Chương 8: Thiên thần mang mặt nạ phù thủy...
franlovely
24/04/2014
Hôm sau …
20h tại sân Vasco...
Băng Blue rose và sanry đã có mặt đầy đủ ở đó nhưng chỉ xuất hiện có nhóm đánh trận tiền do kyo chỉ huy. Nó không thể tham gia trận đánh, vì chỉ cần nó nhìn thấy máu là Blue rose sẽ thua hoàn toàn, trong lúc này,nó không muốn nhớ về mẹ nó. Leo lên nơi cao nhất là mấy cái thùng gỗ xếp chồng lên nhau, nó hô to xuống dưới đám thuộc hạ:
- Tất cả chuẩn bị sẵn sàng chưa!
- Thủ lĩnh, tất cả đã sẵn sàng.- Tất cả đồng thanh.
- Hiện tại, bọn Hiri sắp đến, Anh em vẫn phải đề phòng vì có thể bọn chúng sẽ chơi xấu.
- a, thủ lĩnh, bọn chúng tới rồi.- 1 thành viên của Blue rose hét lên.tất cả hướng về phía có tiếng động.
Kettttttttttttttttttttt…………
Phong dừng chiếc xe SH bóng loáng của mình đối diện với băng blue rose, theo sau là đám thuộc hạ, đứa nào cũng cầm trên tay thanh mã tấu dài sắt bén.
- Thủ lĩnh Blue rose đây à, tưởng ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là 1 con nhãi ranh, hahaha- tên phong mỉa mai nó .
- Im ngay, mày không có tư cách nói với thủ lĩnh đâu thằng khốn- Kyo quát lên.
- Không cần nói nhiều, xông vô đi,tụi bay không thắng nổi ta đâu - nó giơ tay ra hiệu cho kyo thôi nói và nở 1 nụ cười khinh bỉ lũ hiri.
Vừa dứt câu, bọn hiri đã xông vô,nó thừa biết điểm yếu của bên địch trước khi đánh, băng hiri toàn lũ nóng nảy nên dễ bị kích động vì thế khi đánh rất dễ lộ khe hở.chiêu khích tướng của nó thành công mĩ mãn, không cần nhóm 2 và băng sanry ra trận, Blue rose dễ dàng giành chiến thắng.
Hắn rất lo cho nó nên đã đi theo nhưng nhìn cái cảnh tượng lúc này ,hắn yên tâm, tính bỏ đi thì thấy bích ly đang chạy lại chỗ mấy cái thùng mà nó đứng.Nó hoàn toàn không biết gì, chỉ đứng nhìn Phong nở 1 nụ cười khinh bỉ như muốn nói rằng mày sẽ chẳng bao giờ thắng được tao. Nhận được cái cười của nó, phong không hề tức giận mà chỉ nở 1 nụ cười nửa miệng:
- Tao không cần thắng blue rose làm gì- làm nó giật mình . Còn hắn đang núp ở gần đấy, nghe phải lời của Phong, bỗng chốc hắn thấy bất an.- Tao chỉ cần CÁI MẠNG CỦA MÀY.- Phong gằn từng chữ.
Vừa dứt câu, Ly đã chạy tới và xô ngã mấy cái thùng dưới chỗ nó đứng….Rầm…Nó rơi xuống, từng chiếc thùng đập mạnh vào người nó…cốp... người nó rơi xuống va phải 1 mõm đá gần đó…Mắt nó mờ đi… “mẹ…con theo mẹ đây”… rồi ngất xỉu. Bích ly đứng đó, 2 con mắt từ vui mừng chuyển sang sợ hãi khi thấy hắn chạy lại ôm lấy nó.Thằng phong vừa thấy nó rơi xuống đã kéo đồng bọn rút lui. Blue rose và sanry chạy tới kịp tóm lấy nhỏ Bích Ly.
- Rin…rin…em dậy đi…- hắn run lên, 2 hàng nước mắt chảy ra- em không được chết…rin...n........
- Thủ Lĩnh…tụi em cần chị…chị tỉnh dậy đi…- blue rose cũng như sanry cũng kêu gào thảm thiết.
