Chương 69: Sao Nhỏ của anh phải lớn nhanh lên nhé
Tô Tâm Đường
06/01/2022
Thẩm Tiêu xách đồ lên tầng rồi đi tắm,
lúc đi xuống, trên bàn đã bày ba món một canh, sắc hương đầy đủ, khiến
người ta không cưỡng lại được.
Giản Tinh bưng canh ra, thấy anh đứng ngẩn người trước bàn thì cười nói: “Sợ anh đợi lâu nên em nấu mấy món đơn giản thôi, may mà canh đã hầm từ trước rồi. Trưa nay tạm thế này nhé, tối em sẽ mở tiệc tẩy trần cho anh.”
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Sao Nhỏ cố ý đúng không?”
Giản Tinh nghi hoặc: “Dạ?”
Thẩm Tiêu bước đến bên cậu, kề sát vào tai cậu, hạ giọng nói: “Nuôi anh thành kẻ kén ăn, sau này không ăn vụng ở ngoài nữa.”
Giản Tinh đỏ mặt: “Nào… nào có.”
Lòng anh bị dáng vẻ đáng yêu của cậu ghẹo đến độ vừa ấm vừa ngứa, Thẩm Tiêu cúi đầu hôn mạnh một cái lên má cậu, tiếng “chụt” khiến mặt Giản Tinh lập tức bốc cháy.
Thẩm Tiêu cười sâu xa, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình: “Ăn cơm nào.”
“Vâng.”
Thẩm Tiêu múc canh gắp thức ăn cho Giản Tinh: “Ăn nhiều một chút.”
Chợt nhớ ông già bình thường dường như cũng hầu hạ mẹ già thế này, trước kia anh rất xem thường, hiện tại lại càng ngày càng thấu hiểu.
Ăn cơm xong, Thẩm Tiêu chủ động rửa bát.
Giản Tinh giữ anh lại: “Anh nghỉ ngơi đi, để em làm cho.”
Thẩm Tiêu ấn cậu xuống ghế, cười nói: “Em nấu cơm, anh rửa bát, sau này chúng ta chia nhau việc nhà.”
Nhà? Giản Tinh cười ngọt ngào.
Thực tế chứng minh, tưởng tượng thì đẹp lắm, nhưng hiện thực rất tàn khốc. Sau khi đánh vỡ hai cái đĩa, Thẩm Tiêu ra khỏi phòng bếp, nghiêm túc nói: “Chúng ta mua máy rửa bát đi.”
Giản Tinh không nhịn được bật cười.
Hai người ngồi trong phòng làm việc đọc sách một lúc cho xuôi cơm, Thẩm Tiêu hơi buồn ngủ, bèn kéo Giản Tinh ngủ trưa với anh. Giản Tinh nhìn cái giường lớn của Thẩm Tiêu, mặt đỏ tưng bừng, khiến Thẩm Tiêu hận không thể ôm cậu cắn một miếng.
Nhưng anh nhịn xuống, lúc này mà dọa cậu chạy thì trưa nay không ai ở với anh nữa rồi.
Vờ như không thấy sự chần chừ và chùn bước của cậu, Thẩm Tiêu kéo rèm cửa sổ, nằm xuống một bên giường, để lại phần lớn khoảng trống.
Anh ngáp dài, dáng vẻ như là buồn ngủ lắm rồi, ngước nhìn cậu với ánh mắt mơ hồ: “Sao Nhỏ, mau ngủ thôi. Ngủ một lúc dậy còn phải dọn đồ nữa.”
Giản Tinh thấy anh như vậy thì không đành làm lỡ thời gian của anh nữa. Cậu bước đến bên kia chiếc giường, ngoan ngoãn nằm xuống, hai người cách nhau khoảng nửa mét.
Cậu nghĩ là nằm với anh một lúc, nhưng Thẩm Tiêu không nghĩ như thế. Đợi cậu nằm xuống, anh nghiêng người và dịch sang một chút, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người xuống còn mấy centimet.
Giản Tinh giật mình muốn lùi lại, nhưng Thẩm Tiêu đã nhanh tay duỗi nanh vuốt ma quỷ ra ôm cậu vào lòng mình.
Giản Tinh khẽ đẩy anh, lí nhí: “Anh Thẩm…”
Thẩm Tiêu nhẹ nhàng in lên trán cậu một nụ hôn: “Ngủ đi.”
Dứt lời liền ôm vì sao của anh và nhắm mắt lại trong mỹ mãn.
Giản Tinh mở to mắt, vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng, cậu muốn lùi ra, nhưng thấy quầng thâm dưới mắt Thẩm Tiêu, chẳng lời cự tuyệt nào có thể thốt thành tiếng. Một lúc sau cậu mới dần bình tĩnh lại, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Thẩm Tiêu và ngủ thiếp đi.
Đợi hô hấp của người trong lòng từ dồn dập đến dịu êm rồi đều đặn, Thẩm Tiêu mới mở mắt ra. Ngắm dung nhan say ngủ ngoan ngoãn của người trong lòng, trái tim anh tan thành vũng nước. Kéo tấm chăn mỏng lên đắp cho hai người, bấy giờ anh mới ôm cậu và vào giấc.
Lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa. Rèm cửa kéo kín, phòng không bật đèn, trong phòng rất tối. Anh nhìn đồng hồ, sắp năm giờ rồi. Đèn trong phòng quần áo đang sáng, anh đứng dậy đi tới, thấy Giản Tinh đang xếp đồ cho anh.
Giản Tinh làm gì cũng rất chuyên chú, giống như lúc này, rõ ràng chỉ là treo quần áo mà thôi, thế nhưng sắc mặt cậu lại nghiêm túc như đang làm chuyện gì quan trọng lắm. Dáng vẻ này đẹp đến nỗi khiến người ta không rời nổi mắt.
Thẩm Tiêu đứng tựa vào cửa, cứ thế cười và lẳng lặng ngắm cậu. Đến khi Giản Tinh dọn xong hết, đóng vali và quay người, cậu mới phát hiện ra anh.
Cậu nhoẻn cười: “Em đánh thức anh à?”
Thẩm Tiêu lóa mắt vì nụ cười của cậu: “Không có.”
Anh sải bước tới, nâng mặt cậu lên, lấp kín đôi môi tươi cười kia.
