Chương 34: Tôi đã muốn đi, mấy người có muốn giữ cũng không giữ nổi
Tg Hồng Trần
13/12/2020
Phù phù...
Thở ra một hơi thật dài, Trần Minh Triết ôm bát đũa đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn theo bóng lưng Trần Minh Triết đi ra ngoài.
Chu Minh Phượng lại cảm thấy cơn giận dữ dâng lên.
"Vô dụng, đúng là hết thuốc chữa..."
"Được rồi. Bà nói ít thôi. Hầy..."
Mặc dù Bạch Dũng Quang cũng không muốn nhìn thấy người con rể này, thế nhưng cùng là đàn ông, ông ấy rất thông cảm với Trần Minh Triết.
Hơn nữa vào ngày sinh nhật của ông lúc trước, Bạch Dũng Quang khá hài lòng với người con rể mà ông ấy không thèm quan tâm suốt ba năm.
Đương nhiên cảm giác đó chỉ thoáng qua mà thôi, dù sao so với con gái ưu tú giỏi giang của mình thì Trần Minh Triết hãy còn kém xa.
"Tôi nói ít đi? Ông nghĩ tôi muốn thế à? Còn không phải vì tôi thương Diệp Chi nhà chúng ta sao? Ông thấy tình hình nhà mình bây giờ rồi đấy. Nếu lúc trước Diệp Chi có thể tìm được người đàn ông giỏi giang thì đã chẳng phải vất vả như thế!"
"Không được. Tôi nhất định phải khiến cho Diệp Chi li hôn với cái loại bất tài vô dụng này!"
"Diệp Chi nhà mình điều kiện tốt như thế, từ nhỏ đã ưu tú giỏi giang, vì cái gì... vì cái gì mà tên ngốc đó được lợi? Lại còn những ba năm?! Nếu không nhân lúc Diệp Chi còn trẻ lại chưa có con mà li hôn đi, càng để lâu càng lằng nhằng không dứt. Đến khi Diệp Chi nhiều tuổi rồi thì không tìm được ai tử tế mất!"
"Từ sáng đến tối, bà... haiz!"
Nằm ở trên giường không thể động đậy, Bạch Dũng Quang biết rõ mình có nói gì thì cũng vô ích.
Mọi chuyện đến nước này không phải ông ấy không biết, nhưng có lo lắng cũng chỉ là lo lắng suông.
Khủng hoảng của Rượu Thanh Tuyền cơ bản là rất khó giải quyết.
Bạch Dũng Quang biết em trai mình sẽ lợi dụng cơ hội này chen chân vào công ty sau đó đá nhà mình ra khỏi nhà họ Bạch một cách triệt để.
Dù sao từ nhỏ tới lớn hai anh em cũng lớn lên bên nhau, Bạch Dũng Quang quá hiểu người em trai chơi bời lêu lổng này của mình.
Mà mẹ ông ấy lại thương yêu con trai út như vậy.
Lúc trước nếu không phải vì oán hận mâu thuẫn với nhau chất chứa nhiều năm, tính tình Bạch Dũng Quang cũng không trở nên ương ngạnh mà đối đầu với mẹ ông ấy như bây giờ. Sau đó còn dọn ra khỏi biệt thự lớn nhà họ Bạch rồi chuyển vào khu hộ gia đình ông mua tạm.
Thật ra chính là vì tức trong người.
Tranh nhau cho đến ngày hôm nay.
Cũng đã sức cùng lực kiệt!
"Chuyện này không khiến ông nhọc lòng. Dù sao tôi nhất định phải khiến Diệp Chi và tên kia li hôn. Nếu không, cho dù lần này nhà chúng ta không bị sụp đổ thì cũng sẽ có lần sau!"
Vừa nói Chu Minh Phượng vừa xoay người đi đến phòng bệnh bên cạnh. Bà ta muốn đi tìm con gái mình bàn bạc trao đổi biện pháp.
...
Trần Minh Triết ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã tối.
