Em Lại Nhớ Anh Rồi, Thật Sự Rất Nhớ Anh!
Chương 2
Một đời an nhiên ( Huyền Chang)
13/09/2023
An Nhiên mơ hồ mở mắt, cô cố gắng nhìn xung quanh và định thần lại, đúng là đang ở bệnh viện. Trong kí ức trước khi ngất đi của mình, An Nhiên chỉ thấy những âm thanh hỗn tạp, cơ hồ không nghe ra cụ thể được bất kì một tiếng nói nào chỉ có tiếng còi inh ỏi của xe cứu thương lẫn xe cảnh sát.
Cô bé loạng choạng đứng dậy lao ra khỏi giường bệnh thì gặp một cô y tá lớn tuổi ngăn lại, hỏi ra thì mới biết đây chính là bệnh viện thành phố nơi mà mẹ của Anh Tú làm việc. An Nhiên vừa thở ra một hơi, như gánh nặng tâm lý phần nào được gỡ bớt xuống, cô cho rằng mẹ của cậu ấy rất giỏi, chắc chắn sẽ cứu cậu ấy, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra với cậu ấy đâu.
Nhưng sắc mặt của cô y tá kia lại có đến tám phần bi thương, là do Anh Tú bị thương rất nặng hay sao? Rút cuộc cậu ấy sao rồi? An Nhiên một mực muốn biết.
Cô nhanh chóng tự dật kim chuyền trên tay mình ra, mặc cho máu còn chảy loang ra cả mu bàn tay. Cô đến trước cửa phòng cấp cứu, đèn xanh vẫn còn sáng chứng tỏ ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Trong lòng An Nhiên lúc này là một khoảng trống rỗng, cô bé chỉ nhìn chân chân vào cửa phòng phẫu thuật, không quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh. Cũng không biết nước mắt đã vô thức mà rơi ướt nhoè cả khuôn mặt từ bao giờ, miệng cô vẫn lẩm bẩm rằng “ anh ấy sẽ không sao, chắc chắn sẽ không sao”. Cho đến khi có người gọi liền mấy câu, cô bé mới ý thức được là người ta đang nói chuyện với mình.
An Nhiên quay lại cô bé nhận ra ông bà ngoại của Anh Tú, người thân duy nhất của mẹ con cậu ấy. Nhìn hai mắt bà đã đỏ hoe, cô càng không biết phải nói gì, cảm giác tội lỗi lại bủa vây lấy cô không sao thoát ra được.
- Bà ơi, con xin lỗi, là do con bất cẩn nên mới làm liên luỵ anh ấy. Con xin lỗi, thực sự xin lỗi…
- Nào đứa bé này, không phải lỗi của con, đều là điều không may, là điều không ai mong muốn, không được tự trách mình… thằng bé rồi sẽ ổn thôi.
Giọng nói hiền hậu của bà ngoại vỗ về An Nhiên không ít, cô dần ngưng nước mắt, như chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn bà ngoại lần nữa:
- Đúng vậy, anh ấy sẽ không sao vì mẹ anh ấy giỏi như thế, cô ấy đang làm phẫu thuật cho Anh Tú đúng không ạ?
- À…
Bà ngoại ngập ngừng không biết phải nói thế nào? Rõ ràng đứa nhỏ này còn chưa biết hết chuyện. Nhìn nó lo lắng như vậy bà thật không nỡ nói ra nhưng chuyện này càng không thể giấu được, cảnh sát cũng sẽ sớm yêu cầu lời khai của nhân chứng để hoàn tất hồ sơ về vụ tai nạn, mà nhân chứng duy nhất lúc này lại chính là con bé.
