Chương 4:
Thanh Thanh Thùy Tiếu
07/08/2023
Editor: Mèo Máy Màu Hồng
Nhưng việc Thời Niệm Ca có thể ngồi ở chỗ đó lâu hay không thì không phải ở thầy.
Mặc dù công tử nhà họ Tần thực sự có học lực tốt và xuất sắc về mọi mặt, nhưng đúng là anh ấy lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác.
Trường trung học của họ đứng đầu về mọi mặt trong cả nước, vì vậy con cái của các gia tộc quyền quý ở Hải Thành đều theo học tại đây, họ đã gặp nhiều người nổi tiếng và giàu có hơn. Tuy nhiên, nhà họ Tần, một trong bốn gia tộc lớn ở Hà Thành, đương nhiên sự đãi ngộ không thể giống các gia tộc lớn khác, dù sao thì nhà giàu cũng không phải ai cũng có cùng đẳng cấp.
Chỉ số IQ của Tần Tư Đình rất cao. Trêи thực tế, ngoài tính cách lạnh lùng và thờ ơ, anh không có vấn đề gì khác. Nhìn thấy điểm số của mình được xếp hạng nhất quanh năm, anh không muốn có thêm một người bên cạnh quấy rầy đến mình, nên mọi người ngầm hiểu, ba năm trời đều không ép buộc anh.
Hôm nay khá khen cho dũng khí cùa Thời Niệm Ca, không quen không biết kẻ bề trêи là Tần Tư ĐÌnh, đã vội vàng đến ngồi bên cạnh anh như vậy.
Khi Thời Niệm Ca quay trở lại lớp học, giờ học tiếp theo đã bắt đầu, đó là lớp lịch sử, lớp12 6 là lớp khoa học, giờ học lịch sử đương nhiên rất thư giãn, tương đương với một giờ tự học, cô lễ phép chào giáo viên rồi trở về chỗ ngồi.
Nam thần siêu cấp học giỏi ngồi kế bên, đang cúi đầu làm bài vật lý, mấy phút sau cầm một chai suối khoáng lên uống một hớp.
Nhìn thấy cử chỉ của anh ấy khi uống nước, trái cổ anh chuyển động khi nuốt nước, Thời Niệm Ca không thể không nuốt nước bọt, và từ góc độ của cô ấy, cô có thể nhìn thấy sườn mặt của anh. Bạn học Tần này là thực sự không quan tâm đến mọi người cho lắm, cũng không chịu quay mặt lại một chút, anh luôn làm việc riêng của mình, và anh không có cảm giác gì với một người đang sống sờ sờ như vậy bên cạnh mình.
Nhưng điều này không sao cả, ít nhất thì cô không bị đuổi đi...
Chủ nhiệm nói rằng tính cách của anh ấy quá lạnh lùng và không thích tiếp xúc với mọi người, Thời Niệm Ca nói rằng không liên quan gì đến cô. Cô không quấy rầy anh, vì cô chỉ ngồi bên cạnh và nhìn ngắm anh mỗi ngày. Một chàng trai phóng khoáng, đẹp trai , chịu không nổi mà.
Chuyển trường là một quá trình đau khổ, Thời Niệm Ca còn nhỏ hơn học sinh lớp này một tuổi, sau giờ học, các bạn nữ khác cùng nhau đi vệ sinh, còn các bạn nam thì nói về các trò chơi. Nói về tất cả các loại trò chơi và đi đâu sau giờ học, ngược lại Thời Niệm Ca không có gì để làm.
Điều duy nhất cô làm là ngồi tại chỗ và chiêm ngưỡng nhan sắc của nam thần.
Từ đầu đến cuối Tần Tư Đình không hề nhìn lại cô, tan học lập tức đứng dậy đi ra ngoài một lúc, không biết là đi vệ sinh hay là phòng giáo viên, nói tóm lại khi trở lại, anh nhìn bình tĩnh không nhìn ra được điều gì. Đừng nói là chủ động tìm chủ nhiểm để nhờ đổi chỗ nhé.
Sau khi anh ngồi xuống một lần nữa, mắt Thời Niệm Ca lặng lẽ di chuyển từ cây bút trêи bàn sang khuôn mặt anh ấy.
Vừa rồi cô đang nhìn cây bút của anh khi anh đi vắng, một cây bút đen tuyền, khi anh dùng cây bút này để viết bài môn vật lý, nét chữ rất đẹp, cô cứ ngoái đầu nhìn nó, nhưng khi người đó quay lại, cô chỉ muốn nhìn anh thôi
Trước khi vào học, cô hơi nghiêng người về phía anh, thấp giọng nói: "Chiếc áo sơ mi lần trước của cậu giặt được không? Thật sự không cần mình trả tiền ...?"