Tim Giản Tinh đập nhanh, căng thẳng nắm tay lại, ngoan ngoãn đứng cho anh hôn.
Thẩm Tiêu chỉ hôn một lát liền buông cậu ra, kéo tay cậu về giường: “Mấy ngày vừa rồi để kịp lịch trình mà toàn quay phim đến nửa đêm thôi, chợp mắt với anh thêm lúc nữa nào.”
Lúc nãy đã ôm nhau ngủ, Giản Tinh không từ chối, nằm lên giường với anh. Cậu tưởng Thẩm Tiêu cũng như lúc nãy, ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu, một người đàn ông bình thường đã tỉnh giấc ôm người mình thích nằm trên giường có cảm giác gì.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Thẩm Tiêu ôm cậu càng lúc càng chặt, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, gần đến độ cả người Giản Tinh vùi trọn trong lòng anh.
Hơi thở trên đầu mỗi lúc một gấp, Giản Tinh ngẩng đầu định nói chuyện, cánh môi vô tình chạm vào yết hầu của ai đó, dọa cậu cuống cuồng muốn lùi ra. Nhưng hai cánh tay sau lưng đột nhiên dùng sức quấn chặt, cậu mới lùi một centimet đã bị kéo ngay về, đập mạnh vào vòm ngực rộng rãi.
Thẩm Tiêu như ngừng thở, yết hầu lăn lên lăn xuống, đôi mắt tối sầm, một tay nhốt chặt người trong lòng, một tay nâng cằm cậu lên, đôi môi nặng nề ép xuống môi đối phương.
Khoảnh khắc tiếp xúc, cảm giác như điện giật bỗng truyền khắp toàn thân, hai người đồng thời run rẩy. Thẩm Tiêu trở mình đè cậu dưới thân, để cả hai cùng bị nhấn chìm trong ngọn lửa cháy bỏng.
Rèm cửa dày chặn hết ánh sáng ngoài cửa, nương theo ánh sáng yếu ớt từ phòng quần áo, Thẩm Tiêu chỉ thấy láng máng vẻ mặt ngượng ngùng tột cùng của Giản Tinh. Cảm giác căng thẳng như sắp ngừng thở, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn anh không biết làm sao.
Ngọn lửa trong lòng Thẩm Tiêu suýt nữa cháy lan ra cả đồng, trước khi hoàn toàn mất lý trí, anh tránh khỏi đôi mắt có thể khiến anh đắm chìm, vùi đầu vào hõm cổ cậu và thở phì phò, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.
Anh trở người, kéo Giản Tinh vào lòng, nói khẽ: “Nghỉ thêm một lúc.”
Giản Tinh bị hôn cho ngây ngẩn, vẫn chưa kịp hoàn hồn, nằm im trong lòng anh, vẻ mặt ngơ ngác.
Thẩm Tiêu thỏa mãn nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi lần nữa.
Lúc tỉnh lại, hơi ấm trong lòng vẫn còn nguyên.
Anh nhích người, Giản Tinh lập tức cất giọng nho nhỏ: “Anh Thẩm tỉnh rồi à?”
“Ừ.”
Giọng đáp ngập tràn sự thỏa mãn và lười biếng.
Giản Tinh hỏi: “Anh có đói không?”
Trưa ăn khá nhiều, ngủ một giấc, Thẩm Tiêu không đói chút nào. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi. Anh đói một bữa thì chẳng sao, nhưng Giản Tinh không thể nhịn đói được.
“Ừm, hơi hơi.”
Giản Tinh định đi nấu cơm, song bị Thẩm Tiêu giữ lại: “Muộn lắm rồi, ăn đơn giản thôi.”
Giản Tinh gật đầu, cậu lấy canh gà lúc trưa ra nấu mì, hai người ăn nhẹ.
Ăn xong, hiếm khi có thời gian nhàn nhã, Thẩm Tiêu ngồi trong phòng khách xem phim, chính là bộ phim ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’ do Giản Tinh đóng.
Giản Tinh bưng hoa quả đã bổ sẵn đi ra thấy vậy, mặt ửng đỏ: “Sao anh lại xem cái này?”
Thẩm Tiêu nắm tay cậu, kéo thốc cậu vào lòng rồi bế cậu ngồi lên đùi mình, anh tì cằm lên vai cậu, nói: “Muốn xem phim Sao Nhỏ của chúng ta đóng.”
Giản Tinh đỏ mặt tía tai vì sự thân mật của anh: “Có… có gì hay đâu, không diễn hay bằng anh.”
Thẩm Tiêu cười trầm lắng: “Không giống, anh chỉ muốn xem dáng vẻ trước kia của Sao Nhỏ thôi.”
Giản Tinh ngẩn người, hiểu ra ý của anh. Trong ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’, cậu vào vai một học sinh giỏi, quả thật có phần giống với cậu hồi cấp ba.
Giản Tinh vẫn chưa xem phim này, lúc quay khác với thành phẩm, cậu cũng rất tò mò bộ phim này đã được biên tập hậu kỳ thế nào. Thấy Thẩm Tiêu không có ý buông mình ra, Giản Tinh bèn tựa vào lòng anh, cùng nhau ngồi trên sofa xem phim.
Ngủ một buổi chiều, Thẩm Tiêu khoan khoái dễ chịu, tinh thần dồi dào, xem một mạch mấy tập phim liền. Không thể không nói, bộ phim này nổi cũng có lý do của nó. Mấy diễn viên trẻ vào vai tròn trịa, nội dung cũng rất khá. Nhất là nhân vật của Giản Tinh, cực kỳ chói mắt.
Anh nhớ kịch bản hồi đó Giản Tinh nhận được chỉ là một vai phụ, anh thấy nhân vật không tồi nên mới kiến nghị cậu chọn phim này. Nhưng quay xong, đất diễn của Giản Tinh không ít hơn nhân vật chính chút nào. Bên nhà làm phim mà có quyết định này thì thường là do đội ngũ của diễn viên đã tác động sau lưng, nhưng Giản Tinh không có thủ đoạn kiểu đó. Vậy thì chỉ còn một khả năng khác, biểu hiện của diễn viên quá xuất sắc, biên kịch bèn sửa kịch bản vì diễn viên.
Anh thấp giọng cười nói: “Sao Nhỏ của chúng ta giỏi thật đấy.”
