Chương 13
Phùng Bổ Đích Ngoa Tử
02/12/2020
Editor: Tiểu Tiên Nữ
“Cái gì? Kết hôn!” Người con gái xinh đẹp đập bụp một cái lên bàn, trừng mắt với người môi giới ở trước mặt.
Không sai, chính là Nguyễn Tĩnh Xu, tiếng kêu to của cô không chỉ làm Kiều Nhậm Lương sợ hãi, mà còn thu hút mọi người trong sở môi giới.
Kỳ thật không riêng gì Nguyễn Tĩnh Xu, đề xuất của người môi giới cũng làm Kiều Nhậm Lương bất ngờ.
Bọn họ cải trang thành người yêu tìm người môi giới, nghĩ sẽ khai thông họ để họ làm một cái minh chứng ở chung, đệ đơn xin, rồi cho Kiều Nhậm Lương một thân phận hợp lý lưu lại.
Tiếc là thời gian hai người bọn họ “ở bên nhau” quá ngắn, chứng cứ không đủ, không cách nào đệ đơn xin thị thực được.
Vì thế, người môi giới thông minh liền đưa ra một đề xuất giải quyết tốt nhất — kết hôn.
Mấy cái minh chứng ở chung gì gì đó, đều không bằng một tờ giấy kết hôn.
So với thân phận người yêu không có tính ổn định, quan hệ vợ chồng nắm chắc hơn nhiều, thị thực này nhất định sẽ xong xuôi!
Hành động của Nguyễn Tĩnh Xu làm cho dì môi giới hiểu sai ý: “Ai da, cô gái à, tôi biết các cháu là người trẻ tuổi, hay để ý mấy thứ lãng mạn, thích ở thế giới riêng của hai người, hưởng thụ cuộc sống độc lập, nhưng mà hiện tại thân phận đó lại không dễ dàng chút nào!”
Cứ như vậy, Nguyễn Tĩnh Xu ngồi nghe dì môi giới nói những chỗ tốt khi kết hôn sớm đến to đầu.
Nếu không phải đến giờ ăn cơm, khả năng dì ấy không dừng lại mà tiếp tục truyền thụ cách chăm sóc em bé, đến nỗi Kiều Nhậm Lương ngồi một bên cúi đầu không biết suy nghĩ gì.
Trên bàn dựa cửa sổ ở cửa hàng ăn nhanh, một đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn nhau không nói gì, an tĩnh ăn đồ ăn của mình.
Nguyễn Tĩnh Xu yên lặng uống Coca, kết hôn or không kết hôn, đây lại là một vấn đề.
Từ từ đã!
Tại sao lại muốn suy xét việc kết hôn!
Hiện tại vấn đề cần giải quyết rõ ràng là làm sao để nhanh chóng giúp Kiều Nhậm Lương lấy được thị thực thường trú nhân.
Người ta vừa mới trải qua việc tự sát, lại có bệnh trầm cảm, giờ trừ bỏ chính mình thì ngay cả một người bạn cũng không có, đáng thương làm sao.
Chính phủ Úc cùng Cục Dân Chính Trung Quốc không liên kết với nhau.
Ở Úc lãnh chứng, nhưng trong nước Kiều Nhậm Lương và Nguyễn Tĩnh Xu đều là một công dân Trung Quốc độc thân, nói như vậy, chắc không có vấn đề gì đi.
Kiều Nhậm Lương nhìn cô gái đang rối rắm trước mặt mình, anh thích cô, nhưng sự yêu thích này chưa tới mức phải kết hôn.
Vì thị thực của anh mà hy sinh hạnh phúc của một người con gái, nếu sau này ly hôn, Nguyễn Tĩnh Xu sẽ là một người phụ nữ từng có một đời chồng, thế thì anh không phải con người rồi.
Đang lúc Kiều Nhậm Lương quyết định từ bỏ cái ý tưởng cực kỳ không đáng tin cậy này, ngược lại anh muốn suy xét cách khác thì thấy Nguyễn Tĩnh Xu khí phách đập bàn một cái: “Kết! Tôi tìm bạn bè hỗ trợ, ngày mai liền kết hôn!”
Kiều Nhậm Lương:…… Em gái này thật quyết đoán!
Tuy có điểm không phải nhưng mà nội tâm anh đang cố đè nén sự vui mừng.
Vì thế vào ban đêm, Nguyễn Tĩnh Xu liền gọi điện thoại cho Angelina, mời cô ấy làm người chứng hôn.
Angelina là bạn học thân nhất trong số lượng bạn bè ít ỏi hồi đại học của cô, có duyên nhất chính là hai người cùng nghề, hiện tại đều là giảng viên đại học.
Chẳng qua một người dạy tiếng Trung, một người dạy kinh tế, một người thì nỗ lực phấn đấu, một người lại vừa lòng với những gì mình đang có.