Anh gọi điện thoại cho Diệp Chi dặn rằng tối nay mình có việc nên sẽ về muộn, sau đó gọi điện thoại cho xe tới đón mình.
Tân Thành là một thành phố ven sông.
Đó là lý do vì sao ở đây có rất nhiều xưởng đóng tàu, có điều cùng với sự phát triển của ngành đường sắt cao tốc, vận tải đường thủy dần suy thoái, theo đó những xưởng đóng tàu ven sông cũng hoàn toàn bị bỏ hoang.
Song muốn quy hoạch hết những xưởng đóng tàu này thì đó lại là một mớ hỗn độn khác. Vì vậy khu bỏ hoang này trở thành một đoạn ruột thừa.
Nơi này trở thành nơi để những người thuộc thế giới ngầm thanh toán ân oán cá nhân.
Trong một xưởng đóng tàu bỏ hoang ở phía Nam Tân Thành.
Bấy giờ có một dãy xe thương mại đậu trên nền đất cỏ hoang mọc um tùm, đèn xe chiếu cả khu xưởng bị bỏ hoang sáng như ban ngày.
Có ba người cùng xuất hiện ở vùng được chiếu sáng.
Hai người đàn ông mặc thường phục đang đè lên một người đàn ông trung niên vóc người vạm vỡ bị còng tay.
Người đàn ông trung niên dù mặc một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, nhưng vẫn không che giấu được cơ bắp cuồn cuộn, tuy trên mặt bị thương nhưng không ảnh hưởng chút nào đến đôi mắt lạnh lẽo của hắn.
Đầu đinh, quần rằn ri, chân đi một đôi giày da mũi to cực kỳ cũ nát.
Một đám người trẻ tuổi bước từ trên xe thương vụ đi xuống, tay cầm mã tấu với dùi cui. Mặt Sẹo cầm một cái gậy bóng chày đi ở phía trước.
Cách đó không xa một chiếc Hummer giống như một con trâu ngang tàng, lao vút tới rồi phanh lại một cái kít tuyệt mĩ khiến đất đá cuốn lên mù mịt.
Hai đèn xe to lớn tựa như hai mắt trâu sáng rỡ.
Cửa xe mở ra, Đoàn Phi dáng người cao to nhảy xuống, sau đó đi rất nhanh tới trước mặt ba người kia.
Lúc này, Mặt Sẹo mang theo vài người đứng sau Đoàn Phi.
"Anh Phi, tôi giao người cho anh, chỗ này không còn việc gì của tôi nữa chứ?"
Đoàn Phi gật gật đầu, sau đó nói với Mặt Sẹo: "Bố trí người đưa hai người anh em này về, ngoài ra phát thêm ít tiền mặt".
Mặt Sẹo vội vàng gật đầu rồi đi sắp xếp mọi chuyện.
"Tôi nói này Trương Ca, mẹ nó, anh cũng ngầu lòi đó. Không phải tôi nói anh, nhưng nếu anh thiếu tiền có thể nói với tôi, chả nhẽ chỉ vì một triệu tệ anh lại đi giết người sao?"
Trải qua mấy tiếng đồng hồ, Đoàn Phi đã tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng.
Thì ra là vì Trương Tiểu Mễ, con gái Trương Ca bị bệnh ung thư máu, cần phải thay tủy.
Chưa nói đến việc có tìm được tủy thích hợp hay không, chỉ riêng tiền viện phí và chi phí điều trị thôi đã là con số khổng lồ rồi. Quan trọng hơn là Trương Tiểu Mễ đang ở bệnh viện Nhân Dân Thục Xuyên, đã ở đó là ở vài tháng hay một năm tất nhiên không phải con số nhỏ.
Mà lần này, đúng lúc Trương Tiểu Mễ chuyển biến xấu, bệnh viện lại thông báo đã tìm được tủy tương thích ở Nghiêm Châu, tuy nhiên chi phí rất cao.
Thấy có hy vọng, đương nhiên Trương Ca sẽ làm liều.