- Giá mà…giá mà anh ngăn con khốn ấy lại…Anh yêu em…mãi yêu em…rin ơi…Em đã nói là Em yêu anh mà…tại sao lại bỏ anh…- Hắn gào to
Không biết tại sao lúc ấy trời đổ mưa, giống như lúc mẹ nó ra đi, máu trên người nó hòa lẫn vào trong mưa, trong nước mắt. những cơn mưa như những giọt lệ tuôn rơi trên khoảng trời đêm âm u, giống như tiếng khóc của hắn. 1 giọng nói vang lên, thức tỉnh màn đêm u tối trong hắn và trong lòng Blue rose:
- Nhanh lên, đưa Rinny đến bệnh viện- Massi hét lên.
- Phải, gọi xe cứu thương, nhanh lên- hắn hét lên và bế nó chạy về phía đường quốc lộ. 3p sau, xe cứu thương chạy tới đưa nó vào bệnh viện. Hắn không lên xe được vì trên xe đã có 5 bác sĩ ngồi bên trong sơ cứu cho nó.Xe đi khuất, lúc này, hắn mới để ý đến nhỏ Ly đang run rẩy.
…chátttttttttttttt….một tiếng chát vang lên khuấy động cả đám người đang lo lắng.Ly ngã lăn xuống đường, đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn hắn. Nhìn hắn bây giờ giống như muốn giết chết Ly vậy , nếu không ngăn lại có thể xảy ra án mạng bất cứ khi nào. Hắn cầm viên gạch giơ lên tính đập vào người nhỏ ly, trong đầu hắn không còn suy nghĩ gì cả .thấy vậy, Kan giữ chặt tay hắn:
- Để đó cho cảnh sát lo, gia đình nó cũng không yên đâu.
Hắn hồi tỉnh, bỏ viên gạch xuống và phóng chiếc SH của nó lên bệnh viện.Ông của nó, sau khi biết được nó bị thương nặng liền bay từ Pháp về VN bằng máy bay riêng.Rất nhanh, sau 1 tiếng đồng hồ, Ông nó đã có mặt tại bệnh viện và thấy hắn đang đứng ngồi không yên trước phòng cấp cứu. ông ta gọi 1 ytá từ trong phòng cấp cứu bước ra và hỏi.
- Cháu tôi sao rồi.
- Hiện tại tiểu thư bị chấn thương khá nặng ,xương sườn và chân bị gẫy, tim đập rất yếu, khó mà qua khỏi.- ông nó như hóa đá nhưng vẫn cố bình tĩnh lại nói với hắn.
- Cậu là bạn trai Tiểu Du.
- Vâng, cô ấy sao rồi ạ.- hắn nắm lấy tay ông và hỏi.
- Cậu mệt rồi…về đi…tôi sẽ trông cháu tôi.- Ông không muốn cậu ta chờ đợi cháu mình nữa nên bảo cậu ta về.
- Nhưng…
- Về đi, nếu cần mai hãy đến, muốn thì hãy cầu nguyện cho cháu ta đi.
- Vâng…- hắn buông tay ra, buồn rầu trả lời ông nó rồi bỏ đi.
Ngày hôm sau, hắn dậy rất sớm chạy lên bệnh viện. thấy cô ytá ngày hôm qua, chạy đến bên chỗ cô ytá, hắn hỏi:
- Chị cho em hỏi Bệnh nhân Lịch Tiểu Du cấp cứu ngày hôm qua sao rồi ạ.
- Xin lỗi cậu, cô ấy tử rồi.
Như sét đánh ngang tai, hắn khụy xuống đất:
- Tại sao….o…….o..…o………. aaaaaa- hắn hét lên mặc cho ytá khuyên ngăn rằng trong bệnh viện không được làm ồn.
Ytá hết cách, đành chỉ cho hắn mộ của cô. Hắn phóng SH của cô ra ngoại ô thành phố. Trong 1 nghĩa trang, hắn bước tới trước 1 ngôi mộ lớn xây bên cạnh 1 cây hoa sữa trắng muốt, nhìn di ảnh của nó, hắn khóc rất nhiều.
- Tại sao em lại bỏ anh…Hỡi người tôi yêu…anh đã chờ em biết bao lâu…- hắn đập vào lồng ngực đang nhói đau của mình thình thịch- Ông trời ơi…ông nỡ lòng nào đem tình cảm của tôi ra đùa giỡn…ông bắt tôi yêu Rin…bắt tôi chờ đợi rin…cho 2 chúng tôi yêu nhau…rồi lại đem rin đi…mãi mãi…mãi mãi…aaaaaaaaaa…………….
