập tức biến sắc, dĩ nhiên là cô hiểu rõ tất cả chuyện này đều bất lợi cho mình, lúc nhìn thấy Bạch Liên Sơn với gương mặt say khướt, còn có chút đờ đẫn đứng trước mặt mình, cô liền biết đám người này chắc chắn là do Bạch Liên Sơn tìm tới.
"Bà nội... Bà nội bà không sao chứ, bà nội, bà tỉnh lại đi...''
Cảm nhận được Vương Tú Vân đang dựa vào người mình, Bạch Diệp Chi vội vàng ôm lấy bà ta, vừa ra sức bấm vào nhân trung, vừa gọi to.
"Bà nội..."
"Mẹ kiếp... anh Hùng, sao anh... sao lại... bắt cóc cả bà nội tôi tới đây!"
Khung cảnh trước mặt đập vào mắt khiến Bạch Liên Sơn tỉnh rượu không ít, anh ta lập tức hỏi.
"Đây chính là bà nội của cậu?"
"Hoàng Mao, chuyện gì đã xảy ra?"
Hùng Khôn biết bà nội Bạch Liên Sơn chính là chủ tịch của tập đoàn Thiên Bách, cũng được coi là một người có tiếng ở Tân Thành.
"Anh Hùng, lúc đó bà lão này đi cùng Bạch Diệp Chi, bọn em không suy nghĩ nhiều, dù sao người cũng đã bị bắt tới đây rồi, hơn nữa lúc trước bọn em nghe ý nói của Bạch thiếu gia, dù gì cũng đều là người sắp phải chết, thêm một người cũng không sao chứ!"
"Khụ khụ..."
Lúc này Vương Tú Vân ho khan một tiếng, hai mắt mông lung mở ra, bà ta thấy Bạch Diệp Chi đang lo lắng trước mặt mình thì ngồi bật dậy, tay ôm lấy gáy của mình mà hỏi: "Đây là đâu?"
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Vương Tú Vân gặp phải tình cảnh này.
"Bà nội... tất cả đều là do Bạch Liên Sơn làm, chính cậu ta đã bắt cóc chúng ta, hơn nữa cháu nghe nói bọn họ... bọn họ muốn..."
"Liên Sơn..."
Lúc này Vương Tú Vân cũng nhìn thấy Bạch Liên Sơn đang đứng một bên, nhưng đôi mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng.
"Bạch Liên Sơn... cháu muốn làm gì?"
"Còn không mau thả chúng ta ra..."
"Mẹ kiếp... Bà lão, tôi cảnh cáo bà, đừng có nói chuyện với Bạch thiếu gia như vậy, biết chưa? Cẩn thận kẻo tôi cho bà ăn một cây côn thép là đi đời nhà ma..."
Không đợi Vương Tú Vân nói xong, một tên côn đồ đã phun một ngụm rượu trong miệng vào người Vương Tú Vân, cả người Vương Tú Vân run lên, bà ta chưa từng phải chịu sự sỉ nhục đến vậy, nên đã nổi giận ngay lập tức.
Nhưng Bạch Diệp Chi đã ôm lấy bà ta, cô nhìn Bạch Liên Sơn mà nói: "Bạch Liên Sơn, cậu điên rồi sao? Rốt cuộc cậu muốn làm gì, còn những người này rốt cuộc là ai!"
Bạch Diệp Chi nhìn từng tên côn đồ cả người ngập mùi rượu, trong lòng cô càng thấp thỏm bồn chồn.
"Tôi bảo này Bạch thiếu gia, thằng oắt mà cậu nói còn chưa tới, hay là cho mấy anh em chúng tôi thưởng thức trước vài trò tiêu khiển cho vui, dù sao người phụ nữ này cũng mẹ nó thật là đẹp, cậu trông cơ thể kia... chẹp chẹp..."
"Anh Hùng, đợi một chút đi, tôi gọi điện thoại cho tên ngu đần kia, sau ba mươi phút mà Trần Minh Triết không tới, Bạch Diệp Chi sẽ dành cho các anh muốn chơi thế nào thì chơi. Nhưng còn bà nội của tôi, các anh phải thả bà ấy ra..."