Tần Tư Đình không thèm nhìn cô, cũng không nói lời nào
Vừa lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, Thời Niệm Ca vội vàng thu dọn sách vở trêи bàn lấy sách ra, đúng lúc này, một luồng gió mát từ cửa sổ bên cạnh thổi vào, không lạnh như mang theo hơi mát. Đang vào thu, tờ giấy trêи bàn của cô vẫn chưa kịp cất đi đột nhiên bay lên, bay thẳng đến trước mặt Tần Mặc, rồi rơi xuống dưới chân anh, bên cạnh bàn làm học giữa lối đi.
Giờ đã vào lớp rồi, cô không thể đứng lên nhặt nó, thừa biết anh chẳng quan tâm đến, nhưng tờ giấy đó dùng vào tiết tự học buổi chiều, nếu bị người khác giẫm lên hoặc làm mất là tiêu đời.
Cô cắn đầu lấy ngón tay chọc vào cánh tay anh: "Cái đó ... tờ giấy của mình ... cậu nhặt giúp mình được không?"
Tần Tư Đình không nhúc nhích coi như không có nghe thấy.
Thời Niệm Ca lại phải nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của mình: "Giúp mình đi, tờ giấy của mình ở đó, mình không dùng được nếu bị người ta dẫm lên."
Vẫn trơ ra như phỗng, anh thậm chí còn rút tay lại với vẻ không kiên nhẫn.
Thời Niệm Ca không thể không nhìn anh ta một cái, và thấy anh thực sự quá lười biếng, thậm chí còn không thèm nhìn cô. Giáo viên ở lớp này đã bắt đầu tiết học, cô không thể làm ồn nữa, vì vậy cô quay ra sau nhìn bạn nam ngồi ở bàn sau của Tần Tư Đình nở nụ cười thật tươi nói nhỏ: "Bạn học, cậu lấy giấy cho mình được không? Cảm phiền!"
Bạn nam bàn sau có vóc người cao lớn, rắn chắc, mập mạp, dù có mập đến mấy cũng có thể giữ nguyên tư thế, không dám đẩy bàn nhích lên chỗ Tần Tư Đình, cậu bạn béo này thường ngồi ở phía sau đây, chắc ít cô gái nào chịu nói chuyện với anh, bỗng thấy cô gái xinh đẹp mới chuyển đến nở nụ cười như thế này, anh chàng mập mạp đỏ mặt ngay lập tức, anh vội cúi xuống giúp cô nhặt tờ giấy trước mặt và đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Ngoại trừ tảng băng bên cạnh cô, những học sinh khác vẫn biết quan tâm đôi chút.
Nhưng ai bảo Tần Tư Đình đẹp trai làm gì? Đẹp trai là đủ, không nhặt thì không nhặt, cứ đep trai ngồi bên cạnh cô là được.
“Không có gì, đừng khách sáo.” Nam sinh béo khuôn mặt ửng hồng nói, “Mình tên là… Hách Tu Xã.”
Khi Thời Niệm Ca cầm tờ giấy, anh ta rạng rỡ nhìn Hao Xiushe, "Ngại quá á?"
Bạn cùng bàn của tên mập mạp là một cô gái rất nhút nhát, không thích nói chuyện, cô đột nhiên cười thành tiếng, trầm giọng nói: "Cậu mau đoán thử biệt danh của cậu ta đi?"
Anh chàng béo ngại ngùng, cúi gằm mặt, tuy béo nhưng thực ra đường nét khuôn mặt cũng rất ưa nhìn, nếu giảm cân và chăm chỉ học hành thì có lẽ trong tương lai anh ta sẽ là một chàng trai đẹp trai.
“Mình tên Thời Niệm Ca, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.” Thời Niệm Ca lấy trong túi ra hai chai sữa chua đưa cho Hách Tu Xã và Triệu Tiểu Thanh ở bàn sau một chai, sau đó sợ giáo viên phát hiện, nhanh chóng giấu vào ngăn bàn.
Mặc dù Tần Tư Đình phớt lờ không giúp cô nhặt giấy, nhưng khi nghe tên béo phía sau lén mở hộp sữa chua ra hút, cô thật sự quên mất mà tự chửi mình là hời hợt, nhưng không thể kiềm lại được trước nhan sắc của anh, lại lấy ra một lọ sữa chua, lặng lẽ nhìn nam thần ánh mắt hình viên đạn ngồi bên cạnh rồi đưa cho anh, huých nhẹ vào cánh tay anh: "Cậu muốn uống không?"