Không thấy câu trả lời, cúi đầu mới nhận ra người trong lòng đã tựa vào anh ngủ say từ lúc nào. Trừ lúc quay phim, Giản Tinh luôn nghỉ ngơi và làm việc rất quy lật, gần như cứ mười giờ là đi ngủ. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã hơn mười một giờ rồi.
Anh mỉm cười, tắt TV, cẩn thận bế cậu lên tầng.
Mới đứng dậy Giản Tinh đã tỉnh, đôi mắt mơ màng nhìn anh: “Anh Thẩm?”
Dáng vẻ mơ mơ màng màng mềm mềm mại mại, Thẩm Tiêu động lòng, cúi đầu hôn má cậu: “Ngủ đi, anh bế em lên nhà.”
Giản Tinh nhìn quanh, đầu óc dần tỉnh táo.
Thấy Thẩm Tiêu bế cậu lên tầng, mặt cậu đỏ bừng, vội đẩy anh ra và xuống khỏi người anh: “Em… em về ngủ.”
Thẩm Tiêu nhìn cậu chằm chằm, mềm dẻo thế này, ngon miệng thế này, ngoan ngoãn thế này. Anh biết, chỉ cần anh muốn là có thể giữ cậu ở lại. Nhưng nhìn vào ánh mắt xấu hổ đến nỗi không dám nhìn anh của cậu, thấu hiểu sự căng thẳng và mông lung của cậu, anh lại mềm lòng.
“Ừ, anh đưa em về.”
Giản Tinh muốn nói, chỉ cách một cái sân thôi mà, không cần đưa đâu, nhưng Thẩm Tiêu đã nắm tay cậu ra khỏi nhà rồi.
Băng qua sân, mở chiếc cổng rào trước biệt thự, Thẩm Tiêu đưa Giản Tinh về nhà của cậu.
Khoảng cách chưa đến một phút, nhưng lại khiến anh đi đến nỗi lưu luyến vô vàn, lần đầu tiên cảm thấy hai người ở quá gần nhau cũng không tốt.
Giản Tinh đứng ở cửa, thấy anh không có ý rời đi, bản thân cậu cũng ngại mở miệng.
Thẩm Tiêu thở dài, bước lên ôm cậu, nói khẽ: “Sao Nhỏ của anh phải lớn nhanh lên nhé.”
Giản Tinh còn chưa hiểu ý anh, Thẩm Tiêu đã hôn lên trán cậu một cái và quay đi.
Hai ngày sau đó, hai người chỉ quấn quýt trong nhà, lần đầu tiên Thẩm Tiêu hiểu tại sao quân vương thời cổ đại lại “chẳng màng buổi chầu sớm”. Anh mới ở nhà hai ngày mà đã có suy nghĩ không muốn ra ngoài quay phim trong thời gian dài nữa rồi.
Ngày thứ ba, hai người không thể không ra khỏi nhà. Giản Tinh phải tham gia tiệc mừng công ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’, Thẩm Tiêu nhận được điện thoại trong nhà, bảo anh về nhà ăn cơm.
Mười giờ sáng, Thẩm Tiêu tiễn Giản Tinh ra cổng, Lâm Tuệ đã lái xe đợi sẵn ở đó. Anh vốn muốn đưa Giản Tinh đi, nhưng cậu từ chối. Thế là Thẩm Tiêu đành đứng ở cổng như ông chồng ai oán, đưa mắt tiễn Giản Tinh lên xe.
Lâm Tuệ vờ như không thấy vẻ mặt ai oán của anh, lái xe chạy đi. Thị đế lạnh lùng yêu vào đúng là khiến người ta líu lưỡi.
Đợi xe biến mất ở ngã rẽ, Thẩm Tiêu mới thở dài thườn thượt. Anh lái xe đến một nơi khác.
Một tiếng sau, Thẩm Tiêu về đến nhà, Thẩm Chiến Quốc và Phỉ Tịnh đang đợi ở trong sân. Thấy xe anh chạy vào, Phỉ Tịnh nhanh chóng bước đến. Mặt Thẩm Chiến Quốc thoáng tối sầm rồi khôi phục trở lại, đoạn đi qua theo.
Thẩm Tiêu vừa xuống xe liền nhận được cái ôm nhiệt tình của mẹ. Anh ôm ngược trở lại, không ngoài dự đoán, lập tức nhận được ánh mắt sắc như dao đến từ người bên cạnh.
Thẩm Tiêu coi như không thấy, ôm Phỉ Tịnh thêm một lúc mới buông ra, cười nói: “Mẹ, con về rồi.”
Phỉ Tịnh quan sát anh, đau lòng nói: “Sao gầy xọp thế này?”
Thẩm Tiêu cười: “Bộ điện ảnh vừa rồi là phim cổ trang, gầy chút mới đẹp.”
Thẩm Chiến Quốc hầm hừ: “Trong nhà có phải không nuôi nổi anh đâu, quay phim điện ảnh làm gì.” Để mẹ anh đau lòng đến mức này.
Thẩm Tiêu không trả lời, câu nói nghe có vẻ quan tâm, nhưng chẳng qua là ông già thương mẹ anh lo cho anh mà thôi.
Phỉ Tịnh lườm Thẩm Chiến Quốc: “Ông hiểu cái gì, đây là sự nghiệp của con trai.”
Bà kéo Giản Tinh vào nhà, để anh ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, bản thân thì vào phòng bếp xem cơm canh xong chưa.
Thẩm Chiến Quốc đi vào theo mà chẳng được nhìn lấy một cái, mặt càng sa sầm. Đợi Phỉ Tịnh vào phòng bếp rồi, ông không thèm giả vờ nữa, ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh Thẩm Tiêu, hỏi: “Giấu ai trong nhà đúng không? Mãi chẳng sang đây.”
Thẩm Tiêu cười lạnh: “Con không sang là đúng ý bố quá còn gì.”
Thẩm Chiến Quốc bị vạch trần cũng không giận, càng không thấy mất mặt, chỉ hừ một tiếng: “Có ai nói chuyện với người lớn như anh không? Cái tính của nợ này không biết giống ai, chẳng trách bằng bó tuổi rồi vẫn không kiếm được vợ.”
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Như bố mà còn tìm được người như mẹ, chắc là con cũng tìm được người không tồi đâu.”