Thấy bà nội Vương Tú Vân của mình cũng bị bắt tới đây, trong lòng Bạch Liên Sơn rất buồn bực.
Anh ta không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
"Bạch Liên Sơn, cháu đang nói cái mẹ gì vậy, nếu hôm nay cháu dám để đám người này đụng vào Diệp Chi, bà sẽ đuổi thẳng cổ cháu ra khỏi nhà họ Bạch, đồ bất hiếu của nhà họ Bạch, cháu lại dám làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Cháu có còn là con người không?"
"Mau thả chúng ta ra..."
Lúc này gương mặt Vương Tú Vân vô cùng giận dữ.
"Con mẹ nó đừng có ồn ào, ông đây đang bực mình!"
Trước lời mắng mỏ to tiếng của bà nội Vương Tú Vân, Bạch Liên Sơn chợt tu liền tù tì mấy ngụm rượu rồi thẳng tay đập tan chai rượu xuống nền đất, sau đó quát to một tiếng.
"Cháu... Cháu... Đồ súc sinh này, muốn ta... tức chết!"
"Bà nội, bà nội..."
Vương Tú Vân đã tức giận đến nỗi cả người run rẩy, suýt nữa là không thở nổi mà ngất đi.
"Bạch thiếu gia, cậu lo nhiều như vậy làm gì, dù sao bà ta cũng là chủ tịch, cậu bảo bà ta viết một vài thứ, nhường lại cái ghế chủ tịch tập đoàn Thiên Bách cho cậu là xong, có cần phải phiền phức như thế này không? Hơn nữa sau tối nay, nhà họ Bạch làm gì còn ai tranh giành vị trí này với cậu nữa?"
Hùng Khôn đứng một bên lại đưa một chai rượu cho Bạch Liên Sơn rồi thờ ơ nói.
"Đúng vậy..."
Bạch Liên Sơn lập tức đứng dậy bước tới bên cạnh hai người.
"Bạch Diệp Chi, chị hại cả nhà tôi, tối nay tôi mẹ nó muốn chị phải chết... nhưng bà nội, bà vô tình bị bắt theo tới đây, chỉ cần bà giao cho cháu vị trí chủ tịch của tập đoàn, hôm nay cháu sẽ tha cho bà!"
Bạch Liên Sơn đã say khướt, lúc này gương mặt anh ta đầy vẻ tàn ác.
Trần Minh Triết dừng xe bên đường lớn bên ngoài tòa nhà của công ty, đợi mãi cũng không thấy Bạch Diệp Chi gọi điện, anh ngước mắt lên nhìn ánh đèn sáng lờ mờ trong tòa nhà của tập đoàn Thiên Bách, không hiểu sao mà trong lòng Trần Minh Triết thấy hơi bất an.
Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Bạch Diệp Chi.
Đường dây được kết nối rất nhanh.
"Mẹ nó... ấn nhầm rồi... mẹ kiếp!"
"Anh là ai?"
Nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ, cả người Trần Minh Triết liền run lên, anh cau mày...
Tút tút tút...
Nhưng anh còn chưa kịp nói tiếp, đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh tút tút.
"Diệp Chi xảy ra chuyện rồi!"
Là ai?
Nhà họ Tiết ở Du Thành?
Trong đầu Trần Minh Triết lúc này thoáng hiện ra hình ảnh Tiết Long Đào mới bị mình đánh gãy hai chân hôm nay, hiện tại ở Tân Thành mà dám bắt cóc Bạch Diệp Chi trắng trợn như vậy gần như chỉ có thể là nhà họ Tiết đến từ Du Thành.
Tiết Bổn Liệt, ông đang tự tìm đường chết!
Gương mặt Trần Minh Triết nhất thời phủ một làn sương lạnh.
Đúng lúc Trần Minh Triết định gọi điện thoại cho Đoàn Phi bảo hắn mau chóng tìm ra vị trí của Tiết Long Đào, điện thoại của anh chợt vang lên.
Một dãy số điện thoại lạ nhưng là điện thoại của vùng này.