Chỉ có điều hắn không nghĩ lần này lại đen đủi như vậy.
"Ầy, nếu không phải cậu Trần thì tôi cũng lười nhặt anh!"
Đoàn Phi đứng bên cạnh Trương Ca, thật ra lúc hắn biết toàn bộ mọi chuyện cũng thấy khó chấp nhận, một người trâu bò như vậy vì sao lại trở nên ngu ngốc như thế cơ chứ?
"Cậu Trần? Cậu Trần nào cơ?"
"Tôi thấy anh đúng là ngu si, đầu to óc bằng hạt nho, anh đụng vào thân quyến nhà người ta, còn hỏi cậu Trần nào?"
Ánh mắt Trương Ca dại ra.
Tuy rằng lúc trước hắn không biết tại sao lại có người dùng thủ đoạn như vậy lôi mình ra, nhưng lúc này khi nhìn thấy Đoàn Phi, trong lòng hắn đã đoán ra rồi.
"Nói thế, cái cậu Trần kia là muốn trả thù cho người nhà sao?"
Trong mắt Trương Ca bỗng xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Hiển nhiên Trương Ca không biết mấy người bị hắn đâm trúng đều không sao.
"Báo thù? Trương Ca, anh cũng tự sướng quá rồi. Anh á, cậu Trần muốn giết anh chỉ cần phút mỗi! Đợi cậu Trần tới đây, khuyên anh thật thà chút, nếu không cậu Trần muốn giết anh, tôi cũng chẳng cứu nổi. Anh biết xã hội đen chúng ta rất hỗn loạn, cái gì mà chả làm được!"
"Cậu dám!"
Tuy Đoàn Phi nói như vậy, chẳng qua chỉ là đánh phủ đầu Trương Ca, cảnh cáo hắn nếu hắn định làm xằng bậy thì cũng đừng mong Đoàn Phi nói đạo nghĩa giang hồ gì.
"Thôi đi, Trương Ca, bây giờ anh có tư cách gì mà to mồm, thắng làm vua thua làm giặc. Bây giờ anh đã rơi vào tay tôi rồi, anh thật thà chút đi".
Trương Ca nhìn Đoàn Phi trước mặt.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trương Ca biết người như Đoàn Phi bất kì cái gì cũng có thể làm ra được, dù sao cũng là cá mè một lứa.
Ban đầu Trương Ca cũng thế này, trên tay hắn cũng dính không biết bao nhiêu máu người.
Cho nên hắn cải tà quy chính, sợ mình gặp phải báo ứng. Đó cũng là lý do hắn quyết phải chữa khỏi bệnh cho con gái, có thể nói bây giờ trong mắt hắn không có ai quan trọng hơn con gái hết.
Nếu có ai muốn động đến con gái mình, cho dù là ai đi nữa, Trương Ca chắc chắn không thèm nể nang.
Hắn vốn chỉ có một thân một mình tất nhiên sẽ không sợ trời sợ đất.
"Đoàn Phi, thắng làm vua thua làm giặc á? Cậu cho rằng chỉ mấy người này mà có thể ngăn được tôi?"
"Tôi đã muốn đi cậu cản được tôi chắc?"
Vừa nói Trương Ca vừa vùng tay ra, lập tức còng sắt trên tay hắn chẳng khác gì bột mì bị hắn giật đứt.
"Anh muốn làm gì?"
"Anh Phi, lùi lại..."
Trương Ca cũng không tin những người này có lòng tốt mà thả mình đi cho nên hắn cũng không ngồi chờ chết. Nếu những người này muốn động đến con gái hắn, vậy thì Trương Ca muốn bắt được Đoàn Phi dùng làm điều kiện trao đổi.
Ngay lúc Mặt Sẹo quát lên, Trương Ca đã ra tay rồi.
Hơn nữa Trương Ca ra tay thẳng về phía Đoàn Phi.
Ầm!