Bầu trời vẫn nắng gắt như không thông cảm đến nỗi đau của hắn, ôm chặt nỗi đau trong lòng ,hắn bước ra khỏi nghĩa trang…những bước chân nặng nề đến đau lòng.
2 năm sau, hắn đã trở thành 1 chàng trai năm 3 đẹp trai, cao to khiến nhiều em mê mẫn nhưng không dám đụng vào.hắn trở nên lạnh lùng , trái tim hắn như bị một sợi dây băng giá trói chặt, không chút tình thương. 2 năm liền, hắn ngày nào cũng đến mộ nó tâm sự, đem cho nó những bó hoa hồng đỏ như màu máu nó tuôn rơi, đem cho nó những câu chuyện cười ra nước mắt, 2 năm liền, hắn sống như 1 cái bóng lặng lẽ, không nói năng gì khiến Jun rất lo lắng. Một ngày kia, như bao ngày khác, hắn đến bên mộ nó, đặt bó hồng xuống, hắn lại nói, những lời nói , những câu chuyện như mọi hôm:
- Em biết không, trên trường mình giờ có thêm ông thầy mới quái ác lắm, ỗng lúc nào cũng lăm le tụi anh…- vừa nói, hắn vừa cắn chặt môi để khỏi tuôn nước mắt nhưng rồi, vẫn như mọi khi hắn vẫn gào lên- Tại sao em lại chết…em bỏ anh lại trong cô đơn như thế em vui lắm phải không.
- aaaaaa…hix…em chết đi còn anh thì sao, anh hận em,- hắn nói hận nó là hắn đang lừa dối bản thân, hắn muốn nói yêu nó thật nhiều nhưng nếu nói ra hắn sẽ đau hơn là hận nó.
- Bộ thích làm anh khóc vì em thì em vui lắm hả…sao em lại chết chứ- hắn cứ khóc mà không biết đằng sau cái cây hoa sữa gần đấy có 1 đôi mắt nhìn hắn cười thầm.
- Bộ thích tui chết lắm hay sao mà nói zậy- giọng nói của người ấy vang lên, hắn giật mình khi nghe cái giọng nói quen quen ấy, hắn quay lại.
- em…em..- giọng hắn run lên- Rin…rin phải không.
- Thì tui là Rin chứ còn ai vô đây nữa- Nó tiến lại gần hắn.
- Ông trời ơi, Sao ông lại cho hồn Rin vất vương thế này- hắn nhìn lên trời hét to.
…Bốp….
Nó Bộp lên đầu hắn 1 cái:
- Bị gì thế hả, tui còn sống
- Rin còn sống, vậy dưới này…- Hắn run run vừa vui vừa ngỡ ngàng chỉ vào cái mộ.
- Hì, đấy chính là nơi chôn trái tim phù thủy , Jen ngốc à- rồi nó ôm lấy hắn
Cả 2 trao cho nhau nụ hôn nồng thắm trong khung cảnh lãng mạn của từng cánh hoa sữa thơm ngát đang bay theo chiều gió, phải chăng, đó là 1 mầu nhiệm tình yêu.sau này hắn mới biết rằng sau khi hắn rời bệnh viện trong đêm nó được cấp cứu, ông nó đã đưa nó qua Nhật điều trị 2 năm, vì chân và sườn bị gẫy nên nó không đi đâu được. Ông nó đã dặn bác sĩ rằng nếu ai đến hỏi thì phải nói rằng nó đã chết để không ai làm phiền đến nó nữa và dựng nên ngôi mộ giả để khỏi bị nghi ngờ. Sau 2điều trị ,nó trở về, đến bên ngôi mộ giả, nó ngạc nhiên vì ngôi mộ vô cùng sạch sẽ, đã vậy còn có những bó hoa hồng đỏ thơm ngát bên cạnh, vừa thấy bóng người thì nó trốn vào sau gốc cây hoa sữa và chứng kiến cái khung cảnh “mắc cười” của hắn ( chỉ có nó mới thấy cảnh đó mắc cười à) và 2 người lại được ở bên nhau.thiên thần mang trái tim phù thủy đã được giải thoát nhờ tình yêu, trái tim băng giá ấy đã được chôn dấu ngay dưới ngôi mộ này, ngôi mộ của tình yêu của nó và hắn.