Thẩm Chiến Quốc sững ra một lúc, ông nhìn Thẩm Tiêu, trao đổi ánh mắt hai bố con hiểu rõ, hiếm khi không tức giận.
“Đã thế thì mau tìm một người rồi sống cho đàng hoàng đi, lớn bằng này rồi, đừng có rảnh rỗi không đâu chạy khắp nhà nữa.”
Thẩm Tiêu phì cười, trước mặt anh, Thẩm Chiến Quốc chưa bao giờ mảy may che giấu dục vọng chiếm hữu với Phỉ Tịnh. Nếu là trước kia, anh kiểu gì cũng phải oán trách ông mấy câu, nhưng lần này anh không giận chút nào. Nhớ tới Giản Tinh, lần đầu tiên anh tán thành lời nói của Thẩm Chiến Quốc.
“Vâng, sau này mẹ không gọi thì con sẽ không về làm phiền hai người nữa.” Vừa hay có thêm thời gian ở bên vì sao nhà anh.
Lần này đến lượt Thẩm Chiến Quốc thấy lạ. Ông quan sát Thẩm Tiêu, cái đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện này thật sự là con trai ông à?
Lúc đi ra, Phỉ Tịnh có phần bất ngờ khi thấy hai bố con ngồi nói chuyện bình tĩnh với nhau. Những năm qua, có lần nào gặp nhau mà hai người không giơ súng tuốt gươm đâu. Tuy lấy làm lạ, nhưng bà rất vui, gia đình hiếm khi vui vẻ cùng nhau thưởng thức bữa trưa thịnh soạn.
Tiệc mừng công của Giản Tinh phải đến tối mới kết thúc, Thẩm Tiêu cũng không vội về nhà. Ăn trưa xong, anh ngồi hầu chuyện Phỉ Tịnh một lát, kể một vài chuyện thú vị đã xảy ra trong đoàn phim cho bà nghe. Đây là điều anh học được trong mấy ngày xem Giản Tinh gọi điện cho bố mẹ cậu hằng ngày.
Lần nào gọi điện thoại với bố mẹ, Giản Tinh cũng như một đứa trẻ vô tư lự, líu la líu lo không ngừng, quanh mình có gì vui, đoàn phim có gì hay, cậu đều kể hết với bố mẹ. Bố mẹ cậu cũng sẽ kể về chuyện nhà cửa ở quê. Hơi thở cuộc sống nồng đượm ấy khiến Thẩm Tiêu rất ngưỡng mộ.
Thế nên, gặp Phỉ Tịnh, anh cũng thuận miệng kể chuyện trong đoàn phim.
Phỉ Tịnh bất ngờ lắm, con trai bà hình như đã có thêm cái gì đó.
Trò chuyện hơn một tiếng, đến giờ ngủ trưa của Phỉ Tịnh, Thẩm Chiến Quốc lườm Thẩm Tiêu một cái, đưa Phỉ Tịnh đi ngủ.
Lúc này hẳn là Giản Tinh vẫn chưa về, Thẩm Tiêu không vội, ở lại ngủ trưa. Tỉnh dậy, anh tất bật trong vườn hoa với Phỉ Tịnh, thấy gần chập choạng, anh bèn ăn tối xong mới về.
Lúc ăn cơm, Phỉ Tịnh thi thoảng lại gắp thức ăn cho Thẩm Tiêu. Ở nơi Phỉ Tịnh không thấy, Thẩm Chiến Quốc càng nhìn Thẩm Tiêu càng ngứa mắt, nếu không phải Phỉ Tịnh đang vui thì ông đã đuổi anh đi rồi.
Thẩm Tiêu quen mãi chai mặt, coi như không nhìn thấy.
Ba người đang ăn thì điện thoại của Thẩm Tiêu đổ chuông, người gọi là Bạch Đồ. Bình thường Bạch Đồ sẽ không gọi cho anh vào lúc anh nghỉ ngơi, trừ khi có chuyện gấp.
Anh nghe máy: “Có việc gì?”
Bạch Đồ dường như hơi chần chừ, cẩn thận hỏi: “Sếp à, anh xem weibo chưa?”
Thẩm Tiêu nhíu mày, nếu là tin tức của anh, Bạch Đồ đã giải quyết ngay rồi, thậm chí căn bản không cần báo với anh. Bạch Đồ đã đi theo anh nhìn quen sóng to gió lớn, có thể khiến hắn dè chừng như vậy, chắc chắn là liên quan đến Giản Tinh.
Anh cúp máy, mở weibo ra, quả nhiên trông thấy tin về Giản Tinh nằm ngay đầu hotsearch.
Hình tượng học giỏi chân chất sụp đổ, ngôi sao mới nổi thì ra là bán sắc tiến thân.
Anh ấn vào hotsearch, ở bài đăng nổi bật nhất có mấy bức ảnh chụp trộm.
Bức đầu tiên, mặt Giản Tinh ửng đỏ, chắc là đã uống rượu, cậu đang đứng cùng một người khác trong góc vắng nói gì đó. Bức thứ hai, Giản Tinh ôm cánh tay người nọ, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn gã, người nọ cũng cúi đầu nhìn cậu, trông như đang liếc mắt đưa tình, hai người đứng sát nhau như sắp hôn đối phương. Bức thứ ba, một người quay lưng vào ống kính, Giản Tinh đứng trước mặt gã, bị gã chặn cứng, người nọ cúi xuống và hơi nghiêng đầu, nhìn từ góc độ này như là đang hôn nhau.
Ba bức ảnh, không có chữ, nhưng lại gợi lên một câu chuyện về Giản Tinh thân mận với một người.
Thẩm Tiêu để ý thấy người đăng bài là một trang báo khổ nhỏ có sức ảnh hưởng cực lớn trong giới giải trí. Trang báo này nuôi không ít tay săn ảnh lợi hại, có mấy lần từng là bên đầu tiên săn được tin chấn động của giới giải trí, vài minh tinh thực lực đã bị ảnh hưởng đến sự phát triển vì bị chúng công khai đời tư. Trong giới fan, độ tin cậy của trang này rất cao, thậm chí lần nào đăng tin cũng gây ra một trận chiến đẫm máu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bên dưới, vô số cư dân mạng và fan của Giản Tinh đang phát điên.