Tuy Đoàn Phi biết Trương Ca là một người hung mãnh, nhưng dù sao Đoàn Phi cũng là vị vua của thế giới ngầm Tân Thành, đương nhiên không phải nhân vật đơn giản.
Ngay lập tức tung một quyền đón đỡ.
Hai nắm đấm va vào nhau.
Cốp!
Đoàn Phi không nhịn được lùi về sau chừng mươi bước, thõng tay nghiến răng chịu đựng.
"Mẹ kiếp! Trương Ca, anh điên mợ nó rồi à?"
"Lần này nếu không phải cậu Trần tìm anh, ông đây cũng chẳng hơi đâu mà để ý đến anh..."
"Dám làm anh Phi bị thương, giết chết hắn!"
Mặt Sẹo cuống cuồng lo lắng, lập tức phất tay một cái, mấy chục người cầm dao sáng loáng từ trong xe vọt ra.
Mặc dù lúc này Trương Ca có chút sững sờ.
Má nó! Cho dù hắn giỏi đánh nhau nhưng trước mắt cả đống người cầm dao như vậy thì ai mà chả khiếp.
Hắn cắn răng nắm chặt tay, hai mắt nhìn Đoàn Phi được bảo vệ đằng sau Mặt Sẹo.
"Tôi không điên. Đây là bị mấy người ép, bị mấy người các người ép hết... a..."
Trương Ca gào lên, chuẩn bị liều mạng tóm lấy Đoàn Phi.
Bởi vì đó là cơ hội sống sót duy nhất của hắn.
"Chả có ai ép anh cả. Nếu tối nay anh làm như này, ngày mai anh sẽ trở thành một người chết ở Hương Giang, tất nhiên bên cạnh sẽ có thêm một xác chết nhỏ nữa".
Giữa lúc giương cung bạt kiếm, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Trần Minh Triết từ trong bóng tối đi ra dẫn theo một người đang xách theo cái túi đựng bình giữ nhiệt.
"Cậu Trần..."
Ngay lập tức, Đoàn Phi bất chấp cánh tay đang đau nhức, vội vàng bước lên phía trước.
Thở ra một hơi thật dài, Trần Minh Triết ôm bát đũa đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn theo bóng lưng Trần Minh Triết đi ra ngoài.
Chu Minh Phượng lại cảm thấy cơn giận dữ dâng lên.
"Vô dụng, đúng là hết thuốc chữa..."
"Được rồi. Bà nói ít thôi. Hầy..."
Mặc dù Bạch Dũng Quang cũng không muốn nhìn thấy người con rể này, thế nhưng cùng là đàn ông, ông ấy rất thông cảm với Trần Minh Triết.
Hơn nữa vào ngày sinh nhật của ông lúc trước, Bạch Dũng Quang khá hài lòng với người con rể mà ông ấy không thèm quan tâm suốt ba năm.
Đương nhiên cảm giác đó chỉ thoáng qua mà thôi, dù sao so với con gái ưu tú giỏi giang của mình thì Trần Minh Triết hãy còn kém xa.
"Tôi nói ít đi? Ông nghĩ tôi muốn thế à? Còn không phải vì tôi thương Diệp Chi nhà chúng ta sao? Ông thấy tình hình nhà mình bây giờ rồi đấy. Nếu lúc trước Diệp Chi có thể tìm được người đàn ông giỏi giang thì đã chẳng phải vất vả như thế!"
"Không được. Tôi nhất định phải khiến cho Diệp Chi li hôn với cái loại bất tài vô dụng này!"
"Diệp Chi nhà mình điều kiện tốt như thế, từ nhỏ đã ưu tú giỏi giang, vì cái gì... vì cái gì mà tên ngốc đó được lợi? Lại còn những ba năm?! Nếu không nhân lúc Diệp Chi còn trẻ lại chưa có con mà li hôn đi, càng để lâu càng lằng nhằng không dứt. Đến khi Diệp Chi nhiều tuổi rồi thì không tìm được ai tử tế mất!"