HẾT
20h tại sân Vasco...
Băng Blue rose và sanry đã có mặt đầy đủ ở đó nhưng chỉ xuất hiện có nhóm đánh trận tiền do kyo chỉ huy. Nó không thể tham gia trận đánh, vì chỉ cần nó nhìn thấy máu là Blue rose sẽ thua hoàn toàn, trong lúc này,nó không muốn nhớ về mẹ nó. Leo lên nơi cao nhất là mấy cái thùng gỗ xếp chồng lên nhau, nó hô to xuống dưới đám thuộc hạ:
- Tất cả chuẩn bị sẵn sàng chưa!
- Thủ lĩnh, tất cả đã sẵn sàng.- Tất cả đồng thanh.
- Hiện tại, bọn Hiri sắp đến, Anh em vẫn phải đề phòng vì có thể bọn chúng sẽ chơi xấu.
- a, thủ lĩnh, bọn chúng tới rồi.- 1 thành viên của Blue rose hét lên.tất cả hướng về phía có tiếng động.
Kettttttttttttttttttttt…………
Phong dừng chiếc xe SH bóng loáng của mình đối diện với băng blue rose, theo sau là đám thuộc hạ, đứa nào cũng cầm trên tay thanh mã tấu dài sắt bén.
- Thủ lĩnh Blue rose đây à, tưởng ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là 1 con nhãi ranh, hahaha- tên phong mỉa mai nó .
- Im ngay, mày không có tư cách nói với thủ lĩnh đâu thằng khốn- Kyo quát lên.
- Không cần nói nhiều, xông vô đi,tụi bay không thắng nổi ta đâu - nó giơ tay ra hiệu cho kyo thôi nói và nở 1 nụ cười khinh bỉ lũ hiri.
Vừa dứt câu, bọn hiri đã xông vô,nó thừa biết điểm yếu của bên địch trước khi đánh, băng hiri toàn lũ nóng nảy nên dễ bị kích động vì thế khi đánh rất dễ lộ khe hở.chiêu khích tướng của nó thành công mĩ mãn, không cần nhóm 2 và băng sanry ra trận, Blue rose dễ dàng giành chiến thắng.
Hắn rất lo cho nó nên đã đi theo nhưng nhìn cái cảnh tượng lúc này ,hắn yên tâm, tính bỏ đi thì thấy bích ly đang chạy lại chỗ mấy cái thùng mà nó đứng.Nó hoàn toàn không biết gì, chỉ đứng nhìn Phong nở 1 nụ cười khinh bỉ như muốn nói rằng mày sẽ chẳng bao giờ thắng được tao. Nhận được cái cười của nó, phong không hề tức giận mà chỉ nở 1 nụ cười nửa miệng:
- Tao không cần thắng blue rose làm gì- làm nó giật mình . Còn hắn đang núp ở gần đấy, nghe phải lời của Phong, bỗng chốc hắn thấy bất an.- Tao chỉ cần CÁI MẠNG CỦA MÀY.- Phong gằn từng chữ.
Vừa dứt câu, Ly đã chạy tới và xô ngã mấy cái thùng dưới chỗ nó đứng….Rầm…Nó rơi xuống, từng chiếc thùng đập mạnh vào người nó…cốp... người nó rơi xuống va phải 1 mõm đá gần đó…Mắt nó mờ đi… “mẹ…con theo mẹ đây”… rồi ngất xỉu. Bích ly đứng đó, 2 con mắt từ vui mừng chuyển sang sợ hãi khi thấy hắn chạy lại ôm lấy nó.Thằng phong vừa thấy nó rơi xuống đã kéo đồng bọn rút lui. Blue rose và sanry chạy tới kịp tóm lấy nhỏ Bích Ly.
- Rin…rin…em dậy đi…- hắn run lên, 2 hàng nước mắt chảy ra- em không được chết…rin...n........
- Thủ Lĩnh…tụi em cần chị…chị tỉnh dậy đi…- blue rose cũng như sanry cũng kêu gào thảm thiết.