- An Nhiên à, cháu bình tĩnh nghe ta nói chuyện này. Nhưng trước tiên ta muốn cháu nhớ kĩ một điều, mọi chuyện xảy ra tất cả không phải lỗi của cháu, gia đình ta không ai trách cháu điều gì… chỉ là không may, là số ông trời đã định…
- Bà , là chuyện gì mà cháu chưa biết ạ… không phải có chuyện gì nghiêm trọng với Anh Tú chứ, anh ấy…
- Ngoan nào, không khóc… thằng bé còn đang phẫu thuật vẫn là phải chờ kết quả, hi vọng ông trời thương nó. Thế nhưng Bích Vân, mẹ của nó… con bé mất rồi.
- Cô Vân, cô ấy… làm sao cơ ạ, tại sao…???
- Chính là chiếc xe con trong vụ tai nạn, cháu có nhìn thấy không? đó là xe của mẹ thằng Tú… chúng ta đợi kết quả cuộc phẫu thuật xong sẽ lo hậu sự cho con gái của mình.
Giọng của bà mỗi lúc lại run hơn, cho đến khi không rõ tiếng thì nước mắt của người mẹ cũng đã không ngăn lại được. Là nỗi đau mất con, là lo lắng khi cháu ngoại còn đang giành giật sự sống, là sự bất lực đến cùng cực khi người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.
An Nhiên đã không còn nghe được rõ đoạn cuối bà nói gì, trong đầu cô bé ong ong quay cuồng, đôi chân run rẩy không sao đứng vững. Cô bé ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh ngắt, không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại như thế?
Ông ngoại đỡ An Nhiên ngồi lên băng ghế chờ cùng bà ngoại, người đàn ông đã ngoài sáu mươi cũng không thể kiềm lòng được. Ông lặng lẽ đứng dậy nhìn xa xăm hướng nơi nhà xác của bệnh viện. Trong lòng ông thầm cầu nguyện, mong sao con gái ông sẽ tiếp tục bảo vệ để con trai của nó vượt qua nguy hiểm, về sau an yên mạnh mẽ, không quá đau lòng mà sống thật vui vẻ hạnh phúc. Coi như sự hi sinh của mẹ nó là xứng đáng.
Hai tuần sau khi ca phẫu thuật thành công Anh Tú vẫn chưa tỉnh lại. Trong những ngày đó An Nhiên ngày nào cũng đến bệnh viện cùng bà ngoại chăm sóc cho cậu ấy, dù bệnh viện có y tá thường trực nhưng An Nhiên vẫn muốn tự mình làm mọi việc. Nhận được sự hướng dẫn của các cô y tá, An Nhiên rất nhanh đã làm một cách thuần thục từ việc pha sữa cho vào ống dẫn, tới việc vệ sinh cá nhân. Ngoài ra cô còn kiên trì đọc sách cho cậu nghe, nói chuyện cùng cậu không biết chán.
Nhiều khi nhìn cô bé cố gắng mạnh mẽ như thế, nhưng lúc sau lại ra chỗ nào đó ngồi khóc một mình khiến người khác không khỏi thương tâm. Tuổi trẻ lại đã nặng tình như vậy, hẳn là thanh mai trúc mã, thật sự ngưỡng mộ a.
Ngày thứ mười tám, Anh Tú vẫn chưa tỉnh, nhưng An Nhiên phải về trường mới nhận danh sách lớp và kế hoạch học tập. Cô bé vui vẻ vì mình và Anh Tú vẫn được học cùng lớp, lại còn là đồng thủ khoa nữa. Trước đó đã biết điểm thi nhưng cô không để ý đến việc thứ hạng, chỉ cần cả hai cùng đỗ là được, hơn nữa việc Anh Tú tỉnh lại vẫn quan trong hơn hết. An Nhiên thật muốn chạy nhanh đến bệnh viện để khoe cho cậu, nhất định khi tỉnh lại cậu sẽ khen cô thật lợi hại cho mà xem.