"Từ sáng đến tối, bà... haiz!"
Nằm ở trên giường không thể động đậy, Bạch Dũng Quang biết rõ mình có nói gì thì cũng vô ích.
Mọi chuyện đến nước này không phải ông ấy không biết, nhưng có lo lắng cũng chỉ là lo lắng suông.
Khủng hoảng của Rượu Thanh Tuyền cơ bản là rất khó giải quyết.
Bạch Dũng Quang biết em trai mình sẽ lợi dụng cơ hội này chen chân vào công ty sau đó đá nhà mình ra khỏi nhà họ Bạch một cách triệt để.
Dù sao từ nhỏ tới lớn hai anh em cũng lớn lên bên nhau, Bạch Dũng Quang quá hiểu người em trai chơi bời lêu lổng này của mình.
Mà mẹ ông ấy lại thương yêu con trai út như vậy.
Lúc trước nếu không phải vì oán hận mâu thuẫn với nhau chất chứa nhiều năm, tính tình Bạch Dũng Quang cũng không trở nên ương ngạnh mà đối đầu với mẹ ông ấy như bây giờ. Sau đó còn dọn ra khỏi biệt thự lớn nhà họ Bạch rồi chuyển vào khu hộ gia đình ông mua tạm.
Thật ra chính là vì tức trong người.
Tranh nhau cho đến ngày hôm nay.
Cũng đã sức cùng lực kiệt!
"Chuyện này không khiến ông nhọc lòng. Dù sao tôi nhất định phải khiến Diệp Chi và tên kia li hôn. Nếu không, cho dù lần này nhà chúng ta không bị sụp đổ thì cũng sẽ có lần sau!"
Vừa nói Chu Minh Phượng vừa xoay người đi đến phòng bệnh bên cạnh. Bà ta muốn đi tìm con gái mình bàn bạc trao đổi biện pháp.
...
Trần Minh Triết ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã tối.
Anh gọi điện thoại cho Diệp Chi dặn rằng tối nay mình có việc nên sẽ về muộn, sau đó gọi điện thoại cho xe tới đón mình.
Tân Thành là một thành phố ven sông.
Đó là lý do vì sao ở đây có rất nhiều xưởng đóng tàu, có điều cùng với sự phát triển của ngành đường sắt cao tốc, vận tải đường thủy dần suy thoái, theo đó những xưởng đóng tàu ven sông cũng hoàn toàn bị bỏ hoang.
Song muốn quy hoạch hết những xưởng đóng tàu này thì đó lại là một mớ hỗn độn khác. Vì vậy khu bỏ hoang này trở thành một đoạn ruột thừa.
Nơi này trở thành nơi để những người thuộc thế giới ngầm thanh toán ân oán cá nhân.
Trong một xưởng đóng tàu bỏ hoang ở phía Nam Tân Thành.
Bấy giờ có một dãy xe thương mại đậu trên nền đất cỏ hoang mọc um tùm, đèn xe chiếu cả khu xưởng bị bỏ hoang sáng như ban ngày.
Có ba người cùng xuất hiện ở vùng được chiếu sáng.
Hai người đàn ông mặc thường phục đang đè lên một người đàn ông trung niên vóc người vạm vỡ bị còng tay.
Người đàn ông trung niên dù mặc một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, nhưng vẫn không che giấu được cơ bắp cuồn cuộn, tuy trên mặt bị thương nhưng không ảnh hưởng chút nào đến đôi mắt lạnh lẽo của hắn.
Đầu đinh, quần rằn ri, chân đi một đôi giày da mũi to cực kỳ cũ nát.
Một đám người trẻ tuổi bước từ trên xe thương vụ đi xuống, tay cầm mã tấu với dùi cui. Mặt Sẹo cầm một cái gậy bóng chày đi ở phía trước.
Cách đó không xa một chiếc Hummer giống như một con trâu ngang tàng, lao vút tới rồi phanh lại một cái kít tuyệt mĩ khiến đất đá cuốn lên mù mịt.