Ở Úc việc lãnh chứng kết hôn yêu cầu phải có một công dân Úc làm người chứng hôn, đối với Nguyễn Tĩnh Xu và Kiều Nhậm Lương thì người chứng hôn đó là ai cũng được, dù sao chỉ là kết hôn giả.
Nhưng đối với Angelina mà nói, đây quả thực là một tin cực kỳ tốt!
Mới vào đại học cô ấy đã biết Monica, lúc đầu là do các cô bị phân cùng tổ, yêu cầu cùng nhau chia sẻ, giúp đỡ trong học tập.
Dần dần Angelina có thiện cảm với nữ sinh châu Á này, bạn học này không giống với người nước cô ấy.
Bởi vì làm bạn với Nguyễn Tĩnh Xu, khiến cho Angelina cực kỳ hứng thú với quốc gia thần bí cổ xưa kia, càng nghiên cứu càng trầm mê, cuối cùng đơn giản đem môn tự chọn đều đổi thành tiếng Trung.
Nguyễn Tĩnh Xu có thể ở lại làm giảng viên dạy tiếng Trung, có không ít sức lực của Angelina đó!
Vừa nghe chị em tốt muốn kết hôn, ngoại trừ chúc phúc, Angelina biểu đạt với Nguyễn Tĩnh Xu rằng cô ấy rất không vui.
Vậy mà đến tận khi kết hôn mới nói với cô ấy, có bạn trai từ lúc nào, rõ ràng vẫn luôn tuyên bố độc thân mà, chẳng lẽ đã có bạn trai nhưng không nói với cô ấy?
Kết quả Nguyễn Tĩnh Xu giải thích nửa ngày, là bởi vì trong kỳ nghỉ quốc khánh vừa rồi quen được Kiều Nhậm Lương, sau đó hai người liền muốn kết hôn, tuy rằng ở giữa thiếu một vài ý nhưng ít ra đầu đuôi đều là sự thật.
Vì câu chuyện tình yêu lãng mạn đầy ảo tưởng này mà Angelina đã bá chiếm hơn nửa buổi tối của Nguyễn Tĩnh Xu, cho đến khi điện thoại nóng lên như muốn nổ tung mới kết thúc bữa nấu cháo điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tĩnh Xu cùng Kiều Nhậm Lương ăn mặc chỉnh tề ra cửa cùng Angelina gặp mặt.
So với cô dâu chú rể thì người chứng hôn Angelina càng hưng phấn hơn!
Tác giả có lời muốn nói: Tốc độ kết hôn chính là nhanh như vậy đấy.
“Cái gì? Kết hôn!” Người con gái xinh đẹp đập bụp một cái lên bàn, trừng mắt với người môi giới ở trước mặt.
Không sai, chính là Nguyễn Tĩnh Xu, tiếng kêu to của cô không chỉ làm Kiều Nhậm Lương sợ hãi, mà còn thu hút mọi người trong sở môi giới.
Kỳ thật không riêng gì Nguyễn Tĩnh Xu, đề xuất của người môi giới cũng làm Kiều Nhậm Lương bất ngờ.
Bọn họ cải trang thành người yêu tìm người môi giới, nghĩ sẽ khai thông họ để họ làm một cái minh chứng ở chung, đệ đơn xin, rồi cho Kiều Nhậm Lương một thân phận hợp lý lưu lại.
Tiếc là thời gian hai người bọn họ “ở bên nhau” quá ngắn, chứng cứ không đủ, không cách nào đệ đơn xin thị thực được.
Vì thế, người môi giới thông minh liền đưa ra một đề xuất giải quyết tốt nhất — kết hôn.
Mấy cái minh chứng ở chung gì gì đó, đều không bằng một tờ giấy kết hôn.
So với thân phận người yêu không có tính ổn định, quan hệ vợ chồng nắm chắc hơn nhiều, thị thực này nhất định sẽ xong xuôi!
Hành động của Nguyễn Tĩnh Xu làm cho dì môi giới hiểu sai ý: “Ai da, cô gái à, tôi biết các cháu là người trẻ tuổi, hay để ý mấy thứ lãng mạn, thích ở thế giới riêng của hai người, hưởng thụ cuộc sống độc lập, nhưng mà hiện tại thân phận đó lại không dễ dàng chút nào!”
Cứ như vậy, Nguyễn Tĩnh Xu ngồi nghe dì môi giới nói những chỗ tốt khi kết hôn sớm đến to đầu.
Nếu không phải đến giờ ăn cơm, khả năng dì ấy không dừng lại mà tiếp tục truyền thụ cách chăm sóc em bé, đến nỗi Kiều Nhậm Lương ngồi một bên cúi đầu không biết suy nghĩ gì.
Trên bàn dựa cửa sổ ở cửa hàng ăn nhanh, một đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn nhau không nói gì, an tĩnh ăn đồ ăn của mình.