Niềm vui nối tiếp niềm vui, cô còn chưa hết tưởng tượng ra nếu Anh Tú nghe được cô nói thì cậu ta sẽ nghĩ gì, có phải sẽ rất vui hay không? An Nhiên nhận được điện thoại của bà ngoại báo Anh Tú vừa tỉnh lại, không tin vào tai mình cô phải hỏi đi hỏi lại bà mấy lần để xác nhận. Bà cũng vừa khóc vừa cười trong hạnh phúc, mặc dù còn chưa được nói chuyện với cháu ngoại vì phải chờ bác sĩ kiểm tra một chút, nhưng chỉ cần thằng bé tỉnh lại đã là kì tích rồi.
An Nhiên không thể ngồi yên trên xe buýt để chờ, nhất là vào giờ cao điểm như thế này, cô bé dứt khoát xuống xe chạy bộ khoảng hai kilomet. Đến cổng bệnh viện cô dừng lại mà ôm ngực thở dốc, phải nói là việc luyện chạy bộ mỗi sáng cùng em gái cuối cùng cũng có được lợi ích của nó. An Nhiên không thấy mệt lắm, nhưng mồ hôi thực sự đã thấm ướt hết một mảng lưng áo, tóc cũng bết vào chán thành từng đám, thật không khác mấy đứa trẻ vừa đánh lộn một trận là bao.
Nhưng lúc này cơ bản cô không quan tâm mình có bao nhiêu phần xinh xắn hay xấu xí. Cô biết Anh Tú không bao giờ chê mình, cùng lắm cũng chỉ cằn nhằn sao cô không biết để ý đến sức khoẻ của bản thân mà thôi. Sau đó chỉ cần cô tỏ ra uỷ khuất một chút cậu liền đau lòng mà không giận nữa. Bọn họ mỗi ngày đều bên nhau như vậy.
Từ bên ngoài phòng bệnh đã nghe tiếng cười nói vui vẻ của ông bà ngoại và bác sĩ. An Nhiên vội vàng vào trong trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô bé bị nhìn từ đầu đến chân cũng chỉ biết ngại ngùng cười trừ mà thôi. Cô tiến đến giường bệnh trước sự kinh ngạc của Anh Tú, cậu ta không những không vui vẻ nhìn cô mà còn tỏ rõ thái độ không mấy thiện cảm trước một cô nàng nhếch nhác đến ngốc ngếch này.
********--------********
Cô bé loạng choạng đứng dậy lao ra khỏi giường bệnh thì gặp một cô y tá lớn tuổi ngăn lại, hỏi ra thì mới biết đây chính là bệnh viện thành phố nơi mà mẹ của Anh Tú làm việc. An Nhiên vừa thở ra một hơi, như gánh nặng tâm lý phần nào được gỡ bớt xuống, cô cho rằng mẹ của cậu ấy rất giỏi, chắc chắn sẽ cứu cậu ấy, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra với cậu ấy đâu.
Nhưng sắc mặt của cô y tá kia lại có đến tám phần bi thương, là do Anh Tú bị thương rất nặng hay sao? Rút cuộc cậu ấy sao rồi? An Nhiên một mực muốn biết.
Cô nhanh chóng tự dật kim chuyền trên tay mình ra, mặc cho máu còn chảy loang ra cả mu bàn tay. Cô đến trước cửa phòng cấp cứu, đèn xanh vẫn còn sáng chứng tỏ ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Trong lòng An Nhiên lúc này là một khoảng trống rỗng, cô bé chỉ nhìn chân chân vào cửa phòng phẫu thuật, không quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh. Cũng không biết nước mắt đã vô thức mà rơi ướt nhoè cả khuôn mặt từ bao giờ, miệng cô vẫn lẩm bẩm rằng “ anh ấy sẽ không sao, chắc chắn sẽ không sao”. Cho đến khi có người gọi liền mấy câu, cô bé mới ý thức được là người ta đang nói chuyện với mình.
