Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!
Chương 4: Thế giới của em đều là anh (4)
Ý Niệm Nan Vong
02/06/2019
Từ sau ngày gặp Cố Nan Vong đó, lần gặp lại anh lại là hiện trường cuộc thi Olympic Toán.
Cuộc thi Olympic Toán lần này là hai trường cạnh tranh nhau, mà sau khi cuộc thi hai trường kết thúc, mỗi trường chỉ chọn ra một người đi tham gia trận đấu cuối cùng.
Mà đối thủ của Cố Nan Vong , chính là "Bá vương cuộc thi Olympic Toán" nổi tiếng ở Đại học A.
Bởi vì buổi sáng phải tham gia thi Olympic Toán, Cố Nan Vong không có khẩu vị gì để ăn sáng.
Cho nên đến trận đấu, dạ dày lại hơi đau, cũng may anh có thể nhịn.
Hơn nữa may là không cần đứng.
Đương nhiên, Cố Nan Vong tham gia trận đấu lần này, không thể thiếu Tô Ý Niệm đứng ngoài quan sát...
Tô Ý Niệm đã sớm phát hiện Cố Nan Vong khác thường, anh không ăn sáng sao?
Sao vẻ mặt khó coi vậy?
Đương nhiên Tô Ý Niệm biết loại đau bụng đó.
"Giai Giai, anh cậu không ăn sáng à?" Người này, sao không quan tâm thân thể của mình như vậy chứ!
Cố Giai Giai nhìn về phía Tô Ý Niệm: "Ơ? Mình không biết." Cô nhìn về phía anh, tay trái anh cô ôm chỗ bụng không thoải mái, vẻ mặt thật rất khó coi.
Có em gái như cô, lại để chị dâu tương lai đi quan tâm anh cô.
Cố Giai Giai lại nhìn Tô Ý Niệm, vẻ mặt Tô Ý Niệm vô cùng sốt ruột.
"Giai Giai, như vậy đi, cậu ở đây xem, mình đi mua đồ cho anh cậu, chờ thi xong, cậu đưa cho anh ấy." Bây giờ cả đầu cô đều lo lắng cho Cố Nan Vong.
Cô không quan tâm nhiều như vậy.
"Ơ? À!" Cố Giai Giai cũng không hỏi nhiều, rõ ràng Tô Ý Niệm có thể tự mình đưa cho anh cô, còn có lý do để tiếp cận anh nữa.
Tô Ý Niệm đi vào siêu thị của trường học, cầm bánh mì và sữa, thanh toán tiền, lập tức trở lại phòng học.
Bởi vì chỉ còn ba phút, cuộc thi sẽ kết thúc.
Cô sợ Cố Nan Vong không đợi được bánh mì và sữa của cô.
Nhưng sự thật chứng minh, cô thật sự không về kịp: "Giai Giai, anh cậu đâu?" Cô quay lại với tốc độ nhanh nhất!
Cố Nan Vong đâu?
Cô vẫn không đếp kịp.
Mắt cô tìm kiếm chung quanh.
"Anh mình, anh ấy nộp bài rồi ra ngoài, mình không cản anh ấy được." Giai Giai thật sự không cản được Cố Nan Vong.
"Vậy cậu có biết anh ấy đi đâu không?" Trường học chỉ có nhiêu đó, dù sao cô cũng không thể không tìm được chứ?
"Hình như là đến căn tin trường rồi." Đương nhiên anh cô muốn đến căn tin trường, buổi sáng dạ dày đau như vậy, hẳn là đi ăn cơm rồi.
Tô Ý Niệm không nhìn Cố Giai Giai, đi thẳng về phía căn tin.
Tô Ý Niệm này, sau khi gặp anh cô lại biến thành thấy sắc quên bạn rồi.
Tô Ý Niệm cũng không biết mình có can đảm lớn như vậy từ đâu, thấy mình cách bóng lưng Cố Nan Vong càng ngày càng gần, cô ổn định hơi thở, hít một hơi sâu, vốn đi tới đón, nhưng cô lại thấy được một cảnh chướng mắt.
Cô gái đó, chính là người vừa mới ở trong cuộc thi với Cố Nan Vong?
Tô Ý Niệm bình tĩnh nhìn bọn họ.