(Hỏi, phải theo đuổi Tần Lạnh Lùng thế nàoooo ~)
Nhưng việc Thời Niệm Ca có thể ngồi ở chỗ đó lâu hay không thì không phải ở thầy.
Mặc dù công tử nhà họ Tần thực sự có học lực tốt và xuất sắc về mọi mặt, nhưng đúng là anh ấy lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác.
Trường trung học của họ đứng đầu về mọi mặt trong cả nước, vì vậy con cái của các gia tộc quyền quý ở Hải Thành đều theo học tại đây, họ đã gặp nhiều người nổi tiếng và giàu có hơn. Tuy nhiên, nhà họ Tần, một trong bốn gia tộc lớn ở Hà Thành, đương nhiên sự đãi ngộ không thể giống các gia tộc lớn khác, dù sao thì nhà giàu cũng không phải ai cũng có cùng đẳng cấp.
Chỉ số IQ của Tần Tư Đình rất cao. Trêи thực tế, ngoài tính cách lạnh lùng và thờ ơ, anh không có vấn đề gì khác. Nhìn thấy điểm số của mình được xếp hạng nhất quanh năm, anh không muốn có thêm một người bên cạnh quấy rầy đến mình, nên mọi người ngầm hiểu, ba năm trời đều không ép buộc anh.
Hôm nay khá khen cho dũng khí cùa Thời Niệm Ca, không quen không biết kẻ bề trêи là Tần Tư ĐÌnh, đã vội vàng đến ngồi bên cạnh anh như vậy.
Khi Thời Niệm Ca quay trở lại lớp học, giờ học tiếp theo đã bắt đầu, đó là lớp lịch sử, lớp12 6 là lớp khoa học, giờ học lịch sử đương nhiên rất thư giãn, tương đương với một giờ tự học, cô lễ phép chào giáo viên rồi trở về chỗ ngồi.
Nam thần siêu cấp học giỏi ngồi kế bên, đang cúi đầu làm bài vật lý, mấy phút sau cầm một chai suối khoáng lên uống một hớp.
Nhìn thấy cử chỉ của anh ấy khi uống nước, trái cổ anh chuyển động khi nuốt nước, Thời Niệm Ca không thể không nuốt nước bọt, và từ góc độ của cô ấy, cô có thể nhìn thấy sườn mặt của anh. Bạn học Tần này là thực sự không quan tâm đến mọi người cho lắm, cũng không chịu quay mặt lại một chút, anh luôn làm việc riêng của mình, và anh không có cảm giác gì với một người đang sống sờ sờ như vậy bên cạnh mình.
Nhưng điều này không sao cả, ít nhất thì cô không bị đuổi đi...
Chủ nhiệm nói rằng tính cách của anh ấy quá lạnh lùng và không thích tiếp xúc với mọi người, Thời Niệm Ca nói rằng không liên quan gì đến cô. Cô không quấy rầy anh, vì cô chỉ ngồi bên cạnh và nhìn ngắm anh mỗi ngày. Một chàng trai phóng khoáng, đẹp trai , chịu không nổi mà.
Chuyển trường là một quá trình đau khổ, Thời Niệm Ca còn nhỏ hơn học sinh lớp này một tuổi, sau giờ học, các bạn nữ khác cùng nhau đi vệ sinh, còn các bạn nam thì nói về các trò chơi. Nói về tất cả các loại trò chơi và đi đâu sau giờ học, ngược lại Thời Niệm Ca không có gì để làm.
Điều duy nhất cô làm là ngồi tại chỗ và chiêm ngưỡng nhan sắc của nam thần.
Từ đầu đến cuối Tần Tư Đình không hề nhìn lại cô, tan học lập tức đứng dậy đi ra ngoài một lúc, không biết là đi vệ sinh hay là phòng giáo viên, nói tóm lại khi trở lại, anh nhìn bình tĩnh không nhìn ra được điều gì. Đừng nói là chủ động tìm chủ nhiểm để nhờ đổi chỗ nhé.
Sau khi anh ngồi xuống một lần nữa, mắt Thời Niệm Ca lặng lẽ di chuyển từ cây bút trêи bàn sang khuôn mặt anh ấy.
Vừa rồi cô đang nhìn cây bút của anh khi anh đi vắng, một cây bút đen tuyền, khi anh dùng cây bút này để viết bài môn vật lý, nét chữ rất đẹp, cô cứ ngoái đầu nhìn nó, nhưng khi người đó quay lại, cô chỉ muốn nhìn anh thôi
Trước khi vào học, cô hơi nghiêng người về phía anh, thấp giọng nói: "Chiếc áo sơ mi lần trước của cậu giặt được không? Thật sự không cần mình trả tiền ...?"