An Nhiên quay lại cô bé nhận ra ông bà ngoại của Anh Tú, người thân duy nhất của mẹ con cậu ấy. Nhìn hai mắt bà đã đỏ hoe, cô càng không biết phải nói gì, cảm giác tội lỗi lại bủa vây lấy cô không sao thoát ra được.
- Bà ơi, con xin lỗi, là do con bất cẩn nên mới làm liên luỵ anh ấy. Con xin lỗi, thực sự xin lỗi…
- Nào đứa bé này, không phải lỗi của con, đều là điều không may, là điều không ai mong muốn, không được tự trách mình… thằng bé rồi sẽ ổn thôi.
Giọng nói hiền hậu của bà ngoại vỗ về An Nhiên không ít, cô dần ngưng nước mắt, như chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn bà ngoại lần nữa:
- Đúng vậy, anh ấy sẽ không sao vì mẹ anh ấy giỏi như thế, cô ấy đang làm phẫu thuật cho Anh Tú đúng không ạ?
- À…
Bà ngoại ngập ngừng không biết phải nói thế nào? Rõ ràng đứa nhỏ này còn chưa biết hết chuyện. Nhìn nó lo lắng như vậy bà thật không nỡ nói ra nhưng chuyện này càng không thể giấu được, cảnh sát cũng sẽ sớm yêu cầu lời khai của nhân chứng để hoàn tất hồ sơ về vụ tai nạn, mà nhân chứng duy nhất lúc này lại chính là con bé.
- An Nhiên à, cháu bình tĩnh nghe ta nói chuyện này. Nhưng trước tiên ta muốn cháu nhớ kĩ một điều, mọi chuyện xảy ra tất cả không phải lỗi của cháu, gia đình ta không ai trách cháu điều gì… chỉ là không may, là số ông trời đã định…
- Bà , là chuyện gì mà cháu chưa biết ạ… không phải có chuyện gì nghiêm trọng với Anh Tú chứ, anh ấy…
- Ngoan nào, không khóc… thằng bé còn đang phẫu thuật vẫn là phải chờ kết quả, hi vọng ông trời thương nó. Thế nhưng Bích Vân, mẹ của nó… con bé mất rồi.
- Cô Vân, cô ấy… làm sao cơ ạ, tại sao…???
- Chính là chiếc xe con trong vụ tai nạn, cháu có nhìn thấy không? đó là xe của mẹ thằng Tú… chúng ta đợi kết quả cuộc phẫu thuật xong sẽ lo hậu sự cho con gái của mình.
Giọng của bà mỗi lúc lại run hơn, cho đến khi không rõ tiếng thì nước mắt của người mẹ cũng đã không ngăn lại được. Là nỗi đau mất con, là lo lắng khi cháu ngoại còn đang giành giật sự sống, là sự bất lực đến cùng cực khi người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.
An Nhiên đã không còn nghe được rõ đoạn cuối bà nói gì, trong đầu cô bé ong ong quay cuồng, đôi chân run rẩy không sao đứng vững. Cô bé ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh ngắt, không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại như thế?
Ông ngoại đỡ An Nhiên ngồi lên băng ghế chờ cùng bà ngoại, người đàn ông đã ngoài sáu mươi cũng không thể kiềm lòng được. Ông lặng lẽ đứng dậy nhìn xa xăm hướng nơi nhà xác của bệnh viện. Trong lòng ông thầm cầu nguyện, mong sao con gái ông sẽ tiếp tục bảo vệ để con trai của nó vượt qua nguy hiểm, về sau an yên mạnh mẽ, không quá đau lòng mà sống thật vui vẻ hạnh phúc. Coi như sự hi sinh của mẹ nó là xứng đáng.