Trong tay cô gái đó cũng có bánh mì và sữa, cô ta đưa đồ tới trước mặt anh: "Cố Nan Vong, mình có chuyện muốn nói với cậu."
Cố Nan Vong đã sớm biết Tô Ý Niệm ở phía sau, không đi tiếp, càng không nói gì.
Cô gái nhìn đôi mắt đen của anh, càng thêm thẹn thùng cúi đầu: "Mình là người vừa tham gia cuộc thi với cậu, vừa rồi dạ dày cậu không thoải mái, uống chút sữa đi."
"Không cần, cám ơn."
Cố Nan Vong không đi tiếp, dường như anh đang đợi Tô Ý Niệm đến, nhưng Tô Ý Niệm nào biết ý của anh.
"Mình, mình thích cậu, từ lúc, chúng ta luôn là đối thủ tới nay, mình đã bắt đầu thích cậu rồi." Tỏ tình thật trực tiếp.
Cuối cùng cô gái cũng nói ra lời giấu trong lòng, nháy mắt thoải mái hơn.
Cô gái vừa nói xong, Tô Ý Niệm càng ngẩn người một chỗ không dám cử động.
Đối với loại tỏ tình này, Cố Nan Vong đã gặp nhiều rồi, lúc trước anh đều quyết đoán từ chối, nhưng đó đều là lúc không có Tô Ý Niệm, bây giờ có Tô Ý Niệm ở đây, ánh mắt anh nhìn Tô Ý Niệm cách đó không xa: "Đến đây."
Tô Ý Niệm không hiểu, nhìn nhìn chung quanh, nhân tiện ngạc nhiên chỉ chỉ chính mình.
Tất cả những chuyện này tới quá đột ngột?
"Chính là em, đến đây."
Đợi đến lúc Tô Ý Niệm đến bên cạnh Cố Nan Vong: "Đây là bạn gái tôi, Tô Ý Niệm."
Cô gái đó vừa nghe được mấy chữ này, quả thật như bị trời giáng, chuyện này cũng quá đột ngột, muốn từ chối cô, cũng không cần tùy tiện kéo một cô gái trên đường chứ.
Tô Ý Niệm càng ngạc nhiên hết mức, khi nào thì thành bạn gái vậy hả?
Chỉ là, màn giới thiệu này, cô thích.
Cuộc thi Olympic Toán lần này là hai trường cạnh tranh nhau, mà sau khi cuộc thi hai trường kết thúc, mỗi trường chỉ chọn ra một người đi tham gia trận đấu cuối cùng.
Mà đối thủ của Cố Nan Vong , chính là "Bá vương cuộc thi Olympic Toán" nổi tiếng ở Đại học A.
Bởi vì buổi sáng phải tham gia thi Olympic Toán, Cố Nan Vong không có khẩu vị gì để ăn sáng.
Cho nên đến trận đấu, dạ dày lại hơi đau, cũng may anh có thể nhịn.
Hơn nữa may là không cần đứng.
Đương nhiên, Cố Nan Vong tham gia trận đấu lần này, không thể thiếu Tô Ý Niệm đứng ngoài quan sát...
Tô Ý Niệm đã sớm phát hiện Cố Nan Vong khác thường, anh không ăn sáng sao?
Sao vẻ mặt khó coi vậy?
Đương nhiên Tô Ý Niệm biết loại đau bụng đó.
"Giai Giai, anh cậu không ăn sáng à?" Người này, sao không quan tâm thân thể của mình như vậy chứ!
Cố Giai Giai nhìn về phía Tô Ý Niệm: "Ơ? Mình không biết." Cô nhìn về phía anh, tay trái anh cô ôm chỗ bụng không thoải mái, vẻ mặt thật rất khó coi.
Có em gái như cô, lại để chị dâu tương lai đi quan tâm anh cô.
Cố Giai Giai lại nhìn Tô Ý Niệm, vẻ mặt Tô Ý Niệm vô cùng sốt ruột.
"Giai Giai, như vậy đi, cậu ở đây xem, mình đi mua đồ cho anh cậu, chờ thi xong, cậu đưa cho anh ấy." Bây giờ cả đầu cô đều lo lắng cho Cố Nan Vong.
Cô không quan tâm nhiều như vậy.