- Giá mà…giá mà anh ngăn con khốn ấy lại…Anh yêu em…mãi yêu em…rin ơi…Em đã nói là Em yêu anh mà…tại sao lại bỏ anh…- Hắn gào to
Không biết tại sao lúc ấy trời đổ mưa, giống như lúc mẹ nó ra đi, máu trên người nó hòa lẫn vào trong mưa, trong nước mắt. những cơn mưa như những giọt lệ tuôn rơi trên khoảng trời đêm âm u, giống như tiếng khóc của hắn. 1 giọng nói vang lên, thức tỉnh màn đêm u tối trong hắn và trong lòng Blue rose:
- Nhanh lên, đưa Rinny đến bệnh viện- Massi hét lên.
- Phải, gọi xe cứu thương, nhanh lên- hắn hét lên và bế nó chạy về phía đường quốc lộ. 3p sau, xe cứu thương chạy tới đưa nó vào bệnh viện. Hắn không lên xe được vì trên xe đã có 5 bác sĩ ngồi bên trong sơ cứu cho nó.Xe đi khuất, lúc này, hắn mới để ý đến nhỏ Ly đang run rẩy.
…chátttttttttttttt….một tiếng chát vang lên khuấy động cả đám người đang lo lắng.Ly ngã lăn xuống đường, đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn hắn. Nhìn hắn bây giờ giống như muốn giết chết Ly vậy , nếu không ngăn lại có thể xảy ra án mạng bất cứ khi nào. Hắn cầm viên gạch giơ lên tính đập vào người nhỏ ly, trong đầu hắn không còn suy nghĩ gì cả .thấy vậy, Kan giữ chặt tay hắn:
- Để đó cho cảnh sát lo, gia đình nó cũng không yên đâu.
Hắn hồi tỉnh, bỏ viên gạch xuống và phóng chiếc SH của nó lên bệnh viện.Ông của nó, sau khi biết được nó bị thương nặng liền bay từ Pháp về VN bằng máy bay riêng.Rất nhanh, sau 1 tiếng đồng hồ, Ông nó đã có mặt tại bệnh viện và thấy hắn đang đứng ngồi không yên trước phòng cấp cứu. ông ta gọi 1 ytá từ trong phòng cấp cứu bước ra và hỏi.
- Cháu tôi sao rồi.
- Hiện tại tiểu thư bị chấn thương khá nặng ,xương sườn và chân bị gẫy, tim đập rất yếu, khó mà qua khỏi.- ông nó như hóa đá nhưng vẫn cố bình tĩnh lại nói với hắn.
- Cậu là bạn trai Tiểu Du.
- Vâng, cô ấy sao rồi ạ.- hắn nắm lấy tay ông và hỏi.
- Cậu mệt rồi…về đi…tôi sẽ trông cháu tôi.- Ông không muốn cậu ta chờ đợi cháu mình nữa nên bảo cậu ta về.
- Nhưng…
- Về đi, nếu cần mai hãy đến, muốn thì hãy cầu nguyện cho cháu ta đi.
- Vâng…- hắn buông tay ra, buồn rầu trả lời ông nó rồi bỏ đi.
Ngày hôm sau, hắn dậy rất sớm chạy lên bệnh viện. thấy cô ytá ngày hôm qua, chạy đến bên chỗ cô ytá, hắn hỏi:
- Chị cho em hỏi Bệnh nhân Lịch Tiểu Du cấp cứu ngày hôm qua sao rồi ạ.
- Xin lỗi cậu, cô ấy tử rồi.
Như sét đánh ngang tai, hắn khụy xuống đất:
- Tại sao….o…….o..…o………. aaaaaa- hắn hét lên mặc cho ytá khuyên ngăn rằng trong bệnh viện không được làm ồn.
Ytá hết cách, đành chỉ cho hắn mộ của cô. Hắn phóng SH của cô ra ngoại ô thành phố. Trong 1 nghĩa trang, hắn bước tới trước 1 ngôi mộ lớn xây bên cạnh 1 cây hoa sữa trắng muốt, nhìn di ảnh của nó, hắn khóc rất nhiều.
- Tại sao em lại bỏ anh…Hỡi người tôi yêu…anh đã chờ em biết bao lâu…- hắn đập vào lồng ngực đang nhói đau của mình thình thịch- Ông trời ơi…ông nỡ lòng nào đem tình cảm của tôi ra đùa giỡn…ông bắt tôi yêu Rin…bắt tôi chờ đợi rin…cho 2 chúng tôi yêu nhau…rồi lại đem rin đi…mãi mãi…mãi mãi…aaaaaaaaaa…………….