Bởi vì người còn lại trong mấy bức ảnh ấy không phải ai khác, mà chính là nhà đầu tư lớn nhất của ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’, một gã lắm tiền toàn bê bối tình ái.
Giản Tinh bưng canh ra, thấy anh đứng ngẩn người trước bàn thì cười nói: “Sợ anh đợi lâu nên em nấu mấy món đơn giản thôi, may mà canh đã hầm từ trước rồi. Trưa nay tạm thế này nhé, tối em sẽ mở tiệc tẩy trần cho anh.”
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Sao Nhỏ cố ý đúng không?”
Giản Tinh nghi hoặc: “Dạ?”
Thẩm Tiêu bước đến bên cậu, kề sát vào tai cậu, hạ giọng nói: “Nuôi anh thành kẻ kén ăn, sau này không ăn vụng ở ngoài nữa.”
Giản Tinh đỏ mặt: “Nào… nào có.”
Lòng anh bị dáng vẻ đáng yêu của cậu ghẹo đến độ vừa ấm vừa ngứa, Thẩm Tiêu cúi đầu hôn mạnh một cái lên má cậu, tiếng “chụt” khiến mặt Giản Tinh lập tức bốc cháy.
Thẩm Tiêu cười sâu xa, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình: “Ăn cơm nào.”
“Vâng.”
Thẩm Tiêu múc canh gắp thức ăn cho Giản Tinh: “Ăn nhiều một chút.”
Chợt nhớ ông già bình thường dường như cũng hầu hạ mẹ già thế này, trước kia anh rất xem thường, hiện tại lại càng ngày càng thấu hiểu.
Ăn cơm xong, Thẩm Tiêu chủ động rửa bát.
Giản Tinh giữ anh lại: “Anh nghỉ ngơi đi, để em làm cho.”
Thẩm Tiêu ấn cậu xuống ghế, cười nói: “Em nấu cơm, anh rửa bát, sau này chúng ta chia nhau việc nhà.”
Nhà? Giản Tinh cười ngọt ngào.
Thực tế chứng minh, tưởng tượng thì đẹp lắm, nhưng hiện thực rất tàn khốc. Sau khi đánh vỡ hai cái đĩa, Thẩm Tiêu ra khỏi phòng bếp, nghiêm túc nói: “Chúng ta mua máy rửa bát đi.”
Giản Tinh không nhịn được bật cười.
Hai người ngồi trong phòng làm việc đọc sách một lúc cho xuôi cơm, Thẩm Tiêu hơi buồn ngủ, bèn kéo Giản Tinh ngủ trưa với anh. Giản Tinh nhìn cái giường lớn của Thẩm Tiêu, mặt đỏ tưng bừng, khiến Thẩm Tiêu hận không thể ôm cậu cắn một miếng.
Nhưng anh nhịn xuống, lúc này mà dọa cậu chạy thì trưa nay không ai ở với anh nữa rồi.
Vờ như không thấy sự chần chừ và chùn bước của cậu, Thẩm Tiêu kéo rèm cửa sổ, nằm xuống một bên giường, để lại phần lớn khoảng trống.
Anh ngáp dài, dáng vẻ như là buồn ngủ lắm rồi, ngước nhìn cậu với ánh mắt mơ hồ: “Sao Nhỏ, mau ngủ thôi. Ngủ một lúc dậy còn phải dọn đồ nữa.”
Giản Tinh thấy anh như vậy thì không đành làm lỡ thời gian của anh nữa. Cậu bước đến bên kia chiếc giường, ngoan ngoãn nằm xuống, hai người cách nhau khoảng nửa mét.
Cậu nghĩ là nằm với anh một lúc, nhưng Thẩm Tiêu không nghĩ như thế. Đợi cậu nằm xuống, anh nghiêng người và dịch sang một chút, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người xuống còn mấy centimet.
Giản Tinh giật mình muốn lùi lại, nhưng Thẩm Tiêu đã nhanh tay duỗi nanh vuốt ma quỷ ra ôm cậu vào lòng mình.
Giản Tinh khẽ đẩy anh, lí nhí: “Anh Thẩm…”
Thẩm Tiêu nhẹ nhàng in lên trán cậu một nụ hôn: “Ngủ đi.”
Dứt lời liền ôm vì sao của anh và nhắm mắt lại trong mỹ mãn.
Giản Tinh mở to mắt, vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng, cậu muốn lùi ra, nhưng thấy quầng thâm dưới mắt Thẩm Tiêu, chẳng lời cự tuyệt nào có thể thốt thành tiếng. Một lúc sau cậu mới dần bình tĩnh lại, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Thẩm Tiêu và ngủ thiếp đi.
Đợi hô hấp của người trong lòng từ dồn dập đến dịu êm rồi đều đặn, Thẩm Tiêu mới mở mắt ra. Ngắm dung nhan say ngủ ngoan ngoãn của người trong lòng, trái tim anh tan thành vũng nước. Kéo tấm chăn mỏng lên đắp cho hai người, bấy giờ anh mới ôm cậu và vào giấc.
Lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa. Rèm cửa kéo kín, phòng không bật đèn, trong phòng rất tối. Anh nhìn đồng hồ, sắp năm giờ rồi. Đèn trong phòng quần áo đang sáng, anh đứng dậy đi tới, thấy Giản Tinh đang xếp đồ cho anh.
Giản Tinh làm gì cũng rất chuyên chú, giống như lúc này, rõ ràng chỉ là treo quần áo mà thôi, thế nhưng sắc mặt cậu lại nghiêm túc như đang làm chuyện gì quan trọng lắm. Dáng vẻ này đẹp đến nỗi khiến người ta không rời nổi mắt.
Thẩm Tiêu đứng tựa vào cửa, cứ thế cười và lẳng lặng ngắm cậu. Đến khi Giản Tinh dọn xong hết, đóng vali và quay người, cậu mới phát hiện ra anh.
Cậu nhoẻn cười: “Em đánh thức anh à?”
Thẩm Tiêu lóa mắt vì nụ cười của cậu: “Không có.”
Anh sải bước tới, nâng mặt cậu lên, lấp kín đôi môi tươi cười kia.
Tim Giản Tinh đập nhanh, căng thẳng nắm tay lại, ngoan ngoãn đứng cho anh hôn.