Nguyễn Tĩnh Xu yên lặng uống Coca, kết hôn or không kết hôn, đây lại là một vấn đề.
Từ từ đã!
Tại sao lại muốn suy xét việc kết hôn!
Hiện tại vấn đề cần giải quyết rõ ràng là làm sao để nhanh chóng giúp Kiều Nhậm Lương lấy được thị thực thường trú nhân.
Người ta vừa mới trải qua việc tự sát, lại có bệnh trầm cảm, giờ trừ bỏ chính mình thì ngay cả một người bạn cũng không có, đáng thương làm sao.
Chính phủ Úc cùng Cục Dân Chính Trung Quốc không liên kết với nhau.
Ở Úc lãnh chứng, nhưng trong nước Kiều Nhậm Lương và Nguyễn Tĩnh Xu đều là một công dân Trung Quốc độc thân, nói như vậy, chắc không có vấn đề gì đi.
Kiều Nhậm Lương nhìn cô gái đang rối rắm trước mặt mình, anh thích cô, nhưng sự yêu thích này chưa tới mức phải kết hôn.
Vì thị thực của anh mà hy sinh hạnh phúc của một người con gái, nếu sau này ly hôn, Nguyễn Tĩnh Xu sẽ là một người phụ nữ từng có một đời chồng, thế thì anh không phải con người rồi.
Đang lúc Kiều Nhậm Lương quyết định từ bỏ cái ý tưởng cực kỳ không đáng tin cậy này, ngược lại anh muốn suy xét cách khác thì thấy Nguyễn Tĩnh Xu khí phách đập bàn một cái: “Kết! Tôi tìm bạn bè hỗ trợ, ngày mai liền kết hôn!”
Kiều Nhậm Lương:…… Em gái này thật quyết đoán!
Tuy có điểm không phải nhưng mà nội tâm anh đang cố đè nén sự vui mừng.
Vì thế vào ban đêm, Nguyễn Tĩnh Xu liền gọi điện thoại cho Angelina, mời cô ấy làm người chứng hôn.
Angelina là bạn học thân nhất trong số lượng bạn bè ít ỏi hồi đại học của cô, có duyên nhất chính là hai người cùng nghề, hiện tại đều là giảng viên đại học.
Chẳng qua một người dạy tiếng Trung, một người dạy kinh tế, một người thì nỗ lực phấn đấu, một người lại vừa lòng với những gì mình đang có.
Ở Úc việc lãnh chứng kết hôn yêu cầu phải có một công dân Úc làm người chứng hôn, đối với Nguyễn Tĩnh Xu và Kiều Nhậm Lương thì người chứng hôn đó là ai cũng được, dù sao chỉ là kết hôn giả.
Nhưng đối với Angelina mà nói, đây quả thực là một tin cực kỳ tốt!
Mới vào đại học cô ấy đã biết Monica, lúc đầu là do các cô bị phân cùng tổ, yêu cầu cùng nhau chia sẻ, giúp đỡ trong học tập.
Dần dần Angelina có thiện cảm với nữ sinh châu Á này, bạn học này không giống với người nước cô ấy.
Bởi vì làm bạn với Nguyễn Tĩnh Xu, khiến cho Angelina cực kỳ hứng thú với quốc gia thần bí cổ xưa kia, càng nghiên cứu càng trầm mê, cuối cùng đơn giản đem môn tự chọn đều đổi thành tiếng Trung.
Nguyễn Tĩnh Xu có thể ở lại làm giảng viên dạy tiếng Trung, có không ít sức lực của Angelina đó!
Vừa nghe chị em tốt muốn kết hôn, ngoại trừ chúc phúc, Angelina biểu đạt với Nguyễn Tĩnh Xu rằng cô ấy rất không vui.
Vậy mà đến tận khi kết hôn mới nói với cô ấy, có bạn trai từ lúc nào, rõ ràng vẫn luôn tuyên bố độc thân mà, chẳng lẽ đã có bạn trai nhưng không nói với cô ấy?
Kết quả Nguyễn Tĩnh Xu giải thích nửa ngày, là bởi vì trong kỳ nghỉ quốc khánh vừa rồi quen được Kiều Nhậm Lương, sau đó hai người liền muốn kết hôn, tuy rằng ở giữa thiếu một vài ý nhưng ít ra đầu đuôi đều là sự thật.
Vì câu chuyện tình yêu lãng mạn đầy ảo tưởng này mà Angelina đã bá chiếm hơn nửa buổi tối của Nguyễn Tĩnh Xu, cho đến khi điện thoại nóng lên như muốn nổ tung mới kết thúc bữa nấu cháo điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tĩnh Xu cùng Kiều Nhậm Lương ăn mặc chỉnh tề ra cửa cùng Angelina gặp mặt.
So với cô dâu chú rể thì người chứng hôn Angelina càng hưng phấn hơn!
Tác giả có lời muốn nói: Tốc độ kết hôn chính là nhanh như vậy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.