Bầu trời vẫn nắng gắt như không thông cảm đến nỗi đau của hắn, ôm chặt nỗi đau trong lòng ,hắn bước ra khỏi nghĩa trang…những bước chân nặng nề đến đau lòng.
2 năm sau, hắn đã trở thành 1 chàng trai năm 3 đẹp trai, cao to khiến nhiều em mê mẫn nhưng không dám đụng vào.hắn trở nên lạnh lùng , trái tim hắn như bị một sợi dây băng giá trói chặt, không chút tình thương. 2 năm liền, hắn ngày nào cũng đến mộ nó tâm sự, đem cho nó những bó hoa hồng đỏ như màu máu nó tuôn rơi, đem cho nó những câu chuyện cười ra nước mắt, 2 năm liền, hắn sống như 1 cái bóng lặng lẽ, không nói năng gì khiến Jun rất lo lắng. Một ngày kia, như bao ngày khác, hắn đến bên mộ nó, đặt bó hồng xuống, hắn lại nói, những lời nói , những câu chuyện như mọi hôm:
- Em biết không, trên trường mình giờ có thêm ông thầy mới quái ác lắm, ỗng lúc nào cũng lăm le tụi anh…- vừa nói, hắn vừa cắn chặt môi để khỏi tuôn nước mắt nhưng rồi, vẫn như mọi khi hắn vẫn gào lên- Tại sao em lại chết…em bỏ anh lại trong cô đơn như thế em vui lắm phải không.
- aaaaaa…hix…em chết đi còn anh thì sao, anh hận em,- hắn nói hận nó là hắn đang lừa dối bản thân, hắn muốn nói yêu nó thật nhiều nhưng nếu nói ra hắn sẽ đau hơn là hận nó.
- Bộ thích làm anh khóc vì em thì em vui lắm hả…sao em lại chết chứ- hắn cứ khóc mà không biết đằng sau cái cây hoa sữa gần đấy có 1 đôi mắt nhìn hắn cười thầm.
- Bộ thích tui chết lắm hay sao mà nói zậy- giọng nói của người ấy vang lên, hắn giật mình khi nghe cái giọng nói quen quen ấy, hắn quay lại.
- em…em..- giọng hắn run lên- Rin…rin phải không.
- Thì tui là Rin chứ còn ai vô đây nữa- Nó tiến lại gần hắn.
- Ông trời ơi, Sao ông lại cho hồn Rin vất vương thế này- hắn nhìn lên trời hét to.
…Bốp….
Nó Bộp lên đầu hắn 1 cái:
- Bị gì thế hả, tui còn sống
- Rin còn sống, vậy dưới này…- Hắn run run vừa vui vừa ngỡ ngàng chỉ vào cái mộ.
- Hì, đấy chính là nơi chôn trái tim phù thủy , Jen ngốc à- rồi nó ôm lấy hắn
Cả 2 trao cho nhau nụ hôn nồng thắm trong khung cảnh lãng mạn của từng cánh hoa sữa thơm ngát đang bay theo chiều gió, phải chăng, đó là 1 mầu nhiệm tình yêu.sau này hắn mới biết rằng sau khi hắn rời bệnh viện trong đêm nó được cấp cứu, ông nó đã đưa nó qua Nhật điều trị 2 năm, vì chân và sườn bị gẫy nên nó không đi đâu được. Ông nó đã dặn bác sĩ rằng nếu ai đến hỏi thì phải nói rằng nó đã chết để không ai làm phiền đến nó nữa và dựng nên ngôi mộ giả để khỏi bị nghi ngờ. Sau 2điều trị ,nó trở về, đến bên ngôi mộ giả, nó ngạc nhiên vì ngôi mộ vô cùng sạch sẽ, đã vậy còn có những bó hoa hồng đỏ thơm ngát bên cạnh, vừa thấy bóng người thì nó trốn vào sau gốc cây hoa sữa và chứng kiến cái khung cảnh “mắc cười” của hắn ( chỉ có nó mới thấy cảnh đó mắc cười à) và 2 người lại được ở bên nhau.thiên thần mang trái tim phù thủy đã được giải thoát nhờ tình yêu, trái tim băng giá ấy đã được chôn dấu ngay dưới ngôi mộ này, ngôi mộ của tình yêu của nó và hắn.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.