Thẩm Tiêu chỉ hôn một lát liền buông cậu ra, kéo tay cậu về giường: “Mấy ngày vừa rồi để kịp lịch trình mà toàn quay phim đến nửa đêm thôi, chợp mắt với anh thêm lúc nữa nào.”
Lúc nãy đã ôm nhau ngủ, Giản Tinh không từ chối, nằm lên giường với anh. Cậu tưởng Thẩm Tiêu cũng như lúc nãy, ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu, một người đàn ông bình thường đã tỉnh giấc ôm người mình thích nằm trên giường có cảm giác gì.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Thẩm Tiêu ôm cậu càng lúc càng chặt, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, gần đến độ cả người Giản Tinh vùi trọn trong lòng anh.
Hơi thở trên đầu mỗi lúc một gấp, Giản Tinh ngẩng đầu định nói chuyện, cánh môi vô tình chạm vào yết hầu của ai đó, dọa cậu cuống cuồng muốn lùi ra. Nhưng hai cánh tay sau lưng đột nhiên dùng sức quấn chặt, cậu mới lùi một centimet đã bị kéo ngay về, đập mạnh vào vòm ngực rộng rãi.
Thẩm Tiêu như ngừng thở, yết hầu lăn lên lăn xuống, đôi mắt tối sầm, một tay nhốt chặt người trong lòng, một tay nâng cằm cậu lên, đôi môi nặng nề ép xuống môi đối phương.
Khoảnh khắc tiếp xúc, cảm giác như điện giật bỗng truyền khắp toàn thân, hai người đồng thời run rẩy. Thẩm Tiêu trở mình đè cậu dưới thân, để cả hai cùng bị nhấn chìm trong ngọn lửa cháy bỏng.
Rèm cửa dày chặn hết ánh sáng ngoài cửa, nương theo ánh sáng yếu ớt từ phòng quần áo, Thẩm Tiêu chỉ thấy láng máng vẻ mặt ngượng ngùng tột cùng của Giản Tinh. Cảm giác căng thẳng như sắp ngừng thở, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn anh không biết làm sao.
Ngọn lửa trong lòng Thẩm Tiêu suýt nữa cháy lan ra cả đồng, trước khi hoàn toàn mất lý trí, anh tránh khỏi đôi mắt có thể khiến anh đắm chìm, vùi đầu vào hõm cổ cậu và thở phì phò, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.
Anh trở người, kéo Giản Tinh vào lòng, nói khẽ: “Nghỉ thêm một lúc.”
Giản Tinh bị hôn cho ngây ngẩn, vẫn chưa kịp hoàn hồn, nằm im trong lòng anh, vẻ mặt ngơ ngác.
Thẩm Tiêu thỏa mãn nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi lần nữa.
Lúc tỉnh lại, hơi ấm trong lòng vẫn còn nguyên.
Anh nhích người, Giản Tinh lập tức cất giọng nho nhỏ: “Anh Thẩm tỉnh rồi à?”
“Ừ.”
Giọng đáp ngập tràn sự thỏa mãn và lười biếng.
Giản Tinh hỏi: “Anh có đói không?”
Trưa ăn khá nhiều, ngủ một giấc, Thẩm Tiêu không đói chút nào. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi. Anh đói một bữa thì chẳng sao, nhưng Giản Tinh không thể nhịn đói được.
“Ừm, hơi hơi.”
Giản Tinh định đi nấu cơm, song bị Thẩm Tiêu giữ lại: “Muộn lắm rồi, ăn đơn giản thôi.”
Giản Tinh gật đầu, cậu lấy canh gà lúc trưa ra nấu mì, hai người ăn nhẹ.
Ăn xong, hiếm khi có thời gian nhàn nhã, Thẩm Tiêu ngồi trong phòng khách xem phim, chính là bộ phim ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’ do Giản Tinh đóng.
Giản Tinh bưng hoa quả đã bổ sẵn đi ra thấy vậy, mặt ửng đỏ: “Sao anh lại xem cái này?”
Thẩm Tiêu nắm tay cậu, kéo thốc cậu vào lòng rồi bế cậu ngồi lên đùi mình, anh tì cằm lên vai cậu, nói: “Muốn xem phim Sao Nhỏ của chúng ta đóng.”
Giản Tinh đỏ mặt tía tai vì sự thân mật của anh: “Có… có gì hay đâu, không diễn hay bằng anh.”
Thẩm Tiêu cười trầm lắng: “Không giống, anh chỉ muốn xem dáng vẻ trước kia của Sao Nhỏ thôi.”
Giản Tinh ngẩn người, hiểu ra ý của anh. Trong ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’, cậu vào vai một học sinh giỏi, quả thật có phần giống với cậu hồi cấp ba.
Giản Tinh vẫn chưa xem phim này, lúc quay khác với thành phẩm, cậu cũng rất tò mò bộ phim này đã được biên tập hậu kỳ thế nào. Thấy Thẩm Tiêu không có ý buông mình ra, Giản Tinh bèn tựa vào lòng anh, cùng nhau ngồi trên sofa xem phim.
Ngủ một buổi chiều, Thẩm Tiêu khoan khoái dễ chịu, tinh thần dồi dào, xem một mạch mấy tập phim liền. Không thể không nói, bộ phim này nổi cũng có lý do của nó. Mấy diễn viên trẻ vào vai tròn trịa, nội dung cũng rất khá. Nhất là nhân vật của Giản Tinh, cực kỳ chói mắt.
Anh nhớ kịch bản hồi đó Giản Tinh nhận được chỉ là một vai phụ, anh thấy nhân vật không tồi nên mới kiến nghị cậu chọn phim này. Nhưng quay xong, đất diễn của Giản Tinh không ít hơn nhân vật chính chút nào. Bên nhà làm phim mà có quyết định này thì thường là do đội ngũ của diễn viên đã tác động sau lưng, nhưng Giản Tinh không có thủ đoạn kiểu đó. Vậy thì chỉ còn một khả năng khác, biểu hiện của diễn viên quá xuất sắc, biên kịch bèn sửa kịch bản vì diễn viên.
Anh thấp giọng cười nói: “Sao Nhỏ của chúng ta giỏi thật đấy.”
Không thấy câu trả lời, cúi đầu mới nhận ra người trong lòng đã tựa vào anh ngủ say từ lúc nào. Trừ lúc quay phim, Giản Tinh luôn nghỉ ngơi và làm việc rất quy lật, gần như cứ mười giờ là đi ngủ. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã hơn mười một giờ rồi.