Không chần chừ, Trần Minh Triết lập tức bắt máy.
"Trần Minh Triết... Bạch Diệp Chi giờ đang ở trong tay tôi, nếu anh muốn được nhìn thấy Bạch Diệp Chi còn sống một lần nữa, thì hãy lập tức tới quán bar Hegel, nếu không..."
"Cậu là... Bạch Liên Sơn?"
Giọng nói này Trần Minh Triết nghe rất quen thuộc, cũng chính vì quen thuộc nên lúc này Trần Minh Triết mới không dám chắc chắn.
Nếu như người bắt cóc Bạch Diệp Chi chính là Bạch Liên Sơn, Trần Minh Triết lại càng không hiểu nổi.
"Ha ha ha, Trần Minh Triết, không ngờ tên vô dụng nhà anh lại có thể nghe ra giọng của tôi. Phải, tôi chính là Bạch Liên Sơn, Bạch Diệp Chi giờ đang ở trong tay tôi, cho anh ba mươi phút để tới quán bar Hegel, nếu không thì đừng trách những anh em chúng tôi ở đây lần lượt từng người làm gì người phụ nữ của anh... Ha ha ha... Nói thật thì từ nhỏ tôi đã nhìn cô chị gái Bạch Diệp Chi dần dần trưởng thành, thật sự là một đại mỹ nhân... ha ha..."
"Mày đang tự tìm đường chết!"
Tay cầm điện thoại của Trần Minh Triết cũng siết chặt, phát ra tiếng két.
"Ha ha, ba mươi phút, quán bar Hegel, tao ở đây chờ mày, nhớ là chỉ có một mình mày được tới, nếu không tao khiến mày phải hối hận cả đời..."
Choang!
Rè rè...
Tiếng ở đầu dây bên kia còn chưa nói hết, điện thoại trong tay Trần Minh Triết nháy mắt đã nổ tung. Linh kiện điện thoại văng ra khắp xe, nhưng Trần Minh Triết lúc này lại chẳng thèm quan tâm.
Anh lập tức khởi động xe, một giây sau chiếc xe Porsche không biển số như một con thú dữ lao ra khỏi lồng giam, trong chớp mắt đã biến thành một đường ánh sáng màu đỏ mất hút dưới chân tòa nhà của tập đoàn Thiê Bách...
"Mẹ kiếp, còn dám dập máy của tao!"
Trước cửa một quán bar cũ nát bên bờ sông Hương ở Tân Thành, xung quanh là những căn nhà cũ kĩ tồi tàn, Bạch Liên Sơn nhìn chiếc điện thoại mà đối phương ở đầu dây bên kia đã dập máy, tức tối mắng một câu.
Nơi này thuộc khu vực cũ của Tân Thành, mặc dù sông Hương bắt nguồn từ đây, nhưng giờ đã bị công nhân thay đổi, một lượng lớn cư dân đã được dẫn sang phía những tòa chung cư to lớn được xây dựng ở khu mới.
Những nơi phát triển nhất của Tân Thành hiện nay nằm dọc theo sông Hương kéo dài đến khu mới, hơn nữa ở khu mới còn có một vùng đồi núi rộng mênh mông, chính vì vậy mà những nơi đã từng rất phát triển như nơi này nay đã trở thành khu vực không người, chỉ còn lại những người sống ở Tân Thành với thu nhập rất thấp, hoặc một lượng lớn công nhân đi làm thuê.
Mở quán bar ở một nơi như vậy thì dĩ nhiên chẳng làm ăn được gì.
Bên ngoài quán bar Hegel, Bạch Liên Sơn cất điện thoại vào trong túi rồi hừ lạnh một tiếng.
"Trần Minh Triết, tên ngu xuẩn mày chỉ cần tới đây, hôm nay tao sẽ khiến mày phải bỏ mạng tại đây!"
Trong khi nói, Bạch Liên Sơn tiến vào bên trong quán bar.