Hai đèn xe to lớn tựa như hai mắt trâu sáng rỡ.
Cửa xe mở ra, Đoàn Phi dáng người cao to nhảy xuống, sau đó đi rất nhanh tới trước mặt ba người kia.
Lúc này, Mặt Sẹo mang theo vài người đứng sau Đoàn Phi.
"Anh Phi, tôi giao người cho anh, chỗ này không còn việc gì của tôi nữa chứ?"
Đoàn Phi gật gật đầu, sau đó nói với Mặt Sẹo: "Bố trí người đưa hai người anh em này về, ngoài ra phát thêm ít tiền mặt".
Mặt Sẹo vội vàng gật đầu rồi đi sắp xếp mọi chuyện.
"Tôi nói này Trương Ca, mẹ nó, anh cũng ngầu lòi đó. Không phải tôi nói anh, nhưng nếu anh thiếu tiền có thể nói với tôi, chả nhẽ chỉ vì một triệu tệ anh lại đi giết người sao?"
Trải qua mấy tiếng đồng hồ, Đoàn Phi đã tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng.
Thì ra là vì Trương Tiểu Mễ, con gái Trương Ca bị bệnh ung thư máu, cần phải thay tủy.
Chưa nói đến việc có tìm được tủy thích hợp hay không, chỉ riêng tiền viện phí và chi phí điều trị thôi đã là con số khổng lồ rồi. Quan trọng hơn là Trương Tiểu Mễ đang ở bệnh viện Nhân Dân Thục Xuyên, đã ở đó là ở vài tháng hay một năm tất nhiên không phải con số nhỏ.
Mà lần này, đúng lúc Trương Tiểu Mễ chuyển biến xấu, bệnh viện lại thông báo đã tìm được tủy tương thích ở Nghiêm Châu, tuy nhiên chi phí rất cao.
Thấy có hy vọng, đương nhiên Trương Ca sẽ làm liều.
Chỉ có điều hắn không nghĩ lần này lại đen đủi như vậy.
"Ầy, nếu không phải cậu Trần thì tôi cũng lười nhặt anh!"
Đoàn Phi đứng bên cạnh Trương Ca, thật ra lúc hắn biết toàn bộ mọi chuyện cũng thấy khó chấp nhận, một người trâu bò như vậy vì sao lại trở nên ngu ngốc như thế cơ chứ?
"Cậu Trần? Cậu Trần nào cơ?"
"Tôi thấy anh đúng là ngu si, đầu to óc bằng hạt nho, anh đụng vào thân quyến nhà người ta, còn hỏi cậu Trần nào?"
Ánh mắt Trương Ca dại ra.
Tuy rằng lúc trước hắn không biết tại sao lại có người dùng thủ đoạn như vậy lôi mình ra, nhưng lúc này khi nhìn thấy Đoàn Phi, trong lòng hắn đã đoán ra rồi.
"Nói thế, cái cậu Trần kia là muốn trả thù cho người nhà sao?"
Trong mắt Trương Ca bỗng xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Hiển nhiên Trương Ca không biết mấy người bị hắn đâm trúng đều không sao.
"Báo thù? Trương Ca, anh cũng tự sướng quá rồi. Anh á, cậu Trần muốn giết anh chỉ cần phút mỗi! Đợi cậu Trần tới đây, khuyên anh thật thà chút, nếu không cậu Trần muốn giết anh, tôi cũng chẳng cứu nổi. Anh biết xã hội đen chúng ta rất hỗn loạn, cái gì mà chả làm được!"
"Cậu dám!"
Tuy Đoàn Phi nói như vậy, chẳng qua chỉ là đánh phủ đầu Trương Ca, cảnh cáo hắn nếu hắn định làm xằng bậy thì cũng đừng mong Đoàn Phi nói đạo nghĩa giang hồ gì.
"Thôi đi, Trương Ca, bây giờ anh có tư cách gì mà to mồm, thắng làm vua thua làm giặc. Bây giờ anh đã rơi vào tay tôi rồi, anh thật thà chút đi".