Anh mỉm cười, tắt TV, cẩn thận bế cậu lên tầng.
Mới đứng dậy Giản Tinh đã tỉnh, đôi mắt mơ màng nhìn anh: “Anh Thẩm?”
Dáng vẻ mơ mơ màng màng mềm mềm mại mại, Thẩm Tiêu động lòng, cúi đầu hôn má cậu: “Ngủ đi, anh bế em lên nhà.”
Giản Tinh nhìn quanh, đầu óc dần tỉnh táo.
Thấy Thẩm Tiêu bế cậu lên tầng, mặt cậu đỏ bừng, vội đẩy anh ra và xuống khỏi người anh: “Em… em về ngủ.”
Thẩm Tiêu nhìn cậu chằm chằm, mềm dẻo thế này, ngon miệng thế này, ngoan ngoãn thế này. Anh biết, chỉ cần anh muốn là có thể giữ cậu ở lại. Nhưng nhìn vào ánh mắt xấu hổ đến nỗi không dám nhìn anh của cậu, thấu hiểu sự căng thẳng và mông lung của cậu, anh lại mềm lòng.
“Ừ, anh đưa em về.”
Giản Tinh muốn nói, chỉ cách một cái sân thôi mà, không cần đưa đâu, nhưng Thẩm Tiêu đã nắm tay cậu ra khỏi nhà rồi.
Băng qua sân, mở chiếc cổng rào trước biệt thự, Thẩm Tiêu đưa Giản Tinh về nhà của cậu.
Khoảng cách chưa đến một phút, nhưng lại khiến anh đi đến nỗi lưu luyến vô vàn, lần đầu tiên cảm thấy hai người ở quá gần nhau cũng không tốt.
Giản Tinh đứng ở cửa, thấy anh không có ý rời đi, bản thân cậu cũng ngại mở miệng.
Thẩm Tiêu thở dài, bước lên ôm cậu, nói khẽ: “Sao Nhỏ của anh phải lớn nhanh lên nhé.”
Giản Tinh còn chưa hiểu ý anh, Thẩm Tiêu đã hôn lên trán cậu một cái và quay đi.
Hai ngày sau đó, hai người chỉ quấn quýt trong nhà, lần đầu tiên Thẩm Tiêu hiểu tại sao quân vương thời cổ đại lại “chẳng màng buổi chầu sớm”. Anh mới ở nhà hai ngày mà đã có suy nghĩ không muốn ra ngoài quay phim trong thời gian dài nữa rồi.
Ngày thứ ba, hai người không thể không ra khỏi nhà. Giản Tinh phải tham gia tiệc mừng công ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’, Thẩm Tiêu nhận được điện thoại trong nhà, bảo anh về nhà ăn cơm.
Mười giờ sáng, Thẩm Tiêu tiễn Giản Tinh ra cổng, Lâm Tuệ đã lái xe đợi sẵn ở đó. Anh vốn muốn đưa Giản Tinh đi, nhưng cậu từ chối. Thế là Thẩm Tiêu đành đứng ở cổng như ông chồng ai oán, đưa mắt tiễn Giản Tinh lên xe.
Lâm Tuệ vờ như không thấy vẻ mặt ai oán của anh, lái xe chạy đi. Thị đế lạnh lùng yêu vào đúng là khiến người ta líu lưỡi.
Đợi xe biến mất ở ngã rẽ, Thẩm Tiêu mới thở dài thườn thượt. Anh lái xe đến một nơi khác.
Một tiếng sau, Thẩm Tiêu về đến nhà, Thẩm Chiến Quốc và Phỉ Tịnh đang đợi ở trong sân. Thấy xe anh chạy vào, Phỉ Tịnh nhanh chóng bước đến. Mặt Thẩm Chiến Quốc thoáng tối sầm rồi khôi phục trở lại, đoạn đi qua theo.
Thẩm Tiêu vừa xuống xe liền nhận được cái ôm nhiệt tình của mẹ. Anh ôm ngược trở lại, không ngoài dự đoán, lập tức nhận được ánh mắt sắc như dao đến từ người bên cạnh.
Thẩm Tiêu coi như không thấy, ôm Phỉ Tịnh thêm một lúc mới buông ra, cười nói: “Mẹ, con về rồi.”
Phỉ Tịnh quan sát anh, đau lòng nói: “Sao gầy xọp thế này?”
Thẩm Tiêu cười: “Bộ điện ảnh vừa rồi là phim cổ trang, gầy chút mới đẹp.”
Thẩm Chiến Quốc hầm hừ: “Trong nhà có phải không nuôi nổi anh đâu, quay phim điện ảnh làm gì.” Để mẹ anh đau lòng đến mức này.
Thẩm Tiêu không trả lời, câu nói nghe có vẻ quan tâm, nhưng chẳng qua là ông già thương mẹ anh lo cho anh mà thôi.
Phỉ Tịnh lườm Thẩm Chiến Quốc: “Ông hiểu cái gì, đây là sự nghiệp của con trai.”
Bà kéo Giản Tinh vào nhà, để anh ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, bản thân thì vào phòng bếp xem cơm canh xong chưa.
Thẩm Chiến Quốc đi vào theo mà chẳng được nhìn lấy một cái, mặt càng sa sầm. Đợi Phỉ Tịnh vào phòng bếp rồi, ông không thèm giả vờ nữa, ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh Thẩm Tiêu, hỏi: “Giấu ai trong nhà đúng không? Mãi chẳng sang đây.”
Thẩm Tiêu cười lạnh: “Con không sang là đúng ý bố quá còn gì.”
Thẩm Chiến Quốc bị vạch trần cũng không giận, càng không thấy mất mặt, chỉ hừ một tiếng: “Có ai nói chuyện với người lớn như anh không? Cái tính của nợ này không biết giống ai, chẳng trách bằng bó tuổi rồi vẫn không kiếm được vợ.”
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Như bố mà còn tìm được người như mẹ, chắc là con cũng tìm được người không tồi đâu.”
Thẩm Chiến Quốc sững ra một lúc, ông nhìn Thẩm Tiêu, trao đổi ánh mắt hai bố con hiểu rõ, hiếm khi không tức giận.