Mà ở bên trong quán bar Hegel, nơi vốn là sàn nhảy náo nhiệt của quán bar lúc này lại xuất hiện vài tên côn đồ lưu manh, còn trên những chiếc ghế rách nát ở một bên cũng có vài tên côn đồ đang ngồi thi nhau uống rượu.
Một chiếc rương lớn màu đen đặt chính giữa sàn nhảy.
"Anh Hùng... người đâu?"
Lúc này Hùng Khôn đưa cho Bạch Liên Sơn một chai rượu, sau đó gã dùng răng cắn để khui chai rượu, rồi chỉ tay vào chiếc rương lớn màu đen.
"Hừ..."
Bạch Liên Sơn cũng ừng ực uống một hớp rượu, tối nay anh ta vốn đã uống quá nhiều rượu, lúc này Bạch Liên Sơn mặt mày say khướt, nếu không anh ta cũng không bắt cóc Bạch Diệp Chi tới đây trắng trợn như vậy, còn thích thú vội vàng gọi điện cho Trần Minh Triết.
Đi tới bên cạnh chiếc rương màu đen, Bạch Liên Sơn kéo tấm vải đen bọc bên ngoài xuống.
Hai người ở bên trong hiện ra trước mặt Bạch Liên Sơn.
"Ha ha ha, người anh em, tới đây tát chút nước cho người đẹp tỉnh lại nào..."
Nghe vậy, một tên côn đồ tóc vàng đứng một bên mang đến một chậu nước đá đã chuẩn bị từ trước, hất nước vào chiếc lồng sắt.
A!
Khụ khụ...
"Các người..."
"Bạch Liên Sơn... Cậu... là cậu..."
Lúc này Bạch Diệp Chi đã tỉnh lại, khi nhận ra mình bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, gương mặt cô lập tức biến sắc, dĩ nhiên là cô hiểu rõ tất cả chuyện này đều bất lợi cho mình, lúc nhìn thấy Bạch Liên Sơn với gương mặt say khướt, còn có chút đờ đẫn đứng trước mặt mình, cô liền biết đám người này chắc chắn là do Bạch Liên Sơn tìm tới.
"Bà nội... Bà nội bà không sao chứ, bà nội, bà tỉnh lại đi...''
Cảm nhận được Vương Tú Vân đang dựa vào người mình, Bạch Diệp Chi vội vàng ôm lấy bà ta, vừa ra sức bấm vào nhân trung, vừa gọi to.
"Bà nội..."
"Mẹ kiếp... anh Hùng, sao anh... sao lại... bắt cóc cả bà nội tôi tới đây!"
Khung cảnh trước mặt đập vào mắt khiến Bạch Liên Sơn tỉnh rượu không ít, anh ta lập tức hỏi.
"Đây chính là bà nội của cậu?"
"Hoàng Mao, chuyện gì đã xảy ra?"
Hùng Khôn biết bà nội Bạch Liên Sơn chính là chủ tịch của tập đoàn Thiên Bách, cũng được coi là một người có tiếng ở Tân Thành.
"Anh Hùng, lúc đó bà lão này đi cùng Bạch Diệp Chi, bọn em không suy nghĩ nhiều, dù sao người cũng đã bị bắt tới đây rồi, hơn nữa lúc trước bọn em nghe ý nói của Bạch thiếu gia, dù gì cũng đều là người sắp phải chết, thêm một người cũng không sao chứ!"
"Khụ khụ..."
Lúc này Vương Tú Vân ho khan một tiếng, hai mắt mông lung mở ra, bà ta thấy Bạch Diệp Chi đang lo lắng trước mặt mình thì ngồi bật dậy, tay ôm lấy gáy của mình mà hỏi: "Đây là đâu?"
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Vương Tú Vân gặp phải tình cảnh này.
"Bà nội... tất cả đều là do Bạch Liên Sơn làm, chính cậu ta đã bắt cóc chúng ta, hơn nữa cháu nghe nói bọn họ... bọn họ muốn..."
"Liên Sơn..."
Lúc này Vương Tú Vân cũng nhìn thấy Bạch Liên Sơn đang đứng một bên, nhưng đôi mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng.
"Bạch Liên Sơn... cháu muốn làm gì?"