Trương Ca nhìn Đoàn Phi trước mặt.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trương Ca biết người như Đoàn Phi bất kì cái gì cũng có thể làm ra được, dù sao cũng là cá mè một lứa.
Ban đầu Trương Ca cũng thế này, trên tay hắn cũng dính không biết bao nhiêu máu người.
Cho nên hắn cải tà quy chính, sợ mình gặp phải báo ứng. Đó cũng là lý do hắn quyết phải chữa khỏi bệnh cho con gái, có thể nói bây giờ trong mắt hắn không có ai quan trọng hơn con gái hết.
Nếu có ai muốn động đến con gái mình, cho dù là ai đi nữa, Trương Ca chắc chắn không thèm nể nang.
Hắn vốn chỉ có một thân một mình tất nhiên sẽ không sợ trời sợ đất.
"Đoàn Phi, thắng làm vua thua làm giặc á? Cậu cho rằng chỉ mấy người này mà có thể ngăn được tôi?"
"Tôi đã muốn đi cậu cản được tôi chắc?"
Vừa nói Trương Ca vừa vùng tay ra, lập tức còng sắt trên tay hắn chẳng khác gì bột mì bị hắn giật đứt.
"Anh muốn làm gì?"
"Anh Phi, lùi lại..."
Trương Ca cũng không tin những người này có lòng tốt mà thả mình đi cho nên hắn cũng không ngồi chờ chết. Nếu những người này muốn động đến con gái hắn, vậy thì Trương Ca muốn bắt được Đoàn Phi dùng làm điều kiện trao đổi.
Ngay lúc Mặt Sẹo quát lên, Trương Ca đã ra tay rồi.
Hơn nữa Trương Ca ra tay thẳng về phía Đoàn Phi.
Ầm!
Tuy Đoàn Phi biết Trương Ca là một người hung mãnh, nhưng dù sao Đoàn Phi cũng là vị vua của thế giới ngầm Tân Thành, đương nhiên không phải nhân vật đơn giản.
Ngay lập tức tung một quyền đón đỡ.
Hai nắm đấm va vào nhau.
Cốp!
Đoàn Phi không nhịn được lùi về sau chừng mươi bước, thõng tay nghiến răng chịu đựng.
"Mẹ kiếp! Trương Ca, anh điên mợ nó rồi à?"
"Lần này nếu không phải cậu Trần tìm anh, ông đây cũng chẳng hơi đâu mà để ý đến anh..."
"Dám làm anh Phi bị thương, giết chết hắn!"
Mặt Sẹo cuống cuồng lo lắng, lập tức phất tay một cái, mấy chục người cầm dao sáng loáng từ trong xe vọt ra.
Mặc dù lúc này Trương Ca có chút sững sờ.
Má nó! Cho dù hắn giỏi đánh nhau nhưng trước mắt cả đống người cầm dao như vậy thì ai mà chả khiếp.
Hắn cắn răng nắm chặt tay, hai mắt nhìn Đoàn Phi được bảo vệ đằng sau Mặt Sẹo.
"Tôi không điên. Đây là bị mấy người ép, bị mấy người các người ép hết... a..."
Trương Ca gào lên, chuẩn bị liều mạng tóm lấy Đoàn Phi.
Bởi vì đó là cơ hội sống sót duy nhất của hắn.
"Chả có ai ép anh cả. Nếu tối nay anh làm như này, ngày mai anh sẽ trở thành một người chết ở Hương Giang, tất nhiên bên cạnh sẽ có thêm một xác chết nhỏ nữa".
Giữa lúc giương cung bạt kiếm, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Trần Minh Triết từ trong bóng tối đi ra dẫn theo một người đang xách theo cái túi đựng bình giữ nhiệt.
"Cậu Trần..."
Ngay lập tức, Đoàn Phi bất chấp cánh tay đang đau nhức, vội vàng bước lên phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.