“Đã thế thì mau tìm một người rồi sống cho đàng hoàng đi, lớn bằng này rồi, đừng có rảnh rỗi không đâu chạy khắp nhà nữa.”
Thẩm Tiêu phì cười, trước mặt anh, Thẩm Chiến Quốc chưa bao giờ mảy may che giấu dục vọng chiếm hữu với Phỉ Tịnh. Nếu là trước kia, anh kiểu gì cũng phải oán trách ông mấy câu, nhưng lần này anh không giận chút nào. Nhớ tới Giản Tinh, lần đầu tiên anh tán thành lời nói của Thẩm Chiến Quốc.
“Vâng, sau này mẹ không gọi thì con sẽ không về làm phiền hai người nữa.” Vừa hay có thêm thời gian ở bên vì sao nhà anh.
Lần này đến lượt Thẩm Chiến Quốc thấy lạ. Ông quan sát Thẩm Tiêu, cái đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện này thật sự là con trai ông à?
Lúc đi ra, Phỉ Tịnh có phần bất ngờ khi thấy hai bố con ngồi nói chuyện bình tĩnh với nhau. Những năm qua, có lần nào gặp nhau mà hai người không giơ súng tuốt gươm đâu. Tuy lấy làm lạ, nhưng bà rất vui, gia đình hiếm khi vui vẻ cùng nhau thưởng thức bữa trưa thịnh soạn.
Tiệc mừng công của Giản Tinh phải đến tối mới kết thúc, Thẩm Tiêu cũng không vội về nhà. Ăn trưa xong, anh ngồi hầu chuyện Phỉ Tịnh một lát, kể một vài chuyện thú vị đã xảy ra trong đoàn phim cho bà nghe. Đây là điều anh học được trong mấy ngày xem Giản Tinh gọi điện cho bố mẹ cậu hằng ngày.
Lần nào gọi điện thoại với bố mẹ, Giản Tinh cũng như một đứa trẻ vô tư lự, líu la líu lo không ngừng, quanh mình có gì vui, đoàn phim có gì hay, cậu đều kể hết với bố mẹ. Bố mẹ cậu cũng sẽ kể về chuyện nhà cửa ở quê. Hơi thở cuộc sống nồng đượm ấy khiến Thẩm Tiêu rất ngưỡng mộ.
Thế nên, gặp Phỉ Tịnh, anh cũng thuận miệng kể chuyện trong đoàn phim.
Phỉ Tịnh bất ngờ lắm, con trai bà hình như đã có thêm cái gì đó.
Trò chuyện hơn một tiếng, đến giờ ngủ trưa của Phỉ Tịnh, Thẩm Chiến Quốc lườm Thẩm Tiêu một cái, đưa Phỉ Tịnh đi ngủ.
Lúc này hẳn là Giản Tinh vẫn chưa về, Thẩm Tiêu không vội, ở lại ngủ trưa. Tỉnh dậy, anh tất bật trong vườn hoa với Phỉ Tịnh, thấy gần chập choạng, anh bèn ăn tối xong mới về.
Lúc ăn cơm, Phỉ Tịnh thi thoảng lại gắp thức ăn cho Thẩm Tiêu. Ở nơi Phỉ Tịnh không thấy, Thẩm Chiến Quốc càng nhìn Thẩm Tiêu càng ngứa mắt, nếu không phải Phỉ Tịnh đang vui thì ông đã đuổi anh đi rồi.
Thẩm Tiêu quen mãi chai mặt, coi như không nhìn thấy.
Ba người đang ăn thì điện thoại của Thẩm Tiêu đổ chuông, người gọi là Bạch Đồ. Bình thường Bạch Đồ sẽ không gọi cho anh vào lúc anh nghỉ ngơi, trừ khi có chuyện gấp.
Anh nghe máy: “Có việc gì?”
Bạch Đồ dường như hơi chần chừ, cẩn thận hỏi: “Sếp à, anh xem weibo chưa?”
Thẩm Tiêu nhíu mày, nếu là tin tức của anh, Bạch Đồ đã giải quyết ngay rồi, thậm chí căn bản không cần báo với anh. Bạch Đồ đã đi theo anh nhìn quen sóng to gió lớn, có thể khiến hắn dè chừng như vậy, chắc chắn là liên quan đến Giản Tinh.
Anh cúp máy, mở weibo ra, quả nhiên trông thấy tin về Giản Tinh nằm ngay đầu hotsearch.
Hình tượng học giỏi chân chất sụp đổ, ngôi sao mới nổi thì ra là bán sắc tiến thân.
Anh ấn vào hotsearch, ở bài đăng nổi bật nhất có mấy bức ảnh chụp trộm.
Bức đầu tiên, mặt Giản Tinh ửng đỏ, chắc là đã uống rượu, cậu đang đứng cùng một người khác trong góc vắng nói gì đó. Bức thứ hai, Giản Tinh ôm cánh tay người nọ, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn gã, người nọ cũng cúi đầu nhìn cậu, trông như đang liếc mắt đưa tình, hai người đứng sát nhau như sắp hôn đối phương. Bức thứ ba, một người quay lưng vào ống kính, Giản Tinh đứng trước mặt gã, bị gã chặn cứng, người nọ cúi xuống và hơi nghiêng đầu, nhìn từ góc độ này như là đang hôn nhau.
Ba bức ảnh, không có chữ, nhưng lại gợi lên một câu chuyện về Giản Tinh thân mận với một người.
Thẩm Tiêu để ý thấy người đăng bài là một trang báo khổ nhỏ có sức ảnh hưởng cực lớn trong giới giải trí. Trang báo này nuôi không ít tay săn ảnh lợi hại, có mấy lần từng là bên đầu tiên săn được tin chấn động của giới giải trí, vài minh tinh thực lực đã bị ảnh hưởng đến sự phát triển vì bị chúng công khai đời tư. Trong giới fan, độ tin cậy của trang này rất cao, thậm chí lần nào đăng tin cũng gây ra một trận chiến đẫm máu.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bên dưới, vô số cư dân mạng và fan của Giản Tinh đang phát điên.
Bởi vì người còn lại trong mấy bức ảnh ấy không phải ai khác, mà chính là nhà đầu tư lớn nhất của ‘Kỳ thi đại học của chúng ta’, một gã lắm tiền toàn bê bối tình ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.