"Ơ? À!" Cố Giai Giai cũng không hỏi nhiều, rõ ràng Tô Ý Niệm có thể tự mình đưa cho anh cô, còn có lý do để tiếp cận anh nữa.
Tô Ý Niệm đi vào siêu thị của trường học, cầm bánh mì và sữa, thanh toán tiền, lập tức trở lại phòng học.
Bởi vì chỉ còn ba phút, cuộc thi sẽ kết thúc.
Cô sợ Cố Nan Vong không đợi được bánh mì và sữa của cô.
Nhưng sự thật chứng minh, cô thật sự không về kịp: "Giai Giai, anh cậu đâu?" Cô quay lại với tốc độ nhanh nhất!
Cố Nan Vong đâu?
Cô vẫn không đếp kịp.
Mắt cô tìm kiếm chung quanh.
"Anh mình, anh ấy nộp bài rồi ra ngoài, mình không cản anh ấy được." Giai Giai thật sự không cản được Cố Nan Vong.
"Vậy cậu có biết anh ấy đi đâu không?" Trường học chỉ có nhiêu đó, dù sao cô cũng không thể không tìm được chứ?
"Hình như là đến căn tin trường rồi." Đương nhiên anh cô muốn đến căn tin trường, buổi sáng dạ dày đau như vậy, hẳn là đi ăn cơm rồi.
Tô Ý Niệm không nhìn Cố Giai Giai, đi thẳng về phía căn tin.
Tô Ý Niệm này, sau khi gặp anh cô lại biến thành thấy sắc quên bạn rồi.
Tô Ý Niệm cũng không biết mình có can đảm lớn như vậy từ đâu, thấy mình cách bóng lưng Cố Nan Vong càng ngày càng gần, cô ổn định hơi thở, hít một hơi sâu, vốn đi tới đón, nhưng cô lại thấy được một cảnh chướng mắt.
Cô gái đó, chính là người vừa mới ở trong cuộc thi với Cố Nan Vong?
Tô Ý Niệm bình tĩnh nhìn bọn họ.
Trong tay cô gái đó cũng có bánh mì và sữa, cô ta đưa đồ tới trước mặt anh: "Cố Nan Vong, mình có chuyện muốn nói với cậu."
Cố Nan Vong đã sớm biết Tô Ý Niệm ở phía sau, không đi tiếp, càng không nói gì.
Cô gái nhìn đôi mắt đen của anh, càng thêm thẹn thùng cúi đầu: "Mình là người vừa tham gia cuộc thi với cậu, vừa rồi dạ dày cậu không thoải mái, uống chút sữa đi."
"Không cần, cám ơn."
Cố Nan Vong không đi tiếp, dường như anh đang đợi Tô Ý Niệm đến, nhưng Tô Ý Niệm nào biết ý của anh.
"Mình, mình thích cậu, từ lúc, chúng ta luôn là đối thủ tới nay, mình đã bắt đầu thích cậu rồi." Tỏ tình thật trực tiếp.
Cuối cùng cô gái cũng nói ra lời giấu trong lòng, nháy mắt thoải mái hơn.
Cô gái vừa nói xong, Tô Ý Niệm càng ngẩn người một chỗ không dám cử động.
Đối với loại tỏ tình này, Cố Nan Vong đã gặp nhiều rồi, lúc trước anh đều quyết đoán từ chối, nhưng đó đều là lúc không có Tô Ý Niệm, bây giờ có Tô Ý Niệm ở đây, ánh mắt anh nhìn Tô Ý Niệm cách đó không xa: "Đến đây."
Tô Ý Niệm không hiểu, nhìn nhìn chung quanh, nhân tiện ngạc nhiên chỉ chỉ chính mình.
Tất cả những chuyện này tới quá đột ngột?
"Chính là em, đến đây."
Đợi đến lúc Tô Ý Niệm đến bên cạnh Cố Nan Vong: "Đây là bạn gái tôi, Tô Ý Niệm."
Cô gái đó vừa nghe được mấy chữ này, quả thật như bị trời giáng, chuyện này cũng quá đột ngột, muốn từ chối cô, cũng không cần tùy tiện kéo một cô gái trên đường chứ.
Tô Ý Niệm càng ngạc nhiên hết mức, khi nào thì thành bạn gái vậy hả?
Chỉ là, màn giới thiệu này, cô thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.