Hai tuần sau khi ca phẫu thuật thành công Anh Tú vẫn chưa tỉnh lại. Trong những ngày đó An Nhiên ngày nào cũng đến bệnh viện cùng bà ngoại chăm sóc cho cậu ấy, dù bệnh viện có y tá thường trực nhưng An Nhiên vẫn muốn tự mình làm mọi việc. Nhận được sự hướng dẫn của các cô y tá, An Nhiên rất nhanh đã làm một cách thuần thục từ việc pha sữa cho vào ống dẫn, tới việc vệ sinh cá nhân. Ngoài ra cô còn kiên trì đọc sách cho cậu nghe, nói chuyện cùng cậu không biết chán.
Nhiều khi nhìn cô bé cố gắng mạnh mẽ như thế, nhưng lúc sau lại ra chỗ nào đó ngồi khóc một mình khiến người khác không khỏi thương tâm. Tuổi trẻ lại đã nặng tình như vậy, hẳn là thanh mai trúc mã, thật sự ngưỡng mộ a.
Ngày thứ mười tám, Anh Tú vẫn chưa tỉnh, nhưng An Nhiên phải về trường mới nhận danh sách lớp và kế hoạch học tập. Cô bé vui vẻ vì mình và Anh Tú vẫn được học cùng lớp, lại còn là đồng thủ khoa nữa. Trước đó đã biết điểm thi nhưng cô không để ý đến việc thứ hạng, chỉ cần cả hai cùng đỗ là được, hơn nữa việc Anh Tú tỉnh lại vẫn quan trong hơn hết. An Nhiên thật muốn chạy nhanh đến bệnh viện để khoe cho cậu, nhất định khi tỉnh lại cậu sẽ khen cô thật lợi hại cho mà xem.
Niềm vui nối tiếp niềm vui, cô còn chưa hết tưởng tượng ra nếu Anh Tú nghe được cô nói thì cậu ta sẽ nghĩ gì, có phải sẽ rất vui hay không? An Nhiên nhận được điện thoại của bà ngoại báo Anh Tú vừa tỉnh lại, không tin vào tai mình cô phải hỏi đi hỏi lại bà mấy lần để xác nhận. Bà cũng vừa khóc vừa cười trong hạnh phúc, mặc dù còn chưa được nói chuyện với cháu ngoại vì phải chờ bác sĩ kiểm tra một chút, nhưng chỉ cần thằng bé tỉnh lại đã là kì tích rồi.
An Nhiên không thể ngồi yên trên xe buýt để chờ, nhất là vào giờ cao điểm như thế này, cô bé dứt khoát xuống xe chạy bộ khoảng hai kilomet. Đến cổng bệnh viện cô dừng lại mà ôm ngực thở dốc, phải nói là việc luyện chạy bộ mỗi sáng cùng em gái cuối cùng cũng có được lợi ích của nó. An Nhiên không thấy mệt lắm, nhưng mồ hôi thực sự đã thấm ướt hết một mảng lưng áo, tóc cũng bết vào chán thành từng đám, thật không khác mấy đứa trẻ vừa đánh lộn một trận là bao.
Nhưng lúc này cơ bản cô không quan tâm mình có bao nhiêu phần xinh xắn hay xấu xí. Cô biết Anh Tú không bao giờ chê mình, cùng lắm cũng chỉ cằn nhằn sao cô không biết để ý đến sức khoẻ của bản thân mà thôi. Sau đó chỉ cần cô tỏ ra uỷ khuất một chút cậu liền đau lòng mà không giận nữa. Bọn họ mỗi ngày đều bên nhau như vậy.
Từ bên ngoài phòng bệnh đã nghe tiếng cười nói vui vẻ của ông bà ngoại và bác sĩ. An Nhiên vội vàng vào trong trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô bé bị nhìn từ đầu đến chân cũng chỉ biết ngại ngùng cười trừ mà thôi. Cô tiến đến giường bệnh trước sự kinh ngạc của Anh Tú, cậu ta không những không vui vẻ nhìn cô mà còn tỏ rõ thái độ không mấy thiện cảm trước một cô nàng nhếch nhác đến ngốc ngếch này.
********--------********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.