Tần Tư Đình không thèm nhìn cô, cũng không nói lời nào
Vừa lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, Thời Niệm Ca vội vàng thu dọn sách vở trêи bàn lấy sách ra, đúng lúc này, một luồng gió mát từ cửa sổ bên cạnh thổi vào, không lạnh như mang theo hơi mát. Đang vào thu, tờ giấy trêи bàn của cô vẫn chưa kịp cất đi đột nhiên bay lên, bay thẳng đến trước mặt Tần Mặc, rồi rơi xuống dưới chân anh, bên cạnh bàn làm học giữa lối đi.
Giờ đã vào lớp rồi, cô không thể đứng lên nhặt nó, thừa biết anh chẳng quan tâm đến, nhưng tờ giấy đó dùng vào tiết tự học buổi chiều, nếu bị người khác giẫm lên hoặc làm mất là tiêu đời.
Cô cắn đầu lấy ngón tay chọc vào cánh tay anh: "Cái đó ... tờ giấy của mình ... cậu nhặt giúp mình được không?"
Tần Tư Đình không nhúc nhích coi như không có nghe thấy.
Thời Niệm Ca lại phải nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của mình: "Giúp mình đi, tờ giấy của mình ở đó, mình không dùng được nếu bị người ta dẫm lên."
Vẫn trơ ra như phỗng, anh thậm chí còn rút tay lại với vẻ không kiên nhẫn.
Thời Niệm Ca không thể không nhìn anh ta một cái, và thấy anh thực sự quá lười biếng, thậm chí còn không thèm nhìn cô. Giáo viên ở lớp này đã bắt đầu tiết học, cô không thể làm ồn nữa, vì vậy cô quay ra sau nhìn bạn nam ngồi ở bàn sau của Tần Tư Đình nở nụ cười thật tươi nói nhỏ: "Bạn học, cậu lấy giấy cho mình được không? Cảm phiền!"
Bạn nam bàn sau có vóc người cao lớn, rắn chắc, mập mạp, dù có mập đến mấy cũng có thể giữ nguyên tư thế, không dám đẩy bàn nhích lên chỗ Tần Tư Đình, cậu bạn béo này thường ngồi ở phía sau đây, chắc ít cô gái nào chịu nói chuyện với anh, bỗng thấy cô gái xinh đẹp mới chuyển đến nở nụ cười như thế này, anh chàng mập mạp đỏ mặt ngay lập tức, anh vội cúi xuống giúp cô nhặt tờ giấy trước mặt và đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Ngoại trừ tảng băng bên cạnh cô, những học sinh khác vẫn biết quan tâm đôi chút.
Nhưng ai bảo Tần Tư Đình đẹp trai làm gì? Đẹp trai là đủ, không nhặt thì không nhặt, cứ đep trai ngồi bên cạnh cô là được.
“Không có gì, đừng khách sáo.” Nam sinh béo khuôn mặt ửng hồng nói, “Mình tên là… Hách Tu Xã.”
Khi Thời Niệm Ca cầm tờ giấy, anh ta rạng rỡ nhìn Hao Xiushe, "Ngại quá á?"
Bạn cùng bàn của tên mập mạp là một cô gái rất nhút nhát, không thích nói chuyện, cô đột nhiên cười thành tiếng, trầm giọng nói: "Cậu mau đoán thử biệt danh của cậu ta đi?"
Anh chàng béo ngại ngùng, cúi gằm mặt, tuy béo nhưng thực ra đường nét khuôn mặt cũng rất ưa nhìn, nếu giảm cân và chăm chỉ học hành thì có lẽ trong tương lai anh ta sẽ là một chàng trai đẹp trai.
“Mình tên Thời Niệm Ca, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.” Thời Niệm Ca lấy trong túi ra hai chai sữa chua đưa cho Hách Tu Xã và Triệu Tiểu Thanh ở bàn sau một chai, sau đó sợ giáo viên phát hiện, nhanh chóng giấu vào ngăn bàn.
Mặc dù Tần Tư Đình phớt lờ không giúp cô nhặt giấy, nhưng khi nghe tên béo phía sau lén mở hộp sữa chua ra hút, cô thật sự quên mất mà tự chửi mình là hời hợt, nhưng không thể kiềm lại được trước nhan sắc của anh, lại lấy ra một lọ sữa chua, lặng lẽ nhìn nam thần ánh mắt hình viên đạn ngồi bên cạnh rồi đưa cho anh, huých nhẹ vào cánh tay anh: "Cậu muốn uống không?"
(Hỏi, phải theo đuổi Tần Lạnh Lùng thế nàoooo ~)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.