"Còn không mau thả chúng ta ra..."
"Mẹ kiếp... Bà lão, tôi cảnh cáo bà, đừng có nói chuyện với Bạch thiếu gia như vậy, biết chưa? Cẩn thận kẻo tôi cho bà ăn một cây côn thép là đi đời nhà ma..."
Không đợi Vương Tú Vân nói xong, một tên côn đồ đã phun một ngụm rượu trong miệng vào người Vương Tú Vân, cả người Vương Tú Vân run lên, bà ta chưa từng phải chịu sự sỉ nhục đến vậy, nên đã nổi giận ngay lập tức.
Nhưng Bạch Diệp Chi đã ôm lấy bà ta, cô nhìn Bạch Liên Sơn mà nói: "Bạch Liên Sơn, cậu điên rồi sao? Rốt cuộc cậu muốn làm gì, còn những người này rốt cuộc là ai!"
Bạch Diệp Chi nhìn từng tên côn đồ cả người ngập mùi rượu, trong lòng cô càng thấp thỏm bồn chồn.
"Tôi bảo này Bạch thiếu gia, thằng oắt mà cậu nói còn chưa tới, hay là cho mấy anh em chúng tôi thưởng thức trước vài trò tiêu khiển cho vui, dù sao người phụ nữ này cũng mẹ nó thật là đẹp, cậu trông cơ thể kia... chẹp chẹp..."
"Anh Hùng, đợi một chút đi, tôi gọi điện thoại cho tên ngu đần kia, sau ba mươi phút mà Trần Minh Triết không tới, Bạch Diệp Chi sẽ dành cho các anh muốn chơi thế nào thì chơi. Nhưng còn bà nội của tôi, các anh phải thả bà ấy ra..."
Thấy bà nội Vương Tú Vân của mình cũng bị bắt tới đây, trong lòng Bạch Liên Sơn rất buồn bực.
Anh ta không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
"Bạch Liên Sơn, cháu đang nói cái mẹ gì vậy, nếu hôm nay cháu dám để đám người này đụng vào Diệp Chi, bà sẽ đuổi thẳng cổ cháu ra khỏi nhà họ Bạch, đồ bất hiếu của nhà họ Bạch, cháu lại dám làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Cháu có còn là con người không?"
"Mau thả chúng ta ra..."
Lúc này gương mặt Vương Tú Vân vô cùng giận dữ.
"Con mẹ nó đừng có ồn ào, ông đây đang bực mình!"
Trước lời mắng mỏ to tiếng của bà nội Vương Tú Vân, Bạch Liên Sơn chợt tu liền tù tì mấy ngụm rượu rồi thẳng tay đập tan chai rượu xuống nền đất, sau đó quát to một tiếng.
"Cháu... Cháu... Đồ súc sinh này, muốn ta... tức chết!"
"Bà nội, bà nội..."
Vương Tú Vân đã tức giận đến nỗi cả người run rẩy, suýt nữa là không thở nổi mà ngất đi.
"Bạch thiếu gia, cậu lo nhiều như vậy làm gì, dù sao bà ta cũng là chủ tịch, cậu bảo bà ta viết một vài thứ, nhường lại cái ghế chủ tịch tập đoàn Thiên Bách cho cậu là xong, có cần phải phiền phức như thế này không? Hơn nữa sau tối nay, nhà họ Bạch làm gì còn ai tranh giành vị trí này với cậu nữa?"
Hùng Khôn đứng một bên lại đưa một chai rượu cho Bạch Liên Sơn rồi thờ ơ nói.
"Đúng vậy..."
Bạch Liên Sơn lập tức đứng dậy bước tới bên cạnh hai người.
"Bạch Diệp Chi, chị hại cả nhà tôi, tối nay tôi mẹ nó muốn chị phải chết... nhưng bà nội, bà vô tình bị bắt theo tới đây, chỉ cần bà giao cho cháu vị trí chủ tịch của tập đoàn, hôm nay cháu sẽ tha cho bà!"
Bạch Liên Sơn đã say khướt, lúc này gương mặt anh ta đầy vẻ tàn ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.